Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Kế hoạch thu hút sự chú ý của đối phương do Lộc Hàm đề ra trên nghĩa đen mà nói chính là rất thành công. Dưới cách nhìn khách quan thì Quan Tiểu Địch hôm ấy đã nhìn về phía cậu đến chảy nước vãi. Nhưng thực hư thế nào thì không ai ngờ tới. Có những người con gái khi bắt gặp một chàng trai rất ưa nhìn đang ngồi bên bàn ăn. Thì việc đầu tiên họ làm chính là: để ý những món được trưng trên bàn kia. Và Quan Tiểu Địch chính xác là một điển hình cho mẫu con gái ấy. Cho nên đứng ở phương diện chủ quan mà nói thì chính là: những món ăn hôm đó rất thành công thu hút sự chú ý của cô và người ăn chúng thì hoàn toàn bị lu mờ.

  Và cái giá phải trả cho việc một người ăn để một người ngắm chính là câu slogan của lão đầu hói kia: "Hai em dọn sân một tuần cho tôi, còn lười biếng sẽ dọn luôn cả tolet. NGHE RÕ CHƯA?" Quan Tiểu Địch thất thần nhìn cây chổi trong tay lại nhớ đến câu nói kinh điển ấy. Thật là oan ức, cô rõ ràng chỉ nhìn, chỉ nhìn thôi, đã được nếm thử miếng nào đâu sao lại phải chịu chung hình phạt này? Cô đúng là khóc không ra nước mắt a. Lại liếc sang kẻ tội đồ bên kia, Lộc Hàm lúc này đang tăng bóng rất hăng say, hoàn toàn vứt cây chổi sang một bên.  Sau đó nhìn lại mình từ suốt nãy giờ vẫn rất chăm chú dọn dẹp, còn ghom được một đóng rác to đùng. Lửa giận từ đầu cứ thế lan truyền đến tới chân, lúc này cô thật sự chỉ muốn vung chổi đánh tên sư huynh kia vài phát ra trò.

Quan Tiểu Địch cầm theo cây chổi đi về phía Lộc Hàm, vốn dĩ muốn vung lên đánh một phát để đốc thúc cậu làm việc. Nhưng khi tiến đến gần nhau, bắt gặp được ánh mắt thích thú như đứa trẻ đang diễn xiếc của cậu lại khiến cô không nỡ ra tay, cũng không nở lên tiếng. Còn nhớ thời gian trước khi họ gặp nhau cậu luôn là bộ dáng lạnh lùng, bất cần. Trên gương mặt lúc nào cũng đề năm chữ "người lạ cấm lại gần" khiến người ta bất giác mà tránh xa. Nhưng chỉ sau một thời gian tiếp xúc cùng nhau, trải qua những lần chạm mặt thật quái gở, Tiểu Địch dường như đang dần dần nhìn thấy được con người thật của Lộc Hàm. Cậu cũng sẽ có những lúc nhìn người khác rất bi thương, nhìn khác mà vui mừng, cậu luôn quan tâm cô bằng những cách lạ lùng. Nhưng thật lại khiến cô len lỏi những cảm giác ấm áp, vừa ấm áp vừa quen thuộc. Cứ như cô đã từng ở bên cậu một thời gian rất dài.

  Mười năm trước họ bên nhau, sau đó lại lạc mất nhau và bây giờ sau mười năm họ đã tương phùng. Đi một vòng thật lớn, cuối cùng lại trở về những cảm xúc ngây ngô ban đầu. Tiểu Địch im lặng dõi theo từng cú tăng bóng của Lộc Hàm, giữa sân trường rộng lớn chỉ còn hai cái bóng của họ đang trải dài dưới ánh nắng chiều. Đầu đó lào xào vài tiếng thì thầm của cây và lá khi bất chợt một cơn gió nhẹ luồng qua. Khung cảnh này thật yên ả... thật thanh bình....

  Lộc Hàm hăng sai chơi một lúc, khi vừa thu bóng quay mặt lại thì ngay lập tức liền chìm vào ánh mắt si mê của người bên cạnh. Cậu giật nảy mình, tai đỏ mặt bừng mấp máy vài ba tiếng.

  - "Em.. sao lại nhìn anh bằng cái ánh mắt thèm thuồng đó?"

  Cô không đáp, chỉ nheo đôi mắt phượng của mình lại áp sát vào mặt cậu thoạt nhìn thập phần nguy hiểm. Lộc Hàm không tự chủ lùi về sau một bước, Tiểu Địch lại tiến một bước. Còn chưa kịp xoay người lách về hướng khác đã bị đối phương trấn áp. Hai tay cô nhanh thoăn thoắt áp vào má cậu. Lộc Hàm còn chưa định thần lại đã thấy Tiểu Địch càng nhìn càng si mê.

  - "Sư huynh, anh có biết không...." Giọng điệu cô lúc này chính là muốn bao nhiêu quyến rũ liền có bấy nhiêu quyến rũ, ngọt đến điệu khiến người ta sa lầy trong vô thức. Lộc Hàm khẽ nuốt nước bọt thần kinh căng đến độ dường như muốn đứt ra bất cứ lúc nào. Tình cảnh này thật giống lần đầu họ gặp nhau... lúc đó cô cũng dùng đôi tay đầy bánh của mình áp vào má cậu thế này. Liệu có phải hay không cô cũng như cậu, đã nhận ra đối phương... Lộc Hàm im lặng chờ đợi những lời tiếp theo.

  - "Nhìn anh rất giống con cún nhà em a. Vừa nhìn chỉ muốn bắt nạt." Sự chờ đợi của một người tan vỡ trong phút chốc

  Lộc Hàm: "......"

  Thì ra trong lòng cô cậu chỉ đáng so sánh với một con cún, một con cún, một con cún mà thôi....

  Tiểu Địch nhìn gương mặt sa sầm cố gắng nuốt hận của Lộc Hàm thì bật cười khanh khách.

  Đột nhiên nhìn đến quả bóng đang bị bỏ quên một xó, Tiểu Địch chợt nảy ra một ý định, lại nhìn xung quanh vài vòng, rất tốt không có ai. Cô ngoắc cậu lại, Lộc Hàm dù vẫn còn cay cú việc vừa rồi nhưng vẫn rất ngoan ngoãn đi đến.

  - "Lão đầu hối không có ở đây, chúng ta giải trí chút đi. Em với anh đọ bóng, thế nào?" Tiểu Địch hớn hở chỉ về hướng quả bóng đang nằm lăn lốc trên sân.

  Lộc Hàm nhướn mày, suy tính một chút liền lên tiếng đồng ý.

  - "Được. Luật chơi sẽ do anh đề ra, hai chúng ta cạnh tranh công bằng ai ghi được ba bàn thắng vào khung thành trước sẽ là người chiến thắng."

  - "Nếu thua thì sao?"

  - "Tùy em xử lý."

Cuộc chơi bắt đầu, họ nổ lực đoạt lấy quả bóng, thế thượng phong tất nhiên là thuộc về Lộc Hàm. Trò này cậu trước giờ luôn được xem là bất bại, vì từ nhỏ đã rèn luyện nên kỹ năng rất tốt. Nhưng mà tốt thì đã sao, chỉ cần cậu chạm chân vào quả bóng thì ngay lập tức liền chạm phải ánh mắt ai oán của đối thủ, đành cắn răng rút chân về. Và thế đấy, cô ấy lại thắng.

  Tiểu Địch cực kỳ phấn khích.

  - "Điều kiện của em không khó, em muốn trong vòng một tháng em nói gì sư huynh cũng phải đáp ứng."

  Lộc Hàm ban đầu còn cảm thấy mình có lỗi với bản thân. Nhưng vừa nghe qua cái yêu cầu "mờ ám" này thì trong lòng không khỏi tự tán thưởng mình, rất có tiền đồ nha. Lấy con tép để nhữ con tôm. Vì thế không cần suy nghĩ liền dứt khoát đáp ứng.

  - "Không thành vấn đề."

Luhan said:

  Và cái giá cho câu nói ấy chính là từ hôm đó mỗi ngày cô ấy đều dính lấy tôi.

  - "Sư huynh, em nghe nói món bánh bao xá xíu ở gần trường rất ngon."

- "Sư huynh, món sandwich hôm đó không tệ, đột nhiên lại muốn ăn."

- "Sư huynh, em nghe nói có một quán ăn chuyên bán các loại chè ở gần trạm xe buýt vừa khai trương hôm qua."

- "Sư huynh, anh thích món vịt quay Bắc Kinh không?"

- "Sư huynh, anh thích bánh xếp không?"

- "Sư huynh, anh thích dưa hấu không?"

- "Sư huynh, món này..."

- "Sư huynh, món kia...."

Thế đấy....!!!! Tôi quả thật không có tiền đồ....

  À vẫn còn một việc xảy ra vào ngày hôm ấy nhưng vẫn chưa nói đến. Đó chính là khoảnh khắc chúng tôi "giải trí" một chút trên sân, tất cả đều lọt vào tầm mắt của lão đầu hói kia. Không cần phải nói, kết quả chỉ có thể là.....

   - "Hai em xem ra rất ân ái, rất hạnh phúc. Tôi xem mà mắt nổ cả đom đóm. Kể từ ngày mai CHÀ RỬA THÊM TOLET CHO TÔI. Quan Tiểu Địch em phụ trách tolet nam, Lộc Hàm em phụ trách tolet nữa."

  P/s: chap này tiếp tục mang tính chất giải nhiệt, không ngược, không có biến. Có lẽ Đình ca sắp quay lại sàn rồi ^^. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Vote + cmt cho au nhé!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro