Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap3: Nhục ái.

Part1:

Minhyun mệt mỏi tỉnh dậy. Đập vào mắt anh là thân ảnh Ren đang nằm gọn trong

vòng tay mình, khắp người chi chít những dấu đỏ. Vẫn còn vương lại trên gò má nó

giọt nước mắt mặn chát. Nó... thuần khiết hơn bất cứ thứ gì mà anh đã từng nhìn

thấy. Nhưng anh đã làm gì? Anh vừa hủy hoại nó. Chính anh còn không hiểu mình

muốn gì nữa. Ánh mắt con bé nhìn anh oán hận.

Không... từ bao giờ mà anh lại bị thứ cảm xúc phù phiếm này chiếm giữ?! Hwang

Minhyun... mày điên thật rồi!

Anh bỗng thấy vùng ngực mình ướt át và nóng ấm. Ren đã thức giấc, đôi mắt sưng

đỏ vì khóc. "Tại sao?...Tôi chỉ là con rối của anh... nên anh muốn làm gì cũng được

sao...?" Nhìn nét mặt thống khổ của nó, anh chợt thấy đau đến kì lạ, liền cúi

mặt :"Xin lỗi..."

Ren quấn chăn, xiêu vẹo bước vào phòng tắm. Cơ thể nó... tại sao lại đau thế

này?... Tại sao lại có những dấu đỏ này?... Tại sao kì mãi mà không hết...?

"Hwang Minhyun, tôi hận anh!"

.

.

.

"Phụt!!!"

"Cậu nói cái gì?!!!" Baekho gần như phun hết Wiskey trong miệng mình, kéo theo

tràng ho sặc sụa như kẻ vừa chết đuối mới được sống dậy. Xung quanh đó, mọi

người liếc nhìn anh, ánh mắt có ý cười liền gặp phải một tia sắc lạnh của Minhyun,

đành an phận quay đi. Minhyun đưa khăn giấy cho anh, ngữ âm đều là muốn công

kích đối phương :"Đẹp mặt chưa!?! Cậu có cần xúc động thế không?!"

"Này bạn của tôi, nếu bây giờ có người nói với tôi rằng anh ta bị UFO bắt cóc, tôi

chắc chắn sẽ tin anh ta hơn cậu." Anh nhìn Minhyun kiểu như 'cậu không lừa được

tôi đâu'. Nhưng anh cũng tò mò không ít, cuối cùng không nhịn được nên sốt sắng

hỏi luôn :"Nhưng cậu nói xem đó là người như thế nào?" Ừ thì là người có thể khiến

cục đá Minhyun để ý thì chắc chắn không phải người tầm thường.Minhyun gần như

rơi vào trạng thái mơ màng, môi hơi cong lên muốn cười càng làm cho người đối

diện tò mò mà hối thúc :"Cậu nói nhanh đi."

"Cô ấy thuần khiết... "

"Chỉ thế thôi sao?"

Sắc mặt Minhyun bỗng chốc tối sầm lại, chợt nhớ ra một điều quan trọng :"Black

Angel..."

"Phì..." Lần này thì toàn bộ tinh túy trong miệng Baekho phun thẳng vào mặt

Minhyun không chút thương tiếc, hai mắt trừng lên kinh ngạc :"Chuyện này không

đùa được, Minhyun! Cậu đang nắm trong tay cả thế giới!" Câu nói của Baekho

đương nhiên làm Minhyun suy nghĩ, mày nhăn lại đôi chút :"Ren không biết về thân

phận thật của mình, cũng không có bản năng của một Black Angel. Cậu nói xem."

"Cẩn thận Victoria. Cô gái đó cũng đang tìm Black Angel giống như những kẻ khác.

Dù danh tiếng của cậu có khét đến đâu thì cô ta cũng sẽ không từ thủ đoạn. Cậu tốt

hơn là đề phòng, cô ta chính là có người chống lưng." Điều này Baekho biết rõ hơn

ai hết bởi anh đã từng tiếp xúc với con người kì lạ ấy. Rõ ràng Vict không phải là

người bình thường, cô ta có dị năng.

Minhyun bóp trán, vất lại xấp tiền rồi đứng dậy nói với Baekho :"Tôi về trước, gặp

lại cậu sau." Tự dưng trong lòng cảm thấy bất ổn. Anh cần làm một số chuyện,

chẳng hạn như tìm thêm người giám sát Ren, phòng khi nữ nhân kia tìm thấy nó.

_End part1_

Part2:

"Ren? Cậu bị sao thế? Dị ứng à?" Jonghyun vừa nhìn thấy những nốt đỏ trên người

Ren liền hỏi ngay. Nhìn nó có vẻ mệt mỏi. Con bé không biết nên giải thích thế nào,

đành hùa theo mà trả lời :"Ừ, chắc là dị ứng đấy." Nhưng cách trả lời gượng gạo ấy

vẫn chưa thỏa mãn Jonghyun, ngược lại còn làm cậu nghĩ đến một tình huống

không mấy tốt. Dù sao thì cũng phải hỏi lại :"Nhìn không giống dị ứng. Có ai làm hại

cậu đúng không? Nói cho tôi biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì đi!" Một tia sắc lạnh

chiếu thẳng vào Ren. Cậu đang cố đọc suy nghĩ của nó.

"Chuyện... chuyện gì...?... Không có..." Nó hoảng hốt, vội vàng phủ nhận.

"Tôi biết là có chuyện gì đó. Cậu mau nói!"

Môi Ren hơi mím lại, từ trong cổ họng thoát ra thanh âm giống như đang ậm ừ cái

gì đó. Một đêm kinh hoàng, giấc mơ về Laurence. Không, đó chưa phải là tất cả.

Điều mà nó thấy kinh hãi nhất chính là thứ kịch độc mà Minhyun dùng để trói buộc

mình. Con bé còn nhớ rõ anh nói :"Em là người của tôi." Nét mặt anh lúc ấy âm

trầm đáng sợ.

"Không!!!_lúc này đột nhiên nó hét lên rồi ngồi bệt xuống sàn, mắt ngấn nước nhìn

cậu_ Đừng hỏi... xin cậu đừng hỏi..." Ren khóc không thành tiếng, ôm chặt cánh tay

Jonghyun trong sợ hãi. Cậu nhìn ra rồi, là nó đã phải chịu ủy khuất. Là nó đang

hoảng loạn rằng... mình sẽ thích người kia chứ không phải Laurence. Cậu nhìn ra

tất cả. Chỉ là nó không nhận thấy được mọi thứ đang thay đổi trong trái tim mình.

Cuối cùng thì nó cũng là đồ ngốc.

Động tâm, Jonghyun ôm Ren vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về nó :"Không sao, mọi

chuyện rồi sẽ ổn thôi." Thật ra là không ổn chút nào. Laurence nhất định sẽ lo lắng.

Trong thời gian hồi sức nếu như không lưu tâm thì chắc chắn thương tổn sẽ nặng

hơn. Hiện tại đã không còn thần dược cho anh nữa rồi.

.

.

.

Tại một căn phòng tối, nội thất được bài trí theo kiểu phương tây rất sang trọng.

Những tấm rèm màu đỏ rủ xuống, che nhẹ ánh sáng bên ngoài hắt vào tạo nên

cảm giác mọi thứ đều nhấn chìm trong một màu sắc quỷ mị. Trên chiếc giường

Kingsize rải rắc đầy cánh hồng, cô gái trẻ còn say ngủ, khóe môi hơi cười nhạt.

Khuôn mặt ấy hoàn mỹ đến nỗi người ta còn ngỡ cô là tiên tử nào đó hạ phàm.

Nhưng trên thực tế thì khuôn mặt thiên sứ chỉ là bình phong để che đậy đi thân

phận và bản chất thật của một kẻ dị năng. Đây chính là dùng bề ngoài để đánh lừa

người khác.

"Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa đánh thức cô dậy, vươn vai rồi tự kê gối ngồi ngay ngắn

cho người ngoài kia vào.

"Thế nào rồi?" Cô lãnh đạm hỏi, trong đầu có lẽ đang chuẩn bị tâm lí để nghe câu

trả lời của người kia, bất kể là tốt hay xấu.

"Hắn... hắn..." Con người tội nghiệp ấp úng không dám nói, liền nhận một tia âm

trầm từ cô gái trẻ. Cô đưa ngón tay ra hiệu cho anh ta đến bên giường mình. Một

dấu hiệu nguy hiểm. Anh ta sợ sệt lắc đầu, xoay người định bỏ chạy thì bị một sức

mạnh nào đó kéo giật lại, buộc anh ta phải đối diện với cô. Đôi mắt đẹp kia biến

thành màu xanh quỷ dị, nhìn anh chằm chằm.

"A..." Có thứ sắc nhọn vô hình nào đó cứa vào cổ anh ta, máu đổ ra mỗi lúc một

nhiều. "A..." Lại một vệt nữa. Cô vẫn thản nhiên nhìn kẻ trước mặt bị tra tấn. Mùi

máu đã phả khắp căn phòng, tanh tưởi. "Tiểu thư..." Anh ta nhìn cô, đồng tử mắt

co giãn. Một đường cuối cùng tại động mạch chủ giúp anh ta kết thúc cuộc đời đã

quá vô dụng của mình. Vừa lúc đó, Kim Myungsoo bước vào, ngồi xuống bên cạnh

rồi hôn nhẹ lên trán cô.

"Anh làm được không?"

"Laurence đã trở về Seoul, không có thần dược của Yoo Ara, hắn khó mà hồi phục

được." Kim Myungsoo nở nụ cười chết người, khuôn mặt mang vẻ đắc thắng.

"Còn Black Angel?"

"Chính là ở chỗ của Hwang Minhyun."

Victoria cười cao ngạo rồi ái muội ngả đầu vào vòm ngực rộng lớn của Myungsoo,

ánh mắt lại lóe lên tia yêu mị :"Vẫn là anh được việc. Đi dọn đám phế vật kia đi."

_End part2_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro