Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong thư mang theo mùi hoa mai cứ cách hai ba ngày lại được Cửu Tiêu len lén đưa vào, ngoại trừ những lời chua xót không nặng thì chính là Ôn Khách Hành hỏi thân thể y dạo này thế nào, có khó chịu hay không, sau đó đơn giản nhắc tới vài câu thái độ của phụ huynh nhà mình. Chu Tử Thư cũng là một người thông minh, trong lòng nghĩ đến việc này không tính là vinh quang gì cả, nhưng nếu các trưởng bối thật sự cảm thấy y bại hoại vì chưa lập gia đình mà có con trước ,làm nhục sư môn thì sớm đã đem hài tử của y đánh rớt rồi, sao có thể để cho y ngày ngày an dưỡng?

Những ngày làm cu li Hồng Nhạn truyền thư của Cửu Tiêu cũng sắp kết thúc rồi đi.

Quả nhiên chưa được nửa tháng, Thần Y cốc lão cốc chủ và Ôn Như Ngọc cùng nhau mang theo sính lễ đứng đắn đi tới Tứ Quý sơn trang cầu hôn Chu Tử Thư. Bọn họ đặt tư thái rất thấp, mời Tần Hoài Chương để Chu Tử Thư "hạ giá" đến Thần Y cốc. Cha mẹ Chu Tử Thư đều mất, y vẫn luôn lớn lên ở Tứ Quý sơn trang, hôn nhân đại sự tất nhiên sẽ do sư phụ làm chủ. Tần Hoài Chương gật đầu đồng ý, hôn sự này cứ như vậy đã được định ra.

Hôn sự đã định, kế tiếp là chuẩn bị hôn lễ.

Chu Tử Thư mang thai đã gần ba tháng, hết thảy chuẩn bị đều phải tốc độ, các trưởng bối cũng không muốn ủy vị khuất đệ tử này liền sắp xếp hôn lễ tuân thủ quy củ đúng ở Tứ Quý sơn trang. Tần Hoài Chương sớm đã dạy dỗ nên ai cũng không được làm càn, cho nên một đám sư đệ sư muội tham gia náo nhiệt nhất nhất đều thành thật. Hết thảy mọi chuyện đều quá nhanh, quá thuận lợi vì thế cho nên lúc Chu Tử Thư và Ôn Khách hành bái thiên địa, ở trong hôn phòng vén khăn che đầu vẫn còn cảm thấy rất không chân thật.

Các tiểu đệ tử bị sư phụ quản giáo, nhưng cũng vẫn có tinh nghịch vì thế Ôn Khách Hành bị các sư đệ do Tần Cửu Tiêu cầm đầu chuốc rất nhiều rượu, thân thể hắn lảo đảo bị người dìu vào tân phòng, hiện tại vừa nhìn Chu Tử Thư vừa cười ngây ngô.

Chu Tử Thư đi lấy khăn vải lau mặt cho hắn, không ngờ tiểu tử ngốc này lại ôm lấy thắt lưng của y, không để ý còn có người bên ngoài cứ thế tựa vào trên người y bắt đầu nói nhảm: "Sư huynh, sư huynh, ta rất vui." Động tác này lại giống như đang nghe động tĩnh của nhãi con trong bụng y vậy. Chu Tử Thư rất quẫn bách, nhưng đã gần một tháng chưa gặp mặt Ôn Khách Hành rồi, giờ lại ngửi được hương hoa mai trên người hắn, cũng không nỡ đẩy người ra chỉ nói: "Nói bậy cái gì vậy, đệ đã uống bao nhiêu? Sao lại say như vậy?"

Ôn Khách Hành buông y ra cười hì hì nói: "Ta cũng không say, nếu không giả vờ như vậy, làm sao còn có thể thoát thân?" Chu Tử Thư mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành. Tạm xa nhau nhiều ngày Ôn Khách Hành tựa như đã thành thục hơn vài phần, hai má hơi lõm xuống đỏ bừng một mảnh, lại thật không giống như say rượu, vì thế y liền giơ tay ra vuốt ve nghiêng mặt hắn, đau lòng nói: "Sao lại gầy như vậy?"

Ôn Khách Hành không chút nghĩ ngợi nói: "Sư huynh, ta vì nhớ huynh có thể không gầy sao?"

"Miệng lưỡi trơn tru."

Chu Tử Thư nhẹ nhàng gõ hắn một cái, không ngờ Ôn Khách Hành kêu đau lên một tiếng, cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Chịu không nổi sư huynh chất vấn, Ôn Khách Hành đành vén lớp xiêm y ra để lộ ra nửa bắp chân cho Chu Tử Thư xem, những vết thương xanh tím tím từng mảnh một.

"Cha ta đánh ta nửa tháng không xuống giường được, nếu có thể đến ta đã không viết thư rồi." Ôn Khách Hành ủy khuất nhìn y: "Sư huynh ta giống như đang mơ vậy."

"Có phải rất đau không? Đệ có bôi thuốc không?" Chu Tử Thư vốn định lạnh mặt giáo huấn hắn vài câu, nhưng như thế nào vẫn không nỡ.

"Còn đau..." Ôn Khách Hành được cây gậy lập tức theo hướng mà leo lên trên, chớp chớp mắt đáng thương nói: "A Nhứ, A Nhứ hôn ta, hôn ta rồi ta liền không đau nữa."

Bên ngoài tân hôn phòng còn có mấy vị trưởng bối chờ bọn họ hành lễ hợp vệ xong, lại nghe được lời Ôn Khách Hành mạnh lãng như thế. Trên mặt Chu Tử Thư đỏ bừng, ngoài miệng hung dữ nói: "Ta thấy đánh còn chưa đủ tàn nhẫn, nên đem cái miệng này của đệ đánh nát mới tốt."

Mấy vị nữ quyến trong trang làm Hỉ Nương dùng đĩa sơn mài ốc bưng rượu ăn vào, Ôn Khách Hành ân cần nói: "Sư huynh, chén này của huynh ta vẫn nên thay huynh uống đi."

Hỉ Nương che miệng cười nói: "Làm sao có loại quy củ này? Ôn công tử yên tâm đi, rượu trái cây uống một chén không sao đâu." Ôn Khách Hành hồ nghi nâng một chén ngửi ngửi thì lại thấy Chu Tử Thư đã thong dong cầm lên một cái chén vàng khác. Hai người làm lễ giao bôi rượu hợp cẩn, Chu Tử Thư lại miễn cưỡng cắn một ngụm sủi cảo nói lời cát tường -- Y âm thầm oán thầm, trong bụng đã có hài tử rồi còn phải làm bộ các nghi lễ xung hỉ mau có quý tử-- rốt cuộc cũng đem hết thảy quá trình lễ nghi tiến hành xong.

Một vị trưởng bối của Thần Y cốc nói: "Ôn công tử, đại nhân nói có việc phân phó, muốn người đi qua một chuyến." Ôn Khách Hành bất đắc dĩ cười cười với Chu Tử Thư, Chu tử Thư làm sao không hiểu ý của các trưởng bối, hai người họ đã lâu không thấy, lại đang ở tuổi huyết khí phương cương, chỉ sợ đêm tân hôn náo loạn quá mức nên cố ý để cho bọn họ chia phòng ngủ. Chu Tử Thư đè lại Ôn Khách Hành nói với Hỉ Nương: "Nào có quy củ gọi tân lang đi ra ngoài vào đêm động phòng hoa chúc? Xin hãy nói với Ôn... Phụ thân một tiếng, có chuyện gì quan trọng thì hãy để ngày mai nói sau."

Trong phòng cưới chỉ còn lại hai người Ôn Chu, ngược lại không khí có chút xấu hổ nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Ôn Khách Hành suy nghĩ một chút, hỏi Chu Tử Thư có đói không, khát có khát hay không, có mệt hay không? Chu Tử Thư lắc đầu nói: "Hôm nay nào có ai dám làm khó ta?" Ôn Khách Hành bị giày vò một ngày lại còn uống rượu, chỉ hôn A Nhứ nói rồi vài câu liền buồn ngủ. Chu Tử Thư thấy hắn như thế, liền nói: "Còn cố gắng chống đỡ? Chúng ta hãy nghỉ ngơi sớm đi."

Ôn Khách Hành vội vàng đứng dậy ôm lấy một cái chăn hỉ nói: "Sư huynh, ta... Ta đi tiền sảnh ngủ." Chu Tử Thư một tay kéo hắn lại: "Lúc này không có ai, ngược lại chỉ dám gọi sư huynh? Con cũng có rồi còn sợ cái gì?" Thần thái tự nhiên, ngôn ngữ bình thản, ngược lại đem Ôn Khách Hành luôn hoa ngôn xảo ngữ bức tới đỏ mặt. Hoặc cũng có lẽ là do say rượu. Ôn Khách Hành ấp úng nói: "Đừng nháo nữa A Nhứ, ta sợ chen chúc đến huynh."

Chu Tử Thư cướp chăn trong tay hắn ném lên giường cười nói: "Nếu đệ không muốn ngủ ở đây thì đi ra ngoài sớm đi. Cửa ở bên kia."

Nói đến mức này, Ôn Khách Hành đành phải cởi áo khoác rồi cởi giày lên giường. Trên người hắn còn có hai tầng trung y, sống chết cũng không chịu cởi. Hắn thật sự không muốn Chu Tử Thư nhìn thấy vết thương không tốt trên người mình, cứ như vậy thành thật nằm bên cạnh Chu Tử Thư.

Những ngọn nến đỏ trên giá nến bên giường bật ra từng tia lửa cháy, thanh âm nhỏ vụn mà dày đặc, Ôn Khách Hành trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy không ngủ được, hắn nghiêng đầu nhìn người bên gối nhịn không được gọi tên y. Chu Tử Thư đã nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ đáp: "Có chuyện gì?" Ôn Khách Hành nhìn khuôn mặt ngủ yên bình của A Nhứ, nắm chặt tay đan vào mười ngón tay y, nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ, nếu như đời này đều có thể ở cùng một chỗ với huynh như vậy thì tốt biết bao." Chu Tử Thư mơ mơ màng màng hôn ngón tay hắn: "Tiểu tử ngốc, cả đời này sẽ như vậy. Mau ngủ đi."

Ba ngày sau khi thành hôn, Chu Tử Thư liền theo một nhà Ôn Như Ngọc trở lại Thần Y cốc.

Vợ chồng Ôn gia ở trong Thần Y cốc còn có một chỗ hẻo lánh khác, Chu Tử Thư được sắp xếp ở đó. Trong lòng y rõ ràng, cho dù y và Ôn Khách Hành dù có tình đầu ý hợp, trúc mã tương tri, chuyện chưa lập gia đình mà đã mang thai trước cũng không tính là hào quang gì, đây là các trưởng bối cho y thể diện.

Cốc Diệu Diệu dọn đến tự mình chiếu cố y ăn uống sinh hoạt, chỉ là tòa nhà này bình thường trống rỗng, trong lúc vội vàng chuẩn bị đồ sợ chậm trễ Tử Thư, Cốc Diệu Diệu có chút chậm trễ giải thích, nói có cái gì cần mấy ngày liền lại thêm đồ vào. Thần y cốc khí tiết không giống Côn Châu, gần tháng Chạp đã lạnh đến cực điểm nói là thu dọn vội vàng, nhưng trong phòng cực kỳ sạch sẽ gọn gàng, tất cả đều được trang trí hoàn toàn mới hết, trên địa long đốt than bạc cả ngày. Chu Tử Thư cơ hồ muốn nóng đến mức muốn toát mồ hôi, ngoại trừ cám ơn trưởng bối dốc lòng yêu thương, còn có thể nói cái gì được đây?

Trước khi đi, sư nương cùng mấy vị tẩu tử chuẩn bị cho Chu Tử Thư mấy bộ xiêm y dày, nhưng Cốc Diệu Diệu vẫn cảm thấy không đủ, nói mấy món này sao có thể kịp thay giặt. Đầu tiên nàng đem quần áo mùa đông mới chuẩn bị cho Ôn Khách Hành cho Chu Tử Thư thay trước, chờ nghỉ ngơi vài ngày lại cùng trượng phu dẫn y đến trấn phụ cận chọn vải làm xiêm y. Ôn Khách Hành bị phụ thân ra lệnh tiếp tục ở nhà, không được ở bên chiếu cố A Nhứ cảm thấy vạn phần áy náy, lấy mấy bộ quần áo của hắn cũng thập phần vui vẻ, nghe nói họ sẽ ra cốc may thêm quần áo cũng vui vẻ đi cùng. Chu Tử Thư nhìn bộ dáng hắn vạn lần cẩn thận ân cần vây quanh mình, nhịn không được cảm thấy buồn cười. Bụng còn chưa lớn lên, hắn cứ như vậy, về sau phải làm sao bây giờ?

Mùa đông nhàn rỗi trong Thần Y cốc cũng không có đại sự gì, Cốc Diệu Diệu liền cẩn thận chọn vải vóc, chọn mẫu, tự mình may quần áo cho Chu Tử Thư không muốn qua tay người khác. Chu Tử Thư ôm lò sưởi ngồi trên giường xem người cắt xén, cảm thấy thập phần mới lạ. Cố Tương cũng cùng mẫu thân thêu hoa nói: "Tử Thư ca, mẫu thân ta tay nghề tốt lắm, huynh cùng chất nhi nhất định thích."

Cốc Diệu Diệu lại cười nói: "Hài tử gấp cái gì, chờ qua năm mới làm cũng không muộn, trước tiên đem xiêm y của Thư ca con làm xong đã."

Chu Tử Thư nói: "Con nghĩ rằng quần áo của Khách Hành cũng rất tốt rồi." Cảm giác buồn nôn lúc đầu khi mang thai đã sớm biến mất, y lại được các trưởng bối của Tứ Quý sơn trang cùng Thần Y cốc chăm sóc tốt hai tháng, không chỉ bụng mượt mà lên mà người cũng mập lên một chút, ban đầu Ôn Khách Hành lớn hơn y mấy tấc xiêm y, hiện giờ ngược lại mặc lại hợp thân, không muốn mẫu thân cùng muội muội lại mệt nhọc. Thế nhưng Cốc Diệu Diệu tóm lại là muốn trước năm mới làm cho hắn y năm thân áo mới mới được.

Con đường núi ra khỏi cốc đều bịt kín, may mà đồ vật năm mới đã sớm chuẩn bị xong nên không cần lo lắng.

Không thể so với Tứ Quý sơn trang bốn mùa náo nhiệt, trong Thần Y cốc chỉ có một nhà Ôn Như Ngọc cùng sư phụ đón năm mới. Mấy ngày nay Ôn đại thiếu gia vẫn tự mình xuống bếp, sợ A Nhứ ăn uống không quen, cơm đoàn viên năm mới Chu Tử Thư đương nhiên cũng đi dưới bếp hỗ trợ nhưng y lại không giúp được gì, mà người khác cũng không cho y hỗ trợ, y liền ngồi ở trên đình với Cố Tương cùng lão cốc chủ nói chuyện phiếm.

Bởi vì Chu Tử Thư là lần đầu tiên ở Thần Y cốc cùng Ôn gia đón năm mới nên lão cốc chủ vì biểu thị trịnh trọng, lấy lên một vò rượu giấu lúc trước mang ra. Ngửi thấy mùi rượu thanh tặc thuần hậu, Chu Tử Thư Tham Trùng đều bị câu ra. Mấy tháng đầu y ngửi thấy mùi rượu liền khó chịu, sau lại không dám uống. Ôn Như Ngọc nâng chén hướng y kính rượu, y vội vàng đứng lên lấy trà thay rượu hồi kính trưởng bối, nhìn rượu kia trong lòng ngứa ngáy.

Ôn Khách Hành múc cho y một chén canh gà trùng thảo, thấy y như vậy liền ghé vào tai trêu chọc nói: "Trên người A Nhứ cũng có rượu ngon, sao còn muốn nhìn rượu của người khác?'

Chu Tử Thư tín hương chính là hương rượu. Y cảm thấy Ôn Khách Hành ở trước mặt trưởng bối không khỏi làm càn, vụng trộm ở dưới bàn giẫm hắn một cước. Ôn Khách Hành không thèm để ý chút nào cười hì hì nói: "A Nhứ, không quan trọng, ta cũng không uống, ta cùng huynh không uống mà."

Năm nay đối với Chu Tử Thư mà nói có khó khăn một chút, thân thể y nặng nề lên, cũng càng thêm dễ thức giấc, y dựa vào Ôn Khách Hành mơ mơ màng màng ngủ qua vài lần rồi lại bừng tỉnh lại. Mọi người khuyên y trở về nghỉ ngơi, nhưng Chu Tử Thư kiên trì muốn thức đợi. Y cảm thấy, đây là lần đầu tiên mình cùng Ôn Khách Hành đón năm mới, nên trân trọng, có cảm giác có nghi thức một chút.

Tiếng pháo hoa bên ngoài rốt cuộc cũng vang lên, Ôn gia thủ niên cứ như vậy chấm dứt, mọi người đều tự mình trở về phòng, Cốc Diệu Diệu dặn dò Ôn Khách Hành đưa Chu Tử Thư trở về. Nhưng sự buồn ngủ của Chu Tử Thư đã qua đi, y cũng không muốn ngủ nữa, y liền giữ chặt tay Ôn Khách Hành: "A Hành, cùng ta ở đây tán gẫu một lát có được không?" Ôn Khách Hành cầu còn không được, hắn suy nghĩ một chút cười nói: "A Nhứ, chờ ta một lúc, ta đi lấy chút thứ tốt đến."

Ôn Khách Hành đi rất lâu, lúc trở về thấy ôm một cái bình sứ nhỏ bịt kín bùn.

Chu Tử Thư mở to hai mắt: "Vừa rồi đệ còn nói không uống rượu."

Ôn Khách Hành mỉm cười ôn nhu nói: "Không phải rượu, là thanh mai ủ." Hắn đem bùn niêm phong hơ trên lửa nướng khô rồi gõ xuống, mở nắp ra, trong phòng liền tỏa ra đầy mùi mận, hắn giải thích: "Là mùa xuân hai năm trước ta ủ, vốn định năm ngoái mang về Tứ Quý sơn trang cho huynh nếm thử, nhưng vừa nghĩ đến có thể gặp ngươi nên đi vội vàng liền quên mất việc này, đến hôm nay ủ cũng quá đặc rồi, chỉ có thể uống." Nói xong hắn dùng thìa lấy hai muỗng, đổ vào trong chén rồi thêm bột nhụy mai dùng nước rửa sạch, lại thuần thục dùng nước nóng đưa cho Chu Tử Thư.

Vị chua của mận bị vị ngọt thanh của đường phèn hòa tan, lại thêm một phần nhụy hoa mai thơm ngát uống vào cảm giác thật tuyệt vời.

Chu Tử Thư lần đầu tiên ăn tết bên ngoài Tứ Quý sơn trang, tuy rằng được Ôn gia đặc biệt chiếu cố, nhưng nghĩ đến sự náo nhiệt trong sư môn, khó tránh khỏi có chút mất mát. Nhưng ngậm một ngụm rượu ngọt, trong lòng cũng trở nên ấm áp. Cùng người đồng tâm ở cùng một chỗ, trong bụng còn có hài nhi cùng bọn họ huyết mạch tương liên, bọn họ sinh ra khác nhau, lại đem đối phương lấp đầy một đôi viên mãn. Ôn Khách Hành cười khanh khách nâng chén với y, Chu Tử Thư cũng cười nghênh đón hắn, hai chiếc chén sứ trắng phát ra tiếng thanh âm dễ nghe, thời gian hạnh phúc của giờ khắc này, so với pháo hoa rực rỡ mà ngắn ngủi bên ngoài ngược lại có vẻ đặc biệt an bình lâu dài.

Năm sau Chu Tử Thư đề nghị Ôn Khách Hành đến bồi hắn, vợ chồng Ôn gia đồng ý, vì thế Ôn Khách Hành liền ôm chăn giường, giống như khi còn bé cười hì hì lăn lên giường Chu Tử Thư mà ôm y cảm thấy mỹ mãn nói: "A Nhứ, lúc này không cần dùng quần áo của ta nữa chứ?"

Chu Tử Thư cười bảo hắn không được hồ nháo, bên ngoài còn có người khác nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro