Chap 32: Nỗi lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Khụ khụ...- SeungRi ho khan hai tiếng, xen miệng nói 

- Lão đại, anh yên tâm. Anh dâu nhỏ chỉ đáp ứng nhận chi phiếu, không có đáp ứng rời khỏi anh!

Yongie ngoan ngoãn đứng ở trong lòng anh, hung hăng gật đầu. Ây, cậu còn không gật đầu thì không phải anh sẽ phạt cậu không lết được sao? SeungHyun sắc mặt dịu đi một chút, đưa cậu vào nhà dặn dò "Về sau không cho phép nhận loại tiền này, muốn kiếm tiền chỉ có thể tìm anh còn có về sau không cho phép nghĩ rời đi, có nghe không?"

SeungRi nhìn bóng dáng 2 người, lắc lắc đầu lấy điện thoại ra gọi cho Mino, cậu xem 1 cước kia đá quả thật không nhẹ. 

Mino gương mặt lạnh lùng sau khi giúp SeungHyun kiểm ra qua thì nói "Bị gãy 2 xương sườn." Sau đó lại nhìn về phía SeungRi cùng Soonhoc, chất vấn "Sao lại thế này? Lão đại làm sao có thể bị thương?"

Thấy SeungRi nhìn về phía Yongie, Mino theo tầm mắt cậu nhìn lại thì thấy Yongie vẻ mặt không được tự nhiên, nhích người ôm lấy SeungHyun yếu ớt nói "Là anh ta tự mình đến gần, tôi đã thu lại lực đạo."

Mino trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, anh dâu nhỏ thực sự lợi hại như vậy? 

Lúc này chỗ cầu thang truyền đến một âm thanh suy yếu "Hyunie..."

Seo Hee toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ cần chuyển người toàn thân đều cảm thấy đau. Mắt thấy mọi người đều quên đi cô, cô không khỏi không lên tiếng nhắc nhở. 

Yongie nhìn cô ta nhíu mày một cái, sau đó lên án nhìn về phía SeungHyun giống như anh mới là người thay lòng đổi dạ.

SeungHyun kéo cậu vào trong lòng, mắt thấy Seo Hee thê thảm thì lạnh giọng "Ai dẫn cô ta vào đây?"

SeungRi sống lưng dựng ngược, chột dạ đưa mắt hướng về cửa lớn, hận chính mình lúc này không thể ẩn thân. Bất đắc dĩ hành vi của cậu chính là tự thú, con ngươi tím thuần khiết hàn băng chuyển hướng về cậu, giọng nói mang theo sát ý "Cậu rất rảnh?"

SeungRi vội vàng xua tay "Không có, tuyệt đối không có." Chỉ kém một chút có thể đưa tay lên thề. 

SeungHyun không để ý đến cậu, SeungRi biểu tình không hề thả lỏng mà ngược lại là vẻ mặt nản lòng. Cậu biết lão đại đã ghi sổ lỗi này của cậu, hơn nữa còn sẽ tính với cậu rõ ràng. SeungRi chán nản chỉ còn cách đợi chờ xử phạt vậy... Tuy màn kịch này xem rất hay nhưng cái giá phải trả chính là không hề rẻ. Nhưng điều khiến cậu bất mãn là xem kịch không phải chỉ có mình cậu vậy sao lãnh án chỉ có mình cậu a?  

- Hyunie...- Seo Hee thấy anh một chút quan tâm cô cũng không có thì không khỏi bất an trong lòng, anh chẳng lẽ đã quên cô? Trước kia anh tuy lạnh lùng nhưng vẫn quan tâm cô. Cô biết lúc trước là cô không tốt nhưng cô cũng đã biết sai rồi. 

Lại nói năm đó SeungHyun trong lúc tự lập bị trọng thương mới gặp được Seo Hee. Cô bị vẻ ngoài tuấn mỹ của anh hấp dẫn mới ra tay cứu anh một mạng, hơn nữa còn tận tình chăm sóc cho anh, khiến cho anh cảm nhận được ấm áp trước nay chưa từng có, vậy nên khi Seo Hee đưa ra ý định kết giao anh cũng không hề phản đối. 

Nhưng anh vốn không dễ tin tưởng một ai, thân phận của mình cũng chưa từng nói cho Seo Hee biết. Lúc trước SHJY cùng ToG cũng chưa có quy mô lớn như bây giờ, anh cũng rất ít lộ diện nên Seo Hee dù đã gặp qua đám người Seungyoon nhưng cũng chỉ nghĩ anh là xã hội đen hỗn tạp. Lúc đó Seo Hee có chút thất vọng nhưng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia cô lại luyến tiếc không thể chia tay, cuối cùng còn đính hôn nữa. Nhưng không được bao lâu thì Seo Hee gặp một người nước ngoài, bất luận tiền tài cùng sắc mạo hay nhân dáng đều xuất sắc, quan trọng hơn là luôn đối với cô dịu dàng không giống SeungHyun lạnh như băng. Cuối cùng Seo Hee quyết định chia tay SeungHyun, theo người kia đi ra nước ngoài. 

SeungHyun một câu giữ lại cũng không có. Chỉ là  sau một trận say rượu cũng hoàn toàn không đề cập đến cô ta, nhưng cũng vì vậy mà ngày càng trở nên lãnh khốc. Anh biết rõ bản thân mình không thương Seo Hee, đối với việc cô ta rời đi anh có cảm thấy thất vọng nhưng không phải vì cô ta mà là vì tình người. Anh đem hy vọng về một gia đình hoàn toàn dụi tắt... mãi cho đến khi gặp cậu...

Ánh mắt cậu trong veo với sự ngây ngốc đơn thuần, cùng sự quan tâm anh tha thiết làm cho con tim anh loạn đi không phải một nhịp. Anh đã lâu lắm rồi, hay nói là chưa từng có cảm giác kích động như vậy, cũng chưa từng đối với sự quay đi của một ai lại cảm thấy quặn lòng như vậy. 

Anh ban đầu chỉ là muốn đem cậu vĩnh viễn khóa bên mình là được, nhưng điều anh không ngờ chính là anh cư nhiên thật sự động tâm với cậu. 

Anh cũng từng nhất thời sợ hãi, sợ cậu không đáp lại tình yêu của anh, sợ cậu vì kẻ khác mà quay lưng lại, nhưng trốn tránh không phải là phong cách của anh, nếu cậu làm anh động tâm như vậy, anh nhất định sẽ kéo cậu ở chung một chỗ. Nếu cậu dám phản bội anh liền hủy diệt cậu... hơn nữa... còn có cả chính mình. 

Đám người SeungRi cũng hiểu rõ, SeungHyun từ lúc nhỏ đã chịu qua những gì, ba mẹ anh chỉ được chăm sóc anh đến năm 8 tuổi, sau đó phải do mình anh đứng lên, đó từ lâu đã là quy chế không thể thay đổi. Họ giao anh cho một gia đình khác nuôi dưỡng, bọn họ thấy anh có năng lực liền thúc ép anh học không thôi, cũng không một lần quan tâm anh nghĩ gì. 

Anh từ nhỏ đã bị người đời ép đến tâm tình thay đổi, từ một cậu bé ngây ngô biến thành một ma vương khát máu. Lại trải qua chuyện của Seo Hee đã khiến tim anh đông cứng lại đông cứng thêm một lần, cả con người tản mác hơi thở từ địa ngục. 

----

Yongie nhìn anh ánh mắt dịu dàng liền dụi dụi đầu vào ngực anh ngây ngô cười, hoàn toàn quên đi sự tình ban nãy.

SeungHyun yêu chiều vân vê khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, ôm cậu lên lầu thản nhiên bỏ lại một câu "Ném ra!". Đối với kẻ phản bội, anh tuyệt không lưu tình, Seo Hee nay còn sống đã tính là may mắn. 

- Hyunie... - Seo Hee cố gắng chịu đau, đưa tay nắm chặt ống quần anh lại, khóc lóc cầu xin - Hyunie... Em biết sai rồi... Van cầu anh đừng không để ý đến em..."

Yongie hừ lạnh một tiếng, một cước đá văng cô ta ra, SeungRi vỗ vỗ bên ngực, bộ dáng hơi sợ

Yongie nhìn về phía anh, không có biểu tình "Tự mình mang vào tự mình ném ra!". Nói rồi liếc Seo Hee một cái, cước vừa rồi không ảnh hưởng tính mạng nhưng cũng đủ để cô ta nằm viện 2 tháng. 

Bị tầm mắt lạnh lùng của cậu đảo qua, SeungRi đánh hồi chuông rung sợ. Không hổ là tiểu ác ma a! Ánh mắt này uy lực quả thực ngang với lão đại. Sau đó nhận mệnh đến cầu thang, nhân từ nắm lấy cổ tay không bị đá kia kéo ra ngoài. 

- Hyunie... Em biết sai rồi, van cầu anh tha thứ cho em!

SeungHyun không để ý đến âm thanh phía sau, ôm cậu trực tiếp đi lên lầu. Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu dịu dàng nói 

- Bé cưng... Anh sẽ không vì người phụ nữ khác giận em, lần sau không cho phép ăn dấm chua bậy, còn có không được phép nghĩ đến rời đi, biết không? 

Yongie ngoan ngoãn gật đầu, tựa vào lòng anh lên tiếng "Em về sau có thể đem người phụ nữ thích anh đánh chạy đi không?". Cậu không thích người phụ nữ khác thích anh, anh là của một mình cậu!  [Thôi đi ông ơi, ông khẳng định chủ quyền còn ghê hơn người ta!]

SeungHyun cúi đầu che kín môi cậu, khẽ cười nói "Có thể."

Yongie vừa lòng nở ra nụ cười ngọt ngào, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi anh. SeungHyun ánh mắt tối sầm lại, Yongie bất giác lại đẩy anh ra, vẻ mặt đề phòng nhìn anh. 

SeungHyun ngẩn người "Làm sao vậy?". Không phải cậu không có tức giận gì sao? Sao lại đẩy anh ra? 

Yongie cau mày nghĩ nghĩ, đấu tranh một hồi, đột nhiên lên tiếng "Em đi ngủ phòng bên cạnh."

- Cái gì? - SeungHyun sắc mặt trầm xuống, cậu cư nhiên muốn cho anh ngủ riêng? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro