Short Fic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng buông nhẹ trên vai , trong bức hình đã nhàu nát và cũ kĩ nắng chiều ngọt ngào nhưng cũng phải nhường lại hào quang cho chàng trai trong hình. Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vuốt những nếp nhăn trên tấm ảnh rồi lại lặng lẽ vuốt từng đường nét khuôn mặt người trong hình. Nước mắt cất giấu bao nhiêu giây phút bất chợt như vỡ òa vì nụ cười ngọt ngào xa xăm kia. Quá khứ như ùa về theo gió bên ngoài cửa sổ ấm áp mà day dứt.

Năm ấy giữa đường phố đông người có hai cậu bé mỉm cười ngây ngô cùng nhau hát những ca khúc mà đến nghĩa mình còn chưa hiểu hết.

Năm ấy trong vườn hồng ngập tràn sắc đỏ kiều diễm tràn ngập hình ảnh của hai bóng dáng cao cao gầy gầy nghịch ngợm nô đùa nhau.

Năm ấy khi Vương Nguyên căng thẳng trước khi lến sân khấu sẽ có Vương Tuấn Khải nắm tay nhẹ nhàng trấn an.

Những cái năm ấy đó, họ đã cùng nhau đi qua thật ngọt ngào. Chẳng có xa cách, chẳng có trưởng thành, chẳng có phiền muộn âu lo, chỉ có tuổi thanh xuân tươi mát nhẹ nhàng.

Vương Tuấn Khải vẫn cứ trầm luân trong hồi ức không thoát ra được. Hồi ức đặt trong tim như một cành hoa hồng đẹp ngọt ngào diễm lệ nhưng chạm đến  gai sẽ  đâm chảy máu.  Cậu ấy vẫn cứ cố chấp dằn vặt mình, vẫn cứ cố chấp yêu thương nhớ nhung một bóng hình đã hóa hư không. Nói là cố chấp nhưng thật ra là  si tình, nói là dằn vặt nhưng thực ra là hoài niệm. Vương Nguyên đã hóa thiên thần, mọi chuyện đã hóa hồi ức, ngoảnh lại ngoài tro tàn Vương Tuấn Khải chẳng nhìn thấy gì.

Thế giới này đã quá phũ phàng với Vương Tuấn Khải, lấy đi của cậu ấy Vương Nguyên chính là lấy đi thế giới của cậu ấy, lấy đi trái tim của cậu ấy  cũng là đã nợ cậu ấy quá nhiều. Nhưng Vương Tuấn Khải chẳng biết tìm ai để trách móc, chẳng biết tìm ai để đòi lại nợ nần, đành một mình gặm nhấm uất ức đau thương đến bạc đầu.

Cả Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải chẳng ai muốn rời bỏ ai, họ sinh ra chỉ để dành cho nhau, họ thương thương yêu yêu nhau không ai có thể thay thế, họ ở bên nhau bù trừ cho những khuyết điểm của nhau, tỏa sáng nâng đỡ ưu điểm cho nhau khiến cho ai ai cũng phải ghen tị cho mối lương duyên đẹp đẽ diệu kì này. Có lẽ thượng đế quá nhỏ nhen, có lẽ thượng đế đã quá ích kỉ, có lẽ thượng đế quá ghen tị với sự đẹp đẽ của tình yêu ấy nên mới mang Vương Nguyên đi mất khỏi Vương Tuấn Khải.  Hai người khi yêu nhau thì khoảng cách lớn nhất không phải hai đầu thế giới mà khoảng cách vừa tàn khốc vừa xa xôi nhất chính là hai đầu sinh tử.

Mất đi Vương Nguyên dù thế giới vẫn chuyển động, dù gió vẫn thổi mây vẫn bay, dù trái tim của Vương Tuấn Khải vẫn đập nhưng linh hồn của Vương Tuấn Khải đã sớm bay theo những cơn gió mang hình bóng  của Vương Nguyên, tan biến vào trong ráng chiều mờ nhạt tang thương.

Những ngày đầu tiên khi thế giới của Vương Tuấn Khải thiếu vắng hình bóng cậu thiếu niên ấm áp hay cười trời đổ mưa tầm tã, Vương Tuấn Khải dường như nghe thấy tiếng khóc đau thương của Vương Nguyên. Mưa vẫn cứ lạnh lùng rơi, Vương Tuấn Khải cao ngạo thường ngày vẫn cứ ngồi bên bờ sông ngước mặt lên trời để những giọt nước mắt cuối cùng trôi theo dòng nước mưa lạnh buốt. Sau đó, và nhiều năm sau đó khi trái tim của Vương Tuấn Khải đã không thể giả vờ mạnh mẽ người ta mới lại nhìn thấy một bóng dáng  một người đàn ông ngồi bên bờ sông năm nào ngẩng đầu nhìn nắng buông xuống mà rơi nước mắt.

Năm tháng chính là đóa hoa, tuổi thanh xuân e ấp mà cuồng nhiệt trưởng thành hơn thì nở rộ và cuối cùng là úa tàn. Vương Nguyên dù không còn tồn tại những vẫn ở lại trong tim Vương Tuấn Khải cùng anh nở rộ rồi úa tàn.  Đi qua cơn mưa tầm tã của tuổi thanh xuân Vương Tuấn Khải đã thấu hiểu quá nhiều, đã đau lòng quá nhiều, đã cố chấp quá nhiều. Đứng giữa tuổi trưởng thành chín chắn Vương Tuấn Khải vẫn không buông được quá khứ ấy nên đau khổ trong lòng có lẽ vẫn còn mãi mãi.

Ừ thì cứ nhớ, ừ thì không thể quên, ừ thì cố chấp. Tình cảm vốn là một loại cố chấp không thể buông vậy thì không cần quên , nhưng nên lặng lẽ để vào một góc khuất trong lòng như vậy sẽ bớt đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro