Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua năm mới, Cốc Diệu Diệu quả nhiên bắt đầu chuẩn bị may quần áo cho tôn nhi. Năm trước bà đã chuẩn bị một ít vải mềm mại thoải mái, chuẩn bị làm chút xiêm y nhỏ, yếm nhỏ các loại tránh cho tới lúc lại vội vàng. Bà cũng phải làm cho Chu Tử Thư thêm chút xiêm y bên người nữa.

Chu Tử Thư vuốt ve cái bụng ngày càng mượt mà, trong lòng mềm mại dị thường, tiểu hài nhi đã biết động, ngẫu nhiên có lúc sẽ cách bụng mà đá y khiến hắn cảm thấy mới lạ và vui mừng, nhìn mẫu thân cùng muội muội bận rộn nên y cũng muốn học làm một bộ quần áo trẻ con.

Ôn Khách Hành nghe y hào ngôn tráng ngữ một phen trong lòng lại cười thầm, A Như đã quen tay cầm trường kiếm, chỉ sợ không cầm nổi kim đâu. Hắn ngồi bên lò sưởi lột vỏ cam quýt xong rồi đi đưa tới chỗ A Nhứ, vừa vào cửa liền thấy y ngồi trong một đống vải vóc, tay vẫn đang cầm nửa cây kim bị gãy sắc mặt đỏ lên, đầu ngón tay nhỏ máu.

Chu Tử Thư lăn qua lăn lại nửa ngày, xiêm y không làm ra, ngược lại lại bóp gãy mấy cây kim. Ôn Khách Hành kinh hãi thất sắc, tay cầm đĩa quýt đạt sang một bên rồi vội vàng băng bó cho y.

Chu Tử Thư tự xưng là thông minh, lại thất bại trong chuyện may vá, sự quan tâm của Ôn Khách Hành truyền đến lỗ tai y liền thay đổi vị, nhớ tới mấy ngày nay Ôn Khách Hành cũng không cho phép y động đậy, hiện tại ngay cả chính mình muốn học cách làm xiêm y cho đứa nhỏ cũng không được, trong lòng không được tự nhiên nghĩ bâng quơ đây chẳng phải là ghét bỏ mình sao?

Y vứt đồ nghề đi, giận dỗi Ôn Khách Hành hai ngày cũng không muốn nói chuyện với hắn.

Ôn Khách Hành nhất thời không hiểu làm sao lại chọc giận y. Cố Tương muốn khuyên hòa lại bị mẹ ngăn cản: "Chuyện vợ chồng nhỏ của bọn họ, con làm muội muội xen vào làm cái gì?"

Chu Tử Thư cũng không phải là người không lý trí, sau đó tỉnh táo lại cảm thấy mình không nên giận chó đánh mèo Ôn Khách Hành, nhưng lại không thể kéo mặt nhận sai, vì thế trong lòng nghẹn một hơi, đêm đến lúc đi ngủ không đề phòng lại bị Ôn Khách Hành bò lên giường, hắn ôm lấy thắt lưng mượt mà mà hôn y.

Chu Tử Thư vẫn chưa ngủ, thấy Ôn Khách Hành bò lên cơ hồ muốn đạp hắn xuống giường nhưng Ôn Khách Hành lại ôm chặt lấy y không buông tay, liên tục xin lỗi Chu Tử Thư, nói là mình không tốt, hắn lấy ra một cái yếm nhỏ cho Chu Tử Thư xem: "A Như – Chu tướng công —— đây là ta cùng mẹ ta học làm. Đừng giận ta, được chứ?"

Thì ra Ôn Khách Hành nát óc suy nghĩ lỗi sai, dứt khoát tự mình học làm xiêm y cho đứa nhỏ,rồi chân chó chạy tới xin A Nhứ tha thứ.

Tay nghề của hắn thật sự đúng là không tệ, trên vải tơ đỏ thêu hai nhánh bạch mai làm thành yếm. Chu Tử Thư vuốt ve đường kim tỉ mỉ kia, làm sao còn không biết xấu hổ lại không được tự nhiên với hắn, chỉ là y vẫn còn cứng miệng: "Ai tức giận?"

Ôn Khách Hành cười hì hì rồi hôn y một cái: "Ta liền biết, A Nhứ chúng ta miệng cứng lòng mềm lòng nhất mà."

Hắn từng thước vùi đầu vào cổ Chu Tử Thư mà cọ cọ, mái tóc rối bời khiến Chu Tử Thư ngứa ngáy, liền bậy cười muốn đẩy hắn ra, Ôn Khách Hành lại không chịu buông tay, hai người lại ở trên giường đùa giỡn. Hai người lại đều ở độ tuổi huyết khí phương cương, cũng đã lâu chưa từng thân mật, không bao lâu cả hai đều đỏ mặt tim đập nhanh, khí tức dồn dập.

Chu Tử Thư bởi vì thân thể bất tiện mà bị cọ sát như vậy lúc này y đã ra mồ hôi đầm đìa. Tin hương hoa mai trên người Ôn Khách Hành càng làm cho y cảm thấy trên mặt nóng lên, tay chân nhũn ra, hết lần này tới lần khác người khởi xướng, hắn  còn cười hỏi y: "Làm sao vậy, Chu tướng công? "

Ôn Khách Hành một tay chống đầu nằm nghiêng bên cạnh y, chậm rãi đem mồ hôi ướt đẫm của y lau đi lại cười cười.

Băng tuyết đang nở rộ, lại có hoa mai say mê triền miên nở rộ.

Chu Tử Thư trong lúc mờ mịt thất thần còn không quên lấy tay đẩy lồng ngực Ôn Khách Hành, bảo hắn cẩn thận một chút không nên đè lên bụng mình, Ôn Khách Hành lại vuốt ve gáy Chu Tử Thư, ở bên tai y khẽ cười: "A Nhứ, huynh nhỏ tiếng chút, mẹ ta còn đang ở bên ngoài đấy."

Nghe hắn nói vậy, Chu Tử Thư vừa xấu hổ vừa tức giận, đưa tay hung hăng nhéo một cái trên thắt lưng Ôn Khách Hành một phen khiến cho Ôn Khách Hành nhịn không được kinh thanh kêu lên.

Sáng hôm sau, Cốc Diệu Diệu lấy cớ có việc sớm ra ngoài, hai sư tỷ đến chúc tết nhìn Ôn Khách Hành, trong mắt vừa mê hoặc vừa buồn cười. Chu Tử Thư đỏ mặt muốn nhỏ máu, vì thế Ôn Khách Hành lại bị ngủ trên sàn nhà tử tháng nữa.

Cố Tương đi hội chùa ở trấn bên ngoài cốc trở về, cố ý đưa bánh sơn trà đến cho Chu Tử Thư, vừa vặn bắt gặp Ôn Khách Hành đang thu thập đệm giường trên mặt đất, nhịn không được cười ra tiếng: "Ca, dư vị ngủ trên sàn nhà thế nào?"

Ôn Khách Hành bực tức nói: "Ta sẽ đem chuyện của muội và Tào Úy Ninh nói cho cha nghe —— muội cho rằng ta không biết muội đi gặp hắn?"

Cố Tương bị lộ bí mật nhưng miệng vẫn cứng rắn nói: "Tào Úy Ninh làm sao vậy? Người ta cũng là đệ tử danh môn, dáng vẻ phong phạm quân tử..."

Ôn Khách Hành giận dữ: "Cái gì mà quân tử phong phạm, hắn nhìn thấy ngươi ánh mắt đều sáng lên, ba ngày hai bữa chạy vào thần y cốc, đều là nam nhân muội cho rằng ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì sao?"

Vì thế Cố Tương cười càng lớn vỗ tay nói: "Cười chết mất vị ca ca tốt của ta ơi, huynh ngược lại lại nói chính nhân quân tử, vậy huynh mau nói cho ta biết, đứa nhỏ trong bụng Tử Thư ca được hơn năm tháng là tới như thế nào đi?"

Ôn Khách Hành thẹn quá hóa giận, thề sẽ đem ra phong phạm huynh trưởng mà giáo huấn Cố Tương. Cố Tương cười đùa trốn sau lưng Chu Tử Thư khi y vừa mới tiến vào cửa phòng, Chu Tử Thư không rõ nguyên nhân: "Hai người lại làm sao vậy?"

"Tử Thư ca, ta mang chút điểm tâm đến thăm huynh, ca ca ta liền ghen tuông muốn giáo huấn ta." Cố Tương vừa nói vừa làm mặt quỷ với Ôn Khách Hành ở sau lưng Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành có dám giận cũng không dám nói, Chu Tử Thư muốn hắn không được hồ nháo, vì thế Ôn Khách Hành cũng không còn cách nào khác với muội muội nữa.

Sau khi Cố Tương đi, Ôn Khách Hành lấy lược chải tóc cho Chu Tử Thư, Chu Tử Thư vừa khoác lên xiêm vừa nói: "Vừa rồi ta mơ hồ nghe được các ngươi nói tới Tào Úy Ninh."

Y suy nghĩ một chút, lại nói: "A Tương năm trước thêu một túi thơm, vừa lúc hai ngày trước Thanh Phong kiếm phái đến chúc tết ta thấy cạu thiếu niên tên Tào Úy Ninh kia có đeo túi thơm đó, nàng dụng tâm thêu lâu như vậy ta còn tưởng rằng là cho đệ cơ."

"Nha đầu A Tương kia sao có thể làm gì cho ta chứ? Ta nhìn Tào Úy Ninh kia đối với A Tương thì ta liền tức giận, tìm được cơ hội ta nhất định đánh hắn một trận."

Ôn Khách Hành kích động, tựa hồ là hận không thể lập tức kéo Tào Úy Ninh ra trực tiếp đánh hắn. Chu Tử Thư nhịn không được cười nói: "Bọn họ có tình có ý, đệ còn muốn lấy gậy đánh uyên ương? Hơn nữa, Tào Úy Ninh có thể quen biết A Tương, còn không phải là vị huynh trưởng là đệ bắc cầu, mai mối sao?"

Ôn Chu hai người lúc thành hôn rất khiêm tốn, không mời mấy vị khách bên ngoài, nhưng sư môn của Tào Úy Ninh cùng Thần Y cốc giao hảo, liền phái đệ tử thân tín tặng hạ lễ, Tào Úy Ninh cũng ở trong nhóm đi dự hôn lễ đó. Ý tứ của Chu Tử Thư rất rõ ràng, nếu không phải Ôn Khách Hành thì Cố Tương há có đạo lý kết giao với Tào Úy Ninh?

"Ta là sợ..." Ôn Khách Hành trên mặt một trận xanh đỏ: "Quên đi, A Tương lớn rồi, tùy nàng đi."

Chu Tử Thư lại không hiểu được thâm ý trong hành ngữ Ôn Khách Hành chỉ nói: "Úy Ninh ta cũng đã gặp qua vài lần rồi, cậu ta là đệ tử quan môn của Phạm chưởng môn phái Thanh Phong, tâm tính thuần lương, gia thế cũng trong sạch, ngược lại là một giai ngẫu. Ngày sau nếu A Tương xuất giá, chúng ta làm huynh trưởng cũng phải cho nàng thêm một phần của hồi môn."

Ôn Khách Hành đem trâm bạch ngọc cắm lên tóc chu tử thư, ở bên tai y chua xót nói: "Ôn gia sao lại thiếu đồ cưới của nàng chứ, A Nhứ ngươi có tâm tư này không bằng quan tâm chăm sóc ta nhiều hơn đi, mấy ngày nay ta ngủ trên sàn nhà ngủ đến thắt lưng cực đau nhức..."

Chu Tử Thư: "A? Đệ có đau thắt lưng không?"

Ôn Khách Hành thấy y thân thiết trong lòng mừng thầm, lập tức giả bộ đáng thương gật đầu nói: "Đúng vậy đau chết đi được."

Không ngờ Chu Tử Thư mặt không chút thay đổi lạnh lùng nói: "Vậy đệ càng không nên cùng ta ngủ chung một chỗ, vạn nhất sắc tâm đệ nổi lên chẳng phải là lại đau lưng hơn sao."

Thời gian trôi qua, không khí đầu xuân dần ấm áp, sơn dã lục ý nảy sinh, ngày sinh của Chu Tử Thư cũng sắp tới.

Nam tử Địa Khôn sinh con so với nữ tử có phần nguy hiểm hơn, hơn nữa đây lại là thai đầu, vợ chồng Ôn Như Ngọc cũng không dám khinh thị. Từ giữa tháng tư đều ngừng việc ra ngoài cốc, một lòng chiếu cố Chu Tử Thư.

Mắt thấy đã qua ngày dự tính sinh tận nửa tháng nhưng đứa nhỏ cũng không có động tĩnh gì, Ôn Như Ngọc liền viết thư mời sư tỷ Nhạc Phượng Nhi trở về.

Nói đến đại đệ tử Nhạc Phượng Nhi đời này của Thần Y cốc, cho dù là ai cũng phải xưng là kỳ nữ. Y thuật của bà tinh xảo, lại được người đời xem là là mỹ nhân, người theo đuổi ái mộ đếm không xuể nhưng lại không chịu kết hôn, chỉ muốn độc thân hành y cứu người, không thèm để ý ánh mắt của thế nhân. Bà ở ngoại vân du nhiều năm, năm trước viết thư cho sư phụ nói mình đang ở Mân Châu, phải ở một thời gian ngắn, Ôn Như Ngọc mới có thể mời nàng trở về.

"Có cần phải làm như vậy không?" Chu Tử Thư ngại nóng, ăn mặc mỏng manh lộ ra cái bụng tròn tròn, y là lần đầu tiên có hài tử, không có kinh nghiệm gì nên hơi khẩn trương nói: "Vòng bụng đã hơn mười ngày không lớn rồi, nghĩ đến đứa nhỏ này tính tình an ổn, qua mấy ngày nữa sẽ ra ngoài thôi?"

Ôn Khách Hành hận không thể cả ngày đều nghe động tĩnh của đứa nhỏ, nhưng lại sợ dọa A Nhứ, ngoài mặt làm ra vẻ tươi cười an ủi y mấy ngày qua nhưng trong lòng âm thầm gấp gáp không chịu nổi, hận không thể đưa sư cô lập tức đến. Chỉ nghe Chu Tử Thư lại cười nói: "Từ nhỏ đến lớn, ta đến Thần Y cốc mấy lần, còn chưa có duyên phận nhìn thấy Nhạc sư cô, lần này gặp cũng tốt."

Thật sự là không có duyên phận, Thần Y cốc vừa nhận được bồ câu đưa thư của Nhạc Phượng Nhi nói mình ba ngày sau đến thì Chu Tử Thư bắt đầu phát động.

Y cho rằng ngày sinh nở là giữa tháng tư, y đã ngồi ngốc ở nhà một hồi lâu trồi trong lòng cũng có chút sự buồn bực, ngày đó liền nháo một trận nhất định phải đi theo Ôn Khách Hành và Cố Tương cùng mấy vị sư tỷ đi dạo hội chùa ở trấn Cốc Ngoại.

Lúc đi hội trở về, nhóm người ở đèo gặp Ôn Như Ngọc muốn đi đón Nhạc Phượng Nhi. Ôn Như Ngọc trách cứ Ôn Khách Hành cùng các đồ đệ hồ nháo, Chu Tử Thư vội vàng từ trên xe ngựa đi xuống giải thích là chủ ý của mình. Ôn Như Ngọc lại mở to hai mắt nói: "Tử Thư, xiêm y của con..."

Đoàn người lúc này mới chú ý tới dưới vạt áo của Chu Tử Thư có một mảng máu nhỏ.

Ôn Khách Hành kinh hãi vội vàng hỏi: "A Nhứ, huynh, huynh có đau không?" Các sư tỷ cũng hỏi: "Thủy thai bị vỡ sao?", "Có đau không?"

Chu Tử Thư đều lắc đầu, trong đầu y trống rỗng, chỉ còn lại một ý niệm trong đầu: Chẳng lẽ tiểu hài nhi trong bụng tham luyến khói lửa hồng trần như vậy, dẫn nhóc con đi dạo một hồi hội chùa liền muốn đi ra?

Đầu thai thấy đỏ mà thai thủy chưa vỡ, đại khái có thể sau mười canh giờ nữa. Phòng sinh và những thứ chờ sinh đều đã được chuẩn bị trước, mọi thứ đều có trật tự. Lúc Chu Tử Thư thay xiêm y muốn vào phòng sinh thì Ôn Khách Hành lại gấp đến độ muốn khóc, sống chết muốn đi vào cùng y.

Chu Tử Thư đau đến trán đổ đầy mồ hôi, thật sự vô lực mắng hắn, cuối cùng y bảo Cốc Diệu Diệu đuổi người ra: Ngươi không am hiểu cái này, đi vào thêm loạn làm gì.

Chu Tử Thư đau đớn gần một ngày một đêm, Ôn Khách Hành cũng không ăn không uống, không ngủ không nghỉ ở bên ngoài chờ lâu như vậy. Nghe thấy tiếng trẻ con trong trẻo từ trong phòng vọng ra trong lòng ngược lại càng khẩn trương, tay bắt lấy sư tỷ mang vẻ mặt mệt mỏi đi ra liền hỏi xem A Nhứ như thế nào. Sư tỷ nghe hắn không hỏi hài tử chỉ hỏi A Nhứ liền cười nói: "Rất tốt, lát nữa đệ tự mình vào xem đi."

Ôn Như Ngọc cũng chờ, thấy nhi tử để ý như thế, nghĩ đến coi như hắn có tâm. Mấy ngày nay Ôn Khách Hành đối với Chu Tử Thư chiếu cố yêu thương như nào ông ta đều nhìn thấy, đối với việc trách cứ tự nhiên cũng giảm đi rất nhiều. Chỉ chốc lát sau Cốc Diệu Diệu ôm đứa nhỏ đã được tắm rửa đi ra, Ôn Khách Hành nhìn lướt qua liền vội vàng thay xiêm y chạy vào nhìn A Nhứ.

Trong phòng sinh còn có mùi hương nhưng vẫn không che được mùi máu tươi. Chu Tử Thư cả người vô lực, mệt muốn chết nhìn thấy Ôn Khách Hành đi tới bên giường, liền dùng khí âm yếu ớt mắng: "Ôn Khách Hành tên hỗn đản nhà đệ, sau này đừng hòng chạm vào ta nữa."

Ôn Khách Hành mang theo lệ, đem tay y dán lên mặt mình: "Được, A Nhứ, một đứa này là đủ rồi, tuyệt đối không để huynh lại chịu tội lần nữa."

Nhạc Phượng Nhi nhận thư của sư đệ lập tức chạy về Thần Y cốc. Nhưng vừa mới bước vào sơn môn liền nghe nói hài tử đã bình an sinh ra bà liền dở khóc dở cười. Chu Tử Thư đối với vị trưởng bối này rất có lỗi, cùng người nhà thương lượng nói, có phải có thể mời sư cô đặt tên cho hài tử hay không? Nhạc Phượng Nhi lại nói, người một nhà có cái gì để so đo, mọi người tự mình lấy đi. Bà ở lại trong cốc trong vài ngày rồi lại đi ra ngoài du ngoạn.

Ôn Khách Hành nhanh chóng thích ứng vai trò phụ thân, hắn theo mẫu thân cùng các sư tỷ học mấy ngày, liền học được hết cách chăm sóc trẻ mới sinh, ngoại trừ cho con bú, những thứ khác hoàn toàn không cần Chu Tử Thư quan tâm. Có một lần Chu Tử Thư cho con uống sữa xong tâm huyết dâng trào, xung phong muốn dỗ đứa nhỏ ngủ, lại bị tiếng khóc lớn của tiểu oa nhi khiến y sợ tới mức luống cuống tay chân. Cuối cùng vẫn là Ôn Khách Hành đón đứa nhỏ về tay mình vỗ núm vú rồi hát dỗ dành.

Hắn đem đứa nhỏ đang ngủ yên tĩnh đáng yêu nhét vào trong ngực Chu Tử Thư: "A Nhứ, huynh vẫn nên ôm như vậy đi."

Thần y cốc con nối dõi không tính là nhiều, sau khi hài tử đầy tháng Ôn Như Ngọc thường ôm bé con đi dạo, kiêu ngạo cho người khác xem.

Cốc Diệu Diệu vãn còn có chút hoảng hốt, bà còn chưa tới bốn mươi tuổi, chính mình sinh A Tương đều giống như là chuyện cách đây không lâu, đột nhiên lên chức tổ mẫu. Chỉ có Ôn Khách Hành có chút bất mãn với hành vi của cha: Con trai là công lao của người, nhưng cháu trai có liên quan gì đến người chứ?

Ôn Như Ngọc không biết từ đâu nghe được lời này lại đuổi theo Ôn Khách Hành đánh hắn một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro