Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi tiệc hôm đó, Shiho vẫn chưa gặp lại Shinichi. Cậu ấy dặn cô chờ tin của cậu nhưng đã mấy ngày rồi vẫn không thấy gì, có lẽ cậu ấy quên rồi cũng nên. Shiho cảm thấy thần kinh cô có vấn đề rồi, nên mới nghe theo hết những việc cậu sắp đặt. Shiho không muốn rời khỏi đây nhưng cô lại không tìm được lý do mình ở lại. Cô cũng không biết tại sao Shinichi lại khăng khăng muốn cô ở lại. Sự thay đổi của cậu làm cô cũng làm cô băn khoăn rất nhiều. Trong bữa tiệc hôm đó, ánh mắt của Ran nhìn cô có sự thay đổi. Do đều là con gái nên cô cảm nhận được. Ánh mắt của Ran chứa đầy buồn bãi, có chút ghen tị khi Shinichi nắm tay cô. Những cảm xúc đó trong mắt Ran làm cô áy náy và khó chịu vô cùng. Bỗng có tiếng điện thoại cắt ngang suy nghĩ của Shiho. Với tay lấy điện thoại.
- Alo, cậu gọi tôi có việc gì không Kudo?_ Nhìn tên hiện thị trên màn hình cô không khỏi cảm thán Shinichi thật sự rất linh, mới nhắc tới tên cậu ta thì cậu lại gọi đến.
- Gặp nhau rồi nói._ Chất giọng trầm ấm của Shinichi vang lên từ đầu bên kia.
- Quan trọng không? Nếu không quan trọng thì nói qua điện thoại luôn đi.
- Quan trọng! Ngày mai gặp nhau đi. Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cùng thời gian gặp mặt._ Đương nhiên là cậu không để cô từ chối.
- Được.
- ...
- À, nếu không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây._ Thấy cậu im lặng mà cô không còn gì để nói nên Shiho đành lên tiếng trước.
- Ừ. À, khoan...
- Còn việc gì nữa sao?
- Cậu nhớ ăn uống đầy đủ đấy! Nếu đỗ bệnh thì mệt lắm._ Shinichi không quên nhắc nhở Shiho.
- Ừ.
- Vậy mai gặp. Tạm biệt.
- Tạm biệt._ Shiho cúp máy, một cảm giác ấm áp khẽ lan trong tim cô.
Ngước nhìn đồng hồ, cũng đã tới giờ trưa. Shiho đi vào bếp làm vài món đơn giản để ăn. Từ khi biết tiến sĩ Agasa là boss của B.O, đó là một cú sock đối với Shinichi và cả cô. Vì thế mỗi lần nấu ăn, Shiho lại nhớ tới những lúc còn ở nhà ông. Ăn xong, Shiho dọn dẹp xung quanh rồi tranh thủ tắm rửa. Từ khi từ bệnh viện trở về, lúc nào cô cũng vùi đầu vào đống hóa chất, chưa bao giờ để cho bản thân được thư giản thoải mái chi bằng trong lúc rảnh rỗi thì ra ngoài dạo một chút vậy.
Dạo quanh trung tâm mua sắm Beika, Shiho mua được kha khá thứ. Nào là quần áo, mĩ phẩm,...( đương nhiên đều là đồ hiệu), một số đồ trang trí nhà cửa. Lúc trả tiền, Shiho mới phát hiện trong thẻ của Akai đưa cho cô có rất nhiều tiền. Lúc đầu cô kiên quyết không nhận nhưng Akai cứ nhất quyết đưa cho Shiho với cái lý do hết sức ngớ ngẩn rằng số tiền trong thẻ này là tiền tiết kiệm mà Akemi đã dành dụm suốt thời gian trong tổ chức khiến cô cũng không có lý do từ chối. Đương nhiên cô sẽ nửa tin nửa ngờ về cái lý do này. Vì vậy nếu có dịp gặp Akai cô sẽ hỏi cho rõ ràng. Nếu đây là tiền của anh ta thì cô sẽ cố gắng trả lại nhưng đó là sau khi cô tìm được một công việc vừa ý, cô sẽ trả lại số tiền và thẻ lại cho Akai.
Vác một đống đồ về tới nhà, Shiho mệt đến mức không thở nổi. Đúng là phụ nữ không nên đi mua sắm một mình mà. Ngồi nghỉ một lát, cô bắt đầu tha từng món về đúng chỗ của nó. Bây giờ nhìn ngôi nhà có sức sống hơn rồi. Loay hoay một hồi mới làm xong. Bật điện thoại lên, Shiho liền thấy tin nhắn của Shinichi và hai cuộc gọi nhỡ của Akai. Shiho liền bấm gọi lại.
- Alo._ Đầu bên kia nhanh chóng nhận máy.
- Anh gọi cho tôi có việc gì?
- Cũng không có gì quan trọng lắm chỉ là có chút việc của FBI liên quan đến em._ Tông giọng trầm và không có chút cảm xúc của Akai vang lên trong điện thoại.
- ...
- Nếu ngày mai em có thời gian thì chúng ta gặp rồi nói rõ hơn.
- Cũng được. Vậy tôi sẽ gửi địa điểm gặp mặt cho anh.
- Ừ._ Ngay lập tức cúp máy, đúng theo phong cách của Akai.
Shiho cũng không để ý lắm về thái độ của Akai. Shiho gửi cho Akai thời gian cùng địa điểm gặp mặt xong liền xoay người đi ngủ.
***
Còn về Shinichi, hôm nay cậu nhận được thông báo của trường rằng cậu được miễn thi tốt nghiệp. Đúng là một tin tốt. Ran đang chuẩn bị thi nên thời gian gặp cũng không nhiều lắm. Nhưng tối nay do ông bác râu kẽm có việc phải đi qua đêm. Chắc là có phu nhân nào đó thuê ông bác theo dõi xem chồng mình có tình nhân nào bên ngoài không chứ gì. Vì vậy nên Ran rủ cậu ra ngoài ăn. Buổi hẹn cũng bình thường như mọi lần. Thỉnh thoảng, Shinichi lên tiếng hỏi thăm về tình hình ôn tập của Ran đến đâu rồi. Ran nhiệt tình trả lời những câu hỏi của cậu và kể cho cậu nghe những hoạt động, những buổi dã ngoại, những lúc đi chơi với Sonoko,... Hoàn toàn không hỏi thăm đến Shinichi, khiến cậu cảm thấy hụt hững. Nếu đổi lại là Shiho, có lẽ cô sẽ hỏi thăm đến các vụ án rồi cậu sẽ cùng cô bàn luận tìm các phá án, đôi khi cô sẽ đưa ra những hướng giải quyết thông minh hoặc bắt đầu mỉa mai nếu cậu vẫn chưa tìm ra hướng đi đúng. Ở bên Shiho, cậu có thể trao đổi bất kì thứ gì với cô vì cậu chắc chắn cô sẽ hiểu những gì cậu nói. Còn đối với Ran thì hoàn toàn ngược lại. Cô chẳng thể hiểu những gì cậu đang nói (không phải nói cô ngốc) và chẳng thể chia sẻ với cậu. Ran chỉ thích nói về những thứ lãng mạn, đại khá là những thứ con gái thích.
Ran huơ huơ tay trước mặt cậu.
- Shinichi! Shinichi, cậu đang nghĩ gì thế? Tớ gọi cậu cả chục lần, cậu mới nghe._ Cô nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.
- Không có gì!_ Lãng tránh ánh mắt của Ran, Shinichi cúi xuống ăn phần của mình. Chẳng lẽ cậu nói với cô rằng cậu đang nghĩ tới Shiho. Chắc chắn cậu sẽ ăn vài cú karate của Ran mất.
- Thật không?
- Thật. Sao cậu lại hỏi vậy?_ Shinichi ngước lên nhìn Ran.
- Không có gì đâu. À, tớ có thể hỏi cậu một việc không?
- Cậu hỏi đi.
- Giữa cậu và... Miyano có gì không?_ Mặc dù cô biết nghi ngờ cậu là không đúng nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo cô rằng có việc không ổn giữa hai người.
- Ran à, giữa bọn tớ không có gì đâu. Cậu nghĩ nhiều rồi._ Shinichi cũng không biết trả lời Ran thế nào cho đúng về mối quan hệ giữa cậu và Shiho.
- ...
- Thôi, ăn nhanh đi, tớ đưa cậu về.
- Ừ.
Sau đó, Shinichi đưa Ran về, suốt quãng đường cả hai đều im lặng vì chẳng biết nói gì.

*** Sáng hôm sau***
Shiho thức dậy sớm, tập thể dục xong thì cũng đã 7h, cô tắm rửa rồi đến chỗ hẹn.
Lúc đến nơi, cô thấy Akai đã ngồi đó sẵn. Vẫn phong cách thường ngày, đen thui từ đầu đến chân. Shiho ngồi xuống đối diện Akai.
- Anh đến sớm nhỉ. Vẫn chưa đến 8h mà.
- Tôi không có thói quen đến trễ._ Lạnh nhạt đáp lời Shiho, Akai ngậm điếu thuốc rồi châm lửa.
- Anh cần gặp tôi có việc gì?_ Shiho không bận tâm đến việc Akai đang hút thuốc vì họ đang ngồi trong khu vực cho phép hút mà.
- Vẫn là câu hỏi đó. Em nghĩ sao về việc gia nhập FBI?
- ... Có lẽ là..._ Lý trí bảo cô nên từ chối lời mời này.
- Em không cần nói nữa, nhìn thái độ của em là tôi biết em sẽ từ chối rồi.
- ...
- Tôi không bắt ép em phải gia nhập FBI nhưng em nên nhớ rằng lúc nào FBI cũng chào đón nhân tài như em.
- Cảm ơn anh.
- Không có gì! Nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây._ Dứt lời,Akai liền đứng dậy.
- Khoan đã, số tiền trong thẻ là của anh phải không?_ Đây là chuyện cô muốn hỏi Akai nhất.
- Không phải! Là của Akemi. _ Akai ngồi xuống lại.
- Thật không?
- Em tin hay không là tùy em. Tuy tôi suýt chút nữa là anh rể em nhưng tôi không dư giả gì mà đưa cho em xài một khoản tiền lớn vậy.
- Vậy chị tôi lấy đâu ra khoản tiền lớn như vậy?
- Có lẽ là tiền tiết kiệm của Akemi sau mỗi lần hoàn thánh nhiệm vụ. Vì có Akemi có ý định đưa em thoát khỏi tổ chức nên mới dành dụm số tiền lớn như vậy.
- Thì ra là vậy. Còn căn hộ tôi đang ở?
- Tôi dùng số tiền trong tài khoản của Akemi để mua cho em.
- Dù sao đi nữa cũng cảm ơn anh.
- Không có gì! Dù sao tôi cũng đã hứa với cô ấy._ Ánh mắt của Akai toát lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Sau khi thấy ánh mắt của Akai, Shiho thầm nghĩ có lẽ anh ta yêu chị cô thật lòng. Vì thế có lẽ đã đến lúc cô nên tha thứ cho anh ta.
- Tôi còn có việc nên đi trước. Có việc gì cần giúp đỡ thì em cứ gọi cho tôi.
- Ừ.
Akai liền rời khỏi quán coffee. Shiho nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ hẹn với Shinichi. Khẽ nhấp môi ly cafe sữa nóng, vị đắng của cafe cùng với vị béo của sữa lan tỏa trong miệng. Vừa đặt ly cafe xuống thì cô đã trong thấy bóng dáng của Shinichi xuất hiện từ xa. Shiho thầm nghĩ sao hôm nay cậu ta đến sớm nhỉ, vẫn chưa đến giờ hẹn mà.
Shinichi bước vào quán, liền nhìn xung quanh. Ngay lập tức cậu nhìn thấy ngay Shiho. Hôm nay, cô mặc chiếc váy màu đen có hoa văn màu đỏ. Bên ngoài khoác áo khoác màu cafe. Trong cô thật sự rất xinh đẹp. Shinichi ngồi xuống đối diện Shiho.
- Chào cậu, đến sớm nhỉ?_ Shinichi lên tiếng trước.
- Cậu cũng đến sớm đấy thôi._ Shiho lên tiếng đáp trả, đôi mắt xanh khẽ hướng lên nhìn Shinichi rồi cụp xuống. Shinichi mặc áo len nâu, khoác chiếc áo dày màu rêu. Nhìn cậu rất trẻ trung năng động.
- .... Có ai vừa mới ngồi ở đây đúng không?_ Sau khi gọi một ly cafe đen, Shinichi đang im lặng đột nhiên hỏi một cậu không liên quan gì.
- Sao cậu lại hỏi vậy?_ Shiho hướng ánh mắt ý bảo Shinichi tiếp tục nói.
- Vì đây là khu vực cho phép hút thuốc. Nhưng với tính cách của cậu chắc chắn sẽ không chọn khu vực này và trên bàn còn một ít tàn thuốc đây này. Sao tôi nói có đúng không?_ Vừa nói tay cậu vừa chỉ những tàn thuốc mà Akai vô ý để rơi trên bàn.
- Đúng vậy. Cậu quan sát rất kĩ. Không hổ danh là thám tử lừng danh._ Shiho vừa ngạc nhiên vừa khâm phục tài năng quan sát sắc bén của Shinichi.
- Ai vậy?
- Là Akai. Mà cậu hỏi để làm gì?_ Shiho cũng không giấu cậu làm gì cho mệt.
- Có chuyện gì nữa sao?_ Nghe Shiho nói là gặp Akai, Shinichi lại sợ có việc gì liên quan giữa tổ chức và Shiho.
- Không, chỉ là một chút việc riêng của tôi. À, cậu hẹn tôi ra đây có việc gì?_ Shiho lặp tức chuyển đề tài.
- À, chuyện về sở cảnh sát. Tôi đã nhờ bác thanh tra xin cho cậu một chỗ trong sở. Và họ đã chấp nhận._ Shinichi vui vẻ thông báo kết quả cho Shiho.
- ...
- Sao vậy? Cậu không thích sao?_ Thấy Shiho không trả lời, Shinichi tưởng cô không thích.
- Không phải. Vậy tôi làm ở bộ phận nào?
- Tôi giúp cậu xin vào đúng chuyên môn của cậu, là bộ phận xét nghiệm.
- À, cảm ơn cậu. Vậy khi nào thì vào làm?
- Thứ hai tuần sau. Cậu không cần đem theo hồ sơ gì đâu vì thông tin của cậu và tôi đều được bọn họ nắm hết rồi.
- Hiểu rồi. Cậu còn việc gì cần nói nữa không?_ Đây cũng là kết quả cô dự đoán được.
- Không... Không còn. À, khoan... Cậu ăn sáng chưa?
- Chưa, chi vậy?_ Shiho tưởng còn chuyện gì, ai ngờ cậu lại hỏi một câu không liên quan gì.
- Tôi cũng chưa ăn sáng. Vậy chúng ta ăn chung đi. Đồ ăn sáng ở đây ngon lắm đó._ Shinichi biết chắc chắn Shiho chưa ăn nên cậu mới vác cái bụng rỗng đến gặp cô.
- Cũng được._ Dù sao Shinichi đã mở lời, cô cũng không tiện từ chối.
Shinichi thấy Shiho đồng ý liền gọi phục vụ đến và gọi món. Đồ ăn nhanh chóng được mang lên. Shiho phải công nhận là đồ ăn nơi này khá vừa miệng cô. Cả hai nhanh chóng ăn xong, Shinichi đưa Shiho về chung cư thì có điện thoại, hình như của bác thanh tra báo là có án mạng. Shinichi vội tạm biệt Shiho rồi chạy tới hiện trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro