Chap 48: Nhìn thấy ngoài đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiwon nhịn không được run một chút, rõ ràng là con trai của bà, bà lại nhịn không được sợ hãi, nếu không phải có việc, bà thật sự không muốn đến tìm anh.

Ji Yong trong mắt vui vẻ, xoay người liền nhào vào trong lòng SeungHyun, trên người anh cọ cọ, ủy khuất cáo trạng, "Hyunie, người phụ nữ xấu xa kia bắt nạt người ta !"

SeungHyun đưa tay ôm cậu, tầm mắt lạnh như băng nhìn về phía Jiwon, Jiwon run lên, kiên trì nói, "Mặc kệ như thế nào, mày hôm nay nhất định phải đến bệnh viện gặp Seo Hee !" Taji đã sinh lòng bất mãn, nếu anh vẫn không xuất hiện ở bệnh viện, vậy hôn sự chỉ sợ có thể thất bại, đến lúc đó tập đoàn HyunKi cũng chỉ có thể kết thúc theo thôi.

SeungHyun nhẹ vuốt tóc mềm mại của Ji Yong, hai mắt lại âm lãnh nhìn Jiwon, lạnh giọng hỏi, "Bà lại làm cái gì ?"

Danbi thật sự nhìn không được, có chút oán giận mở miệng nói, "Tổng tài, tôi có thể làm chứng, mẹ anh cũng không có bắt nạt chàng trai này, là chàng trai này cố ý gạt chân bà."

SeungRi nhíu mày, cảnh cáo nhìn cậu một cái, "Gong Danbi !" Nếu không phải biết cậu cùng nhà Kim có chút quan hệ, anh mới lười mở miệng.

Danbi ngậm miệng, nhưng trong mắt cũng là rõ ràng trách cứ, anh không nghĩ tới Choi SeungHyun cư nhiên là người đúng sai chẳng phân biệt như thế, vì một chàng trai cư nhiên đối mẹ mình như vậy!

Jiwon vẻ mặt đau lòng, lại gượng cười vui khuyên Danbi, "Cậu trai này, cậu là người tốt, không cần vì tôi mà đánh mất công việc của mình."

SeungRi nhíu mày, cười lạnh một tiếng, nhàn nhàn mở miệng, "Không ngờ lại trở nên thông minh !" Đáng tiếc, bà cho là một mình Danbi có thể làm khó dễ lão đại sao ?

Ji Yong ôm SeungHyun trong lòng liền cao hứng, ở trên người anh cọ tới cọ lui, nghe SeungRi nói, bĩu môi, "Mới không phải bà ta trở nên thông minh, bà ta là học theo tôi !"

- Phốc... Haha... - Không nói anh cũng đã quên, tình huống như vậy quả thực với quán cafe tình hình thật có chút giống. Nhưng mà anh dâu nhỏ biết lợi dụng lực lượng quần chúng, Jiwon này căn bản không có học toàn bộ, lôi kéo một người có ích lợi gì ? Ngược lại nghĩ nghĩ, cho dù là lôi kéo một đám người, với lão đại cũng sẽ không có tác dụng gì.

Danbi nhịn không được nhíu mày, anh cũng không phải đứa ngốc, ngay cả SeungRi cũng nhằm vào Jiwon như thế, chắc có chuyện gì anh không biết. Anh không cho rằng SeungRi đang nịnh nọt, tuy rằng anh đối SeungHyun không biết nhưng SeungRi, anh có nghe Chiyeol nói qua, cho nên anh rốt cục thông minh lựa chọn im lặng.

SeungHyun lạnh lùng giơ môi lên, "Muốn đám hỏi kỳ thật cũng rất đơn giản !"

Jiwon cho là có hi vọng, trong lòng vui vẻ, vẻ mặt chờ đợi nhìn anh. SeungHyun châm chọc nói, "Bà làm gì hao phí nhiều sức lực đến thúc ép tôi như vậy? Bà có thể cho cha tôi cưới Seo Hee không phải là tốt lắm sao, tập đoàn HyunKi cũng được cứu không phải sao?"

- Khụ khụ...- SeungRi không ngờ bị nước miếng của mình làm bị sặc, lão đại thật lợi hại !

Jiwon biến sắc, há mồm liền mắng, "Mày đứa bất hiếu này, tao chịu nhiều đau khổ nuôi nấng mày, mày lại đối với tao như vậy ? Mặc kệ thế nào, mày hôm nay nhất định phải đến bệnh viện, bằng không tao khiến cho toàn bộ tập đoàn SHJY mọi người đều biết tổng tài bọn họ là đứa con bất hiếu ngay cả cha mẹ cũng không nhận!"

Danbi nhìn bộ dáng bà giương nanh múa vuốt, vội vàng lui về phía sau từng bước, để tránh bị tai họa. Ji Yong hừ một tiếng, nâng mặt SeungHyun lên, an ủi, "Hyunie, anh yên tâm, không cần sợ bà ta, chỉ có ngu ngốc mới có thể tin lời người đàn bà chanh chua này nói !"

Danbi sắc mặt cứng đờ, này không phải nói rõ nói anh là ngu ngốc sao ? SeungRi nhìn anh ta một cái, lại nhìn Ji Yong trong mắt đều là giảo hoạt, buồn cười lắc lắc đầu, chắc là vừa rồi Danbi đối lão đại bất mãn làm cho anh dâu nhỏ khó chịu, hiện tại đang báo thù đây mà!

SeungHyun trong mắt cũng không khỏi lộ ra mỉm cười, đem tay nhỏ bé của cậu kéo đến bên môi hôn, dịu dàng hỏi, "Sao không có nghỉ ngơi cho tốt ?"

Ji Yong ủy khuất nhìn anh, "Người ta nhớ anh..."

Nhìn đôi môi cậu bĩu ra, SeungHyun ánh mắt tối sầm lại. Ji Yong rụt cổ, sợ hãi nhìn anh trong mắt bùng lên ngọn lửa. Cậu... cậu nói sai cái gì sao ?

SeungHyun vươn ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của cậu, tầm mắt vẫn chưa dời, thản nhiên dặn dò, "SeungRi, tôi không muốn lại nhìn thấy tập đoàn HyunKi nữa !" Anh khoan nhượng lâu như vậy, loại tình cảm sinh dục ân dưỡng cái gì cũng đã trả xong rồi, nếu hai người này trước sau không biết hối cải, vậy anh khiến cho bọn họ hoàn toàn hết hy vọng là được.

Nhìn SeungHyun ôm Ji Yong phải đi, Jiwon phục hồi tinh thần lại, vội vàng kêu lên, "Mày không thể làm như vậy, không thể đối tập đoàn HyunKi như vậy !" Jiwon sắc mặt tái nhợt, HyunKi nếu biết vì bà mà tập đoàn HyunKi mới gặp nạn, ông nhất định sẽ giết bà !

SeungRi đã sớm gọi điện thoại kêu bảo an, nhìn Jiwon điên cuồng giãy dụa kêu la bị kéo đi. Danbi nhìn về phía SeungRi, chát chát mở miệng," Phó tổng tài..."

SeungRi vỗ vai cậu, vẻ mặt từng trải thở dài, "Danbi, cậu còn rất tuổi trẻ, rất nhiều người, rất nhiều chuyện bề ngoài nhìn qua cũng không phải như vậy."

Danbi nhìn bóng dáng anh rời đi, thụ giáo gật đầu, sau đó nhớ tới tổng tài hiện tại khẳng định là muốn đi tham gia tiệc rượu, anh là thư ký cũng phải đi, vội vàng đi theo.

-------------------------

Tập đoàn GD

Hắc Ưng ngả người xuống ghế xoay trong văn phòng phó tổng. Anh khẽ nhíu mày, đau đầu đưa tay xoa xoa trên trán, lão đại mất tích, đám người bọn anh tuy vẫn giữ vững vị trí công việc của mình nhưng một ngày lão đại còn chưa có tung tích cũng đồng nghĩa với việc Kwon Gia một ngày lại gặp thêm nguy hiểm. 

--- Cốc cốc ----

- Vào đi!

YoungBae từ ngoài cửa tiến vào, kể từ ngày JiYong mất tích, anh cũng không trở về Dong thị nhiều mà trực tiếp ở lại Kwon Gia giúp đỡ bọn họ.

- Dong thiếu gia có chuyện tìm thuộc hạ?

- Người của cậu báo tin đã nhìn thấy JiYong, bây giờ mọi người đều đã tập trung ở biệt thự, gọi điện bảo tôi với cậu về một chuyến

- Tìm được lão đại? - Hắc Ưng không nén được kinh ngạc, vội vã chạy về phía thang máy, cũng không có chờ YoungBae đuổi theo đã ấn nút ra khỏi công ty. 

-----------------

Hai người bước vào phòng khách, ngồi xuống băng ghế sopha. Bạch Ưng trực tiếp lên tiếng

- Đã có người nhìn thấy lão đại ở ngoài đường

- Ở ngoài đường? Lão đại mất tích lâu như vậy sao đột nhiên lại xuất hiện ngoài đường? - Bọn họ hai người một cặp liếc nhìn nhau, không thể tin những gì mà Bạch Ưng đang nói. 

- Bạch Ưng, anh điều tra kỹ chưa a? Có thật là lão đại không? - Hỏa Ưng nhịn không được rốt cuộc lên tiếng 

- Anh đã xem qua băng ghi hình ở quán cafe, thật đúng là lão đại. 

- Vậy tốt quá, chúng ta nhanh đi đón cậu ta về! - YoungBae nghe vậy không giấu nổi phấn khích, bật người đứng dậy định hướng ra cửa mà đi.

- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta nhanh một chút đi kiếm anh ấy - Mọi người đều hưởng ứng theo YoungBae, chỉ có Hắc Ưng nãy giờ vẫn trầm mặc không nói. 

- Các cậu vội cái gì, tôi muốn các cậu xem băng ghi hình trước đã - Bạch Ưng dứt lời liên bật màn hình lớn ở sảnh chính lên, chiếu lại đoạn băng ghi hình của JiYong lúc gặp Jiwon. 

.

.

- Không giống... Không phải chứ...

- Lão đại... Tôi là đang nhìn thấy cái gì á?

-  Một chút cũng không phải tính tình lão đại... Lão đại anh ấy không có ôm gấu bông a!!!

- Nhưng dáng hình đó..., cậu nói có người giống lão đại như vậy? Hơn nữa còn có chiếc nhẫn kia...

Mọi người sau khi  xem xong vẫn không thể phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt vẫn giữ nguyên trạng thái như gặp phải quỷ vào ban ngày, chàng trai trẻ trong đó nếu không phải bộ dáng cùng chiếc nhẫn kia thì bọn họ cũng thật hoài nghi có phải là Kwon JiYong máu lạnh vô tình hay không a! 

- Người tôi phái điều tra nói lão đại hiện tại giống như mất trí, hoàn toàn không nhớ những chuyện trước kia. Hơn nữa hiện giờ, người mà anh ấy ở cùng là Đại Ác Ma Choi SeungHyun, các cậu nghĩ có thể cướp người?

- Cái gì?!? Lão... lão đại sao lại ở cùng một chỗ với hắn ta? 

- Này thì tôi không biết, nếu các cậu cương quyết muốn tìm anh ấy, tôi đi cùng các cậu. - Bạch Ưng tuy biết rõ khả năng đưa người trở về là không cao, nhưng dù sao cũng phải thử một lần đã. 

- Được, vậy chúng ta đi, tên họ Choi đó nổi danh là ác ma, nói không chừng lão đại là đang bị hắn tra tấn! - Bọn họ nghe Bạch Ưng nói vậy thì lộ vẻ vui mừng, đều đã đứng lên muốn đi. 

- Đứng lại! - Hắc Ưng nãy giờ trầm mặc không nói, đến giờ này mới phun ra một câu.

- Đại ca? Sao vậy? Anh không muốn tìm lão đại về? - YoungBae cùng những người khác sửng sốt nhìn về Hắc Ưng, anh ấy lẽ ra phải nên vui mừng mới đúng, sao lại trầm ngâm thế kia?

Hắc Ưng không nói lời nào, mắt sắc như dao liếc bọn họ một cái khiến tất cả không dám nhiều lời phải ngoan ngoãn quay lại vị trí ngồi.

- Khả năng cướp được người là bao nhiêu? - Hắc Ưng hỏi

- ... - 

- Địa bàn Choi Gia là nơi để các cậu có thể nói đến là đến nói đi là đi?

- ... -

- Dù các người có vào được, Choi SeungHyun sẽ để lão đại đi sao? 

- ... -

- Lão đại hiện tại mất trí, so với lựa chọn ở cùng SeungHyun với đi theo một đám xa lạ như chúng ta, anh ấy sẽ chọn cái nào không cần tôi phải nhắc các cậu! 

- ... - 

Hắc Ưng buông ra vài câu hỏi nhưng thanh âm vẫn mang theo sự không hài lòng, anh sao trước giờ không biết bọn họ hành sự lỗ mãn như vậy? Còn YoungBae cùng Ngũ Ưng cũng trầm mặc nhận sai, Hắc Ưng nói đúng, địa bàn Choi Gia, không phải dễ dàng đưa đi một người như vậy. Bọn họ lần này quả là sai sót. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro