[fanfic DBSK] Vì sự nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[series] Vì sự nghiệp bởi xyz_31

11. Junsu là chuyên gia về mặt nạ

12. Park Yoochun 21 tuổi kém nửa tháng, Kim Junsu 22 tuổi thiếu nửa năm.

13. mở ngoặc kép Đầu bếp đóng ngoặc kép Kim Junsu mở ngoặc hỏi chấm đóng ngoặc chấm hết

14. Chỉ có nến mới có thể làm nên việc.

15. Vì mọi chuyện chưa kết thúc

Thể loại: Fanfiction - Người thật > DBSK Rating: K+ Hoàn thành: Có

Description + Oneshot số 1: Khí Hêli và phi khoa học bởi xyz_31

[Thu nhỏ] [Phóng to]

Vì sự nghiệp Sayonara the series

author: xyz_31 [ aka xyz_31 ]

editor / beta-reader: .Ek. @ HYS

genre: Shounen-Ai, pink, sweet, romance, kid, light psycho

disclaimer n pairings: YooSu, không phải của mình

note: những shots rất bình thường về những việc mình thấy hứng thú xung quanh, đem nó vào fic, và tạo ra một series fanfic YooSu (mong là) có nhiều màu sắc

=====

Khí Hêli và phi khoa học

note: Chẳng biết note gì, nhưng con Chun trong này cứ ngớ ngẩn sao íh~

Summary:

Yoochun có một đám mây to.

1.

Yoochun có hẳn một đám mây to trên bầu trời.

Gã ngồi trên đám mây, dùng phép thần thông nào đó để nó không tan ra, và ngăn cản không cho đám mây nào khác tới gần. Đơn giản, vì đó là đám mây của riêng gã.

Khi không có đám mây nào cao hơn đám mây gã đang ngồi, gã đạp cho đám mây bay khắp nơi, hòng tìm nơi có mây cao hơn che cho gã khỏi cái nắng của mặt trời.

Khi trên đầu gã lởn vởn những sợi mây màu xám, hay đen kịt, gã cũng góp phần vào trận mưa chuẩn bị diễn ra với đám mây của mình. Mưa, gã ngồi trên đám mây, ướt nhẹp.

Thỉnh thoảng, gã cột đám mây lại ở trên ngọn núi nào đó, rồi lựa một đám mây khác chở gã đi xuống, bước trên mặt đất như những người bình thường và ngắm họ.

Thỉnh thoảng, những giọt mưa rơi xuống đầu, xuống cái trán rộng của gã. Yoochun sực nhớ mình có một đám mây to.

2.

Gã thích đậu lại ở những vùng quê, vì mây ở đó thơm mùi lá, xung quanh sẽ có chim bay, và phía dưới sẽ có nhiều người nhìn lên. Gã không thích người ta nhìn thấy gã, nhưng gã thích cảm giác né trong những đám mây để ngó người phía dưới nhìn lên chỗ mình đang đứng.

Gã cũng thích đậu lại ở những thành phố lớn, dù mây ở đó nặng nề, xung quanh cũng chỉ có chim bay thấp chủm vào buổi sáng, nhưng phía dưới ít người nhìn lên. Gã là kẻ đầy mâu thuẫn, nên cũng thích khi không ai để ý mình.

Một lần, có một cô bé con ngước lên trời và không biết may hay rủi, nó nhìn thấy gã. Cô bé nhảy lên đầy phấn khích và đưa bàn tay nhỏ xíu lên vẫy chào.

Gã để ý cô bé này, nhưng sau vài lần nhìn lên không thấy gã nữa, nó cũng thôi.

Lần khác, một cô gái xinh đẹp hướng lên bầu trời và thấy gã. Cô gái đưa hai tay lên dụi dụi mắt, nhắm lại rồi mở ra không biết bao nhiêu lần. Cơ hồ không tin nổi vào mắt mình, cô bước vào hiệu thuốc và đem ra nguyên một bọc.

Gã để ý cô gái xinh đẹp này, và thấy cô ta đi tìm gặp bác sĩ tâm lý (?).

Một vài lần, những cậu trai trẻ nhìn lên và thấy gã. Họ nhún vai và bước tiếp trên con đường đông đúc.

Ngày qua ngày, Yoochun vẫn ngồi trên đám mây của riêng mình.

3.

Cũng không hẳn là Yoochun thích ngồi trên đám mây suốt như vậy. Nhưng đó là việc mà gã đã làm từ rất lâu, và chẳng có lý do hay dấu hiệu gì để gã phải ngừng lại. Nên gã cứ thế mà tiếp tục làm thôi~

Dần dà, gã ngứa ngáy trong người và không muốn đậu lại ở những làng quê nữa, vì những người ngước đầu lên nhìn gã ngày một ít.

Gã cũng không khoái đậu ở những thành phố lớn, vì chẳng ai thèm ngước lên nhìn trời nữa. Mà có ngước lên, cũng chẳng ai có cơ may nhìn thấy gã.

Yoochun cứ đạp thoả chân cho đám mây tội nghiệp bay suốt ngày, chỉ dừng lại vào ban đêm.

Nhắc tới đêm, đêm mới là đáng sợ.

Gã không thể đậu lại ở những vùng quê hay rừng núi vào ban đêm, vì như vậy sẽ che mất sao trời, và gã thì không thích những người ở dưới chửi rủa riêng mình đám mây của gã.

Gã cũng không thể đậu lại ở những thành phố lớn. Dù ở đó người ta vốn không thể thấy sao, nhưng gã vẫn thường nghe những người ngắm sao buổi đêm ở dưới đó bảo: họ không thể ngắm sao vì đèn đường và vì bụi khí. Gã nghĩ, nếu chỉ một mình gã được ngắm sao thì cũng kỳ cục quá.

Gã đành ra biển, chọn khúc nào không ai neo đậu - thường là ở vùng biển nguy hiểm hay gì đó đại loại thế để dừng chân.

Yoochun là người thích ngắm sao nhất trên thế gian này.

4.

Gã ghét nhất máy bay và những gì bay được trên trời. Cứ như là thử độ đập nhanh của tim gã vậy.

Nhiều khi có một quả bong bóng bay lên tới tận chỗ của gã, rồi vỡ tung ngay sau lưng hoặc bên cạnh, làm gã giật nảy mình.

Hay những con chim bay quá cao làm gã cứ sợ có ngày chúng nó sẽ đâm thủng mông mình bằng những cái mỏ nhọn đó.

Còn máy bay thì thôi rồi~ Tại sao người ta không chế ra sao cho chúng nó bay thấp thấp như kiểu trực thăng chẳng hạn? Bay cao quá bị mấy đám mây khác cản hết tầm nhìn rồi thì có gì là hay ho? Vậy mà số lượt máy bay họ đi ngày một nhiều.

Thấy cái máy bay là gã liền phải nhấn mình vào giữa đám mây, để cho mấy cọng bông mây gãi gãi vành mũi, thiệt khó chịu!

May mà không có cái máy ảnh hay thiết bị nào có thể chụp lại hay lưu lại gã.

Nhưng vật thể bay gã sợ nhất không chỉ dừng lại ở mấy thứ vặt vãnh đó.

5.

Nếu Yoochun là người có quyền quyết định đâu là vật thể bay đáng sợ nhất, gã sẽ bầu toàn bộ phiếu của mình cho con người.

Người bay ở đây không phải là Siu bơ men, Bét men, Phờ lai inh men, hay bất cứ cái gì + men mà con người có thể nghĩ ra được.

Đó là một thằng nhóc.

Thấy được Yoochun từ năm năm tuổi, nó giật ngay máy ảnh của cha mình và chụp lại đám mây của gã. Yoochun đổ mồ hôi hột nhìn theo cái tướng lùn lùn béo béo đó và sợ. Gã sợ lỡ đâu hình rửa ra sẽ chình ình cái bản mặt gã thì sao? Nhưng may mắn là không có.

May mắn hơn nữa, thằng nhóc đó phụng phịu nhìn tấm hình, không những vậy còn chỉ thẳng tay lên đám mây của gã mà nói gì đó rất hùng hồn - một thái độ dễ thương ngoài sức tưởng tượng luôn!

Suốt năm đó, nó sưu tầm bong bóng.

6 tuổi, không biết bao nhiêu bong bóng thu thập được, nhưng nó cật lực ngồi thổi.

Thổi cái đầu tiên, buộc bằng một sợi dây dài và rồi nhìn chằm chằm vào cái bong bóng, hỏi: "Sao mày không bay lên?"

Tràn trề hy vọng vào cái thứ hai: "Chắc nhiều nó mới hợp sức với nhau bay lên được". Chúng vẫn không bay.

Cái thứ ba, buộc vào nhau. Vẫn không bay.

Cái thứ tư, vẫn không bay.

Cái thứ năm

...thứ sáu

...Đến cái thứ mười, chúng vẫn không bay.

Nó tức tối hỏi cha mình, và nhận được một tràng cười bể bụng.

"Su ngố của cha... Muốn bong bóng bay được phải thổi vào đó khí Hêli~" - vẫn cười khùng khục.

Nó đần cả người.

Khí Hêli là cái gì...?

6.

Tám tuổi học xong lớp Một, khi chữ viết [ có lẽ ] đã khá vững, nó nghiên cứu về khí Hêli.

Nhưng mà thiệt sự để nói thì... nó không biết có phải trong sách người ta đang viết tiếng Hàn không nữa...…

Phân tử, nguyên tử, số hiệu nguyên tử, quang phổ, điểm sôi, áp suất, khí đơn nguyên tử, khí trơ, tỉ trọng, ê lếch trôn, cấu hình ê lếch trôn, bờ rô tôn, nơ trôn, điện tích, điện tích hạt nhân, cân bằng điện tích, nguyên tử khối, độ âm điện, ô xi hoá, đồng vị, bờ là bờ la bờ la...

Rốt cuộc thì cái gì là cái gì? Và... đào đâu ra Hêli và làm sao để thổi vào được?

Không phải chỉ cần tìm nó ở đâu rồi hớp một miệng đầy và thổi vô là xong sao?

Ê mà... cái này hiểu nè.

Khí hiếm.

Hiếm tức là khó tìm.

Ôi...

7.

Vào cấp Hai, nó chính thức đâm đầu vào môn Hoá Học. Cấp Hai, tức là nó đã mười ba tuổi. Và đám mây của gã đã trở nên quá quen thuộc với nó. Nhắm mắt và đưa mi lên cảm giác thôi cũng đủ biết là nó đang bay ở đâu.

Gã thì vẫn trố mắt nhìn.

Cấp Ba, mười sáu tuổi, nó học suốt ngày nhắm thẳng vào khoa Kinh Tế của một trường nào học danh tiếng nào đó.

Mười chín tuổi, cánh cửa đại học rộng mở. Gã vẫn nhìn theo nó và ngỡ ngàng trước những gì trường Kinh Tế sẽ dạy.

Họ không dạy nó về bóng bay.

Họ sẽ không dạy.

Yoochun đạp đám mây, chầm chậm bay trên bầu trời của đất nước nhỏ bé, xinh đẹp này.

8.

Nó hai mươi lăm tuổi, gã cũng đã bay đủ nơi và nhớ đủ chỗ nên quay về.

Nó không lùn cũng không béo, hai má vẫn phúng phính dù điệu bộ đã hết dễ thương [ chắc vậy ]. Cũng đã tạo ra được sự nghiệp cho mình và được gọi là thành đạt.

Yoochun đưa tay vơ lấy xung quanh, tự hỏi có khí Hêli ở đây không…

Nó đã cao và ốm hơn, đã chính chắn và người lớn hơn. Còn gã, hai mươi năm rồi mà vẫn trẻ trung như thế.

Đã lâu rồi không bước xuống mặt đất, kể từ khi gã thấy có người muốn bay lên.

Yoochun nằm dài trên đám mây to của riêng mình, vẫn xốp, mềm và thơm như thế, gã tự hỏi mình thật ra là ai.

9.

"Này anh gì đó..."

Yoochun giật mình, có ai đó đang kéo tay làm gã chuẩn bị rớt khỏi đám mây rồi !!!!

Gã tỉnh dậy và trố mắt nhìn.

"Anh gì đó, anh tên gì vậy?"

Câm nín.

"Anh gì đó ơi, anh không nói được à?"

Nói cái gì mà nói?

"Anh gì đó, sao anh ngồi trên mây được chừng ấy năm vậy? Anh giỏi thiệt nhe! Anh nhìn Su nè, Su cũng giỏi lắm đúng không? Giờ Su giàu lắm, hì hụi làm khinh khí cầu cả năm trời để bay lên đây đưa anh xuống đó xD~"

"Anh sao vậy? Không nói tức là đồng ý xuống dưới đó với Su đó~ Anh mà đông đá vậy nữa là Su bế anh vào trong này luôn~!"

* rị mọ rị mọ *

Đồ mông to dị thường!

Yoochun có thể chết vì xịt máu mũi được rồi!

Oneshot số 2: Phải bắt đầu như thế. bởi xyz_31

[Thu nhỏ] [Phóng to]

pairings n disclaimer: [ YooSu ], YunJae, MinFood... they're not mine xD~

genre: S-A, romance (?)

note: series Vì Sayonara ; ;...

Đừng hiểu lầm, mình vẫn là anti-YunJae-in-new-way thôi~

[bgm] Je te veux - Erik Satie

Summary:

Yunho và Jaejoong là hai kẻ lấp đầy chính họ và lấp đầy thế giới.

1.

Yunho là kẻ nhiều khi trẻ con đến đáng kinh ngạc. Bằng sự trẻ con đó, anh làm mọi người yêu mến. Lịch sự và lễ độ, không ai có lý do để ghét anh.

Jaejoong là kẻ nhiều khi quái dị đến đáng kinh ngạc. Bằng sự quái dị đó, anh làm mọi người thích thú. Tốt bụng và tình cảm, không ai có thể ghét anh.

Trước khi gặp nhau, Yunho và Jaejoong là những con người bình thường. Họ lấp đầy cuộc sống của họ bằng những thứ họ thích và những rắc rối thường nhật. Gặp nhau, họ lấp đầy đối phương.

Như một câu chuyện hoàn hảo, Yunho thiếu những gì Jaejoong có, Jaejoong thiếu những gì Yunho có. Họ là hai mảnh ghép hoàn hảo với nhau.

Yoochun và Junsu thì khác.

2.

Yoochun là một kẻ cô đơn.

Hắn đắm mình vào những thứ riêng tư, hoàn toàn thoải mái khi ở một mình trong căn hộ rộng thênh thang và trắng toát. Hắn cũng hay ra khỏi nhà, nhưng ít ai biết hắn là ai.

Đám cưới của Yunho và Jaejoong, hắn và Junsu nhìn thấy nhau.

Junsu không hẳn là một người cô đơn. Nhưng khác với người bạn thân Jaejoong, cậu khá rụt rè, dễ xấu hổ và không hay nói chuyện với người lạ... Khi nhìn thấy Jaejoong lần đầu, người ta thường nói anh hẳn là lạnh lùng lắm. Sau một tháng, họ thấy Junsu mới đúng là kẻ lạnh lùng - dù sự thật chưa hẳn đã vậy.

Junsu chỉ thấy mình quá nhỏ bé, cậu không thể lấp đầy cuộc sống của mình, chỉ có thể tô tất cả bằng một màu xám nhạt.

Yoochun và Junsu nhìn hai người bạn của mình trao nhẫn cho nhau, tự thấy mình như cây khô giữa trời gió, ngóng về đôi chong chóng toả ra màu sắc rực rỡ, nổi bật cả bức tranh.

3.

Trong buổi tiệc đám cưới đó, người mà Yoochun nói chuyện là Yunho và Jaejoong, người mà Junsu nói chuyện cũng chỉ là Yunho và Jaejoong. Họ không hề nói chuyện với nhau dù ngồi cạnh... Dĩ nhiên, họ cũng không nói chuyện với người nào khác.

Không cần quần áo giống nhau, không cần vẻ mặt giống nhau, không cần suy nghĩ giống nhau, Yoochun và Junsu tạo thành một bức tranh thật lạ lùng.

Vốn là một kẻ cô đơn, Yoochun không nghĩ mình sẽ bắt chuyện với ai. Ngồi cạnh hắn, Junsu không nghĩ mình nên nói. Junsu không muốn chỉ duy nhất người ngồi cạnh mình là im lặng như thế.

Mà dù người đó có ngồi ở bàn bên kia, cậu cũng không nghĩ là mình có thể làm lơ.

Cho nên cũng không biết là may hay rủi, là tốt hay xấu, là nên hay không, là từ đâu và tại sao... Sau buổi tiệc, ở một góc khuất bên ngoài cửa sau nhà hàng, Changmin - một người bạn khác của Yunho và Jaejoong, lúc đang ăn kẹo cây bảy màu, sau khi bị đá ra khỏi nhà bếp - nhìn thấy Yoochun ôm Junsu.

Yoochun - chủ động - ôm Junsu.

4.

Là một nhà nhiếp ảnh, Shim Changmin hận vì mình đã không chụp lại được cảnh ôm nhau đó [ dù vẫn thấy hạnh phúc vì cây kẹo ].

Đã bảo Yoochun và Junsu tại ra bức tranh rất lạ lùng mà~!

Ôm Junsu được gần một phút, Yoochun rời cậu ấy ra. Hắn tự hỏi tại sao ôm một người đầy đặn như cậu mà hắn lại thấy trống. Cứ như mọi xúc giác của hắn là không có, cứ như Junsu là không có.

Hắn nhìn xuống hai bàn tay, tự thất vọng với chính cơ thể và cảm xúc của mình.

Rồi hắn bỏ đi.

Hôm ấy là một ngày mùa xuân.

Sau khi thấy nóng khắp cả người, Junsu thấy lạnh.

Cậu vốn không phải kẻ cô đơn.

5.

Yoochun không phải là một nghệ sĩ, hắn là một kỹ sư phần cứng. Đó là lý do tại sao hắn chạm vào mọi đồ vật rất cẩn thận. Dần dà, hắn trở nên mất cảm giác.

Skinship là từ hiển nhiên không có trong từ điển.

Junsu tự hỏi có phải là do bàn tay chai sần của hắn không. Song, cậu lại lắc đầu để những ý nghĩ đó bị văng ra xa thật xa. Vì cậu nhớ, hôm đó Yoochun đã ôm cậu bằng cả người của hắn.

Sau nhiều ngày suy nghĩ, đồng ý vụ mai mối của cặp YunJae bằng nhắng, chấp nhận lời mời ăn trưa của Yoochun, trước ánh mắt ngạc nhiên suýt rớt cây kem của paparazzi Shim Changmin, Junsu luồn tay cậu vào giữa 5 kẽ ngón tay Yoochun.

"Phải bắt đầu như vậy chứ!"

Junsu dịu dàng nói nhỏ.

Yoochun nhìn đôi má phúng phính của Junsu, tim như muốn nhảy break dance.

6. (extra)

Mùa xuân năm tiếp theo đó, Shim Paparazzi hoàn thành quyển album "YunJae II - năm đầu sau khi cưới" và "YooSu I - tạp nham khó chú thích".

Không có quyển nào được kết thúc bằng từ "The End" hay tương tự.

Nhưng fic này thì phải End rồi =P.

Vậy nhé~

Oneshot số 3: Cánh cửa kính phòng đại thiếu gia bởi xyz_31

[Thu nhỏ] [Phóng to]

genre: S-A, hint light psycho

rating: K+

note: nó rất nhẹ, và rất bình thường [ dù có chữ psycho trên genre đi nữa ]

Summary:

cửa sổ phòng mình và một vài ước muốn của mình với nó, bác sĩ người quen giàu có bận rộn, Hamlet, Black Jack, nghiên cứu tâm lý, không ăn và không đói, chạm vào thật khẽ, những dòng chữ ngắn gọn, suy nghĩ cao hơn rating K, hôn lên môi như món quà đẹp, chọc phá thiên hạ ...

1.

Park Yoochun là một bác sĩ tư nhân chuyên điều trị tâm lý cho những trường hợp giàu - không muốn tai tiếng / tiền sự và tương tự.

Dạo gần đây, càng ngày Yoochun càng cảm thấy ghét sự bận rộn mà mình đang có. Chúa ơi! Tại sao càng ngày những người mắc bệnh về thần kinh, sĩ diện với danh tiếng và giàu nứt đố đổ vách lại càng nhiều nhỉ?

Này, không phải Yoochun thương người hay có tấm lòng người thầy thuốc gì đâu. Càng bận rộn đồng nghĩa với việc càng giàu chứ sao? Yoochun lại không phải là người tốt bụng gì... Anh đã chọn nghề bác sĩ tâm lý vì hứng thú, tiền nhiều và y tá đẹp mà...

Chỉ là... Park Yoochun hiện đang sống cùng Kim Junsu.

2.

Tưởng bở đủ rồi đấy, Yoochun cũng muốn "này nọ" Kim Junsu chứ bộ... Dễ gì mà lại từ trên giời rơi xuống một cậu bé đáng yêu như Kim Junsu [ 16 tuổi ], dễ thương như Kim Junsu [ 16 tuổi ] và lạ ở chỗ, đồng thời cũng rất sexy như Kim Junsu [ 16 tuổi ] chứ?

Chẳng có cái đặc điểm nào của cơ thể Kim Junsu mà Park Yoochun không thích cả. Cậu ta có gương mặt dễ thương cùng làn da hơi rám nắng, vòng eo mà lắm đứa con gái ao ước, đường cổ gợi cảm và vòng ba hoàn hảo. Một kẻ mà không từ người hay vật, không từ trẻ hay già, không từ trai hay gái... miễn đẹp là thích như Yoochun thì Kim Junsu là quá tuyệt vời.

Không những vậy, cha mẹ của Kim Junsu giàu top 5 thành phố.

Điều đơn giản nhất để giải thích những câu hỏi "sao kỳ vậy?" hay "tại sao?" trong đầu bạn là: Kim Junsu [ 16 tuổi ] - bệnh nhân đặc biệt của Park Yoochun.

3.

Ban đầu, Park Yoochun nghĩ rằng mình không nên chạm vào cậu chủ nhỏ này làm chi, cậu ta mà oai oái lên thì dễ mất việc như chơi. Chỉ sau ngày đầu tiên, Park Yoochun gần như chán ngán với việc cả hai - anh và Junsu - có quá nhiều động chạm, cả trước mặt lẫn không trước mặt.

Ừ thì anh không nên chán, vì Kim Junsu thế kia cơ mà... Nhưng Yoochun phải chán thôi, vì, Junsu chẳng có gì cảm giác gì gọi là có-người-chạm-vào-mình cả. Hoàn toàn không luôn.

Và Park Yoochun hiểu ngay là anh phải bỏ những bệnh nhân giàu có khác rồi.

4.

Kim Junsu 16 tuổi, ứng cử viên thừa kế số 1 của mớ gia tài nhiều top 5 thành phố, bệnh nhân đặc biệt và danh dự của Park Yoochun - bác sĩ tâm lý số 1 của cả nước, người được các bệnh viện ghét nhiều nhất.

Dù trở thành bệnh nhân của Park Yoochun vì đã đập bể cửa kính phòng mình, Kim Junsu vẫn nghĩ mãi rằng: Tốt hơn hết là anh ấy gọi mình vào giờ cơm.

Lại một câu hỏi lớn, phải không?

5.

Nói không ngoa chứ món ăn Park Yoochun làm ngon nhất khu này.

Tuy vậy, Park Yoochun lần đầu tiên trong cuộc đời nghĩ rằng những món ăn của mình không ngon như nó đã từng. Đó là khi nó đã được bày biện đẹp đẽ trên bàn ăn và nằm yên ở đó đúng hai tiếng.

Chín giờ tối ngày đầu tiên của Kim đại thiếu gia tại nhà anh, Park Yoochun quá hiền để gọi cậu ta xuống ăn cơm hay ăn trước một mình...

Sự thật là vì Yoochun thấy Kim Junsu có gì đó rất đáng sợ.

Khi Junsu xuống tới nơi thì Yoochun đã gục trên bàn ăn. Cậu nhìn những thức ăn trên bàn, không chắc lắm "ngon" là thế nào nhưng cậu nghĩ nó sẽ vậy. Junsu trách mình vì đã không thấy đói bụng, không những vậy còn cặm cụi đọc Hamlet.

Junsu gọi Yoochun dậy, anh dụi mắt cười thật tươi và hâm lại thức ăn.

Junsu lại không chắc lắm về "ngon", và lại nghĩ rằng những món ăn thật "ngon".

6.

"Kể lại tất cả những gì liên quan đến bệnh của cậu cho tôi nghe nào?". Junsu đã ngồi im như tượng đá khi nhận được câu hỏi như thế của Yoochun.

"Tôi phải nắm được mức độ nhận thức về bệnh tình của cậu như thế nào chứ! Làm ơn đi, cậu sẽ quyết định sự sống còn của tôi đó..."

Và Junsu bắt đầu những câu nói ngắn gọn về lý do tại sao cậu trở thành bệnh nhân của anh. Giờ thì tới lượt Yoochun sững người. Hai tròng mắt của anh không như-thể-muốn-rớt-ra-ngoài, nhưng anh lại nhìn xoáy vào Junsu rất khác lạ.

Cũng bình thường thôi mà. Chả là trong một vài giây nằm trên giường phòng mình nhìn ra ngoài, Junsu chợt nghĩ mình muốn phá luôn cửa kính thay vì chỉ mở nó ra. Và cậu làm thật. Cậu dùng tay ra sức đập cho đến khi cửa sổ kính vỡ tan tác, liền mãn nguyện ngủ rất thoải mái. Đến khi tỉnh dậy thì đã thấy bác sĩ kế bên, hai tay băng kín, ống truyền dây nhợ đâm thẳng vào người, và cửa sổ đã được thay mới.

Junsu rất khó chịu với nó, nhưng không ai cho cậu ra khỏi giường.

Giờ thì Junsu đã ở đây, muốn đập cửa sổ kính cũng không được: cửa sổ nhà Yoochun chỉ có khung với tấm màn mà thôi.

Junsu bảo, cậu cảm thấy rất thoải mái.

7.

Việc rating K+ và việc Yoochun không là người tốt bụng, cả hai đều không phải là chuyện cho có hay cho vui.

Park Yoochun, ngay sau khi nghe xong câu chuyện, liền quyết định rằng mình phải làm cậu bé này rên lên. Đó phải là một tiếng rên thật lớn, thật gợi tình, thật đặc biệt, thật hoành tráng!

Vì Park Yoochun quyết định ngay chứ không nghĩ, nên khi Kim Junsu kết thúc câu "thấy rất thoải mái", cậu nhận được một nụ hôn.

Một nụ hôn nhẹ lên môi.

Junsu không thấy môi mình ấm hay ngọt, cậu thậm chí còn không cảm thấy có "thứ" gì đặt nhẹ lên môi mình. Nhưng tối hôm đó, Junsu đã ngủ rất mãn nguyện - như sau khi đập vỡ được cửa kính vậy.

8.

Sau khi kết thúc mấy tháng điều trị tại nhà Yoochun, chúng ta có thể tổng kết hộ Junsu như sau:

-Lần đầu tiên được hôn môi: ???

-Lần đầu tiên được hôn cổ: Yoochun hỏi "cảm thấy gì không?", đã trả lời lại bằng chính câu hỏi đó, có chỉnh sửa.

-Lần đầu tiên đi xem phim với Yoochun: chẳng hiểu sao hai người có thể cùng đi ra khỏi nhà với nhau, nhưng Yoochun đã đi trước một tiếng và đứng chờ sẵn.

-Lần đầu tiên bị hành hạ ở những-điểm-nhạy-cảm-gây-cười: đã làm mất hứng Yoochun và nhận được một bài giảng về việc phải phản ứng lại khi bị chạm vào.

-Lần đầu tiên chịu cái lạnh 13 độ từ máy với Yoochun: đã thấy lạnh một chút, và thấy ấm một chút.

Và còn nhiều cái "lần đầu tiên" cũng như "lần thứ n" khác.

Sau đợt điều trị đó thì sao ư?

Mình cũng không biết.

Oneshot số 4: Những hình tròn trong và sau giờ Lượng giác bởi xyz_31

[Thu nhỏ] [Phóng to]

genre n warning: S-A, pink, light OCC kid

rating: K

pairings and disclaimer: YooSu/JunChun?, DongHyuk a little [ đừng mơ chuyện EunHae =)) ], MinFood a little of a little~

note: Đang nghe Sumozart T_T...

Fic được viết kéo dài trong mấy giờ học chán ngắt, rất bình thường và over bình thường. Vì, mình đang bị lạm phát tinh thần.

Summary:

Yoochun rất thích những hình tròn. Cậu sinh vào mùa hè.

1.

Park Yoochun, trong khi đang cặm cụi nghe giảng môn Lý học vô cùng khó nhai, chợt nghĩ mình rất thích những hình tròn.

Đơn giản mà nói thì... Con người đang sống trên một hành tinh hình (hơi) cầu, và hình (hơi) cầu được tạo ra từ những hình (hơi) tròn - trích sách giáo khoa Địa lý. Những tế bào trên cơ thể cũng hình tròn - trích hình ảnh trong sách giáo khoa Sinh học. Những hình tròn được tạo ra từ những gạch thẳng - trích chương Chuyển động Lý học. Và chính những gạch thẳng cũng được tạo ra từ những điểm chấm hình tròn - trích Hình học và não bộ Yoochun.

Tự dưng, Yoochun đâm ra mê mấy thứ hình tròn.

2.

Park Yoochun cũng rất thích vẽ. Chuyện... kiến trúc sư tương lai mà. Nên thay vì ngồi nghe những thứ không thể hiểu nổi (dù có ích cho tương lai) trong giờ Lượng giác, cậu ngồi vẽ những hình tròn.

Một hình tròn lớn này, hai hình tròn nhỏ này, một hình tròn nhỏ nữa này... Thế là được khuôn mặt tròn xoe rồi! Thêm một vòng tròn bự ở dưới, bốn vòng tròn nhỏ ở những chỗ thích hợp...

Park Yoochun có một người tuyết. Dù, cậu sinh vào mùa hè.

3.

Một ngày mùa thu. Yoochun, vì đã quá "phiêu" trước đó, mà đã rớt từ trên bàn học xuống ngay trong lớp.

Chú ý chữ "trước đó" nhé, bởi vì Yoochun đã rớt một cú hoành tráng như thế, bị cả lớp cười hố hố, hình tượng bay mất cũng chỉ vì có một kẻ bỗng dưng từ trên trời rơi xuống.

Không sai đâu! Chắc chắn ông giời đã cho tuyết rơi sớm ở một nơi nào đó, tạo ra một người-tuyết-không-tan và cử hắn tới chỗ Yoochun. Thưởng, vì cậu là một cậu bé ngoan.

Khi tên đó cúi xuống và giới thiệu tên mình cho cả lớp, Park Yoochun liền nghĩ:

"Kim Junsu tròn lẳng..."

4.

Vầng, Kim Junsu tròn lẳng, hắn rất tròn.

Cái đầu tròn tròn, hai mắt tròn tròn, mũi tròn, môi mím tròn tròn. Cười một phát, mấy cái răng cũng tròn. Kim Junsu người tròn, đến bàn tay cũng tròn. Mấy ngón tay từ đó không ngoại lệ, cũng nằm trong số phận tròn xoe.

Kim Junsu tròn lẳng, ngồi ngay trước Park Yoochun và kế bên Lee Hyukjae. Nên, Park Yoochun hận vì mình đã đá Lee Hyukjae ra thay vì đá Lee Donghae đang ngồi cạnh mình.

Vì Kim Junsu ngồi ngay trước Park Yoochun, nên cậu thấy luôn mông Junsu tròn lẳng.

Mẹ kiếp! Park Yoochun quá khoái chữ "tròn lẳng"!

Không những vậy, Kim Junsu còn quay xuống cười với cậu một cái:

"Xin chào. Mình là Kim Junsu. Bạn tên gì?"

Nghe gần như thế, nên Park Yoochun nhận ra ngay rằng giọng Kim Junsu như kẹo bông gòn...

Cũng tròn~

Chưa kể, Kim Junsu sinh vào mùa đông.

5.

Park Yoochun rất hận Lee Junki. Có lẽ, Park Yoochun nên hận tất cả những kẻ họ Lee. Như, lão Lee So Man hiệu phó, Lee Hyukjae ngồi cạnh Kim Junsu kia, Lee Donghae đang ngồi kế bên mình, và gã Lee Junki ba chấm nào đó.

Lee Junki không phải học sinh như cậu, gã là một tay đã có việc làm. Nói trắng ra, Lee Junki là diễn viên, người "đẹp như con gái" và dẫn đầu phong trào đó. Chết tiệt thay, từ ngày có gã, bọn con gái thích tất tần tật các chủng loại dễ thương của con trai.

Vầng, Kim Junsu là người hội tụ tất cả những thứ dễ thương của-con-trai đó. Và Kim Junsu cũng là người đã kéo tất cả bọn con gái lẽ ra phải ở sân bóng rổ CỦA YOOCHUN chuyển qua SÂN ĐÁ BÓNG.

Tất cả là tại tên Lee Junki chết bằm!

6.

Park Yoochun ghét giờ thể dục. Và ghét luôn mấy phút trước giờ thể dục.

Giờ thể dục, cậu toàn vấp phải cái này, đá phải cái nọ. Tất cả cũng chỉ vì Kim Junsu tròn lẳng chạy qua chạy lại, miệng cười toe toét. Còn trước giờ thể dục là giờ thay đồ.

Chỉ vì nó, Park Yoochun biết là Kim Junsu rất gầy. Hắn không có "tròn lẳng" chút nào cả.

Và dù không thân với Kim Junsu như Lee Hyukjae, không đú với Kim Junsu nhiều như cặp DongHyuk đó, không "chăm sóc sắc đẹp" cho Kim Junsu nhiều như Kim Jaejoong ác quỷ lớp bên, không "anh anh em em" ngọt xớt với Kim Junsu nhiều như Jung Yunho lớp trên, và không nói chuyện với Kim Junsu nhiều như bất cứ đứa con gái nào trong lớp thích hắn... Park Yoochun vẫn kéo áo Kim Junsu để hắn xuống căn tin với cậu, cùng ăn cơm.

Park Yoochun cũng đã - ngốc nghếch thay - hùng hổ nói:

"Gọi tất cả những gì cậu thích. Tôi trả!"

Không đợi Kim Junsu từ chối, cậu bồi thêm: "Nhà tôi là đại gia giàu top 5 thành phố đó. Cậu sợ gì chứ? Gọi lẹ đi!"

Đáng tiếc cho Yoochunnie, đây không phải là fanfic DBSK theo dàn nhân vật truyền thống, nên cậu cũng chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường mà thôi.

Park Yoochun, sau đó, đã phải la toáng lên: "KIM JUNSU! Cậu ăn như vậy từ nhỏ mà không mập lên tí nào à???"

Park Yoochun, cậu đã quên rằng Kim Junsu là bạn ăn hàng của Shim Changmin không đáy, và có một nhân viên chăm sóc sắc đẹp miễn phí là Kim Jaejoong ác quỷ lớp bên sao?

7.

Park Yoochun đã quên thật đấy! Cậu chẳng hề nghĩ đến luôn!

Nên hôm sau đó, Park Yoochun chính thức trở thành quái vật của trường vì đã đạp bàn đạp ghế, nằng nặc đuổi theo Kim Junsu và đòi hắn uống thuốc sổ lãi mà cậu mua.

Sau, Park Yoochun chôn vùi mình trong toilet nam, nơi không được sạch sẽ lắm, tự kiểm lại chính mình.

Kim Junsu à, cậu đã quá khờ khi hỏi Park Yoochun rằng cậu ấy làm vậy sẽ được lợi lộc gì rồi đấy!

8.

Park Yoochun rất muốn mình không thích những hình tròn. Nhưng đúng lúc cậu hạ quyết tâm là mình sẽ làm lơ cái người tròn lẳng kia, thì người đó từ từ lăn vào.

Vâng, lăn vào.

Kim Junsu đạp cửa phòng nhà vệ sinh, giữa tiết Công Dân đáng chán, nói vang cả phòng:

"Này! Hyukie với Haehae nói cậu thích tôi!"

Chết tiệt! Park Yoochun khóc chèm nhẹp cả mặt rồi.

"Này! Có đúng vậy không hả?" Junsu lại đạp cửa phòng

Yoochunnie là cậu bé ngoan mà... Sao Kim Junsu lại bắt nạt Yoochunnie như vậy chứ?

"Này... Tôi ngốc lắm hả...?"

"Cậu thích tôi như vậy, cả DongHyuk bằng nhắng cũng nhận ra, cả Jaejae cũng nói thế, Yunho hyung cũng gật đầu, đến Changminnie mà cũng vừa ăn vừa ừ..."

"Tôi ngốc lắm đúng không...?"

Đấy! Kim Junsu đã lăn vào lòng Park Yoochun như thế!

Oneshot số 5: Vợ và con gái bởi xyz_31

[Thu nhỏ] [Phóng to]

note: hé hé hé...

con Ek chả thấy đâu, 3 lần liên tiếp k beta nhé :">

thứ tự của bài phỏng vấn có chút thay đổi để phù hợp với hoàn cảnh :">

văn phong hơi loạn xạ :">

Summary:

Tạp chí Pati Pati tháng 8 năm 2009, Jaejoong và Yunho làm fans couple này điên lên vì cả hai đều muốn hai con gái và một con trai, Changmin làm mọi người cười điên dại vì chỉ muốn con trai, Junsu lại muốn có hai con trai và một con gái. Yoochun bảo, anh muốn gia đình có một vợ và ít con, con gái thì tốt.

1.

Jaejoong đôi khi chẳng có chút tình cảm hay lòng nhân ái. Là người trả lời phỏng vấn sau cùng và sau Yoochun, anh không thể ngăn hai khoé môi mình nhếch lên mãi. Phóng viên cứ thế vui mừng, tưởng chừng gây được điều thú vị gì đó với người được phỏng vấn là anh. Có hả? Có sao? Có mà...

Nhắc lại, Jaejoong nhiều lúc chẳng có chút tình cảm hay lòng nhân ái gì với members của anh, hay ít ra là với người "bạn tâm hồn". Chỉ là... hôm nay có một cuộc phỏng vấn cho tạp chí Pati Pati, chủ đề là gia đình tương lai.

Junsu đầu tiên, cậu nhóc bảo rằng mình muốn có hai con trai và một con gái. Và nhiều thứ nữa về việc phát triển năng khiếu của "con em". Không đợi Junsu nói hết, thằng nhóc Changmin xuýt nữa làm hỏng bàn vì cười quá nhiều khi tưởng tượng ra hình ảnh "ông bố Kim Junsu".

Yunho là người tiếp theo, anh nói rằng mình muốn có hai con gái và một con trai. Dù không nói thứ tự trai gái, nhưng Jaejoong để ý điều này. Chuyện... Yunho và anh là official couple của TVfXQ mà. Quả thật rất giống nhau về tư tưởng.

Thằng nhóc Changmin sau một hồi cười (thiếu) ý nhị thì nói vài câu không thể vô duyên hơn, rằng muốn có hai con trai vì con gái rồi sẽ đi mất hết. Không hề nể nang fanclub của TVfXQ tới 97% là con gái, nó làm cả lũ cười rũ rượi. Dù vậy, ai cũng biết rằng nó sợ bị những mảnh máu của mình bỏ rơi thôi.

Tới lượt Yoochun, cậu ấy bảo rằng mình muốn có gia đình một vợ và ít con, con gái là tốt nhất, hai con là quá đát. Đơn giản vì cậu ấy muốn dành thời gian chăm sóc cho vợ mình.

Jaejoong là người cuối cùng, anh cứ tủm tỉm cười vì những lời Yoochun nói. Anh biết, "muốn chăm sóc cho vợ" chỉ là lý do sơ đẳng nhất mà tên bạn thân này của anh có thể nghĩ ra.

2.

Xin khẳng định lại lần thứ ba, Kim Jaejoong thật sự rất nhẫn tâm với members của anh, đặc biệt là soulmate Park Yoochun.

Nên, khi cuộc phỏng vấn đã kết thúc, anh liền bệ vệ đến bên người bạn nhỏ của mình, thì thầm riêng tư với cậu ấy:

"Này, sao lại bảo mình muốn có gia-đình với một vợ và hai con gái thế kia?"

Nhấn mạnh hai chữ gia-đình, nói xong liền bỏ đi.

Người bạn nhỏ giật mình, tự dưng nhớ rằng mình đã từng nói không muốn lập gia đình.

Suốt ngày hôm đó, Park Yoochun vừa làm vừa đưa tâm hồn lên mây, tìm lý do tại sao mình lại muốn có một gia đình.

3.

Kim Jaejoong rất biết nịnh người khác. Chỉ bằng vài chiêu đánh trúng tâm lý members, đã ngay lập tức dụ được hai chiến sĩ cao kều làm điều mà anh muốn.

Yunho thì dễ thôi. Chỉ cần thủ thỉ thù thì với cậu ấy, tên leader-ssi thương em đến nhiều chuyện này liền chạy lại chỗ Yoochun, tung tảy qua lại mà rằng: "Dữ nha... Gia đình tương lai không cần con cái ở bên nha... Chỉ cần vợ thôi đó nha..."

Chọc quê xong thì sung sướng bỏ đi, tới chỗ khuất không do dự mà đập tay gã ác quỷ Kim Jaejoong một cái chiến thắng.

Changmin thì khó hơn một chút. Nhưng nhóc này được cái thương anh, không những vậy về trình độ nhiều chuyện thì hoàn toàn không hề như ở trên mấy show truyền hình. Một vụ thú vị và bữa ăn khuya ngon lành cộp nhãn Kim Jaejoong, miệng lưỡi Shim Changmin phát huy ngay: "Mèn ơi... Cái người thích con gái yêu con trai kìa... Mèn ơi..."

Cứ thế mà "Mèn ơi" cho tới khi chắc rằng Yoochun không thể nghe được nữa, cười khẩy một cái thật đểu, chẳng hổ danh ác quỷ con do Kim Jaejoong nấu cơm cho ăn mà thành.

Thế đấy,

bạn chuột nhỏ ngơ ngác.

4.

Park Yoochun cứ định là mình sẽ ngơ ngác đến khi quên luôn cuộc phỏng vấn này cơ. Vì thật tình là với bao nhiêu đấy cái gợi ý của mấy tên ác quỷ được đại ca ác quỷ Kim Jaejoong vỗ béo kia, tài thánh Yoochun cũng không thể hiểu nỗi tại sao tự dưng giờ mình lại muốn có gia đình.

Cho nên khi đang ngồi giải lao, Yoochun liền nghĩ tới ý định từ bỏ lý do đó và xem như đó là một chuyện nhỏ nhặt. Có điều sự việc lại không đơn giản như thế. Vì...

Kim Junsu giá đáo.

Kim Junsu giá đáo, có nghe không hả????

"KIM JUNSU GIÁ ĐÁO~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!!"

Ờm... Không phải trời sập đâu, bạn chuột nhỏ. Là Kim-Junsu-giá-đáo vừa hét vào tai bạn thôi mà... Cho nên bạn không cần phải làm cái tướng như kiểu thiếu nữ sắp bị "ấy" như vậy...

"Gì hả?" - bạn chuột nhỏ cộc lốc

"Nói nghe đi nói nghe đi..." - vồn vã như mọi khi

"Nói nghe cái gì?" - bạn chuột nhỏ tiếp tục cộc lốc

"Thì vụ hai gái một vợ đó... Ngốc gì mà ngốc dữ vậy?"

"Sao ngốc?"

"Thì nếu có thích con gái tới mức đó cũng phải được như thằng Min, sanh một con trai thôi rồi chờ nó lớn lên dắt bạn gái về nhà. Vừa đỡ tốn con vừa có con gái vừa có thời gian chăm sóc vợ. Đúng không?"

"Khùng quá đi!"

Bạn chuột nhỏ tức tối, chẳng thèm nhìn mặt Kim-Junsu-giá-đáo, lúc về tới nhà cũng chỉ ru rú trong phòng, nghe tiếng răng kèn kẹt và tiếng cười đáng sợ của đại ác quỷ Kim Jaejoong.

Này Kim Jaejoong kia, có khi nào khi chết rồi anh sẽ xuống đó tranh chức Diêm Vương không?

5.

Dù nói như vậy thật, nhưng mọi chuyện cũng không hẳn là tại Diêm-Vương-kế-nhiệm Kim Jaejoong.

Là tại Kim-Junsu-giá-đáo hết!

Tất cả là tại Kim-Junsu-giá-đáo! Park Yoochun có tỉnh rụi trong toàn bộ bài phỏng vấn tháng 8 của Peti Peti là tại Kim-Junsu-giá-đáo, có bảo rằng mình thích có gia-đình một vợ hai con gái cũng là tại Kim-Junsu-giá-đáo, bị hai con ác quỷ và một tên Diêm-Vương-kế-nhiệm chọc quê, làm rối bời hết đầu óc suốt 2 tháng ròng cũng là tại Kim-Junsu-giá-đáo. Giờ, phải nằm tự kỷ trên sofa, dán mắt vô đám phim rùng rợn trong ngày Halloween thế này cũng tại Kim-Junsu-giá-đáo!

Ai lại thu gom tất tần tật phim ma có thể để tích trữ trong nhà mà không xem, không những vậy còn giấu hết mấy cái phim bình thường kia đi như thế này chứ???

Đáng ghét! Đáng ghét! Lại còn đi chơi với thằng nhóc Hyukjae nữa! Đáng ghét tột cùng!

Giờ là 12 giờ rồi đó! Đáng ghét!

Sao thằng nhóc Changmin không xuống ăn khuya cùng vậy? Đáng ghét!

Hai tên ác quỷ kia ở đâu rồi chứ? Đáng ghét...

Toàn phim ma không hà... Đáng ghét...

...

......

Ừ thì...

Park Yoochun thích con gái lắm lắm.

Con gái thơm nè, béo béo tí thì dễ thương, nhìn là muốn ôm, gầy gầy chút cũng được, xương xương nhìn thương lắm. Con gái tóc dài trông vừa đẹp vừa hiền, tóc ngắn thì cá tính thu hút. Con gái không quá mạnh mẽ nhưng cũng không quá yếu đuối, vừa đủ để muốn bảo vệ và lắng nghe lẫn nhau. Con gái có nhiều thứ con trai không có, nên Park Yoochun rất thích con gái, đúng như lời Jung Yunho nói đó.

Nhưng... Shim Changmin cũng đã nói gì nhỉ? Rằng yêu con trai? Có sao? Có hả? Có ư? Con trai không thơm mùi của con gái, béo thì không dễ thương như con gái, gầy nhìn không xót như con gái. Tóc dài thì hơi dị hợm, tóc ngắn thì quá bình thường. Yếu đuối không bằng con gái, mạnh mẽ thì thừa hơn con gái. Chẳng có gì gọi là hợp cả.

Có điều rõ ràng là Park Yoochun hoàn toàn không muốn dùng từ "yêu" dành cho con gái. Còn cụm từ "yêu con trai" thì có đó, chỉ thêm dấu chấm hỏi thôi.

Yêu con trai? Có sao? Có hả? Có ư? Có mà...

Đấy, nó như vậy đấy.

Park Yoochun lại ngẩn ngơ, dù không được lâu lắm.

Kim Junsu giá đáo.

Kim Junsu lại giá đáo rồi, có nghe không hả???

"KIM JUNSU GIÁ ĐÁO NỮA NÈ~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Tự dưng, Park Yoochun cười tít mắt.

Kim-Junsu-giá-đáo không phải là con gái. Cũng không phải vì Kim-Junsu-giá-đáo thơm, hay béo, hay gầy, hay tóc dài, hay tóc ngắn, hay yếu đuối, hay mạnh mẽ... mà Park Yoochun luôn thấy vui khi ở bên cậu ấy như vậy.

Bạn chuột nhỏ giờ đã hiểu tại sao mình lại muốn có một gia đình, một vợ và hai con gái.

Bạn nào chưa hiểu thì... vì Park Yoochun thích con gái.

Và yêu con trai.

Oneshot số 5: Vợ và con gái bởi xyz_31

[Thu nhỏ] [Phóng to]

note: hé hé hé...

con Ek chả thấy đâu, 3 lần liên tiếp k beta nhé :">

thứ tự của bài phỏng vấn có chút thay đổi để phù hợp với hoàn cảnh :">

văn phong hơi loạn xạ :">

Summary:

Tạp chí Pati Pati tháng 8 năm 2009, Jaejoong và Yunho làm fans couple này điên lên vì cả hai đều muốn hai con gái và một con trai, Changmin làm mọi người cười điên dại vì chỉ muốn con trai, Junsu lại muốn có hai con trai và một con gái. Yoochun bảo, anh muốn gia đình có một vợ và ít con, con gái thì tốt.

1.

Jaejoong đôi khi chẳng có chút tình cảm hay lòng nhân ái. Là người trả lời phỏng vấn sau cùng và sau Yoochun, anh không thể ngăn hai khoé môi mình nhếch lên mãi. Phóng viên cứ thế vui mừng, tưởng chừng gây được điều thú vị gì đó với người được phỏng vấn là anh. Có hả? Có sao? Có mà...

Nhắc lại, Jaejoong nhiều lúc chẳng có chút tình cảm hay lòng nhân ái gì với members của anh, hay ít ra là với người "bạn tâm hồn". Chỉ là... hôm nay có một cuộc phỏng vấn cho tạp chí Pati Pati, chủ đề là gia đình tương lai.

Junsu đầu tiên, cậu nhóc bảo rằng mình muốn có hai con trai và một con gái. Và nhiều thứ nữa về việc phát triển năng khiếu của "con em". Không đợi Junsu nói hết, thằng nhóc Changmin xuýt nữa làm hỏng bàn vì cười quá nhiều khi tưởng tượng ra hình ảnh "ông bố Kim Junsu".

Yunho là người tiếp theo, anh nói rằng mình muốn có hai con gái và một con trai. Dù không nói thứ tự trai gái, nhưng Jaejoong để ý điều này. Chuyện... Yunho và anh là official couple của TVfXQ mà. Quả thật rất giống nhau về tư tưởng.

Thằng nhóc Changmin sau một hồi cười (thiếu) ý nhị thì nói vài câu không thể vô duyên hơn, rằng muốn có hai con trai vì con gái rồi sẽ đi mất hết. Không hề nể nang fanclub của TVfXQ tới 97% là con gái, nó làm cả lũ cười rũ rượi. Dù vậy, ai cũng biết rằng nó sợ bị những mảnh máu của mình bỏ rơi thôi.

Tới lượt Yoochun, cậu ấy bảo rằng mình muốn có gia đình một vợ và ít con, con gái là tốt nhất, hai con là quá đát. Đơn giản vì cậu ấy muốn dành thời gian chăm sóc cho vợ mình.

Jaejoong là người cuối cùng, anh cứ tủm tỉm cười vì những lời Yoochun nói. Anh biết, "muốn chăm sóc cho vợ" chỉ là lý do sơ đẳng nhất mà tên bạn thân này của anh có thể nghĩ ra.

2.

Xin khẳng định lại lần thứ ba, Kim Jaejoong thật sự rất nhẫn tâm với members của anh, đặc biệt là soulmate Park Yoochun.

Nên, khi cuộc phỏng vấn đã kết thúc, anh liền bệ vệ đến bên người bạn nhỏ của mình, thì thầm riêng tư với cậu ấy:

"Này, sao lại bảo mình muốn có gia-đình với một vợ và hai con gái thế kia?"

Nhấn mạnh hai chữ gia-đình, nói xong liền bỏ đi.

Người bạn nhỏ giật mình, tự dưng nhớ rằng mình đã từng nói không muốn lập gia đình.

Suốt ngày hôm đó, Park Yoochun vừa làm vừa đưa tâm hồn lên mây, tìm lý do tại sao mình lại muốn có một gia đình.

3.

Kim Jaejoong rất biết nịnh người khác. Chỉ bằng vài chiêu đánh trúng tâm lý members, đã ngay lập tức dụ được hai chiến sĩ cao kều làm điều mà anh muốn.

Yunho thì dễ thôi. Chỉ cần thủ thỉ thù thì với cậu ấy, tên leader-ssi thương em đến nhiều chuyện này liền chạy lại chỗ Yoochun, tung tảy qua lại mà rằng: "Dữ nha... Gia đình tương lai không cần con cái ở bên nha... Chỉ cần vợ thôi đó nha..."

Chọc quê xong thì sung sướng bỏ đi, tới chỗ khuất không do dự mà đập tay gã ác quỷ Kim Jaejoong một cái chiến thắng.

Changmin thì khó hơn một chút. Nhưng nhóc này được cái thương anh, không những vậy về trình độ nhiều chuyện thì hoàn toàn không hề như ở trên mấy show truyền hình. Một vụ thú vị và bữa ăn khuya ngon lành cộp nhãn Kim Jaejoong, miệng lưỡi Shim Changmin phát huy ngay: "Mèn ơi... Cái người thích con gái yêu con trai kìa... Mèn ơi..."

Cứ thế mà "Mèn ơi" cho tới khi chắc rằng Yoochun không thể nghe được nữa, cười khẩy một cái thật đểu, chẳng hổ danh ác quỷ con do Kim Jaejoong nấu cơm cho ăn mà thành.

Thế đấy,

bạn chuột nhỏ ngơ ngác.

4.

Park Yoochun cứ định là mình sẽ ngơ ngác đến khi quên luôn cuộc phỏng vấn này cơ. Vì thật tình là với bao nhiêu đấy cái gợi ý của mấy tên ác quỷ được đại ca ác quỷ Kim Jaejoong vỗ béo kia, tài thánh Yoochun cũng không thể hiểu nỗi tại sao tự dưng giờ mình lại muốn có gia đình.

Cho nên khi đang ngồi giải lao, Yoochun liền nghĩ tới ý định từ bỏ lý do đó và xem như đó là một chuyện nhỏ nhặt. Có điều sự việc lại không đơn giản như thế. Vì...

Kim Junsu giá đáo.

Kim Junsu giá đáo, có nghe không hả????

"KIM JUNSU GIÁ ĐÁO~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!!"

Ờm... Không phải trời sập đâu, bạn chuột nhỏ. Là Kim-Junsu-giá-đáo vừa hét vào tai bạn thôi mà... Cho nên bạn không cần phải làm cái tướng như kiểu thiếu nữ sắp bị "ấy" như vậy...

"Gì hả?" - bạn chuột nhỏ cộc lốc

"Nói nghe đi nói nghe đi..." - vồn vã như mọi khi

"Nói nghe cái gì?" - bạn chuột nhỏ tiếp tục cộc lốc

"Thì vụ hai gái một vợ đó... Ngốc gì mà ngốc dữ vậy?"

"Sao ngốc?"

"Thì nếu có thích con gái tới mức đó cũng phải được như thằng Min, sanh một con trai thôi rồi chờ nó lớn lên dắt bạn gái về nhà. Vừa đỡ tốn con vừa có con gái vừa có thời gian chăm sóc vợ. Đúng không?"

"Khùng quá đi!"

Bạn chuột nhỏ tức tối, chẳng thèm nhìn mặt Kim-Junsu-giá-đáo, lúc về tới nhà cũng chỉ ru rú trong phòng, nghe tiếng răng kèn kẹt và tiếng cười đáng sợ của đại ác quỷ Kim Jaejoong.

Này Kim Jaejoong kia, có khi nào khi chết rồi anh sẽ xuống đó tranh chức Diêm Vương không?

5.

Dù nói như vậy thật, nhưng mọi chuyện cũng không hẳn là tại Diêm-Vương-kế-nhiệm Kim Jaejoong.

Là tại Kim-Junsu-giá-đáo hết!

Tất cả là tại Kim-Junsu-giá-đáo! Park Yoochun có tỉnh rụi trong toàn bộ bài phỏng vấn tháng 8 của Peti Peti là tại Kim-Junsu-giá-đáo, có bảo rằng mình thích có gia-đình một vợ hai con gái cũng là tại Kim-Junsu-giá-đáo, bị hai con ác quỷ và một tên Diêm-Vương-kế-nhiệm chọc quê, làm rối bời hết đầu óc suốt 2 tháng ròng cũng là tại Kim-Junsu-giá-đáo. Giờ, phải nằm tự kỷ trên sofa, dán mắt vô đám phim rùng rợn trong ngày Halloween thế này cũng tại Kim-Junsu-giá-đáo!

Ai lại thu gom tất tần tật phim ma có thể để tích trữ trong nhà mà không xem, không những vậy còn giấu hết mấy cái phim bình thường kia đi như thế này chứ???

Đáng ghét! Đáng ghét! Lại còn đi chơi với thằng nhóc Hyukjae nữa! Đáng ghét tột cùng!

Giờ là 12 giờ rồi đó! Đáng ghét!

Sao thằng nhóc Changmin không xuống ăn khuya cùng vậy? Đáng ghét!

Hai tên ác quỷ kia ở đâu rồi chứ? Đáng ghét...

Toàn phim ma không hà... Đáng ghét...

...

......

Ừ thì...

Park Yoochun thích con gái lắm lắm.

Con gái thơm nè, béo béo tí thì dễ thương, nhìn là muốn ôm, gầy gầy chút cũng được, xương xương nhìn thương lắm. Con gái tóc dài trông vừa đẹp vừa hiền, tóc ngắn thì cá tính thu hút. Con gái không quá mạnh mẽ nhưng cũng không quá yếu đuối, vừa đủ để muốn bảo vệ và lắng nghe lẫn nhau. Con gái có nhiều thứ con trai không có, nên Park Yoochun rất thích con gái, đúng như lời Jung Yunho nói đó.

Nhưng... Shim Changmin cũng đã nói gì nhỉ? Rằng yêu con trai? Có sao? Có hả? Có ư? Con trai không thơm mùi của con gái, béo thì không dễ thương như con gái, gầy nhìn không xót như con gái. Tóc dài thì hơi dị hợm, tóc ngắn thì quá bình thường. Yếu đuối không bằng con gái, mạnh mẽ thì thừa hơn con gái. Chẳng có gì gọi là hợp cả.

Có điều rõ ràng là Park Yoochun hoàn toàn không muốn dùng từ "yêu" dành cho con gái. Còn cụm từ "yêu con trai" thì có đó, chỉ thêm dấu chấm hỏi thôi.

Yêu con trai? Có sao? Có hả? Có ư? Có mà...

Đấy, nó như vậy đấy.

Park Yoochun lại ngẩn ngơ, dù không được lâu lắm.

Kim Junsu giá đáo.

Kim Junsu lại giá đáo rồi, có nghe không hả???

"KIM JUNSU GIÁ ĐÁO NỮA NÈ~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Tự dưng, Park Yoochun cười tít mắt.

Kim-Junsu-giá-đáo không phải là con gái. Cũng không phải vì Kim-Junsu-giá-đáo thơm, hay béo, hay gầy, hay tóc dài, hay tóc ngắn, hay yếu đuối, hay mạnh mẽ... mà Park Yoochun luôn thấy vui khi ở bên cậu ấy như vậy.

Bạn chuột nhỏ giờ đã hiểu tại sao mình lại muốn có một gia đình, một vợ và hai con gái.

Bạn nào chưa hiểu thì... vì Park Yoochun thích con gái.

Và yêu con trai.

Oneshot số 7: Su và Gồ - Cuộc vật lộn vật vã bởi xyz_31

[Thu nhỏ] [Phóng to]

genre n warning: nhảm, S-A(???)

note: Tự dưng mình thật siêng năng

Kết quả ít như vầy chắc là tại Gồ Vê-en, k phải tại mình nhá ; ;... Cứ dựa vào đó mà mình bắn thôi ; ;...

Summary:

Một cuộc chiến đâu không khoan nhượng của TVfXQ's Kim Xiah Junsu aka Su và Google aka Gồ: Ai sẽ là người chiến thắng đây?

1.

Xiah Junsu tự thấy là mình rất rảnh rỗi trong ba ngày nghỉ ngơi hiếm có này của TVfXQ. Vì vậy cậu vớ cái laptop của mình, lên trang Google.com và làm một khảo sát nhỏ.

Đầu tiên, cậu bấm lạch cạch bằng tiếng latin: Xiah Junsu.

Chỉ sau không phẩy mười một giây, màn hình ngay lập tức hiện mấy bức hình cực-kỳ-dễ-thương của cậu. Nhưng vì mục đích vĩ đại của Xiah Junsu lần này, nên cậu cảm thấy mấy bức hình đó thiệt tình là rất đáng ghét luôn.

Mà cậu cũng hoàn toàn không hiểu tại sao kết quả đầu tiên trên tổng số 592 000 kết quả mà Google tìm được lại là "Xiah Junsu (người đáng iu nhất TVXQ)" nữa.

Thật là nóng máu mà...

Xiah Junsu nhấp chuột vào kết quả thứ hai, trang Wikipedia về cậu, cũng không có gì nhiều lắm ngoài những thứ có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, thế là cậu lại click back về trang Google. Bỏ qua luôn mấy fansite đông nghẹt của cậu ở những kết quả dưới, cậu click vào phần hình ảnh. Có 90 600 kết quả cho mục này.

Trang đầu tiên: toàn cute là cute

Trang thứ hai: vẫn cute là cute

Tiếp theo nữa: cute tràn ngập

Tiếp theo của tiếp theo nữa: lại một rừng cute bay lượn

Đáng ghét!

Xiah Junsu mà không phải là Xiah Junsu thì cái máy tính này đã đi tong rồi!

Người ta là Cool Junsu!

Cool Junsu nghe chưa???

2.

Sau hai ly nước lọc hạ hoả, Xiah Junsu trở về với trang Google. À không... với bao nhiêu đấy kết quả mà cậu tìm được, Xiah Junsu nên gọi đó là trang Gồ.

Xiah Junsu tìm từng thành viên một trong TVfXQ của mình. Bắt đầu bằng người anh trưởng, Hero Jaejoong.

Chỉ 410 000 kết quả, Xiah Junsu liền đưa tay lên làm dấu hiệu victory và cười thắng lợi với cái biểu tượng Google. Tuy vậy, chưa kịp hưởng thụ niềm vui chiến thắng bao lâu thì cậu đã phải cụp đôi mắt vốn không to mấy xuống:

Kết quả đầu tiên tìm được: Ảnh của Hero Jaejoong (DBSG)

Kết quả thứ hai: Hero Jaejoong người có khuôn mặt đẹp nhất châu Á

Cậu nhấn qua phần hình ảnh, 83 300 kết quả. Hình đầu tiên: flower boy, hình thứ hai ngay lập tức: cool/play(?)boy, hình thứ ba: charisma đầy mình, hình thứ tư: nhân danh hội fangirls bôi bác idols~ amen...

Chỉ bằng bốn kết quả hình ảnh đầu tiên, cái sự rất bựa của người anh cả này đã được thể hiện gần như đầy đủ.

Xiah Junsu tắt trang Gồ, quay trở lại chơi flash game. Cậu bật Metal Slug dòng 2D, và lại bắt đầu cuộc hành trình quen thuộc.

Thở dài, tự dưng hết hứng chơi Warcraft...

3.

Cậu chơi Metal Slug, chọn nhân vật quen thuộc rồi, qua tới màn mấy con xác ướp lết lết chạy lại rồi, nhân vật của cậu cũng biến thành xác ướp mà khạc máu me ra tùm lum rồi, bạn bè gì cũng cứu được rồi... Nên giờ cậu lại quay về với Gồ.

Trước giờ ăn cơm, cậu ngồi mò mẫm đánh: U-know Yunho.

548 000 kết quả, vẫn thua cậu xa. Cậu lại chuẩn bị nhảy múa mừng thắng lợi, nhưng rồi ứ hự ngay lập tức.

Mấy trang web thì không có gì đặc biệt, nhưng 105 000 kết quả hình ảnh lại khác. [ à mà... lại nhiều hơn cả Xiah Junsu và Hero Jaejoong cơ đấy~ ]

Charisma rất nhiều, ra vẻ ngầu rất nhiều. Nhưng sao ngay trang đầu tiên lại có cái tấm hun hít mi mít thế kia?

Lại có cả hình nhóc Seunghyun nữa à? Có cả hình Hero Jaejoong hyung nữa này! Hèn gì kết quả ra nhiều kết quả thế * phẩy tay phẩy tay *...

Cơ mà, Xiah Junsu dán chặt mắt vào tấm hình 509x596 pixels, 108 KB trước mắt mình. Thiệt là căm thù... sao ai cũng mi mà U-know Yunho hyung lại được đặc cách cho nguyên tấm như thế??? Thậm chí nó còn không phải là mi chính thức~!

Xiah Junsu nhăn nhó mặt mày, thiếu điều muốn đập luôn cái màn hình laptop. Hên cho cậu là Micky Yoochun đang đứng ngay sau lưng, khều khều cậu bảo xuống ăn cơm.

Xiah Junsu thấy cái mặt tếu-bà-cố của Micky Yoochun [ hay nói cách khác là cái trán quyến rũ của anh ấy ], liền cười ngu và tròn mắt, tung tăng chạy xuống.

Micky Yoochun biết là mình thật không phải khi "xâm phạm đời tư" người khác thế này, anh nhìn vào màn hình vi tính của Xiah Junsu, thấy tấm hình hun hít của fan nào đó làm cho U-know Yunho. Nhớ lại hình ảnh Xiah Junsu nhăn nhó mặt mày, tức tối khắp người ban nãy... lắc đầu, xìu mình đi xuống.

4.

Xiah Junsu ăn cơm xong, uống nước cũng rồi, lại nhảy tót lên phòng mà bấm bấm.

Cậu tìm: Micky Yoochun.

202 000 kết quả cho mục web, 123 000 kết quả cho mục hình ảnh. Mà hình của tên này cũng đủ mọi kiểu và thể loại: hình cool với piano này, hình ngầu, hình cute boy, hình khả ố, hình bà thím...

Xiah Junsu vô cùng chán nản, có cả hình với bạn gái cũ này!

Cậu bấm vào hình đó dù thật ra đã coi đi coi lại nhiều lần rồi. Ngó cô bạn gái cũ và cái mặt hớn đời non choẹt của Micky Yoochun, xong cười há há há, hố hố hố và click back.

Tự dưng sực nhớ, tìm lại: Xiah Junsu và Micky Yoochun.

Thật đúng là... Gồ vẫn hoàn Gồ! Sao toàn ra tin gì đâu vậy trời * khóc *...

Cơ mà... cái này...

Xiah Junsu.. Tôi có phải là gay không??..

Xin chào mọi người.. Junsu lớn hơn tôi một tuổi, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ấy tôi thực muốn khóc..

Tôi muốn đánh anh ấy bất tỉnh sau đó trói anh ấy lại.

Àh không làm gì đâu.. chỉ muốn ôm anh ấy thôi..

Tôi không phải háo sắc.. nhưng mỗi lần nhìn thấy mông của Junsu.. thì tôi tự dưng cảm thấy kỳ lạ..

Tôi phải làm sao đây.. làm sao đây..

Àh điều nữa, có thật anh ấy đang hẹn hò với Micky Yoochun không?

Xin hãy trả lời tôi..

Xiah Junsu đơ người.

Cậu lơ lửng như hồn ma, tay chân mềm oặt, tiến thẳng tới cái giường êm ái của mình.

Cậu nằm đó, và mở mắt thao láo, mấy dòng chữ cứ thế mà nã thẳng vào bộ não nhỏ bé của cậu.

Tui muốn đánh ảnh bất tỉnh rồi trói lại mà ôm...

Tui thấy thiệt kỳ lạ lắm khi nhìn thấy mông ảnh...

Có thiệt là ảnh đang hẹn hò với Micky Yoochun không????

Xiah Junsu biết mình với Micky Yoochun là một couple chứ. Nhưng mà có thiệt là cậu đang hẹn hò với Micky Yoochun không?

...

Nằm mở mắt được nửa tiếng, mỏi quá liền nhắm lại và ngủ một mạch.

5.

Micky Yoochun, với vô vàn thiện ý, theo thói quen mở cửa phòng của Xiah Junsu và Max Changmin mà không hề gõ cửa.

Mở ra rồi thì mới thấy Xiah Junsu đã ngủ từ thuở nào. Cũng với vô vàn thiện ý, anh lại gần laptop cá nhân của Xiah Junsu, định rằng là sẽ tắt giùm cậu.

Tự dưng khi không đâu đập vào mắt...

Xiah Junsu.. Tôi có phải là gay không??..

Thiệt tình muốn oánh cho tên này một phát.

Cái gì mà trói người ta lại rồi ôm? Cái gì mà cảm giác kỳ lạ khi thấy mông?

Ừ đấy! Xiah Junsu đang hẹn hò với Micky Yoochun đấy!

Thật đáng ghét~!

Micky Yoochun tắt máy, hậm hực đi ra.

Thật tình là Micky Yoochun chỉ nên có nhiệm vụ vào bảo Xiah Junsu xuống xem siêu nhân Gao chung với anh và Max Changmin thôi...

6.

Max Changmin bước lên phòng mình (và Xiah Junsu), thấy rằng Xiah Junsu đã ngủ từ thuở nào.

Vớ lấy cuốn truyện tranh và vẫn nhai khoai tây chiên rôm rốp, cậu nhún vai. Thôi thì người ta lo tìm trong giấc mơ xem Xiah Junsu và Micky Yoochun có thật là đang hẹn hò với nhau không, nên người ta có không thèm search mình trên Gồ cũng kệ vậy...

Này Max Changmin, số lượng kết quả hình ảnh của cậu là cao nhất đấy!

7. (extra)

Khoảng tầm 4 giờ sáng, Xiah Junsu giật mình thức giấc.

Cái giường đơn lại bị tên chung phòng với Hero Jaejoong hyung chiếm dụng hết phân nửa.

Nhích nhích người, yên phận ngủ tiếp~

Micky Yoochun, anh thắng rồi...

Oneshot số 8: Fan. Fantastic. bởi xyz_31

[Thu nhỏ] [Phóng to]

pairings and disclaimer: YooSu, and another hint couple

note: you can absolutely read it with a musical / classical song :-?~

for example... Can't avoid my destiny - Mozart! starring by Kim Junsu

or... may be, the Miss Saigon :").

any song, if it has passion :"), 'k?

please don't try to listen to Requiem by Mozart, honestly

Summary:

Rốt cuộc thì chúng ta là những kẻ ngốc khờ khạo nhất trên đời.

1.

Jaejoong tự dưng thích nhạc kịch kinh khủng. Là bạn tâm giao của hắn ta, Yoochun không còn cách nào khác trở thành người đầu tiên bị rủ rê. Không cần phải đến tận nơi, Yoochun có nhắm mắt bịt tai cũng biết Jaejoong nghe nhạc kịch thì ít mà đến ngắm người là nhiều thôi...

Cụ tỉ là, cái gã mà Jaejoong hâm mộ bỗng dưng ngừng hát mấy bài pop ballad, nghỉ hét mấy bài rock punk và chuyển qua hát nhạc kịch. Đơn giản là vậy.

Jaejoong mua được một đôi vé khá xa, và đây không phải là concert để nhìn qua màn hình, nên hắn ta đem theo một chiếc ống nhòm.

Một chiếc duy nhất luôn!

2.

Khi bước tới bên ngoài nhà hát Yoochun mới biết là mình bị kéo đi nghe nhạc kịch Mozart. Thiệt tình là muốn đánh tên bạn thân của mình hết sức.

Yoochun không thích Mozart, không một chút nào luôn. Shubert, Chaikovsky, Chopin... Bất kỳ ai miễn là không phải Mozart! Gustav Holst, Antonin Dvorak, Camille Saens... Ai cũng được đừng là Mozart! Thà là Beethoven người đã từng chịu ảnh hưởng lớn của Mozart còn hơn là Mozart!

Là một người nghe nhạc, Yoochun không và chưa từng động tới bài nào của Mozart ngoại trừ Requiem.

Từ sau bài đó, Yoochun không bao giờ động tới Mozart nữa.

Nay, bỗng dưng lại có oan gia đưa anh đến nơi này.

3.

Jaejoong thiếu điều muốn hét lên "Mozart! Mozart!" khoảng chục lần khi gã thần tượng của hắn bước ra. May cho hắn là Yoochun đang ở kế bên và đều đều nhắc đi nhắc lại: đây không phải concert, không phải concert đâu...

Khi gã thần tượng cất tiếng hát đầu tiên, khán đài im phăng phắc.

Giọng của gã đập đi đập lại trên mái vòm nhà hát, rồi từ sân khấu và mái vòm đó chạy thẳng vào bộ não Yoochun làm anh thiếu điều muốn chạy khỏi chỗ ngồi và ra ngoài.

Yoochun không thể thấy người đang hát với đôi mắt vốn cận và khoảng cách xa như vậy, nhưng anh rõ ràng không thích người này.

4.

Chịu trận được tới bài hát thứ ba của gã đó thì anh chạy thật, và Jaejoong lúc đó cũng không còn tâm trí đâu mà cản anh lại nữa - hắn ta đang mải mê dán mắt lên sân khấu.

Khi ra đến ngoài, anh ngay lập tức lấp đầy tai mình bằng chiếc mini-disc cũ xì. Một bản piano lộn xộn.

Anh cứ đứng đó nghe tiếng piano lặp đi lặp lại cho đến khi những con người dần dần ra khỏi nhà hát. Kim Jaejoong thơ thẩn bước ra như vừa bị thôi miên, chẳng thèm để ý mình đã đi cùng người nào đến mà cứ thế một mình về nhà trên chiếc xe của Yoochun.

Anh, đến lúc đó, mới nhận ra rằng chìa khoá xe của mình đã đưa Jaejoong giữ, thế là tí nữa phải đi xe buýt về rồi...

Yoochun theo bản năng quay vào trong, lại theo bản năng đứng tần ngần nơi góc khuất.

Đằng sau đang chuẩn bị có tiệc chiêu đãi cho buổi công diễn đầu tiên, cách đây mấy phút ở đây còn là một thế giới hiện hữu thì bây giờ chỉ còn sân khấu trống trơn cùng những hàng ghế. Yoochun cứ như vậy mà đứng đó, hít ngửi mùi của nhà hát.

Cho đến khi một tiếng hát vang lên.

5.

Đó là một giọng hát khàn, cao và có lực. Khác hẳn với giọng gã Mozart vừa rồi.

Yoochun nhận ra đó là một bài hát tiếng Anh, nhưng anh không biết nó nằm trong vở nhạc kịch nào - anh chưa từng nghe qua nó.

Anh mỉm cười, nhận thấy người này thật tình không thể phát âm được Anh ngữ rõ ràng. Và anh men theo lối khuất, đến gần hơn với sân khấu.

Người đó đang đứng giữa sân khấu, một mình, vẫn chưa nhận ra rằng Yoochun đang tiến sát tới.

Trước khi kịp nhìn rõ được gương mặt của người đang hát bằng đôi mắt kèm nhem của mình, Yoochun quyết định mình sẽ trở thành fan của người đó.

Đó là khi nước mắt anh bỗng dưng rơi.

Người đó đang hát một bài anh sáng tác.

6.

Ba giây sau khi Yoochun khóc, Kim Junsu nhận ra rằng mình không phải là chỉ có một mình. Cậu nhìn xuống nơi phát ra tiếng động và thấy Yoochun. Mặt Junsu ngay lập tức hoá đỏ, cậu chạy ngay xuống sân khấu nhưng vừa bước xuống thì thấy ở đây Yoochun càng nhìn cậu được rõ hơn hết. Chân đã đông cứng nhưng vẫn cứ thế mà bước tiếp, không hề có cảm giác.

Thật khốn khổ cho Junsu, một nhân viên nhà hát vào và báo cho cả hai biết rằng nơi này chuẩn bị đóng cửa. Park Yoochun cứ thế mà hoàn hồn, không nhìn chăm chăm vào Junsu nữa mà bước nhanh theo cậu.

Nhưng cũng rất may cho Junsu: đây là địa bàn của cậu. Rất nhanh lẹ, cậu cắt đuôi đối phương bằng những con hẻm vòng vèo và khiến Yoochun thở dài thất vọng.

Anh đi bộ về nhà.

7.

Park Yoochun nghĩ rằng mình có đủ tỉnh táo để về đúng ngôi nhà của mình, nhưng chẳng hiểu sao cửa lại mở và Kim Jaejoong đang gác chân lên cái bàn ngọc thạch nguyên chất, cầm ly rượu (có đá) đặt lên bụng, làm ướt hết cả cái áo thời trang.

"Này Kim Jaejoong." Park Yoochun gọi, đá nhẹ vài phát và nhận được cái bĩu môi nhăn mặt, hành vi rõ là đang dỗi hờn. Đứng hình vài giây: kiểu này là kiểu gì đây? Nũng nịu với người yêu à?

"Kim Jaejoong!"

"Cái gì chứ?" ngay lập tức đáp lại

"Cậu bị làm sao thế?"

Như tiêm đúng mạch, Kim Jaejoong cứ thế khóc như mưa, hành động đúng như đang ăn vạ, cứ thế mà kể lể với ngôn ngữ mà loài người không thể hiểu được.

"Được rồi Kim Jaejoong, nói với tôi bằng tiếng người xem nào..."

Kim Jaejoong cứ thế mà đánh, rốt cuộc cũng tìm lại được ngôn ngữ của loài mình. Hoá ra là hôm nay tận mắt thấy thần tượng ôm hôn người khác, đè lên giường mà trêu ghẹo, tự thân thấy được là người ta rất xa, không thể chạm vào... Uất ức quá mà khóc ra tiếng động vật.

Park Yoochun liền nói, ừ cậu đúng đó Jaejoong, cậu là fan của người ta, luôn luôn nhìn người ta trong khi ánh mắt của người ta không bao giờ hướng về phía cậu. Fans chúng ta là như thế đó...

8.

Park Yoochun kết thúc bản piano một cách hoàn hảo, đứng dậy và cúi chào toàn thể khán giả, trong chốc lát đã tưởng rằng mình quên mất một gương mặt.

Đứng ở nơi khuất nhất có thể, cái người hôm trước anh gặp ở nhà hát đang nhìn anh. Yoochun liền lập tức quên hết cả sĩ diện của người đàn anh về thăm trường, nhảy chồm đến chỗ của người đó.

Trong khi chạy trốn lần thứ hai, Kim Junsu nghĩ rằng Park Yoochun đã ra khỏi trường lâu rồi, chắc gì đã nhớ hết những thứ vốn-chưa-bao-giờ-thay-đổi ở đây. Nên cứ thế mà nghĩ lần này cũng như lần trước, cậu đang ở địa bàn của mình.

Rất tiếc cho Kim Junsu, Park Yoochun đã nắm được cổ tay cậu khi cậu đang cố chạy vào con hẻm cạnh trường. Đó là một con hẻm không rộng mấy, không những vậy còn bị ngáng hết phân nửa dành cho việc buôn bán cá kiểng, làm cho đa số những người đi ngang qua hoàn toàn không nhận ra đây là đường vào hẻm nữa.

Ngoài ra, đây còn là địa điểm yêu thích của Park Yoochun.

Kim Junsu cứ thế đứng ngay trước hẻm đó mà vùng vẫy hòng dứt tay mình ra. Nhưng cậu chẳng thể nào khiến mình bớt gây chú ý hơn mấy con cá bảy màu được.

(Lại) rất may cho Kim Junsu, Park Yoochun trượt tay anh xuống bàn tay của cậu, và tay cả hai đã quá trơn để có thể nắm lấy nhau lâu.

Kim Junsu vụt chạy. Nhắm thẳng về khu nhà trọ của mình trong hẻm.

Park Yoochun quay lưng. Rất tỉnh táo nhìn chung quanh và quay lại trường, lấy chiếc xe của mình.

Cả hai cùng nghĩ: chạm vào được thần tượng của mình như vậy có lẽ là đủ rồi.

9.

Kim Junsu mở cánh cửa phòng trọ của mình, thở hồng hộc rồi dắt chiếc xe đạp ra, lọc cọc vừa đạp đến vô định vừa khóc oà. Lòng liên tục gào thét: đã chạm vào rồi, chạm vào được rồi...

Đứng trước bờ sông quen thuộc ở ngoại ô thành phố, cứ thế mà muốn khóc thành tiếng, không ngờ ở bụi cây bên kia lại có tiếng khóc còn lớn hơn. Ló đầu qua và chần chừ không biết có nên lại an ủi, chưa kịp quyết định xong thì đã lại gần người đó lau nước mắt hộ - trong khi mặt mình vẫn chảy dài mấy hàng nước.

Đừng khóc, đừng khóc mà Park Yoochun...

Đừng khóc, đừng khóc nữa Kim Junsu...

10. (extra)

Kim Jaejoong nãy giờ đứng kế Park Yoochun mà cứ như người vô hình, tằng hắng bao nhiêu lần thì đứa em họ dại dột lẫn tên bạn thân đần độn vẫn cứ khóc ngon lành.

Thôi thì cũng đừng khóc, đừng khóc nhé Kim Jaejoong~

Cứ thế mà đi thẳng về ôm hình cái tên vừa cao vừa tham ăn vừa đểu cáng vừa đẹp trai vừa thông minh mà lại còn vừa có bờ môi "gợi cảm" độc nhất thiên hạ nhé =P.

Oneshot số 9: Giày rách và điều ước bởi xyz_31

[Thu nhỏ] [Phóng to]

genre: mystery (?), light-psycho (?)

note: gift fic cho KaRe aka Phong, cậu, bạn H***, Ní, và cho tôi nữa

Tôi muốn sửa lại câu trả lời về vật thể bay hôm đó

Lại nhớ mình đã viết, vật thể bay đáng sợ nhất là con người

Summary:

Junsu mang một đôi giày vừa rộng vừa rách bươm. Cậu có ba điều ước.

1.

Park Yoochun, trong khi đang phơi nắng ngủ như một chú mèo lười, chờ tiết học đầu tiên đến, đã bị đánh thức bởi một âm thanh cao vút khàn khàn.

Mở mắt khó khăn, cậu nhìn thấy một gương mặt tươi rói, không những vậy còn có hiệu ứng từ mặt trời buổi sáng, làm gương mặt đó như búng được ra sữa, lấp lánh ánh hào quang.

Uể oải ngồi gượng dậy nhìn. Vừa nghe xong câu hỏi của người đó, Park Yoochun chán nản biết ngay mình sắp có một người "bạn thân".

2.

Không nằm ngoài dự đoán, Kim Junsu bước vào lớp cậu học và như vớ được vàng, liền chọn ngay chỗ còn trống đằng sau Park Yoochun. Cứ thế ngồi sau luôn miệng nói nhỏ, Park Yoochun à, tên tôi là Kim Junsu đó nhé, cậu biết tên tôi rồi thì phải nhớ nhé... là Kim Junsu, Kim Junsu đấy...

Park Yoochun không hẳn là một học trò ngoan, cậu ngồi đấy dán mắt lên tấm bảng chi chít sơ đồ. Giáo viên cứ thế nói như giáo sư, tai Yoochun cứ thế giật ngược ra tiếng thỏ thẻ đằng sau.

Sau lưng Yoochun, một cuộn băng casette sống động đang kể về cuộc đời 16 năm hoành tráng của người tên Kim Junsu.

3.

Khi tiếng chuông báo hiệu tiết 1 kết thúc cũng là lúc cuộn băng casette (tạm) ngưng chạy. Yoochun dù không phiền khi phải nghe nhưng cũng không có ý muốn nghe thêm... cậu im lặng rút trong cặp ra một quyển sách và đọc.

Kim Junsu không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn. Nhưng có vẻ không được lâu nên cứ chạy qua chạy lại quanh Yoochun, ngó nghiêng quyển sách cậu đang đọc, nhìn đủ mọi phương mọi diện của Yoochun. Được một hồi lại thôi.

Thỉnh thoảng, Yoochun lại ngước lên đảo mắt một vòng quanh lớp và tìm kiếm. Khi thì thấy Kim Junsu mỉm cười buồn bã nhìn xuống sân bóng đá phía dưới, lúc thì thấy Kim Junsu được một lũ con gái vây quanh.

Một trong số đó lớn tiếng hỏi, Junsu này, giày của bạn hình như cũ lắm rồi nhỉ?

Kim Junsu gãi đầu cười ngượng, bảo rằng không phải, là anh trai mới tặng nhưng lỡ làm rách thôi.

Park Yoochun lúc này mới để ý đến đôi giày rách bươm của Kim Junsu.

4.

Kim Junsu mở tròn đôi mắt, hai má đến tai đỏ hồng, sống mũi cũng bắt đầu đỏ, nước mắt cứ như muốn ào hết cả ra. Chỉ là Yoochun đã hỏi Kim Junsu này, cậu bảo là thích leo núi phải không?

Khi đã hết xúc động, Kim Junsu liền nhắng nhít nói phải rồi, phải rồi đấy, làm sao cậu biết thế Park Yoochun? Yoochun liền bảo chẳng phải lần trước cậu đã kể cho tôi tất tần tật rồi sao? Kim Junsu không những không trở về trạng thái bình thường, lại còn ôm chầm lấy Park Yoochun vui mừng, trong lòng cứ thế nghĩ người này đã không phải hỏi vậy chỉ vì nhận ra mình đang mang giày leo núi.

Ấy vậy mà khi Park Yoochun bảo Junsu nên đi mua giày mới, cốt cũng để mãn nhãn bản thân, Kim Junsu lại nằng nặc từ chối.

Kim Junsu ngây ngô bảo mình cảm thấy giống như chú bé đi hia, mang đôi giày này là sống trong cổ tích.

Park Yoochun cũng chỉ cười cho qua.

5.

Bằng cách này hay cách khác, Kim Junsu đã ngồi ngay trong sân vườn sang trọng nhà Yoochun, cùng người quản gia tíu tít tâm sự vào lúc 5 giờ sáng, an nhàn uống trà, ăn bánh buổi sớm.

Park Yoochun vì không biết Kim Junsu đang ở dưới, bị đánh thức bởi mấy giọng nói (có vẻ) quen thuộc nên nguyên dạng pijama thỏ con bước xuống.

Kim Junsu thấy cảnh tượng chẳng nói chẳng rằng, nhìn bộ dạng ngơ ngác của Park Yoochun rồi lại gần, kéo kéo, nựng nựng một bên tai thỏ ra điều thích thú lắm. Park Yoochun lần đầu tiên trong đời ngượng đỏ cả mặt, làm ra vẻ như con dâu về nhà mẹ chồng, nhắm tịt mắt như bị bắt nạt, bặm môi chạy ngược lên phòng.

Kim Junsu cười run cả vai, nhỏ nhẹ nói Yoochun thật dễ thương. Người quản gia điềm đạm kết luận, quả là chân nhân bất lộ tướng...

Không biết là đang nói tới ai.

6.

Park Yoochun sau khi dẹp hết tự trọng, hằn học mặc bộ đồ bảnh nhất đi xuống, những tưởng gỡ gạc được hình ảnh đáng xấu hổ ban nãy và ghim được vào đầu Kim Junsu cái sự lấp lánh rạng ngời, công tử hào hoa này của mình... nào ngờ lại bị chính con người kia cằn nhằn: tớ đến đây rủ cậu đi chạy bộ, tập thể dục buổi sáng cho khoẻ người ra... có phải là đi ăn tiệc hay khiêu vũ đâu mà mặc vest?

Yoochun chỉ còn biết ấm ức quay đi. Thay bộ quần áo thể dục chuẩn nhất, lại còn quay qua quay lại vài vòng trước gương, tự nháy mắt với mình... nhưng khi xuống đến đã 7 giờ hơn rồi: chẳng còn ai đi chạy bộ nữa.

Park Yoochun đành nguyên dạng ngồi ăn sáng với Kim Junsu ở sân vườn, nhăn mặt nhăn mày làm ra vẻ giận dỗi nên bị Junsu cười thối mũi bởi cái bộ dạng như vậy. Liếc từ trên xuống dưới mới thấy Kim Junsu hôm nay lung linh đến lạ, bộ quần áo thể thao thật là hợp, sau này phải ráng mà dậy sớm tập thể dục thôi... dù vậy vẫn đôi giày cũ nát đó làm hỏng hết cảnh đẹp.

Từ khi gặp Kim Junsu có vẻ cứ ở gần người này là không được yên thân, chưa kịp thưởng thức buổi sáng tao nhã đã bị nã ngay một phát vào tai. Kim Junsu giọng ngày một nhỏ nhưng không hiểu sao lại rõ ràng vô cùng, nói rằng Park Yoochun này, có thể để tôi ở tạm nhà cậu tới hết tuần sau được không?

Một con chim ngây thơ bị bắn xuýt chết.

7.

Cụ tỉ thì Kim Junsu bảo rằng cậu ấy thật tình là đang bỏ nhà ra đi, còn có đem cả hành trang theo đây (đến bây giờ Park Yoochun mới nhận ra đống đồ lỉnh kỉnh ấy). Giờ mà về chắc cũng bị ba thành viên lớn hơn đó đá ra khỏi nhà cho đi không biết tới chừng nào. Kim Junsu cứ nói mãi nào là chỉ quen một mình Park Yoochun thôi ngoài ra không còn ai hết, rồi lại còn quên đem tiền nữa nên chẳng biết ở đâu, tối hôm qua đã ngủ ở ga xe điện ngầm rồi...

Nghe tới đây, con chim ngây thơ chẳng thèm suy nghĩ mông lung nữa mà đồng ý rớt cái rụp. Dù sao thì song thân phụ mẫu cũng chẳng bao giờ về nhà.

Kim Junsu không những không hét lên vui mừng, lại còn bỏ nhỏ một câu rằng liệu mình có thể mang cả giày vào nhà không? Đảm bảo luôn là không dơ đâu.

Park Yoochun gật đầu một cách rất không chủ đích, mặt vẫn đần ra.

8.

Kim Junsu biết là mình càng ngày càng làm sai rồi...

Cậu có nửa tháng, nửa tháng thôi. Làm như vậy rồi cậu cũng đâu được gì nữa đâu chứ? Mà đối phương cũng đâu được gì? Không những vậy, cậu sẽ làm cả mình lẫn đối phương khốn khổ mất.

Kim Junsu biết là mình đã quá nông cạn, quá nông cạn rồi.

Thần thánh ơi...

9.

Junsu đang ngủ tại căn phòng mà song thân phụ mẫu của Yoochun cả năm chưa động vào. Rón rén bước qua và đẩy cánh cửa êm ru, Park Yoochun chỉ muốn kiểm tra rồi về phòng mình ngay thôi á, nhưng rốt cuộc lại chẳng thấy ai.

Park Yoochun lần nữa hoảng hốt, cậu chạy vội vàng xuống phòng khách và thấy Kim Junsu đang ngủ trên ghế sofa. Làm hết hồn! Cái người này... Người ta bảo đi đá banh là đá không biết xung quanh nữa, kêu ngủ giường êm nệm ấm thì lại xuống đây nằm... làm Park Yoochun phải lo đến sốt cả ruột.

Mà ai lại vừa ngủ vừa mang giày thế kia. Lại cái đôi giày rách đó, chẳng khác đâu được.

Park Yoochun gỡ đôi giày ra.

Kim Junsu biến mất.

Cậu có một đôi giày rách bươm và ba điều ước.

10. (extra)

Park Yoochun ngỡ ngàng nhìn chiếc ghế sofa. Mới cách đây mấy giây Kim Junsu còn nằm đó... Cậu nhìn lại đôi giày trên tay mình, ở gót có viết mấy chữ loè nhoè: Kim Junho - Lớp 1A trường cấp 3 LMN. Chẳng phải là ngôi trường số 1 về thể thao trong nước ở ngay thành phố bên cạnh sao?

Khi đến nơi và hỏi han thì thấy Kim Junho đang chơi bóng chày, Park Yoochun ngỡ ngàng đứng trân trân ở đó mà nhìn anh ta. Kim Junho như thần nghìn mắt, thấy được cả Park Yoochun ở góc khuất mà chạy tới, chỉ vào đôi giày.

Anh ta hỏi, chẳng phải đây là đôi giày của mình mà em trai đã lấy trộm để đi leo núi hồi tháng trước sao?

Park Yoochun bảo, Kim Junsu phải không?

Kim Junho liền nói, đúng vậy.

Park Yoochun thấy người này dù là sinh đôi nhưng quả không giống Junsu, liền nói tiếp rằng, Kim Junsu đã đến học lớp của mình trong một trường ở thành phố lân cận cách đây một tuần, cậu ấy luôn mang đôi giày này và bảo là anh trai tặng, lỡ làm rách mất nhưng lại chẳng chịu mang đôi khác.

Kim Junho ngỡ ngàng, sao có thể như vậy được? Liền bỏ hết việc luyện tập, cùng Yoochun đến nhà cậu ta. Kim Junho liền nói đống hành lý này quả là của em trai đã mang đi.

Kim Junho đến giờ mới sực hỏi, vậy em trai anh ta đâu rồi?

Park Yoochun nhắm mắt, rồi lại mở ra nhìn xoáy vào đôi mắt đau đớn của Kim Junho, bảo rằng cậu ấy đã tan đi mất rồi...

Ba ngày liên tục trên sườn núi nọ, cả hai tìm được xác của Kim Junsu.

Kim Junho khóc.

Park Yoochun thì không.

Ngày hôm sau đó, chẳng còn ai ở lớp của Yoochun nhớ về cái người tên Kim Junsu nữa.

Kể cả Park Yoochun.

Vì, Kim Junsu mang một đôi giày rách,

cậu có ba điều ước...

SnD / End.

[bgm] All good things - Nelly Furtado

p.s: bgm để cuối fic là đừng nghe khi đang xem :">

Oneshot số 10: Thế này là thế nào? bởi xyz_31

[Thu nhỏ] [Phóng to]

genre n warning: S-A?, mystery??, fairy-tale???

note: căn bản là mình đã bảo quyết chí không bão hoà :").

Chân thành cảm ơn Love bye Love của bạn Park Yoochun.

Summary:

Yoochun là cậu bé con của một pháp sư nghiêm khắc. Một trong những nhiệm vụ của cậu là làm sạch đường ống.

1.

Yoochun chỉ là một cậu bé vừa tròn 13 tuổi. Cha của cậu là một pháp sư cực kỳ nghiêm khắc, và gia đình cậu có cả thảy 6 người anh em, tất cả đều đang luyện tập để trở thành pháp sư giống như cha.

Cha của Yoochun, mặt khác, là một người không ngại tính mạng của gia đình mình. Vì tất cả mọi người, theo ông thì có hy sinh chính mình hay con cái cũng là chuyện dĩ nhiên thôi. Vì lý do đó nên dù là con út trong gia đình và chỉ mới 13 tuổi, Yoochun cũng đã qua không biết bao nhiêu đợt huấn luyện nghiêm khắc và cả những lần một mình chống quái vật.

Một trong những nhiệm vụ của cậu - như một pháp sư nghiệp dư - là làm sạch những đường ống.

2.

Đường ống là thứ mà bất kỳ pháp sư chuyên nghiệp đã có bằng Huấn luyện viên nào cũng có. Nó sẽ tạo ra một vùng không gian bí ẩn có dạng ống tròn, trực tiếp dẫn pháp sư tới hang ổ của một con quái vật hay yêu tinh cấp thấp - vốn là những con không thể tự bảo vệ hang ổ của mình tốt hơn. Một đường ống chỉ rộng vừa đủ cho một pháp sư chui qua.

Với một pháp sư chuyên nghiệp thì việc quét dọn mấy "con" đó chỉ là chuyện vặt, và chuyện vặt thì dĩ nhiên phải giao cho pháp sư nghiệp dư.

Yoochun từ năm 8 tuổi đã dọn dẹp không biết bao nhiêu là đường ống rặt những con yêu tinh nhãi. 13 tuổi, cậu được giao cho một đường ống gọi là "hạng sang".

Dù tràn đầy tự tin nhưng Yoochun vẫn thấy một chút lo lắng trong mình, lần này cậu sẽ không gặp một con yêu tinh bình thường như mọi khi. Thứ chờ cậu sẽ không phải là một lũ yêu tinh lùn nhãi nhép hay một con quái vật đã có sẵn thương tật.

Cậu gắn vòng tròn - cửa của đường ống - lên bức tường trong phòng mình, cầm chặt dụng cụ và bước vào con đường màu đen hun hút.

3.

Yoochun nhảy ra khỏi cửa bên kia của đường ống, dưới chân cậu nhóc bây giờ là mấy cọng cỏ xanh.

Vầng, cỏ xanh, xanh rì. Một cánh đồng cỏ trải dài hút tầm nhìn với gió thổi qua tai và những bông hoa đủ màu sắc tươi sáng. Còn con quái vật? Con quái vật ở đâu?

Yoochun quay sang trái và giật mình thấy ngay một cái lưng khổng lồ.

4.

Con quái vật đang ngủ, quay lưng lại nơi cậu đang đứng. Nó mặc một bộ quần áo màu đỏ và đen giống kiểu mụ nữ hoàng độc ác trong Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn vẫn thường được những người lớn kể cho bọn con nít. Nó nhè nhẹ hít không khí vào rồi lại thở ra, xem chừng rất yên bình.

"Chun~~ Chun~~~"

Yoochun lại một lần nữa giật mình đánh thót khi nghe thấy tiếng kêu tên mình. Quay sang bên phải, cậu nhận ra mấy đứa bạn pháp sư thực tập của mình đang bị nhốt trong lồng. Chúng nó với với tay ra và cố gắng gọi cậu bằng tiếng thì thào lớn nhất có thể, cơ hồ như sợ con quái vật tỉnh dậy.

Yoochun định chạy đến chỗ chúng nó nhưng chỉ mới đi được 3 bước đã bị cả bọn sỉ vả bảo đi nhẹ nhẹ thôi, không thì con quái vật tỉnh dậy ngay. Yoochun đành rón rén trên mấy đầu ngón chân mình mà tiến tới.

"Sao kỳ vậy?" - cậu gắt cộc lốc, theo kiểu thì thào

"Kỳ cái gì mà kỳ" - một đám trong đó trả lời, cũng thì thào

"Một đống đứa như vầy mà không xử đẹp được con đó nữa hả?"

"Mày thử coi biết liền hà..."

Rồi cả bọn run lẩy bẩy chỉ tay ra sau lưng Yoochun.

Cậu biết ngay là con quái vật đã tỉnh dậy.

5.

Đúng vậy, con quái vật đã tỉnh dậy.

Bằng hai ngón tay của mình, nó nắm lưng áo Yoochun và kéo lên, đưa trước mắt mình. Con quái vật quá bự để Yoochun có thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt nó, cậu chỉ có thể thấy hai con mắt nhỏ xíu (so với guơng mặt) đang cố gắng mở tròn.

"Í da..." - con quái vật lên tiếng, cả đám (bao gồm cả Yoochun) đưa tay lên bịt lỗ tai. Rồi nó nói tiếp, kèm theo điệu cười khúc khích...

"Dễ thương quá à..."

...

"Có chút xíu à..."

...

"Thấy cưng ghê..."

...

"Tên gì vậy bé nhỏ?"

"Park Yoochun í..."

Cái chữ í cuối cùng không nằm trong tên của Yoochun đâu, chỉ là trả lời xong rồi mới giật mình bịt mồm mình lại. Ngu quá Yoochun, sao lại lỡ miệng như thế chứ? Lỡ nó thuộc loại quái vật sẽ cướp linh hồn người ta (hay gì đó đại loại) khi biết được tên thì sao chứ?

"Tên cũng dễ thương nữa... Chunchun gọi mình là Susu nhe... Tụi mình sẽ làm bạn với nhau hé~"

Yoochun đần cả người.

Làm bạn hả? Không có đâu.

"Làm bạn hả? Không có đâu" - bọn ở dưới rống cổ họng lên nói hộ Yoochun - "Chun đừng làm bạn với nó! Lời nguyền đó!"

Lời nguyền?

"Lời nguyền gì cơ?" - Yoochun hỏi vẩn vơ, cậu nhìn xuống dưới rồi lại nhìn vào mắt con quái vật

"Đã là lời nguyền thì sao nói cho Chunchun được chứ?" - con quái vật tự gọi mình là Susu nói

"Vớ vẩn" - Yoochun đạp đạp không khí

"Chunchun làm bạn của Susu nhe" - con quái vật Susu cười hí hửng, hai mắt tít lại với nhau

"Không." - Yoochun trả lời ngay, hoàn toàn chắc nịch.

Rồi ngay lập tức cậu bé rút vũ khí mạnh nhất của mình, chém ra đằng sau nơi hai ngón tay con quái vật đang nắm lấy áo mình. Con quái vật bỗng dưng thấy đau kinh khủng, cơn đau từ hai đầu ngón tay đó mà lan cả cơ thể to lớn của nó. Nó buông tay ra và Yoochun cứ thế rơi tự do.

Nhưng, là một pháp sư nghiệp dư loại xịn, Yoochun đáp xuống đất một cách an toàn đến không ngờ làm bọn bạn trong lồng bất giác vỗ tay lia lịa. Cậu được nước làm tới, trong lúc con quái vật vẫn còn chịu ảnh hưởng bởi đòn tấn công của kiếm phép hồi nãy mà chém nát cổng lồng. Bọn bạn của Yoochun cũng nhanh chân chạy đến chỗ cửa của đường ống.

"Chunchun, mấy bạn... Đừng chạy mà..." - con quái vật Susu gọi theo. Nhưng quá trễ, Yoochun và tất cả đã bước lên cửa đường ống và mất hút.

Con quái vật thử chọc ngón tay của nó vào cái lỗ nhỏ xíu mà Yoochun và tất cả vừa leo vào nhưng không thể: ngay cả ngón tay nhỏ nhất của nó cũng đã quá to so với cái lỗ đó.

Vài giây sau, cái lỗ biến mất.

6.

"Mèn ơi ghê quá" - tụi bạn thở phào khi đã đặt chân xuống nền phòng Yoochun

"Con quái vật đó bị lời nguyền gì vậy?" - Yoochun hỏi

"Không biết nữa. Chắc nó nói xạo á. Nó dụ dỗ mấy tao chơi chung" - thằng thứ nhất nói

"Mấy tao thấy nó không giống mấy con khác nên cũng chơi" - đứa thứ hai tiếp lời

"Ai dè nói mình thích bạn với nó xong thì bị hút vô cái lồng luôn." - và một đứa khác kết thúc.

Yoochun đuổi cả lũ về, cậu lại gắn khung cửa của đường ống lên tường phòng mình. Cậu biết chứ, đường dẫn đến hang ổ quái vật được cài đặt ở chế độ random.

7.

Yoochun là một chàng trai vừa tròn 18 tuổi. Tối nay cậu sẽ chính thức trở thành một pháp sư chuyên nghiệp và nhận luôn giải "Pháp sư nghiệp dư diệt nhiều quái vật hạng sang nhất lịch sử", sau khi làm xong nghi thức dưới trăng. Cha của cậu là một người nghiêm khắc, ông sẽ không tỏ ra tự hào mấy khi thấy con mình nhận được tấm bằng ghi nhận đó và một mục phỏng vấn kèm hình bìa của cuốn Guiness Pháp Sư đâu.

Mà Yoochun cũng không thiết tha lắm với cuốn Guiness Pháp Sư hay tấm bằng đó. Việc này làm cha cậu tự hào hơn nhiều - dù, dĩ nhiên, ông vẫn không tỏ ra ngoài.

Đây sẽ là lần cuối cùng cậu được giữ khung cửa của đường ống cho tới khi cậu được công nhận là một Huấn luyện viên. Để trở thành một Huấn luyện viên không phải chuyện dễ, phải là người cực kỳ xuất sắc và trải qua nhiều gian khổ mới có thể nhận được danh hiệu cao quý đó.

Nhưng ngay từ bé, Yoochun đã không muốn trở thành một Huấn luyện viên giống cha mình, cậu muốn trở thành một Pháp sư Anh hùng.

Cậu đặt trọn niềm hy vọng và niềm tin của mình vào ngày hôm nay, một ngày buổi sáng đẹp trời.

Và cậu lại gắn khung cửa của đường ống "hạng sang" quen thuộc lên tường phòng mình.

8.

Yoochun nhảy ra khỏi bên kia của đường ống, dưới chân cậu là mấy cọng cỏ xanh.

Trước mắt Yoochun là một cánh đồng cỏ trải dài đến tưởng chừng vô tận, điểm trên đó là những bông hoa đủ màu sắc rực rỡ nhưng lại có hình thù giản đơn như con nít vẽ.

Yoochun quay sang trái, và thấy một cái... gì nhỉ? Bắp chân à?

Rồi hai ngón tay trắng trắng bự bự bỗng dưng nhấc cậu lên cho đến khi cậu nhìn thấy một đôi mắt.

"Mình thích cậu, Susu" - Yoochun cười và nói

"Mình biết, Chunchun"

9. (extra)

"Mình biết, Chunchun" - con quái vật trả lời.

"Í gì kỳ vậy?"

Đoạn phim tạm pause lại vì câu nói này của Yoochun.

"Khoan đã. Thế này là thế nào?" - cậu hỏi với vẻ mặt ngớ ngẩn của mình

"Thế nào là thế nào cơ?" - con quái vật được gọi là Susu trả lời

"Đáng lẽ ra quái vật khổng lồ phải biến lại thành một cô gái xinh đẹp, à không, một cậu nhóc dễ thương rồi sau đó hai nhân vật chính phải nắm tay nhau đi về phía hoàng hôn chứ?"

...

[ Ba giây có hình không tiếng ]

[ Bật volume ]

"HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ.............."

Con quái vật cười như muốn rung chuyển cả không gian. Nó cười, cười mãi đến mức không thể nào đủ sức để cầm lấy lưng áo Yoochun nữa mà buông cậu ra. Yoochun nhẹ nhàng đáp xuống và đần người nhìn con quái vật cười.

Nó cười...

Cười...

Cười lăn lộn...

Và nằm đè lên Yoochun.

=====

"Ái da... Đè chết người rồi~~!!!" - Yoochun bật câu nói trên lên thành lời và mở choàng mắt. Một con heo mập thứ thiệt đang ngồi trên bụng cậu.

"Mình biết mà, Yoochun." - Junsu cười tít mắt, bộ dạng rất chi hí hửng.

"Biết cái gì cơ? Ra khỏi người tớ coi! Nặng chết được" - Yoochun mắt nhắm mắt mở, nhăn nhó mặt mày nhìn con người đang ngồi trên bụng mình.

"Thì vụ cậu thích mình đó!" - Junsu vẫn ngồi yên vị trên bụng cậu

"Cái gì cơ??" - Yoochun tỉnh hẳn, tròn mắt hỏi lại

Thế này là thế nào???

Oneshot số 11: Chuyên gia mặt nạ. bởi xyz_31

[Thu nhỏ] [Phóng to]

genre n warning: S-A, ngầu

note: (1)khi viết chỉ nghĩ đơn thuần H ngoài đời là chuyên gia mặt nạ số 1

(2)xa đến mức biết mình sẽ chẳng với

(3)chỉ muốn nói là này, ngoài tôi ra thì có ai mà cậu chưa nói chuyện chân thành không?

(4)JS trong ngày có nhiều điểm giống YC, và ngược lại.

(5)* chỉ genre * fic viết thể theo mong đợi của bạn S xD~

Summary:

Kim Junsu là chuyên gia về mặt nạ.

1.

Kim Junsu vốn gia truyền nghề làm mặt nạ. Ban đầu, tổ tiên cậu chỉ làm những chiếc mặt nạ bình thường dùng để diễn kịch hay trưng bày, nhưng đến bây giờ thì mặt nạ nhà cậu đã lên một tầm cao mới.

Nhà Junsu làm nghề buôn bán những tác phẩm nghệ thuật. Trên tường ở tiệm nhà cậu treo đầy tranh và các tác phẩm. Cả Junsu cũng vậy, ngày nào cũng đeo một chiếc mặt nạ.

Tất cả đều trông rất xấu xí hoặc buồn cười.

2.

Thật ra, Junsu thường đeo tận hai chiếc mặt nạ. Một làm bằng những chất liệu thông thường (đôi khi là những chiếc mặt nạ làm theo kiểu cổ - bằng da, xương thú hoặc tương tự), còn một do chính cậu làm ra ở bên trong chiếc mặt nạ kia.

Khách hàng đến tiệm nhà cậu nhiều vì họ muốn tìm niềm vui và sự thích thú. Đáp ứng điều đó, Junsu chưa bao giờ làm họ thấy chán. Ai cũng khoái chí với những chiếc mặt nạ cậu đeo bên ngoài, và cười lớn hơn nữa khi thấy lớp mặt nạ tài tình bên trong.

Đôi khi đó là gương mặt của một cụ già, và Junsu sẽ bắt chước con nít làm cậu trở nên đến ngộ. Nhiều lúc khác đó sẽ là gương mặt một cô gái xinh đẹp, rồi Junsu sẽ ồm ồm nói rằng trông cậu đẹp trai nhất thiên hạ, và ưỡn ngực lên đi như kiểu những cô gái mang giày cao gót lần đầu.

Công việc của Junsu là thế. Tuổi 18, cả cậu và mọi người đều vui vẻ.

3.

Junsu là một người khéo mồm khéo miệng, nhiều cô gái ban đầu từ bị cậu làm ấn tượng, sau mê cậu say đắm dù chẳng ai trong số đó biết gương mặt thật của cậu như thế nào. Ngay từ khi còn đi học, cậu đã bất chấp nội quy, một mực mang mặt nạ. Chỉ có giấy tờ là có hình, nhưng cậu cũng chẳng để ai thấy.

Những cô gái thích Junsu đa phần có tính cách rất mạnh mẽ. Vì lý do đó nên Junsu thường biết ngay nếu họ đang muốn cưa cậu. Rồi Junsu sẽ chọn một ngày tốt lành nào đó mà gỡ lớp mặt nạ thứ hai của mình ra.

Cô gái may mắn đó sẽ được nhìn thấy "gương mặt thật" của Junsu.

Đó là một gương mặt với hai gò má cao, nhưng má thì hóp lại như một gã nghiện, nước da trắng xanh với đôi mắt nhỏ lấm lét, không quên những nốt tàn nhang màu bánh quế trên má và mũi...

Ngoài ra, còn là tác phẩm tuyệt vời nhất của Junsu.

4.

Như đã nói, những cô gái thích Junsu đa phần là những người mạnh mẽ. Một số cười cho qua rồi âm thầm rút lui. Nhưng đa số thì đồng ý cặp kè với cậu, cùng cậu và bộ dạng đó hẹn hò. Chỉ khi cậu chu bờ môi "gợi cảm" của mình ra đòi mi (thường là vào ngày hẹn thứ hai) thì họ mới chịu thua.

Một vài người khi thấy gương mặt đó của cậu thì không tin, họ cố gắng cấu lấy cấu để mà không biết rằng, đúng vậy, đó là kiệt tác của Junsu.

Junsu 18 tuổi, người mà chỉ từ năm lên 7 đã được Tổng cục phát hiện, từ đó tạo mọi điều kiện để cậu nghiên cứu, tạo ra và cung cấp mặt nạ cho họ. Junsu cũng là người đã giúp họ phá không biết bao nhiêu vụ án lớn, làm rúng động không biết bao nhiêu băng đảng. Chúng thậm chí cấu má, xẻo mặt từng người một của mình để kiểm tra, nhưng tất cả đều vô vọng.

Tổng cục gọi những tác phẩm đó bằng cái tên Thiên hạ đệ nhất mặt nạ. Nếu thực sự là như vậy thì gương mặt xấu xí kia hẳn là Thiên thượng đệ nhất. Không sai! Chính là Thiên thượng đệ nhất!

Không chỉ có những điểm mạnh của Thiên hạ đệ nhất mặt nạ, cách trang điểm và đủ thứ phụ kiện làm cho gò má của cậu trông như thật, còn môi thì cả nhìn và sờ đều thấy tự nhiên, đôi mắt không giống gì mắt của cậu, và lại còn hợp với thân người cậu đến kỳ lạ nữa.

Hơn nữa... làm cho những cô gái tin và chạy mất, còn kiệt tác nào hơn thế?

5.

Junsu trước 7 tuổi chưa từng nghĩ đến việc làm mặt nạ cũng có thứ gọi là đối thủ. Nhưng năm 7 tuổi, một cuộc thi làm mặt nạ bí mật được tổ chức và cậu là người giành chiến thắng. Nhờ vậy mà cậu cảm thấy hứng thú với nghề này rất nhiều. Cậu muốn làm hay hơn nữa, để khi lớn hơn có thể gặp và thi tài với những người còn "khủng bố" hơn. Nghề làm mặt nạ cần cả kỹ thuật lẫn cảm hứng! Một nghề hoàn hảo!

À mà... có bạn hỏi nếu cấu cũng không ra thì làm cách nào gỡ mặt nạ Thiên hạ/ thượng đệ nhất ra à?

Mỗi chuyên gia mặt nạ đều có một cách riêng để gỡ mặt nạ ra, còn với mặt nạ của Junsu thì phải rửa bằng một loại dung dịch đặc biệt do cậu điều chế, hoặc chấm loại dung dịch đó lên một phần của chiếc mặt nạ rồi gỡ ra.

Chính vì vậy không phải ai cũng có thể phát hiện đâu là da thực, đâu là mặt nạ. Nhất là khi chiếc mặt nạ đó lại được làm tài tình đến thế.

Ngoại trừ một người.

6.

"Tôi thích anh, Junsu!" - cô gái đó nói với cậu như thế. Junsu lại diễn trò cũ của mình như thường lệ.

Đáng sợ thay, khi nhìn thấy "gương mặt thật", cô gái đó lại ré lên một tiếng kinh dị bằng chất giọng chua loét của mình rằng: "Đáng yêu quá!"

Và, dĩ nhiên, không ngần ngại ôm chầm lấy cậu.

Junsu đã nói rằng cô gái xinh đẹp này thậm chí còn cao bằng cậu chưa? Nhưng mà... mặc xác những điều đó và một số điều khác, Junsu và cô gái xinh đẹp hẹn hò với nhau.

7.

Ngày đầu tiên, họ đi thảo cầm viên. Ngày thứ nhì, họ cùng nhau ăn mì. Ngày thứ ba, hai người coi phim ma.

Một tuần trôi qua với không biết bao nhiêu kỷ niệm. Junsu nhận ra rằng mình thực thích cô gái này. Là thích-thích-thích ấy. Cậu thích lúc cô ấy ngây ngô chào mấy con thú vào ngày hẹn đầu tiên, thích khi cô ấy sụp soạt một cách thoải mái vào ngày thứ hai, cách cô ấy giả vờ mạnh mẽ nhưng sau đó lại sợ hãi ôm lấy cậu vào ngày thứ ba. Và cả những ngày sau đó nữa...

Junsu xấu xí nghĩ rằng mình muốn tạo lập mối quan hệ lâu dài với người con gái này.

8.

Vào một ngày đẹp trời khi bố cậu đi thăm họ hàng xa, Junsu rủ cô gái xinh đẹp chơi gêm với cậu. Họ chơi đủ thứ trên hệ Play Station. Metal Slug, Goal!x3, Baseball, Contra và đủ các trò khác - cả đối kháng lẫn không. Chơi chán, cả hai hè nhau ra ngủ ngay trên sàn, tự động ôm nhau rất ấm áp.

Lúc thức dậy, Junsu thấy mình đang nằm trên sofa, trên người là một chiếc chăn ấm, còn cô gái xinh đẹp đang nhấm nháp chút trà.

Cô cười dịu dàng khi thấy cậu nhìn, Junsu ngồi dậy và cười lại với cô rồi ngỏ lời.

"Yoomi này..." - cậu nói, hít một hơi thật sâu - "Anh thật tình đã không chuẩn bị gì cả... Nhưng... Em có đồng ý cùng anh đến suốt cuộc đời không?"

Cô gái nhã nhặn trả lời, vẫn với nụ cười trên môi:

"Cậu thua tôi rồi"

9.

Junsu đớ người vì giọng nói vừa phát ra. A... nó trầm, và ấm.

Người con gái (?) đối diện cậu kéo trong túi ra một chiếc bình thuỷ tinh nhỏ xíu, cô (?) đổ từ trong bình ra một ít bột và xoa lên má mình, sau đó bình thản gỡ chiếc mặt nạ ra.

Thậm chí còn đẹp hơn bên ngoài. Đó là những gì Junsu cảm nhận được.

"Cậu thật tình rất dễ thương, chẳng khác gì xưa cả" - cô... à không, chàng trai đó nói tiếp

Junsu giật mình sờ lên mặt mình. Đến bây giờ cậu mới nhận ra lớp mặt nạ Thiên thượng đệ nhất của mình đã không cánh mà bay đi mất rồi...

Mà khoan đã... gã đó đã nói rằng "chẳng khác gì xưa" sao?

"Tôi đã từng gặp cậu sao?" - Junsu hỏi. Gương mặt người đối diện bỗng dưng đanh lại vì phản ứng của cậu. Chết tiệt! Chẳng phải gã đã biết rõ ràng rằng mắt của cậu ấy sắc đến mức nào sao? Biểu cảm này trên mặt Junsu có nghĩa là gì chứ?

"Năm 7 tuổi, cuộc thi làm mặt nạ bí mật do giới chuyên môn tổ chức. Tôi giành hạng nhì." - gã nói ngắn gọn. Thật sự, thật sự không muốn nhìn đôi mắt đang xoáy sâu vào của Junsu nữa.

Junsu im lặng, cậu lia mắt ra khoảng không nào đó bên phải mình, không nhìn vào người đối diện nữa.

Hoá ra là vậy...

Junsu đứng dậy, lịch sự mời người đối diện mình ra khỏi nhà. "Tôi thua anh rồi" - cậu nói vậy và mỉm cười - "Coi như chúng ta chưa từng biết nhau như một tuần qua nha..."

Người con trai kia vẫn dán chặt người mình vào chiếc sofa khi cậu nói vậy, gã ta nhận ra rằng chính gương mặt thực sự của Junsu đã là một chiếc mặt nạ tuyệt vời. Gã cười nhếch, tự thấy thương cho chính mình rồi theo hướng tay cậu mà ra ngoài.

"Park Yoochun..." - trước khi Junsu khép cửa, người đó nói - "Tên người đã ở bên cậu tuần qua là Park Yoochun, cậu có thể nhớ nó không?"

Junsu khép cửa.

10.

Không có mặt nạ, Junsu thấy mình trống rỗng. Nhưng mỗi khi đeo mặt nạ lên và nhìn vào trong gương, cậu càng thấy trống hơn.

Junsu không đeo mặt nạ thiên hạ thiên thượng gì nữa. Cậu thông báo lên Tổng bộ rằng mình sẽ nghỉ phép một thời gian, họ chấp nhận và cậu không việc gì phải làm mặt nạ nữa.

Junsu đeo một chiếc mặt nạ bình thường. Trên đó, một gương mặt ngố tàu đang cười tươi rói.

Cậu lại mở cửa hàng như mọi khi, vẫn dùng miệng lưỡi ngọt ngào của mình với những vị khách quen thuộc. Gỡ chiếc mặt nạ đó ra, và nói rằng mình thật là cool.

Park Yoochun vẫn đứng bên ngoài, phì phèo khói thuốc chờ cậu tha thứ.

Junsu thề khi làm xong công việc, cậu sẽ chạy ngay đến chỗ tên đó, vứt điếu thuốc trên miệng hắn đi.

Công cuộc tìm hiểu mới rồi sẽ lại bắt đầu, sau khi Junsu chấp nhận việc mình đã tha thứ cho Yoochun.

Cái tên Yoochun ngốc ngếch, xảo quyệt đã hết từ hình dạng này đến hình dạng khác, ngày nào cũng đeo một lớp mặt nạ mà đến tiệm của Junsu chỉ để nhìn cậu bé chủ tiệm ấy...

Oneshot số 12: Bánh ngọt từ trời bởi xyz_31

[Thu nhỏ] [Phóng to]

Bánh ngọt từ trời

genre n warning: light yaoi, light OOC, cool aka ngầu

rating: 15+

pairing n disclaimer: YooSu hay JunChun đây lol, another hint couple xD~

note: thân tặng Boo, thương tặng Cẩm

tặng fan của hint couple =P

Chờ mi tìm được hài trong bi [ chứ không phải ngược lại ].

Summary:

Park Yoochun, 21 tuổi kém nửa tháng

Kim Junsu, 22 tuổi thiếu nửa năm

1.

Park Yoochun, 21 tuổi kém nửa tháng. Thứ duy nhất gã có hiện giờ là một bộ quần áo bảnh choẹ mang hiệu Levi's trên người.

Park Yoochun không có nhà cửa, dù đã từng. Gã đã từng là một tên đại gia bé với nhà cao cửa rộng, người hầu kẻ hạ, xe xịn gái đẹp... Đùng một phát, tất cả những gì gã có là bộ Levi's.

Điều đầu tiên gã làm khi nhận ra mình không có đồng nào trong túi là: đến nhà Kim Jaejoong.

Gã đi bộ.

2.

Kim Jaejoong vốn danh soulmate của Park Yoochun. Cũng là một tay nứt đố đổ vách, 26 tuổi, hắn là giám đốc của công ty gia đình.

Park Yoochun bấm chuông cửa - điều mà trước đây gã chưa bao giờ phải làm. Lão quản gia dĩ nhiên nhận ra, từ chiếc hộp trước cửa liền xuất hiện tiếng nói của Kim Jaejoong:

"Ồ... Park Yoochun" - hắn ra điệu như chừng ngạc nhiên lắm - "Đã đến thời kỳ trưởng thành rồi à? Cậu đến đây làm gì thế?"

Gã nhìn lên chiếc camera ở trên, tưởng tượng Kim Jaejoong đang sung sướng vừa gác chân lên bàn vừa ăn bích quy mà nhìn mình, tự thấy căm hận ghê gớm.

"Cho em mượn ít tiền!" - gã vào thẳng chủ đề, không hề ngượng ngùng

"Sao thế?" - vừa hỏi vừa cười

"Năm đô thôi, hai ngày rồi em chưa ăn gì... năm đô ăn phát rồi em sẽ tìm việc mà..." - gã phụng phịu ra chiều đáng thương dễ yêu lắm

"Cậu đang mặc đồ Levi's đúng không?" - Kim Jaejoong nghiêm túc hỏi

"Đúng. Hai đô rưỡi thôi cũng được..."

"Anh không giúp được gì cậu cả. Sao cậu không đổi bộ Levi's trên người mình bằng một bộ rởm hơn và ít tiền nhỉ?" - hắn vẫn nói bằng chất giọng rất nghiêm túc

"Hai đô. Hay một đô cũng được. Anh có cho mượn không?" - gã bắt đầu cáu tiết

"Không nhóc ạ. Đây là giai đoạn trưởng thành của riêng cậu."

Park Yoochun tức tối. Gã bỏ đi mà chẳng thèm nói thêm câu nào.

Mẹ kiếp - gã rủa. Nếu biết mình sẽ như vậy, Park Yoochun chắc chắn sẽ không uống rượu thay cơm liên tục hai ngày.

3.

Park Yoochun quả thật làm theo lời Kim Jaejoong. Gã đổi bộ quần áo hàng hiệu của mình lấy một bộ thảm thương hơn và một ít tiền. Chó chết! Một ít tiền!

Nhưng, thay vì đi ăn một bữa với toàn bộ số tiền đó, Park Yoochun - người đang trong giai đoạn trưởng thành của mình - quyết định vào một hiệu sách lớn.

Gã kỹ càng lựa chọn một chiếc thiệp có màu trắng, trên đó là hình hoa Lily ánh vàng trông rất sang trọng và khá tinh xảo cộng một cây bút kim hạng xoàng. Cây bút kim thì không, nhưng chiếc thiệp khốn nạn đã ngốn hết số tiền trong túi gã, chỉ chừa lại một ít xu.

Đơn giản, Yoochun đã quyết định mình sẽ xin vào một quán bar để làm. Bất cứ quán bar nào, miễn không phải Double Hoa của Kim Jaejoong hay WaiXi do chính gã mở ra, kèm theo một số quán bar mà gã đã từng đặt chân đến.

Việc tìm công việc như kiểu bồi bàn đối với một người đẹp trai rạng ngời, kinh nghiệm đầy mình như Yoochun không phải việc khó khăn lắm. Cái khó nhất là mọi quán bar hiện nay muốn vào làm đều cần giấy giới thiệu.

Yoochun mượn chiếc bàn nơi hiệu sách, nắn nón viết lên thiệp mấy chữ:

Ngày... tháng... năm...

Giấy Giới Thiệu

Kính gửi: Quản lý và chủ bar 'Đẹp Trai'

Kim mỗ vốn 'Double Hoa' tiểu chủ, nay có một người anh em, họ tên Park Yoochun muốn giới thiệu. Vốn người này là đỉnh đỉnh đại danh bồi bàn của 'Double Hoa', kinh nghiệm đã 5 năm kể từ khi mới 16 tuổi, vì đôi sự mà muốn rời khỏi khu vực tìm công việc thích hợp... Chẳng hay quý bar có thể thu nhận và giúp đỡ người đây? Nếu được vậy Kim mỗ xin chịu ơn.

Muôn vàn cảm tạ.

Ký tên

Kim Jaejoong

Suy nghĩ một chút, gã nắn nót thêm sáu chữ vàng dưới chữ ký rồi tiến về phía bar Đẹp Trai.

4.

Đầu tiên, gã vượt qua hai tên hộ pháp bằng nụ cười quyến rũ chết người (của một uke?) và vài cử chỉ vô cùng dễ thương khi nói: "Tôi đến cùng giấy giới thiệu". Một trong hai tên liền dẫn gã đến chỗ người quản lý.

Ngạc nhiên thay, quản lý không phải một nam nhân như thiên hạ đồn đại, không những vậy người này còn ra vẻ miễn dịch với nụ cười sáng chói của Park Yoochun. Chỉ đến khi nhìn thấy mấy chữ Kim mỗ, Double Hoa hay Kim Jaejoong ở dưới mới chịu ngẩng mặt lên nhìn từ đầu tới chân gã.

Park Yoochun thật muốn nói với nữ nhân, khinh người thì khinh nó vừa vừa, nhưng rốt cuộc đành nuốt bồ hòn mà coi như ngọt vậy. Nữ nhân liền thủ thỉ cho một tiểu đồng xinh xắn bên cạnh, tiểu đồng này ngay lập tức chạy biến.

"Chẳng hay Park công tử có thể chờ đôi chút?" - nữ nhân lịch sự mỉm cười

Park Yoochun vì thế cũng nhã nhặn đáp lại. Ngay sau đấy, một nam nhân tuấn tú, rạng ngời, cực kỳ lãng tử bước ra.

Hắn chắc chắn chính là chủ bar Đẹp Trai thường gọi bằng bí danh a-b-c. Vậy ra nữ nhân này chính là Kaze mà thiên hạ đồn đại?

Dài dòng văn tự, a-b-c nhận từ tay Kaze bức thư giới thiệu. Người này nhìn chằm chằm vào lục kim tự mà Yoochun đã ghi thêm vào, rồi sau đó lại thủ thỉ gì đó khiến nữ nhân khoái chí. Thấy nữ nhân khúc khích, nam nhân chẳng ngần ngại thơm thơm lên má.

Park Yoochun đã có việc để làm.

Chẳng qua chỉ là thêm vào mấy chữ "Thiên Hạ Đệ Nhất Cơ Bắp" mà thôi...

5.

Công việc đầu tiên của Park Yoochun là đem rượu lên một phòng nào đấy của khách VIP. Gì chứ một người có kinh nghiệm làm khách VIP đầy mình như gã hẳn nhiên sẽ biết ngay phải làm sao để họ hài lòng. Vậy là Park Yoochun hùng dũng tiến về phía phòng VIP nào đó.

Quản lý không ngừng dặn dò: đây là VIP của VIP, tức là VVVVVVV(nhân en nờ)IP, phải cẩn thận mà hành sự; có lẽ trên phòng chưa chắc đã có VIP này mà là một bé trai nào đó - tình nhân một đêm của vị đó, nhưng có là ai thì cũng phải cẩn trọng.

Quản lý cứ đinh ninh Park Yoochun kinh nghiệm 5 năm chuyên ngành, hẳn nhiên sẽ nhận ra bá khí - dù chỉ một chút - của vị đại gia.

6.

Park Yoochun đúng thật rất từ tốn, gõ cửa phòng VIP được ấn định một cách rất lịch sự. Ngay lập tức có người ra mở cửa.

Gã nghĩ: tự thân ra mở cửa thế này chắc hẳn không phải VIP đã được nói đến, không những vậy còn đáng yêu như hài đồng thế này, chắc hẳn là tình nhân một đêm rồi. Không những thế còn lắc đầu trong ý niệm: thật tiếc... nếu Park Yoochun ta mà như xưa, chắc chắn sẽ đem về làm vợ.

Chẳng ngờ đối phương khi nhìn thấy lập tức kéo vào phòng khoá chốt cửa, đẩy lên ngồi trên ghế, không ngừng sờ soạng lên gương mặt đẹp trai của gã mà nói rằng thật dễ thương.

"Này dễ thương này... tên cậu là gì nhỉ?"

Park Yoochun cơ hồ bị quyến rũ bởi khoảng cách quá gần nên vô thức nói tên mình.

Đối phương cười toe toét: "Tôi là Kim Junsu."

7.

Kim Junsu kia một mực dùng vẻ mặt ngây thơ của mình kéo Park Yoochun lên giường mà hôn hít khắp mặt. Park Yoochun quả thật muốn tận hưởng, nhưng nghĩ dù Kim nhân đây có là VIP đi nữa, mình cũng đâu thể làm người-tình-một-đêm của cậu ta... Liền đẩy Kim Junsu ra mà hùng hồn nói:

"Tôi chỉ là phục vụ phòng, không phải phục vụ giường của cậu!"

Kim nhân không hề để tâm, tới đây đã cởi được nịt quần, bắt đầu dùng chiếc miệng nhỏ xinh đó mà mút kẹo rồi. Park Yoochun dĩ nhiên thích thú, không những vậy còn vô cùng hưởng ứng. Chỉ là quyết chí không rên la, đến tột đỉnh cũng không hề hé răng.

Rất thành thạo, chiếc quần bó sát của Kim Junsu đã không cánh mà bay. Sự thực là Park Yoochun đã để ý lâu rồi, nhưng đến lúc này mới cười cợt: "Ô cái mông cái mông... Cậu muốn nằm trên ai với cặp mông như vậy hở Kim Junsu?"

Vì Park Yoochun vừa cười vừa nói như vậy mà Kim nhân vừa mê vừa quê độ. Người ta là đại gia, sao có thể để bị nằm dưới chứ?

Rất tiếc cho Kim Junsu... đêm đó dù được nằm trên, nhưng người chịu đau cũng chính là cậu ta.

8.

"Park Yoochun." - Kim Junsu nghiêm túc nói sau cuộc mây mưa - "Cậu chỉ là người tình một đêm của tôi thôi."

Park Yoochun lúc đó đã mơ màng ngủ, nhưng chắc hẳn là có nghe.

Đêm hôm sau, một gã được gọi là "Chunchun" được thay vào vị trí đó.

Hôm sau nữa là "Chunnie"

Tiếp theo là "Micky",

"Bạn chuột nhỏ",

"Thỏ đội lốt",

"Thôn nữ",

"Người mẫu nông dân",

"Thím tư"...

Nhiều lắm.

Nhưng Kim Junsu à, tại sao lần nào cậu cũng chỉ gọi tên Park Yoochun thôi thế?

Kể cả những đêm chẳng làm gì với nhau...

9.

Park Yoochun đón mừng sinh nhật lần thứ 21 của mình bằng một chiếc thiệp hỏi cưới và một chai rượu nhẹ tại nhà Kim Jaejoong. Kim Jaejoong thấy vậy, vẫn gác chân lên chiếc bàn cẩm thạch nguyên chất của mình, luôn mồm cằn nhằn: "Muốn cưới người ta thì đến nhà mà hỏi, ai lại gửi thiệp như thế?"

Park Yoochun im lặng hồi lâu, sau bảo muốn người ta bất ngờ mà... Kim Soulmate sao có thể tin những lời đó? Khinh bỉ nhìn Park Yoochun chừng năm phút không chớp mắt, làm gã sợ hãi quá liền thú nhận: "Em sợ."

Park Yoochun sợ.

10.

Kim Junsu quyết định không tin cái tên cậu đọc được trên chiếc thiệp cầu hôn mình vừa nhận được. Đúng vậy, gã đại gia gửi cho cậu tấm thiệp đó mang tên "Park Yoochun".

Kim Junsu không tin. Cậu hoàn toàn không thể tin mình đã bị lừa suốt nửa tháng nay... Tình cảm gì chứ? Yêu thương gì chứ? Nào là tình yêu sấm sét, nào là chăn gối mặn nồng, nào là siêu nhân gao...

Kim Junsu giật mình.

Park Yoochun không hề lừa cậu.

Cậu chỉ mới quen con người này nửa tháng. Kim Junsu, mày đã hiểu được người ta bao nhiêu? Rốt cuộc chỉ toàn kể chuyện mình cho người ta, để người ta nghe, để người ta thông cảm, để người ta vỗ về...

Để người ta thương yêu.

11.

Giai đoạn trưởng thành là giai đoạn mà những gã đại gia bé như Park Yoochun phải trải qua. Để chứng tỏ cho tất cả mọi người thấy rằng mình có thể sống không dựa vào gia thế, những kẻ như Park Yoochun phải tự sống trong một khoảng thời gian nhất định.

Đôi khi giai đoạn này kéo dài đến mấy năm, đôi khi chỉ là nửa tháng như Yoochun.

Duy trước giờ chỉ có một mình gã, không chỉ hoàn thành xuất sắc giai đoạn trưởng thành trong vòng nửa tháng mà còn đem về được cho mình một người vợ.

12.

Park Yoochun trưởng nam, 21 tuổi.

Và Kim Junsu thứ nam, 22 tuổi thiếu nửa năm.

Oneshot số 13: Chuyện viễn tưởng bởi xyz_31

[Thu nhỏ] [Phóng to]

pairing n disclaimer: YooSu, JaeMin a lil, not mine

note: tặng Ek

La solitudine dei numeri primi's salmon pizza and One Piece's Sanji

đã viết khi nghe Love in the Ice của Tohoshinki, dành tặng bài này cho P và Đ.

Summary:

mở ngoặc kép Đầu bếp đóng ngoặc kép Kim Junsu mở ngoặc hỏi chấm đóng ngoặc chấm hết

1.

Kim Junsu là một đầu bếp (?). Ừ thì điều đó cũng không đúng lắm, cậu ta chỉ là chân lau dọn của một nhà hàng nhỏ, và lén lút đội chiếc mũ đầu bếp khi cả nhà hàng chỉ còn lại đúng ba người.

Sau nhiều ngày đội trộm mũ đầu bếp và làm việc cật lực, Kim Junsu cũng học được vài ba món nổi tiếng mà chủ nhà hàng Kim Jaejoong thường hay làm. Đặc biệt là những món mà Shim Changmin - một người khá đặc biệt - thích.

Kim Junsu không có quá nhiều thời gian dư thừa. Trên tất cả, cậu không có nhiều tiền, một số tiền đủ để cậu có thể thử nấu những gì mà mình đã học được bằng mắt.

Trời không phụ người có lòng, Kim Jaejoong chẳng bao lâu cũng nhận ra ý chí vươn lên của Junsu, nên nấu món nào cũng chậm đi một chút để cậu có thể bắt kịp công đoạn. Không những vậy một hôm còn cho phép Junsu sử dụng một số lượng nguyên liệu nhất định mà thử tay nghề của mình.

Kim Junsu quả nhiên rất vui vẻ, nhanh chóng bắt tay vào hành xử.

2.

Chẳng chuyện gì có thể dễ dàng hoàn thành ngày lần đầu tiên. Kim Junsu vốn không phải người chỉ cần quệt vài nét có thể ra bức tranh, hay bấm đốt tay là làm được một phép tính. Ai cũng có thể nấu ăn, nhưng Kim Junsu thì không thể nấu toàn vẹn lần đầu.

Với năm ngón tay bị thương, vẫn là rất khó khăn để Kim Jaejoong có thể cản cậu nhóc này, để cậu không dây tất cả máu me lên nguyên liệu.

Kim Junsu đã dang dở món ăn đầu tiên có vẻ "ra hồn" mà cậu làm.

3.

Với urgo, không có gì là không thể. Kim Junsu ngay ngày tiếp theo đã có thể tự do tung hoành với nào là dao, nào là thớt. Lần này, cậu ta làm chậm rãi và từ tốn. Thỉnh thoảng mỉm cười khi thấy một việc nhỏ xíu nào đó đã được mình làm xong, và cười toe toét khi thấy Kim Jaejoong gật đầu phía sau.

Kim Jaejoong nhất quyết không chịu thử món ăn đầu tiên mà Kim Junsu làm, bảo cậu không nên đưa cho người như anh thử. Junsu không hiểu lắm, cậu để nó vào một cái dĩa và quyết định đem về nhà.

Kim Junsu về nhà bằng cửa sau của nhà hàng, khi cậu vừa bước ra cũng là lúc Shim Changmin vừa mở cửa nhà bếp vào tới. Vẫn như cũ, nhà bếp không phải chỉ có thức ăn.

4.

Kim Junsu quả thật không nỡ ăn món ăn mà mình làm ra. Cậu thấy nó khá đẹp mắt nhất là khi đây là lần đầu tiên cậu làm, nghĩ nó chắc không đến nỗi tệ lắm. Kim Junsu quyết định sẽ đem nó về nhà chưng cho đến khi thiu thì thôi.

Nhưng vừa bước đi được ba bước, cậu biết ngay mình không thể nào làm như vậy được nữa. Chính là vì có một người đang nằm thở ở ngõ sau của nhà hàng.

Kim Junsu hốt hoảng đến gần người đó. Người lạ bảo đói, cậu không suy nghĩ thêm liền đưa món ăn đầu tiên mình làm được ra. Bằng sự hạnh phúc tột độ, người lạ ăn với nước mắt trào ra ngoài.

5.

"Anh thấy sao?" - Junsu hỏi

"Khoẻ rồi!" - người lạ trả lời

"Không, nhìn thì tôi biết rồi. Ý tôi muốn nói là anh thấy món đó sao."

Người lạ trợn mắt nhìn Junsu, sau lại cụp mắt xuống và nói nhanh: "Ngon."

Kim Junsu chính vì từ đơn giản với âm sắc đôi phần kỳ lạ đó mà sung sướng vô cùng, cả gương mặt ửng hồng lên trong khi môi nở một nụ cười lớn như hoa hướng dương.

Người lạ vẫn nhìn Junsu.

6.

Rất nhanh chóng, họ tự giới thiệu bản thân. Park Yoochun là một đầu bếp, vì một vài lý do cá nhân không tiện tiết lộ mà từ bỏ nghề, chán nản bán luôn căn hộ rồi đi khắp nơi với số tiền còn lại, khi đến đây thì đã không còn tiền lẫn sức. Quá đói đành nằm thở, rất may gặp được Kim Junsu.

Junsu bảo cậu là nhân viên của nhà hàng mà ngõ sau của nó là nơi Yoochun đã nằm thở. Yoochun nghe được thì khịt mũi một chút rồi hơi nhếch hai bên khoé môi.

"Cậu cũng là đầu bếp sao?" - Yoochun hỏi

"Không. Chỉ là chân sai vặt thôi." - Junsu trả lời

Junsu, thay vì chia tay Yoochun tại đó, lại dợm mở cánh cửa sau của nhà hàng để đưa Yoochun vào trong. Nhưng đến khi đặt tay lên ổ thì lại giật mình đánh thót bảo không được.

"Không ổn. Shim Changmin đang ở trong đó."

"Shim Changmin?"

"Cậu ấy là bạn của Kim Jaejoong, chủ nhà hàng. Chúng ta tốt nhất không nên vào trong."

"Họ có thể đang làm gì chứ?"

Rồi Park Yoochun cứ thế dùng tay mình đặt lên bàn tay Junsu đang để trên ổ khoá, vặn nó sang phải và giữ nguyên tay như thế, đẩy cửa vào trong.

Có năm miếng urgo.

7.

Họ quả nhiên là không nên vào trong. Park Yoochun vừa đẩy cửa vào thì đã có một chuỗi hành động diễn ra như thể đang được quay chậm bằng thước phim hoạt hình là mắt của Junsu.

Đầu tiên, Kim Jaejoong quay đầu lại đằng sau, tiếp theo anh buông người cao ráo đang ôm mình, rời khỏi vòng tay người đó mà nhào ngay tới phía cửa. Kim Junsu cứ nghĩ rằng anh ấy sẽ đá văng cậu ra xa rồi đóng sập cửa lại. Nhưng không, Kim Jaejoong lại rất tự nhiên, đi lướt qua Junsu với hai tay dang rộng.

Lúc Kim Jaejoong và Park Yoochun ôm nhau rồi hôn lên má thay câu chào, Shim Changmin và Kim Junsu có cảm giác y hệt như nhau.

8.

Khi biết được rằng Park Yoochun đã ăn hết món mà Kim Junsu vừa làm ban nãy, Kim Jaejoong đã nhìn người bạn của mình bằng đôi mày nhăn lên ra vẻ ái ngại. Chẳng phải món đó có cá hồi sao? Cả Jaejoong và Yoochun đều không thể chịu nổi mùi cá hồi. Vả lại... nó khá vụng về.

"Cá hồi ư?" - Park Yoochun nhìn người bạn của mình - "Mình đã nhìn nên biết, Jaejoong à...

Mình đã nhìn nên biết."

Park Yoochun đã không nhìn ai hết khi nói câu đó.

Không hiểu tại sao, Shim Changmin đứng lặng nhìn vào đôi mắt của Yoochun, Kim Jaejoong bần thần căng đôi vai mình lên. Và Junsu, cậu bắt đầu khóc khi đứng sau lưng Yoochun.

Cậu biết món ăn của mình tệ, chắc cậu đang khóc vì thế.

9.

Bằng cách này hay cách khác, Kim Jaejoong đã dụ dỗ được Yoochun làm phụ tá đầu bếp của mình. Yoochun biết mình đã bị dụ nên nhất quyết chỉ chuẩn bị nguyên liệu và giúp đỡ Jaejoong trong những việc khá bình thường với một người đầu bếp.

Kim Junsu thỉnh thoảng được nhìn hai người họ - Jaejoong và Yoochun - bằm bằm gọt gọt với tay nghề điêu luyện của mình, cảm thấy khung cảnh đó quả thực đẹp mắt.

Cậu không ở lại sau giờ làm để thử nấu nữa. Duy chỉ có một hôm quên đồ.

10.

Khi Kim Junsu nhẹ nhàng mở cánh cửa ra thì cũng là lúc một mùi hương lạ lẫm đến với cánh mũi cậu. Kim Junsu biết không phải là Jaejoong đang nấu. Quả nhiên, chính là Yoochun.

Junsu lại nhẹ nhàng, đóng cánh cửa lại, chân tự động đến gần Yoochun. Cậu không ngồi xuống chiếc ghế chỉ cách đó một bước chân mà cứ đứng nhìn con người trước mặt mình. Yoochun hẳn biết Junsu đang đứng đó, nhưng có vẻ đang hoàn toàn tập trung vào việc nấu nướng.

Yoochun hoàn thành xong món ăn, anh đặt nó lên bàn và nhìn Junsu.

"Cậu... có thể thử dùm tôi không?"

11.

Kim Junsu, với bàn tay run rẩy, đã ăn thử món cơm hải sản mà Park Yoochun làm.

Đó là món tuyệt vời nhất mà cậu từng ăn.

Kim Junsu ăn một cách từ tốn, chậm rãi như cái cách cậu làm món ăn đầu tiên, hay như cách Yoochun làm món này. Rồi cậu đưa mắt nhìn lên Yoochun:

"Chắc nó có vị ngọt, phải không Yoochun à?"

Yoochun nhìn cậu.

"Em đã nhìn anh làm mà biết thế."

Hai đôi mắt nhìn nhau.

Oneshot số 14: Dùng nến. bởi xyz_31

[Thu nhỏ] [Phóng to]

genre: light psycho (?), not-sad-but-hurt a little

note: shot 15 sẽ là kết thúc cho series này.

không phải OST, nhưng mình đã nghe ba bài này khi viết:

Mad world (studio version) - Adam Lambert

Whataya want from me (acoustic version) - Adam Lambert

Kiss from a rose - Seal

ps: trong này có một thói quen cũ của mình,

tự dưng dạo này cúp điện nhiều nên lại nhớ.

Và, những chi tiết thừa làm nên câu chuyện hay

Summary:

Chỉ có nến mới có thể làm nên việc.

1.

Kim Junsu là một nam nhân trẻ tuổi, bẩm sinh đã yêu nam nhân, từ sớm quyết định rằng mình sẽ đeo đuổi Park Yoochun đến khi nào không thể nữa.

Kim Junsu luôn nghĩ, gì cũng có thể trở thành nhỏ, chỉ cần ta xé nó ra mà thôi. Park Yoochun yêu thích con gái, không những vậy còn đặc biệt khinh thường thể loại gay... chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Kim Junsu vui vẻ, mặt dày không kém người nào, bướng bỉnh không thua một ai... chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.

Nói thì nói vậy... Kim Junsu đầu óc đơn giản, nghĩ được tới đâu làm ngay tới đó. Bước đầu tiên, bám riết Park Yoochun.

2.

Park Yoochun không phải là hot boy gì dữ dằn. Cùng lắm là có nhiều đứa con gái theo đuổi nhất, và nhiều thằng con trai khinh ghét ra mặt. Mười chín tuổi đã "thống trị" nhiều trái tim của các cô nàng nơi giảng đường đại học, thật ra cũng không phải "thành tích" gì cao siêu.

Kim Junsu, như đã nói, bẩm sinh yêu nam nhân. Dù ai cũng có thể thích được, nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng yêu. Điều này chứng tỏ một người bình thường như Park Yoochun cũng phải có cái gì đặc biệt lắm. Ấy vậy mà khi Park Yoochun dùng ánh mắt căm hờn lẫn khinh khi mà hỏi, Kim Junsu, tôi biết tôi là ai-đồ-lờ của cả trường, nhưng hà cớ gì trai tráng như cậu cũng đeo đuổi tôi chứ? Kim Junsu liền trả lời:

"Thích!"

Kim Junsu kiệm lời, đã vừa nói vừa cười thật tươi tắn. Hai hàng chân mày của Park Yoochun không suy chuyển, ánh mắt vẫn chất đầy sự khinh bỉ.

3.

Chuyện Kim Junsu thích Park Yoochun không phải là không ai biết. Không những vậy, còn khá là rùm beng. Nhưng hình như ai cũng coi đó là chuyện bình thường, thậm chí nhiều cô nàng còn đòi cạnh tranh công bằng. Ngoài Park Yoochun ra thì chẳng ai ra vẻ khó chịu cả.

Nhiều người hỏi này Kim Junsu, cậu chẳng giống bóng, cũng không ra vẻ bê đê, thậm chí về thể thao hay galant còn hơn nhiều người khác (ví dụ như Park Yoochun kia) một bậc. Nói sến một chút thì là có vẻ đẹp trai ngô ngố rất được ưa chuộng, với ai cũng tốt bụng, với ai cũng được lòng... Sao lại nhất thiết đeo đuổi một nam nhân có phần bình thường như Park Yoochun?

Kim Junsu nhún vai: "Ai mà biết."

Rồi cười.

Cạnh tranh công bằng? Vốn, việc Kim Junsu không có ngực và thừa bộ phận trung tâm đã tạo ra cái thế không công bằng rồi.

4.

Kim Junsu có một người sư phụ họ Kim tên Jaejoong. Người này không phải gay nhưng rất thoải mái, một tay ôm eo bạn gái mà mồm vẫn có thể bàn bạc chuyện cưa trai với Junsu.

Kim Junsu còn có một soulmate đại gia tên đầy đủ Jung Yunho. Người này cũng không phải gay, nhưng vẫn vừa nâng tạ vừa đóng góp rất nhiệt tình vào bài giảng của Kim Jaejoong.

Ngoài ra, bên cạnh Kim Junsu còn có Shim Changmin thiên tài. Người này dĩ nhiên không gay, vừa ngồi vừa ăn khí thế nhưng vẫn không quên dỏng tai nghe và lên tiếng khi cần thiết.

Như đã nói, Kim Junsu vốn đầu óc đơn giản, ba vị này từ đó mà có nhiều việc để làm. Bạn bè, chuyện tình cảm nhất quyết không cản nhau, chỉ giúp đỡ và khuyên can mà thôi. Vậy nên khung cảnh hiện giờ là: dưới bóng cây táo ở sân sau nhà Jung đại gia.

Kim Jaejoong cùng bạn gái tưởng như hình với bóng ngồi ôm eo nhau vẻ rất đại gia trên chiếc ghế gỗ xám thấp tè cạnh chiếc bàn gỗ cũng thấp không kém. Jung chủ nhà ngồi ngay trên thảm cỏ dưới bóng cây mà hì hụi nâng tạ. Shim Thiên Tài cũng ngồi trên ghế cạnh bàn vừa ăn vừa đưa mắt nhìn.

Kim Jaejoong liến thoắng nói: Kim Susu, cậu phải như vầy hắn, như vầy hắn, như vầy hắn... Jung Yunho lại bảo: không được Kim Jaejoong, Kim Susu nhà tôi làm sao có dũng khí được như vậy, phải sửa kịch bản lại chút, như vầy này, vầy này, vầy này...

Kim Jaejoong khi thì gãi cằm đắn đo, khi thì cười ha hả ra chiều ưng thuận, lúc lại cãi nhau chí choé cho đến khi Shim Changmin lên tiếng, được lòng đôi bên.

Tính đi tính lại thì kết luận cũng không cao siêu gì mấy: Kim Susu, cậu một là vẻ dễ thương của mình, hai là cái mông kia.

5.

Kim Junsu không mặc màu hồng, nhất quyết cũng không vì một cái tên Park Yoochun mà mặc màu hồng. Vậy nên Kim sư phụ chỉ còn cách ép cậu ta chìm ngập trong màu trắng. Kim Junsu bắt đầu thay tủ đồ của mình bằng áo sơ mi, trắng.

Ngoài ra, dĩ nhiên chỉ có thể là quần bó lộ vẻ sếch-xì duy nhất mà cậu ta có. Kim Jaejoong đã không cần suy nghĩ gì mà quyết định như thế, ngay lập tức.

Kim Junsu bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn trước mặt Park Yoochun. Đeo đuổi, đeo, và đuổi. Nhiều khi Park Yoochun thể hiện rõ sự bực dọc của mình ra ngoài, làm ảnh hưởng tới cả những người xung quanh. Nhưng Kim Junsu vẫn tiếp tục, nghĩ rằng mục tiêu đầu tiên là trở thành bạn tốt cũng được.

"Park Yoochun, chúng ta có thể thành bạn tốt."

Không cầu khiến, không nghi vấn. Đó chính là cách nói của Kim Junsu.

Sự việc đương nhiên không đơn giản. Chẳng suy nghĩ, Park Yoochun liền cho Kim Junsu ăn ngay một ly nước mát lạnh kèm theo đá cục trong suốt.

Trời sang hè, điện cúp liên miên, Kim Junsu càng thêm tỉnh táo.

6.

Park Yoochun là một nam nhân trẻ tuổi, bẩm sinh bình thường như bao người khác, có lẽ chỉ khác họ ở điểm không thể nào yêu thích được Kim Junsu.

Park Yoochun không phải là không muốn kết thân với một người bạn, đặc biệt là khi người bạn này tài năng xuất chúng, nghị lực phi thường. Nhưng chính bản thân lại khinh thường thể loại gay kinh khủng, làm sao có thể chấp nhận bên cạnh mình lúc nào cũng có một tên như vậy?

Hắn vốn không phải một người cổ hủ, càng không phải một kẻ bướng bỉnh vô địch. Chỉ là vì trong quá khứ có một số chuyện không hay... Kiểu kiểu như năm mười ba từng bị ây ấy bởi một đàn lang sói trong phòng học thể dục, sáng ra bị phát hiện nằm phơi thây nơi góc sàn lạnh, toàn thân kiệt quệ. Kiểu kiểu như cả gia đình quay lưng. Kiểu kiểu như suốt nhiều năm phải nhận những ánh mắt khinh khi, đến phải rời bỏ quê nhà vào năm mười bảy tới một nơi chẳng ai biết những thứ kiểu kiểu vậy.

Park Yoochun biết rằng kẻ Kim Junsu kia không thấy thoải mái gì khi nhận được ánh mắt khinh bỉ của mình. Nhưng biết sao được? Park Yoochun cứ như đang nhìn mình.

Hắn ta không phải vì thế mà chỉ yêu nữ giới. Những cô gái thơm tho, dịu dàng và những thứ mà đàn ông không thể có được. Chẳng phải người đàn ông nào cũng nghĩ vậy khi so sánh phụ nữ và gay sao?

7.

Kim Junsu thật tình không mưu mô xảo quyệt lắm, nhưng chẳng hiểu sao số phận cứ như xi-nê. Chẳng là đá bóng mệt mỏi nên ngủ quên ở một góc khuất, đến khi tỉnh dậy đã thấy trời tối đen như mực, đi một vòng thì phát hiện ra Park Yoochun.

Bấy giờ đồng hồ vừa mới chỉ quá nửa đêm. Park Yoochun thân muốn tản bộ mà không tìm ra chỗ nên trèo vào, không ngờ lại gặp Kim Junsu.

Hắn hẳn nhiên là vì sự im lặng dịu dàng của Kim Junsu mà đồng ý cùng nhau bách bộ.

8.

"Park Yoochun, chúng ta có thể làm bạn tốt."

Vẫn là câu nói cũ, không cầu khiến, không nghi vấn. Park Yoochun không nhìn Kim Junsu, bảo rằng không thể được.

"Chắc anh có lý do nào đó..."

Tiếp tục là một câu phỏng đoán. Park Yoochun hướng mắt về phía trước bảo, cậu không bao giờ có thể nói một câu cầu khiến hoặc nghi vấn phải không?

Kim Junsu bước thêm ba bước, đi trước Park Yoochun rồi suy nghĩ, trong lúc suy nghĩ có ngơi chân. Trước giờ ngoại trừ đối với Park Yoochun, còn lại đều có thể nói chuyện thoải mái. Giờ lại không nhận ra bản thân đều nói những câu không rõ ràng với người này.

"Tại sao chúng ta không thể làm bạn tốt?"

Park Yoochun quả nhiên trả lời đơn giản, vì cậu yêu đàn ông.

Kim Junsu không hỏi gì thêm.

9.

Park Yoochun lương tâm có chút cắn rứt, nhưng cũng thở phào ra được một chút nhẹ nhõm khi Kim Junsu không hỏi nữa. Đến khi trăng đã ngang gần mặt thì Kim Junsu cất tiếng:

"Tại sao anh lại không yêu đàn ông?"

Park Yoochun trả lời ngay: vì đàn ông không có ngực.

Kim Junsu nhìn thẳng vào mắt Park Yoochun, sau đó nhẹ nhàng quay lưng đi, nhắm thẳng hướng tường mà leo ra.

Park Yoochun chỉ là đã chuẩn bị câu trả lời từ rất lâu về trước.

10.

Kim Junsu không muốn mình có ngực như phụ nữ, càng không muốn thay đổi bản thân vì một người nào đó - dù đó là người mình yêu.

Chỉ là vừa đi Junsu vừa nhớ một trò thuở nhỏ, sau khi một số chuyện không hay trong quá khứ vừa xảy ra... Kiểu kiểu như bị ây ấy bởi một đàn lang sói trong phòng học thể dục, sáng ra bị phát hiện nằm phơi thây nơi góc sàn lạnh, toàn thân kiệt quệ. Kiểu kiểu như suốt nhiều năm phải nhận những ánh mắt khinh khi, đến phải rời bỏ quê nhà tới một nơi chẳng ai biết những thứ kiểu kiểu ấy.

Kim Junsu ngồi tĩnh lặng trên chiếc ghế duy nhất trong phòng mình tại nhà Jung đại gia, thắp những chiếc nến dù điện không cúp.

Cửa sổ mở, Kim Junsu mỉm cười vì làn gió nhẹ, đổ những giọt nến lên những ngón tay, lên lòng bàn tay.

Chưa đủ, cậu ta đổ lên ngực trái.

Kim Junsu quả thực không muốn mình trở thành nữ nhi.

Oneshot số 15. End. bởi xyz_31

[Thu nhỏ] [Phóng to]

genre n warning: s-a, outofcharacters

Summary:

Vì mọi chuyện chưa kết thúc

1.

Park Yoochun đóng quyển sách nóng hổi vừa được in thử một bản. Mỉm cười, anh bật ra khỏi cổ họng hai tiếng: Hoàn hảo.

Quyển sách anh đang cầm có bìa màu trắng, với những dải mây trắng được vẽ bằng những nét đen đơn giản trên nền trời trắng tinh. Phía dưới, vẫn là những đường màu đen đó, tạo ra những ngôi nhà. Cũng trắng.

Không người, không bóng bay, không chim chóc. Tác phẩm mới của Yoochun đang được anh cầm trên tay. Hứa hẹn đó sẽ là best seller tiếp theo của anh - một nhà văn trẻ.

Từng trang, từng trang của quyển sách, theo anh, là hoàn hảo.

2.

Kim Junsu đang cầm trên tay bản in thử quyển sách của Yoochun. Tên: Vì sự nghiệp.

Thật ra, một cái tên to tát như vậy không hợp lắm với mười lăm câu chuyện tình yêu tình báo được viết đến trong sách. Nhưng Junsu biết thừa sự nghiệp ở đây là sự nghiệp gì. Rõ ràng chỉ là muốn bảo cậu rằng ai lớp du mo đan ai căn sê.

Cậu nhẹ nhàng lật trang đầu tiên.

[ Đây là những câu chuyện có thật nên tên của nhân vật cũng sẽ được giữ nguyên như thật.

Điều thay đổi duy nhất, chỉ chúng ta biết. ]

Junsu mỉm cười, môi tạo thành một đoạn nhạc:

Hoàn hảo.

3.

"Này văn sĩ!" - Kim Junsu gọi. Park Yoochun đang tựa lưng vào ghế mà đu đưa, nghe thấy tiếng gọi liền đưa mắt lên nhìn theo tiếng nói. Anh mỉm cười khi thấy người yêu của mình đang tiến lại gần.

Hai người trao nhau một nụ hôn nhẹ. Xong Yoochun nhìn vào mắt phải của Junsu, hỏi: "Lần này em thấy sao?"

"Mười lăm câu chuyện của chúng ta. Em thích nó" - Junsu cao giọng

"Và...?"

"Hoàn hảo."

Họ cùng nhau cười tít mắt, và Yoochun đặt lên môi Junsu nụ hôn kế tiếp.

Park Yoochun có một người yêu thích mơ mộng. Anh là người thích viết những điều mơ mộng đó. Cùng nhiều thứ khác, cả hai trở thành một nửa của nhau.

Một nửa đến vô cùng.

4.

Quyển sách của Park Yoochun, với văn phong cũ và chút bình thường của đời thực, một lần nữa trở thành best seller.

Một số nhà bình luận bắt đầu nói về những chi tiết thừa thãi vốn chưa từng có trong những tác phẩm trước của anh. Họ nói rằng trước kia truyện của anh rất kiệm từ, chính vì thế mỗi từ trở nên đặc biệt. Họ bảo, giờ, văn phong anh vẫn vậy, nhưng từ ngữ đã khác nhiều hơn.

Điều này làm cho truyện của anh trở nên dễ chấp nhận hơn, dễ đọc hơn, nhưng cũng thị trường hơn.

Yoochun nhún vai trái trước màn hình ti-vi đang chiếu một diễn đàn trao đổi, bình luận về những quyển sách được phát hành trong tháng. Bên vai phải, Junsu của anh đang cười khúc khích. Những sợi tóc rối bù xù nhưng mềm mại của cậu cọ vào cổ anh dễ chịu.

Thế giới này thật thú vị - cả hai cùng nghĩ.

5.

Park Yoochun là một nhà văn. Năm tháng trôi qua, cuộc sống tiếp diễn và anh không còn là một chàng trai trẻ nữa. Tự quyết định cuộc sống của mình, anh không bị phiền hà hay cản trở gì về phía gia đình hay xã hội. Đơn giản, thời đại anh đang sống là một thời đại lý tưởng cho tình yêu.

Kim Junsu là người yêu của anh. Hai người đã đăng ký kết hôn và cậu ta là người vợ anh yêu. Họ sống một cuộc sống êm đẹp, với tình yêu bình dị và dịu dàng - đôi khi lại có thêm chút gia vị. Những điều đó được anh viết lên thành những trang sách, những câu chuyện chân thật. Chúng dĩ nhiên phải vậy.

Mọi quyển sách của anh đều nói về hai con người mang tên Park Yoochun và Kim Junsu. Tình yêu, lòng ước ao và lối sống của họ. Muôn vàn hoàn cảnh, tính cách, trong những xã hội khác nhau. Tất cả đều là sự thật.

Điều thay đổi duy nhất, chỉ có hai người biết.

Cuộc sống của Park Yoochun dành tặng cho Kim Junsu. Chính vì lẽ đó mà anh quyết định cả kiếp này sẽ viết những quyển sách về tình yêu của hai người - điều mà cậu ta muốn. Junsu dĩ nhiên vui vẻ và cực kỳ hạnh phúc.

Năm Yoochun bảy mươi hai tuổi, anh chết. Junsu vẫn còn mạnh khoẻ và minh mẫn ở tuổi sáu mươi chín. Trước khi Yoochun từ trần, Junsu thì thầm vào tai anh một cách đầy yêu thương:

"Em yêu anh, Yoochun...

Lần này, anh có thể tự do."

Chưa đầy một tuần sau, Junsu cũng chết.

Và đơn thuần là, mọi chuyện còn chưa kết thúc.

Oneshot số 15 / End.

note: vầng,

các bạn vừa được đọc một hình thức PR vô thưởng vô phạt cho bạn Đơn thuần :")~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro