Chap 3 : Ngày Đau Đớn Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế là tình cảm của Gil và Isaac cứ thế ngày qua ngày lại tiếp tục lớn dần lên . Đối với cả hai , có lẽ đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất, đẹp đẽ nhất, không chút ưu phiền, đau khổ, chỉ tồn tại nụ cười trên môi . giữa Gil và Isaac đã có 1 lời hẹn ước: " Đến năm Gil 24 tuổi anh có đầy đủ sự nghiệp thì anh sẽ cưới Gil làm vợ của mình và cả hai sẽ sống bên nhau đến suốt cuộc đời sau này của họ " . Có lẽ cuộc đời sẽ cứ thế trôi qua từng ngày cứ nghĩ là sẽ không bao giờ có nỗi đau hay chia ly nào xảy đến với Gil và Isaac , nếu như bất hạnh không đổ ập xuống đầu Gil 1 cách vô cùng tàn nhẫn mà không hề thương tiết...

Gil chạy vội từ ngoài cửa cổng vào nhà và cầm trên tay một sợi dây chuyền hình thỏ rất đáng yêu mà Isaac vừa tặng cho Gil nhân ngày sinh nhật ,Gil dự định sẽ lại khoe với mẹ và ba về món quà này trong đầu rất sung sướng và hạnh phúc . Gil cười rạng rỡ mở cửa bước vào phòng khách nhưng nụ cười hồn nhiên trước đó lại thay bằng cặp mắt hốt hoảng và kinh ngạc khi cô thấy ba mẹ mình nằm trên sàn nhà nhộm đầy máu tươi . Trong phòng chỉ toàn mùi tanh của máu nhưng trong lòng Gil như bị xé tang ra từng mảnh , sợi dây chuyền mà Gil cầm trên tay cũng làm rớt ra sàn nhà

- " Ba Mẹ ....."_ Gil hét lớn chạy vội đến bên ba mẹ mình mắt đỏ húp cô khóc lớn miệng lấp bấp hỏi

- " Ba mẹ...ba mẹ đừng có giỡn với Gil nữa Gil sẽ không vui đâu ba mẹ...ba mẹ...ba mẹ..." _ Bác Quản gia từ ngoài sân vườn chạy vào khi nghe tiếng hét của Gil ánh mắt hốt hoảng nhìn Gil đang ngồi khóc ôm ba mẹ mình tuy Gil ôm không đủ người của ba mẹ Gil cánh tay của Gil chỉ đủ ôm đủ đầu của ba mẹ mình trên tay cô không lâu cũng dính đầy máu mắt cứ liên hồi khóc nất lên

- " Gil...con...ông bà chủ...Gil con nói cho bác biết chuyện gì vừa xảy ra tại sao...tại sao...." _ bác quản gia hoảng loạn khi thấy hình ảnh trước mắt mình ,

- " Bác..Bác Ngọc....bác hãy kêu ba con tỉnh lại đi là... là ba giỡn với con phải không ....bác Ngọc bác kêu ba mẹ con tỉnh lại để đón sinh nhật Gil đi hôm nay sinh nhật Gil mà Gil không muốn đón sinh nhât một mình đâu bác...bác ngọc...." _ Gil vừa thấy bác quản gia vào liền ngước lên ánh mắt hốt hoảng từng câu chữ cũng có chút hỗn loạn . Bác Ngọc cũng từ từ ngồi xuống tay run rẩy ôm Gil vào lòng rấn an cô

- " Ông bà chủ sẽ không sau đâu chúng ta...chúng ta gọi bác sĩ sẽ ổn thôi con sẽ không đón sinh nhật một mình đâu ..... sẽ không đâu...."

- " thật...thật không bác "

- " thật , bác đã gọi xe cứu thương mọi chuyện sẽ ổn thôi , sẽ không sau đâu cô chủ "_ Bác Quản gia ôm Gil vào lòng một lúc sau xe cứu thương cũng đến . Người bệnh viện vội đưa ba mẹ Gil lên xe chở đến bệnh viện Gil và Bác Quản gia cũng lên xe theo đến bệnh viện . Ba mẹ Gil nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cấp . Sau 12 tiếng cấp cứu thì đèn đỏ của cửa phòng cũng vụt tắt bác sĩ từ trong phòng đẩy cửa bước ra ngoài Bác quản gia và Gil vội vàng chạy lại ngay bác sĩ

- " Bác sĩ người nhà tôi không sau chứ ạ " _ Bác sĩ lắt đầu thay lời nói rồi mở khẩu trang ra từ từ nói

- " Do đưa đến bệnh viện quá trể cho nên bệnh nhân mất máu khá nhiều không thể cứu được nữa chúng tôi rất tiết " _ bác sĩ nói xong liền bước đi khỏi nhưng vừa đi thì Gil đã níu tay lại Gil quỳ xuống trước mặt bác sĩ ánh mắt sưng đỏ vì khóc Gil thét lớn cầu xin

- " không phải sự thật...điều đó không phải sự thật...ba mẹ cháu còn sống ba mẹ cháu không chết...bác sĩ nói dối bác sĩ nói dối.... bác sĩ hãy cứu ba mẹ cháu đi...cháu xin bác sĩ đấy....hãy cứu ba mẹ cháu đi...." _ Gil vừa nói thì đã bị ngất vì quá sức cô ngã xuống đất làm mọi người hỗn loạn đưa Gil vào phòng hồi sức . Gil vừa tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường trước mắt cô thấy một căn phòng trắng toát " Cạch " một tiếng mở cửa nhẹ bác quản gia đi vào ánh mắt vui mừng nhìn Gil khi cô đã tỉnh dậy

- " Cô chủ tỉnh lại rồi , bác mới đi mua cháu cô chủ ăn đi cho mau khỏe " _ Bác quản gia đặt tô cháu trước cạnh bàn nhưng Gil không nhìn lại chỉ nghiên đầu sang một bên không muốn đáp trả bác quản gia thấy vậy ánh mắt buồn cũng không nói gì thêm "cạch" thứ 2 vang lên 2 người mặt đồng phục màu xanh lá cây bước vào đứng bênh cạnh giường Gil nhìn cô và bác quản gia mỉn cười và nói

- " Chào bác chúng tôi là công an , đến đểu điều tra vụ án của gia đình chúng tôi đến chỉ lấy lời khai của cháu bé thôi không nghiêm trọng đâu bá.... " _ câu nói chưa được trọng vẹn thì đã bị Gil cắt ngang

- " Ra ngoài " _ Câu nói ngắn gọn không nhiều không ích của Gil nói ra

- " Cháu nên suy nghĩ kĩ đi vì đây là cách ......" _ Câu nói của 1 công an chưa nói xong cũng chưa kịp nói cũng bị Gil cắt ngang

- " Tôi không muốn nói gì hết ra ngoài đi "

- " Nhưng..."

- " RA NGOÀI " _ Gil hét lớn lên rồi che 2 tay của mình lại họ thấy vậy liền ra ngoài không hỏi gì thêm . Khi tiếng cửa phòng đóng lại Gil liền xoay mặt ra ngoài cửa sổ co người mình thu người mình vào bóng tối . Do không tìm được manh mối nên vụ án cũng đi vào yên ắng hẳn . Tang lễ được cử hành trang trọng đầy đủ theo đúng nghi thức. Cho đến tận bây giờ, Gil đã không hề rơi 1 giọt nước mắt nào . Có lẽ không từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc của Gil lúc này. Đôi mắt màu nâu long lanh, tinh nghịch ngày hôm qua đã không còn tồn tại, chỉ còn lại 1 ánh mắt sâu thẳm vô hồn không cảm xúc, đôi mắt chìm sâu vào bóng đen của địa ngục tối tăm. Mới đây thôi, ba mẹ còn tươi cười hứa với Gil sẽ đón sinh nhật cùng cô nhưng nay hình ảnh đó mãi mãi chỉ là dĩ vãng. Ba mẹ ra đi vào đúng ngày sinh nhật của cô , chỉ để lại 1 hộp quà nhuộm đầy máu và toàn bộ số tài sản kết xù. Ngày sinh nhật cô Đáng lẽ ra phải tràn đầy niềm vui thì giờ lại chìm trong sự im lìm chết chóc, trở thành ngày tối tăm nhất của cuộc đời của 1 đứa trẻ 8 tuổi cái tuổi mà mỗi kí ức sâu sắc sẽ hằn sâu vào tâm hồn thì cái chết của ba mẹ đã ám ảnh Gil đến tận khi trưởng thành, để rồi mỗi khi màn đêm buông xuống, cơn ác mộng lại hiện về, dày vò suốt tuổi thơ ấu đau thương đầy bi kịch. Còn nhỏ bé như thế, nhưng Gil vẫn gồng mình lên, hứng chịu tất cả nỗi bi thương 1 mình. Người quản gia già chỉ biết đứng lặng bên Gil, nước mắt u buồn nhưng cố nén lại, lòng đầy đau xót . Xung quanh vẫn ồn ào tiếng người tham dự đám tang, đặc biệt là những tiếng xì xầm bàn tán về bản di chúc mà ba mẹ Gil , họ đã kịp chuẩn bị trước. Tất cả để lại cho cô con gái vừa tròn 8 tuổi, cả tài sản và quyền điều hành cả 2 công ty đang phát triển mạnh. Những lời xì xầm to nhỏ ấy, Gil hiểu cả trong lòng có một cái gì chua xót hiện ra trong lòng cô sự lạnh lùng và tàn nhẫn. Cô hiểu từ khi sinh ra đã được dạy dỗ để trở thành người đứng đầu, 8 tuổi nhưng đủ khả năng để nhận định 1 vấn đề còn sâu sắc hơn cả người lớn. Chính vì vậy, Gil hiểu rõ tình hình hiện nay của mình " sẽ không ai chấp nhận nghe lời chỉ huy của 1 cô nhóc 8 tuổi , dù cho mình có thực lực hay khả năng đến mức nào thì cũng không ai chịu nghe lời nói của mình điều đó là điều chắc chắn. Tâm nguyện của ba mẹ mình là bảo vệ và phát triển những thành quả mà ba mẹ mình đã đạt được và giờ đây chắt chắng mình phải là người thực hiện điều đó, chứ không phải ai khác.Hãy suy nghĩ nếu cổ phiếu của 2 công ty đang sụt giảm 1 cách nhanh chóng, nếu mình không làm gì thì ... không thể như thế được mặc cho ai nói gì mình cũng cần tìm 1 đồng minh có tiếng nói trong công ty... ai đây... xem nào... Phó giám đốc Triệu !!??! Chỉ còn cách này mà thôi!!!"

Gil, đứng dậy, quan sát xung quanh rồi đi về phía người đàn ông có đôi mắt hơi híp lại. Người quản gia già ngăn lại, định hỏi nhưng Gil đã vội làm dấu im lặng. Không ai phát hiện, có lẽ Gil quá nhỏ bé để người ta chú ý đến và hình như, ngay cả người đàn ông đó cũng không hề hay biết. Ông ta đi theo 1 người phụ nữ ra phía sau rồi khuất bóng Gil chỉ định đi theo, đợi ông ta nói chuyện xong , nhưng bỗng dưng nghe tiếng quát của người phụ nữ, có vẻ như bà ta vô cùng tức giận

- " Chuyện này là thế nào !! Chẳng phải anh nói nếu họ chết đi thì quyền điều hành Công ty sẽ thuộc về anh ư ? Tại sao bây giờ lại giao cho con nhãi đó chứ??? _ Gil đang định quay đi thì khựng lại. Tim bỗng dưng đập 1 cách bất thường, như linh cảm rằng, nếu Gil nghe đoạn hội thoại giữa 2 người, cuộc đời Gil sẽ hoàn toàn thay đổi. Gil cúi xuống, nép sát người vào bức tường, tim vẫn đập thình thịch thành từng tiếng rõ ràng...

....

....

....

- " Thôi đi !!! Chuyện này chỉ mình tôi biết, anh biết!! Tốt nhất là anh hãy mang bí mật này xuống mồ!!! Nếu không tôi chết thì anh cũng sẽ chết, chẳng có kết cục tốt đẹp cho cả anh và tôi đâu!!! "

- " Em điên thật rồi..." _ Người đàn ông hoảng loạn thốt lên

- " Sao... Sao... sao em lại thành ra thế này !!! "

- " Tôi chỉ vì cuộc sống của tôi thôi, cả con của anh nữa chứ!!!Anh hãy nhận làm người bảo trợ cho con nhãi ấy đi !!! 1 con nhãi ranh 8 tuổi như nó không đáng để lo ngại đâu Ha ha ha ha ha... _Tai Gil ù cả lên, cố gắng đi ra khỏi chỗ đó, rồi bỏ chạy
- " chuyện .... chuyện ... gì đây? Sự thật là như thế ư??? Người đàn bà đó đã lên kế hoạch giết chết .. ba mẹ rồi giàn dựng như 1 vụ tai nạn ư?? ... không... kh.ông... KHÔNGGG....HỌ ĐÚNG Là QUÂN SÁT NHÂN!!!!!!!!!!!" _ Cả người Gil run lẩy bẩy, phía sau lưng, tiếng cười ghê rợn của người đàn bà độc ác vẫn chưa dứt vang vảng bên tay Gil... Gil ngồi lặng trong phòng, nhìn chằm chằm vào 2 hộp quà của ba mẹ chưa kịp tặng và mở nó ra. Lớp giấy gói nhốm đầy máu đã được người quản gia già bóc quăng đi.Phía trong 1 hộp quà là chiếc laptop đen bóng, kèm tấm thiệp chúc mừng sinh nhật :

" Con gái yêu của ba
Đây là món quà độc nhất vô nhị mà ba đã làm cho con, mẫu sản phẩm mới nhất, chiếc laptop duy nhất trên thế giới đấy. Hãy sử dụng nó thật tốt nhé, Con gái luôn là người thừa kế đáng tự hào nhất của ba, con gái yêu duy nhất của ba .
Ba yêu con rất nhiều!!! "

Hộp quà còn lại đựng 1 chiếc vòng cổ hình chữ thập ngược từ 1 loại đá màu đen quý hiếm đính thêm những viên kim cương lấp lánh,những đường viền phía ngoài là hợp kim không rỉ trắng sáng, chiếc vòng cổ đồng bộ với đôi bông tai Gil đang đeo.Đây là món quà của mẹ cô

" Gil yêu quý của mẹ. Đây là món quà dành cho con. Khi lớn lên, thì hãy tặng cho người mà con yêu nhất nhé, bây giờ cứ tặng lại cho mẹ cũng được. Mẹ nói đùa đó, đừng giận mẹ nha.Cho đến lúc con gái đáng yêu bé bỏng của mẹ trở thành cô dâu xinh đẹp, mẹ sẽ luôn ở bên con, chờ đợi con trưởng thành . Chúc con 1 sinh nhật vui vẻ!!!

Người yêu Gil nhất "

Gil nắm chặt mẩu giấy trong tay " mẹ nói sẽ luôn ở bên con cơ mà, mẹ nói sẽ đợi con lớn lên cơ mà!!! Vậy tại sao mẹ lại rời xa con chứ ??? sao cả ba mẹ đều bỏ con đi, con đã làm gì có lỗi à sao , nấu vậy thì con sẽ sữa lại con không cần gì cả con chỉ cần ba mẹ thôi !!! Con xin ba mẹ... con cầu xin ông trời... ba mẹ .. hãy trở về bên con đi !!!" Gil run run, môi cắn chặt lại, đôi mắt khô khốc nhìn vào khoảng không trắng xóa " Không... đây chỉ là 1 cơn ác mộng mà thôi.. chỉ..có thể là như thế... hãy tỉnh dậy đi Gil...ba mẹ vẫn còn sống tỉnh dậy đi , giấc mơ này chẳng vui tí nào... làm gì ..có chuyện...ba mẹ mày làm sao chết chứ... đừng tin... đúng thế...Gil mày không được tin...GIL KHÔNGGG TIN !!! TẤT CẢ CHỈ LÀ 1 CƠN ÁC MỘNG MÀ THÔI !!!" _ Gil ngã dưới nền nhà lạnh lẽo. Chỉ kịp nghe loáng thoáng bên tai tiếng người quản gia già đang hốt hoảng gọi nhưng Gil không còn đủ sức để trả lời nữa, 2 mí mắt cứ sụp xuống toàn thân cô nặng trĩu không thể cử động... rồi mọi âm thanh dường như im lặng hẳn lại... Gil chìm vào khoảng đen tĩnh lặng......Gil từ từ mở mắt ra, ngồi dậy 1 cách khó nhọc.Có lẽ vì mệt mỏi, áp lực nên Gil đã ngất đi.Nhưng hoàn cảnh không cho phép Gil gục ngã như thế. Người quản gia già khẽ mở cửa bước vào, vui mừng khi Gil đã tỉnh dậy . Gil rời khỏi giường, bước lại gần người quản gia. Ông cúi người xuống, định hỏi xem cô chủ muốn gì thì Gilđã vòng tay ôm chặt lấy cổ ông " con cảm ơn ông ..rất nhiều". Gil khẽ khàng nói. Đó là điều duy nhất Gil có thể làm lúc này cho người quản gia già đã theo Gil từ lúc mới chào đời, và theo gia đình này không biết bao nhiêu năm và còn là 1 người Gil yêu quý như ông của mình. Gilbuông tay, rồi đi ra khỏi phòng. Người quản gia già cắn chặt môi, ông đau xót nhìn cô chủ bé bỏng như đứa cháu thân yêu của mình đang hứng chịu tất cả mọi nỗi đau mà không làm gì được. Ông chỉ có thể lặng lẽ đứng phía sau dõi theo bước đi Gil âm thầm bảo vệ giúp sức cho Gil mà thôi...Gil thẫn thờ đi dạo trong vườn rồi không biết tự khi nàoGil đã đứng trước " căn cứ địa bí mật" Chiếc chìa khóa vẫn đang nằm trong túi . Gil mở cửa bước vào rồi leo lên căn nhà trên cây. Vẫn giống y như mấy ngày trước. Căn phòng vẫn treo đầy những mô hình máy bay, ô tô như lúc đầu. Gil ngồi sụp xuống giữa phòng. Mùi nắng hòa quyện với mùi lá cây tươi tạo nên 1 bầu không khí dễ chịu. Thoảng khắp phòng là mùi hương của Isaac 1 mùi hương dìu dịu nhưng ấm áp cùng những tia nắng chiếu qua ô cửa sổ nhỏ đang nhẹ nhàng ôm trọn lấy Gil . Ấm áp như vòng tay ba mẹ. Dịu dàng và ấm áp như vòng tay của Isaac đang an ủi vỗ về cô và... Gil bật khóc khóc nức nở. Từng giọt tuôn rơi như đang khóc cho cả 1 đời người. Nước mắt chan hòa trên gương mặt củaGil. Những giọt nước mắt đầu tiên kể từ khi chứng kiến cảnh ba mẹ nằm bất động trong nhà xác . Gil nấc lên thành tiếng

- " ba... mẹ ...đã mãi ..rời xa ..con.. thật rồi.. mãi mãi...Gil phải .. làm gì đây....phải làm gì đây... khi không còn bất cứ người thân .. nào bên cạnh ?... ba mẹ.... nói cho Gil..biết đi...nói cho con nghe... CON PHẢI LÀM GÌ BÂY GIỜ !!!! " _ Đã bao lần Gil chối bỏ nhưng sự thật vẫn luôn là sự thật. Ba mẹ cô đã chết đó là điều không thể nào thay đổi và lúc này đây , Gil đành chấp nhận sự thật đau lòng ba mẹ đã mãi mãi ra đi, để Gil lại 1 mình chống chọi với tất cả. Không còn ai ... trừ... ÔNG NGOẠI!!!!!!!!!! Gilnhư chợt tỉnh ra người cha mà mẹ Gil đã rời xa vì tình yêu của mình... Có nên không? Gil lo lắng tự hỏi chính mình... nhưng ... phải thế thôi Gil à... đây là sự lựa chọn duy nhất... không còn cách nào khác... không còn gì để mất nữa rồi...Gil à... trừ ...Isaac... Gil thật sự bối rối nhưng dù thế nào Gilcũng phải rời xa Isaac, không thể nào thay đổi được những suy nghĩ làm lòng Gil dao động. Gil đã không gặp Isaac gần nửa tháng rồi... ước gì ngay lúc này Isaac ở đây...Gil ngồi chờ Isaac thêm 1 hồi lâu, nhưng Isaac vẫn không đến. Gil đành đi về, tiếp tục trở lại với những kế hoạch để giữ lại thành quả của ba mẹ và báo thù cho ba mẹ cô báo thù những người đã nhẫn tâm mà lấy đi mất.....

_______END CHAP 3______

Ps : Hôm nay là lễ 2-9 mà bị bệnh nhưng ráng viết cho mấy chế đọc á :) thấy thương Mèo không :) thương mèo thì Vote + Cmt góp ý ủng hộ fic nha để cho mèo có động lực viết tiếp nha :-* iu cả nhà nhiều lém ko Vote + Cmt tui giận ém ráng chịu á nha ^^~ Chúc mấy chế lễ zui ze nha ^^!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro