Chap 18: Kim Woo Bin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bé cưng, em thích cậu ấy không?

Ách!? Yongie nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt có chút khó hiểu nhưng vẫn là ngoan ngoãn nói

- Không chán ghét!

- Vậy về sau nếu anh không có ở đây thì để cậu ấy ở cùng em có được không?

- Không được! - Cậu bất mãn trừng mắt nhìn anh - Anh đã nói là sẽ luôn ở cùng em... Hơn nữa em còn có tiểu Hổ a!

- Nhưng anh có rất nhiều chuyện phải làm, tiểu Hổ dù sao cũng không thể thật sự bảo vệ em a!

Cậu nhìn anh, tuy rằng rất mất hứng nhưng vẫn là gật đầu, buồn bực đưa tay nhéo tay của tiểu Yong.

SeungHyun nhìn về phía chàng trai, trong mắt không có sự dịu dàng như lúc anh nhìn cậu.

- Tên - Anh phun ra một chữ thập phần ngắn gọn

- Jeon Minyoung

SeungHyun thản nhien gật đầu "Về sau do cậu bảo vệ bé cưng. Tôi không Hy vọng cậu ấy bị bất cứ thuơng tổn gì!"

Minyoung hiểu được ý anh, nếu người trong lòng anh bị một chút tổn thuơng nào thì kết quả của cậu sẽ thập phần thê thảm. Dù là ai cũng sẽ không hoài nghi sự tàn nhẫn lãnh khốc của điện chủ ToG.

SeungHyun ra hiệu cậu lui xuống trước, Minyoung cung kính lui ra, có điện chủ ở đây sẽ không ai tổn thuơng đến chàng trai kia, cho nên cậu không cần lo lắng.

- Có muốn lên lầu với anh không?

- Đi a! - Cậu cao hứng tươi cười.

SeungHyun ánh mắt tối sầm lại, cúi đầu hôn cậu thật lâu mới không đành lòng buông ra, lo lắng dặn dò "Không được cười với phụ nữ hay đàn ông khác!" . Ngay cả anh cũng không chịu được, huống chi mỹ nữ hay sắc lang.

Yongie nhìn anh mơ hồ hỏi "Tiểu Soon cũng không được sao?"

- Không được - Hẳn là phòng cậu ta nhất, trong lòng lại suy nghĩ có nên điều Soonhoc đi hay không. [Có người sợ mất vợ kìa :3]

Yongie sờ sờ đầu tiểu Yong, có chút khó xử "Nhưng em thích tiểu Soon!"

SeungHyun không vui mím môi, nhìn cậu ủy khuất rụt bả vai, lại không đành lòng nổi giận với cậu, chỉ có thể buồn bực trong bụng tức chết mình.

Yongie vụng trộm lén liếc mắt nhìn anh một cái, đưa tay kéo kéo ống tay anh, ngập ngừng

- Hyunie, anh đừng tức giận, Tiểu Soon là anh trai, không giống nhau!"

Ân? SeungHyun có chút kinh ngạc nhìn cậu, sao đột nhiên cảm thấy cậu trở nên thông minh vậy?

Thấy anh như cũ không nói lời nào, cậu đưa tay ôm lấy anh, nước mắt lưng tròng nhìn anh như một chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

SeungHyun đưa tay ôm cậu, trìu mến "Đứa ngốc... Anh sẽ không giận em!"

----------------------

Kim thị lúc này đã giải quyết xong mọi việc, Woo Bin ngồi tựa lưng vào ghế chủ tịch liếc mắt xem thường nhìn người con gái trước mặt.

Minji vẻ mặt cười đến quyến rũ, lắc lắc thân hình hướng anh mà đi đến. Mỗi bước đi quần áo trên người sẽ lại thiếu đi một cái, lúc đứng ở trước mặt anh đã trần như nhộng.

Tập đoàn Park Ji nhà cô nay đã bị tập đoàn Kim tóm lấy, cô cũng không còn là đại tiểu thư gì, mà giống như cô gái được chiều chuộng, ngoại trừ phá hoại tài sản ra thì cũng không biết làm gì.

Tập đoàn Park Ji sụp đổ, cô liền lên kế hoạch tiếp cận một viên kim cương, vốn cô rất xem trọng Choi SeungHyun, tiếc rằng đến SHJY đợi đã nhiều ngày cũng không thấy bóng dáng anh xuất hiện, vì thế liền đem ánh mát đặt lên người Woo Bin, nói đến Woo Bin này so với SeungHyun cũng không kém bao nhiêu.

Bàn tay mềm mại khiêu khích xoa trong ngực của Woo Bin, thanh âm chảy nước "Kim tổng tài..."

Woo Bin trong mắt đều là châm biếm, trúc tiếp lấy tay cầm điện thoại trên bàn, "Park Yeonji..."

Minji toàn thân không một mảnh vải bị Yeonji kéo đi ra ngoài, đối mắt với chỉ trỏ của mọi người, đôi mắt xinh đẹp không chút gì yếu thế mà lại còn lớn giọng "Kim Woo Bin, tôi nhất định khiến anh hối hận."

Woo Bin cũng mặt kệ cô ta không để ý đến. Anh thở dài cầm lấy một ảnh chụp trên bàn làm việc. Trong ảnh là một cậu bé khoảng 10 tuổi, tóc nâu đang nắm tay chơi đùa cùng một cậu nhóc nhỏ hơn có mái tóc màu đỏ.

Phải... Năm đó khi anh đang đi trên đường nhìn một cậu bé cứ cắm đầu chạy về phía trước, hai tay nắm chặt lại không buông, nơi khóe mắt thì từng hàng lệ chảy xuống.

Anh không biết từ lúc nào lòng lại rộn rã lên, vội vàng chạy theo cậu nhóc đó. Kể từ ngày hôm đó cậu về nhà ở chung với anh, sáng cùng anh học tập, trưa cùng anh vui chơi, tối cùng anh luyện võ,... Cả căn nhà lúc nào cũng ríu rít tiếng cười.

Rồi lúc anh 12 tuổi, anh có việc phải đi sang nước ngoài, bỏ lại cậu một mình giữa căn biệt thự rộng lớn. Nhìn cậu lúc anh đi nước mắt lưng tròng anh thật lòng là chịu không thấu, anh chính là vào lúc bước lên máy bay mà nhận ra rằng, anh đối với cậu, không phải là tình cảm anh em... Mà chính là tình yêu đích thực...

Năm 18 tuổi anh trở Anh Quốc,... Trở về căn nhà xưa... Không thấy cậu... Anh cuống cuồng chạy đi tìm cậu mọi nơi, người ta nói cậu bé năm đó bị bắt cóc... Đã 6 năm rồi không có tung tích gì. Anh đứng như chôn chân nơi đất mẹ... Anh mất cậu thật rồi sao?

Rồi anh từ chối quay trở lại Mỹ, ở lại Anh Quôca này mở nên một tập toàn Kim thị, thế lực cũng chỉ sau SHJY và GD. 5 năm rồi, anh vẫn từng ngày từng giờ mong ngóng nhìn thấy cậu,... Không biết cậu giờ đang ở nơi nào....

Đang trầm tư thì cánh cửa phòng bị đá văng sang một bên, anh thở dài hành động kiểu này chỉ có thể là một trong hai đứa bạn của anh. Seungri và Minwoo.

Seungri từ ngoài cửa đi vào, không khách khí đến thẳng chỗ hai ngồi đập bàn một cái, định buông ra vài câu ch chọc nhưng liếc lấy ảnh chụp trên bàn lại thở dài, lời muốn nói đột nhiên nuốt lại, nhẹ giọng

- Vẫn không có tin tức gì sao?

Woo Bin nhìn cậu bé tóc đỏ trong ảnh chụp, lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía Seungri hỏi "Tìm tôi có chuyện gì?"

- Haha... Tìm cậu đi ăn uống say sưa a! Lần trước để cho Minwoo giúp tôi thu xếp, cậu ta nhất định bắt tôi khao một chầu, nhìn cậu tâm tình không tốt, tôi sẽ tốt bụng giúp cậu quên hết.

Aisss, một bên là lão đại, một bên là anh em, thật nhức đầu a. Hơn nữa chỉ vì anh cùng Minwoo môn chủ Kang thị và Woo Bin tổng tài Kim thị có quan hệ tốt thôi mà lão đại lại chuyên môn quăng hết mọi chuyện lên người anh giải quyết, xem trên đời có ai đáng thuơng như anh không?

Mà nghe Daesung nói lão đại mùa xuân đến, anh hôm nào phải tìm thời gian đi gặp anh dâu nhỏ mới được, haha. Đưa tay sờ sờ cằm, ra vẻ trầm tư, không biết anh dâu nhỏ nhìn thấy anh có thể nào lại quăng lão đại sang bên mà nhào vào ôm ấp anh không đây?

Nghĩ là nghĩ vậy thôi nhưng có đánh chết anh, anh cũng không dám cùng lão đại tranh người!

Woo Bin nhìn ạn vẻ mặt cười gian, nhíu mày cười nói "Lại lên kế hoạch câu dẫn con gái nhà lành sao?"

- Chậc... Woo Bin, giá trên thị trường của tôi kém như vậy sao? - Làm ơn! Anh đều là bị quyến rũ có được không? Nói xong đột nhiên đứng lên "Đi thôi!"

- Bây giờ?

- Chính là bây giờ!

Chiếc Ferrari màu đỏ nhanh chóng chạy đi. Đột nhiên có một chiếc Dark Flame màu đen lục đột nhiên từ đâu chạy sát bên cạnh, Seungri ơ một tiếng, Woo Bin quay đầu nhìn anh hỏi

- Làm sao vậy?

- Nga... không có gì! - Nếu anh không nhìn lầm thì đó là lão đại đi? Yahhh, chắc chắn không lầm, chiếc xe đó trên đời chỉ có ba chiếc, màu đen lục chính xác là lão đại a! Chàng trai xinh đẹp tinh xảo kia nhất định chính là anh dâu nhỏ! Dù sao thì lão đại nhà anh cũng chưa từng đem người nào ôm vào trong ngực!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro