31. Sự cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Pete

Thật ra tôi cũng không muốn nghẹn chết Ae đâu, dù sao vờn Ae lâu như vậy thì tôi cũng không dễ chịu gì. Le cũng đã nói không cần vờn Ae thêm nữa, sau khi nghe mọi biểu hiện của Le, em ấy còn chúc mừng tôi. Nhưng chính tôi còn không tin được, vào cái ngày tôi đồng ý buổi tối sẽ thoả mãn Ae, thì hôm đó tôi lại không biến về thành người.

Cảm giác được Ae rất thất vọng khi nhìn thấy tôi vẫn còn là con mèo, tôi cũng cảm thấy không vui. Chính tôi cũng đâu muốn bản thân không thể về như thế này chứ. Tôi bức bối dằm dằm cái trứng trước mặt mình. Đây là bữa sáng của tôi.

Cuối cùng Ae cũng là người bất đắc dĩ lên tiếng trước, "Đừng như vậy, cứ để khi nào mày biến về thành người cũng được mà, dù sao tao nhịn cũng quen rồi."

"..." Tôi vẫn không cách nào vui lên được. Sao Ae lại an ủi ngược lại tôi cơ chứ ?

Tôi không nuốt trôi được buổi sáng của mình. Cho tới khi Ae kéo ghế sát lại bên tôi. Ae đút thức ăn cho tôi, "Ăn đi, tao không muốn phải đem mày đi gặp bác sĩ thú y đâu."

Mặc dù tôi nhai nuốt, nhưng tâm trạng vẫn không thật sự vui. Tại sao cơ thể mình tôi cũng không điều khiển được cơ chứ ? Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nhớ đến hai "người" mà thầy sư đã nói sẽ luôn đi theo để giải quyết vấn đề cho chúng tôi.

Hai cái người từng khiến tôi vừa nghĩ đến đã ngại chết đi được.

Nếu thật sự có hai người như vậy, thì tại sao cả tháng nay tôi vẫn cứ phải chuyển đổi qua lại giữa mèo và người thế này ? Là vì họ không có cách đưa tôi trở về hay sao ? Nếu cứ thế này thì không lẽ tôi cứ phải như vậy mãi hay sao ?

Ae xoa lấy đầu tôi, "Đừng có nhăn nhó nữa, tao còn chưa nhăn thì mày nhăn cái gì ! Đã nói tao đợi được. Biết đâu tôi nay lại biến về thì sao." Tôi mím môi, đành phải thôi vậy, chuyện tới đâu hay tới đó, dù gì cũng không phải mãi biến thành con mèo.

Lúc chúng tôi ăn xong, Ae vốn định bỏ tôi ở nhà mà đi làm một mình, nhưng tôi đã ngay lập tức nhảy lên ôm lấy lưng Ae. Nếu không phải Ae nhanh tay xoay người chộp lấy tôi thì tôi đã ngã xuống đất rồi. Tôi bám lên cổ Ae, "Meoww" Muốn đi làm chung với cậu ấy.

Ae bất đắc dĩ nhìn tôi, "Không phải hôm qua đã rất chán sao ? Còn đi làm gì nữa ?"

"Meow" Tôi dính chặt lấy người Ae.

Phải, mặc dù tôi rất chán, nhưng tôi vẫn muốn đi. Đi để nhìn xem Bang sẽ còn dùng  cách gì để quyến rũ Ae chứ. Có điều hôm qua lúc Ae mắng Bang, tôi lại cảm thấy thật tội nghiệp cho Bang, vì thật ra đó cũng chỉ là một cô gái lương thiện mà thôi.

Ae thấy tôi bám cậu ấy như vậy cũng không nỡ để tôi ở nhà một mình, đành phải bế tôi theo.

Lần đầu đến công ty của Ae là cảm giác hạnh phúc vui vẻ. Lần thứ hai đến công ty của Ae thì cảm giác giống như đã quen hơn. Ae cũng không đem tôi lên phòng trưởng phòng nữa, mà trực tiếp đeo tôi tới phòng làm việc.

Nhắc tới trưởng phòng, không thể không nói anh ta thật phóng khoáng, hôm qua cứ kêu la như thể sợ cả cái thiên hạ này không nghe thấy vậy. Không biết còn tưởng anh ấy bị bạo hành. Rõ ràng là âm thanh xấu hổ như thế, lại bị tiếng chửi thề của anh ấy làm tan tành không khí luôn.

May mắn cả Ae và tôi đều không có thói quen chửi thề trên giường. Nghĩ tới lại cảm thấy mặt mình nóng lên rồi.

Trong lúc tôi đang bận suy nghĩ lung tung thì Ae đã đi nói chuyện với chị Pay để đổi chỗ làm việc. Đúng như Ae nói, chỗ của chị Pay đã là nơi cách xa bàn làm việc của Bang nhất rồi. Có điều, nó lại nằm ngay hướng đối diện Bang. Chắc Ae cũng chẳng để tâm tới đâu.

Chị Pay cũng không có ý kiến gì, nhanh chóng chuyển đồ đạc qua chỗ của Ae. Ae đặt tôi lên bàn, cưng chiều nhéo mũi tôi, nói nhỏ, "Hài lòng chưa ?"

Tôi vẫy vẫy đuôi vui vẻ gật đầu, "Meoww"

Nếu cứ tiếp tục giao tiếp với mèo như vậy, tôi thật sự sợ đồng nghiệp của Ae nghĩ cậu ấy có bệnh biến thái yêu động vật nhỏ. Tôi đánh nhẹ tay Ae nhắc nhở cậu ấy đây là ở công ty.

Ae cười cười với tay lấy qua cho tôi con chuột laptop của cậu ấy, nháy mắt với tôi. Tôi liền hiểu Ae cho tôi tự do chơi máy. Nhưng mà tôi làm sao dám chơi trước mặt nhiều người như vậy ? Đành phải giả vờ ôm con chuột lên rồi lật qua lật lại.

Đúng lúc này thì điện thoại bàn trong phòng reng lên. Ae cũng không mấy quan tâm, vì hình như việc bắt điện thoại không phải việc của cậu ấy.

"Ae ! Anh Tai kiếm cậu nè."

Ae đang vẽ cái gì đó trên máy tính, đành phải dừng tay lại nhíu mày đi qua cầm lấy điện thoại, "Alo ?"

Không biết đầu dây bên kia nói gì nhưng Ae đã lập tức cau mày lại, "Chuyện đó không phải vấn đề của phòng kinh doanh sao ? Liên quan gì tới chúng ta ?"

Tất cả mọi người trong phòng đều hướng mắt nhìn về phía Ae, tôi cũng nghiêng đầu để nhìn cậu ấy. Đôi mày rậm của Ae càng lúc càng chau đến lợi hại, "Được rồi, họ hẹn ở đâu ? ... Xa vậy ?... Ok."

Ae quay sang nhìn mọi cặp mắt trong phòng, "Lô hàng hôm trước bên chúng ta xuất bị lỗi kĩ thuật, khách trả về, bên kinh doanh không giải quyết vụ này, đẩy qua cho chúng ta, có ai đi với em tới chỗ hẹn không ? Hơi xa một chút, giải quyết xong chắc khoảng chiều mới về tới."

Sau khi mọi người bàn bạc quyết định một hồi thì Bang, chị Pay, và Ae sẽ đi, còn lại thì sẽ ở lại để tiếp tục làm việc. Tất nhiên, trong danh sách đi còn có thành viên ngoài ý muốn là tôi.

Dĩ nhiên tôi được ngồi bên ghế lái phụ của mình, còn hai người kia thì ngồi đằng sau. Bình thường việc ngồi trên xe không làm gì được đã khiến tôi chán không chịu được rồi, bây giờ còn có thêm hai người khách không mời nữa, tôi càng bị cố định trên xe hơn, không muốn bị cột chặt vào ghế một chút nào.

Lúc Ae gài dây an toàn cho tôi, tôi đã tỏ ý phản đối nhưng ngay lập tức cậu ấy đã trừng mắt nhìn tôi. Tôi đành phải thôi, Ae xoa xoa đầu tôi rồi ngồi lại ghế lái.

Hôm nay Bang đặc biệt im lặng, ngồi một bên, ngược lại chị Pay lại để ý đến hành động của Ae hơn. Chị ấy cười trêu ghẹo Ae, "Ae cưng con mèo thật đó nha, người yêu tặng à ?" Chị Pay ngồi phía sau cười nói.

Ae nhướng mày, "Gần như là vậy." Nói, liếc mắt nhìn qua tôi.

Chị Pay ngồi ghế sau lưng tôi, chồm người lên phía trước nhìn tôi, "Cho chị ôm một chút được không ? Nể mặt chị sáng nay đổi chỗ cho em đi. Mèo con đáng yêu thế này mà....Á..."

Két..

Đột nhiên xe thắng gấp.

Chị Pay đang đứng dựa vào thành ghế tôi liền bị giật mình đập lên phía trước rồi khẩn cấp ngồi lại. Tôi quay sang nhìn cái người đang điều khiển xe trên đoạn đường vắng tanh kia, thật không hiểu cậu ấy tại sao lại đột ngột thắng xe như vậy.

Ae quay đầu nhìn chị Pay vừa mất thăng bằng vội ngồi xuống ghế, "A, xin lỗi chị, có con chó chạy ngang nên em phải thắng lại." Ngừng một lát mới nói tiếp, "Còn con mèo, không được đâu chị, người yêu em sẽ nổi cáu nếu biết em cho người khác đụng vào đó." Sau đó lại tập trung lái xe.

Tôi đã nói Ae càng ngày càng lưu manh chưa nhỉ ?

"Haizz, vậy thì thôi vậy." Chị Pay quay đầu sang Bang, "Chị hỏi thăm giúp em rồi đó nha, không có cơ hội nào đâu nha bé, người ta dính người yêu thế mà."

"Đã bảo không liên quan tới em mà !!"

"..."

Sau trục trặc nho nhỏ thì cả chiếc xe dường như lọt vào không gian im lặng. Im lặng một đường chạy tới điểm hẹn, là một nhà hàng Nhật. Đến nơi thì cũng đã mười một giờ rồi, kịp giờ ăn trưa luôn. Tôi nhìn nhà hàng sang trọng như vậy liền cảm thấy lo lắng.

Vì những nhà hàng như thế này thường không cho mang thú nuôi vào.

Và tôi đã đúng.

Ae đành phải để tôi lại trong xe mà đi lên nhà hàng. Trước khi cậu ấy đi có bảo hai người kia lên trước, bản thân ngồi nói chuyện với tôi, không có vẻ gì là vội vã cả. Tôi nhìn mặt Ae, có vẻ đang cực kì khó chịu.

Ae tháo dây an toàn trên người tôi, được thoát khỏi sợi dây kia, tôi mới phát hiện cả người mình tê rần. Ae xoa lấy hai chân tôi. Tôi nhìn thấy rõ trong mắt Ae hiện lên hai chữ không nỡ, "Biết vậy đã để mày ở nhà, đi theo tao để chịu cực như vậy."

"Meo~" Tôi lắc lắc đầu. Là tự tôi muốn đi mà.

Ae với tay ra sau lấy hộp cơm cậu ấy đã chuẩn bị lúc sáng ra đưa cho tôi, "Không được bỏ bữa, ăn xong, chơi một chút rồi ra ghế sau nằm ngủ đi. Tao để cửa mở cho mày có không khí để thở. Tao đi nói chuyện với khách chắc sẽ lâu lắm, cứ ngủ một giấc no đi biết chưa ?" Ae dặn dò tôi không khác gì dặn dò một đứa con nít. Chắc có lẽ Ae đã quên mất tôi đã qua cái tuổi cần phải dặn dò như vậy rồi.

"Meow~" Làm sao để tôi có thể ngừng yêu người này đây ?

Điện thoại trong túi Ae reng lên, cậu ấy cũng không thèm để ý, cúi đầu hôn trán tôi một cái rồi mới chạy đi lên lầu.

Tôi ăn trưa xong thì bật laptop lên chơi game offline. Ae nói không sai, cậu ấy thật sự đi nói chuyện rất lâu, tôi phá hết mọi kỉ lục game mới tải về trên laptop của Ae hôm trước rồi Ae vẫn chưa quay về. Chắc có lẽ vấn đề lần này thật sự nan giải.

Mười hai giờ hơn rồi ..

Khoảng thời gian chờ đợi bao giờ cũng được tính bằng giây, nhất là khi bạn không biết mình phải đợi đến bao giờ. Tôi không còn hứng thú chơi nữa, đành phải nghe lời Ae mà ra ghế sau nằm ngủ.

"Pete Pichaya."

Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình, liền hơi mở mắt nhìn qua cửa sổ.

Sau đó tôi đã không còn thấy gì nữa, cảm giác như có một luồng điện giật qua người làm cả cơ thể tôi bỗng nhẹ hẫng đi. Tôi còn nghe được âm thanh rè rè của máy chích điện.

Tôi chỉ kịp suy nghĩ được ba chữ trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.

Không phải Ae.

---------

-LA-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro