Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tứ Quý sơn trang từ trước đến nay luôn coi trọng Hạ Nguyên Tiết*, một là trong trang muốn tế tự sư tổ, hai là lấy ý tốt của Thủy quan giải ách, ba là mượn lễ mà gặp mặt người thân ôn chuyện cũ. Tần Hoài Chương cũng vừa có dịp dẫn theo một đám đệ tử hưu mộc du ngoạn ba ngày, thật có thể nói là đẹp.

*Hạ Nguyên Tiết: Người Trung có ba ngày lễ tiết là Thượng Nguyên Tiết ( tết nguyên tiêu). Trung Nguyên Tiết ( rằm tháng 7 âm, ngày cô hồn). Hạ Nguyên Tiết ( ngày Thủy quan đại đế âm lịch 15.10)

Hạ Nguyên Tiết không cần quá mức hao tổn tâm sức chuẩn bị, chỉ cần đến ngày mười lăm, các nữ quyến sơn trang cùng nhau xuống bếp, cho dù là phu nhân của Tần Hoài Chương không thường xuyên xuống bếp cũng phải tự mình xuống bếp gói bột chay. Các nam tử trưởng thành thì chuẩn bị lễ tế tự sư tổ. Còn lại một đám đệ tử nhỏ dưới sự dẫn dắt của đại sư huynh Chu Tử Thư thì dựng cột trời, treo cờ đèn ở cửa sơn trang lên.

Đợi đến khi buổi tối lễ tế tự chấm dứt, trên dưới sơn trang vốn dĩ đang tụ tập cùng một chỗ ăn uống nhưng Tần Hoài Chương lại uống không nổi ba chén, liền bỏ lại các huynh đệ cùng đám đệ tử của mình dẫn theo một đám tiểu hài tử đến sau núi.

Tần Hoài Chương theo thói quen dựng xong mấy cái bếp đá, nhìn thịt nướng chín đến năm phần rồi lại để cho Tần Cửu Tiêu cùng mấy người khác tự xử lý.

Sắc trời vừa mới tối đen, dãy núi nhấp nhô trong hoàng hôn hiện ra màu tím khói, xa xa nhà nông đèn đuốc lấp lánh tựa như có hàn ý, chỉ có lửa trại cách đó không xa dùng để nướng thịt ấm áp rực rỡ.

Chu Tử Thư ngồi xếp bằng trên một tảng đá xanh nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy múa mà ngẩn người. Tần Hoài Chương đi đến ngồi xuống bên cạnh Chu Tử Thư, ông ta sớm đã cảm thấy đại đệ tử của mình có chút không thích hợp, thấy đệ tử một mình ngẩn người liền hỏi: "Tử Thư, con đang nghĩ cái gì vậy?"

Chu Tử Thư phục hồi tinh thần lại trả lời: "Không, không có gì."

Lúc này Cửu Tiêu cầm mấy xiên thịt nướng tới, trên mặt cậu đều ám màu đen do bị khói nướng thịt hun tới nhưng mặt lại hưng phấn kêu phụ thân cùng sư huynh nếm thử. Tần Hoài Chương cười tiếp nhận hai xiên rồi đưa cho Chu Tử Thư một xiên.

Chu Tử Thư mệt mỏi không có khẩu vị gì nhưng lại không tiện từ chối ý tốt của sư phụ cùng sư đệ nên miễn cưỡng ăn một miếng, ai ngờ chỉ mới đưa vào miệng liền đem Chu Tử Thư khó chịu đến sặc.

Ngửi thấy mùi thịt nướng vốn dĩ thơm đến mê người nhưng ăn vào miệng lại tràn đầy vị tanh, hương vị mềm mềm cổ quái giữa môi và răng càng thêm kích thích một trận ghê tởm không ngừng nổi lên, lúc này y liền chạy đi đến một cái cây mà phun đồ ăn ra.

Cha con Tần Hoài Chương hai mặt nhìn nhau, Cửu Tiêu vội vàng chạy đến giúp cho sư huynh của cậu thuận khí.

Chu Tử Thư muốn nôn, mấy ngày nay khẩu vị đã không tốt rồi, cơm ăn vì cũng chưa từng động nên cũng không nôn được ra thứ gì cả. Đang lúc vẫn còn ghê cổ Chu Tử Thư liền nghe thấy sư phụ ở một bên nói: "Nhất định là đám Cửu Tiêu không đem thịt nướng chín, xem ra việc này vẫn nên là vi sư tự mình xuất mã đi."

Cửu Tiêu bất mãn: "Cha, con đã nếm thử rồi, có chín mới dám lấy cho hai người ăn chứ."

Tần Hoài Chương lại nói: "Không cần ngụy biện, lúc trước đều là Ôn Khách Hành nướng mà có vấn đề đâu? Nhắc tới mới nhớ mấy ngày nay sao ta không thấy bóng nó vậy?"

Cửu Tiêu vừa nghe lời này, giống như một con nhím xù lông: "Có trời biết huynh ấy đi đâu, hai ngày nay con đã không phát hiện bóng dáng huynh ấy rồi."

cảm giác ghê tởm rốt cục cũng dừng lại, Chu Tử Thư lấy nước suối súc miệng rồi lại uống một chút rượu nóng mới cảm thấy cảm giác khó chịu trên người chậm lại. Nhưng sư phụ không cho y uống nhiều, dù sao bụng trống rỗng không dễ uống rượu đành phải cầm một miếng điểm tâm lên ăn.

Tần Hoài Chương từ ái nhìn y trong chốc lát hỏi: "Tử Thư à, con và Khách Hành xảy ra chuyện gì vậy? Gần đây nó dường như luôn trốn tránh con?"

Chu Tử Thư lập tức nghẹn lại.

Không phải Ôn Khách Hành đang trốn y, mà là y đang trốn Ôn Khách Hành.

Y liền ấp úng nói: "Sư đệ lớn rồi cũng không tiện giống như lúc trước, khiến người chê cười rồi."

Lời này cũng không phải không có đạo lý, Chu Tử Thư một năm trước phân hóa thành Khôn Trạch, các sư đệ sư muội khác trong sơn trang cũng sắp đến tuổi phân hóa, cũng không thể giống như khi còn bé thân mật với nhau nữa. Nhưng Ôn Khách Hành từ năm sáu tuổi đã được đưa tới Tứ Quý sơn trang học nghệ, dính với Chu Tử Thư như keo dán vậy. Ăn ở một chỗ, luyện công ở một chỗ, ngay cả mỗi năm về nhà mấy tháng, cũng phải mượn cơ quan tước ba đến năm ngày liên lạc một lần với y. Khi hết kỳ nghỉ ở nhà liền hận không thể bay về Tứ Quý sơn trang ngay. Sao đột nhiên bây giờ lại cùng sư huynh tránh mặt rồi, thật sự là kỳ quái.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đệ tử đời này của Tứ Quý sơn trang tuổi đều nhỏ, lớn nhất là như Chu Tử Thư cũng không bằng quan, cơm áo gạo tiền còn dựa vào các trưởng bối, sư huynh đệ đồng môn ăn ở luyện công đều ở một chỗ, muốn trốn thì có thể trốn ở nơi nào?

Chu Tử Thư đầu tiên là cố ý tránh bữa cơm, nói mình không thoải mái không tham gia lớp học buổi sáng ở sơn trang, hai người mà ngẫu nhiên gặp nhau liền sẽ xấu hổ không chịu nổi. Về sau Ôn Khách Hành giống như là cùng y thập phần ăn ý, không cùng y xuất hiện cùng một chỗ nữa. Ngay cả Hạ Nguyên Tiết dựng cột treo cờ, đồng môn mở yến tiệc hôm nay cũng không lộ diện, thân làm sư phụ như Tần Hoài Chương làm sao có thể không hỏi đây.

Chu Tử Thư nói vài câu cho qua nhưng Tần Hoài Chương tâm tư cơ mẫn cỡ nào, tình tư thiếu niên nhìn thấu, bèn cười cười lắc đầu. Chu Tử Thư cảm thấy như bị sư phụ nhìn thấu đáy, mồ hôi lạnh âm thầm chảy ròng ròng. Chuyện của bọn họ, so với Tần Hoài Chương có thể nghĩ tới còn lớn hơn nhiều.

Nửa đêm, đám đệ tử chơi đùa đủ rồ bèn trở về sơn trang.

Rất nhanh đã đến Đông Nguyệt, vợ chồng Ôn Như Ngọc theo thường lệ đến bái phỏng Tứ Quý sơn trang, tính toán thuận tiện đón Ôn Khách Hành về nhà vài bữa.

Theo lệ cũ, Ôn Khách Hành phải ở trong nhà Thần Y cốc qua năm mới trở về, lần này đi ít nhất cũng phải ba đến bốn tháng. Nghĩ đến đây, Chu Tử Thư thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại còn có chút trống rỗng không rõ ràng, y lúc này ở sảnh chính cùng sư phụ tiếp đãi vợ chồng Ôn gia.

Ôn Khách Hành biết sư huynh không muốn gặp hắn nên đã sớm tìm một lý do không mà trốn đi chỗ khác, Tần Hoài Chương liền phái đám người Cửu Tiêu đi tìm. Vợ chồng Ôn gia không biết nội tình thật sự đem nhi tử vô lễ trách cứ một phen, lại khen Chu Tử Thư hiểu chuyện. Chu Tử Thư buồn bã cười cười, Ôn Như Ngọc nhìn sắc mặt y không được tốt bèn đề nghị muốn giúp y xem mạch.

Tần Hoài Chương cũng nói: "Tử Thư, để Ôn thúc thúc con bắt mạch thử đi, vi sư để ý con mấy ngày nay ăn không ngon cũng ngủ không ngon phỏng chừng là bị bệnh rồi."

Chu Tử Thư đành phải đưa tay ra cho Ôn Như Ngọc. Ai ngờ mới bắt được không lâu liền đổi lấy sắc mặt không tốt của Ôn Như Ngọc.

Vị thúc thúc Ôn gia luôn ôn hòa nho nhã này sắc mặt bông nhiên nghiêm túc, ngữ khí nghiêm khắc hỏi y: "Chu Tử Thư, con mới bao nhiêu tuổi?"

Chu Tử Thư nghi hoặc khó hiểu chần chờ nói: "Mười... Mười tám."

"Con cũng biết mình mới mười tám tuổi sao? Đứa bé trong bụng con đã được hai tháng rồi!"

Mọi người ở đây có Tần Hoài Chương, Cốc Diệu Diệu, kể cả Chu Tử Thư đều bị lời nói của Ôn Như Ngọc làm kinh hãi. Cốc Diệu Diệu sửng sốt nửa khắc lập tức đứng dậy bắt lấy cổ tay Chu Tử Thư hơi dò xét cũng xem ra được hoạt mạch, quả nhiên là có dấu hiệu mang thai. Sắc mặt nàng nặng nề gật gật đầu với Tần Hoài Chương xác nhận chuyện này thêm lần nữa.

Chu Tử Thư ngẩn người ngây ngốc luôn tại chỗ. Chỉ một lần đó mà cũng có sao?

Chuyện đó xảy ra vào hơn hai tháng trước trong một lần xuống núi.

Chu Tử Thư dẫn Ôn Khách Hành cùng xuống núi làm việc, không ngờ gặp phải Độc Hạt làm khó dễ. Hai người liên thủ giết chết Độc Hạt nhưng lại bị một nữ tử yêu mị trước khi chạy trốn đứng trước mặt thổi một trận hương phong độc, không biết pha trộn cái gì không sạch sẽ nên đã kích thích kỳ phát tình của Chu Tử Thư, mà Ôn Khách Hành dưới tác dụng của dược vật cùng tin hương của Khôn Trạch nên cũng bị ảnh hưởng, đột nhiên bắt đầu quá trình phân hóa.

Ôn Khách Hành bị nóng đến hồ đồ, nước mắt lưng tròng ôm sư huynh không buông tay, trong miệng từng câu khàn khàn kêu "A Nhứ". Hết lần này tới lần khác đem tâm Chu Tử Thư kêu mềm mà đáp nguyện vọng của hắn. Vì vậy Ôn Khách Hành vừa mới phân hóa thành Càn Nguyên liền cùng Chu Tử Thư mây mưa một hồi, trong cơn mơ hồ đem tất cả những việc không nên làm đều làm ra hết. Sau khi tỉnh táo lại, Chu Tử Thư sờ đến vết cắn sau gáy mình sắc mặt cực kỳ khó coi nửa câu cũng không chịu nói với Ôn Khách Hành, sau đó trốn hắn tận hai tháng.

Chu Tử Thư từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại đột nhiên hiểu được vì sao gần đây mình buồn ngủ, buồn nôn, y nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé rách Ôn Khách Hành.

Vốn là buổi đến thăm Tứ Quý sơn trang hai nhà vui vẻ lại vì tin tức Chu Tử Thư có thai biến thành cuộc hội thẩm.

Tần Hoài Chương luôn cho rằng đại đệ tử khắc kỷ thủ lễ, thục chất anh tài, đáng yên tâm nhất, nhưng nay lại nghe được tin tức chưa thành thân mà đã mang thai trước, tức giận muốn Chu Tử Thư quỳ xuống buộc y nói ra phụ thân hài tử là ai.

Chu Tử Thư len lén nhìn sắc mặt Ôn Như Ngọc xanh mét, nghĩ thầm mình muốn xé xác Ôn Khách Hành cũng chỉ là nghĩ thôi. Ôn thúc thúc mà biết thì thật sự có thể đánh chết nhi tử nhà mình mất, như vậy Chu Tử Thư làm sao dám nói. Vì thế y hạ quyết tâm thành thật thật quỳ trên mặt đất không nói một lời.

Tần Hoài Chương lấy gia pháp, cực kỳ tức giận nhưng lại không dám thật sự đánh đồ đệ tốt đang mang thai hai tháng này, chỉ gằn từng câu ép hỏi: "Vi sư hỏi lại một lần nữa, hài tử rốt cuộc là của ai?"

Chu Tử Thư cắn răng không nói, ngay khi thanh tre kia sắp rơi xuống đùi y, Ôn Khách Hành không biết từ nơi nào chạy ra hét lớn: "Của con, là của con!"

Hắn quỳ trên mặt đất bắt lấy tay Tần Hoài Chương, ngữ khí nặng nề thành khẩn: "Sư phụ, người muốn đánh thì đánh con đi, đừng trách sư huynh."

Chu Tử Thư vốn nghĩ nhiều nhất là mình bị sư phụ đánh một trận, cũng không có gì cả, nhưng Ôn Khách Hành vội vàng chạy ra thừa nhận, cái này còn che dấu được sao?

Nghĩ một chút liền hiểu được, có thể khiến Chu Tử Thư bao che như thế cũng không thể là người khác. Ôn Như Ngọc quả thật giận tím mặt tức giận đến cả người phát run, Ôn gia gia phong nghiêm chính, xảy ra chuyện này há có thể nào mà nhẹ nhàng tha thứ. Ông ta từ trong tay Tần Hoài Chương đoạt lấy gậy trúc bắt đầu đánh nhi tử của mình. Ông ta tuy không tính là cao thủ nhất đẳng, nhưng những đợt roi mang theo nội lực đều cực độc ác, xiêm y Ôn Khách Hành trắng muốt đã đều lộ ra vết máu.

Sắc mặt Chu Tử Thư trắng bệch, không để ý Tần Hoài Chương ngăn cản y mà nhào tới trên người Ôn Khách Hành, cầu xin dừng tay lại: "Ôn thúc thúc, đây cũng không phải là lỗi của một mình đệ ấy, nếu thúc muốn thì đánh luôn cả con đi!"

Ôn Như Ngọc làm sao còn có thể tiếp tục xuống tay nữa đây. Ông ta tức giận đem gậy trúc hung hăng bẻ gãy rồi vứt trên mặt đất.

Chu Tử Thư luống cuống kể lại sự việc phát sinh cho mọi người nghe, càng cố ý ẩn đi một số chi tiết không có lợi cho tính mạng của Ôn Khách Hành. Chuyện xảy ra là có nguyên nhân chính đáng, cũng không phải là hai người họ không biết liêm sỉ, nhưng Ôn Như Ngọc nghe xong vẫn cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ nói: "Tần chưởng môn, là Ôn mỗ dạy con không tốt."

Ôn Khách Hành thoạt nhìn đã là một bộ dáng nửa sống nửa chết nhưng vẫn bị phụ thân túm lỗ tai kéo đi. Cốc Diệu Diệu lau nước mắt nhìn Chu Tử Thư rồi thở dài cũng lo lắng đi theo. Vì thế trên phòng khách chỉ còn lại hai thầy trò. Chu Tử Thư có chút chột dạ nhìn Tần Hoài Chương.

Tần Hoài Chương thông minh cỡ nào, trước khi Ôn Khách Hành xuất hiện liền có suy đoán. Hai hài tử đều lớn lên ở Tứ Quý sơn trang, hai bên tình cảm cực tốt ông ta đều thấy rõ ràng, có lần ông ta lén lút nói với phu nhân, nếu là trời tác thành thì Tứ Quý sơn trang cùng Thần Y cốc không lâu liền có thể có liên hôn rồi. So với cơn giận dữ của Ôn Như Ngọc, ông ta càng bất đắc dĩ, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Được rồi, Tử Thư, ta một chút cũng không để ý. Dù gì các con đều làm ra đồ tôn cho ta luôn rồi." Ông ta nhấp một ngụm trà lại tiếp tục hỏi: "Con bây giờ tính sao?"

Trên mặt Chu Tử Thư nóng lên, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Đồ nhi... Cũng không biết..."

"Đã như thế, vậy thì để vi sư giúp con làm quyết định đi." Tần Hoài Chương nói xong thản nhiên đi ra khỏi sảnh đường tìm Ôn Như Ngọc.

Không ai biết tần Hoài Chương và Ôn Như Ngọc ngày đó nói chuyện gì, mọi người ở Tứ Quý sơn trang chỉ biết Ôn Như Ngọc hôm đó đưa Ôn Khách Hành về Thần Y cốc, đại sư huynh Chu Tử Thư cũng biến mất.

Chu Tử Thư lặng lẽ được đưa đến biệt viện hậu sơn, không được luyện công, không được lao động, ngay cả những người khác trong sơn trang cũng không cho y gặp. Mỗi ngày chỉ có sư nương chiếu cố ăn uống ngủ, hoàn toàn không đề cập đến việc xử lý việc này như thế nào.

Trên mặt y giả vờ ngoan ngoãn nhưng thực tế cả đêm khó ngủ, tâm như lửa đốt. Vừa biết có đứa nhỏ tồn tại, y chỉ có khiếp sợ, lại lo lắng Ôn Khách Hành thật sự bị đánh chết, lúc này mới có tâm tư vì mình suy nghĩ lung tung. Chuyện này rất lớn -- liên quan đến thể diện của hai môn phái, hài tử giữ hay bỏ mình chưa chắc được làm chủ, nếu sư nương thật sự bưng một chén thuốc phá thai đến, u cũng chỉ có thể nhắm mắt mà uống.

Y gần như run rẩy.

Chu Tử Thư nhẹ nhàng đặt tay xuống bụng dưới, nơi đó vẫn bằng phẳng như trước không khác gì bình thường, nhưng sinh mệnh được nuôi dưỡng bởi máu thịt sâu trong cơ thể của y lại là thật. Y thở dài trong lòng không có tư vị, đứa nhỏ này sao lại đầu thai đến chỗ y cơ chứ?

Đều trách Ôn Khách Hành không nhẹ không nặng . Chu Tử Thư tức giận xoay người, lại nghĩ đến việc này rõ ràng mình cũng có phần. Nếu y đối với Ôn Khách Hành chỉ có tình nghĩa đồng môn, còn có thể ủy thân tương xứng sao? Câu trả lời có lẽ là không.

Chính y cũng rất khó nói rõ mình đối với Ôn Khách Hành từ khi nào có tâm tư khác thường. Sư huynh đệ có thể là hắn cùng Cửu Tiêu, cũng có thể là Ôn Khách Hành cùng Cửu Tiêu, nhưng tình cảm y đối với Ôn Khách Hành lại không chỉ là tình huynh đệ thông thường như vậy.

Ôn Khách Hành cùng y lớn lên, có lẽ chỉ có một lòng kính ngưỡng vị sư huynh này là y... Lại nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, có lẽ là chính mình nhất thời phóng túng hại sư đệ đi.

Bóng đêm bị ưu sầu lấp đầy càng thêm yên lặng, chỉ có một vầng trăng sáng tỏ lạnh lẽo treo giữa trời cao nhưng nó lại không chiếu vào cửa sổ nơi Chu Tử Thư ở.

Cứ dày vò mấy ngày như vậy, gió đêm thổi khiến cho cửa sổ vang lên, Chu Tử Thư từ trong giấc ngủ nông bất an bị tỉnh dậy đã thấy Cửu Tiêu giẫm lên bệ cửa sổ chuồn vào. Y còn chưa kịp răn dạy sư đệ không biết nặng nhẹ thì đã thấy Cửu Tiêu đem lá thư trong tay giơ lên: "Thư của Ôn sư huynh, đệ đi suốt đêm đưa tới cho huynh đấy."

Trái tim Chu Tử Thư cơ hồ muốn từ trong lồng ngực nhảy ra, y vội vàng run rẩy mở thư ra, chỉ thấy mấy nét chữ xiêu vẹo vẹo đập vào mắt:

"A Nhứ xem thư như thấy người..."

A Nhứ.

Ôn Khách Hành mười mấy tuổi đã biết tiểu danh này của Chu Tử Thư, hắn cứ quấn lấy y mà gọi vài tiếng, cũng đã từng bị giáo huấn một trận. Một cái tên triền miên ôn nhu như vậy, giữa sư huynh đệ làm sao có thể để dùng gọi nhau được. Ôn Khách hành ủy khuất hướng sư huynh nhận sai từ đó không còn nhắc tới nữa, nhưng sớm tối bên nhau hắn vẫn gọi y là A Nhứ.

Tần Cửu Tiêu tiến lại gần cũng muốn xem, Chu Tử Thư thấy vậy liền giữ thư lại không cho cậu xem. Cửu Tiêu cười nói: "Không phải là lời nói chua chát gì của Ôn sư huynh. Đệ có cái gì không thể nhìn chứ? Ngày thường huynh ấy cũng nói không ít đâu."

Chu Tử Thư sửng sốt một chút, thì ra ở trong mắt Cửu Tiêu cậu là nhìn hai người họ như vậy?

Sau khi đuổi Cửu Tiêu đi, Chu Tử Thư mới đem thư từ mở ra đặt trên bàn, hướng ánh trăng lọt qua bên cửa sổ tinh tế lật xem. Chữ viết trong thư hơi xiêu vẹo không giống chữ viết như ngày thường của Ôn Khách Hành, không biết là sư đệ hắn viết trong tình huống nào. Trong thư Ôn Khách Hành thẳng thắn nói, từ nhỏ đến lớn mình vẫn luôn thích A Nhứ, ngoài ý muốn làm ra việc kia lại không xác định tâm ý của y, nên chỉ cảm thấy có lỗi với y. Nếu nhưu A Nhứ có thể đối với hắn có hảo cảm sao, hắn cũng tuyệt đối không trốn nữa. Trong thư lại kể lại chuyện cũ của bọn họ, càng viết càng gợi nên nỗi nhớ của Chu Tử Thư, có lẽ là do không thể gặp mặt, từ ngữ so với ngày thường càng triền miên hơn, là ở cái trình độ nếu mà Cửu Tiêu liếc mắt một cái sẽ hộc máu. Ngoại trừ chữ viết, cũng có thể xem như chân thật ý thiết, cảm động sâu sắc.

Thì ra Ôn Khách Hành lại nghĩ như vậy.

Lúc mới gặp, tiểu oa nhi khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem. Về sau cùng Cửu Tiêu quậy sơn trang đến gà bay chó sủa, rốt cuộc là từ khi nào lại biến thành Ôn Khách Hành ẩn nhẫn thâm tình như này rồi?

Nỗi lo tra tấn Chu Tử Thư nhiều ngày rốt cục cũng hòa hoãn lại. Y đem tờ giấy mang theo hương mai thu vào ngực khóe miệng nổi lên một chút ý cười.

Ta cũng vậy. Ta cũng không trốn tránh nữa.

p/s: đôi lời bạn hãy đọc

Fic này chỉ là ngoại truyện của fic Hàn Mai Trứ Hoa Vị (fic thế giới song song). Ở fic gốc Ôn Chu hai người bi kịch thuở nhỏ của Ôn Khách Hành và thời niên thiếu của Chu Tử Thư vẫn tiếp diễn. Thuở thiếu niên Chu Tử Thư lỡ mây mưa với một người lạ rồi lỡ có con. Vì phát hiện ra đứa bé muộn nên phá k được. Sau khi y sinh con song y vốn dĩ chả có tình cảm gì với bé cả hơn nữa phải trở về dẫn dắt Tứ Quý sơn trang nên gửi đứa bé cho vợ chồng Trương gia bảo họ đem đi cho nhà khác. Vợ chồng Trương gia thương đứa bé nên không cho mà giữ lại nuôi lớn. 14 năm sau Trương gia gặp nạn diệt môn nhưng vợ chồng họ vẫn bảo vệ cho đứa bé của Chu Tử Thư. Mãi sau này Chu Tử Thư mới biết cậu bé còn sót lại của Trương ra là đứa bé năm đó mình vứt bỏ.

Ôn Khách Hành vì cơ duyên mà gặp mặt được hai người, vừa mới đến gần Chu Tử Thư hắn nhờ vào tin hương của mình lưu lại trên người Chu Tử Thư năm đó mà nhận ra y, vì có cảm tình với y nên vẫn chưa dám thừa nhận mình là tên khốn năm đó với y. Sau khi biết Chu Tử Thư từng mang thai qua hắn lại càng hận bản thân mình năm đó đã không ngoảnh lại nhìn y, hắn nghĩ đứa bé đó có lẽ giữ không được đi? Hoặc nếu được sinh ra gửi ở phái Kính Hồ thì Quỷ Cốc vừa mới quét sạch phái Kính Hồ đó tuy không phải do hắn trực tiếp hạ lệnh nhưng hắn đã để cho bọn quỷ tác quái giết họ, có thể... giết luôn con của hắn và y rồi? Nếu đứa bé thực sự vì vậy mà chết, hắn biết làm sao để đối mặt với Chu Tử Thư đây?

Truyện gốc hiện giờ vẫn chưa ra xong mới đến đoạn Chu Tử Thư đã biết Thành Lĩnh là con của mình nhưng chưa nói ra. Ôn Khách Hành vẫn chưa biết nhóc con đi bên cạnh Chu Tử Thư luôn miệng kêu Chu thúc Ôn thúc là con của hắn và y. Có lẽ truyện bản gốc quá mức đau lòng nên tác giả cho thêm phiên ngoại thế giới song song chăng? Ở Tứ Quý ngọt như nào, mọi chuyện thuận lợi như nào thì ở Hàn Mai nó lại khó khăn như thế.

Mình chỉ dịch phiên ngoại Tứ Quý Dư Sinh. Còn Hàn Mai Trứ Hoa vị gần đây tâm trạng không tốt nên mình không muốn dịch fic ngược đó.

P/s: tôi định đăng ở phần giới thiệu mà chữ nhiều quá nên k đc nên tôi viết ở đây vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro