Chương 20 : Đường đua xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khép lại cánh cửa , Vương Nhất Bác thả người nằm dài trên chiếc giường lạnh lẽo của khách sạn .
Đã mấy ngày rồi cậu thèm hơi ấm căn nhà nhỏ .
Đã một năm rồi cậu nhớ hương vị quê nhà Lạc Dương .
Cũng thật lâu rồi Vương Nhất Bác không có một khoảng thời gian tĩnh lặng để suy ngẫm về góc nhỏ của riêng mình . Thời gian để cậu hồi tưởng lại đoạn ký ức ngắn ngủi của tuổi thơ .
Quá khứ trôi chạy qua tâm trí như một thước phim quay chậm . Hình ảnh cậu bé tuổi mới lên chín lên mười , còn bên cha mẹ và sống trong bảo bọc của gia đình .
Bây giờ đột nhiên lại thương nhớ vô cùng vòng tay của song thân phụ mẫu . Muốn được ăn những món mẹ nấu , muốn được nghe ba dạy dỗ khuyên răn đạo lý làm người .
Lại chợt nhớ đến cây roi mây ba Vương vẫn hay cài nơi góc cửa .
Thanh âm cùng vẻ mặt nghiêm khắc thoáng hiện lên trong trí nhớ Vương Nhất Bác.

" Con mà thử nói dối ta thêm lần nữa xem, lúc đấy không chỉ đánh nát mông con , ta còn có thể đánh gãy hai cái chân con ra ".

Nghĩ đến những chuyện thời thơ ấu ấy , Vương Nhất Bác bật cười, trong nụ cười in dấu khắc khoải nỗi nhớ mong .
Trong gia đình luôn có một người cha nghiêm khắc để con cái không bao giờ đi lầm đường lạc lối.
Luôn có một người mẹ dịu dàng bao bọc để dỗ dành và dạy con cách tạo ra một trái tim đầy đủ sự ấm áp, lương thiện, bao dung .
Cậu tự hào khi được làm con của ba mẹ . Được ba mẹ Vương hết lòng ủng hộ những ước mơ và đam mê của mình .
Nhắm mắt dưỡng thần ít phút , Vương Nhất Bác liền chìm trong giấc mộng ngọt ngào .
Khép lại một ngày dài mệt mỏi . Có một vầng nguyệt quang kiên trì tỏa sáng .

.
.

Ngày thi đua đã đến .

Vương Nhất Bác đã mong chờ hai năm trời , rốt cuộc đã đến rồi .
Hai năm trước cậu từng thất bại một lần , từng có suy nghĩ muốn từ bỏ . Nhưng niềm đam mê len lỏi trong từng tế bào máu đã thôi thúc cậu quyết tâm tiếp tục.
Và hôm nay , trên đường đua lại xuất hiện tracer 85 .
Băng rôn xanh mang tên Vương Nhất Bác hôm nay ngập cả một khoảng trời.
Khán giả và các fans reo hò gọi tên cậu .
Phải công nhận là từ khi cậu bạo hồng thì fans đông gấp mấy lần so với năm đó. Lượng fans đông đảo , âm thanh cổ vũ dường như lấn át hết cả những tay đua khác.
Trận đấu hôm nay Vương Nhất Bác được tiếp sức thật nhiều , nhiệt huyết sôi sục trong người thanh niên trẻ.

Phía trong hậu trường đua  , Vương Nhất Bác đang ngồi thư giãn ít phút để chuẩn bị .
Lúc này Tiêu Chiến lại gửi tin nhắn thoại đến .

" Có một tình yêu ở phía cuối con đường đợi em . Tiến lên nào Sư Tử con ! "

Vương Nhất Bác rộn ràng trong lòng, cẩn trọng đặt một nụ hôn lên mặt sợi dây chuyền anh tặng.Cậu như càng thêm nguồn năng lượng phi thường để mạnh mẽ tự tin lao mình lên phía trước.

Phút đồng hồ đã điểm.
Tiếng động cơ oai hùng của chiếc môtô vang lên .
Vương Nhất Bác trong lòng rạo rực , ngọn lửa chiến thắng đang cháy hừng hực từ tận trái tim tracer mang số 85 .
Tất cả đã sẵn sàng , lớp kính mũ bảo hiểm cũng không che giấu nổi ánh mắt sắc bén tinh anh Vương Nhất Bác đang hướng về vạch đích cuối cùng của chặng đường .

" PẰNG ! "

Tiếng súng dứt khoát bắn lên báo hiệu cuộc đua bắt đầu. Xe lăn bánh qua vạch xuất phát , lao vút trên đường , uốn lượn theo từng khúc cua.
Khán giả đứng nghịt hai bên đường không ngừng reo hò cổ vũ .
Lấn át cả tiếng động cơ xe .
Vương Nhất Bác nghe rất rõ tên của mình .
Lần này cậu có hậu phương thật hùng hậu , khí thế bừng bừng ...
Vương Nhất Bác sẽ chiến thắng cuộc đua này .

Nhớ lời anh từng nói , đường đua cũng xem như đường đời của mình , có nhiều khúc cua , trên đường đi có thể có lúc gặp rắc rối ... Nhưng chỉ cần luôn hướng về phía trước , có niềm tin thắng lợi , ta cứ đi , không ngừng tiến lên , dũng cảm lướt qua tất cả , không luyến tiếc sau lưng,  ... Thì vạch đích chắc chắn là ở ngay trước mắt.

Trên trời áng mây trắng vẫn cứ chậm rãi đu mình theo gió thoảng .
Dưới đường đua vẫn cứ hừng hực khí thế.
Từng chiếc xe xé gió lao về phía trước . Tốc độ nhanh đến mức dùng mắt thường không thể nhìn thấy rõ nữa là .
Giây phút làm người xem phải thót tim nhất chính là lúc các tay đua cho xe vào đường cua . Nhìn qua camera giám sát thì thấy rõ người lái xe phải nghiêng mình cho xe nằm sát xuống mặt đường , chuyện chấp nhận một trường đua có cấu tạo địa hình khó và chuyện tay đua cho xe vào cua thì cần đòi hỏi kỹ thuật cao , tính chuyên nghiệp và độ chuẩn xác cao ... Có như vậy mới an toàn cho chính bản thân và các tay đua khác .
Thời gian cứ việc trôi qua từng giờ từng phút.
Giây cuối cùng của cuộc đua , màu cờ mang tên Vương Nhất Bác - tracer 85 , phất cao xanh cả một vùng trời ...

/ VƯƠNG NHẤT BÁC / VƯƠNG NHẤT BÁC / VƯƠNG NHẤT BÁC /

Cậu đã làm được . Cuối cùng đã thành toàn ước nguyện.

Vương Nhất Bác - tay đua số 85 đã bước lên bục chiến thắng !

Đứng trên bục cao , hai tay cậu nắm chặt cúp vô địch. Vương Nhất Bác cúi gập người bày tỏ chân thành cảm ơn sự cổ vũ nhiệt liệt của fans, cảm ơn khán giả trên trường đua . Gương mặt hoàn mỹ của cậu vẽ lên nụ cười tuyệt đẹp, nụ cười đầy mãn nguyện hạnh phúc. Ánh mắt cậu sáng lấp lánh đong đầy nhiệt huyết và sự tự hào .
Khoảnh khắc ấy trên khán đài lại dậy sóng tiếng gọi VƯƠNG NHẤT BÁC .
Màu xanh lá - màu của niềm tin - màu của ước mơ lại tô kín trên khoảng trời mây trắng .

Vương Nhất Bác đang vô cùng vô cùng hạnh phúc cùng xúc động .

Hòa lẫn trong triệu triệu trái tim hâm mộ có mặt ở nơi đó , cậu lại nhìn thấy một trái tim màu đỏ ấm áp đang ở phía xa luôn hướng về phía cậu .
Vương Nhất Bác nhìn về phía trái tim ấy nở nụ cười ngọt ngào ...

" Anh luôn ở cuối con đường đợi em ".

.
.

Trở về từ trường đua , Vương Nhất Bác phi ngay về khách sạn , ...
Khi vừa kịp trông thấy bóng dáng Tiêu Chiến cậu đã không kìm nén nổi một giây phút nào liền nhào đến đu cả người lên người anh mà ôm.
Hành động này khiến cho Tiêu Chiến không đứng vững mà ngã ngửa ra sau. Cũng may cậu phản ứng kịp đã ôm trọn anh vào lòng.

" Cún con, em kích động quá rồi đó ! "

" Em làm được rồi ! Em làm được rồi ! Anh thấy không ? Em đã giành được cúp vô địch ! "

Vương Nhất Bác là cực kỳ phấn khích. Trong từng ánh mắt từng lời nói cử chỉ đều lộ rõ sự phấn khích tột cùng của cậu.
Tiêu Chiến cũng cảm thấy tự hào thay , khoé môi anh hiện ra nét cười hạnh phúc.

" Anh đã thấy rồi , Em đã chiến thắng , chiến thắng đường đua, chiến thắng chính mình . Em thật sự rất tuyệt , chúc mừng em , cún con ".

" Cảm ơn anh , cảm ơn anh đã luôn bên cạnh , luôn ủng hộ em ".

Hướng đôi mắt nhu tình đến anh , cậu muốn nói thật nhiều nhưng không biết phải nói như thế nào. Cả hai cứ như thế mà nhìn nhau cùng nở nụ cười rạng rỡ.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí giữa hai người .
Màn hình điện thoại hiển thị " Doãn Chính ca ca gọi "
Vương Nhất Bác nhấn nút nghe, trước mặt Tiêu Chiến tự động bật loa ngoài lên.

" Nhóc con trốn đi đâu rồi ? Không định cùng anh em ăn mừng chiến thắng sao ? "

" Vâng , em ra ngay ạ ! "

" Cậu lái môtô đem theo tri kỉ đến nhé ! "

" Nào có , anh đừng đùa em ".

" Cậu còn giấu ? Tụi anh biết hết cả rồi nhé ".

" Được rồi em sẽ ra ngay đây "

Tắt điện thoại Vương Nhất Bác chu chu môi nhìn anh .
Tiêu Chiến điềm tĩnh khoanh tay chờ đợi sự lựa chọn từ chính cậu .

" Em quyết định thế nào ?"

" Anh đi cùng em nhé ! "

" Không ! Em chung vui cùng đồng đội đi. Anh đi không tiện lắm. Cũng không muốn người khác để ý đến sự có mặt của anh ở đây ".

" Bảo bảo ... "

" Đi đi. Cho anh gửi lời cảm ơn đến Doãn Chính ".

Vương Nhất Bác không đành lòng nhưng cũng không thể không nghe lời anh.
Sự xuất hiện của anh ở bữa tiệc này thật sự không tốt cho cả hai người.
Ai mà biết trước được thế sự khó lường , lòng người đa đoan .
Ôm anh thật chặt thêm lần nữa, cậu lưu luyến không muốn rời đi.

" Chờ em ! Em về nhanh thôi ".

" Ưm ! "

Nhìn theo bóng dáng của cậu , Tiêu Chiến anh lại ước giá như anh và cậu chỉ là người bình thường thì có lẽ đã được ở bên nhau.
Nhưng nếu không phải là nghệ sĩ thì liệu anh và cậu có gặp được nhau ?
Nếu không tham gia dự án Trần Tình Lệnh thì nhân duyên của anh sẽ là ai ?
Nếu như Vương Nhất Bác không bắt gặp nụ cười của anh ở vườn hoa cải năm ấy , thì liệu cậu có vương vấn anh khi tái ngộ ở Thiên Thiên Hướng Thượng không ?

Chung quy thì hai người vốn đã là nhân duyên thiên định !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro