[CHAP 14] HẠNH PHÚC ĐẾN MUỘN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Thời gian anh và cô quen nhau,yêu nhau vỏn vẹn chưa đầy 5 tháng. Nó không quá dài,cũng chẳng hề ngắn. 5 tháng là cả một thời gian để vun đắp cho tình yêu. Hai con người ở cái tuổi đã bước sang ngưỡng 30. 30 tuổi không hẳn là già,chẳng qua là khi người ta nhắc đến cái tuổi ấy thì lại sẽ nhớ đến "thời trẻ". Hai con tim đang loạn nhịp lại bất ngờ hòa chung nhịp đập khi đến bên nhau.Rào cản về tuổi tác,về cái vai vế Tiền Bối,Hậu Bối đối với họ chẳng có gì to tác hơn tình yêu. Người ta gọi đó chính là duyên phận,với cái nghề diễn viên,gặp gỡ biết bao nhiêu người,được không ít người yêu thương vậy mà cả anh và cô đều chẳng hề rung động cho đến khi họ gặp nhau. Cái tuổi 30 theo một số người thì là độ tuổi đủ chững chạc để lập gia đình,nhưng đối với họ đó chỉ là sự bắt đầu để đi tìm hạnh phúc cho bản thân. Có thể là quá muộn,nhưng đó mới chính là hạnh phúc thật sự và bền lâu...

***

 Phim trường,6:00 AM

  -Mọi người vất vả nhiều vì em rồi. Thành thật xin lỗi ạ! Em sẽ cố gắng hoàn thành các vai diễn cuối cùng thật tốt để không phụ lòng mọi người. 

Hôm nay là ngày đầu tiên anh quay trở lại phim trường. Anh chỉ hồi phục được phần chân đã bị bong gân còn về cánh tay thì vẫn còn bó bột. Mặc dù được mọi người khuyên nên nghỉ ngơi thêm vài hôm nhưng anh cương quyết đòi đi quay.Chắc là anh nhớ cô nên muốn đi quay để có thể gặp cô hằng ngày. 

 Cảnh quay tiếp theo là ở trong một bệnh viện,nhân vật nam bị thương phải vào bệnh viện,nhân vật nữ là một bác sĩ chăm sóc cho anh.Cũng chẳng khó khăn gì đối với anh và cô,vì họ diễn theo đúng tâm lí ,đúng hoàn cảnh và cả về nội dung. Phía trong hậu trường là tiếng những con người đang nói chuyện lao xao để chuẩn bị cho cảnh quay.Sáng hôm ấy trời khá lạnh,chỉ có anh là trông có vẻ tươi tắn còn đa phần mọi người đã thức từ đêm hôm trước đến sáng để quay. Cô cũng không ngoại lệ,khuôn mặt nhợt nhạt,uể oải nhưng vẫn cố cười nói và makeup cho "tươi". Cô ngồi xuống chiếc ghế tựa chợp mắt một vài phút để chờ mọi người gọi vào quay. Thấy cô có vẻ mệt,anh bước đến định hỏi thăm thì  cô đã  chìm vào giấc ngủ. Nhìn khuôn mặt gầy gò,đôi mắt thâm quầng mà anh xót xa. Anh lấy chiếc áo khoác của mình nhẹ nhàng đắp lên người cô rồi bước ra ngoài nói chuyện với đạo diễn:

  -Anh ơi! Xin lỗi mọi người nhưng em có thể quay một mình trước được không ạ! Vì em thấy mọi người hơi mệt rồi,em quay một mình để mọi người có thời gian nghỉ ngơi một lát.

Đạo diễn Lee cười:

 -Được chứ. Em đừng lo,bọn anh đã chuẩn bị bối cảnh từ trước rồi,em thích cảnh nào là bọn anh quay cảnh đó.

  -Dạ cảm ơn anh. Vậy thì mình qua trước nữa cảnh không có tiền bối Hye Kyo nhé anh.

  -Ok,mọi người chuẩn bị đi,15 phút sau chúng ta quay.

Anh vào trong thay bộ đồ của bệnh viện và bắt đầu những cảnh quay.Nhờ vậy mà cô có thêm thời gian để nghỉ ngơi. Anh cố gắng rất nhiều để những cảnh quay không bị NG. Mọi người cũng rất khâm phục anh. Quả thật anh quá tài giỏi trong việc diễn xuất,anh quay 7 cảnh nhưng chỉ NG 2 lần. Đó là sức mạnh của tình yêu chăng? Đến gần trưa thì cô mới giật mình thức giấc,chẳng biết mình ngủ được bao lâu,nhưng cô thấy trên người mình là chiếc áo khoác của anh. Cô quay sang các chị phục trang hỏi:

  -Chị ngủ bao lâu rồi? Sao em không gọi chị dậy,trễ giờ quay mất rồi!

  -Là anh Joong Ki ấy ạ! Anh ấy kêu bọn em để chị ngủ,anh ấy quay trước một số cảnh nhỏ.

  -Anh ấy đáng yêu quá đi mất. Đúng là một chàng trai ấm áp. - Tiếng của những cô gái phía sau cô không ngớt lời khen dành cho anh.

Cô uể oải bước ra nơi anh quay phim. Cô nhìn anh một cách say sưa chất chứa bao nỗi nhớ nhung của những ngày chỉ nhìn nhau qua màn hình điện thoại.Xong cảnh quay,anh đưa mắt nhìn cô,anh nháy mắt cười,cô cũng cười. Anh bước về phía cô,bất giác,cô đưa tay lên mặt anh lau những giọt mồ hôi đang chảy nhễ nhại mặc dù thời tiết khá lạnh.Cô quên mất rằng hành động của cô đã khiến không ít người chú ý.Thật may họ là những nhân viên của anh và cô hay của công ty. Bao nhiêu ánh mắt,lời bàn tán khiến cô giật mình rút tay lại,cô đỏ mặt thẹn thùng.Anh chẳng nói gì nhiều vội chụp lấy tay cô,anh đưa tay cô lên cao rồi nói:

  -Chúng tôi đang yêu nhau.Xin mọi người giữ bí mật giúp chúng tôi.

Cô bất ngờ và thật xúc động về câu nói cũng như hành động của anh. Cô đưa đôi mắt đang ngơ ngác nhìn anh. Anh nói tiếp:

  -Như mọi người đã biết,thời điểm hiện tại,chúng tôi không thể công khai mối quan hệ này,với tôi thì không sao,nhưng cô ấy thì không thể chịu được sự quấy rối của truyền thông và cũng không muốn cô ấy phải chịu như thế. Mong mọi người hiểu và giữ bí mật giúp chúng tôi.Cảm ơn mọi người rất nhiều. -Anh nói một cách dứt khoát,mạnh mẽ đầy bản lĩnh

Xung quanh đó tầm khoảng 20 người chứng kiến,khi nghe anh nói xong,mọi người im lặng chẳng ai nói tiếng nào. Khoảng vài giây sau là tiếng vỗ tay,có lẽ là vỗ tay tán thành,chúc mừng họ. Có lẽ lúc ấy,đạo diễn Lee là người được xem là quyền lực nhất. Anh đứng lên bảo đảm:

  -Mọi người rất thương và luôn tán thành,từ khi phim bấm máy mọi người luôn ghép bọn em với nhau. Đối với mọi người thì em đã thành một đôi rồi. Cho nên đừng lo,bọn em yêu nhau,mọi người ở đây ai cũng biết chỉ là không muốn nói chẳng qua là chờ bọn em công khai thôi.Nên bọn em đừng lo lắng,cứ như bình thường,anh cam đoan là mọi người sẽ không ai nói ra đâu.

Nghe được những lời này có lẽ cả anh và cô đều thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì họ cũng có thể nắm tay nhau trước mặt "người nhà" của mình. Mặc dù không phải là công khai cho cả thế giới,nhưng ít ra cũng có một số ít người biết rằng HỌ THUỘC VỀ NHAU...

 Thật ghen tị với cô,có lẽ cô là người con gái hạnh phúc nhất vì được một chàng trai ấm áp yêu thương. Đối với anh,cô là cả thế giới chỉ vì không muốn cô bị tổn thương,bị làm phiền mà đã dũng cảm công khai mối quan hệ bí mật của hai người.Giờ đây,có lẽ họ đã phần nào mãn nguyện và hạnh phúc khi tình yêu của họ được mọi người tán thành.

 Lúc ấy,cô hạnh phúc vô cùng,cô nắm chặt lấy tay anh mới một sức mạnh tình yêu vững chắc. Anh nhìn vào ánh mắt đầy sự xúc động của cô,anh thấy được sự ướt át ngấn lệ trong đôi mắt ấy.Anh cười rồi thủ thỉ:

  -Đừng lo,anh sẽ bảo vệ em.

Nói xong anh đưa tay lên vuốt một bên má  rồi hôn lên vầng trán đang lấm tấm những giọt mồ hôi của cô mặc những tiếng hò hét của mọi người.

***

23:00:PM ,trời mưa rất to

Vậy là một ngày quay mệt mỏi sắp kết thúc,mặc dù mệt nhưng nó đã trở thành thói quen,chỉ chưa đầy một tháng nữa là phim đóng máy,có lẽ mọi người sẽ nhớ phim trường lắm.Có lẽ vì hôm nay đoàn phim có chuyện vui nên mọi người được nghỉ sớm.Mọi người ai nấy đã mệt lã người vì hôm nào cũng phải quay đến gần sáng nên mấy khi được nghỉ sớm ai cũng đều về nhà nấy để ngủ bù cho những ngày làm việc cực lực. Cô cũng thế,cô mệt đến nỗi hốc hác cả khuôn mặt làm cho anh nhìn mà xót xa. Cô đứng một mình trước cửa bệnh viện để chờ xe đến đón. Anh từ nhà xe nhìn thấy cô liền vội che dù chạy đến

  -Sao em lại đứng đây mà không vào trong?

  -Em chờ xe đến đón

-Em tự về được không? Mọi người về cả rồi,em về bằng cái gì? - Anh thừa biết là cô có xe,nhưng ý anh là muốn cô về cùng xe

  -Anh không cần lo đâu,anh về trước đi,em có xe mà

  -Hay em qua xe anh đi,anh đưa em về,mưa như thế này mà em lại hốc hác thế kia đổ bệnh thì sao?.

  -Không cần đâu,em gọi tài xế đến đón rồi,anh về đi.

  -Không được. Vậy thì anh chờ em,khi nào em về thì anh sẽ về.

  -Cứng đầu quá.

Nói rồi anh đứng chờ xe cùng cô,xe đến,anh che dù đưa cô ra xe, thấy cô ngồi trên xe an toàn anh mới yên tâm ra về.

Ngồi trên xe,anh nhận được điện thoại từ Kwang Soo

 -Alo,Joong Ki à!

 -Tôi đây! Cậu khỏe không?

 -Sao hôm nay quan tâm tôi thế? Cậu bị bệnh à?

 -Không. Vì hôm nay tôi vui.

 -Vui? Vì sao vui?

 -Bọn tôi công khai với mọi người trong đoàn phim rồi. Họ hứa sẽ giữ bí mật giúp chúng tôi

 -Vậy thì tốt quá,chúc mừng cậu,chắc cậu hạnh phúc lắm nhỉ?

 -Tất nhiên rồi. Thôi không nói với cậu nữa,tôi đang trên đường về nhà ngủ,sáng mai tôi sẽ gọi cho cậu.

 -Ok,bye

Nói xong,anh tắt máy,tựa lưng về phía sau mà mỉm cười. Quản lí của anh vừa lái xe vừa trách:

  -Cả anh mà cậu cũng dấu. Buồn chết đi được

  -Em...em xin lỗi...

  -Anh đùa đấy! Anh nhìn là biết hai em có gì rồi,chỉ là muốn để hai đứa tự nhiên mà thôi

Lúc này anh cảm thấy mình như kẻ ngốc,định là sẽ lừa mọi người nhưng lại bị mọi người lừa lại. Nhưng nhờ vậy mà anh biết được những người xung quanh luôn yêu thương giúp đỡ anh trong mọi hoàn cảnh.Hôm nay,có lẽ sẽ là ngày hạnh phúc nhất của anh và cô sau gần 5 tháng yêu nhau...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro