Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Murasakibara vững vàng đỡ được Kiyoshi, anh nằm trên lưng hắn nhìn qua mọi người sau đó ngại ngùng tuột xuống. "Thật xin lỗi mọi người vì sự việc vừa rồi."

Aomine xoa cằm: "Người nhà cậu thú vị thật."

Kise lúc này chợt cười lớn: "Bảo bối? Ha ha Kiyoshicchi, tớ xem ra anh trai cậu là ghen vì cậu bị anh dâu hôn hơn là anh dâu hôn cậu đấy."

Kiyoshi sờ mũi: "Đừng gọi tôi như thế mà, hai người là đủ rồi."

Kise được nước cười còn to hơn: "Bảo bối, Teppei bảo bối!"

Akashi khoanh tay: "Mà anh trai Kiyoshi xuất hiện lúc nào mà cả đám người chúng ta cũng không hay."

Midorima nhún vai: "Tớ có, chỉ là không cảm thấy nguy hiểm cứ tưởng người qua đường." Kuroko cũng gật đầu: "Em cũng thế."

Furihata lắc đầu: "Hồi còn cấp ba em không biết gì về nhà anh hết ấy senpai, không ngờ lại... Đặc biệt như vậy." Khóe môi Furihata giật giật, lộ rõ cậu ta đang cố nhịn cười. Akashi ngã đầu lên vai cậu còn cố tình giả giọng: "Bảo bối."

Cả nhóm cười vang, Kiyoshi xấu hổ muốn chết quay sang đấm Murasakibara. Murasakibara oan uổng nhưng tình nguyện, để anh đấm xong thì kéo anh vào áo khoác mình, hai tay vòng lấy ôm chặt: "Đừng ghẹo em ấy nữa, chịu trận là tớ đấy, thương tớ đi."

Kagami hơi cúi người để cõng Himuro, nhìn qua Murasakibara: "Cho vừa cậu lắm, khi nãy nghe đâu cậu gây lỗi nha."

Murasakibara thở dài: "Chuyện cũ." Murasakibara cũng muốn cõng Kiyoshi nhưng anh không chịu, cuối cùng thành hai người một áo đi theo đám người đang cõng nhau kia trừ Midorima và Kuroko.

Vì cả hai người trong cuộc không nói tới nên tất cả thức thời im lặng không hỏi thêm. Tới khách sạn thì ai về phòng nấy.

Kiyoshi mắc áo lên, Murasakibara tiến đến từ phía sau ôm eo anh, má cọ cọ lên sau đầu anh. Kiyoshi vỗ vỗ tay hắn: "Đừng ghen, Nin hôn em là một thói quen mà quá nửa là muốn chọc tức anh, anh ấy chỉ có mình Tan thôi. Với anh ấy mà nói, em chỉ là đứa em nhỏ trong nhà."

"Anh vừa ghen vừa buồn, anh buồn vì những gì anh đã gây ra cho em. Đừng tha thứ cho anh, Teppei." Murasakibara nhìn vành tai Kiyoshi, cảm thấy nó thật mềm.

Kiyoshi đi đến bên giường, mang theo cái đuôi to lớn ngồi xuống: "Muốn em tha thứ á, anh cũng chỉ có thể nằm mơ!" Murasakibara hơi cúi mặt, Kiyoshi mủi lòng nâng cằm hắn lên: "Atsushi, anh đã nói những gì với Nin anh còn nhớ?"

Murasakibara gật đầu, Kiyoshi nói tiếp: "Cái nhìn bên ngoài không phải thứ chúng ta có thể quản, chuyện của chúng ta mới là điều ta cần quan tâm. Mười năm hai mươi năm, người ở cùng em không phải Nin hay Tan, Uduchi lớn lên rồi cũng phải rời đi, người ăn đời ở kiếp với em, em hy vọng đó là anh."

Murasakibara kéo tay Kiyoshi, đỡ sau gáy anh hôn sâu. Khi rời nhau, Murasakibara cụng nhẹ trán Kiyoshi, nhìn vào mắt anh, hôn hôn chóp mũi: "Anh sẽ cố gắng."

"Cùng nhau." Kiyoshi gật đầu hôn hôn môi hắn. Murasakibara cũng gật đầu, ôm ghì lấy Kiyoshi.

Hôm sau không thấy Tan và Nin đến tìm, tận lúc trở về cũng không. Kiyoshi có nhận tin của Tan, rằng gã sẽ không đến quấy rầy, còn nói Kiyoshi cứ chơi thoải mái đi đừng lo gì.

Kise có phần luyến tiếc: "Biết bao giờ mới có dịp đi cùng lần nữa."

Himuro đóng gói quà vặt về cho Haru, nhìn lên Kise: "Sao lại không, chỉ cần mọi người cho một cái thời gian, sắp xếp công việc, không đi lâu thì đi ngắn cũng là đi."

Akashi gật đầu: "Tớ và Kouki thì dễ rồi, chỉ sợ có chuyện đột xuất thôi."

Furihata mua rất nhiều đồ, nhà họ có tận ba nhóc tì lận, "Các dịp lễ tết này nọ hầu hết mọi người sẽ về gia đình. Mùa xuân mùa thu đều là mùa học, xem ra hè thì đi được một dịp cùng lũ nhỏ này. Còn ngoài ra công việc có thể sắp xếp được trừ việc bất ngờ thôi."

Kiyoshi mua mấy hộp bánh hạt dẻ, trong nhà có hai cái máy ăn vặt nên một hai túi nhỏ thì chả đủ kẽ răng. "Nói thật, chuyến đi không có kế hoạch từ trước là chuyến đi vui nhất. Hôm nào hứng thú thì ới nhau một tiếng, đi được thì đi không thì thôi, dịp khác."

Kise bá vai Kiyoshi, búng tay: "Cậu nói chí lý vô cùng, bảo bối."

"Tha tôi đi ảnh đế đại nhân!" Kiyoshi làm động tác chào thua.

Hai tháng sau, nhà Kagami nổ ra tin vui nhưng Kagami phát rầu. Hắn thương tiếc Himuro nên không muốn anh sinh thêm, Himuro lại một dụ hai dọa cuối cùng trúng thưởng. Himuro chống hông cười lớn.

Murasakibara liếc nhìn Kiyoshi đang xếp quần áo, nhìn tiếp xuống bụng anh, mấy nay hắn sờ dường như hơi tròn. Tâm tình rục rịch: "Em."

"Hả?" Kiyoshi hơi nhìn lên hắn, Murasakibara nhích người đến gần môi hơi mím lại. Kiyoshi nhướn mày: "Sao kêu em rồi không nói gì."

Murasakibara lắc đầu, nghĩ là thôi đi. Kiyoshi suy ngẫm một chút liền biết, anh ngoắc tay với hắn, làm ra vẻ không biết gì: "Ừ mà em cũng có chuyện muốn nói với anh nè."

"Sao vậy em?" Murasakibara ghé tai đến.

Kiyoshi sờ sờ mũi: "Đi mua que cho em đi."

"Que? Que gì? Kem que?" Murasakibara ngớ người, nhìn Kiyoshi dần dần ngượng đỏ mặt thì trong đầu tự dưng thông suốt, đứng bật dậy: "A...Anh đi mua ngay!"

"Từ từ, cẩn thận đó!" Kiyoshi bất lực gọi với theo.

Kết quả tất nhiên là không có, Kiyoshi cũng biết điều đó nhưng anh cố tình tạo ra cái đà. Murasakibara cầm que đã thử hơi dẫu môi, tiếc nuối hiện rõ trong mắt. Kiyoshi huých tay hắn: "Em chỉ cảm thấy khác lạ thôi, chắc mấy nay nóng trong người, đừng buồn quá."

Murasakibara lắc đầu quay sang miết má Kiyoshi: "Hơi hơi thôi, anh nghĩ lại rồi, có Uduchi đã tốt lắm không cần thêm nữa đâu."

Tuy hắn nói thế nhưng Kiyoshi biết hắn vẫn có ước muốn. Kiyoshi chui qua cánh tay hắn, chủ động ngồi vào lòng Murasakibara: "Hay mình cũng kiếm đứa nữa đi, cho Uduchi làm anh trai."

Murasakibara hơi động lòng nhưng vẫn lắc đầu: "Không được, thắt lưng của em còn chưa tốt lên đâu."

"Ngày mai em hỏi Izuki." Izuki là bác sĩ điều trị cho Kiyoshi, đồng thời là bạn học cũ. Murasakibara gật đầu: "Được, bất quá không quan trọng đâu, em đừng gò ép bản thân."

"Dạ." Kiyoshi cười cười hôn má hắn. Song lúc anh nhìn thấy khẩu súng tùy thân mới nhớ đến chuyện cũ, quay sang hỏi Murasakibara: "Anh lần đó tháo súng của em thành thạo, anh tàn trữ vũ khí à?"

Murasakibara lắc đầu: "Không em, nhà anh có anh hai trong quân đội, anh hai dạy anh một số kiến thức phòng thân thôi." Murasakibara nhớ tới đêm đó, nếu Kiyoshi trong tình trạng ngày thường chắc hắn cướp súng hơi khó.

Kiyoshi gật đầu, nhà Murasakibara liên quan chính trị và quân đội, nhà anh lại là mafia, coi như thiên địch của nhau. Nhưng hiện tại Uduchi chính là cầu nối, thái độ người lớn đôi bên cũng là kiểu nước sông không phạm nước giếng, anh không làm bậy tôi cũng mặc kệ anh.

.

Kise ngồi thừ người trên ghế, mấy hôm nay có scandal nhỏ nhưng nội dung thì khiến Kise không chịu nổi. Vốn cậu là alpha, tuy sống cùng Aomine cũng là alpha, có tạo liên kết nhưng liên kết này chỉ mang tính chất tạm thời chứ không chặt chẽ như giữa alpha và omega.

Scandal xuất phát từ chính quản lý của cậu, một omega trầm tính. Cậu rất tôn trọng anh ta, thậm chí còn xem như anh em, nhưng người anh em này hôm nay lại chơi cậu một vố.

Chuyện là omega đó phát tình, Kise tuy có liên kết với Aomine nhưng không chống lại nổi tin tức tố của omega thực thụ. Cậu hơi chóng mặt không muốn đến gần để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng Kise tính không bằng omega kia tính kế cậu. Anh ta cố tình ngã nghiêng vào người Kise, bộc phát tin tức tố nồng đậm khiến Kise ngứa ngáy trong người. Lý trí Kise vẫn còn, sự ràng buộc của Aomine cũng có tác dụng, vì thế Kise đã dìu được quản lý kia về tới khách sạn mà đoàn phim đã thuê.

"Anh ở yên trong phòng... Tôi đi tìm thuốc cho anh." Kise gần như là đẩy quản lý vào trong phòng rồi chạy trối chết. Nhưng anh ta nào dễ để Kise đi như vậy, anh ta kéo Kise rồi hôn cậu, lôi Kise vào phòng.

Vào đến trong phòng Kise giãy giụa đạp anh ta một cước bất kể anh ta là omega. "Đưa thẻ đây!" Cửa này để đảm bảo an toàn phải dùng thẻ để mở và khóa. Kise thở hồng hộc muốn nhanh chóng ra ngoài, quản lý cứ như quái vật, ngã xuống liền nhào lên ôm cứng Kise: "Kise tôi yêu cậu, kết đôi với omega không tốt hơn sao?!"

"Bỏ ra! Cứu!!" Kise gấp đến độ mồ hôi ròng ròng kêu cứu.

"Phòng cho ảnh đế là phòng tốt nhất, cậu quên nó cách âm sao Kise của tôi." Anh ta khóa chặt tay Kise, tuy anh ta là omega nhưng hình thể và sức lực căn bản vẫn không thua kém alpha hay beta khác.

Kise giở ngón nghề hay dùng với Aomine lưu manh, nhưng cậu không hề nương tay với tên quản lý này. Một chiêu 'xúc tép nuôi cò' đã khiến anh ta tái mặt ngã lăn ra sàn, hai tay ôm chặt hạ bộ đang đau thốn lên.

Kise vuốt tóc chật vật đứng dậy: "Tôi đã hai con, chồng yêu chồng thương, mắc cái quỷ gì alpha là phải sống cùng omega, anh nằm mơ đi. Tư tưởng cũ rích!"

Kise lục tìm thẻ điện tử, tuy nói là phòng của cậu nhưng mấy loại đồ đạc này là do quản lý giữ. Cuối cùng cũng có, Kise chạy như bay ra ngoài, gọi điện ngay cho Aomine: "Chồng ơi em bị hãm hại!!!"

Cứ tưởng sự việc đến đây là kết thúc, tên quản lý ăn không được phá cho hôi, tung lên mạng hình ảnh Kise dìu anh ta vào phòng, hôn môi ở cửa. Hình ảnh trọng điểm đầy đủ không dư thừa chi tiết, còn đính kèm cả clip ngắn Kise đạp tên quản lý. Tiêu đề gay gắt: 'Ảnh đế Kise Ryouta nhiều năm giữ hình tượng sạch sẽ tốt tính, hóa ra là cầm thú!'

Nhiều cư dân mạng nhìn thấy bức xúc:

#1: "Ảnh đế quả thật là ảnh đế, diễn giỏi quá trời, ai mà biết được lại là người trong ngoài bất nhất!"

#2: "Thoát fan, tôi không thể làm fan của kẻ giả dối!"

#3: "Lầu trên nực cười, xem ra cũng chỉ là fan đú."

#4: "Bởi ta nói, bản tính alpha là đồ khốn nạn! Tẩy chay Kise Ryouta! Tẩy chay phim của ảnh đế Kise!!"

#5: "Trời ơi tin được không? Kise là muốn chân trong chân ngoài à, có chồng có con còn muốn động tay tới quản lý của mình. Thật ghê tởm mà, không biết anh ta đã che giấu con người thật bao lâu rồi. Tội nghiệp cho quản lý phải chịu đựng lâu nay.

#6 A di đà phật.

Còn rất nhiều, phần đông đều lên án hành động của Kise, trong mắt họ omega là kẻ yếu, alpha tùy thời có thể bắt nạt.

Aomine nhìn mà tức muốn nổ phổi, Kise sau khi đăng một tin lên trang cá nhân rồi giữ im lặng.

Kise Ryouta: "Sẽ có ngày chuyện trắng đen phơi bày ra rõ ràng. Danh dự của tôi và chồng con tôi chỉ mong đến lúc đó bạn có lời giải thích hợp lý?"

#1: "Giải thích cái m* mày ấy, ăn không nói có à, rõ rành rành ra đấy còn văn vở danh dự."

#2: "Xem ra thằng chồng mày chắc cũng chả tốt đẹp gì hơn rồi, người ta nối nồi nào úp vung ấy mà."

A đã trả lời #2: "Nói bạn ơi, ai lại cãi lộn mà sai chính tả, như này là dở rồi."

#2 đã trả lời A: "Ồ không để ý, bức xúc quá mà hi hi."

#3: "Mấy người chỉ nghe theo một phía mà đã phán anh tôi như đúng rồi ấy. Nhiều năm nay anh tôi luôn luôn cư xử rõ ràng, nếu anh tôi yêu thích omega thì ngay từ đầu đã chẳng đồng ý kết hôn với alpha đâu. Paparazzi kiếm chén cháo từ anh tôi cũng khó, hình ảnh trên còn cả cái clip kia nhìn phát biết ngay hàng cắt ghép giả trân rồi. Mắt mấy người nên đi khám kỹ lại đi, đừng có vu khống bậy bạ, nghiệp quật vêu mồm đấy!"

A đã trả lời #3: "Úi chà sợ quá cơ. Sự thật vẫn là sự thật thôi."

B đã trả lời #3: "Bay acc không nói nhiều."

C đã trả lời #3: "Em gái nhỏ, sáng mắt ra đi đừng để tên đẹp mã đó lừa."

#3: "Mấy người mới nên sáng mắt ra ấy, tôi chờ xem các người xếp hàng xin lỗi anh tôi!"

Kise thấy thật an ủi khi có người giữa tâm bão vẫn đứng về phía cậu, nhưng cô nhóc này chỉ mới học sinh cấp ba, sự va vấp này không nên làm lớn ra thì hơn. Vì thế Kise đã chủ động gửi tin cho cô nàng: "Sự yêu mến của bạn tôi nhận và vô cùng cảm ơn, nhưng bạn biết đấy, an ninh mạng không gì có thể đảm bảo, tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp. Vì thế bạn cứ vui vẻ im lặng nhìn xem kết quả sau cùng. Lần nữa, cảm ơn bạn đã ủng hộ tôi!❤"

#3: "Mãi yêu anh, mong anh sớm vượt qua ạ.❤"

Kise ném điện thoại sang bên ngửa đầu ra sofa, Aomine đi đến từ phía sau đưa tay xoa thái dương cậu: "Sớm sẽ tìm ra tên đó thôi."

"Em không căng thẳng, chỉ là thấy mệt mỏi thôi." Kise để yên cho Aomine phục vụ, Aomine xoa đủ rồi thì cúi xuống hôn trán cậu, hôn dần xuống môi Kise. Quyến luyến rời đi: "Anh tin em."

Kise cười hì hì vòng tay lên ôm cổ Aomine, tuy ngược nhau nhưng Kise vẫn thoải mái hôn được cằm Aomine: "Ông xã~"

"Ừ~" Aomine cười hôn lại môi cậu, vỗ vỗ vai: "Vào ăn cơm, anh nay làm gà xào hạt điều cho em đấy."

"Tuyệt vời!" Kise bật dậy, ôm hông Aomine tập tễnh đi theo sau.

.

Bạn bè gặp chuyện nhóm người kia không thể bỏ lơ, nếu như ngoài sáng không thể tìm thì trong tối không lẽ không được hay sao.

Kiyoshi lái xe lên Tokyo, nhìn đám phóng viên bu đông như kiến ngoài cổng biệt thự của nhà Aomine, mày hơi nhíu lại: "An ninh khu này bị gì vậy."

Anh ấn kèn, hơi hạ cửa kính xuống cười ôn hòa: "Xin chào, xin hãy nhường đường."

"Anh là ai, tìm đến nhà ảnh đế có phải là hội bạn nhà giàu của ngài ấy hay không?" phóng viên quay sang nhìn thấy chiếc xe đen nhãn hiệu cho thấy giá trị không nhỏ, nháo nhào lên.

Kiyoshi hơi hoảng với sự hổ báo này vội vàng đóng kín kính chắn gió, hơi đạp chân ga nhích lên từng chút. Phóng viên nào dễ bỏ qua, cứ bu lên xe Kiyoshi hỏi đủ thứ.

"Có phải ảnh đế cưỡng ép quản lý của anh ta hay không?!"

"Anh là bạn của ảnh đế, có phải ảnh đế là người trong ngoài bất nhất hay không?"

"Anh đẹp trai, hôm nay anh tìm đến nhà ảnh đế có phải vì người quản lý kia không?"

Kiyoshi không đi được nhiều, bắt đầu bực bội hạ kính xe xuống, mặt anh khi nghiêm túc nhìn hơi lạnh lưng: "Xin nhường đường, các vị đang làm phiền đến cuộc sống của người khác đấy. Công việc là công việc nhưng quá phận tôi sẽ mời cảnh sát đến một phen."

Nhìn Kiyoshi tỏa ra sự không kiên nhẫn, không hiểu sao đám phóng viên lại thấy rén, roẹt một phát sang hai bên chừa ra đường xe chạy. Kiyoshi gật đầu: "Cảm ơn."

Xe lái đi, Kiyoshi gọi cho Kise, cậu để người ra mở cửa, đám đông phóng viên tranh thủ chụp lấy chụp để. Kiyoshi xuống xe ngoái lại nhìn lần nữa, nụ cười đã không còn: "Xin hãy xóa ngay ảnh vừa chụp, đừng để tối gặp ác mộng."

Cả đám nhìn nhau không hiểu gì, có người bất chợt trong đám đông hô lên: "Hanshima!"

Kiyoshi ngẩng lên nhìn theo tiếng nói, anh cười gật đầu rồi xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro