chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA_Tiếng hét của một người đang ngồi trong phòng xem là tất cả mọi người giật mình cùng tò mò nhìn qua,người vừa hét mặt vô cùng hưng phấn giơ tay chỉ vào mần hình góc bên trái nơi camera được đặt để ghi lại chặng đầu của quãng đường.Bây giờ mọi người mới để ý tới chiếc xe vừa rời vạch xuất phát không lâu đó.NHững tiếngồào bàn tán sôi động caả căn phòng:

-Giờ mới xuất phát có phải quá muộn rồi không._Một người tỏ vẻ lo lắng hỏi.

-Chưa chắc.Nhìn tốc độ lái của họ đi,nếu cứ duy trì vận tốc như vậy đợi cho những xe phía trước ngươi đấu ta đá đến kẻ sống người chết thì chiếc xe này có phải rất có lợi hay không._Một người có vẻ hiểu biết giải thích.

-Ồ....__Tất cả mọi người trong phòng sau khi người kia giải thích thì cùng trầm trồ.

-Mọi người.........mọi người nhìn kĩ chiếc xe đó đi.Đó không phải chiếc xe của quán quân bí mật trong cấc cuộc đua xe ngầm gần đây sao.__Phát hiện này thành công kéo hết sự chú ý của mọi người:

-Bảo sao người đó lại chọn cách mạo hiểm xuất phát muộn như vậy.Hóa ra là "chân nhân bất lộ tướng" được mọi người ca tụng gần đây nha.

Sau khi quan sát tất cả mọi việc Nhất Lân và Đình Tín quay sang nhìn nhau 'mắt đối mắt' trên mặt họ bây giờ không thể nhìn ra là biểu cảm gì.

Quay lại với trường đua

Hiện giờ Chí Hoành đang vô cùng chật vật vừa phải tránh đường đạn từ cả trước và sau của chiếc xe lại vừa phải giừ không cho xe lao quá đà mà đâm thẳng xuống vực.Mọi người hỏi nguyên nhân tại sao cậu lại chật vật như vậy ư,vậy thì phải hỏi cái tên đang ngồi lau sung bên cạnh cậu đây này.Nhờ ơn của kẻ này mà bây giờ dây thần kinh của cậu đang căng như dây đàn đây.

Cậu không hiểu sao 2 người đang phân chia công việc rất là bình đẳng : cậu phụ trách lái còn Vương Nguyên phụ trách hạ đối thủ.Nhưng chỉ được một lúc đầu,đợi khi xe 2 người theo được mấy xe cách phía trước thì cái tên này lại dở chứng.Lúc đấy hắn nói sao nhỉ,à hình như là: 'chơi như vậy không kích thích,với lại như vậy có phải quá dễ dàng với cậu rồi không.Để tôi giúp cậu luyện tay lái luôn nha'.

Đúng vậy,chỉ một câu nói như vậy thôi, chỉ vài dòng ngắn ngủi vậy thôi mà giờ cậu đang 'thừa sống thiếu chết' đây này.

'Cho tôi xin đi,cậu đang nổi hứng trả thù tôi thì có.Luyện tay lái....hừ cậu mà có long vơi tôi như vậy thì chó cũng có thể nói tiếng người nhá'__Thực sự thì câu này Chí Hoành chỉ dám nghĩ chứ không dám nói.Tại sao ư,nhìn khẩu sung trên tay Vương Nguyên sáng bóng là cậu hết dám nói rồi. 'Why?sao cái số cậu nó lại khổ như vậy chứ'

Không biết có phải trùng hợp hay không mà cả hai viên đạn chọn cùng một thời gian và địa điểm mà bay thẳng đến xe của hai người trong lúc Chí Hoành còn đang mải cảm thán.Đang vào khúc cua nên Chí Hoành không thể cho xe tránh cùng một lúc được,kiểu gì cũng dính một phát không trước thì sau.Suy nghĩ một chút cậu quyết định tránh viên đạn phía trước bởi phía sau xe được trang bị kiên cố hơn.Phải nói người nào chọn đường đua như này cũng quá ác đi,Khúc cua này đường hẹp đến nỗi chỉ đủ cho 1 xe qua nếu lái chỉ cần chệch một chút...vực sâu ngay dới bánh xe của bạn.

Nhưng khi Chí Hoành nghĩ xe sẽ ăn một viên đạn vào đằng sau thì cái tên bên cạnh đang ngồi xem kịch suốt nãy giờ cũng nổi long tốt.

Vương Nguyên vươn người ra ngoài cửa xe nhắm thẳng vào viên đạn đang bay tơi mà......bắn.Hai viên đạn đang bay với vận tốc xé gió,khi chúng đâm đầu vào nhau thì viên đạn đó bị viên đạn của Vương Nguyên đẩy chệch so với đường bay ban đầu.Còn viên đạn của cậu.....khỏi phải hỏi cũng biết,nó vẫn bay thẳng nhắm tơi chiếc xe vừa định khử xe của cậu khiến nó bị lảo đảo một lúc rồi đâm vào chiếc xe bên cạnh cuối cùng văng ra ra khỏi đường đua rơi xuống vực.

Chí Hoành nhìn lướt sang cây súng mà Vương Nguyên đang cầm trên tay.Đó không còn là cây súng lúc đầu cậu dùng nữa:

-haizzzz.....bảo sao viên đạn đó nhanh và mạnh như vậy đúng là 'one shot.one kill'.

Khi cả hai người tưởng chừng như đã an ổn trở lại thì lại tiếp tục có một viên đạn âm thầm bay tới đúng lúc Vương Nguyên đang xoay người ngồi xuống ghế nên không để ý mấy.Khi viên đạn đã sắp thành công ghim vào lồng ngực cậu thì Vương Nguyên khẽ lách người một cái, có thể làm chệch vị trí chí mạng mà viên đạn đã định nhưng vẫn không thể tránh khỏi.

-Phập__tiếng viên đạn ghim vào cánh tay phải vừa sử dụng súng của cậu.

Vương Nguyên khẽ nhăn mặt,cậu cũng đã nhận ra lí do tại sao cùng một lúc nhiều người nhắm đến xe của 2 người như vậy mà những xe khác lại không hề bị gì,thậm chí một chút khó khăn cũng không hề gây ra cho nhau.

Hiển nhiên xe cậu đã trở thành mục tiêu của những xe còn lại,bọn họ không hẹn mà cùng giúp đỡ lẫn nhau công kích về phía xe của cậu.Chắc hẳn bọn họ cũng nhận ra nguy cơ từ phía xe của cậu mang lại.

-Chung tay trừ khử chúng ta rồi sau đó mới tranh đoạt lẫn nhau.Cũng mệt cho bọn họ có thể nghĩ ra kế đó mà còn thống nhất được như vậy .Hừ__Vương Nguyên khẽ cười nhạt nhưng cái đau từ tay truyền tới khiến câụ nhăn mặt.

Nhìn thấy vẻ mặt không huyết sắc của Vương Nguyên,Chí Hoành khó hiểu hỏi:

-Cậu không sao chứ.Sao sắc mặt cậu xấu vậy._Chí Hoành vẫn chưa biết đến vết thương trên tay của Vương Nguyên

-Không sao__Vương Nguyên nghiêng mặt sang nhìn Chí Hoành,cảm nhận dòng máu ấm đang chảy từ vết thương xuống.

Càng nhìn càng thấy cậu ta không ổn,nhưng hiện giờ Chí Hoành cũng không thể làm gì khác ,xe của cậu giờ thành mục tiêu công kích của tất cả các xe còn lại nên không thể lơ là.Nhìn sang Vương Nguyên dù không biết là cậu ta trúng đạn nhưng có thể chắc chắn 1 điều cậu ta đang có chuyện khiến Chí Hoành đưa ra đề nghị:

-Cậu lái xe đi,để tôi xử bọn họ cho.

Vương Nguyên biết bây giờ đó là lựa chọ duy nhất của 2 người nên cũng gật đầu.Khi Chí Hoành cầm đến khẩu súng khóe miệng không khỏi nhếch lên cười đầy thích thú.Tuy tài nghệ của cậu không thể bằng Vương Nguyên nhưng cũng không thấp,đối phó với mấy tên này cậu dư sức.Vì vậy mấy chiếc xe đang nhằm vào xe 2 người thấy sau một hồi người trên xe không bắn trả cứ tưởng bọn họ đã sắp thành công thì một tràng tiếng đạn truyền tới.Lưu Chí Hoành bắn 1 phát 5 viên liền trúng vào bánh xe của năm chiếc xe tấn công bọn họ lúc trước khiến tất cả người trong đường đua lẫn những người trong phòng xem trố mắt.

Nếu lúc trước Vương Nguyên vừa bắn vừa chơi trò 'mèo vờn chuột' với những người này và những đường bắn của cậu thường chỉ xuất hiện vô cùng đẹp mắt lúc nguy cấp thì Chí Hoành lại lựa chọn cách 'nhanh -gọn'để xử lí những kẻ vướng chân.

Cả đường đua bắt đầu nóng lên ,người trong phòng cũng bắt đầu bùng nổ.Cùng lúc đó chếc xe của Vương Tuấn Khải cũng theo kịp đường đua.................hứa hẹn một cuộc rượt đuổi đầy kịch tính phía trước.......

.

.

.

.

p/s:Lần trước nói là sẽ chỉnh sửa chap 12 nhưng thôi nghĩ lại đăng chap mới mừng tết 2016 luôn cho mọi người.

lần này au k thất hứa nữa nhá.mọi người có thấy yêu au không.

Mà đọc xong chương này mọi người có thấy thỏa mãn không.Thân ^^

-Hàn-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro