Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 2.

Một tay của Park Chanyeol cầm tờ giấy an bài lịch trình mà thư ký vừa mới trình lên, tay còn lại cầm hai tờ vé xem phim vừa rồi lúc Oh Sehun đi đã để lại cho hắn. Nhìn trái rồi lại nhìn phải một lần, cuối cùng vẫn là cầm lấy bút máy để trên bàn, gạch bỏ hết toàn bộ lịch trình của cuối tuần.

"Anh nghĩ mà xem, cả hai người các anh vừa ở bên nhau chưa được bao lâu, lúc trước còn gây sức ép căng thẳng như thế, anh không nghĩ biện pháp củng cố quan hệ thêm chút, cả ngày ngốc ở văn phòng xem thị trường chứng khoán thì có ý nghĩa sao? Đến lúc đó vợ yêu tìm tình nhân bỏ chạy, cổ phiếu của anh lúc ấy tuy không rớt giá, nhưng mà mũ trên đầu anh có thể đổi màu đấy (*)."

(*) Ý của Sehun là: Baekhyun ngoại tình => Chanyeol bị cắm sừng => Chanyeol đội nón xanh => mũ của Chanyeol đổi màu (Bên Trung hay nói bị cắm sừng là bị đội nón xanh).

Tuy rằng biết Oh Sehun nói lời này là vì chướng mắt gần đây Xán Thế của hắn càng ngày càng phát triển, đơn giản mà nói là combo hâm mộ ghen tị hận, nhưng nghĩ lại lời cậu ta nói không phải không có lý. Park Chanyeol mới không cho là Byun Baekhyun sẽ chạy theo người khác, bạn nghĩ rằng trên thế giới này có rất nhiều vương lão ngũ ngoại hình đẹp lại gia tài bạc tỉ sao? Duy nhất một tên tạm tính là tình địch Zhang Yixing, hiện tại thông qua mấy thủ đoạn nho nhỏ của Park Chanyeol cũng đã muốn yên lặng phát triển thành khuê mật của vợ yêu.

"Lúc làm việc vẫn trao đổi qua điện thoại, tan tầm về nhà cả hai đều dính cùng một chỗ, quan hệ làm sao cần củng cố, có cần anh đếm số lần anh và Baekhyun lăn giường cho chú em nghe không?"

"Đừng! Khuê phòng bí sự của hai anh vẫn là đừng nói nữa thì hơn. Cơ mà thật sự chẳng lẽ anh không muốn dẫn anh Baekhyun ra ngoài hẹn hò sao?"

Oh Sehun thấy mặt mày người đối diện hoãn hoãn lại, trên mặt lộ ra vài phần thần sắc "Ý tưởng này cũng không phải một ý tồi". Vì thế, Oh Sehun tay mắt lanh lẹ rút từ túi quần ra hai tấm vé xem phim.

"Con người của em cực kì hào phóng, chỗ anh em với nhau nên tặng anh hai cái vé xem phim. Phim mới ra mắt đó, nghe nói một vé khó cầu."

Bộ dáng lấm la lấm lét của Oh Sehun khiến Park Chanyeol bật cười, bất quá nếu trong đầu đã có ý tưởng này, biết thời biết thế thuận nước đẩy thuyền cũng tốt. Hắn nhưng thật ra không ngại bộ phim đó nội dung là gì, chỉ cần ngồi ở bên cạnh chính là người kia là được.

Buổi tối về nhà, Byun Baekhyun đã muốn ngồi ở trên sofa xem TV. Trong tay đang cầm một túi khoai tây lắc, trên bàn còn đặt lon coca mới vừa khui. Nghe thấy tiếng cửa mở, ánh mắt nhìn chằm chằm TV cũng không chuyển một chút, thản nhiên nói một câu. "Đã về rồi."

Park Chanyeol có chút mất hứng, xem ra quả thật nên dẫn đối phương đi hẹn hò để tình cảm thêm sâu sắc. Park Chanyeol vừa di chuyển về hướng Byun Baekhyun, tay vừa nới lỏng cà vạt.

Người ngồi trên sofa xem TV cái gì cũng chưa ý thức được, uống một ngụm coca, mới vừa buông lon, một cái bóng đen liền bao phủ lại đây. Tiếp theo, hai bàn tay còn dính vụn khoai tây bị đối phương nắm kéo đến đỉnh đầu giữ chặt, miệng khẽ nhếch bị hung hăng hôn. Đầu lưỡi ai đó dễ dàng tiến vào khoang miệng còn tràn ngập vị coca, dọc theo hàm răng đảo qua một lần, tiếp theo chuẩn xác nhấn nhẹ vào vòm miệng phía trên.

Park Chanyeol biết tất cả điểm mẫn cảm trên người Byun Baekhyun, chẳng sợ chỉ là nhẹ nhàng ấn vòm miệng của cậu một chút, thân mình của Byun Baekhyun cũng sẽ trở nên mềm nhũn. Quả nhiên, Byun Baekhyun lúc mới bắt đầu còn có chút giãy dụa lập tức chỉ có thể phát ra tiếng ư ư a a nức nở, rồi lại hết thảy bị chôn ở trong miệng.

Một phen thân thiết mãnh liệt trôi qua, Park Chanyeol nhẹ nhàng buông Byun Baekhyun ra, trước khi thu hồi đầu lưỡi còn không quên liếm sạch vụn khoai tây còn vương lại ở khóe miệng của Byun Baekhyun.

"Vị thịt nướng."

Người ở dưới thân khóe mắt có điểm ươn ướt, đôi môi đỏ bừng vô thức hơi hơi mân mê. Vừa muốn nói chuyện, cổ họng lại phát ra một âm thanh kì quái. Người vừa ợ hơi xong cả khuôn mặt đều đỏ lên, tuy nói thời gian hai người ở bên nhau không ngắn, nhưng mà phát sinh loại chuyện này trước mặt đối phương vẫn là thật mất mặt.

Chống lại biểu cảm tựa cười tựa không cười của Park Chanyeol, Byun Baekhyun đành phải vùi mặt vào ngực người trước mắt, lúc nói chuyện phát ra thanh âm rầu rĩ: "Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua người uống coca xong ợ hơi hả?"

"Ừm, chưa thấy qua." Park Chanyeol vuốt ve gáy cậu, chổ đó cũng phiếm màu phấn hồng, khiến trái tim hắn ngứa ngáy. "Chưa thấy qua ai làm chuyện đó xong còn ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy."

Cái đầu chôn ở ngực hắn hơi hơi nâng lên, một đôi con ngươi sáng trong vòng vo chuyển động. Còn giống như có điểm ngượng ngùng, xíu xiu thẹn thùng, nhưng lại không muốn tiếp tục làm đà điểu rụt cổ, vì thế đẩy Park Chanyeol ra, xấu hổ vuốt vuốt lại tóc.

"Phát bệnh thần kinh, khoai tây đều bị anh làm đổ ra ngoài hết rồi."

Trên sofa vương vãi một đống khoai tây, Byun Baekhyun cúi thấp đầu dọn dẹp. Nhưng có người bản tính lưu manh lại hôn hôn, mút mát cái gáy trắng nõn bởi vì cậu cúi đầu mà lộ ra ngoài.

"Chúng ta ngày mai đi xem phim nhé?"

"Như thế nào đột nhiên lại muốn đi xem phim?"

"Oh Sehun cho anh hai vé." Nói xong Park Chanyeol liền lấy ra hai tấm vé xem phim, đưa cho cậu. "Vừa lúc nghỉ ngơi, chúng ta đi hẹn hò đi."

Người đang cầm túi khoai tây nhìn nhìn hai tấm vé, ho nhẹ một chút, đầu ép tới càng thấp. Ngoài miệng làu bà làu bàu "Hai tên con trai thì hẹn hò cái gì" vân vân mây mây, nhưng mà hai tai đỏ bừng và khóe miệng cong cong lại nói cho Park Chanyeol, người này trong lòng cũng là cực kì chờ mong.

Byun Baekhyun đã lâu lắm rồi chưa có tới rạp chiếu phim, cậu cảm thấy loại chuyện lãng mạn thanh tân như cùng nhau xem phim này nên cùng người mình thích cùng nhau làm. Trước kia cậu thích Zhang Yixing, nhưng thẹn thùng không dám mở miệng đề xuất. Sau này ở bên Park Chanyeol, vị chủ tịch tài đại khí thô này sai quản gia mở hẳn rạp chiếu phim trong nhà cho cậu, âm hưởng thiết bị so với bên ngoài xịn hơn gấp trăm lần, căn bản không cần phải đi rạp chiếu phim.

Đi xem phim quan trọng nhất là không khí, tối như mực, một tay cầm hộp bắp rang một tay cầm ly nước ngọt. Vì thế, Park Chanyeol vẻ mặt kinh ngạc nhìn thấy Byun Baekhyun đang chạy tới, trong tay còn cầm hộp bắp rang size lớn nhất cùng với hai ly nước ngọt. Hai tay cầm không xuể, Byun Baekhyun liền đem hộp bắp rang nhét vào trong lòng ngực Park Chanyeol.

Bộ tây trang Armani phối với đồ ăn vặt của bọn nhóc con, thật sự có chút vi diệu. Park Chanyeol thật vất vả bày ra hình tượng cao lãnh cũng lập tức mặt đen như đáy nồi, hắn không nghĩ đến Byun Baekhyun sẽ thích ăn loại thực phẩm rác rưởi ngây thơ này.

"Đây là truyền thống khi đi xem phim, không hiểu liền làm theo." Nói xong Byun Baekhyun đặc biệt ngạo khí cầm hai ly nước ngọt bước vào rạp.

Thời điểm Park Chanyeol vừa mới tiến vào rạp còn cảm thấy đặc biệt cao hứng, ánh sáng rạp tối mờ, vị trí lại ở dãy cuối cùng, vừa lúc có thể làm chút chuyện mờ ám không thể gặp người. Nhưng không hay ho chính là, ngồi ở bên cạnh chính là một thằng nhóc năm tuổi, líu ríu kêu la không ngừng. Đôi con ngươi to tròn nhìn chằm chằm Park Chanyeol, Park Chanyeol trừng mắt lại nhìn nó. Thằng nhóc xoay đầu hỏi mẹ nó: "Mẹ ơi, vì sao người khác đều là một chị một anh tới xem phim, còn bọn họ là hai anh?"

Hoàn hảo phim điện ảnh bắt đầu rồi, Byun Baekhyun ngồi ở bên trong cái gì cũng chưa nghe thấy.

Bộ phim hai người xem chính là một bộ phim hành động viễn tưởng, kì thật bất quá là về chủ nghĩa anh hùng không có gì thú vị. Nhưng là Byun Baekhyun lại xem cực chăm chú, tay liên tục vớt bắp rang ăn. Park Chanyeol không có hứng thú gì, thầm nghĩ cùng Byun Baekhyun bồi dưỡng cảm tình, dù sao đây mới là mục đích lớn nhất của lần hẹn hò này. Vì thế, Park Chanyeol điều động đại não, nhớ lại bí tịch hẹn hò ở rạp chiếu phim mà trước khi đến hắn đã dành ra một đêm ở trên mạng tìm tòi.

Park Chanyeol có điểm chột dạ nhìn nhìn xung quanh, nhẹ nhàng khụ một tiếng. Dư quang thấy tay của Byun Baekhyun vươn đến ly nước ngọt để ở giữa hai người, vì thế Park Chanyeol lén lút làm bộ như không chút để ý cũng vươn tay sang. Mới vừa chạm vào thành ly hơi lạnh buốt cùng với đầu ngón tay mềm mại của Byun Baekhyun thì đã bị một tiếng "chát" vang lên khiến hắn phải lập tức rút lại tay.

Park Chanyeol không rõ cho nên ôm lấy mu bàn tay xoa xoa trừng cậu, Byun Baekhyun đầu cũng không quay lại, hút nước ngọt thản nhiên giải thích. "Không phải anh không thích uống nước ngọt sao?"

Làm kẻ trộm có thể nào để người tóm được ý đồ, Park Chanyeol than thở: "Anh khát nước."

Vì thế Byun Baekhyun lấy ra một chai nước suối từ trong túi đưa cho vị chủ tịch đang ủy khuất cực kì ngồi ở bên cạnh. "Buổi sáng lấy ở trên bàn, đừng khách khí."

Park Chanyeol khóc không ra nước mắt, lòng chỉ muốn ở nơi công cộng sờ sờ bàn tay nhỏ bé, trộm ăn đậu hủ liền khó như vậy sao? Rầu rĩ uống một ngụm lớn nước suối, tiết trời vào đông, ngay cả khi để ở trong túi ủ đã lâu, nước vẫn mang theo cảm giác mát lạnh.

Park Chanyeol nhe răng nhếch miệng giảm bớt sự lạnh buốt, tà tâm không chết, lần này sửa hướng xuống tay là bắp rang.

"Khụ, bảo bối." Đè thấp giọng kêu một tiếng, Byun Baekhyun không có phản ứng. "Hyun Hyun bảo bối ~"

Byun Baekhyun trừng mắt liếc hắn một cái, nghiêm túc xem phim không được hả, kiên trì gây sức ép cái gì. Không thể không nói, bộ phim do Oh Sehun đề cử này quả thật rất hay, chính là người ở bên cạnh cứ luôn làm phiền cậu.

Tức giận đáp một tiếng. "Lại làm sao?"

"Bắp rang ăn ngon không?" Hai mắt Park Chanyeol nhìn màn ảnh, cả người cố gắng nghiêng sang dựa vào Byun Baekhyun.

"Tạm." Byun Baekhyun đút hai miếng bắp rang vào miệng, cậu làm sao có thể không biết Park Chanyeol đang suy nghĩ cái gì. "Muốn nếm thử?"

Park Chanyeol chờ nãy giờ chẳng phải là những lời này sao? Ngay cả khi nội tâm hưng phấn, mặt ngoài vẫn phải đầy đủ làm tốt bộ dáng chủ tịch cao lãnh không hảo đồ ngọt. "Ừm.... Cách hơi xa, bảo bối đút cho anh nhé?"

Byun Baekhyun chịu đựng nín cười, bộ dáng lãnh đạm giả vờ tức giận. "Trung gian giữa hai ta cách một dãy Himalaya hay là Thái Bình Dương, chính mình sẽ không thể tự lấy hay sao? Anh cũng không phải là tàn phế."

Nội tâm của Park Chanyeol cơ hồ là hỏng mất, hắn mới không phải thật sự muốn ăn bắp rang đâu. Chính là nghĩ đến ở trong rạp chiếu phim tối đen, người trong lòng cầm một miếng bắp rang đưa tới miệng hắn, đầu ngón tay mềm mại lướt qua môi hắn. Nếu hắn vô tình ngậm lấy, lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, khuôn mặt đỏ bừng của người trong lòng nhất định còn ngon miệng hơn miếng bánh ngọt ngon nhất trên thế giới.

Nhưng mà, sự thật là tàn khốc. Người trong lòng nhìn chằm chằm nhân loại đang ở trong quá trình lắp ráp người máy cơ giáp, nhìn không chuyển mắt. Mà điều này còn không đủ để cho Park Chanyeol phát điên, thằng nhóc ngồi ở bên cạnh vẫn đang tranh cãi ầm ĩ không ngừng đột nhiên im lặng. Yên tĩnh trong chốc lát thì dùng giọng tự nghĩ là rất nhỏ nhưng trên thực tế xung quanh đều nghe thấy được nói với mẹ của nó: "Anh trai bên cạnh là tàn phế mẹ ạ, thật đáng thương."

Ngoại trừ dùng nước lạnh an ủi nội tâm đang luống cuống, Park Chanyeol thật sự nghĩ không ra cách nào khác. Mà nếu không phải do ánh sáng quá mờ, hắn như thế nào có thể không nhìn thấy khóe miệng của Byun Baekhyun vẫn luôn nở nụ cười.

Park Chanyeol sinh vô khả luyến (*) dựa vào chỗ tựa lưng, người ngồi phía trước châu đầu ghé tai nói không ngừng còn chắn tầm mắt của hắn. Chốc lát sau có người lục túi, tiếp theo một mùi gà rán liền bay tới. Vốn trong lòng đã hờn giận, hoàn cảnh cũng không tính là tốt đẹp này khiến cho Park Chanyeol càng thêm không thoải mái.

(*): còn sống nhưng đã không còn gì lưu luyến.

"Đáng nhẽ nên xem ở rạp chiếu phim trong nhà cho rồi, đi cái rạp chiếu phim công cộng này làm gì."

Park Chanyeol mất hứng than thở một tiếng, tuy rằng âm lượng nhỏ, nhưng đều truyền vào lỗ tai của Byun Baekhyun. Bộ dáng mất hứng của vị chủ tịch nhà cậu thật sự quá đáng yêu, tay chân lồng ngồng cuộn mình ngồi ở trên ghế, hai tay nghịch nghịch ngón tay. Byun Baekhyun thật sự có xúc động nhào qua ôm lấy hắn hôn một cái, cơ mà bộ phim cũng thật sự hấp dẫn mắt cậu.

Người ngồi phía trước nói chuyện không ngừng, Park Chanyeol nhịn không được liền vỗ vỗ lưng đối phương. "Xin lỗi, có thể nhỏ giọng chút không?" Lại đổi lấy một câu của đối phương: "Điên hả, ai cần anh lo!"

Cái này Park Chanyeol sao có thể nhẫn nhịn, qua nhiều năm như vậy ngoại trừ Byun Baekhyun làm gì có ai dám mắng hắn. Lập tức liền đứng bật dậy khỏi ghế, Byun Baekhyun còn chưa kịp ngăn lại hắn, chờ cậu kéo lấy cánh tay của Park Chanyeol, người nọ đã muốn mắng ra tiếng.

"Anh mắng ai hả?!"

Thanh âm không hề khống chế âm lượng, một tiếng rống to như vậy ở trong rạp chiếu phim yên tĩnh phá lệ vang dội. Vì thế tiếng chỉ trích của mọi người lập tức phát ra, đơn giản là một ít ngôn luận như hắn không có tố chất, không có giáo dưỡng. Không rõ ngọn nguồn sự tình, đương nhiên dễ dàng chủ quan phán xét một chiều.

Byun Baekhyun thấy Park Chanyeol lập tức lại muốn phát hỏa, nhanh chóng nói lời xin lỗi, lôi hắn ra khỏi rạp chiếu phim.

"Anh đã nói rồi mà, xuất môn sao có thể không mang theo người." Cơn giận còn không có nguôi ngoai, Park Chanyeol nổi giận đùng đùng đá thùng rác một cước.

"Anh dẫn người theo để làm chi, tính gây chuyện hả?" Byun Baekhyun vỗ lưng hắn, muốn giúp hắn thuận khí.

Đối phương rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, ngây thơ không chịu được, thế nhưng còn muốn tìm người đến đánh nhau. Rõ ràng chính là lối suy nghĩ của học sinh trung học, một chút cũng không có bộ dáng của thương giới tinh anh.

"Cùng lắm san bằng cái rạp thì thế nào." Park Chanyeol đấm đấm vào tường, còn không hết giận. "Lần tới nếu em thích, anh xây hẳn một cái rạp chiếu phim cho em!"

Cố ý đề cao âm lượng khiến cho những người ở trong rạp phim biết sự lợi hại của hắn, hành động như vậy rốt cuộc khiến Byun Baekhyun cười ra tiếng. Cậu kéo bả vai của Park Chanyeol qua, nhẹ nhàng hôn môi đối phương. Nụ hôn chủ động hiến dâng này mới có thể khiến người nào đó bình tâm lại.

Thu hoạch được hôn môi ngoài ý muốn, Park Chanyeol miễn bàn phi thường cao hứng. Nắm lấy eo của Byun Baekhyun muốn làm nụ hôn thêm sâu sắc, lại bị đối phương đẩy ra.

"Dừng ở đây." Byun Baekhyun cũng không ăn bắp rang tiếp. "Bây giờ vẫn còn rất sớm, không bằng chúng ta đi công viên giải trí chơi đi?"

Lại là mấy chỗ của trẻ con! Park Chanyeol trong lúc nhất thời không dám đánh giá cao tuổi tác của người trước mắt. Xem Byun Baekhyun đứng ở trên bục giảng thái độ làm người hoàn toàn là tấm gương tốt, thế nhưng còn thích chơi mấy cái này? Nhưng bảo hắn không đáp ứng? Đừng có đùa, ở trên đu quay cao chọc trời nắm tay, hôn môi thậm chí kia gì gì, tuy rằng thời gian có chút ngắn, nhưng vẫn là phi thường kích thích.

"Đi, lập tức rời đi nơi thị phi này."

Trên đường cả hai mua hamburger để giải quyết bữa trưa, Park Chanyeol vốn luôn cự tuyệt loại thực phẩm rác rưởi này, chẳng qua người trong lòng thích ơi là thích, đành phải liều mình bồi quân tử.

Người trong công viên giải trí từ trước đến nay luôn rất nhiều, lại trúng cuối tuần là ngày nghỉ, trò chơi nào cũng phải xếp một hàng dài chờ tới lượt. Chủ tịch đại nhân muốn chơi mấy trò yên tĩnh hữu tình ít người, tỷ như đu quay chọc trời. Vì thế Park Chanyeol kéo Byun Baekhyun còn đang bồi hồi ở xung quanh xe bán kẹo đường đi thẳng đến vòng đu quay ở xa xa, nhưng Byun Baekhyun lại nhéo thắt lưng của Park Chanyeol, dẫn người tới khu tàu lượn siêu tốc.

"Trò này siêu cool ấy. Chanyeol, chúng ta chơi trò này đi."

Park Chanyeol ngẩng đầu nhìn xem quỹ đạo đường sắt cao ơi là cao, cùng với tiếng thét chói tai không dứt bên tai, bí mật nuốt một ngụm nước bọt. Hắn cũng không phải sợ độ cao, cũng không phải sợ hãi. Nhưng là chơi mấy cái trò lộn nhào qua lại này tất nhiên sẽ thét chói tai. Một khi kêu to, lập tức hình tượng vốn có sẽ biến mất, không thích hợp khí chất cao lãnh này của hắn. Huống hồ, trong quá trình chơi tàu lượn siêu tốc làm sao có cơ hội sờ sờ móng vuốt của người trong lòng, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương? Cầm tay còn chưa chắc cầm được.

Chính là Byun Baekhyun hình như rất có hưng trí, sau khi nói hai lần đều bị Park Chanyeol uyển chuyển cự tuyệt thì liền tự mình chạy đến phía cuối đội ngũ xếp hàng. Park Chanyeol không có biện pháp, đành phải thở dài đi đến bên người cậu.

Ở thành phố này khí trời rất nhanh trở lạnh, tuy rằng còn chưa tới thời điểm phải mặc áo lông dày quấn khăn quàng cổ, song chỉ mặc áo khoác vẫn là không đủ, gió lạnh xuyên qua áo khoác khiến người đông lạnh run rẩy. Byun Baekhyun hưng phấn, cũng không để ý chút lạnh lẽo ấy, kéo kéo áo khoác giẫm giẫm chân, còn không ngừng nhìn đội ngũ xếp hàng phía trước.

Đột nhiên trên vai được phủ thêm một cái áo khoác, Park Chanyeol mặc cái áo khoác mũ lông màu cà phê trước khi đi cậu chọn cho hắn, đem khoác tây trang phủ lên người cậu. Byun Baekhyun sợ lạnh, Park Chanyeol vẫn đều biết điểm này. Byun Baekhyun mạnh miệng, Park Chanyeol cũng biết rõ. Cho nên người này cho dù khó chịu cũng sẽ không nói với người khác.

Byun Baekhyun nghiêng đầu nhìn hắn, khí trắng từ trong miệng hai người hô hấp thở ra quấn quít lấy nhau, cùng hai bàn tay mười ngón đan nhau dưới lớp vải tây trang thân mật.

Nhân viên khu trò chơi đứng phía trước giơ loa nói cho các vị khách xếp hàng ở đằng sau, người chờ chơi trò này còn phải xếp hàng khoảng hai tiếng. Park Chanyeol đứng chờ có chút không kiên nhẫn, lại lên tiếng khuyên Byun Baekhyun đi chơi trò chơi khác. Nhưng người này quyết tâm phải chơi bằng được tàu lượn siêu tốc, mà du khách ở phía sau cũng xếp hàng càng ngày càng nhiều, bỏ hàng giữa chừng có chút khó khăn. Rơi vào đường cùng, Park Chanyeol đành phải buông tha suy nghĩ này.

Thật vất vả mới tới lúc chỉ còn có hơn mười nhóm ở phía trước, tính tính cũng là đã qua hơn một tiếng. Nhưng luôn luôn xảy ra chút biến cố, làm cho người ta sinh ghét, lại làm cho người ta tâm phiền ý loạn.

"Nhường một chút, nhường một chút."

Bốn năm người bộ dạng hung thần ác sát đẩy đám người đang xếp hàng ra một đường chen chúc lại đây. Park Chanyeol thấy rõ ràng, những người này là ở bên ngoài leo lan can vào trong. Động tác thô lỗ không nói, còn xô đẩy không ít du khách. Ngay cả là mặc quần áo thật dày, cũng không khó nhìn ra hình xăm màu xanh trên cổ cùng với mấy cái vòng bạc thô to điển hình hạng côn đồ.

"Làm gì?"

Park Chanyeol kéo Byun Baekhyun về phía sau che chở, một tay khoác lên lan can, ngăn trở đường đi, rõ ràng là không có ý định nhường đường để người đi tiếp. Nãy giờ một đường đi rất trơn tru gặp hành động này của Park Chanyeol dễ dàng khiến mấy người kia nhíu mày, biểu hiện ra bộ dáng bất mãn, cũng hấp dẫn lực chú ý của du khách xung quanh.

"Bạn của chúng tôi ở phía trước xếp hàng giúp chúng tôi, chúng tôi chỉ là đi WC trở về mà thôi." Lời nói dối cũng nói được đúng lý hợp tình, hơn nữa thần tình dữ tợn, cũng quả thật không ai dám xuất đầu.

Park Chanyeol không quen nhìn bộ dáng của những người này, bình thường tuy rằng hắn không phải là kiểu người tốt khi gặp chuyện bất bình sẽ rút dao tương trợ, nhưng đây là chuyện liên quan đến ích lợi của bản thân, nửa điểm nhượng bộ cũng không được. Huống hồ Byun Baekhyun và hắn đợi lâu như vậy, để cho người ta vô duyên vô cớ chen hàng, thay đổi thành người nào khác cũng sẽ không cao hứng. Thật vất vả mới có thời gian ra ngoài hẹn hò cùng người trong lòng, không thể có một chút điểm tì vết nào. Phía trước ở rạp chiếu phim xem như mất hết mặt mũi, nói như thế nào cũng nên thể hiện một chút khí khái của chủ tịch Park chứ.

"Bọn tôi ở chỗ này xếp hàng gần hai tiếng, đâu có thấy mấy người đi ra ngoài. Đi WC cần thời gian dài như vậy? Nói là có bạn sao? Giờ anh kêu một tiếng, xem ở đằng trước có người nào đáp lại không?"

Mấy người kia bị chặn không thể phản đối, hơn nữa Park Chanyeol vóc dáng lại cao hơn đầu bọn họ, du khách ở xung quanh cũng đều chỉ chỉ trỏ trỏ. Vì thế, mặt nạ giả nhân giả nghĩa dứt khoát bị lột ra, mặt ác lập tức lộ rõ.

"Thì tính sao! Ông đây chính là chen hàng đấy, mày quản được sao?" Thậm chí còn vươn tay khiêu khích chọc chọc ngực Park Chanyeol. "Mày có biết ông đây là ai sao?"

Cư nhiên cùng chủ tịch Xán Thế thảo luận ai đại bài hơn ai, Park Chanyeol cười nhạo ra tiếng, giống như là nghe được câu tấu hài buồn cười nhất trên đời. Một tiếng cười này của hắn giống như là một cái bàn tay tát vào mặt tên côn đồ kia, vì thế sắc mặt của đối phương lập tức trở nên u ám.

Byun Baekhyun cảm thấy có chút bất an, dù sao cũng là ở bên ngoài, mấy tên côn đồ kiểu này sao có thể xem nhật báo tài chính và kinh tế chứ, cũng không quản đối phương có bao nhiêu tiền hay có nhiều ít quyền thế. Bọn họ chỉ biết dùng nắm tay, quyền cước của ai mạnh hơn thì người đó xưng bá. Không phải nói Park Chanyeol không biết đánh nhau, nhưng đối phương có bốn năm người, bên mình hai người thấy thế nào cũng đều đang ở thế hạ phong.

Byun Baekhyun vươn tay kéo kéo vạt áo của Park Chanyeol, muốn hắn tém tém lại chút, song Park Chanyeol nắm nắm tay cậu, tựa hồ là nghĩ rằng Byun Baekhyun có chút sợ hãi. Người hiểu sai ý hếch cằm lên biểu lộ sự kiêu ngạo với bọn côn đồ trước mặt. "Biết Xán Thế không? Tao chỉ cần động thủ, bọn mày ngày mai đừng hòng nhìn thấy ánh mặt trời."

Loại thời điểm này còn nói mạnh miệng, rõ ràng bên người một bảo tiêu cũng không mang theo, Byun Baekhyun thật sự là bị sự ngây thơ của người yêu làm moe không chịu được. Quả nhiên, vài người bắt đầu xắn tay áo muốn động thủ động cước, miệng còn phun ra mấy lời không sạch sẽ, Park Chanyeol bị đẩy hai cái cũng tức giận bắt đầu đánh trả.

Mà người xung quanh căn bản không có ý phải giúp một tay, tuy rằng quả thật là chướng mắt bọn côn đồ, nhưng đều tự động lui về phía sau tạo thành một khoảng trống cho hai phương tranh đấu.

Byun Baekhyun đứng sau Park Chanyeol, nhìn thấy bọn họ vung nắm tay cũng có chút sốt ruột. Chính là người ở phía trước bảo hộ cậu rất tốt, thật sự là không giúp được gì, chỉ có thể lo lắng suông.

Hoàn hảo ở trước khi sự cố phát triển đến mức nghiêm trọng thì một đội bảo an mặc đồng phục cảnh sát chạy tới đây. Park Chanyeol đang túm lấy cổ áo của một tên, mà đối phương cũng túm lấy áo lông của hắn không buông tay.

"Đang làm gì đấy đang làm gì đấy, tụ tập đánh nhau hả?!"

Đội cảnh vệ dẫn Park Chanyeol, Byun Baekhyun cùng đám côn đồ sang khoảng trống bên cạnh hỏi rõ ngọn nguồn, nói chút lời khách sáo. "Tất cả mọi người đều là tới đây để chơi, đừng để thành tất cả mọi người đều không vui chứ?"

Người có tố chất kém không ít, loại chuyện như vậy mỗi ngày bọn họ đều phải xử lý tốt mấy chục vụ. Nếu vụ nào cũng phân rõ đúng sai, thời gian lãng phí nhiều lắm, song phương khẳng định cũng đều không phục. Cho nên, cuối cùng đều chỉ cần nói vài lời hay như vậy là xong chuyện rồi.

Park Chanyeol ôm một bụng tức không chỗ phát tiết, quần áo cũng bị kéo loạn thất bát tao. Hơn nữa hiện tại sẽ phải đi xếp hàng lại từ đầu, làm cho hắn lại tiêu tốn hai tiếng trong khi chịu đựng loại tâm tình này hắn cũng không nguyện ý. Chỗ tốt duy nhất chính là hắn lúc này cả người bốc hỏa, một chút cũng không lạnh.

Mấy người kia hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, mắng vài câu rồi bỏ đi chỗ khác. Byun Baekhyun giật nhẹ người đang tức giận, lại bị hắn lắc lắc thân mình né tránh.

Park Chanyeol thật cũng không phải giận Byun Baekhyun, chính là cảm thấy lần này thể diện của hắn mất hết. Hắn đường đường chủ tịch Xán Thế làm sao lại phải nếm trải loại chuyện bị người chen ngang còn bị phát biểu như thế này, lại còn là làm trò trước mặt Byun Baekhyun. Vành tai đỏ rực, không biết là bởi vì lạnh vẫn là bởi vì xấu hổ.

Byun Baekhyun thấy hắn như vậy biến thành buồn cười, chạy tới đứng ở trước mặt hắn, ôm lấy cổ của Park Chanyeol chống lại tầm mắt.

"Tức giận?"

"Không có." Ngữ khí âm trầm của Park Chanyeol nghe qua cũng hiểu là còn không có vui vẻ lại đâu.

"Coi như là bị chó cắn, anh còn muốn cắn lại hay sao?"

Byun Baekhyun vươn tay che lại cái lỗ tai của hắn, lạnh lẽo, còn có điểm đông cứng. Gặp Park Chanyeol chậm chạp không nói chuyện, liền ôm lấy thắt lưng của đối phương, đầu để ở ngực của hắn lắng nghe tiếng tim đập. Rõ ràng là chuyện phiền lòng, nhưng là vì ở bên cạnh người này, cái gì cũng đều có thể phủ một lớp nước đường. Mới vừa rồi thời điểm muốn động thủ, bộ dáng người này bảo hộ cậu ở sau lưng lại hiện lên trước mắt. Byun Baekhyun một chút cũng không hâm mộ mấy đứa nhóc ngậm kẹo đường đi ngang qua người, bọn chúng đều không thể nếm được vị ngọt hơn những gì trong lòng cậu lúc này.

Cảm giác được người nọ rốt cuộc ôm lại cậu, liền mở miệng: "Em không chơi tàu lượn siêu tốc nữa, chúng ta đi chơi mấy trò không xếp hàng, xung quanh tĩnh lặng có được không?"

Vì thế hai người chọn ngồi ba vòng ngựa gỗ xoay tròn. Trung gian Park Chanyeol có vài lần muốn vượt qua cùng Byun Baekhyun ngồi cùng một ngựa, đều bị Byun Baekhyun trừng mắt đánh tan ý đồ. Người này tựa hồ là tính toán đem tính trẻ con cả đời đều tại ngày hôm nay dùng hết, chết sống cũng phải ngồi trên con bạch mã đi vòng thứ tư.

Byun Baekhyun nắm tay hắn kéo hắn, hắn vẫn ôm cái cột kia không chịu xuống. Một người cao to còn đang mặc tây trang đó, bộ dáng thật đúng là không phải buồn cười thông thường. Cặp chân dài kia nếu duỗi thẳng còn có thể chạm xuống mặt đất.

Không có cách nào, Byun Baekhyun đành phải sải bước tới hắc mã bên cạnh bồi hắn chơi thêm một vòng, ai bảo người này hôm nay bị tức giận không ít đâu. Nghĩ đến điều này, khóe miệng của Byun Baekhyun liền nhịn không được giương lên, trước kia như thế nào không thấy được mặt này của đối phương.

"Này, Park Chanyeol."

Byun Baekhyun thừa dịp ngựa gỗ đang trong quá trình lên lên xuống xuống, chính mình so với Park Chanyeol cao hơn một khúc thì gọi tên hắn, đợi hắn quay đầu, liền giữ chặt cây cột vươn thân mình qua hôn môi Park Chanyeol.

Người nọ ngẩn người, không lập tức phản ứng lại đây. Sau lập tức đảo khách thành chủ, làm nụ hôn trở nên sâu sắc.

Trong vòng quay ngựa gỗ điêu khắc tinh xảo trình diễn một màn nhiệt tình không để ý người bên ngoài. Vành tai và cổ của người con trai ngồi trên hắc mã đều phiếm hồng, lúc này có thể xác nhận, là bởi vì xấu hổ thẹn thùng.

Park Chanyeol nắm tay Byun Baekhyun, mỗi người một ly kem ly. Nếu không phải một ly chỉ có thể chứa bốn viên kem, Byun Baekhyun nhất định sẽ mua luôn cả viên kem vị blueberry kia. Park Chanyeol không hay ăn đồ ngọt như vậy, nhưng là xem Byun Baekhyun cứ quay quanh tủ lạnh rực rỡ màu sắc, bộ dáng thật sự đáng thương.

Kỳ thật ở mấy cái nơi như công viên giải trí thế này bán đồ ăn làm sao có thể là thực phẩm sạch, kem toàn đá, vừa thấy màu kem chỉ biết là sắc tố hóa học. Đương nhiên so chất lượng chắc chắn kém xa kem nhập khẩu từ Pháp ở trong tủ lạnh nhà của họ, liếm một cái còn cảm thấy khó có thể nuốt xuống. Nhưng là xem người nào đó liếm vị này một cái liếm vị kia một cái, thật cũng cảm thấy thứ này không tệ lắm.

Ở phía đối diện hồ phun nước cũng có một đôi tình nhân, cũng là mỗi người cầm một ly kem ly. Cô gái làm nũng, đòi ăn một miếng kem ở ly trong tay người con trai, vì thế hai người đút qua đút lại. Park Chanyeol lần đầu tiên cảm thấy tiết mục như vậy cũng rất có ý vị, nhìn thấy chóp mũi của Byun Baekhyun có dính chút kem, tâm vừa động.

Vươn tay giúp cậu lau kem dâu dính trên chóp mũi. "Ăn ngon chứ?"

Byun Baekhyun cười cười với hắn. "Ừm, không tệ."

Park Chanyeol chép miệng. "Ly của anh không thể ăn."

Byun Baekhyun quay đầu xem hắn, ly trong tay cậu đã bị ăn non nửa, ly của Park Chanyeol nhưng thật ra không vơi bớt chút nào. Miệng bị đông lạnh nói có chút không rõ. "Em đã nói với anh rồi, nên chọn mấy vị kinh điển thôi, vị bia vị nước ngọt gì gì đều là gạt người."

Park Chanyeol nhìn vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Byun Baekhyun, giúp cậu chỉnh lại khăn quàng cổ trên cổ một chút. Mùa đông ăn nhiều đá như thế cũng không biết sau có bị tiêu chảy không. "Đúng vậy đúng vậy, em là thông minh nhất. Vậy thiên tài liệu có thể cho anh nếm thử một chút kem của em không?"

Byun Baekhyun liếc hắn một cái, ánh mắt nóng cháy của người nọ bại lộ hết ý xấu tư tình rồi.

"Được rồi, nhưng vị dâu phải để lại cho em, anh ăn vị khác."

Park Chanyeol không chìa tay qua tiếp, hắn cũng không phải thật sự muốn ăn kem ly. "Nếu vậy thì, anh sợ anh sẽ nhịn không được tất cả vị đều phải nếm một lần. Hay là em ăn hết viên kem vị dâu đi, sau đó đưa ly cho anh?"

Byun Baekhyun có chút mơ hồ, không biết trong hồ lô của đối phương đang úp mở cái gì. Gật gật đầu tiếp tục hết sức chuyên chú ăn kem, song mới vừa liếm một tầng kem đã bị Park Chanyeol nắm lấy cằm hôn sâu. Không kịp thu hồi đầu lưỡi bị đối phương bắt vừa vặn, kéo vào khoang miệng của Park Chanyeol, dùng sức mút vào. Người nọ đỡ lấy gáy cậu, hô hấp nóng rực độ tiến vào miệng Byun Baekhyun.

Nói như thế nào cũng là ở nơi công cộng, khuôn mặt của Byun Baekhyun nóng lên. Song ở dưới thế công của Park Chanyeol cũng mềm nhũn thân mình, vô lực đẩy ngực hắn hai cái, lại nhấc chân đạp lên giày hắn. Người nọ lúc này mới chậm rãi buông Byun Baekhyun, song vẫn như cũ không mảy may suy chuyển bàn tay giữ gáy của cậu.

Đôi môi của người trước mặt bị hôn đến tỏa sáng, mê người cực kì, Park Chanyeol nhịn không được lại hôn thêm vài cái.

"Yah, xung quanh đều có người."

Park Chanyeol cười cười, biết người này da mặt mỏng. Kem ly đã sớm ở lúc hai người hôn nồng nhiệt rơi xuống mặt đất, một đống hỗn độn nhìn thấy thật đáng tiếc. Byun Baekhyun hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, đoạt lấy ly kem trong tay Park Chanyeol bắt đầu ăn.

Hương vị cũng không sai thôi.

"Vị dâu cũng không ăn ngon." Park Chanyeol giật tay áo của cậu, ghé vào bên tai nói nhỏ. "Không ăn ngon bằng em."

Byun Baekhyun lại đỏ mặt, khuỷu tay dùng sức thọc Park Chanyeol một chút, đi về phía trước.

"Đừng ăn, ăn nhiều sẽ tổn thương dạ dày, chúng ta đi ăn cơm đi."

Ban đêm của mùa đông luôn tới nhanh hơn những mùa khác trong năm, công viên giải trí còn chưa có đóng cửa, bầu trời đã bắt đầu xẩm tối. Byun Baekhyun nói cách đó không xa có phố ăn vặt, giống như chợ đêm.

Đã lâu lắm rồi không có nếm qua đồ ăn lề đường, tuy rằng so ra kém tay nghề của chú Song, cũng không sạch sẽ bằng, nhưng bù lại là bầu không khí náo nhiệt cùng với hương vị thịt cá trộn bia.

Vốn chính là cùng cậu đi ra ngoài chơi, Park Chanyeol tự nhiên là hết thảy nghe theo yêu cầu của Byun Baekhyun. Đi dạo một ngày, giày hai người mang cũng không phải giày thể thao, chân đã sớm tê rần.

Tùy ý tìm một buồng có đèn treo vào ngồi, người còn chưa đông, nhưng đã muốn có dáng vẻ chợ đêm. Park Chanyeol lần đầu tiên dùng bữa ở nơi như vậy, cho nên hết thảy đều giao cho Byun Baekhyun chuẩn bị.

Hai người gọi không nhiều lắm, ba bốn món mặn cộng với vài lon bia. Đêm đông thân thể có chút lạnh, nhưng trong bầu không khí này cũng trở nên ấm áp. Xung quanh ngồi mấy bàn, phần lớn là thành phần tri thức sau khi tan tầm về. Quán rượu lề đường, nói chuyện cũng không quản không để ý, các loại oán giận cùng với chỉ trích cấp trên của mình nói đến nước miếng bay tứ tung. Âm lượng cũng càng lúc càng lớn, thiếu điều hét vào lỗ tai của Park Chanyeol.

Park Chanyeol cầm lấy ngón tay của Byun Baekhyun đùa nghịch, nghe những người đó đối thoại, nhịn không được cười ra tiếng. Byun Baekhyun nhướng mi nhìn hắn, khuôn mặt của người đàn ông dưới ánh đèn nhu hòa lộ ra điểm bất đắc dĩ.

"Mấy nơi như này..." Sắc mặt của Park Chanyeol có chút cổ quái. "Chỉ dùng để phát tiết oán khí đối với cấp trên trong công ty của mình sao?"

Byun Baekhyun hiểu rõ, nhìn nhìn những người đó, nghiêng đầu nghĩ nghĩ. "Đâu chỉ là mấy nơi như này, tất cả những địa điểm liên hoan không có cấp trên tham dự đều có thể nghe thấy mấy lời tương tự như vậy."

"Kia chẳng phải là có rất nhiều người đang mắng sau lưng anh?" Park Chanyeol đột nhiên cảm thấy sau lưng có cơn gió lạnh thổi qua.

Byun Baekhyun nhếch khóe môi. "Đúng vậy, chủ tịch như anh khẳng định bị mắng so với những người này mắng còn khó nghe hơn."

Park Chanyeol hếch mày nhìn Byun Baekhyun, đầu ngón tay của người trong lòng gãi gãi lòng bàn tay của hắn, không biết là cố ý hay vẫn là vô tình.

"Thái độ của anh đối với cấp dưới tất cả đều do em quyết định." Park Chanyeol cầm lấy tay của cậu đặt ở bên miệng có chút không cọ xát. "Em tốt với anh, chủ động một chút, anh sẽ đối tốt với bọn họ."

Lời này Park Chanyeol thật đúng là chưa nói sai, đoạn thời gian hắn cùng Byun Baekhyun tách ra trước đây, cả công ty như là bị bao phủ một tảng mây đen cực lớn. Nếu là chủ tịch bước vào công ty, tất cả mọi người đều phải xuất ra tinh thần 200%. Mỗi lần họp, Park Chanyeol tất mở miệng mắng, không ai có thể tránh được ác mộng như vậy.

Thời điểm hai người hòa hảo, kia lại là trạng thái hoàn toàn bất đồng. Người nhìn thấy Park Chanyeol cơ hồ đều nghĩ đến hai mắt của mình có gì đó sai sai, trên mặt của chủ tịch mấy ngày liền đều hiện ra ý cười, còn có thể cùng cấp dưới chào hỏi. Không chỉ chưa từng quở trách, thậm chí còn có khen ngợi cùng cổ vũ.

Byun Baekhyun trở mình xem thường. "Tâm tình của bản thân không tốt còn đổ cho em, anh cũng lợi hại."

Park Chanyeol khui bia đưa qua cho cậu. "Thật mà, tóm lại mệnh của vài trăm nhân viên trên dưới toàn bộ công ty Xán Thế đều phụ thuộc vào em."

Tự dưng bị chụp cho một cái mũ lớn như vậy, Byun Baekhyun thật sự là có chút dở khóc dở cười. Tay phải bị Park Chanyeol nắm ở lòng bàn tay, nghĩ muốn rút về, người nọ rồi lại không chịu buông tay.

"Yah, anh có thể sử dụng tay phải, nhưng mà em thì không thuận tay trái nha."

"Không vấn đề, anh đút em ăn."

Người này luôn nói mấy lời ngọt nị sến súa như vậy, từ trước đến nay chẳng thèm để ý trường hợp, địa điểm hay thời gian. Nói hắn là lưu manh, rốt cuộc là đánh chết cái nết không chừa. Byun Baekhyun tức giận quay đầu hừ một tiếng, tránh thoát chiếc đũa gắp đồ ăn đối phương vươn lại đây, móng tay hung hăng ghim vào da thịt đối phương. Thừa dịp hắn hô đau nhanh chóng rút bàn tay bị nắm ra đầy mồ hôi về, còn không quên dùng chân đá đối phương một chút.

Nhưng ai biết, hành động này lại khiến cậu lâm vào hoàn cảnh xấu hổ. Vốn là hướng về phía đầu gối của Park Chanyeol đá, lại ở thời điểm thu hồi chân bị người nọ khép chân lại vừa vặn kẹp chặt. Mắt cá chân kẹt giữa hai chân của đối phương, không rút ra được.

"Yah, Park Chanyeol!"

"Chính em là người khiêu khích trước, không để cho anh 'ăn' lại còn đánh anh, trước kia không biết em là người không nói đạo lý như vậy đâu." Mắt phượng hàm chứa ý cười, cũng không nâng đầu gắp đồ ăn cho Byun Baekhyun.

Trong bát của Byun Baekhyun ngập đầy đồ ăn người đối diện gắp cho cậu, chất chồng tựa như núi nhỏ, người không nói đạo lý rốt cuộc là ai đây a.

"Bằng không..." Park Chanyeol thản nhiên mở miệng, giọng điệu tùy ý như nói buổi sáng tốt lành, khuya rồi ngủ ngon vậy. "Em hôn anh một cái, anh liền buông ra."

Khẩu khí kia nghe qua còn như đã phải nhượng bộ quá nhiều rồi, ủy ủy khuất khuất còn có chút miễn cưỡng. Byun Baekhyun hung hăng đá hắn một cước, lại chỉ có thể đá vào chân ghế.

"Em đừng có cọ loạn, đều là đàn ông, anh sẽ nghĩ rằng em đang câu dẫn anh." Park Chanyeol nói được rất chậm rất nhẹ, khóe miệng còn ngậm đũa. Bộ dáng nhíu nhíu mi, mặc cho ai nhìn thấy đều là hình tượng một chàng trai ấm áp sự nghiệp thành công. Nhưng những lời hắn thốt ra khỏi miệng đủ để cho Byun Baekhyun mặt nóng lên, tai đỏ bừng.

Byun Baekhyun không để ý tới hắn, tập trung ăn, chính là chân có điểm tê. Hai người đi dạo một ngày, đã sớm đói đến mức bụng kêu vang. Mấy chai bia và đồ ăn giải quyết cũng nhanh chóng. Byun Baekhyun vuốt cái bụng có chút căng, thỏa mãn thở dài. Đồ ăn lề đường vẫn là hương vị trước kia, nói cậu là nhà quê cũng được, nói cậu không có phẩm vị cũng chẳng sao, cậu thích hương vị như vậy, bình thường không đặc sắc.

Đang ngồi vặn vẹo thắt lưng, khóe miệng bỗng bị cái gì cọ cọ. Đầu ngón tay của Park Chanyeol quấn khăn giấy ướt đang lau miệng cho cậu.

"Không cẩn thận như vậy, đồ ăn dính trên mặt rồi này."

Byun Baekhyun có điểm xấu hổ, hành động so với cái này còn thân mật hơn hai người đã làm không ít, thậm chí chân của cậu còn đang kẹp giữa hai đầu gối của Park Chanyeol. Nhưng động tác đơn giản lại chỉ thuộc về những người yêu nhau như lau miệng này vẫn là khiến trái tim cậu dồn dập nổi trống. Giương mắt nhìn xem bát của đối phương, thực sạch sẽ, cơ hồ như không động đũa.

"Anh ăn không nhiều lắm nhỉ."

Park Chanyeol cười cười. "Em ăn tận hứng là được rồi."

Byun Baekhyun càng thêm xấu hổ, đồ ăn nơi này chỉ sợ một chút cũng không hợp khẩu vị của đối phương. Nghĩ cũng đúng, ăn quen mỹ thực như ở Xán Thế rồi, quả thật làm sao có thể quen với mấy món lề đường thô sơ như thế này.

Nhưng đối phương một câu cũng chưa nói, nơi chốn đi theo bồi cậu, dù là bữa tối này hay vẫn là suốt một ngày hôm nay. Hắn nhịn xuống tức giận, nhịn xuống phiền toái, nếm hết ủy khuất đời này chưa bao giờ nếm, liền chỉ vì để cậu được cao hứng. Nghĩ vậy, Byun Baekhyun vươn tay phủ lên mu bàn tay của Park Chanyeol. Người nọ ngẩn người, trong chốc lát liền phản ứng lại đây, lập tức cùng cậu mười ngón đan nhau.

Ngoài cửa sổ là vòng đu quay cao chọc trời ở phía xa xa, buổi tối lên đèn, đẹp tựa đóa pháo hoa vĩnh viễn sẽ không phai tàn. Nơi đối phương có hứng thú duy nhất ngày hôm nay cũng không thể khiến hắn tận hứng, lập tức tình tự áy náy ở trong lòng cậu bắt đầu tràn ra.

Ngoài cửa có một đôi tình nhân đang cãi nhau đi ngang qua, người con gái quăng người con trai một bạt tai, hất tóc hừ lạnh nhanh chóng rời đi. Byun Baekhyun nhìn hai bàn tay không tách ra của hai người đặt ở trên bàn, đột nhiên cảm thấy được cả người đều mơ hồ.

Vốn luôn nghĩ rằng tình yêu của bản thân đã muốn thực gian nan, giờ đây nhìn xem người khác, nhìn nhìn lại tay chính mình đang được đối phương nắm trong tay, lập tức cảm thấy chính mình rất không biết quý trọng hạnh phúc.

"Park Chanyeol, lát nữa chúng ta đi ngồi đu quay đi."

Park Chanyeol chống cằm, ánh mắt dừng ở sườn mặt của Byun Baekhyun. "Như thế nào lại đột nhiên muốn đi?"

"Không phải là anh muốn đi sao?"

Khóe môi Park Chanyeol cong thành một độ cung. "Anh hiện tại chỉ muốn quay về giường lớn của chúng ta thôi."

"Yah, anh...."

/ END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro