Chap 17: Không thể không thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SeungHyun mắt nhìn người trong lòng, lần đầu trong đời tỏ vẻ lo lắng. Thân phận của anh coi như bí mật nhưng cũng có rất nhiều kẻ muốn làm hại đến anh. Anh trước kia đều không đem những thứ đó để vào mắt nhưng giờ đây lại sợ có người hướng Yongie mà làm càn, hơn nữa Youngmin bang ngay lúc này lại liên tục công kích. Không thể không lo cho cậu. Dù thế nào cũng phải đem cậu khoá bên người, không cho cậu chạy loạn a!

Yongie chăm chú nhìn laptop của mình, cảm nhận có gì đó khác biệt liền ngẩng đầu lên nhìn anh, con ngươi xanh vàng ngây ngốc hỏi "Hyunie, anh làm sao vậy?"

- Không có gì - Anh nhìn tiểu bạch thỏ miệng vẫn còn một vòng sữa trắng, bật cười cúi đầu dùng lưỡi liếm đi. Yongie trừng mắt nhìn anh, đăm đăm nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ đó, tim bỗng chốc đập thình thịch liên hồi, đầu óc cũng bắt đầu chập mạch...

- Bé cưng

Gật đầu

- Bé cưng thích nụ hôn của anh không?

Lại gật đầu

- Bé cưng có yêu anh không?

Vẫn là gật đầu

- Có thể cùng anh sau này vĩnh viễn ơn chung một chỗ được không?

Tiếp tục gật đầu

SeungHyun khoé miệng nhếch lên, mắt lộ tia tinh nghịch

- Vậy bé cưng có thể không ăn món điểm tâm ngọt được không?

Như cũ vẫn là gật đầu nhưng sau đó phục hồi tinh thần lại, vội vàng lắc đầu "Không được!"

SeungHyun cũng làm khó nói "Ăn điểm tâm ngọt anh sẽ biến mất nga!"

Lắc đầu dừng lại, cậu gắt gao ôm lấy anh "Không được!", trong mắt đã tích tụ dần hơi nước, trên mặt tất cả đều là giãy giụa, bộ dáng đáng thương làm cho SeungHyun một trận đau lòng. Anh biết mình có hơi quá đáng nhưng vẫn là muốn biết cậu rốt cuộc yêu anh bao nhiêu, anh ơn trong lòng cậu rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng.

Nhưng nhìn cậu đau lòng, anh lại chịu không được mà bỏ qua. Quên đi, dù sao đi nữa thì anh cũng sẽ đem cậu cột vào bên người.

Đúng lúc anh muốn bỏ qua thì cậu sau một phen giãy giụa lại nước mắt lưng tròng nhìn anh, không muốn nói "Em về sau không ăn điểm tâm ngọt nữa, còn anh không thể không thấy nga!"

SeungHyun ôm cậu thật chặt, bên tai cậu mà cam đoan "Anh vĩnh viễn cùng sẽ không biến mất, vĩnh viễn luôn bên cạnh em!" . Như vậy là đủ rồi, dù cho có chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ nhất định không buông tay!

Yongie ở trên vai anh mà cọ cọ, nín khóc mỉm cười "Hyunie tốt nhất!" . Cậu hoàn toàn không biết rằng cậu đã đem bản thân mình triệt để bán đi...

SeungHyun cũng không ngờ, cũng vì anh lần này dùng món điểm tâm ngọt để nói, cậu lại thật sự không ăn món điểm tâm ngọt nữa, dù dỗ thế nào cũng là cương quyết không chạm đến món ăn mình yêu nhất lúc không được nhìn thấy anh. Chỉ có khi anh bên cạnh, cậu mới rụt rè cắn một miếng thật to rồi lại gắt gao ôm lấy anh như sợ anh biến mất. Anh bây giờ đã hiểu, hoá ra cậu thương anh tuyệt không kém anh yêu cậu!

-------------------------------------

Trên bàn ăn lúc này lại diễn ra một màn. Yongie hai mắt sáng loá nhìn món điểm tâm ngọt nuốt nuốt nước miếng, bộ dáng rất muốn ăn

SeungHyun cưng cười nhếch mép cười, lại thấy cậu dùng tay mãnh liệt đẩy nó qua một bên thì hỏi "Bé cưng, không thích sao, anh nói đầu bếp đổi món khác!"

- Không cần! - Cậu lại ôm anh, chôn mặt nhỏ nơi lồng ngực anh mà cọ cọ, không thèm nhìn đến món điểm tâm ngọt mê người kia, nói như tuyên thệ "Em về sau cũng không muốn ăn món điểm tâm ngọt nữa!"

Người nào đó đã hoàn toàn quên chính mình đã làm chuyện xấu, nhìn hành vi của Yongie thì rất khó hiểu, đem đầu nhỏ trong lòng kéo ra, tay sờ sờ bên má mịn màng của cậu, khẽ nhíu mày, dịu dàng hỏi:

- Làm sao vậy?

Yongie ôm chặt anh, bĩu môi nói "Em về sau không ăn điểm tâm ngọt, anh cũng không thể không thấy!"

SeungHyun tay run lên, thì thào nói "Đứa ngốc!". Gắt gao đem ôm cậu vào trong lòng, trong mắt đều là dịu dàng đến vô tận.

- Hyunie... Không thể không thấy...

Nhẹ vỗ về mái tóc đỏ của cậu, SeungHyun ngực một trận nóng lên, loại cảm giác này trước đây chưa từng có, làm cho anh chỉ có thể gắt gao ôm lấy cậu, hận không thể đem cậu tiến vào trong cơ thể.

- Sẽ không thể không thấy, đứa ngốc, anh không phải là vẫn ở đây sao?

- Hyunie tốt nhất - Cậu nở một nụ cười thuần khiết, niềm vui thật sự phát ra từ trong tim.

Anh nghiêng đầu hôn lên mặt cậu một cái, bạc môi nhếch lên một độ cong

- Bé cưng muốn ăn thì ăn đi, anh cam đoan sẽ không thể không thấy!

Yongie nghi ngờ nhìn anh, bĩu môi không chút nào thỏa hiệp "Không cần!"

SeungHyun bất đắc dĩ, tuy rằng biết anh trong lòng cậu quan trọng như vậy anh rất cao hứng nhưng lại không nỡ để cậu bị ủy khuất, dịu giọng "Anh đút em ăn được không?"

Yongie nhìn thấy món điểm tâm ngọt đưa đến bên miệng, vẫn là từ chối, quyết hướng đầu sang một bên, ôm tay anh chặt thêm một ít.

SeungHyun thở dài một tiếng "Bé cưng..." trong lòng có chút hối hận sao lại chọn món điểm tâm ngọt để so sánh đây? Hẳn là nên chọn Soonhoc mới phải.

- Bé cưng, anh để cho em ôm, nhất định không thể không thấy, được không?

Yongie tiếng nho nhỏ hỏi "Thật sao?"

- Ừm

Thấy anh khẳng định mà gật đầu, cậu lại thoáng nhìn qua miếng bơ trắng kka, nuốt nuốt nước miếng, rồi lại gắt gao ôm anh, vươn đầu lưỡi liếm liếm miếng bơ mê người đó, tầm mắt thì vẫn dính chặt trên người anh.

SeungHyun thân thể cứng đờ, Yongie lập tức ôm chặt anh, nháy mắt đã có vài giọt nước rưng rưng nơi khóe mắt. Giống như anh lập tức sẽ biến mất đi.

- Ngoan, không việ gì... - Anh chính là bị cậu quyến rũ mà thôi, từ sau khi cậu sợ đến mức chạy vào phòng anh thì từ đó đến nay luôn cùng anh chung chăn gối, có trời mới biết anh có bao nhiêu muốn ăn cậu nhưng lại sợ dọa đến cậu, thật là khổ nói không nên lời.

SeungHyun tiếp tục đút cậu ăn thì thấy Soonhoc tiến vào

- Ông chủ, người anh muốn đã đến!

- Cho vào!

- Vâng

Đi phía sau Soonhoc là một chàng trai tuấn tú tuổi khoảng hai mươi, mái tóc đen bóng vuốt cao, trên người cũng tràn ngập hơi thở lạnh như băng. Nhưng khi vô tình chống lại đôi mắt tím như băng của SeungHyun, ánh mắt lại không chịu được mà tránh né, cũng không dám hoàn toàn né đi.

Yongie mở to đôi mắt tò mò nhìn anh ta, sau đó chu miệng, kéo kéo tay áo anh mà hỏi "Hyunie, cậu ấy vì sao lại sợ anh?"

SeungHyun cúi đầu nhìn cậu cười nói

- Bởi vì anh là người xấu! - Thật cũng chỉ có đứa ngốc này mới cho rằng anh là người tốt, một chút cũng không sợ anh.

Yongie bất mãn phản bác "Mới không phải, Hyunie tốt nhất!" - Không biết người tốt từ khi nào đã được thăng cấp thành tốt nhất a!

Bởi vì cậu quá mức kích động nên tiểu Yong trong lòng đã rớt xuống đất, SeungHyun khom người giúp cậu nhặt lên rồi thả lại trong lòng cậu.

Hai người xem ra đây là chuyện rất bình thường nhưng chàng trai tuấn tú kia đã có chút kinh ngạc.

Trong cảm nhận của bọn họ, điện chủ là cao quý nhất, hơn nữa cậu cũng đã từng ở xa gặp qua Choi SeungHyun, cảm giác khi đó là cao đến không thể chạm được. Nhưng hiện tại anh cư nhiên khom người giúp cậu bé ngốc nhặt con rồng nhỏ lên, trong khoảng thời gian ngắn thật sự có chút không thể chấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro