Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chào buổi sáng, Haibar........ Ối! Cô làm sao vậy Haibara, cô ổn không đó. Này!!!!!!

- Tôi ổn, chỉ hơi mệt một chút thôi.

Vừa bước vào công ti, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là hình ảnh thiếu sức sống nằm dài trên bàn làm của cô. Ngày hôm qua, khi làm mất ' thứ đó ' đã làm cô trở nên suy sụp giống như vậy, đó là món kĩ vật mà cô đã mang theo trong 5 năm qua mà ' chị ấy ' để lại khi qua đời nên cô rất quý món đồ đó.

- Nhìn cô xanh xao lắm đó, có chắc là cô vẫn ổn không vậy ?

- Không sao đâu, cô đừng lo lắng thái quá lên chứ, à mà tới giờ làm việc rồi đó.

- Uk.

₩₩₩₩₩₩₩₩₩₩₩₩₩₩₩₩₩

Tại phòng chủ tịch

- Đây là cái gì vậy, là 1 cây bút sao, bên trên nắp bút có khắc dòng chữ ' MS - HT ', vậy đây là món đồ mà cô ta đã để quên trên xe mình, thú vị thật.

Anh ngồi trên ghế, cầm cây bút xem xét nó, sáng nay Vodka vô tình thấy Shiho cô sớm để làm việc mà mặt thì nhìn khá là xanh xao, lại còn lẩm bẩm cái gì như ' mất rồi ', ' cây bút kĩ vật của tôi ', đã làm anh thấy khá tò mò nên kiểm tra xe lại, ai ngờ đâu là bây giờ nó lại ở trong tay anh.

- Cô Haibara đâu rồi.

- Tôi đây có chuyện gì vậy, thưa tổ trưởng.

- À chủ tịch có lệnh cho cô vào văm phòng ngài ấy có chút việc.

- ' Tên đó lại nghĩ ra chuyện gì nữa vậy chứ '.

Tiếng cửa thang máy đóng lại, cô mang theo tâm trạng chán nản, ngày hôm nay cô rất là buồn bực vì mất đi chiếc bút kĩ vật đó mà tên này lại muốn bày trò gì trêu chọc cô nữa đây.

- Cốc, cốc~ là tôi đây chủ tịch.

- Cô vào đi, cửa không khóa.

- Anh gọi tôi lên đây làm gì, dưới đó có rất nhiều dự án cần phải hoàn thành xong trong hôm nay, vả lại ngày hôm nay tôi mệt lắm không có hứng thú với mấy trò dở hơi của anh đâu.

- Cô không muốn lấy lại đồ của mình hay sao

Anh vừa nói vừa cầm cây bút của cô xoay 2, 3 vòng. Còn cô thì nét mặt có vẻ tệ hơn trước nữa ( có nghi vấn anh zai nhà ta sẽ không biết thế nào là bão tố 🤣🤣🤣 )

- Anh lấy nó ở đâu, trả lại cho tôi. MAU LÊNNNNNN !!!!!!!!!!!!

- Cô ra lệnh cho tôi sao ? Tôi là chủ của cô đó, muốn tôi trả cũng phải có thủ tục, phép tắc đó chứ.

Vừa nói vừa trưng ra bộ mặt gian xảo của con cáo già ngàn năm chỉ khiến cô hận không thể đem ra mà xé xác hay bầm nát ra rồi đem cho cá ăn thôi.

- Anh muốn tôi làm gì thì anh mới chịu trả đồ cho tôi.

- Hừ, đơn giản thôi, không cần nghĩ cô cũng có thể đoán ra được tôi muốn gì mà, làm cho toi vui lòng là được. Sao nào đồng ý hay không, nếu không thì nên tạm biệt cây bút này thì hơn.

- Anh......... Được rồi, như anh muốn.

Không nói không rằng, cô bước đến gần anh, tay nắm lấy cà vạt kéo anh về phía mình, áp môi mình xuống môi anh ta. Mặc dù lần này là do cô tự nguyện nhưng vẫn có đôi chút khó khăn, cô hôn rất tệ. Còn anh thì đã ngây người đôi chút nhưng rồi lúc sau trực tiếp giành quyền chủ động kéo sát cơ thể cô về phía mình, mạnh bạo mút lấy đôi môi đó mà không thương tiếc, thấy nhịp thở cô khó khăn nên đành phải buông ra, giữa 2 người tạo nên sợi chỉ bạc mờ ám ( Oa, sặc máu mũi rồi 🤧🤧 ).

- Đưa đây.

- Em làm gì mà nóng nảy thế, tôi vẫn giữ đúng lời hứa đó thôi. Trả cho em, nhóc nóng nảy.

- Đừng có tự tiện gọi lung tung, tôi vẫn có tên đó.

Sau khi lấy lại được món đồ kĩ vật, cô liền xem xét để xem có trầy xướt gì hay không.

- ' Phù, may quá nó không bị gì hết '.

- Bộp~ Tiếng nước mắt của cô rơi xuống sàn, cô đã từng bị kích động rất nhiều sau sự việc của 5 năm trước mà ngày hôm qua khi phát hiện ra rằng cây bút đó mất tích, cô như hồn lìa khỏi xác chẳng còn là chính mình nữa, vậy mà tên này dám đùa giởn như vậy với cô sao.

- Này, làm sao vậy, em khóc sao ? Lần đầu tôi thấy phụ nữ yếu đuối như em đó, chỉ là 1 cây bút thôi không phải hay sao, cần gì mà phải như vậy.

Anh vừa nói vừa cười ngả nghiên trên chiếc ghế, còn cô thì tức đến nỗi không thể làm được gì, chỉ biết trấn an mình bằng câu nói của chị cô trước lúc cô nhận nhiệm vụ: " Không bao giờ để tâm lí làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ, nhiệm vụ là trên hết không được để lòng thương yêu khiến chính mình gặp nguy hiểm ".

- CHỈ LÀ 1 CÂY BÚT THÔI SAO, ĐỐI VỚI ANH THÌ NÓ LÀ NHƯ VẬY, CÒN VỚI TÔI THÌ NÓ LÀ VÔ GIÁ, CÓ CHO VÀNG HAY KIM CƯƠNG GÌ ĐI NỮA CŨNG KHÔNG CÓ ĐƯỢC CÂY BÚT THỨ 2 GIỐNG NHƯ VẬY.

Nói xong cô liền tuôn chạy ra khỏi phòng ngay lập tức, nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mi lại tiếp tục rơi xuống. Cô vào nhà vệ sinh, liền rửa mặt để mình tỉnh táo lại. Đã lấy lại được cây bút rồi bây giờ phải ổn định tâm lí để tiếp tục nhiệm vụ.

- ' Em đã làm gì sai chứ, tiền bối. Tại sao em lại phải gặp loại người như anh ta vậy chứ, chị Hirashiwa* '.

Lúc cô trở lại văn phòng làm việc cũng là lúc nghỉ trưa, nên trong văn phòng hầu như không có ai ngoại trừ Nastue vẫn ngồi đó chờ cô.

- Haibara, cô quay lại rồi. Ơ ! Sao mắt cô lại đỏ như vậy, có phải chủ tịch đã trách mắng gì cô không vậy.

- Không phải đâu, là tại lúc rửa tay tôi vô tình để xà phòng rơi vào mắt ấy mà.

- Hazz, thiệt tình, sao cô lại bất cẩn như vậy chứ. Mà thôi nên đi ăn trưa thì hơn, tôi đói muốn sắp chết rồi đây.

Nói xong cô liền kéo Shiho ra khỏi văn phòng bay thẳng xuống nhà ăn. Còn ở phòng chủ tịch, anh vẫn cứ thắc mắc câu nói ban nảy của cô " CHỈ LÀ 1 CÂY BÚT THÔI SAO, ĐỐI VỚI ANH THÌ NÓ LÀ NHƯ VẬY, CÒN VỚI TÔI THÌ NÓ LÀ VÔ GIÁ, CÓ CHO VÀNG HAY KIM CƯƠNG GÌ ĐI NỮA CŨNG KHÔNG CÓ ĐƯỢC CÂY BÚT THỨ 2 GIỐNG NHƯ VẬY ".

- Cây bút đó có gì đáng giá lắm hay sao mà cô ta cứ làm quá lên vậy. Hừ, Vodka, lên đây mau lên.

- Có chuyện gì vậy chủ tịch.

- Đi tìm hiểu câu bút này có xuất xứ từ đâu và cho tôi kết quả sớm nhất.

- À, vâng ạ.

- Ra ngoài đi.

- Vâng. ' Chủ tịch bị làm sao vậy trời, bắt mình từ tầng trệt leo thẳng lên đây chỉ để tra ra nguồn gốc từ hình ảnh cây bút mà chủ tịch đưa cho. KHÔNG BIẾT ANH TA CÓ BỊ GÌ KHÔNG VẬY TRỜI, SAO SỐ TÔI KHỔ QUÁ VẬY ' ( Tội anh quá Vodka ơi, tối ngày bị say vặt 😂😂😂 ).

¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥

- Cô làm xong hết dự án chưa.

- À, còn 1 vài chi tiết nữa là xong rồi, mà có việc gì không vậy.

- Chỉ là hôm nay tôi muốn mời cô đến nhà tôi để trổ tài 1 bữa để đãi cô.

- Không cần đâu, lát nữa tôi có hẹn đi ăn với em trai rồi.

- Cô có em trai sao ?

- Uk, khi nào có dịp tôi sẽ cho cô xem mắt.

- Nhớ đó nha, mà thôi tôi về trước đây. Mai gặp lại Haibara.

- ' Cô ấy thú vị thật, mà không biết cái thằng nấm lùn đó có làm đồ ăn hay chưa nữa, hi vọng 1 lát nữa đừng phải ra ngoài quán mà ăn tối '.

Chỉnh sửa những con số cuối cùng cũng xong, kết thúc 1 ngày làm việc mệt mỏi và chẳng có chút tiến triển gì về nhiệm vụ cả. Cô thu dọn đồ đạt và nhanh chóng ra về, phải nhanh chóng chuồn lẹ không khéo gặp tên ' sao chổi ' đó như ngày hôm qua nữa.

- Brừm~ điện thoại của cô rung lên, bên trên màn hình để chữ ' Ichiro- nấm lùn ' đang gọi cho cô.

- ' Chị ơi, phía bên anh rể có chút chuyện, chị đến quán cafe Sumiko đi, em đợi ở đó '

Chỉ nghe được nhiêu đó là cô đã phóng như bay trong suốt quãng đường đi, tưởng rằng hôm nay được yên bình nhưng Au rất thích quật chị nhà. ( 😁😁😁 )

- Píp, píp~ có cần đi nhờ không nhóc nóng nảy.

- Không cần và anh tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt.

Vừa phát hiện phía trước là 1 con hẻm nhỏ, cô liền chạy nhanh vào trong đó làm anh không kịp trở tay để nhanh chóng cắt đuôi. Còn anh kia thì quay xe nhanh chóng như vẫn thua chị nhà ( anh còn non lắm đó 🤣🤣🤣 )

- Hộc, hộc~ Chị tới rồi đây.

Sau 30 phút chạy quanh phố để tránh gặp mặt tên đó cuối cùng chị ấy cũng đã tới đích.

- Chị làm gì mà thở lắm vậy.

- Em không cần phải biết, anh Akai đâu rồi.

- Anh ấy đi vệ sinh rồi, chị đợi chút đi, em đi gọi đồ uống cho.

( tua nhanh nha mn )

- Mấy thứ đó anh chắc chứ.

- Toàn bộ dữ liệu được gửi từ RM78 và CK62 nên có thể chắc chắn là sẽ đúng hơn 80%, em quên rằng họ là bộ đôi trinh sát số 1 của chúng ta sao.

- Hazz, không phải là em quên mà là kẻ thù lần này là tội phạm truy nã quốc tế nên khá là lo lắng.

- Những vấn đề này vẫn nằm trong tầm kiểm soát mà phải không anh rể.

- Ichiro nói đúng đó, bây giờ cần nhất là việc tập trung vào tên Kusuda Rikumichi đó thì hơn, còn mấy chuyện vặt xung quanh thì để bọn anh lo.

- Vâng, mà thôi em phải về, tối rồi mà chưa được ăn nữa.

- Uk.

Trên đường về của 2 chị em

- Chị à, trong công ti có rất nhiều phụ nữ tóc nâu lắm đúng không.

- Hả, à không nhiều đâu chỉ khoảng 5 6 người gì đó, mà bên em đã nghe ngóng được gì chưa ?

- Có vài vụ vui lắm lát nữa về tới nhà em sẽ kể cho chị nghe. Mà sao chị không đi tiếp vậy.

- Lại đây Ichiro, đội nó vào và không được phép lên tiếng nghe chưa.

Phía trước mặt của cô là tên Kusuda Rikumichi đó, thấy hắn đang đi loay quanh ở đây, sợ rằng có chuyện không lành nên cô đành phải giấu Ichiro đi, đội 1 cái mũ to tướng lên đầu cậu và để cậu đi áp sát bên cạnh mình.

- ' Chị à, hắn đi chưa vậy '

- ' Em không cần phải lo, nhanh chân lên phải về khu chung cư ngay lập tức '.

Bởi vì bảo vệ cho Ichiro mà cô với cậu ấy giống hệt như cặp tình nhân đang đi trên vỉa hè, tay khoát tay, âu yếm ( hi vọng anh zai nhà ta sẽ không thấy cảnh này 😂😂😂 ). Sau 1 hồi loay hoay cuối cùng cũng về tới khu nhà.

***********************************

* Hirashiwa Tarumi ( HT29 ) là đại tá của IPH, từng là tiền bối hướng dẫn cô khi vừa mới vào thực tập. ( mấy chap sau mk sẽ kể chi tiết hơn về nhân vật này nha )

Sắp tới năm mới nên mình tranh thủ tặng mọi người 1 chap mới vui xuân, chap này mình viết đúng 2020 từ😆 đó nha. HAPPY NEW YEAR 🎉🎉🎉

Cảm ơn mọi người đã theo dõi mình ( Arigatou mina-san 😊😊😊 )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro