Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.




Mizayawa Sae rất u uất, Mizayawa Sae vô cùng u uất. Cảm giác u uất này bắt nguồn từ đâu, có lẽ là vài ngày trước nàng bị thầy tướng số dọa nạt. Thầy tướng số híp mắt, tay vuốt thẳng chòm râu dê, gương mặt ban đầu vốn Tiên phong đạo cổ*, lúc này nhìn thấy ngoài vô sỉ ra cũng chỉ có vô sỉ.

*Hình dung một người không giống người thường, ý chỉ người trời ấy, chứ k phải điên đâu w


"Vài ngày tới tiểu thư nhất định sẽ tìm được một người tốt" nói xong, vô luận Miyazawa có hỏi, đối phương cũng không muốn nói nữa, Miyazawa cười móc trong lòng ra một lượng bạc, thầy tướng số cũng cười "Tiểu thư hà cớ chi, cứu người là bổn phận của tôi, tiểu thư chỉ cần ngồi đợi là được rồi." Sau đó thầy tướng số liền dọn sạp hàng, sau đó nữa. . . Miyazawa tìm cũng không được vị tướng số kia.


Nếu như sau đó cha của nàng không có nói cho nàng biết Oshima Yuko sát vách vừa trở về mà còn thành thân cùng biểu tỷ Haruna của nàng, nàng nghĩ có lẽ nàng cũng đã quên lời bịp bợm của tên lừa đảo kia. Vấn đề ở đây là gì? Vấn đề chính là, cha của nàng nói trong triều đình mới có Tân khoa Trạng nguyên, hơn nữa. . . tên trạng nguyên vứt đi đó muốn cưới nàng!


"Không muốn lấy chồng!" Sae phun hột vải trong miệng ra, nhặt một khúc gỗ trên đất phủi phủi nó đi, "Cha không hiểu sao, hiện giờ người có địa vị trong nhà nhất là ai?"


Cha Sae sờ sờ chòm râu thật vất vả lắm mới mọc được trên cằm, tự hỏi một lúc, sau đó vô cùng chính trực đáp: "Là mẹ con."


Sae trợn trắng mắt, "Không sai, là mẹ, vậy thứ hai là ai?"


Cha Sae véo véo dái tai mềm mại, "Là Tiểu Lục."


Tiểu Lục là thị nữ thiếp thân của Sae, mẹ nàng rất yêu thích, có đôi lúc mẹ Sae đối xử với Tiểu Lục tốt hơn Sae vài phần, nói như thế cũng không sai.


Sae ôm trán, "Vậy. . . thứ ba thì sao?"


Cha Sae xoa xoa huyệt thái dương, "Có lẽ, là Tiểu Bạch. . ."


Tiểu Bạch là một con chó ba năm trước đây Tiểu Lục nhặt về, Tiểu Lục rất yêu nó, mỗi lần Tiểu Lục có được cái gì đều gọi Tiểu Bạch tới cùng nhau chia sẻ. Cho nên Tiểu Lục béo, Tiểu Bạch còn béo hơn Tiểu Lục. Lúc Tiểu Lục gọi Tiểu Bạch đến ăn cơm, từ xa nhìn đến chỉ thấy một viên cầu trắng đang lăn đến. Sae thầm cảm thán, cha nàng vậy mà lại kém hơn cả Tiểu Bạch.


Sae tiếp tục nói, "Cha nghĩ đi a, nếu như cái tên Trạng nguyên kia tới đây, địa vị của cha ở trong cái nhà này chẳng lẽ còn thấp hơn Tiểu Bạch nữa sao?!"


Cha nàng vừa nghe xong liền đập bàn đứng dậy! Một bộ dạng 'ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục' vô cùng vĩ đại! Sae ngồi chồm hổm trên đất cũng cảm thấy vui mừng, vẻ mặt hài lòng vỗ vỗ bờ vai cha nàng, nói một câu ẩn ý, "Nguyện quân quy hề, thiên hạ thái bình. . ."


"Nữ nhi à. . ."


"Dạ?"


"Cha sợ cha một đi không có trở lại, cho nên sớm nói cho con biết chuyện này."


"Nói đi."


"Trong nhà tên Trạng nguyên đó có tiền."


"Ờ."


"Cái gì!!!" Sae lập tức kéo cha mình lại. "Con lấy!"


Hai chữ 'con lấy' như một cánh tay, nắm lấy phụ thân nàng đang sắp sửa rơi vào địa ngục. Cha nàng hai hàng lệ rơi, "Nữ nhi à, cha không muốn để con chịu khổ, con thật sự nguyện ý sao?"


Hàm răng trắng sáng của Sae lấp lánh, "Không phải hắn không lấy chồng!"




Phụ chương

"Tiểu thư tôi nghe nói tiểu thư sắp lập gia đình!" Tiểu Lục thấy cha Sae đi liền tròn vo ngồi xuống bên cạnh Sae, nhặt cành cây Sae vừa vứt mất phủi bụi trên mặt đất, "Tiểu thư không biết thôi, người có địa vị trong nhà nhất là ai a? Là phu nhân. . . đệ nhị là tôi, đệ tam là Tiểu Bạch. . ."


"Tiểu Lục à, ta muốn nói cho ngươi một chuyện." Sae không đành lòng, nàng thật sự không đành lòng, nàng không muốn thấy một thiếu nữ khả ái như vậy bị lừa gạt mà hồn nhiên không biết.


"Tiểu thư nói đi, nhưng mà tiểu thư không nói tôi cũng biết chắc chắn người định khen tôi thông minh có phải không!"


"Không phải. . ."


"Vậy muốn khen tôi lương thiện hiểu ý người khác?"


"Không phải. . ."


"Vậy muốn nói. . .?"


Sae nhắm mắt lại chỉ chỉ xuống mông Tiểu Lục, nói: "Tiểu Bạch ngay phía dưới."




2.




Trạng nguyên lang nhà người khác vừa đẹp trai khí thế bức người vừa nhiều tiền, nhà mình có cái gì a. Sae ghé vào tường nhìn mọi người đánh trống khua chiêng, cắn hạt dưa, nhìn xa xăm. Lưng thật dài. . .


"Tiểu thư tiểu thư!" Tiểu Lục chạy vội vào sân, hoảng hồn một phen vì không thấy tiểu thư nhà mình đâu. "Tiểu thư?"


"Ta ở đây a, còn không mau cứu ta xuống." Lúc này Tiểu Lục mới ngẩng đầu lên nhìn thấy tiểu thư của mình, tiểu thư vẫn xinh đẹp đáng yêu như vậy, Tiểu Lục đỏ mặt, "Tiểu thư sao người không mặc quần a~ nhìn xem nai con* của người ta chạy loạn rồi nè xí hổ xí hổ quá à~ "

*Chỉ con tim thuần khiết của thiếu nữ


"Tại Tiểu Bạch của ngươi chứ ai! Thấy ta đang cắn hạt dưa tự dưng chạy ào ào tới, ta sợ đến leo lên cây chưa dám xuống!" Quần còn bị con chó ngu ngốc đó cắn rách một lỗ, cũng hên ở đây không có người ngoài đi ngang, Sae thở dài. Dưới sự trợ giúp của Tiểu Lục cuối cùng cũng xuống được, Sae quét mắt nhìn xung quanh phát hiện không có dấu vết Tiểu Bạch tồn tại, lúc này mới an tâm.


"Sau này ta cấm ngươi đút Tiểu Bạch ăn hạt dưa, nó là chó!"


"Dạ. . ." Tiểu Lục cúi đầu dáng vẻ ủy khuất khiến Sae cũng có chút đau lòng. . .


Làm sao bây giờ, có nên xin lỗi không?


Nên hay không?


"Tiểu Lục à. . . ta. . ." Vừa mở miệng câu tiếp theo còn chưa nói ra đã bị vẻ mặt hưng phấn của Tiểu Lục cắt đứt, "Tiểu thư người xem khi nãy có phải thấy tôi rất đáng thương không? Có đủ nữ tính không? Có đủ đau khổ không? Có khiến người ham muốn bảo hộ không? Tôi nghe Tiểu Hồng tỷ tỷ nhà bên nói, phụ nữ a là phải đau khổ! Phải nữ tính! Phải đáng thương~ ế! Tiểu thư người choáng cái gì a!"


. . . Sae cảm thấy nàng xem thường năng lực hồi phục của Tiểu Lục nhà mình quá. . .




3.




Miyazawa Sae ghé vào bậu cửa sổ, nhìn thấy Tiểu Lục và Tiểu Bạch vui cười trốn tìm nhau giữa bụi cỏ, tình cảnh này không khỏi làm nàng nhớ đến hình ảnh chỉ mùa xuân mới gặp được. . . cái gọi là Sông băng tan tuyết, gấu chó tát hoan(1), à không đúng, phải là Tiểu Bạch tát hoan, Tiểu Lục nối gót! Ha ha ha tiểu thư ta thật dâm thật ẩm ướt a!


"Nương tử đang nhìn gì vậy?"


Nhà chúng ta bao giờ có một đứa tên là nương tử? Sae tự hỏi một hồi, dường như lúc cha nàng phải lĩnh gia pháp cũng kêu lên hai câu như thế.


"Sao nương tử không để ý đến vi phu? Thật sự làm vi phu đau lòng a."


Sae quay đầu lại nháy mắt phát hiện bản thân cư nhiên bị một người ôm vào lòng, ngờ ngợ có thể thấy người đó còn mặc hỉ phục màu đỏ hôm qua, Sae nghiến nghiến răng. Mặc kệ thằng nhãi này đang say không biết gì đi, cư nhiên không mang theo một phân tiền nào, có kẻ thành thân mà không mang theo tiền sao!


"Phu quân." Sae cười quyến rũ, "Ta có thể hỏi chàng một vấn đề không?"


Xem ra hai chữ phu quân này vô cùng hữu dụng, đối phương liền cười toe toét, "Ừa~ nương tử cứ hỏi đi."


"Phu quân a." Đôi tay phụ họa ôm lấy thắt lưng đối phương, ngón tay chuyển động lên lưng vài vòng, đôi mắt phiếm lên một màng nước mỏng, "Có thể giải thích cho ta. . ."


"Hai cái bánh bao trước ngực ngươi là chuyện gì không hả. . ."




4.




"Này là bánh bao hôm qua ta ăn thừa, nương tử không tin ta tháo xuống cho nàng xem!"


"Khỏi đi." Sae trợn mắt, bắt lấy hạt dưa không biết từ đâu ra bắt đầu cắn, "Bánh bao của ngươi ta còn không rõ sao, ta chưa thấy qua bánh bao nào liên tục lớn lên như của ngươi, đừng có nói với ta là nó lên men."


"Nương tử nàng thật thông tuệ! Đây là bí mật vi phu ẩn giấu đã lâu!


"Ta nói. . . Kashiwagi Yuki ngươi đủ rồi nha."




5.




Quan hệ của Miyazawa Sae và Kashiwagi Yuki từ nhỏ đặc biệt tốt, tốt như thế nào đâu? Nhà của Miyazawa ở thành tây, mà nhà của Kashiwagi ở thành đông. Miyazawa cũng có thể một mình chạy tới nhà Kashiwagi, quan hệ của các nàng rõ ràng như đốm trên lưng báo. Cho nên lúc Sae thấp thỏm bất an ngồi trên giường chuẩn bị đưa ra điều kiện, nhìn thấy người nâng khăn voan của mình chính là Yuki, không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.


Kỳ thực dựa theo lời của Yuki mà nói nàng đã gợi ý cho Sae, ví dụ như lúc bái thiên địa Yuki đã từng cố tình nói câu đó với Sae, đáng tiếc lúc ấy Sae đang mơ mơ màng màng cho nên rốt cuộc Yuki đã nói gì. Là một ẩn số. . .


Tiểu Lục làm nha hoàn của hồi môn nên tự nhiên cũng đi theo Sae đến thành đông, tuy xa nhà nhưng vẫn ồn ào sôi nổi, "Tiểu thư biết không! Bên ngoài đang rao tin đó!"


"Ờ, bên ngoài rao tin gì." Sae đảo đống hạt bí vừa phơi nắng xong, trong lòng cân nhắc xem lúc nào có thể ăn.


"Bên ngoài đồn trưởng tử nhà Kashiwagi vứt bỏ đương kim công chúa mà cưới tiểu thư! Còn nói công chúa sẽ tìm đến gây phiền phức!" Bộ dạng nghiêm túc của Tiểu Lục khiến Sae nhịn không được muốn đánh cho mấy cái. Cái con miệng quạ này, rảnh rỗi không có gì làm đi nguyền rủa tiểu thư nhà mình.




===

(1) Câu này ý chỉ là mùa giao phối đến :v

Nhiêu được rồi, không định giải thích thêm đâu (˶′◡‵˶) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro