Earl Grey - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn buông xuống là lúc quán bar bắt đầu nhộn nhịp, cửa gỗ vừa bị đẩy ra, đám Alpha đang nâng cốc ầm ĩ đột nhiên im bặt. Người phát ra dòng tin tức với khí thế bức người là JungKook đứng ở đó, nhìn hàng tá ánh mắt đang hướng về phía mình mới ý thức được bản thân quấy nhiễu người khác bèn thu lại tin tức. Quán rượu chậm rãi khôi phục tiếng cười nói ồn ào.

JungKook trực tiếp đi tới quầy bar nơi Carne đang lau từng chai rượu, thấp giọng: "Nhân viên của cục tình báo quốc gia, tôi nhớ không lầm chứ?" Cậu dùng ngón tay gõ lên bàn, "Giúp tôi tìm một người."

"Oh, tôi còn tưởng là ai mà lại có tin tức tố mạnh mẽ như vậy, hóa ra là ngài, Alpha đứng đầu đất nước của tôi, Jeon JungKook nim, ngưỡng mộ đã lâu." Carne đặt chai rượu vang đỏ xuống, thần sắc khẽ biến, "Vậy ngài muốn tìm ai?"

"Min YoonGi, một Omega, tất cả tư liệu về anh ta, còn có anh ta đang ở chỗ nào?" Cậu bồi thêm một câu, "Tiền không thành vấn đề."

Ý cười trên mặt Carne sâu không lường được, anh vào căn phòng nhỏ phía sau quầy bar trong chốc lát, sau đó đi ra đẩy mấy tờ giấy đến trước mặt JungKook, "It's for free, JungKook nim." Anh nói tiếp, "Tôi vẫn chờ ngày có người đến và mang thứ này đi, YoonGi vài năm nay đã nhận quá nhiều áp lực rồi, cũng nên có ai đó chia sẻ với anh ấy."

JungKook nhướng mày xem tư liệu của YoonGi.

"Về phần bây giờ anh ấy ở đâu..." Carne tiến đến gần, rỉ tai nói với JungKook một câu. Sau đó JungKook  gật đầu tỏ vẻ đã biết.

"Một câu nữa thôi, JungKook nim!"

JungKook đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy lời này dừng bước. Thân hình cậu thon dài, gương mặt đẹp hoàn hảo, cho dù dưới ánh đèn mờ ảo cũng không mất đi chút nào ưu việt.

Carne mỉm cười.

"Ngài thực sự rất mê người!"

YoonGi ở lại viện nghiên cứu không biết đã mấy ngày, cơm không ăn, giường không ngủ. Tinh dịch của JungKook lưu ở trong cơ thể anh nên được bảo toàn khá tốt, duy chỉ có một điều tiếc nuối là số lượng không đủ.

Không phải, không phải, không phải, tất nhiên không phải JungKook của anh ít tinh trùng.

YoonGi ở trong lòng mãnh liệt xua tay, lượng tinh dịch của JungKook bắn ra nhiều lắm, độ chính xác cũng rất cao, chỉ là phần lớn đã theo đường ống dẫn tinh của YoonGi đi vào khoang sinh sản, chỉ còn lại chút ít ở  trong trực tràng là lấy ra ngoài được thôi.

"Ai~ đã sắp thành công đến nơi rồi~~~!" YoonGi chống tay đỡ lấy cái đầu đang liên tiếp gục gặc, "Nếu chạy sớm một chút nói không chừng đã đủ haiz~~~!"

Tất cả là do JungKook, làm xong còn dụ dỗ anh ngủ. Tuy nằm ngủ cả đêm trong vòng tay cậu là một trải nghiệm thực sự không tồi, nhất là khi tứ phía được bao bọc bởi hương cafe của cậu, làm cho tinh thần anh dễ dàng an tĩnh.

Nghĩ nghĩ một hồi, cái đầu trên tay YoonGi ngày càng nặng, phát tình xong cộng thêm làm việc quá độ khiến cơ thể anh rất nhanh trở nên tê liệt rồi gục luôn xuống bàn.

Trong cơn mơ màng, YoonGi lờ mờ ngửi thấy vị ngọt cafe khiến anh an lòng, làm cả người anh nhất thời thả lỏng không ít. Anh dịch chuyển cánh tay đang gối đầu, chớp mở mắt, lại mơ hồ nhìn thấy dáng hình anh hằng nhớ mong.

YoonGi giật mình ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn, nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra, chớp mắt nhiều lần mới dám chắc người đang chống cằm say đắm nhìn anh ở bên cạnh lúc này, người đang dùng tin tức tố nửa như vô tình nửa như cố ý quấy rối anh, chính là Jeon JungKook - phiên bản người thật trăm phần trăm.

Chạy sao? - anh tự hỏi.

Chạy cũng đâu thoát được - rồi lại tự trả lời.

"Tiến sĩ Min!" JungKook mở miệng trước, cậu cười đến vô cùng thuần khiết, "Tinh dịch của tôi thế nào?"

"Ah...." YoonGi có chút quẫn bách, không nghĩ nhanh như vậy người này đã biết. Thực ra anh thậm chí còn không nghĩ JungKook sẽ quan tâm, anh vốn tưởng  trải qua mấy ngày động dục với mình, cậu được vui vẻ rồi, thế là xong. Anh ngượng ngùng nói nhỏ, "Tốt..."

"Tôi không truy cứu chuyện anh dám giữ thuốc ức chế bị cấm trong người."

JungKook không mặc quân phục trông lại càng thêm xuất chúng, cậu vươn tay kéo áo blouse trắng của YoonGi ra để nhìn vào bộ đồ anh vẫn mặc bên trong.

"Nhưng tiến sĩ Min mặc trộm quần áo của tôi, còn lấy tinh dịch của tôi làm thí nghiệm, về tình về lý, hẳn là phải bồi thường cho tôi chút gì đó chứ?"

YoonGi thoáng đơ người, biết mình có lỗi nhưng vẫn mạnh miệng, "Tôi cũng là bị người khác giật dây thôi, sao cậu không đi tìm bà lão Alpha cấp trên của cậu mà hỏi ấy."

"Nói thật, tôi có chút hối hận!" Bàn tay với những khớp xương cứng rắn của JungKook nắm lấy lưng ghế YoonGi, vô tình đem anh vây lại trong lòng, "Tôi lúc đó không nên tha cho anh. "

YoonGi như lọt vào sương mù, đang định đặt câu hỏi thì lại nghe được thanh âm quyến rũ của JungKook đã ở sát bên tai.

"Tôi đáng ra phải đánh dấu anh."

Trong không khí dấy lên một vị chát nhè nhẹ, kèm theo đó là hương chanh kết hợp cùng vị ngọt của một loại hoa quả nào đó không tên. Trái tim YoonGi không đúng lúc mà nhảy loạn xạ, anh cố gắng thu lại tin tức, đầu tự động phát đi phát lại câu nói mới rồi của người kia. Đánh dấu - loại chuyện này, sao có thể tùy tiện nói lung tung, sẽ rất dễ khiến... rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

"JungKook ssi, cậu uống say đấy à?" đôi mắt YoonGi thoáng dao động.

Bàn tay JungKook đặt trên lưng ghế trượt xuống lưng anh, theo đường cột sống từ từ đi tiếp, đi đến ngang eo thì trụ lại.

"Tôi không uống rượu..."

"...nhưng hình như tôi bị hương vị của em chuốc say."

Tay cậu dồn lực kéo anh lại gần, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, hơi thở nóng ấm phả lên chóp mũi anh.

"Thế nào, Min YoonGi?" cậu cúi đầu, đang cố tìm cách đối diện với tầm mắt ngượng ngùng cứ mãi nhìn xuống của ai kia.

"Tôi làm vật thí nghiệm cho em, em để cho tôi đánh dấu, được chứ?"

YoonGi một bên nỗ lực tránh né ánh mắt quá mức nóng bỏng của cậu, một bên khó hiểu vì sao trái tim mình cứ rung lên liên hồi, "Yêu cầu... của tôi đối với vật thí nghiệm rất cao."

"Lẽ nào tôi còn chưa đủ tư cách?" JungKook khẽ cụp xuống làn mi, thoáng chốc bày ra dáng vẻ tủi thân oan ức, "Thân làm Alpha, đây là lần đầu tiên tôi bị một Omega hấp dẫn đấy." Cậu dịu dàng nắm lấy cằm anh, ép anh phải nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của mình, "Tôi chỉ muốn đánh dấu một mình em thôi."

Trái tim YoonGi suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi miệng, anh cẩn thận duy trì một khoảng cách nhất định với JungKook, nhưng vị cafe vẫn nhắm ngay khoang mũi của anh mà tràn vào. Anh đột nhiên nhớ tới khi còn bé xem phim truyền hình 8h tối trên TV. Lúc Alpha trong đó cầu hôn, quỳ một chân trên nền đất, giơ lên chiếc nhẫn, cũng nói, "Gả cho anh, đời này anh chỉ đánh dấu một mình em."

Chẳng có Omega nào lại có thể từ chối lời bày tỏ nồng đậm tình ý cùng chân thành như thế. YoonGi không thể, huống hồ đối phương còn là JungKook.

Vì vậy, anh từ tốn, chậm rãi, gật đầu.

Giây tiếp theo, thắt lưng anh bỗng dưng bị siết chặt, gương mặt JungKook phóng đại ở trước mắt, tiếp đến là nụ hôn so với mọi nụ hôn trước đây đều hoàn toàn khác biệt, một nụ hôn êm ái dịu ngọt đến khó tin được đặt lên môi YoonGi.

JungKook không có ý định thâm nhập, cậu chỉ tiện đà hôn lên sống mũi, khóe mắt, lông mi, vầng trán rồi cuối cùng vòng trở lại kết thúc con đường mật ngọt trên môi anh.

Màn đêm buông xuống, JungKook lấy lý do anh cần nghỉ ngơi để cưỡng chế ôm anh về nhà ngủ.

Thực sự chỉ là ngủ đơn thuần, cả cơ thể YoonGi chìm trong đệm giường mềm mại, gối đầu thấm đẫm mùi cafe, và đương nhiên là còn ở trong lồng ngực vững chãi của JungKook. Một lần ngủ này là ngủ mất cả một ngày.

Sau khi tỉnh lại, dù đã ăn sạch cả một bàn toàn đồ ăn tẩm bổ, anh cũng không được đi viện nghiên cứu. Anh không hiểu vì sao nhưng JungKook không cho anh ra khỏi nhà nửa bước.

Liên tiếp mười ngày.

"Yah! Jeon JungKook, cậu đến cùng muốn làm gì, cậu giam lỏng nhà khoa học, tôi sẽ báo cảnh sát." YoonGi xách quần, tức giận rống, mười ngày liền hết ăn rồi ngủ, mỡ trên bụng anh đã tăng thêm vài phần.

JungKook sờ cằm, nhìn chằm chằm bụng YoonGi, miệng lẩm bẩm, "Thật vô lý...."

"Jeon JungKook!" YoonGi nghiêm túc nhìn cậu, "Nếu cậu tiếp tục không nói cho tôi biết cậu muốn thế nào, tôi thực sự sẽ đi báo cảnh sát đấy."

"Được rồi, được rồi!" coi như có là Thượng tướng, thì ở trước mặt Omega nhà mình vẫn phải bỏ đi uy nghiêm mà tỏ ra nhún nhường. Cậu nắm lấy bả vai anh, thận trọng hỏi, "Em... không có thai sao?"

Trên mặt YoonGi bắt đầu hiện ra vẻ lúng túng, khí thế khi nãy cũng yếu đi ít nhiều. Là do anh đã quên không nói cho JungKook biết, trách không được cậu vẫn canh cánh trong lòng.

"Thật ra..." YoonGi vào tư thế sẵn sàng chịu chết, "...trước lúc động dục tôi đã ăn một lượng lớn..." anh lấy hơi, "...thuốc tránh thai."

Quả nhiên, sắc mặt JungKook lấy tốc độ mắt thường có thể thấy tối sầm lại, YoonGi liền vội vàng giải thích, "Tôi lấy thân phận tiến sĩ sinh vật học hàng đầu thế giới đảm bảo với cậu là công năng tình dục của cậu hoàn toàn không có vấn đề gì, thậm chí còn vô cùng xuất sắc nữa."

"Vậy..." JungKook nắm lấy tay anh, "Kỳ động dục tiếp theo của em là khi nào?"

"Oh, hình như, hai tuần nữa..."

YoonGi thật không ngờ, lần đầu tiên động dục sau khi ngừng dùng thuốc ức chế của anh lại bận rộn như thế.

Thực nghiệm đã sắp thành công, chỉ cần thêm một bước kiểm chứng nữa là được, vì vậy anh cần một lượng nhất định tinh dịch của JungKook. Mà JungKook sớm đã không chờ được đến ngày cắn lên tuyến thể của anh, đem lượng lớn tinh dịnh đậm đặc của mình bắn vào khoang sinh sản của anh, làm cho anh có thai.

Vì vậy YoonGi cẩn thận đặt một chiếc lồng ấp để bảo quản tinh dịch ở cạnh giường, bản thân thì trèo lên giường, lo sợ bất an chờ cơn động dục đến.

JungKook ngồi một bên xem giấy tờ tài liệu, cậu rời vị trí trong quân đội đã lâu, bây giờ phải xử lý công việc còn tồn đọng. Hôm trước cấp trên duy nhất của cậu có gọi điện tới, cậu đáp rằng, "Tôi cùng tiến sĩ Min do ngài bổ nhiệm còn phải cống hiến cho khoa học, không thể đi làm." Đối phương cũng chỉ có thể im miệng.

Văn bản đang đọc bị gián đọan bởi một mùi hương quen thuộc, JungKook để tài liệu xuống, quay đầu hướng về phía giường. YoonGi cuộn tròn cơ thể lại, khóe mắt bắt đầu hiện lên vệt đỏ, hô hấp ngày càng gấp gáp, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy tình sắc mê người, "JungKook ah...." anh gọi.

"Tới đây!" Chất giọng JungKook trầm xuống. Sau đó, cậu đem tất cả dịu dàng cùng nhiệt thành đổ xuống thân thể người đang âu yếm kêu tên cậu kia.

Công nguyên như cũ không biết năm thứ bao nhiêu, nhà sinh học nổi tiếng thế giới thực hiện thành công việc thụ tinh bên ngoài cơ thể. Khủng hoảng thiếu hụt dân số trên toàn cầu được giảm bớt, toàn bộ Omega bị quản chế tại quốc nội được thả ra, với điều kiện tiên quyết là mỗi người phải cung cấp một số trứng trong tử cung của mình để nhân bản. Số lượng trẻ sơ sinh tăng vọt, thuốc ức chế trước đây bị liệt vào diện cấm hiện tại lại được phép bày bán trên thị trường. Trên đường phố là vô số người với đủ loại màu sắc khác nhau, nhưng dù là giới tính nào cũng đều khôi phục thần thái tự do thoải mái.

"Được sống thật là tốt!" YoonGi vuốt vuốt cái bụng đã hơi nhô lên của mình, ở giữa nhà bếp lắc lư, miệng lẩm bẩm, "Ây gu, muốn uống cafe ghê!"

"Không được!" từ xa truyền đến một thanh âm quả quyết.

"Vậy anh qua đây cho em ngửi một cái đi."

Vì vậy JungKook bỏ tài liệu trên tay xuống, theo lời anh đi tới, vòng tay ôm anh, để anh tựa vào hõm cổ cậu hít hà.

YoonGi đang hưởng thụ thì bỗng liếc thấy trên kệ bếp một cái hộp, ở trên đó viết mấy chữ anh không thể quen thuộc hơn.

Tạm thời rời khỏi cái ôm ấm áp của JungKook, YoonGi đi tới chỗ cái hộp kia, dùng ngón tay chỉ chỉ vào hai chữ "Earl Grey"

"Anh thực sự thích loại trà này à? em còn tưởng ngoại trừ em thì không ai mua nó cả."

JungKook mỉm cười, cậu lắc đầu, đi tới ôm lấy thắt lưng anh, "Không phải dùng để uống. Lúc đó không được ngửi mùi của em, chỉ có thể ngửi nó cho đỡ thèm."

"Mùi này dễ ngửi thế sao?" YoonGi nâng tay áo của mình lên ngửi ngửi, "Trước đây ai ngửi thấy cũng tỏ ra ghét bỏ muốn chết."

JungKook không trả lời mà trực tiếp hôn anh.

YoonGi sẽ không biết, sẽ không bao giờ biết. Vào lúc anh chạy đi sau khi phát tình, JungKook dường như đã mua tất cả Earl Grey trên đất nước này. Cậu ở trong phòng ngâm hơn trăm tách trà, đến tận lúc cả căn phòng bốc lên toàn hơi nước, trong không khí nồng nặc vị chát.

Mà hết thảy vẫn không sánh được một chút mùi còn lưu lại trên drap giường, khiến JungKook chỉ càng thêm tham luyến mê say.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro