Chương 5.2: Hẻm Xéo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry và Harmony ngạc nhiên quá. Chúng nó dợm bước qua cổng, và ngoái nhìn qua vai thấy cánh cổng thu lại thành lỗ hổng nhỏ dần và cả bức tường liền lại, y nguyên, vững chắc. Lần đầu tiên trong đời hai đứa được nếm mùi "phù thủy".

Mặc trời xoi chiếu rực rỡ trên hàng đống vạc chất bên ngoài cửa hàng gần họ nhất. Những cái vạc – đủ cỡ – bằng đồng có, bằng thau có, bằng thiếc có, bằng bạc cũng có. Một nhãn hiệu treo bên trên đống vạc cho biết: Tự khuấy – Xếp gọn được.

Lão Hagrid nói.

"Chà con sẽ cần một cái nhưng chúng ta hãy đi lầy tiền trước đã."

Harry ước sao mình có thêm chừng tám con mắt nữa, còn Harmony thì tiếc là thời gian của chúng nó quá ít để được dừng chân lang thang lâu hơn. Harmony đã từng nghĩ là thế giới phù thủy chắc cũng bình thường thôi, nhưng bây giờ thì nó đã biết thế nào là "phép mầu" đúng nghĩa. Nó đúng là "ếch ngồi đáy giếng" khi đã quá tự cao về thế giới con người - một thế giới không có phép thuật mà vẫn hiện đại vô cùng. Nhưng không, con người và thế giới bình thường của họ chẳng thể so được với phù thủy và thế giới phép thuật của họ. Hoàn toàn khác biệt! Và quả thực là hấp dẫn hơn gấp nhiều lần! Khi theo lão Hagrid bước lên phố, chúng nó cứ quay ngang đầu, đảo dọc mắt, nhìn khắp bốn phương tám hướng, để thấy hết mọi thứ: Tiệm quán, đồ đạc bày tràn ra ngoài, người ta mua sắm tấp nập. Chúng tíu tít nói chuyện, ô a với nhau, và bình phẩm về mọi thứ kỳ khôi thấy được. Khi ba bác cháu đi ngang qua tiệm Apothecary, chúng nghe một bà mập mạp đứng bên ngoài cửa tiệm le lưỡi lắc đầu:

"Gan rồng gì mà những bảy mươi Sickles một cân, có mà điên..."

Harmony liền lẩm bẩm "gan rồng" một cách vô thức.

Có tiếng còi rè phát ra từ một tiệm âm u mang bảng hiệu Sở cú Eeylop – Tawny, Screech, Barn, Brown, và Snowy. Rất nhiều trẻ con trạc tuổi Harry và Harmony đang ịn mũi vào cửa sổ ngắm những cán chổi thần bày bên trong. Harry nghe một trong đám trẻ nói:

"Coi kìa! Cán Nimbus 2000 mới toanh – nhanh nhất xưa nay..."

Những tiệm khác, cái thì bán áo chùng, cái thì bán kính viễn vọng và những trang thiết bị bằng bạc mà hai đứa trẻ chưa từng nhìn thấy lần nào trong đời. Nhiều tiệm chất đầy nhóc những thùng đựng lá lách dơi và mắt lươn. Và hàng núi sách thần chú, hàng súc to, hàng cuộn lớn giấy da, rồi những chai quỷ dược, những trái cầu phép...

Cuối cùng, ba bác cháu đến một toà nhà trắng như tuyết, cao vượt trên những tiệm quán thấp lè tè. Lão Hagrid thông báo:

"Gringotts."

Đứng bên cạnh tấm cửa đồng bệ vệ, trong đồng phục màu tía và vàng, là...

"Đúng là yêu tinh đấy."

Lão Hagrid nói thầm với hai đứa sinh đôi khi cả ba bước lên những bậc thềm trắng tiến về phía hắn. Tên yêu tinh lùn hơn Harry cả cái đầu, và chỉ cao đến ngang hông Harmony. Trông hẳn là đáng yêu nếu hắn không có một gương mặt ngăm đem tinh quái, một chòm âu nhọn, và Harry để ý thấy chân cẳng và ngón tay của hắn rất dài. Hắn cúi chào khi hai bác cháu đi ngang qua. Bây giờ họ đối diện với ha cánh cửa khác, bằng bạc, với những dòng chữ này khắc trên cánh cửa:

Khách lạ, mời vào, nhưng chú ý:

Hễ tham thì thâm.Những ai hưởng mà không hiến,Đến phiên thì trả gấp nhiều lần vay.Vậy cho nên nếu khám phá được.Dưới sàn, kho tàn không phải của mình.Thì, quân trộm cắp, hãy coi chừng.Cái mi lãnh đủ không phải kho tàn đâu.

Lão Hagrid nhắc lại:

"Như ta đã nói rồi đó, chỉ có điền rồ mới toan tính chuyện cướp Gringotts."

Hai tên yêu tinh lại cúi chào ba bác cháu khi họ đi qua cánh cửa bạc. Đằng sau một cái quầy dài, hàng trăm tên yêu tinh ngồi trên những cái ghế cao, hí hoáy viết những cuốn sổ cái, chăm chú cân bạc cắc bằng những chiếc cân đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá quý qua những con mắt kính. Có vô số cửa dẫn ra các hành lang, và nhiều yêu tinh nhộn nhịp hướng dẫn khách ra vô các cửa ra này. Lão Hagrid và hai đứa nhóc đi tới cái quầy. Lão nói với một tên yêu tinh đang rảnh:

"Chúc buổi sáng yên lành. Chúng tôi đến để rút ít tiền trong tủ ông Potter."

"Ông có chìa khoá chứ?"

"Có chứ, ủa chắc nó đâu đây thôi."

Lão Hagrid bắt đầu lộn trái các túi áo khoác, làm văng tung toé cả nắm thực phầm viên cho chó lên cuốn sổ của tên yêu tinh. Hắn nhăn mũi. Harry thì mải ngó tên yêu tinh bên phải đang cân một đống hồng ngọc to như một đụn than đá, còn Harmony thì dỏng tai nghe ngôn ngữ riêng mà bọn yêu tinh nói với nhau. (Thì ra na ná tiếng Latinh!)

Cuối cùng lão Hagrid reo lên:

"Kiếm được đây rồi."

Lão đưa một chiếc chìa khoá bằng vàng bé tí cho tên yêu tinh. Tên này cầm lấy xem xét kỹ lưỡng rồi nói:

"Cái này trông đúng quy định."

Lão Hagrid ưỡn ngực ra vẻ quan trọng nói thêm:

"Và tôi còn có một lá thư của giáo sư Albus Dumbledore. Nó liên quan đến Cái – mà – ai – cũng – biết – là – cái – gì – đấy ở trong hầm bạc bảy trăm mười ba."

Tên yêu tinh đọc lá thư rất cẩn thận. Xong, hắn đưa lá thư cho lão Hagrid nói:

"Rất tốt. Tôi sẽ cho người đưa quý vị xuống cả hai hầm bạc. Griphook!"

Griphook là một tên yêu tinh khác. Hắn đợi cho lão Hagrid thu lượm mấy viên đồ ăn cho chó lại vô túi, rồi mới đưa lão cùng Harry và Harmony đi về phía một trong những cánh cửa mở ra hành lang.

Harry hỏi:

"Cái – mà – ai – cũng – biết – là – cái – gì – đấy ở trong hầm bạc bảy trăm mười ba là cái gì?"

Lão Hagrid làm ra vẻ bí mật:

"Không thể nói cho hai con biết được. Cực kỳ bí mật. Công tác của Hogwarts. Cụ Dumbledore tin tưởng ta. Nói cho hai con biết ta mất việc như chơi."

Griphook mở cửa cho họ. Lần này Harry hơi ngạc nhiên, vì nó tưởng sẽ thấy những tường cẩm thạch nguy nghi như nãy giờ, nhưng lại chỉ thấy một lối đi hẹp bằng đá được những ngọn đuốc chập chờn rọi sáng. Con đường khá dốc dẫn xuống một cái sàn có những đường rầy xe lửa nhỏ xíu. Điều này thì làm Harmony thầm hứng khởi. Cô bé nghĩ cái này giống trò tàu lượn siêu tốc - thứ mà cô bé chưa bao giờ được chơi ở cả hai kiếp. Griphook thổi còi, một toa xe tự hành cũng nhỏ xíu, lất cất chạy trên đường rầy về phía họ. Họ trèo lên – lão Hagrid xoay trở hết sức vất vả – rồi toa xa vọt đi.

Ban đầu toa xe còn lất cất chạy trong những hành lang quanh co. Harry cố nhớ, trái, phải, phải, trái, giữa ngã ba, phải, trái, trái, phải... Nhưng rồi nó không thể nào nhớ được. Harmony thì đã hối hận sau khúc cua thứ bao nhiêu đó mà nó không đếm kịp. Cái "tàu lượn" này đang đoạ đầy đầu óc và cả dạ dày nó. Cái toa xe cút – kít coi bộ tự nó biết rõ lộ trình của nó, bởi vì chẳng thấy Griphook điều khiển gì cả.

Không khi lạnh dần, luồng khí lạnh làm nhức buốt mắt Harry, nhưng nó không chịu nhắm mắt lại. Nó ngó Harmony và thấy con bé đã bụm mặt từ thuở nào, thế là nó quay trở lại, chăm chăm nhìn cung đường phía trước. Có một lần nó tưởng nó nhìn thấy một đốm lửa bừng lên ở cuối con đường, khi toa xe chạy qua khúc quanh nó mới nhận ra đó là một con rồng, nhưng không kịp nhìn kỹ. Nó chỉ có ấn tượng là con rồng rất to, rất to.

Họ càng xuống sâu, qua nhiều hồ ngầm dưới mặt đất, nơi những vú đá và măng đá khổng lồ thòng từ trên trần xuống và mọc từ dưới sàn lên. Cố nói to hơn tiếng ầm ầm của toa xe chạy, Harry hỏi lão Hagrid:

"Vú đá với măng đá khác nhau ra sao hả bác Hagrid?"

"Chữ măng dài hơn chữ vú. Nhưng đừng có hỏi gì ta lúc này nữa. Ta cảm thấy say xe rồi."

Trông lão quả là tái nhợt đi, thật ra là trông lão xanh lè. Cuối cùng, khi cái toa xe dừng lại bên cạnh một cánh cửa nhỏ trên tường của đường hầm, lão Hagrid leo xuống và phải đứng tựa vào tường để cho chân cẳng bớt run lẩy bẩy. Harmony, té ra trông cũng không khá khẩm hơn lão Hagrid là bao. Tuy không cần dựa vào đâu để giữ thăng bằng, nhưng Harry có cảm giác con bé lâng lâng, bay bay là lạ. Con bé ương ngạch từ chối sự giúp đỡ của Harry.

Griphook mở khoá cánh cửa. Khói xanh toả ra mù mịt, và khi khói tan, Harry há hốc miệng nhìn. Bên trong là hàng đụn vàng, hàng cột bạc, hàng đống tiền đồng nhỏ. Tiền tài làm bừng tỉnh con người, Harmony cũng đã thấy hết biệt cái nỗi say xe. Cơn nôn nao biết mất khỏi cổ họng như chưa từng xuất hiện. Hồi nào giờ nó mới được thấy hơi thở giàu sang gần đến mức này. Lão Hagrid mỉm cười:

"Của hai con tất cả đó."

Tất cả là của Harry và Harmony!? Không thể tin được. Ông bà Dursley hẳn là không biết gì về kho tàng này, chứ nếu mà họ biết thì đời nào còn lại chút gì tới tay hai đứa nó? Biết bao nhiêu lần ông bà Dursley than vãn là họ tốn biết bao nhiêu tiền nuôi báo cô chúng nó. Vậy mà có cả một kho tàng thuộc về anh em nó nằm sâu phía dưới London.

"Con xin phép hỏi một điều này."

Harmony nhìn lão Hagrid một cách nghiêm túc làm lão đâm ra cũng thấp thỏm. Lão cho là Harmony sẽ hỏi một câu gì cao siêu mà rất có thể là lão không giải đáp được. Lão luôn ý thức được đầu óc lão không được sáng dạ lắm, còn Harmony thì thể hiện rõ là một đứa bé nhạy bén hệt như mẹ nó vậy. Lão lo tới lo lui, mồ hôi chẳng biết rịn trên trán tự lúc nào.

"Ừ, ừ, con hỏi đi." Lão lắp bắp.

"Con có thể làm mọi thứ với chúng được đúng không?"

Lão Hagrid quẹt lớp mồ hôi mỏng:

"Ư-ừ...?"

"Vậy... Có phiền không nếu..."

Cả lão Hagrid và Harry đều nuốt một ngụm nước bọt, miệng hơi há ra, mắt chăm chăm nhìn Harmony.

"Có vấn đề gì không nếu... nếu con nằm trên chúng?"

"Kể có có vấn đề thì... Hả!?"

"Em muốn gì thì... Hả!?"

Lão Hagrid và Harry toan nói một thứ gì mang hàm ý cam đoan sâu sắc, chợt khựng lại, và miệng cả hai tròn xoe đủ để nhét một quả trứng.

"N-nằm á? Ý con/em là sao?" Họ lại đồng thanh.

"Vâng ạ. Nằm!" Harmony gật đầu cái rụp.

Nằm trên vàng! Ôi, trái tim Harmony sắp vụt khỏi lồng ngực đến nơi. Con bé không thể thôi tưởng tượng bản thân làm một hình người tuyết giữa đống vàng. Aaa... Tưởng tượng thôi cũng thấy sảng khoái.

Lão Hagrid bối rối, ấp úng nhìn sang Griphook:

"Chuyện này..."

"Chúng tôi đã ếm bùa Ngăn nắp." Griphook dường như biết mối lo của lão Hagrid là gì. "Dù quý cô đây có làm lộn xộn đến đâu thì sau đó đống vàng sẽ tự trở về vị trí cũ, đúng nơi đúng chỗ."

Chỉ chờ có thế, Harmony đã lao vụt vào trong và lăn vào giữa các đụn vàng. Các đụn vàng từ to đến nhỏ, từ đồng đến bạc đến vàng rơi ùn ùn xuống người nó, nhưng nó không quan tâm điều này có làm nó đau hay không, nó chỉ tận hưởng cái cảm giác được "bơi trong vàng" mà chỉ có trong mơ mà thôi. Harmony vùng vẫy giữa những đồng tiền và hò hét như chưa từng gặp chuyện gì vui sướng và hạnh phúc hơn.

"Con bé... thường như thế này hả?" Lão Hagrid thậm thụt hỏi Harry.

"K-không ạ..." Harry lắc đầu, dường như chính cậu bé cũng không ngờ được cái phản ứng thái quá này của Harmony với tiền bạc, "bình thường em ấy trầm tĩnh lắm..."

"Ừ... thôi... chắc là bác hiểu được."

Lão Hagrid chặc lưỡi cảm thông. Ngạc nhiên, Harry cũng có vẻ như vậy, nhưng nhiều hơn một phần tiếc thương. Cậu bé đang cho rằng Harmony thường ngày đã giấu đi nhiều sự tự ti về gia cảnh. Cũng đúng thôi, con bé toàn phải mặc lại các bộ đồ hoa hòe hoa sói của dì Petunia, lại không được ăn những món mà con bé thích, ví dụ điển hình và đơn giản nhất là kem, và còn nhiều điều khác nữa... Thế nên, ngay khi nhìn thấy các đồng vàng phù thủy, lại biết đều là của mình, thì em nó mới hân hoan đến thế. Càng nghĩ, Harry càng tự nhủ bản thân phải để ý Harmony nhiều hơn, và âm thầm thề rằng nó sẽ làm cho cái kho này chất nhiều vàng hơn nữa để em nó được chơi thỏa thích.

Trong khi để cho Harmony vui chơi với đống vào, lão Hagrid giúp Harry hốt một mớ vàng bạc đồng vô một cái túi. Lão giải thích:

"Đồng vàng gọi là Galleons, mỗi đồng vàng ăn mười bảy Sickle bạc, và mỗi Sickle ăn hai mươi chín Knuts đồng, cũng dễ tính thôi. Xong, nhiêu đây là đủ cho hai học kỳ cho hai đứa, phần còn lại được giữ an toàn. À... thì... nếu muốn con có thể lấy thêm một ít... ừ... để cho Harmony cầm."

"Vâng, con cũng nghĩ thế." Nói đoạn, Harry nhìn về phía Harmony, tinh mắt thấy con bé cũng đã cất vào túi áo mấy đồng Galleons rồi. Nhưng thôi, tiêu cho Harmony thì Harry không thấy tiếc lắm, chỉ cần chú ý mấy lần sau là được; hoặc nó tiêu cho nó ít đi, còn lại thì để dành cho em nó.

Lão Hagrid quay sang và nói với Griphook:

"Bây giờ làm ơn đưa chúng tôi đến hầm bạc bảy trăm mười ba, và chậm chậm một chút cho tôi nhờ."

Griphook nói:

"Chỉ có một tốc độ mà thôi. Và nhắc nhở quý cô kia mau ra giùm. Ôi Merlin, lần đầu tôi thấy một người như thế, ngay cả bọn trộm cướp từng vào được đây cũng không..."

Họ lại xuống sâu hơn nữa, và càng lúc càng tăng tốc. Không khí càng lạnh khủng khiếp khi họ vượt qua những khúc quanh chật hẹp. Lắc lư toa xe vượt qua một cái khe núi ngầm dưới lòng đất, Harry chồm qua thành toa để coi thử phía dưới đáy sâu thẳm và tối om ấy có gì, nhưng lão Hagrid nắm cổ áo nó kéo nó ngồi xuống và cự nự một mách. Harmony thì quả thực đã hết say xe. Tay nó để trước ngực, nơi mà rất có thể đã cất chỗ vàng nó vừa lấy, và mắt bâng khuâng nhìn vô định.

Hầm bạc bảy trăn mười ba không có ổ khóa. Griphook lúc này cũng tỏ ra quan trọng hắn bảo:

"Lùi lại."

Rồi hắn gõ nhẹ nhàng lên cánh cửa bằng một ngón tay dài, và cánh cửa chỉ việc tan chảy ra.

Griphook gải thích:

"Nếu người nào khác một yêu tinh Gringotts gõ lên cánh cửa thì hắn sẽ bị hút xuyên qua cánh cửa và mắc kẹt trong đó vĩnh viễn."

Harry thắc mắc:

"Bao lâu các ông mới kiểm tra những thứ bên trong một lần?"

"Khoảng mười năm."

Griphook trả lời với một nụ cười quái dị.

Trong hầm bạc cực kỳ an toàn này ắt hẳn phải là thứ gì cực kỳ phi thường. Harry chắc chắn như vậy, nên nó háo hức nhoái người vô xem, tưởng sẽ thấy ít nhất cũng cả biển châu báu ngọc ngà. Nhưng thoạt đầu nó chẳng thấy gì cả. Căn phòng hầu như trống rỗng. Rồi nó chú ý đến một cái gói nhỏ bụi bặm gói trong một miếng giấy nâu nằm trên sàn. Lão Hagrid lập tức nhặt nó lên nhét sâu vô túi trong của chiếc áo khoát.

Harry thèm biết cái đó là cái gì hết sức, nhưng cũng biết là khôn hồn thì đừng hỏi. Nó toan quay qua hỏi thầm Harmony để đoán xem thứ đó là gì, nhưng nhìn sắc mặt của Harmony, nó nghĩ là nó nên im lặng thì hơn. Harmony vẫn còn chìm đắm trong đụn vàng ở kho nhà chúng nó.

Lão Hagrid nói:

"Đi thôi, trở lại cái xe thổ tả này, và đừng có mà nói chuyện với ta trên đường về, ta từ giờ ngậm chặt miệng là thượng sách."

Sau chuyến tàu lắc lư trở về mặt đất, ba bác cháu đứng chớp mắt lia lịa trong ánh nắng rạng rỡ phía trước toà nhà Gringotts. Harmony đã thôi cái vẻ tham lam và khoái trá. Giống như là ngay lúc bước ra khỏi cái kho hầm của bọn yêu tinh thì con bé đã trở lại với sự yên tĩnh và trưởng thành trước tuổi. Còn Harry, với một túi đầy tiền, không biết nên chạy đi đâu và làm gì trước tiên. Nó không cần phải hỏi tỉ giá – một đồng Galleon ăn bao nhiêu đồng bảng Anh – cũng biết là nó đang có trong tay nhiều tiền hơn bao giờ hết trong đời nó. Nhiều hơn cả tiền mà Dudley từng có. Rồi nó chợt nghĩ, không biết tiền phù thủy có đổi ngược về đồng bảng Anh không? Nếu có, nó muốn mua cho Harmony mấy cái váy mới. Nó đã nhìn qua tiệm thời trang của giới phù thủy và thấy rằng không hợp thời cho lắm. Quan trọng là, dì dượng Dursley sẽ xé hết đống đồ đó nếu chúng dám mang về và mặc quanh nhà rồi đi ra ngoài phố.

Thế nhưng, Harry không kịp hỏi thì lão Hagrid đã hất đầu về phía cửa tiệm Trang phục cho mọi dịp của Phu nhân Malkin.

"Mua đồng phục trước đã."

Harry quên khuấy luôn. Nó đi theo lão Hagrid đến trước cửa tiệm, rồi nó tưởng lão Hagrid dẫn hai đứa vô tiệm, nhưng lão lại nói:

"Harry nè, con có phật ý không nếu ta ghé vô quán Leaky Cauldron làm một ly? Cả Harmony nữa, có ổn không con? Mấy toa xe Gringotts hành ta quá sức."

Trông lão có vẻ còn hơi say xe, cho nên Harry đành đi vô tiệm của phu nhân Malkin mà không có lão, trong lòng hết sức lo âu. Harmony thì chẳng mấy khi lo lắng, con bé rất thoải mái khi được đi lại loanh quanh một mình.

Phu nhân Malkin là một mụ phù thủy mập lùn, cười toe toét và mặc đồ toàn màu hoa cà. Là anh trai nên Harry luôn đảm nhiệm việc giao tiếp trước tiên. Nó vừa há miệng toan nói thì bà đã tươm tướp:

"Đồng phục Hogwarts hả cưng? Ở đây có nhiều lắm, tha hồ cho con chọn. Như trong kia lúc này có một quý ông trẻ tuổi đang thử đồ đấy. Và đây, chà, em gái con hả? Ừ, con bé có thể đợi lượt sau."

Đằng sau cửa hàng, một thằng bé có gương mặt nhọn nhợt nhạt đang đứng trên cái bục cho một mụ phù thủy khác lượt thử cái áo chùng đen của nó. Phu nhân Malkin đặt Harry đứng trên một cái bục khác bên cạnh, trùm một cái áo dài qua đầu nó, bắt đầu đánh dấu chiều dài để xén bớt, trong khi Harmony ngồi đung đưa ở một ghế cao bên cạnh. Đôi mắt của Harmony, lúc này, đang đặt trên người thằng bé nhợt nhạt kia. Theo thẩm mỹ của Harmony, thì thằng bé trông cũng khá điển trai, chỉ là trắng đến bệnh. Nó nghĩ, chắc da của ma cà rồng cũng chỉ thế này thôi. Được cái, thằng bé có đôi mắt khá đẹp. Mắt xếch, và tròng mắt có màu xám ánh chút xanh lam. Nhìn thế nào thì cũng thấy một vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo cả.

Thằng bé nhợt nhạt nói:

"Chào. Cũng vô Hogwarts à?"

Harry đáp:

"Ừ."

"Ba tao đang mua sách cho tao ở tiệm kế bên và má tao thì đã lên phía đầu phố để kiếm mua một cây đũa phép."

Giọng thằng bé này có âm điệu nhừa nhựa chán ngắt. Nó lại nói nhiều:

"Lát nữa tao kéo má tao đi coi chổi đua. Thật không hiểu tại sao người ta lại không cho phép học sinh năm thứ nhất có chổi thần. Tao tính làm nư với ba má tao để mua cho tao một cây rồi tao sẽ lén đem vô trường."

Harry sực liên tưởng đến Dudley. Thằng bé vẫn tiếp tục huênh hoang:

"Nè, mày đã bao giờ có chổi riêng chưa?"

"Chưa."

"Biết chơi Quidditch chớ?"

"Không."

Harry vừa đáp vừa thắc mắc không biết Quidditch là cái gì? Thằng bé vênh váo:

"Tao chơi xịn. Ba má tao nói tao mà không được chọn vào đấu cho nhà tao thì đó
là một tội lỗi. Và tao phải nói, tao đồng ý. Mày biết sẽ ở nhà nào chưa?"

"Chưa."

Harry trả lời mà cảm thấy mình cứ ngu thêm từng phút một, còn Harmony thì phì cười vì vẻ mặt ngờ nghệch của Harry. Chẳng mấy khi con bé thấy anh-trai-rớt này cũng khá đáng yêu. Bấy giờ, thằng nhợt nhạt mới chú ý đến Harmony. Nó nhìn Harmony nghi ngờ:

"Mày... À, bạn là?"

Harmony chỉ tay về phía Harry trong khi Harry nhanh mồm nói "Em gái tôi!" thật lớn. Harmony đã quá rõ tính Harry nên mới vậy, không cần cô bé phải mở lời, thì Harry cũng tự lo hết.

"Con bé là em gái tôi." Harry nhấn mạnh như sợ thằng kia nghe không hiểu.

Thằng nhợt nhạt chỉ ồ một tiếng như đã hiểu. Nó vẫn chăm chăm nhìn Harmony như đánh giá. Mắt nó không cố kị đảo quanh Harmony từ đầu đến chân, và Harmony chẳng tỏ ra khó chịu hay tức tối gì. Con bé thoải mái cho thằng nhợt nhạt săm soi.

"Gu ăn mặc thật... hay."

Cuối cùng, thằng nhợt nhạt nhận xét với vẻ không thành thật lồ lộ. Harry đỏ au mặt, còn Harmony thì cười ha hả.

"Bạn cũng vậy."

Harmony vừa cười đáp. Giọng con bé thay đổi theo tâm trạng, nên khi con bé mà thấy vui, thì người ta nghe vào rất vui tai.

"Đẹp, mắt bạn ấy, và gu ăn mặc cũng rất chất!"

Harmony không tiếc một lời khen để đổi lấy ấn tượng tốt từ người khác. Con bé đã quan sát đủ. Thằng nhợt nhạt này có mong muốn được nói, được thể hiện cao, được chiều chuộng cao, chứng tỏ hai điều: một là giống Dudley, là cục cưng vàng của mẹ, cái gì nó cũng là nhất; hai là không có tiếng nói ở trong nhà, hoặc là nói mà không được ai lắng nghe. Vấn đề của một đứa trẻ lắm mồm quá mức bình thường đều vậy cả. Harmony đã quá quen thuộc với kiểu trẻ con này. Mà để đối phó với loại này, cách tốt nhất là tỏ ra bản thân là một người thích nghe chúng nói.

"Nghe chừng bạn có nhiều hiểu biết ha!? Về Hogwarts, rồi nhà, Quidditch, mọi thứ,... nhỉ? Bạn có thể nói thêm không?"

Harmony ngân nga hỏi, đi kèm một lời tâng bốc khéo léo làm thằng kia gật gù thích thú:

"Ừ thì... ừ, tao... tôi biết tất! Ngoại trừ nhà ra. Thật ra không ai thực sự biết cho đến khi chính thức nhập học. Nhưng mà tao...à... tôi thì biết là tôi sẽ ở nhà Slytherin, tất cả mọi người trong gia đình tôi đều từng ở đó mà. Thử nghĩ tôi mà bị tống vô nhà Hufflepuff thì chắc tôi nghỉ quá. Phải không?"

Harry chẳng biết nói gì hơn là phát ra một tiếng ậm ừ trong cổ họng, ước ao sao cho nó có được điều gì thú vị để nói. Nó trông Harmony hào hứng ra mặt khi nghe thằng lạ mặt nói mà vừa tức vừa buồn. Nó cũng muốn được ba hoa và trông Harmony nhìn mình ngưỡng mộ như một người biết tuốt.

Thằng bé nhợt nhạc bỗng kêu lên:

"Ê ngó lão già kia kìa."

Nó hất đầu về phía cửa sổ. Lão Hagrid đang đứng ở đó. Lão nhe răng cười với Harry và Harmony và chỉ hai cây kem to tướng, ra hiệu lão không vào được. Harry mừng rỡ là giờ đây nó có biết một hai điều mà thằng bé không biết.

"Đó là bác Hagrid bác làm việc trong trường Hogwarts."

Thằng bé nói:

"A, tao có nghe nói về lão. Một loại đầy tớ ấy mà, phải không?"

Harry cảm thấy mình càng lúc càng bớt ưa thằng bé. Harmony thì xoa cằm chiêm nghiệm, thẳng bé này nói như thể nó đến từ một gia đình quyền quý hơn. Nó đang tỏ ra là nó trên cơ và cao cấp hơn người khác...

"Bác ấy là người giữ khóa."

"Đúng y chang. Tao nghe nói ổng mọi rợ lắm – Sống trong một cái chòi trong sân trường, thỉnh thoảng lại say xỉn, lại còn tập tễnh làm phép thuật nữa chứ, nhưng rốt cuộc lại làm cháy cái giường của mình."

Harmony tự thưởng cho mình một tràng pháo tay. Yup, trúng rồi!

Harry lạnh lùng nói:

"Tôi thấy bác ấy giỏi lắm."

Thằng bé khịt mũi:

"Mày tưởng vậy hả? Mà tại sao mày dây dưa với lão? Ba má mày đâu?"

"Họ chết rồi."

Harry không muốn tiếp tục về đề tài đó với thằng bé này nữa. Thằng đó tỏ ra thương hại:

"Tội nghiệp. Nhưng ba má mày cũng thuộc giới của chúng ta, phải không?"

"Ý cậu nói là ba má tôi có phải là phù thủy không hả?"

"Mày cũng biết là người ta đâu có thu nhận người thuộc giới khác vào Hogwarts, đúng không? Họ không giống chúng ta, không được nuôi dạy theo cách của chúng ta. Có đứa chẳng biết tí gì về Hogwarts khi nhận được giấy gọi nhập học, tưởng tượng nổi không? Tao nghĩ người ta nên duy trì truyền thống gia đình phù thủy xưa. À, mày thuộc dòng họ nào?"

Harry chưa kịp mở miệng thì phu nhân Malkin đã lại nói trước:

"Con xong rồi cưng ạ."

Harry chẳng hề tiếc cuộc trò chuyện bị chấm dứt ngang xương, nhảy ngay khỏi cái bục. Thằng kia nói:

"Thế chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Hogwarts đúng không?"

Harry không trả lời mà đi thẳng, quên mất là Harmony còn chưa được đo áo. Thế nhưng, không cần bà Malkin đến gần, con bé đã đưa cho bà một tờ giấy ghi đầy đủ số đo của nó. Bà Malkin cầm lấy và dành cho con bé một cái nhìn mà nó không biết phải tả thế nào, chắc là hơi ngạc nhiên, rồi bà lại lẳng đi đâu.

"Hình như anh trai bạn không thích tôi lắm." Thằng bé nhợt nhạt kia chợt lên tiếng.

"Hửm?" Hamrony quay đầu nhìn thằng nhóc. "Bạn đang nói với tôi hả?"

Thằng bé nhợt nhạt gật đầu:

"Rất khó để kết bạn, thật sự. Tôi chỉ có hai thằng thiểu năng chơi từ bé đến giờ."

"Ồ." Harmony đáp.

"Chúng nó không đến nỗi tệ, nhưng mà... đầu óc chúng nó chậm lắm."

Harmony tủm tỉm cười nhìn thằng bé, khiến thằng bé bớt nhợt nhạt hơn.

"Anh trai mình chỉ không thích người hay nói xấu người khác thôi."

Harmony giải thích, nhưng thằng bé có vẻ chưa bắt kịp ý mà con bé muốn nói.

"Còn mình thì không thích những người lắm mồm. Ồn ào lắm!"

Vừa nói vừa nhún vai. Xong, Harmony đưa tay ra với thằng bé nọ:

"Thôi thì coi như là cũng có quen biết nhé!"

Thằng bé ngạc nhiên nhìn Harmony rồi nhìn xuống tay cô bé. Bằng một sự hấp tấp và bối rối không thể che giấu, cùng đôi mắt ánh lên một tia vui vẻ, thằng bé toan bắt lấy tay Harmony mà nói:

"Hân hạnh!"

Đúng lúc này, bà Malkin trở vào và thông báo của Harmony cũng đã xong xuôi. Harry cũng đã chạy trở lại và kéo tay Harmony đi.

"Hẹn gặp lại!"

Harmony vẫy tay với thằng bé - hẵng còn tần ngần với bàn tay giơ ra giữa không trung. Nó không kịp bắt tay với cô bé, cũng không kịp hỏi tên cô.

"Hẹn gặp lại..." Nó thì thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro