Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-VEGAS-

"Đến đây làm gì vậy ?" Posche khi thấy tôi liền lập tức đi tới gần khó chịu nói .

Thậm chí cậu ta đã  không dùng kính ngữ khi nói chuyện .

Ánh mắt ghét bỏ nhìn đến tôi , cũng không khác trước kia là mấy.

"Tôi có thể gặp Pete  được không ?" Tôi bày  tỏ vẻ thành khẩn , nhẫn nhịn cho dù phải đối mặt với thái độ  không tốt đẹp của Porsche.

Không được " Cậu ta dứt khoát trả lời.

"Tôi thật sự có chuyện muốn nói với Pete ."

"Nhưng nó lại không có chuyện gì để nói với anh cả , mời đi cho."

"Porsche , làm ơn... "

" Anh đúng là không biết xấu hổ, sau từng đấy chuyện anh đã gây ra cho thằng Pete,  anh nghĩ rằng nó có còn muốn nhìn mặt anh thêm một lần nào nữa không ? "

" Tôi chỉ muốn xin lỗi Pete !"

" Khỏi đi , hiện tại Pete cũng không còn cần lời xin lỗi của anh nữa , gặp anh chỉ  thêm mất vui .

Nếu anh thấy có lỗi với nó , tốt hơn hết nên biến mất luôn khỏi cuộc đời nó đi "

Từ thái độ cương quyết của Porsche tôi có thể nhìn ra một chút có lẽ Pete giờ đã  ổn hơn trước , lại không muốn nhìn đến kẻ đã gây ra cho em ấy chỉ toàn đau khổ như tôi.

Lúc này ,hai chúng tôi đang đứng ở sân  trước khu ktx và tôi thậm chí không có cơ hội lại gần phòng Pete để xem liệu em ấy có đang ở đó hay không .

Cho dù chỉ được nhìn em ấy từ xa một chút, thế nhưng chỉ cần thấy em ấy khỏe mạnh vui vẻ tôi cũng sẽ yên tâm phần nào.

Tôi bị Porsche đánh đuổi ra khỏi khu ktx, lại lang thang trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường học.

Tôi nhấc máy muốn gọi cho Pete thế nhưng không cách nào liên lạc được .

Không biết rằng em ấy đã thay số điện thoại hay chỉ đơn giản là chặn cuộc gọi từ tôi.

.....

Buổi tối ,tôi mang theo tâm trạng phiền muộn tới một quán bar gần trường lại chẳng ngờ có thể tại đây lần nữa gặp lại Pete.

Em cùng với Porsche và một nhóm bạn khác đang cùng nhau tụ tập thoạt nhìn qua rất vui vẻ.

Sau một hồi đắn đo không ngừng tôi hít một hơi thật sâu và tiến về phía họ.

Porsche là người đầu tiên nhận ra sự có mặt của tôi.

Cậu ta tách khỏi đám đông và đi đến trước mặt chặn tôi lại.

Thế nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm.

Trong mắt tôi lúc này chỉ có hình ảnh của Pete.

Tôi tiến đến đứng cạnh Pete   nhìn khuôn mặt của em  so với lần trước gặp mặt càng thêm phần xanh xao không khỏi khiến tôi đau lòng.

" Anh có thể nó chuyện riêng với em không Pete?"

Tôi không tự chủ được nắm lấy cánh tay Pete..

Em ấy có vẻ không được thoải mái liền gạt tay tôi ra " chúng ta hiện tại hình như không còn chuyện gì để nói ."

"Một lát , chỉ một lát thôi , anh cầu xin em ..."  tôi khẩn khoản nói trước ánh mắt tò mò của những người ở đó.

Pete đắn đo một hồi sau đó mới quyết định để chúng tôi có thể nói chuyện riêng tại một góc vắng ngoài hành lang .

"Nếu có chuyện gì thì gọi cho tao ngay nhé " Porsche dè chừng căn dặn Pete.

" Có chuyện gì anh mau nói , tôi không có nhiều thời gian " Pete lạnh lùng nói .

" Anh... nhớ em..." tôi vẫn là không kiềm chế nổi bản thân kéo Pete lại ôm em ấy vào lòng .

Pete tức giận đẩy tôi ra sau đó cười nhạt nói

" Việc anh muốn nói chỉ có vậy thôi hả , Vegas, anh như vậy nếu để bạn gái ở nhà biết được sẽ đau lòng đến chết đó "

"Anh với Lin chia tay rồi..."

"Vậy.. Đó là lý do anh đến tìm tôi sao ? " Pete không giấu nổi vẻ trào phúng trong lời nói.

" Không phải , Pete , em nghe anh nói...

Anh xin lỗi..

Pete.... anh xin lỗi ... chuyện hôm đó ,anh đã biết được sự thật rồi Pete.

Anh biết mình không có quyền xin tha thứ , anh chỉ muốn nói rằng bây giờ em muốn đánh mắng hay trừng phạt anh bằng bất kì cách nào cũng được ..

anh xin chấp nhận hết Pete "

Pete có chút khựng lại sau khi nghe những lời tôi nói, ánh mắt cơ hồ trở nên phức tạp.

"Anh đừng nói gì cả , chuyện trước đó tôi cũng đã sớm quên cả rồi , anh không cần xin lỗi cũng không  phải bận tâm nữa đâu."

" Em đừng như vậy có được không Pete,  thà rằng em cứ mắng chửi anh thế nào cũng được , nhưng xin em đừng lảng tránh anh như vậy có được không Pete "

"Anh có vẻ đã quên rằng giữa hai chúng ta giờ đã không còn quan hệ gì nữa rồi ,Vegas .

Đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa "
Pete nói rồi xoay người bỏ đi để lại tôi đứng đó một mình.

Tôi không cam tâm đuổi theo Pete, khi nhìn thấy em ấy cùng bạn mình cười nói đến vui vẻ lại không dám đến gần.

Tôi bây giờ mới có thể hiểu được , cảm giác yêu một người mà lại chỉ có thể đứng từ xa nhìn người ấy vui vẻ cùng người khác đến tận cùng  có bao nhiêu đau khổ....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro