Chap 16: Tâm ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--- Ầm ----

Một tiếng nổ thật lớn khiến cậu hoảng loạn ôm lấy tiểu Yong khó khăn hít thở, ngực phập phồng dữ dội.

Rồi một tia chớp lại xẹt ngang trên bầu trời, cả căn phòng bị chiếu sáng. Lúc này có thể thấy rõ trong mắt của Yongie đều là sợ hãi, giống như trong tiềm thức nhận ra được kế tiếp sẽ cơ chuyện càng kinh khủng xảy ra. Cậu xiết chặt lấy tiểu Yong, người không ngừng run rẩy, cậu lấy chăn quấn chặt đầu mình, cố gắng để xoá đi tiếng sét nhưng không được

- Hyunie, Hyunie anh đâu rồi....? -

Cậu nói trong sợ hãi, tay vẫn ôm chặt lấy tiểu Yong.

Đúng! Cậu phải đi tìm Hyunie... Tìm Hyunie...

Lại một tiếng nổ nữa đánh xuống... Yongie hoảng loạn ôm tiểu Yong bò xuống giường, hướng cửa ra mà chạy tới.

---- Ầm ----

Yongie ngồi sụp xuống, co ro thân thể mình, 2 tay đau khổ che chặt lỗ tai, nước mắt lưng tròng, nhìn qua rất đáng thuơng.

Những tiếng sấm lớn hơn cứ từng đợt từng hồi kéo đến, cậu ôm đầu chạy về phía trước. "Rầm rầm rầm!" , cậu lúc này đã bị dọa đến cái gì cũng không biết, chỉ biết dùng sức mà phá đi cửa phòng anh.

Lầu 3 là khu vực cấm của cả căn biệt thự, ngay cả Soonhoc nếu không có việc cũng không thể tùy ý bước lên. Lúc này ai bên ngoài cửa SeungHyun tự nhiên rất rõ ràng, lại nghe được tiếng đập cửa hoảng loạn thì trong lòng cả kinh, vội rời bàn làm việc mà phóng ngay đến mở cửa ra. Ngay sau đó, Yongie nhào vào lòng mà gắt gao ôm anh, nước mắt hai hàng cứ rưng rưng nơi khóe mắt.

- Hyunie.... Thật đáng sợ...

Ôm thân mình không ngừng run rẩy của cậu, SeungHyun chợt thấy nhói lòng, lúc này là một đạo tia chớp lại kéo đến, cậu run lại càng run, dốc sức mà rút vào trong lòng anh, mắt vẫn lệ ướt tràn mi.

SeungHyun ôm cậu thật chặt, dịu dàng an ủi "Ngoan, đừng sợ, anh ở đây với em...". Nói rồi cùng cậu quay trở về phòng ngủ, miệng vẫn cứ vỗ về "Ngoan, đừng sợ, anh ở cùng em..."

- Ân... Không sợ - Miệng cậu tuy nói không nhưng trong lòng vẫn là không ngừng run rẩy.

SeungHyun ôm cậu nằm xuống, anh kéo chăn qua đắp cho hai người, bạc môi trên trán cậu hạ xuống một nụ hôn dịu dàng.

Yongie vùi đầu vào lòng anh, gắt gao ôm lấy thắt lưng anh không hề thả lỏng...

- Hyunie...

- Anh đây...

- Em vừa mới gặp ác mộng!

Bàn tay anh vuột nhẹ nhàng nơi sóng lưng của người trong lòng, ân cần mà hỏi "Thế còn sợ sao?"

Yongie nghiêng đầu nghĩ nghĩ "Không biết." chỉ biết cậu cảm giác được hai người kia chính là cha mẹ của mình.

- Vậy đừng nghĩ! - Anh ôm cậu chặt một tí, mắt tím như băng nay chợt dịu dàng. Mắt nhìn ngoài cửa sổ, mày ngài vẫn nhăn, chỉ mong tiếng sấm ngừng nhanh một tí. Tuy cậu nói không sợ nữa nhưng cơ thể như trước vẫn run, làm cho anh nhịn không được mà đau lòng...

--------------------------------------

Bão táp qua đi, sáng sởm tỉnh lại, bầu tròi lúc này chỉ hiện hữu ánh mặt trời ấm áp.

SeungHyun nhìn người trong lòng, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái rồi nhẹ tay nhẹ chân bước ra khỏi giường. Cậu nhóc của anh hôm qua căn bản chính là không ngủ được nên anh dĩ nhiên muốn cậu nghỉ ngơi nhiều hơn một chút

Cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp kia rời xa mình, Yongie bất mãn bĩu môi, cọ xọ người vào lòng anh lên tiếng "Hyunie..." SeungHyun nhìn người đang ôm chặt anh, khóe miệng khẽ cong lên hoàn mỹ, trong lòng chưa từng thỏa mãn, rõ ràng là muốn ôm cậu không rời!

Nhưng tiếng chuông di động lại không thức thời vang lên, anh nhanh tay trực tiếp nhấn tắt máy.

- Hyunie... - Yongie khẽ cau mày, lại ở trong lòng anh tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.

SeungHyun nhíu mày, tuy chỉ là nhìn thoáng qua nhưng vẫn là thấy rõ màn hình hiện lên chữ Kang Daesung, xem ra là có chuyện quan trọng gì rồi.

Anh nằm ôm cậu ngủ trong chốc lát, đến khi chắc chắn cậu đã ngủ rồi mới nhẹ nhàng buông cậu ra, đứng dậy xuống giường.

----------------------------

Ngồi trên bàn làm việc. SeungHyun mặt không chút thay đổi dựa người vào ghế, tầm mắt dừng lại trên màn hình laptop xem tư liệu truyền tới. Đối diện với anh, trên vách tường là màn hình tivi 70 inches tinh thể lỏng xuất hiện một người thanh niên có gương mặt đáng yêu như em bé, trên mắt có xẹt qua tia lạnh, cả thảy đều là nghiêm túc.

Hành động mờ ám của Youngmin bang cư nhiên hết lần này đến lần khác đối nghịch với ToG bọn họ, còn làm bị thuơng người của anh, thật sự là muốn chết mà!

SeungHyun lật xem nhanh tư liệu, ngón tay từng nhịp từng nhịp gõ trên mặt bàn...

----- Ầm ----

Cánh cửa thư phòng bị người ta môtn cước đá văng, Yongie một tay ôm tiểu Yong, tay kia cầm khay có hai ly sữa đặt trên bàn.

SeungHyun nâng mắt nhìn qua, khóe miệng đột nhiên cũng cong lên hoàn hảo, thanh âm không tự giác cũng trở nên dịu dàng "Tỉnh rồi sao?"

----- Răng rắc ------ một tiếng, biểu tình nghiêm túc trên gương mặt trẻ con nháy mắt bị phá mở, giật mình trừng mắt nhìn SeungHyun, vẻ mặt kia giống như ban ngày gặp phải quỷ!

Lão... Lão đại nở nụ cười!

Yongie gật đầu đem sữa đặt xuống, mỗi người một ly, sau đó lại ôm laptop của mình. Từ khi vừa ý cái laptop màu trắng này, tivi yêu quý đã bị cậu vứt sang một bên a!

- Hyunie anh rời giường cũng không gọi em! - Cậu chu môi nhìn anh bất mãn

- Em tối qua không phải không ngủ được sao, anh muốn cho em nghỉ ngơi một chút mà

Hai người đối thoại đến tai Daesung lại hoàn toàn là ý khác. Đôi mắt nhỏ kia ra sức nhìn chằm chằm vào Yongie, bộ dáng kia làm cho người ta cảm thấy Yongie chính là động vật quý hiếm!

Nga nga! Có vấn đề! Tầm mắt lướt đến tiểu Yong bé nhỏ trong lòng Yongie, kia không phải anh rất vất vả mới kiếm được sao? Trong mắt ánh lên tia hưng phấn, thật muốn chạy đi khoe với mọi người.

SeungHyun lạnh lùng liếc anh một cái, mà Yongie thì lại nhìn người ta ngây ngô cười, sau đó bật ra một câu "Anh bộ dáng thật đáng yêu nga!"

Daesung cùng SeungHyun đồng thời đen mặt. Phải biết rằng Daesung rất bất mãn với gương mặt trẻ con này, hại anh như vĩnh viễn cũng không lớn được. Tuy rằng nhiều lúc khuôn mặt này cũng có hiệu quả lớn nhưng anh vẫn là chán ghét người ta nói mình đáng yêu! Mà SeungHyun thì không cần phải nói, ghen tị kìa!!!!

Tầm mắt giết người dừng lại trên người Daesung, Daesung chợt rùng mình, vẻ mặt như muốn thoái lui "Lão...lão đại, tôi bây giờ liền biến!". Quên đi, dù gì cũng là anh dâu nhỏ tương lai, anh người lớn không chấp nhất người nhỏ, hơn nữa trên đời lại có một cậu bé một chút cũng không sợ lão đại, động vật quý hiếm như vậy nhất định phải bảo vệ thật tốt a!

- Khoan đã! - SeungHyun nghiêm gingj lạnh lùng nói - Cử một vệ sĩ đến đây! -
Ý anh noia hai chữ vệ sĩ chính là cho làm bảo vệ a, mà thân phận đương nhiên phải lại sát thủ. "Phải là nam!"

Nghe vậy ánh mắt Daesung hưng phấn hẳn lên, hì hì cười nói "Lão đại, anh không phải là muốn ngồi hưởng mùi vị hạnh phúc đó chứ?" . Nói xong liền vội vàng cắt đứt tần số mà chạy trốn. Anh chưa muốn chết a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro