Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Hà Nhiếp thị tổ chức Thanh Đàm hội, thế tộc trong giới tu chân nô nức kéo nhau đến Bất Tịnh Thế dự hội. Đường lên Bất Tịnh thế dập dìu nam thanh nữ tú, ai cũng đều vui vẻ nói cười. Nhiếp Hoài Tang đứng ngoài cổng đón chào khách đến dự hội. Đoàn người của Lan Lăng Kim thị tiến vào cổng, dẫn đầu là Kim Lăng, theo sau là Kim Như Mai và các tu sĩ khác của Kim thị. Nhiếp Hoài Tang khách sáo chào hỏi một phen. Khi Kim Như Mai đi ngang qua chỗ Nhiếp Hoài Tang, trông thấy thanh đao Bá Hạ hắn đeo bên người, đột nhiên rùng mình một cái. Kim Lăng nhìn y hỏi:

- A Thiền, đệ làm sao thế?

Nhiếp Hoài Tang cười bảo:

- Có lẽ mọi người đường xa mệt mỏi, mời vào trong nghỉ ngơi.

Lúc này, vài nam tu sĩ đứng sau lưng Nhiếp Hoài Tang xì xầm:

- Này, nghe nói cái người đi phía sau Kim tông chủ kia là Kim Như Mai, con trai của đường thúc Kim tông chủ đấy. Người này ở trên núi Bách Phượng còn suýt bắn tên vào người tông chủ của chúng ta cơ. Sau đó liền bị Bá Hạ doạ cho xanh mặt.

Người khác tiếp lời:

- Chưa hết đâu, hắn còn dùng Mê Hồn hương hòng khiến Trạch Vu Quân lên giường với hắn cơ. Cũng không thèm suy nghĩ, Trạch Vu Quân là người thế nào, sao hắn có thể đụng đến chứ. Hôm đó hắn còn chưa kịp làm cái gì đã bị tiên đốc và Giang phu nhân phát hiện, vạch trần âm mưu, đúng là mất mặt!

- Thật à? Thế Kim tông chủ để yên chuyện này?

- Xử lý thì cũng có xử lý đó, nhưng chỉ là cho người ngoài xem thôi. Thử nghĩ xem, từ ngày Kim Lăng lên làm tông chủ Kim thị, mọi sự vụ đều phải nhờ cậy vào đường thúc Kim Tử Huy của hắn. Kim Như Mai lại là con trai của Kim Tử Huy, ngươi nghĩ địa vị của hắn ta ở Kim thị dễ bị lung lay chăng?

- Khỏi cần nói. Nếu lung lay thì hôm nay hắn đã chẳng ở đây.

Trong lúc đám tu sĩ Nhiếp gia kia xì xào, đoàn người Kim gia lần lượt bước vào bên trong. Chẳng mấy chốc đã thấy đoàn người Lam gia ngự kiếm bay đến, Nhiếp Hoài Tang liền vội vã chào mời. Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần dẫn đầu đoàn người Lam gia mặc y phục trắng, song song bước vào. Dung mạo tót vời, phong thái ung dung hiên ngang, mỗi người một vẻ khiến mấy cô nương trẻ tuổi đứng sau lưng Nhiếp Hoài Tang nhộn nhạo xuân tâm. Có người thì thầm:

- Ôi chao, Hàm Quang Quân đẹp trai quá đi! Thật muốn gả cho ngài ấy.

Một cô nương khác lại nói:

- Trông hơi lạnh lùng. Ta thích Trạch Vu Quân ôn hoà, ấm áp hơn. Nếu được làm vợ ngài ấy thì hạnh phúc biết chừng nào.

- Tỷ không hiểu rồi, Hàm Quang Quân chính vì lạnh lùng nên mới quyến rũ đó.

- Theo đuổi một nam nhân lạnh lùng chính là tự ngược đãi bản thân nha.

Lúc này, một cô nương tuổi chừng đôi chín, dung mạo thanh tú, mặc trên người trang phục tu sĩ màu xám của Nhiếp thị, lưng đeo bội đao, đứng đầu trong đám bọn họ lên tiếng:

- Thôi mơ mộng đi. Nam nhân ưu tú như vậy, không đến lượt các muội đâu.

Cô nương vừa rồi đòi gả cho Hàm Quang Quân nghe thế bĩu môi:

- Phương Hoa sư tỷ thật tàn nhẫn!

Hoá ra nữ nhân kia là Nhiếp Phương Hoa, nhi nữ của một người họ hàng xa được Nhiếp Hoài Tang nhận làm nghĩa nữ. Nữ nhân này đao pháp không tồi, chỉ là đôi lúc hành xử như nam nhân. Đến Nhiếp Hoài Tang cũng chẳng làm gì để thay đổi tính ấy của nàng. Lúc này, đột nhiên có một giọng nam nhân hét lớn:

- Giang Trừng! Ta ở đây!

Hoá ra là đoàn người của Vân Mộng Giang thị vừa đến. Nguỵ Vô Tiện từ trong hàng ngũ Lam gia chạy ra ôm chầm lấy Giang Trừng. Tuy bị ôm trước mặt đông người nhưng Giang Trừng không hề cáu giận với y, còn ôm lại. Sau đó Nguỵ Vô Tiện đi chung với đoàn người Giang thị. Lúc này, Giang Trừng mới hỏi y:

- Sao ngươi mặc đồ trắng thế, ta suýt nhìn không ra đó.

Nguỵ Vô Tiện cười:

- Ta không có đồ mặc đi dự hội, mượn của Lam Trạm đó. Với lại ta cũng không nên phá đội hình của người ta, đúng không? Thế nào, nhìn ta mặc bộ đồ này có ngập tràn tiên khí không hả?

Giang Trừng không nói gì, trong lòng lại thầm nghĩ quả là một chiếc áo không làm nên thầy tu. Lúc này, ở cuối hàng ngũ Giang gia bỗng vang lên giọng một nam nhân:

- Đi nhanh lên! Nhìn đông ngó tây cái gì.

Nam nhân vừa nói vừa kéo tay một nam tử mặt hoa da phấn. Nam tử bị kéo vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn Nhiếp Phương Hoa. Nam tử kia là nhị đệ tử của Giang Trừng, tên Triệu Phong, tự Minh Nguyệt, trưởng tử Triệu gia. Y cùng Nhiếp Phương Hoa từ nhỏ đã có hôn ước, dễ hiểu vì sao hôm nay y lại thất thố như vậy. Nguỵ Vô Tiện không mấy quan tâm chuyện của đám hậu bối, vui vẻ khoác tay Giang Trừng đi phía trước ung dung tiến vào bên trong. Đại sảnh của Bất Tịnh Thế hôm nay bài trí hơi lạ. Toàn bộ chỗ ngồi tập trung ở phía trong, phía ngoài hoàn toàn trống trải. Giang Trừng thấy phu nhân nhà mình ngạc nhiên bèn giải thích:

- Từ khi Nhiếp Hoài Tang lên làm tông chủ, Thanh Đàm hội năm nào cũng có đoàn hát biểu diễn hí khúc.

Nguỵ Vô Tiện gật đầu thông hiểu. Con người Nhiếp Hoài Tang phong nhã như vậy, vừa lên làm tông chủ, Bất Tịnh Thế liền thay đổi diện mạo, bớt đi một chút nghiêm trang, nhiều thêm một chút phong tình. Đợi tất cả khách mời đều vào trong sảnh an toạ, Nhiếp Hoài Tang mới tiến vào, ngồi lên chủ vị, tuyên bố khai hội. Trà và các loại điểm tâm được mang lên. Đoàn hát cũng tiến ra biểu diễn hí khúc. Màn đầu tiên, một kép hát mặc trang phục màu xám, cầm đao bước ra, dáng vẻ uy phong, hát:

"Lời quở trách lạnh lẽo như lưỡi đao
Bảo hộ thiếu niên tay cầm phiến quạt"

Lúc này, một kép hát khác cũng mặc trang phục xám, tay cầm quạt, hào hoa phong nhã bước ra. Kép hát mang đao quay sang nhìn y, nói:

- Hoài Tang, đao của đệ đâu? Suốt ngày chơi bời lêu lổng. Coi chừng ta đánh gãy chân đệ.

- Á, đừng mà đại ca.

Mọi người đều nhận ra hai kép hát đang tái hiện câu chuyện giữa Xích Phong Tôn và Nhiếp tông chủ. Nguỵ Vô Tiện bật cười, bảo:

- Hay! Diễn thật giống!

Hí khúc vẫn tiếp tục. Đến đoạn mang quan tài của Nhiếp Minh Quyết từ miếu Quan Âm về chôn cất, kép hát đóng vai Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt bi thương, hát lên mấy lời sầu thảm:

"Thanh Hà một lần ly biệt trở thành nỗi đau cả đời
Mộng xưa vừa tỉnh, ngày hôm qua xa dần
Nhìn ánh trăng sáng xa xăm thở dài
Nếu có thể nhìn thấy người một lần nữa
Dù lên núi đao, xuống biển lửa, ta cũng bằng lòng."

Tất cả những người có mặt ở đó đều cảm động khi xem đến đoạn này. Có vài cô nương đã sụt sùi nước mắt. Sau đó đến đoạn Nhiếp Hoài Tang lưng đeo Bá Hạ ngao du sơn thuỷ. Lúc này, Nhiếp Phương Hoa bước ra giữa sảnh. Mọi người đều cho rằng nàng sẽ đóng vai chính mình trong hí khúc này. Nàng đứng trước mặt kép hát kia, đưa lưng về phía y, nhìn về phía Nhiếp Hoài Tang thật sự, nói:

- Nghĩa phụ, mộ của Xích Phong Tôn bị người ta đào lên. Âm Hổ Phù không thấy đâu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro