Chap 4 : Sự chia li và kế hoạch trả thù bắt đầu ( Part 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

AU'S POV : Mấy ché iu trước khi vào fic thì nhấn vào video bên trên để cho chap này trọn ven nhoa :D bây giờ bắt đầu vào fic nào :)

Sau khi rời khu căn cứ của riêng Gil và Isaac , Gil liền chạy về nhà cô lục tung cả chiếc tủ đựng những đồ dùng của ba mẹ cô lên và quả nhiên không ngoài dự đoán , Gil tìm thấy bức ảnh 1 người đàn ông già có khuôn mặt lạnh lùng, đáng kính nhưng có nét gì đó vô cùng thân thuộc mà hiền từ, bên cạnh là mẹ Gil khi còn trẻ với nụ cười trên môi. Không ai khác, chính là ông ngoại của cô . Trong trí nhớ của Gil vẫn luôn mơ hồ về 1 bức ảnh mà ba đã giấu mẹ cho Gil xem đó chính là bức ảnh này. Phía sau là 1 địa chỉ lạ và tên 1 tập đoàn đó chính là " TẬP ĐOÀN ER " . Gil ngồi ăn tối 1 mình giữa căn phòng lạnh lẽo. Cố gắng ăn từng từng đũa cơm nhưng sao trong bụng Gil thì vẫn đang quặn đau không thể nuốt trôi được. Gil ngước mắt nhìn người quản gia già đang lo lắng khi thấy Gil trở nên như vậy. Gil ngồi lại ngay ngắn rồi chỉ vào 1 chiếc ghế rồi nói .

- " Ông ngồi xuống đi ạ!! "

- " Vâng, thưa cô chủ! " _ Bác quản gia già ngồi xuống theo lời Gil

- "Cô chủ có chuyện gì dặn dò ?? " _ Gil nói rồi để nhẹ đôi đũa xuống chén rồi đặt bức ảnh mình tìm thấy trước mặt ông . Trong chốc lát mặt ông quản gia biến sắc khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên tột độ .Gil chậm rãi từ tốn hỏi .

- " Đây là ông ngoại của con phải không bác? "

- " Vâng...nhưng sao...nhưng sao... cô chủ lại...."_ ông lắp bắp im lặng 1 lúc rồi khẽ đáp.

- " Ông con là... là chủ tịch tập đoàn ER ở Việt...Nam sao bác "

- " Vâng " _ ông run run.

- " Vậy thì...ngày mai ông hãy đặt cho con 2 vé máy bay đi về Việt Nam . Càng sớm càng tốt ! Con muốn về quê hương của mình tìm ông ngoại của con " _ Gil nhìn ông quản gia già ánh mắt và lời nói như chắt chắng

- "Nhưng... Cô.. Cô ..chủ à!!! "_ Ông quản gia hốt hoảng kêu lên. - " Không thể được... người đó... người đó sẽ không... "

- "Dù con có làm bằng cách gì thì con vẫn phải làm thế vì ông ấy chính là ông ngoại con đó là điều không ai phũ nhận "_ Gil mím chặt môi của mình rồi chậm rãi nói tiếp . - " Nếu ông ngoại không thừa nhận con là cháu ông ấy thì con sẽ làm mọi cách để ông ấy phải thỏa hiệp và chấp nhận con cho bằng được... con đã bị bọn ác độc kia dồn vào đường cùng rồi con không còn đường lui nữa...nếu con không làm cách này thì con nghĩ sô phận của con cũng sẽ bị họ giết bằng cái cách họ đã làm với ba mẹ con " .

- " ba cô chủ cũng đã từng về Việt Nam và xin lỗi ông ấy và ông... ấy...đã từng chấp nhận lời ... xin lỗi của ba cô chủ rồi nhưng...._ ông quản gia cố gắng nói ra từng câu . -" nhưng... tôi không nghĩ...ông đã tha thứ cho việc... "

- " Con biết ông nghĩ gì... nhưng... dù phải từ bỏ cả tên họ của mình... con cũng chấp nhận "._ Gil ngắt lời người quản gia . - " nếu ông hiểu cho con thì hãy làm theo những gì con nói..._ Gil nhìn thẳng vào mắt người quản gia ông quản gia nhìn vào ánh mắt của cô trong ánh mắt ấy có một thứ gì rất quyết đoán trong lời nói .

- " Tôi hiểu rồi . Tôi sẽ làm ngay...thưa cô chủ "_ Ông quản gia giọng run run đáp lại, và quay đầu ra sau nhìn vào nơi khác. Bởi vì, ông không thể nhìn thẳng vào mắt Gil . Đôi mắt sâu thẳm chứa đựng nỗi đau không tưởng và ánh nhìn sắc lạnh, chứa đựng sự căm thù cuộc đời và số phận tàn nhẫn....Gil không nói gì. Chỉ đứng dậy rồi bước vào phòng, đóng sập cánh cách cửa lại.

- " Ba mẹ hãy đợi Gil nhé... mối thù này con nhất định sẽ trả đầy đủ cho họ không thiếu một chút nào....chính con sẽ tự tay làm cho họ sống không bằng chết làm cho cả nhà ấy xuống tận 12 tần của địa ngục cả đời không siêu thoát... đặc biệt là bà phu nhân của ông phó giám đốc Triệu... rồi bà sẽ biết... sự trả thù của Gil đứa mà bà nói là con nít ranh 8 tuổi không đáng lo ngạy này sẽ như thế nào...bà cứ sống bình yên một lúc đi rồi sau đó nụ cười mà bà đã dành tặng cho tôi và ba mẹ tôi tôi sẽ trả cho bà tất cả từng chút từng chút một.... " _ Gil suy nghĩ nước mắt không thể kiềm chế được mà trào ra ngoài nước mắt ánh lên sự chua xót khi cô nghĩ cảnh tượng ba mẹ mình bị giết ngay chính ngày sinh nhật của chính mình , cô càng nghĩ thì lòng thù hận lại ngày càng tăng cao không thể nguôi ngoai . Sáng hôm sau, Gil cùng người quản gia đi đến 1 nơi, đó là nhà của Isaac . Dù thế nào thì Gil vẫn thấy lo lắng ít ra thì cô cũng phải nói lời tạm biệt cuối cùng cho anh biết. Dù 2 nhà sát bên nhau, nhưng cổng ngược hướng nên phải vòng vèo mãi mới tới nơi. Chiếc xe từ từ dừng lại. Cánh cổng sắt màu đen khép chặt. Hình như không có ai ở nhà. Người quản gia mở cửa cho Gil bước xuống , không quên hỏi

- "Nhà này có phải không ? Thưa cô chủ "

- " Ừm "_ Gil ngước nhìn vào biển tên, khẽ đáp . Từ đằng xa, có 1 cô gái trẻ đi tới kiểm tra chìa khóa rồi cho vào ổ để mở cổng. Người quản gia ngay lập tức hỏi

- "Cho tôi hỏi, Cô là...? "

- " Tôi là người giúp việc ở đây. Nhưng mà ông bà chủ và con cái đã đi du lịch rồi. Chắc phải 2, 3 ngày nữa mới về.Có chuyện gì không ạ? "

- "À tôi...chỉ...chỉ...."

- "Ông à, chúng ta đi thôi"_ Người quản gia chưa kịp nói thì Gil đã vội ra lệnh, rồi cúi chào. - " Em chào chị!!! "_ Và xoay mặt quay đi.

- " Chào cô " _ Ông vội vàng chào 1 câu rồi mở cửa xe cho Gil. Chiếc bắt đầu lăn bánh rồi đi khuất dần , đến lúc này cô giúp việc mới kịp thốt ra được khỏi miệng mấy câu

- "À...Vâng!" _ Chắc bởi vì cô đang giật mình trước vẻ bề ngoài của Gil " Woa, cô bé đó đẹp quá . Nếu lớn lên, không biết sẽ như thế nào nữa, đúng là y như thiên thần vậy..."_ Người quản gia lật lật tập hồ sơ trong khi chiếc xe đang đi tới mộ ba mẹ của Gil rồi dừng bánh. Ông ho 1 tiếng rồi hắng giọng nói

- " Thưa cô chủ, tôi đã đặt vé rồi. 8h sáng mai sẽ xuất phát ".

- "Cám ơn ông. Ông nhớ chuẩn bị hành lí "_ cô gật đầu một cái rồi xoay ra cửa sổ định xuống xe nhưng cô để ý thấy thái độ lạ của người quản gia Gil nói . - " Có chuyện gì thì ông cứ hỏi đi! "

- " Có thể là... cô chủ sẽ cho tôi là kẻ nhiều chuyện... nhưng..."_Ông ngập ngừng . - " Nhà lúc nãy ... là nhà của ai thế ạ ?

- " Nhà của 1 người hơn 2 tuổi..."_ Gil cúi đầu .- " nhưng rất quan trọng..."_ khẽ thì thầm trong miệng.

- " Tôi... xin lỗi... " _ ông im lặng khi nghe được 3 từ " rất quan trọng" từ miệng Gil thốt ra. Đối với Gil , đó là những từ cấm kị. Gil chưa bao giờ nói rằng ai là quan trọng ngoại trừ ba mẹ mình . " người rất quan trọng ư? Cô chủ à, nếu đã làm cô thốt ra mấy từ đó, nghĩa là... đó là người duy nhất có thể kéo cô ra khỏi bóng tối...dù là 1 nhóc 10 tuổi, thì cũng không phải là đứa trẻ bình thường... chắc chắn... sẽ trở thành người quan trọng nhất của cô chủ trong tương lai...đó là điều chắc chắn " _ ông thầm nghĩ rồi lắc đầu khi nhìn thấy cô chủ ông trở nên như vậy

Gil đứng trước mộ ba mẹ, thì thầm 1 câu tạm biệt : " con đi đây, ba mẹ ba mẹ trên trời ủng hộ cho con và cho con có nghị lực để sống tiếp nhé một nagyf không xa con sẽ trở về thăm ba mẹ con nhất định sẽ làm những gì mà con vừa bói " Gil nói xong đặt bó hoa mà mình đang cầm trên tay xuống mộ rồi mỉm cười nhìn lên bầu trời đứng khoảng mấy phút thì Gil leo lại lên xe và trở về nhà.Buổi chiều ngày hôm đó Gil lại đến " căn cứ địa bí mật" đem theo chiếc vòng mẹ tặng trong ngày sinh nhật đau thương ấy, và 1 con dao gập nạm vàng Gil tìm thấy trong lúc tìm bức ảnh đây cũng chính là kỉ vật duy nhất của bà ngoại đã để lại cho mẹ Gil . " Nếu như...Isaac xuất hiện bên cạnh Gil ngay lúc này.... Thì Gil sẽ ở lại đây...." Gil chìm đắm trong suy nghĩ và chợt giật mình " Thật điên rồ!!!! Sao mình lại có cái suy nghĩ ngu ngốc như thế chứ??? Dừng lại ngay đi Gil...khi mối thù mà mầy còn chưa trả được....Nhưng...." Gil chợt nhận ra, không biết từ khi nào, trái tim cô đã tràn ngập hình bóng của Isaac...Đến mức, không thể kiểm soát được....Vậy mà...Số phận lại buộc Gil phải ra đi....

Gil lấy 1 tờ giấy trắng trên bàn và 1 cây bút bi , Gil đến lúc này, Gil mới nhận ra việc ba mẹ ép Gil học thành thạo tiếng Anh lẫn tiếng Việt và nhiều cái khác nữa .... quả là hữu ích Gil bắt đầu nắn nót từng chữ viết ra

" Isaac à, nếu anh đang đọc bức thư này thì Gil đã lên máy bay đi đến quê hương của mẹ và...có thể sẽ không trở lại đây... Ba mẹ Gil... không còn nữa...Ra đi mà không thể tạm biệt 1 lời từ biệt với Isaac... nhưng...Gil muốn để lại cho Isaac... vật đính ước thay cho lời hứa... Gil sẽ đợi. Nếu anh có thể tìm được Gil và nếu chúng ta có duyên phận thì sẽ gặp lại .
Tạm biệt!!!"
Gil đặt lá thư và chiếc vòng cổ vào 1 cái hộp rồi đặt ở giữa phòng. Leo xuống rồi ngắm nhìn hình trái tim Isaac đã khắc lên thân cây. Phía trong hình trái tim là tên 2 người " Gil - Isaac" và Gil dùng con dao của mẹ khắc thêm 1 chữ " F" thay cho câu nói forever.
" đối với Gil , thì Isaac là duy nhất và cũng là mãi mãi" . Gil khóa cánh cửa sắt lại và bước đi...
Vậy là Gil và anh đã chia cách 2 người 2 nơi hai trái tim mà hai người đã từng thề non hẹn biển vẫn chưa làm được điều gì thì ngày mai cô đã lên mái bay ra đi khỏi cuộc đời anh .........

___________End Chap 4 *Part 1*__________

Ps : moah hết chap rồi mấy ché iu thấy thế nào nàk ;) hơi ít cảnh GI nhỉ nhưng mấy chap sau sẽ ráng thêm nhiều vô nhen ;) đáng lẽ đăng hồi hôm qua nhân ngày đặt biệt rồi mà có xíu trục trặc nhỏ nên hôm nay mèo mới đăng :D tạ lỗi tạ lỗ nha :)))) nhớ vote và Cmt góp ý ủng hộ cho mèo để mèo có thêm động lực ra chap ms nha iu mấy ché lém á :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro