KokoInui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ây là bộ truyện mình dịch vì tình yêu với Kokonoi và Inupi, bản dịch được sử dụng với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang bản dịch đi đâu khi chưa có sự cho phép của mình
Link truyện gốc : https://archiveofourown.org/works/25091686
Tác giả : Bajigod
Nhân vật : Kokonoi Hajime, Inui Seishu, Inui Akane
Cp : KokoInui

1, Like you

Tôi đang đi bộ về nhà với Koko thì Akane đề nghị chúng tôi đến thư viện một chút. Tôi không có vấn đề gì nhiều với nó, và như thường lệ, Koko chớp lấy cơ hội dành thời gian cho chị gái tôi, vì vậy tôi lặng lẽ đi trước cặp đôi này, không chú ý nhiều đến cuộc trò chuyện của họ. Tôi nhìn chằm chằm vào nền bê tông bên dưới, đá những viên sỏi nhỏ cản đường mình và nhìn chúng lăn sang phía đối diện của đường khi hai người phía sau tôi tiếp tục trò đùa vui vẻ của họ.
"Em nên giống cậu ấy hơn, Seishu."

Tôi ngừng đá những viên sỏi và để bước chân của tôi trở nên chậm hơn, phù hợp với nhịp độ của Kokonoi để tôi có thể nhìn thấy phản ứng của cậu ấy. Tôi nhìn qua cậu ta; vành tai của Kokonoi bắt đầu chuyển sang một màu hồng bụi, và sắc hồng nhanh chóng bắt đầu lan ra má, và cậu ấy đang làm một việc ngu ngốc là cố kìm lại nụ cười. Cậu ấy trông thật ngốc nghếch, nhưng tôi không thể ngăn bản thân mình nhìn chằm chằm vào.

 

"Không đời nào."

Chị gái tôi cười và tiếp tục nói chuyện với Koko. Thay vì cậu ấy, tôi muốn trở nên giống như Akane.

 

Tôi thích cái cách mà Koko nhìn Akane. Mắt cậu sáng lên bất cứ khi nào chị ấy nói, cậu ấy đang quan sát, quan sát kỹ chuyển động của chị ấy, như thể cậu ấy đang cố gắng ghi lại khung cảnh trước mắt và in nó vào trí nhớ của mình. Cậu ấy trông rất vui.

"Cẩn thận," Akane ngoái lại nhìn Koko "Khi em có bạn gái và em quá tốt với người khác, cô ấy sẽ ghen tị đấy."

 

Tôi cảm thấy đau rát ở ngực. Tôi thúc Koko để nói chuyện với cậu ấy nhưng cậu ấy chỉ tiếp tục nhìn Akane với đôi mắt mở to, chăm chú, gật đầu theo từng lời của chị ấy. Tôi từ bỏ và quyết định để mặc họ, có lẽ điều đó sẽ làm cho tôi cảm thấy tốt hơn. Tôi không biết tại sao, nhưng có điều gì đó khi nhìn thấy Akane và Koko như thế này để lại một vị đắng trong miệng tôi.

 

"Em sẽ về nhà."

 

Không ai trong số họ nhìn tôi, và tôi hoàn toàn dừng lại. Tôi không còn đi bên cạnh Koko. Tôi tụt lại phía sau cậu ấy, nhìn cậu bước đi với người khác. Nó như thể tôi chưa bao giờ ở đó ngay từ đầu. Tôi coi đó là tín hiệu để rời đi, quay gót và đi theo con đường ngược lại.

 

Tôi không muốn trở nên giống Koko, nhưng tôi muốn trở nên giống Akane hơn. Có lẽ nếu tôi làm vậy, Koko cũng sẽ nhìn tôi như cách mà cậu ấy nhìn Akane.

2- Confession

 

Tôi đang ngồi trong phòng khách thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa trước. tôi đi về phía nó, sẵn sàng mở cửa cho Akane, nhưng tôi dừng lại khi tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nói to và rõ ràng

 

“Akane, em luôn thích chị! Khi chúng ta lớn lên hãy kết hôn với em nhé! ”

 

Tôi cảm thấy tim mình như trùng xuống, và những cơn đau ngực bắt đầu giảm dần lại ập đến. Tôi nghĩ rằng tôi đã cảm thấy tốt hơn. Tôi đã nghỉ ngơi, và sự tổn thương bắt đầu giảm bớt, nhưng giờ đây nó thậm chí còn đau đớn hơn lúc đầu.

 

Tôi cho rằng đây là thời điểm không thích hợp để mở cửa. Sẽ là bất lịch sự nếu làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ. Sau đó, một lần nữa, không phải là nghe lén thì tốt hơn, nhưng tôi cảm thấy thật khó để không nghe vào. Tôi xin lỗi cả hai người họ trong đầu, để mặc cảm tội lỗi làm lu mờ lương tâm khi cuộc trò chuyện của họ diễn ra.

Cuối cùng, tiếng la của Koko dừng lại, và tiếng bước chân trở nên to hơn theo từng giây. Tôi lặng lẽ mở khóa cửa và đi về phòng, nhảy xuống giường và chui vào chăn khi nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Tôi không biết tại sao tôi lại khóc. Tôi không biết tại sao điều này làm tôi khó chịu nhiều đến vậy. 

 

“Seishu! Chị sẽ làm bữa tối. Em xuống đây một chút được không? ”

 

Akane rất đẹp. Chị ấy có hàng mi dài tôn lên đôi mắt của mình, má ửng hồng nhẹ tự nhiên và mái tóc xõa ngang vai và gương mặt xinh đẹp, làm cho các đường nét của chị trông mềm mại.

 

Mọi người đều nói tôi trông rất giống Akane, điều đó có lý vì chúng tôi là chị em ruột. Ngay cả Koko cũng nói như vậy. Nếu đó là sự thật, tại sao Koko không nhìn tôi như vậy? Mắt cậu ấy trống rỗng khi cậu ấy nhìn tôi. Nó không lạnh lùng, nhưng trống rỗng - ít biểu lộ cảm xúc.

 

Có phải vì tóc chị ấy dài hơn của tôi không? Có phải vì giọng nói mềm mại, nữ tính của chị ấy không? Hoặc có thể là cách chị ấy ăn mặc? Điều gì ở Akane khiến Koko hạnh phúc như vậy? Tôi không hiểu. Chúng tôi trông giống nhau, nhưng tình yêu của cậu ấy dành cho chị tôi vượt xa bất cứ điều gì mà cậu dành cho tôi. Nếu cậu ta cảm thấy bất cứ điều gì, ngay từ đầu.
K

oko, liệu cậu có yêu tôi không nếu tôi giống Akane hơn?

3-Seishu

"Akane!" tôi hét lên tên chị tôi khi cố gắng hết sức để đi vòng qua ngọn lửa đang lan ra khắp phòng của tôi. Nó trở nên khó thở hơn vào giây thứ hai- nhưng điều đó không thành vấn đề. Tôi cần cứu Akane !

Tôi không thể tìm thấy lối thoát vì vậy tôi cho phép bản thân mình bị bỏng. Tôi không còn phân biệt được nước mắt mình chảy ra là do đau đớn do ngọn lửa hay khói trong không khí, nhưng tôi cố chịu đựng. Từng hơi thở khiến tôi càng lúc càng cảm thấy thấy ngột ngạt. Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi. Cảnh tượng trước mắt tôi bắt đầu mờ dần, các mảng đen lan rộng cho đến khi tôi không thể nhìn. Tôi cảm thấy chóng mặt

 

Tôi bước một bước cuối cùng trước khi cảm thấy cơ thể mình đổ ập xuống những tấm gỗ từng nằm dưới chân tôi. Tôi cảm thấy vùng da gần mắt đau nhói và tôi kêu lên một tiếng. Tôi muốn bỏ cuộc. Tôi không thể tiếp tục được nữa.

 

Khi tôi quyết định nhắm mắt để bản thân nghỉ ngơi, chấp nhận số phận của mình và hy vọng Thượng đế rằng ai đó sẽ cứu chị gái tôi, tôi cảm thấy một mảnh vải đang trùm lên đầu mình. Trước khi tôi nhận ra điều đó- tôi đang được ai đó cõng trên lưng và  đưa ra khỏi ngôi nhà đang cháy của mình.

 

“Akane! Bây giờ ổn rồi. ”

 

Cậu ấy không an ủi tôi, nhưng giọng nói của cậu ấy vẫn mang lại cho tôi sự bình yên. Tôi vùi đầu sâu hơn vào tấm vải.

 

"Xe cấp cứu đến rồi!"

 

Mắt tôi vẫn nhắm nghiền. Trái tim tôi còn đau hơn lúc trước. Tôi cảm thấy ngột ngạt. Yết hầu ( tại tác giả khi là lump- khối u mà mình không hiểu lắm nên mình nghĩ ý tác giả là yết hầu ?)trong cổ họng của tôi lớn, khó nuốt và nó sẽ không biến mất. Cậu lại gọi tên chị ấy, không phải của tôi. Nó không bao giờ là tên của tôi, phải không?

"Mày đã nhầm rồi, Koko." giọng của tôi vẫn còn khàn. Tôi cảm thấy những lời nói của mình cứa vào cổ họng khi chúng tuôn ra từ miệng, nghe khàn khàn và đứt quãng. Tôi gần như không thể nói thành câu, nhưng tôi vẫn cảm thấy cần phải xin lỗi.

 

"Tao không phải là Akane."

 

Tôi ước tôi là.

 

Cậu ta liếc lại tôi, ánh mắt lập tức đầy kinh hãi.

 

Tôi sẽ không bao giờ quên được vẻ thất vọng và bàng hoàng trên gương mặt của cậu. Cậu nhìn tôi như thể tôi là vật cản sự tồn tại của cậu ấy(??). Trong khoảnh khắc đó, tôi không muốn gì hơn là được cậu ấy nhìn tôi một cách chân thành như cậu ấy đã từng làm với chị tôi.

 

Koko, làm ơn hãy nhìn tôi theo bất kỳ cách nào khác- Không phải như thế này- Đừng nhìn như thể tôi là sai lầm lớn nhất mà cậu từng mắc phải trong đời.

 

"Tao là Seishu ..."

 

Nhưng tôi thực sự ước tôi không phải .....

4-Selfish

Koko ngồi xuống cạnh giường Akane, nước mắt lưng tròng. Toàn thân chị ấy bị băng kín, ngoại trừ mắt và miệng. Cơ thể chị ấy được kết nối với một loạt các máy móc, một cái để giúp chị ấy thở, một cái khác để kiểm tra các chỉ số của chị ấy, và một vài thứ nữa mà tôi thậm chí không biết tên của chúng. Tôi lắng nghe tiếng nức nở của cậu ấy và màn hình, cứ vài giây lại phát ra tiếng bíp. Nếu không có điều đó, chị tôi coi như chết chắc.

 

Ngoài vết bỏng ở gần mắt và một số vết ở chân, về mặt thể chất, tôi vẫn ổn. Tôi thấy mình không thể khóc. Tôi cảm thấy tê cóng. Tôi đang chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình và để cảm giác chìm trong lồng ngực làm tôi phân tâm. 

Tôi nhìn Koko khóc.

 

Ngay cả trong những khoảnh khắc như thế này, đôi mắt của cậu ấy vẫn như lúc đầu : đầy hy vọng, kiên quyết,  nồng nhiệt .

Tôi nhìn theo ánh mắt của cậh ấy đến Akane. Tôi cảm thấy mệt mỏi.

 

Rõ ràng là Koko không cố ý cứu tôi. Thực tế là việc tôi còn sống ngay bây giờ là do một sai lầm. Tôi phải ở vị trí của Akane. Tôi đã lấy mất vị trí của chị ấy. Tôi không nên ở đây.

 

Tôi lấy ghế của mình và mang nó đến cạnh giường của Akane.

 

"Tao đã nghe từ bố mẹ và bác sĩ," tôi phá vỡ sự im lặng. Cậu nao núng khi nghe giọng tôi “Akane… chị ấy gần như không sống sót, nhưng vết bỏng của cô ấy thực sự rất nặng. Sẽ mất 40 triệu yên để chị ấy hồi phục hoàn toàn. "

 

“40 triệu ...” Koko cắt ngang, như thể cậu ấy đang cố nghĩ ra điều gì đó. Má anh không còn lấm tấm nước mắt.

 

“Gia đình tao vẫn cần trả khoản vay mua nhà. Bố mẹ tao đã khóc vì họ không thể trả tiền cho điều đó. Tao không biết tiếp theo nên làm gì ”.

Cậu ấy nhìn xuống chân mình, "Tao đã hứa với Akane rằng tao sẽ luôn bảo vệ chị ấy ... nếu chị ấy chết ..."

 

Tôi cũng bị nghẹn. Tôi cố không để những giọt nước mắt thoát ra khỏi hốc mắt tôi. Akane là chị gái của tôi.  Chúng tôi không phải là người thân nhất, nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng chị ấy là gia đình của tôi. Ý nghĩ về cái chết của chị ấy đủ để làm tôi sợ hãi.

 

"40 triệu ... tao sẽ kiếm được số tiền đó ngay cả khi tao chết."

 

Cậu ấy nắm chặt tay của mình và lông mày đan vào nhau. Cậu đã hứa với chị, Cậu hứa sẽ bảo vệ chị. Tôi biết rằng quyết tâm của cậu vượt xa lời hứa đó.

 

Tôi tự hỏi liệu cậu có khóc nhiều như vậy không nếu tôi nằm ở vị trí của Akane. Cậu sẽ làm bất kỳ điều gì cho tôi? Tôi ghét phải thừa nhận rằng thực tế là tôi đang nghĩ về điều này. Tôi ích kỷ. Tôi không xứng đáng đứng ở đây.

5- Cold

 

Koko quyết định nghiên cứu thêm về cách kiếm tiền. Cậu ấy đã dành phần lớn thời gian của mình ở thư viện, đọc sách, lên kế hoạch mới, tính toán xem mình cần thêm bao nhiêu tiền và phải làm gì để có được nó. Tôi đã không gặp cậu ấy trong một thời gian- cậu ấy không thường xuyên đến thăm.

 

Tôi đã ở bệnh viện trong vài tuần qua. Tình trạng của Akane đang dần trở nên tồi tệ hơn mỗi ngày. Tôi nghĩ rằng các bác sĩ đang bắt đầu từ bỏ điều trị cho chị ấy - gia đình tôi không có đủ tiền để trả các chi phí, và họ nhận thức rõ về điều đó. Chị ấy đã bất tỉnh trong suốt mấy ngày qua, và tôi là người túc trực ở bên cạnh chị ấy suốt thời gian đó.

 

Nhìn thấy Akane như thế này làm tôi đau đớn. Tôi thường nghĩ về việc đáng lẽ ra tôi mới là người phải đau khổ thay vì chị ấy. Tôi sống vì một tai nạn, một sự nhầm lẫn. Tôi đã lấy đi cuộc sống mà đáng lẽ ra là của chị tôi. Tôi mới là người phải nằm trên giường bệnh đó, với những vết bỏng được băng kín khắp người, bị mắc vào một đống máy móc, không thể nói, thậm chí không thể mở mắt.

 

Tôi mang ghế đến bên cạnh giường của Akane và quan sát chị ấy. Tôi nói chuyện với chị. Chị ấy không thể đáp lại, và tôi không biết liệu chị ấy có nghe thấy tôi hay không, nhưng tôi hy vọng chị ấy có thể hiểu những lời xin lỗi mà tôi thì thầm với chị ấy mỗi đêm.

 

Em nhớ chị. Em xin lỗi. Làm ơn hãy quay lại. Em cần chị. Koko cần chị.

 

Câu trả lời luôn luôn là không có gì. Không phản hồi, không cử động. Không gì cả.

 

Tôi biết những gì Koko đang làm là nguy hiểm. tôi muốn đi giúp, nhưng tôi sợ phải đối mặt với cậu ấy. Tôi sợ cậu ấy sẽ nhìn tôi với đôi mắt đó - đôi mắt chứa đầy sự đau khổ và thậm chí có thể là sự phẫn uất. Koko không cần tôi. Cậu ấy cần Akane.

 

Akane là người duy nhất có thể khiến cậu ấy cười trở lại. Tôi đã biết điều này từ lâu, nhưng bây giờ tôi phải sống liên tục khi được nhắc nhở về điều đó.

 

Đã đến đêm khi tôi ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc của mình bên cạnh giường của Akane. Như mọi khi, chị ấy vẫn bất động. Lần đầu tiên kể từ khi mọi việc xảy ra, tôi đưa tay ra để chạm vào chị ấy.

 

Tôi ấn nhẹ tay vào khóe mắt chị ấy, nơi có vết sẹo do sự cố trên mặt, và cầu mong chị ấy quay lại. Tôi nghe thấy tiếng chuông. Tôi không thể biết nó nằm trong đầu mình hay nó có thật.

 

Akane đã lạnh.

6- Call

Tôi không gọi cho bác sĩ ngay lập tức. Tôi biết rằng họ không thể làm gì để cứu chị ấy - nhưng tôi muốn tận hưởng khoảng thời gian còn lại với chị mình. Tôi đã giữ chị ấy lâu nhất có thể trước khi một y tá đến kiểm tra. Tôi ngạc nhiên là họ đã cử người đến - họ thường để chúng tôi một mình, thậm chí không thèm đảm bảo rằng chị ấy ổn. 

 

Đã vài phút kể từ khi Akane được đưa đi. Bố mẹ tôi đang tranh cãi với nhau về việc phải làm gì với Akane. Tôi đứng cạnh chiếc điện thoại, cố gắng ngăn mình không khóc, ít nhất có thể nói một cách trôi chảy. Tôi đặt tay lên trên mặt đồng hồ quay số trong vài giây cho đến khi lấy hết can đảm để gọi cho Koko.

 

"... Xin chào?"

 

Tôi đã không nghe thấy giọng nói của cậu ấy trong một thời gian. Thật buồn là bây giờ tôi chỉ gọi cho cậu ấy - vì một lý do buồn bã như thế này. Tôi cảm thấy một tiếng nấc bò lên cổ họng nhưng tôi cố nuốt nó xuống. Nếu tôi định nói với cậu ta, tôi sẽ nói với cậu một cách đàng hoàng. Đó là điều ít nhất tôi có thể làm sau tất cả những thiệt hại mà tôi đã gây ra.

 

"Akane ... Chị ấy ... Đi rồi ..."

 

Giọng tôi đang run. tôi có thể cảm thấy mình chùn bước. Còn rất nhiều điều tôi muốn nói nhưng đó không phải là về tôi; đó là về Akane. Nó im lặng. Không ai trong chúng tôi nói gì cả. Tôi lấy tay che mặt để che giấu sự thật rằng tôi đang khóc. Tôi đợi câu trả lời của cậu ấy.

 

Cậu ấy kết thúc cuộc gọi

7-Sorry

Tôi nhìn cơ thể của Akane được đặt trên chiếc bàn màu ngà voi, lần này đôi mắt chị ấy đã nhắm lại vĩnh viễn. Toàn bộ cơ thể chị tôi vẫn đang quấn băng - bố mẹ tôi không nghĩ rằng họ có thể xử lý được việc làn da chị ấy bị hủy hoại bởi lửa, vì vậy họ quyết định để chị ấy trong tình trạng này. Thứ duy nhất bao phủ chị à một tấm chăn trắng tinh khôi.

 

Tôi thắp những nén hương và đặt chúng vào bát sứ, ngay bên cạnh hoa và nến. Chỉ có chị và tôi ở đây. Lần đầu tiên trong đời tôi mặc một bộ com lê. Tôi chắc rằng nếu chị còn sống, chị sẽ trêu chọc tôi về điều đó.

 

Tôi đã ở đây trong một giờ qua, trong căn phòng nhỏ này, chỉ nhìn Akane.

 

Tôi cảm thấy tê cóng. Tất cả những gì tôi cảm thấy là tội lỗi. Khi tôi cảm thấy hạnh phúc nhất - tôi cố gắng đẩy nó đi. Tôi không xứng đáng được hạnh phúc - không phải khi mọi người xung quanh tôi đang đau khổ vì tôi vẫn ở đây. 

“Chị không nên chết. Đáng lẽ đó phải là em. Em xin lỗi. Em rất xin lỗi. ”

 

Tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của ai đó. Tôi lau mắt bằng mu bàn tay và quay lại để xem đó là ai. Koko đứng đó, áp lưng vào lối vào, trông có vẻ không phòng bị. tôi cho rằng cậu ấy đã nghe những gì tôi nói, vì vậy tôi giả như không có chuyện gì xảy ra.

 

Nếu cậu ta có nghe thấy nó, cậu ta đã bỏ qua nó. Cậu ấy có lẽ không thể quan tâm đến cảm giác của tôi lúc này. Tôi không lấy làm buồn vì điều này - tôi không đáng được cậu ấy thương hại. Koko đi ngang qua tôi, tiến thẳng đến bên Akane, và tôi rời khỏi phòng để cho cậu ta một chút riêng tư. Ngay cả khi chị ấy chết, tôi vẫn không tồn tại ở trong thế giới của họ.

 

Tôi đóng cửa lại và thở dài, khuỵu gối trên hành lang trống trải. Cho dù tôi có xin lỗi bao nhiêu lần, tôi cũng không bao giờ có thể được tha thứ. Tôi xin lỗi, Koko, vì đã cướp mất Akane khỏi cậu

 

Tôi ước mình giống như akane- Chết.

8-Love me

Tôi đã đến thư viện để thăm Koko, vì cậu ấy luôn ở trong đó. Tôi sẽ sớm tiếp quản những băng Hắc Long, vì vậy tôi quyết định đến thăm Koko trước khi tôi bận. Đã vài năm kể từ khi Akane chết, và mặc dù mọi thứ đã lắng xuống, nhưng cảm giác tội lỗi mà tôi cảm thấy sau đó càng trở nên mạnh mẽ hơn khi thời gian trôi qua.

 

"Koko, mày đang đọc gì vậy?"

 
Cậu ta nao núng khi nghe thấy giọng tôi và quay lại nhìn tôi. Cậu ấy có một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt của mình.


“Một cái gì đó về tiền. Và như thế nào để kiếm được nó. ”

 

“Thỉnh thoảng mày nên về nhà một lần. Mày và tao khác nhau. ”

 

Cậu ấy lật trang sách và phớt lờ lời tôi. Tôi thở dài và đi đến góc cạnh cửa sổ để chợp mắt. Đó là một không gian nhỏ mà tôi tìm thấy cho chính mình. Thật tiện lợi, thủ thư không kiểm tra ở đó, và tất cả sách trong khu vực đều đã cũ, vì vậy sẽ không có ai đến quấy rầy giấc ngủ của tôi. Tôi nhắm mắt lại.

 

Tôi chìm vào giấc ngủ trong vài phút, để suy nghĩ của tôi trôi qua khi tôi ôm lấy sự im lặng của nơi này. Nó đã được yên bình.

 

"Inupi."

tôi có thể nghe thấy cậu ấy, nhưng tôi giả vờ như đang ngủ. Tôi không có tâm trạng để nói chuyện ngay bây giờ. tôi thở ra những hơi thở nhỏ và nông. Tôi không nghe thấy anh ta bước đi, vì vậy tôi nhắm mắt lại. đầu tôi dựa vào tường. các giác quan của tôi được nâng cao - tôi đang cảm nhận.

 

Tôi cảm thấy sự hiện diện của cậu ấy đang tiến gần tôi. Tôi không biết phải làm gì, vì vậy tôi đứng yên. Tôi có cảm giác rằng cậu ấy sẽ đánh thức tôi và làm phiền tôi như thường lệ, tôi không mong đợi điều gì xảy ra tiếp theo.

 

Đôi môi mềm mại áp vào môi tôi.

 

Đây là những gì tôi đã muốn từ rất lâu, nhưng không cảm thấy đúng . Nó ngắn ngủn, chỉ kéo dài khoảng ba giây, tôi biết có điều gì đó không ổn về nó. Cậh ấy quỳ xuống bên cạnh tôi, nhìn chằm chằm vào sàn nhà, và với một giọng nói như bị bóp nghẹt, Cậu ấy thì thầm

 

“Akane…”

 

Tất nhiên. Như những gì tôi đã mong đợi.

 

Tôi hồi tưởng về đám cháy. Cậu đang cố gắng cứu Akane, không phải tôi. Cậu đáng ra phải hôn Akane, không phải tôi. Đôi khi tôi tự hỏi nếu cậu ước tôi đã chết. Có lẽ sau đó cậu sẽ nhận được kết thúc có hậu. Đó là những gì bạn muốn ngay từ đầu, phải không?  Cậu thậm chí không nghĩ về tôi khi cậu đã cứu “Akane” khỏi đám cháy. Cậu  sẽ hạnh phúc hơn nếu tôi ra đi.

 

Cậu sẽ làm việc chăm chỉ nếu tôi là người sắp chết? Điều gì giữ mối quan hệ của chúng ta với nhau, chúng ta không có một lời hứa ràng buộc- chúng ta chỉ có tình cảm đơn phương của tôi đối với cậu mà cậu thậm chí không bao giờ muốn ngay từ đầu. Nếu là tôi, cậu có khóc không? Cậu sẽ gọi tên tôi như tôi đã luôn mong muốn?

 

Tôi đã biết câu trả lời cho điều này - Không, cậu sẽ không . Bởi vì cậu chưa bao giờ yêu tôi như cách mà cậu đã yêu Akane. Nếu tôi chết, cậu sẽ ổn. chị ấy sẽ ở đó vì cậu. Chị ấy sẽ giúp cậu. Chị ấy sẽ làm mọi thứ mà tôi không thể làm cho cậu.

 

Tôi biết rõ rằng cậu chỉ xem tôi như những gì còn sót lại của chị ấy. 

 

Sau ngần ấy năm mong muốn được trở thành Akane- tôi có ích kỷ không khi yêu cầu cậu yêu tôi như một Seishu?
Lời của edit : Khóc vãi lồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro