Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bàn tay đột nhiên bị Lộc Hàm nắm lấy Quan Tiểu Địch thoáng giật mình. Tuy vẫn là khuôn mặt hôm qua nhưng cô nhận ra ánh mắt của cậu đã hoàn toàn khác đi. Nếu không phải giờ phút này Quan Tiểu Địch đang đối diện với Lộc Hàm, có lẽ cô đã cho rằng có phải mình đang nhìn lầm hay không. Đột nhiên lại cảm thấy  ánh mắt của đối phương đang nhìn mình chan chứa đầy vẻ bi thương, thống khổ nhưng cũng len lỏi những tia mừng rỡ. Đôi mắt đó như vẫn đang nửa khép nửa mở, hàng mi cong cong rủ xuống khiến cô không thể nhìn rõ nó. Nhưng quả thực rất đẹp, rất long lanh. Chưa bao giờ cô nhìn thấy một đôi mắt đẹp đến như thế. Trong vô thức Quan Tiểu Địch muốn nâng tay lên chạm vào khóe mắt kia thì đối phương vốn đang nắm tay cô hất mạnh ra một cái khiến cô sựt tỉnh rụt tay lại.

  Lộc Hàm bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, không còn mang vẻ mơ ngủ như ban nãy, nhanh chóng khôi phục bộ dạng lạnh lùng  thường ngày. Quan Tiểu Địch thật sự là không kịp thích ứng với con người mang nhiều bộ mặt này, thay đổi nhanh chóng đến độ khiến người ta bất ngờ. Không đợi cậu mở miệng cô đã nhanh lên tiếng cắt đứt bầu không khí ái muội này.

  - "Chào sư huynh, xin lỗi đã làm phiền anh ngủ. Em chỉ xin vài giây rồi đi ngay. À.. chả là em muốn xin lỗi một tiếng vì việc hôm qua. Có mang theo chút quà đây, chúng ta xem như huề được không?" Quan Tiểu Địch vừa niềm nở cười vừa dùng ánh mắt chân thành đem hộp bánh đến trước mặt Lộc Hàm. Nhưng không ngoài dự đoán của cô, người này chỉ lạnh nhạt nhìn hộp bánh một cái không có ý định đón lấy, sau đó hướng cô cất tiếng hỏi.

  - "Xin lỗi về việc gì?"

- "Chính là việc em đã lỡ chân cho anh "ăn" bóng đấy. Sư huynh không phải anh nhanh như vậy đã quên rồi chứ?" Quan Tiểu Địch nhanh nhảo kể lại.

  Lộc Hàm nhìn cô mất mấy giây sau đó mới không nhanh không chậm hỏi tiếp.

   - "Cô nghĩ nào tôi là não cá vàng sao?"

  Quan Tiểu Địch vừa nghe qua thì cười nhẹ một cái sau đó niềm nở đáp.

  - "Não anh là não tàu hủ hay não cá vàng làm sao em biết được chứ? Em cũng đâu có nhìn thấu da đầu anh được." Sau khi nói một tràng rất lưu loát, dường như cô nhận ra mình lại lỡ miệng, liền nhanh chóng cười trừ ấp úng nói thêm vài từ.  "Những lời vừa rồi... xem như em chưa nói gì."

  Lộc Hàm sắc mặt càng tối, muốn lớn tiếng nói lại một câu nhưng sau đó cũng nuốt lại vào bụng. Hù dọa một đứa con gái không phải là điều hãnh diện gì.

  - "Thế còn việc cô thất lễ với tôi, cả việc xem tôi là bạn học khiến tôi bị cười nhạo thì tính sao đây?" Lộc Hàm lại nghiêm túc hỏi tiếp. Nhưng những câu hỏi này đều nằm trong dự trù của Quan Tiểu Địch. Quả nhiên rất nhanh chóng cô đã ung dung đáp lại đầy lý lẽ.

  - "Chẳng phải hôm qua sư huynh cũng thất thố với em đó sao. Lúc đó anh đã hỏi em có huề nhau được không? Bây giờ em trả lời là được, chuyện đó chúng ta xem như sòng phẳng. Còn việc khiến anh bị cười nhạo, xin hỏi sư huynh đây đã từng nghe qua câu nói "không biết không có tội" chưa nhỉ? Với cả cười nhạo anh là người khác cũng không phải em."

  Lộc Hàm yên lặng nhìn cô, Quan Tiểu Địch cũng cực kỳ không có chút ngượng ngùng đáp lại ánh mắt của cậu. Hai người nhìn nhau mất một lúc, sau đó Lộc Hàm liền dời tầm mắt đi chỗ khác, rất không tự nhiên buông ra một câu.

  - "Để hộp bánh lại đó rồi đi đi, đừng làm phiền tôi ngủ." Vừa dứt lời cậu liền ngã lưng xuống giường kéo chăn lại. Quan Tiểu Địch đạt được mục đích nên rất khoái chí "Vâng" một tiếng rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng người chưa khuất hẳn kẻ trên giường mở mắt ra nhìn theo bóng lưng của cô sao đó lại dời sang hộp bánh để trên bàn, ánh mắt sâu xa, phức tạp.

  Qua sự kiện tặng bánh cầu hòa này Quan Tiểu Địch còn tưởng như ân oán của cô với Lộc Hàm đều đã được xóa bỏ hết.Nhưng không ngờ cô đã lầm to. Chỉ vừa yên ổn qua được hai tiết đầu, giờ giải lao  còn chưa kịp mở hộp cơm trưa của mình ra ăn đã bị Mã Tiểu Chân chẳng biết từ đâu chạy vào nắm lấy tay cô kéo một mạch ra ngoài, miệng còn không ngừng luyến thắng.

  - "Tiểu Địch mau, mau. Có kịch hay cho cậu xem đây?"

  - "Ái, từ từ thôi. Rốt cục là chuyện gì thế?" Quan Tiểu Địch mặt dù không biết chuyện gì nhưng cũng bất chấp chạy theo cô bạn.

  - "Kia kìa, cậu xem." Mã Tiểu Chân cực phấn khích chỉ tay về phía trước, Quan Tiểu Địch cũng đưa mắt nhìn theo, thì ra là một đám đang đông tụ tập lại. Cả hai vừa đến nơi, Quan Tiểu Địch đã rất nhiệt tình chen lấn, không mấy chốc đã chứng kiến được cái gọi là kịch hay mà Mã Tiểu Chân nói.

  Chính là đàn anh cô vừa cầu hòa ban nãy đang cực kỳ nổi giận đánh một tên con trai khác. Mà tên con trai đang bị đánh đến bầm dập kia chính là công tử bột cùng lớp với cô - Trương Vân Long. Quan Tiểu Địch nhìn sắc mặt khó coi của Lộc Hàm toàn thân bỗng chốc đều toát mồ hôi. Thật ra người này rốt cục có bao nhiêu bộ mặt đáng sợ đây. Cô ghé tai sang thì thầm hỏi Mã Tiểu Chân vừa lủi thủi chui vô được bên trong.

  - "Này, cậu ta đã làm gì chọc tức cái người kia thế?"

  - "Thì chính là vì Lương Nhụy ở lớp bên đó. Cậu vừa chuyển vào nên không biết, từ đầu năm Trương Vân Long đã công khai theo đuổi cô ấy. Đến dạo gần đây mới thành công chinh phục mỹ nhân, nhưng không ngờ yêu đương chưa được ba ngày cậu ta đã bị Lương Nhụy kia đá sang một bên. Lý do vì sao cậu biết không? Chính là Lương Nhụy đã say nắng cái sư huynh kia. Thế là Trương công tử không chịu nổi cục tức này liền tìm đến người ta đánh ghen."

  Quan Tiểu Địch nghe không xong kìm được cảm thán một câu.

  - "Wow, cẩu huyết vậy sao!"

  Cảm thán xong rồi cô cùng Mã Tiểu Chân lại xem tiếp kịch hay. Kỳ thực mà nói, Quan Tiểu Địch đã lâu chưa được xem người ta đánh nhau. Trước đây khi còn ở trường cũ mỗi khi đánh hơi được ở nơi nào sắp có bạo lực, bằng mọi giá đều phải mò đến nơi tận mắt xem bằng được. Cảm giác đứng bên ngoài hò hét cổ vũ cực kỳ sinh động đi. Nhất là khi khán giả là một người xinh đẹp như cô thì bên trong càng đánh lại càng hăn. Có mấy lần cô đã bị công an tóm cùng khi đang cổ vũ rất thành tâm. Mỗi lần như thế khi trở về đều bị ăn mấy roi. Từ lúc chuyển trường đến nay cô đã không còn được hưởng cái thú vui tao nhã đó.Nhưng mà trận đánh trước mắt nếu dùng từ đặc sắc để miêu tả thì chính là bạn học Trương Vân Long của cô bị đánh đến đặc sắc.

  Nhìn một lúc, Quan Tiểu Địch không chịu nổi nữa,liền rất hùng dũng tiến đến chặn lại quả đấm của Lộc Hàm đang chuẩn bị giáng xuống trước ánh mắt ngẩn tò te của bao người.

  - "Sư huynh người ta vẫn chưa chạm đến sợi tóc nào của anh. Có phải nên dạy dỗ bấy nhiêu thôi?"

Lộc Hàm nhìn bàn tay mảnh khảnh của cô đang chặn nắm đấm của mình liền hung hăn lấy tay còn lại bắt lấy cổ tay Quan Tiểu Địch kéo sát lại gần mình. Còn rất phóng khoáng tặng cho cô một ánh mắt rất có lực sát thương. Nếu như nói ánh mắt có thể giết người, thì chắc có lẽ cô đã sớm lên thiên đường. Lộc Hàm nhìn Quan Tiểu Địch ánh mắt ngày càng âm u, cất giọng khàn khàn hỏi.

  - "Cô là gì của hắn?"

  Quan Tiểu Địch ngớ ra, tình huống này lẽ ra cậu phải hỏi"Cô muốn chết sao?"hoặc "Tránh ra" hay đại loại như thế mới đúng chứ. Câu hỏi kỳ quặc này có phải hơi sai sai nguyên tác rồi không?

  - "Là bạn học." Quan Tiểu Địch cố gắng giữ bình tĩnh trả lời.

  - "Cô thích hắn?" Lộc Hàm lại hỏi tiếp một câu. Chỉ là khi hỏi người này rất thiếu khí phách siết chặt cổ tay cô hơn, Tiểu Địch có vẻ đau, mày khẽ nhíu lại.

  - "Sư huynh đang nói cái gì thế. Em thấy anh đánh người không còn sức phản kháng như thế nên bất bình. Không được sao?" Tiểu Địch hùng hổ đáp lại.

  Lộc Hàm nghe qua, khẽ nhếch môi. Chậm rãi nói hai từ vào tai cô.

  - "Không - được."

  Loại người gì thế này, ỷ mình có chút bản lĩnh liền hiếp người quá đáng như thế. Quan Tiểu Địch cô không phải là cái loại hiệp nữ gì đó nhưng là người cực kỳ thích lo việc bao đồng, nhất là những việc có liên quan đến bạo lực thế này cô càng muốn xem vào. Nếu người này đã không có ý nhường nhịn như vậy thì e là cô không ra tay cũng không được.

  - "Em thay cậu ấy đánh nhau với sư huynh. Anh thấy thế nào?"

  Lời vừa nói ra, đám đông vốn đang nhốn nháo đều không hẹn mà im bặt, tất cả đều thộn mặt ra như không tin vào tai mình. Lộc Hàm ở trường tuy không phải là dân đại ca máu mặt gì đó nhưng hắn đáng sợ thế nào thì không phải không ai không biết. Quan Tiểu Địch có phải điên rồi không, lại ngang nhiên thách đấu hắn ta.

  Lộc Hàm từ nãy đến giờ vẫn không có lên tiếng đáp lại chỉ dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cô khiến Quan Tiểu Địch nổi cả da gà. Một lúc sau cậu mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng kỳ dị này.

  - "Tôi không có hứng thú đánh nhau với con gái, nhất - là - những - kẻ - yếu - hơn - tôi. Nhưng nếu như cô đã có hứng thú như thế..."

  Lộc Hàm vừa nói vừa buông cổ tay cô ra, nơi đáy mắt thoáng hiện lên vẻ tinh ranh. Quan Tiểu Địch thấy cậu cố tình ngắt quãng thì sốt sắn tiếp lời.

  - "Như thế nào, mau nói đi."

  - "Hôm qua cú sút của cô rất khá. Thay vì đánh nhau chi bằng cứ dùng bóng đá phân định. Nếu trong ba quả có thể làm rung lưới của tôi, tôi lập tức sẽ không bao giờ chạm đến một sợi tóc của cậu ta. Nếu trong ba quả cô không làm lưới của tôi rung lên. Thì cô.... suốt năm học này phải làm người xách cặp cho tôi. Cô có can đảm cược không?"

  Nghe qua luật chơi ai nấy đều thầm cảm thán. Nếu phải dùng đến bóng đá không chừng đánh nhau cô còn có cơ hội thắng. Trong lúc tất cả đều đang nghĩ chắc nịch Quan Tiểu Địch sẽ từ chối. Không ngờ tới đã nghe cô dõng dạc lên tiếng.

  - "Được. Cược thì cược. Sư huynh hãy nhớ nói lời giữa lấy lời."

  - "Chuyện đó cô không cần lo."

Một lời đã định, quả bóng nhanh chóng được mang ra. Cuộc chiến giữa hai người vẫn chưa nổ ra đã dấy lên một hồi xôn xao. Từ đây cuộc sống của Lộc Hàm và Quan Tiểu Địch cũng bắt đầu có những biến đổi mới.

P/s: Haizz, cuối cùng cũng xong. Bơi vô nào các thím ơi. Vote + cmt cho au nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro