9. Wahrheit

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị Lee Sang Hyeok cưỡng hôn, Han Wang Ho lại thản nhiên đón nhận nụ hôn đó. Lồng ngực cậu đập thình thịch vô vàn cảm xúc, sự sợ hãi xen lẫn cảm giác hưng phấn kèm theo đau đớn đang lan dần trong trí óc. Nó giống như một chất ảo giác đang len lỏi khiến cậu dần như mất trí nhưng bác sĩ Han đã nhanh chóng thoát ra, thở hổn hển từng hơi:

"Sao thế? Em nhớ ra gì rồi sao?"

"Lee Sang Hyeok! Lúc đó tôi chỉ có 10 tuổi!"

"Chẳng lẽ mười tuổi không thể giết người?"

Lee Sang Hyeok không chịu buông tha cho bác sĩ Han. Hắn nắm chặt lấy hai cổ tay cậu, giữ nó trên không. Cảm giác đau nhức khi cả xương thịt bị chèn ép đau đến phát khóc nhưng chẳng thể kêu cứu, Han Wang Ho chỉ đành giương mắt nhìn hắn, một dòng lệ lăn dài trên má, chảy dọc trên cái cổ trắng nõn kia như thách thức thú săn mồi. 

"Wang Gu chẳng có lí do gì để chết cả? Nếu có cậu ta sẽ nói với tôi!"

"Nhưng... chẳng có lí gì để anh kết tội rằng tôi đẩy anh ấy cả. Tỉnh lại đi Lee Sang Hyeok! ANH ẤY TỰ TỬ!"

Han Wang Ho tức tưởi phản bác lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hắn. Cái điệu bộ vừa mít ướt vừa đau đớn này, Lee Sang Hyeok như thoáng nhìn lại người xưa. Cơn ác mộng ngay lập tức chộp lấy hắn. Hắn cứ thế đẩy Wang Ho rồi, ôm đầu vật vã ngồi bệt xuống đất trong sự hoảng hồn của đối phương. Hắn lải nhải hệt như một kẻ điên, túm chặt lấy tóc của mình, bịt lấy đôi tai ấy như không muốn lắng nghe thêm gì nữa.

"Lee Sang Hyeok... Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?"

Dừng lại đi! Mẹ kiếp! Tao không có làm điều đó! Tha cho tao đi!

Lee Sang Hyeok chẳng nhớ nổi mình đã trải qua cơn ác mộng đó như nào nữa. Khi hắn mở mắt lần nữa, hắn chỉ thấy Han Wang Ho đã ngủ gục bên cạnh hắn, có lẽ cậu đã dành cả đêm để túc trực hắn.

Hắn nhỏm dậy, với tay định lấy nước nhưng bất cẩn làm rơi cốc. Tiếng động khiến Han Wang Ho giât mình tỉnh giấc, vội vàng đứng bật dậy nhìn hắn:

"Anh tỉnh rồi sao? Còn thấy đau đầu không?"

"Không... nhưng tôi khát nước."

"Để tôi lấy cho."

Han Wang Ho cẩn thận pha nước ấm cho hắn. Lee Sang Hyeok không ngừng dõi theo cậu, ánh mắt dừng lại trên cổ tay đối phương. Vết bầm tím do bị hắn làm vẫn ở đó, tự nhiên hắn lại cảm thấy có lỗi. Khi Han Wang Ho quay ra đưa nước cho hắn, Lee Sang Hyeok lại tránh mắt đi đột ngột, thở dài một hơi.

"Tầm tí nữa sẽ có điều dưỡng đưa đồ ăn nhẹ cho anh. Có lẽ tôi sẽ kê cho anh chút thuốc an thần nhẹ. Tình trạng ảo giác của anh có lẽ lại tái phát rồi."- Wang Ho ngưng lại trong giây lát, sự căng thẳng lộ rõ trên mặt cậu. Chính xác là có khoảng cách gượng gạo đang hiện hữu giữa cậu với hắn sau sự cố vừa rồi. Cả hai đều muốn hỏi đối phương gì đó nhưng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

"Em cứ hỏi trước đi. Tôi sẽ trả lời."

Wang Ho có thể nhận thấy vẻ tội lỗi trong giọng điệu của Lee Sang Hyeok. Cậu tặc lưỡi như thói quen, nghiêm túc đưa ra câu hỏi - trái ngược hoàn toàn vẻ rụt rè ban nãy:

"Anh biết anh trai tôi?"

"Đúng vậy. Han Wang Gu là bạn thân tôi."

"Và Lee Sang Hyeok... anh không hề mất trí nhớ?"

Căn phòng bỗng chốc trở nên ngột ngạt đến kì lạ. Lee Sang Hyeok dù đang tránh né ánh nhìn của Han Wang Ho nhưng hắn có thể nhận ra sức nặng từ đối phương, ghì chặt trong đó là sự trách móc, bực dọc, khó chịu... thậm chí là sự bị lừa dối.

Giữa Lee Sang Hyeok và Han Wang Ho đúng là có một mối liên kết tưởng chừng như chẳng ai để mắt tới. Ngay từ lần đầu hắn thấy cậu, hắn đã biết cậu là em trai của Han Wang Gu. Cậu giống y chang người đó, ngoại trừ nhỏ con hơn và giọng nói lại lanh lảnh như tiếng chuông nhà thờ. Nếu Wang Gu trầm tính và bình ổn, Wang Ho trái ngược hoàn toàn. 

Kể ra cũng đúng là hắn điên thật rồi. Tại sao lại buộc tội một đứa trẻ mười tuổi khi đó ra tay với anh trai của mình chứ.

Sự im lặng của Lee Sang Hyeok khiến Han Wang Ho trở nên sốt ruột. Cậu gõ vào bàn một cái như kéo hắn khỏi dòng hoài niệm, như thúc ép hắn mau trả lời. Hắn chỉ đành cười nhạt, quay lại nhìn cậu, ánh mắt mệt mỏi nhìn cậu một lượt:

"Đúng vậy. Tôi không hề mất trí nhớ. Nhưng chắc chắn một điều tôi không giết người."

"Nếu anh đã không mất trí nhớ cũng như giết người, tại sao anh lại giả vờ để vào đây?"

"Vì tôi có manh mối rằng kẻ đứng sau mọi chuyện đang ở đây...."

"Và đó là lí do tôi thành kẻ tình nghi hàng đầu?"- Han Wang Ho tức giận nói lớn. Cơn giận dữ của cậu như muốn lấn át hắn nhưng Lee Sang Hyeok lại thản nhiên vô cùng, thậm chí ra ý bảo cậu bình tĩnh.

"Xin lỗi, tôi chỉ muốn thử em mà thôi. Nhưng khi em chắc nịch nói rằng Wang Gu tự tử, tôi biết rằng em vẫn chẳng biết gì cả."

Wang Ho dần ngờ ngợ điều gì đó. Nếu anh cậu và Lee Sang Hyeok, theo lời hắn nói, là bạn thân của nhau, cậu đã từng có thời gian chuyển nhà sau khi anh trai mất và Lee Sang Hyeok với tiền bối Kim Hyuk Kyu từng là đồng hương. Sau khi xâu chuỗi một loạt dữ liệu, bác sĩ Han nhận ra mọi chuyện từ đầu đã không hề đơn giản. Cậu vốn đã là kẻ bị xoay mòng chứ chẳng hề là kẻ đi săn.

Đúng vậy! Anh trai cậu- Han Wang Gu từng là bạn học của Lee Sang Hyeok và Kim Hyuk Kyu! Tất cả chỉ là vở kịch được soạn sẵn để cậu nhảy vào. 

Wang Ho mơ hồ nhớ về chục năm trước, khi cậu chỉ là một đứa nhóc mười tuổi, anh trai cậu có một hội bạn thân. Trong mắt cậu, Han Wang Gu là một tấm gương mà cậu luôn muốn noi theo. Anh ấy là một học sinh ưu tú, tính cách điềm tĩnh có chút lạnh lùng nhưng lại tốt bụng. Trong trí nhớ cậu, đúng là anh hay kể về hai người bạn học: một người họ Lee và người còn lại họ Kim. Cậu chưa từng gặp mặt họ bao giờ cả. Ngày cuối cùng trước khi anh cậu tự tử, Han Wang Ho chỉ nhớ rằng từ phòng anh đã có tiếng cãi cọ rất lớn. Lúc đó mẹ cậu đã đuổi khéo cậu ra ngoài, và khi cậu đang quay lưng bỏ đi thì một bóng người cao lớn từ trong phòng đi ra đụng phải cậu. Wang Ho mất đà ngã xuống đất, và khi cậu nhăn mặt đau đớn nhìn lên chỉ nhận lại một cái nhìn phớt lờ ẩn dưới cặp kính tròn. Ánh mắt đó... đích thị là Lee Sang Hyeok!

-

"Vậy chuyện giữa anh và tiền bối?"

"Là do tôi và cậu ấy bày ra. Ban đầu Kim Hyuk Kyu vẫn muốn tiếp tục việc điều trị cho tôi và cùng hợp tác điều tra nhưng cậu ấy còn mẹ, tôi không muốn cậu ấy phải lao vào chốn nguy hiểm như vậy. Nhưng cậu ấy không biết điều! Và cái gì đến cũng đến, Kim Hyuk Kyu đã chết."

"Ý anh là hung thủ giết tiền bối có liên quan đến cái chết của anh trai tôi?"

"Khả năng cao là vậy. Anh của em đã bị hạ chết chứ chẳng hề tự tử. Cậu ấy vài tháng trước khi chết luôn tỏ ra kì lạ, né tránh tôi và Hyuk Kyu. Chúng tôi phát hiện cậu ta đã lén dùng thuốc an thần ở nhà vệ sinh. Nhưng khi tra hỏi, Wang Gu chẳng hé ra nửa lời. Sau khi anh em chết, tôi đã thử tra hỏi về thứ thuốc an thần mà cậu ta dùng. Lạ sao nó chỉ được dùng khi có sự cho phép của bác sĩ. Liệu em có tin rằng anh em có khả năng mua thuốc ở chợ đen? Psilocybin dùng quá liều sẽ gây ảo giác đó. Chắc em hiểu chứ?"

Wang Ho dần hiểu lý do tại sao anh trai từng có giai đoạn sốt bất thường, đổ mồ hôi liên tục. Anh bắt đầu hay lảm nhảm và...

Lảm nhảm?

Sốt bất thường?

Đổ mồ hôi?

Chẳng lẽ những triệu chứng ấy đang xuất hiện ở Lee Sang Hyeok sao? Nhưng cậu đâu có dùng Psilocybin cho hắn? Han Wang Ho sốt ruột chạy ra ngoài trong cái nhìn ngơ ngác của hắn. Lee Sang Hyeok chỉ biết ngồi lặng người nhìn bác sĩ rời đi. Hắn bần thần ngồi trên giường, tay từ từ rút trong một cuốn sách bức hình. Hình ảnh ba người hồi xưa vẫn còn đây, nhưng giờ chỉ còn hắn một mình. 

Lee Sang Hyeok không biết kẻ được cho là "người yêu bị sát hại bởi hắn" là ai. Khi hắn tỉnh dậy, hắn đã ở hiện trường vụ án. Xung quanh hắn là máu và mùi thối rữa của xác chết. Bóng tối bao vây lấy hắn, và khi hắn cố gắng đứng dậy để đi báo cảnh sát, hắn lại bị đâm vào cánh tay. Lee Sang Hyeok cứ thế ngất đi vì mất máu, trong nhận thức mơ hồ còn sót lại trước khi tỉnh dậy lần nữa ở bệnh viện, hắn chỉ nhớ kẻ đâm hắn đã mỉm cười.

Lee Sang Hyeok không nhớ rằng bản thân đã trải qua chuyện gì khi tỉnh lại. Bị kết tội giết người, bị lôi đi thẩm vấn, kiểm tra tâm lý, vân vân... Kim Hyuk Kyu đã lén đi thăm hắn và bày cho hắn đóng giả làm bệnh nhân mắc tâm thần để qua mặt. Đó là cách duy nhất để hắn không phải vào tù.

Nhưng cuộc sống trong tù của hắn cũng chẳng dễ dàng. Hắn phải đóng tròn vai và đôi lúc quên mất mình vẫn là một người bình thường. Khi không có Kim Hyuk Kyu, hắn sẽ bị cưỡng chế uống thuốc an thần, dần dần ranh giới giữa tỉnh và điên chỉ còn là sợi dây mong manh.

Hắn biết có kẻ giở trò, nhưng khi hắn dần tìm ra manh mối thì cái chết của Kim Hyuk Kyu khiến hắn suy sụp. Trong cơn ảo giác, Lee Sang Hyeok cứ thế mà buộc tội cho Han Wang Ho, như một cách chối bỏ đi cái sự bất lực đang gặm nhấm âm ỉ trong hắn.

Chưa bao giờ Lee Sang Hyeok chỉ muốn ước gì hắn nghe lời Kim Hyuk Kyu, đừng đuổi cậu ta đi, có lẽ bây giờ hắn sẽ không tuyệt vọng như vậy.

"Nếu cậu gặp Wang Ho, cậu sẽ quý thằng bé cho coi."

Đúng vậy, thằng bé rất giống cậu Wang Gu à. Giờ tớ phải làm sao để bảo vệ em ấy đây?

-

[Chú thích]:

1. Wahrheit (tiếng Đức): sự thật

2. Psilocin: thuốc dùng cho điều trị trầm cảm nặng. Hoạt chất psilocin cũng tác động trên hệ thần kinh tự chủ, gây các rối loạn về huyết động như tăng hoặc giảm nhịp tim, tăng giảm huyết áp tùy thuộc vào liều sử dụng, giãn đồng tử, tăng thân nhiệt, đổ mồ hôi, buồn nôn, nôn... Các triệu chứng này xuất hiện khi dùng quá liều và là nguyên nhân dẫn đến tử vong.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro