Chap 60: Thế em còn yêu anh không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa sổ mở rộng ra, bóng người hiện lên, sau đó là thanh âm hai chân rơi xuống đất, cước bộ rất nhẹ nhưng SeungHyun vẫn nghe được, anh vẫn không nhúc nhích, tùy ý họng súng chỉ vào tim mình.

Bé cưng, em thật sự không ở thế giới này sao? Vậy anh sẽ đến với em được không ? Không có anh, cậu nhất định sẽ sợ hãi!

- Choi nhi, ngừng lại Choi nhi! - Một giọng nói nữ vang lên trong đầu anh

- Choi nhi, thân thể con là bất tử, hơn nữa con nên nhớ trên vai đang gánh vác những trọng trách gì - Một giọng nói đàn ông tiếp lời

SeungHyun không động đậy, anh nói trả lời trong tiềm thức "Cha mẹ, hai người có phải cũng đã quên, bất tử chỉ là không già mà chết, nếu bị giết vẫn có thể chết."

- Choi nhi, con không được như vậy, chàng trai kia thực sự quan trọng như vậy sao? 

- Im đi, các người biến đi, để tôi một mình, nhanh chóng biến khỏi tâm trí tôi đi!

- Choi nhi... - Kim TaeHee thả giọng buồn bã... anh vẫn còn lạnh nhạt với bà và Choi Min Hyun như vậy sao... - Choi nhi, khả năng cậu ta còn sống rất thấp, nhưng không phải không có... - Nói rồi cùng người đàn ông kia biến mất. 

SeungHyun nhắm mắt, tùy ý kẻ đột nhập kia tiến vào phòng, trong đầu khẽ cười khổ, một bên vực sâu, một bên núi cao... khả năng còn sống... thực sự có sao?

-----------------

Đột nhiên một người mặc bộ âu phục màu đen vọt vào phòng khách, "Đường chủ, có người xâm nhập !"

Mọi người liếc nhau vội vàng phóng như bay lên lầu. Nếu trước kia bọn họ hoàn toàn không lo lắng nhưng hiện tại lão đại lại làm cho bọn họ không thể không lo lắng !

--- Ầm ---- một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, bóng đen đứng trong phòng tay run lên một chút, một phát súng bắn trên vai SeungHyun, sau đó bản thân cũng ngã về phía sau.

Mọi người vội vàng hướng cửa sổ nhìn lại, bọn họ căn bản còn chưa kịp ra tay người nọ liền đã chết, là người trên cửa sổ ra tay. Hơn nữa bọn họ hình như cảm nhận được trên người người đó bốc lên lửa giận.

Ji Yong nhìn một đám người ngây ngốc, thiếu chút nữa tức bể phổi, "Mino, lấy đạn ra!"

Kết quả cậu vừa lên tiếng, một đám người vốn đã phục hồi tinh thần lại lại ngây người, Ji Yong thiếu chút nữa bị tức chết. Đưa tay mở đèn, sau đó không vui trừng mắt một đám ngốc, "Muốn tôi ra tay đánh tỉnh các người sao ?"

- Anh... Anh dâu nhỏ... - Daesung không thể tin trợn tròn đôi mắt vốn đã nhỏ xíu của anh,  "Anh ... Anh không chết..."

Ji Yong lúc này không có tâm trạng nhiều lời với hắn, nhìn Mino. Mino phục hồi tinh thần lại, vội vàng bắt đầu xử lý miệng vết thương của SeungHyun. Ji Yong vẫn trầm mặc, có thể nhìn ra rất tức giận. Bởi vì lo lắng anh, cậu mới có thể nửa đêm lẻn vào, không nghĩ tới lại đúng lúc gặp được một màn như vậy!

Từ trên cổ thi thể kia tìm ra một kim bài nhỏ, nhìn chữ "TABI"  trên mặt, Ji Yong trong mắt đều là sự tàn độc hiếm thấy. Yooyeon, cái này tôi sẽ nhớ kỹ !

Mino vẻ mặt nghiêm túc thay SeungHyun lấy đạn ra, mà SeungHyun tầm mắt vẫn dừng trên người cậu, ngay cả rên một tiếng cũng không có, chỉ là nhìn Ji Yong không chớp mắt, giống như căn bản không cảm giác đau là gì.

Sau khi đã băng miệng vết thương, tất cả mọi người tự động lui ra ngoài, bởi vì bọn họ cảm giác được anh dâu nhỏ thật sự rất tức giận. Nếu bọn họ còn ở chỗ này khẳng định sẽ không có kết quả tốt !

Bé cưng... - SeungHyun nhìn thân ảnh quen thuộc kia, rốt cuộc khẽ mở miệng.

Ji Yong mặt lạnh nhìn anh, "Vì sao không né ?"  Sát thủ kim bài TABIGD sao có thể là đối thủ của anh?

Anh nghĩ em đã chết...

Cho nên anh cố ý tìm cái chết? Nếu trước kia biết điện chủ TOG tìm cái chết, cậu nhất định cười đến lăn lộn nhưng hiện tại, cậu lại thầm muốn khóc.

Ji Yong mím môi, nhẹ giọng nói, "Rất xin lỗi..."  Cậu hẳn là sớm trở về một chút.

SeungHyun đột nhiên một tay ôm cậu vào trong lòng, rất chặt rất chặt, siết Ji Yong đến có chút đau, "Bé cưng..."

Ji Yong đưa tay nhẹ vuốt sợi tóc của anh, sau đó biến sắc, "Buông tay!" Kết quả SeungHyun ngược lại ôm chặt hơn nữa.

- Bé cưng, em khôi phục trí nhớ rồi đúng không ?

- Ân, anh buông tay trước đã! - Anh không biết anh hiện tại đang bị thương sao ? Cảm giác được chất lỏng ấm áp kia, Ji Yong mày nhíu càng chặt, "Hyunie..."

- Thế... em còn yêu anh không?

Ji Yong bật cười, lắc lắc đầu một chút, anh thì ra là đang lo lắng chuyện này, bất đắc dĩ nói, "Em yêu anh!" Nếu không cậu sao không có việc gì nửa đêm lén trở về ?

Không phải cậu cần phải lo lắng, cậu hoàn toàn thay đổi thành người khác anh sẽ không yêu cậu nữa sao? Nhưng cậu giống như thật sự không lo lắng !

- Mino...

Lại đem miệng vết thương băng bó xong, Ji Yong mặt lạnh nói, "Không cho phép lộn xộn!"

SeungHyun đưa tay đem kéo cậu lên giường, ôm cậu vào trong ngực, lẳng lặng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu, tim lạnh như băng cuối cùng một chút một chút khôi phục tri giác.

--- Cốc cốc... ---

Tiếng đập cửa vang lên, SeungHyun sắc mặt trầm xuống, hiển nhiên rất bất mãn có người đến quấy rầy. Ji Yong nhẹ nhàng hôn môi anh một chút, nhìn sắc mặt anh dịu đi, ánh mắt lộ ra ý cười. Nam nhân kế thật sự dùng được lắm nhưng không thể quá mức, lần trước giáo huấn cậu nhớ rất kỹ a! Cậu hiện tại cũng không giống lúc trước choáng váng như vậy !

Đứng dậy mở cửa ra, thấy Soonhoc ngoài cửa, Ji Yong ý cười trên mặt, "Tiểu Soon..." Cậu hiện tại cũng hiểu được Tiểu Soon và Tiểu Hổ thật là có chút buồn cười.

Soonhoc đưa tay vuốt tóc cậu, nhẹ giọng nói, "Không có việc gì là tốt rồi!"  Cầm khay trong tay đưa cho Ji Yong, lo lắng nói, 

- Từ khi em gặp chuyện không may ông chủ không ăn gì cả. - Cũng may cậu đã trở về, nếu không chỉ sợ ông chủ...

Ji Yong nhíu mày, trong lòng có chút bất đắc dĩ lại có chút cảm động. Tuy rằng bị người tính kế, thiếu chút nữa đã mất mạng nhưng lại nhặt được một của báu, chỉ lợi không thiệt. Cho nên đối với người tính kế, cậu nhất định sẽ cảm-ơn-thật-tốt nha! Tia lạnh trong mắt chợt lóe qua.

Ji Yong nghiêm túc đút SeungHyun ăn cháo, mà SeungHyun lại nhìn cậu không chớp mắt, chỉ là máy móc mở miệng.

Ji Yong khóe miệng nhếch lên, đột nhiên tiến đến trước mắt anh, nháy mắt mấy cái hỏi, "Hyunie, cháo này có vị gì?"

Thấy rõ đùa giỡn trong mắt cậu, SeungHyun nhíu mày nói, "Anh cũng không biết, nếu không em tự mình nếm thử là được!"  Dứt lời, liền chế trụ cái gáy của cậu, lưỡi dài linh hoạt điên cuồng càn quét trong miệng cậu, trút hết đau khổ mấy ngày nay tích trữ.

Ji Yong khóe mắt thấy anh dùng tay phải mới thở phào nhẹ nhõm, SeungHyun bị thương bên vai trái nên tay trái không thể dùng lực. Sau khi hôn xong, Ji Yong nhẹ nhàng tựa vào trong lòng anh, nghe nhịp tim trầm ổn của anh, lời muốn nói ra lại thôi. 

SeungHyun nhìn cậu một cái, "Muốn nói cái gì ?"

- Em cần phải trở về!

SeungHyun dừng một chút, giống như suy nghĩ cái gì sau đó gật đầu, "Được !"

Ji Yong bất mãn nhìn về phía anh, "Hyunie, anh không phải là đột nhiên phát hiện hóa ra anh cũng không phải yêu em chứ?"

SeungHyun vỗ trên trán cậu một cái, buồn cười nói, "Em cảm thấy có thể không?"

Ji Yong lắc đầu, "Không có!"  Sau đó lại ủy khuất nói, "Nhưng anh một chút cũng không giữ em lại, em sao cảm thấy anh như muốn vứt bỏ em a ?"

SeungHyun nhìn cậu một cái, "Không phải em muốn vứt bỏ anh sao?"

- Người ta nào có?  - Dừng một chút, Ji Yong đột nhiên nhíu mày nói, "Hyunie, em đã quên nói cho anh biết, em có chồng !"

- Có chồng ? - JiYong nguy hiểm híp mắt, sau đó lại nhếch môi cười nói, "Không sao, ly hôn thì được rồi, dù sao em từ trong ra ngoài cũng chỉ có thể là của anh !"

- Nhưng bây giờ còn chưa thể ly hôn! - Nhìn anh sắc mặt không vui, cậu lại yếu ớt nói, "Em phải đi trộm một thứ!"

Anh cũng không có truy hỏi cậu rõ ràng là cái gì, chỉ hỏi, "Người đàn ông kia là ai ?"

- Kim Woo Bin

Nhìn nhìn thời gian, Ji Yong nhíu mày nói, "Em phải đi !"  Cậu sợ bị hoài nghi nên không có ra tay nặng, Woo Bin sẽ trong khoảng thời gian rời giường bình thường tỉnh lại, hơn nữa cậu còn phải quay về Kwon Gia một chút.

Ừm, cẩn thận một chút!

Ji Yong bất mãn móm miệng, đáng thương hỏi, "Hyunie, anh thật sự yêu em không ?"  Thật sự là hơi lãnh đạm a!

SeungHyun nhíu mày, khóe miệng tà mị nhếch lên, "Muốn anh chứng minh ?"

- Quên đi! - Sau đó nhớ tới cái gì, cười đến có chút không có hảo ý, nhẹ nhàng dán vào trong ngực anh, ái muội cọ xát, "Hyunie, nếu không từ nay về sau đều giao tập đoàn SHJY cho Seungri xử lý đi, như vậy anh mới có thời gian ở cùng em, được không ?"   Hừ ! Dám nói cậu chỉ trị giá 100 vạn!

Phải biết rằng lúc trước Ji Yong vì truyền gia chi bảo của Kim Gia có hứng thú hơn nữa còn vì sau này có nhiệm vụ ám sát Woo Bin vì thù lao 1 triệu bảng anh cùng với trả món nợ ân tình mà Woo Bin đùa giỡn tình cảm của cậu nên lúc hắn ta lên tiếng nói Kwon Ji Yong là vợ cậu mới yên lặng không phản bác. Hơn nữa cậu đường đường là tổng tài GD, là Kwon Chủ Kwon Gia cho nên khi nghe lén được Seungri với Woo Bin nói thân thể cậu chỉ trị giá 100 ngàn, cậu mới cảm thấy châm chọc như vậy.  

Được! - SeungHyun ngược lại đáp ứng rất kiên quyết.

Ji Yong vừa lòng cười cười, cẩn thận đi mỗi bước về phía cửa sổ,  "Hyunie, phải nhớ đến em nga!" Bộ dáng ai oán kia giống như là SeungHyun muốn vứt bỏ cậu vậy.

Vững vàng rơi xuống đất, trên mặt Ji Yong đã không thấy chút biểu tình nào, nay không chỉ có tánh mạng của cậu bị uy hiếp, ngay cả SeungHyun cũng có nguy hiểm, cho nên chỉ có thể rất xin lỗi Woo Bin, đồ vật kia cùng mạng của hắn ta, cậu nhất định phải lấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro