Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sakura, cháu thật sự muốn ở căn trọ này chứ?"

"Tôi sẽ ở đây."

"Bà còn vài căn ở dãy trọ khác, tốt hơn ở đây. Cháu còn đi học nên bà không lấy thêm gì đâu..."

"Tôi đã chọn căn này rồi, bà không cần phải quan tâm tôi đến vậy. Tôi không muốn mang ơn bà đâu."

Vừa rồi là cuộc trò chuyện giữa bà Hiroko - chủ nhà trọ và Sakura Haruka. Hôm nay bà Hiroko vừa được một cậu trai cần mướn trọ mới chuyển đến, trong người không có nhiều tiền và có vẻ như là sống một mình. Không có người chu cấp hay chăm sóc.

Vì thế Sakura đã chọn một trong những căn trọ rẻ nhất của bà, một cậu thiếu niên vừa lên cấp ba đã phải sống một mình. Đồ mang theo cũng chỉ có duy nhất là một thùng đồ nhỏ, bà Hiroko vốn dĩ là người tốt bụng. Thấy hoàn cảnh đứa nhỏ như thế bà lại muốn dẫn cậu đến dãy trọ tốt hơn của bà, nhưng Sakura một mực từ chối.

Sống ở đây đã từ lâu, bà bén duyên với việc cho thuê trọ được vài chục năm. Bà có vài dãy trọ khá tốt, giá lại ổn áp nhưng chỉ duy nhất dãy trọ này là bà vẫn chưa thể tu sửa lại được. Nó quá đỗi cũ kĩ, sập xệ và ẩm mốc. Nhìn từ bên ngoài không khác gì một căn nhà hoang, nhưng vẫn còn vài người khó khăn cần những căn trọ giá rẻ thế này nên bà vẫn chấp nhận cho thuê. Nhưng bà không lấy lời bao nhiêu cả.

Rồi vào sáng sớm hôm nay, đột nhiên có một cậu bé là học sinh cấp ba mặc đồng phục trường Fuurin trước hai ngày khai giảng đứng trước cửa nhà bà với ý định thuê trọ.

Bà cũng nhiệt tình tư vấn cho Sakura những căn trọ tốt và phù hợp với học sinh, sinh viên. Nhưng Sakura lại muốn căn trọ rẻ nhất và nhất quyết không đổi.

Qua từng cử chỉ, hành động và lời nói của Sakura. Hình ảnh đứa nhỏ đi một mình ôm thùng đồ bé đến mức không ai nghĩ cậu đang chuyển nhà, cậu thanh niên cao gầy cộc cằn nhưng vẫn đi chầm chậm chờ bà lão như bà bước tới, một đứa nhỏ ăn nói trống không nhưng lại không hề buông lời ác ý.

Chỉ nhìn thôi, bà cũng phần nào hiểu được gì đó về Sakura.

...

"Đây là chìa khoá của cháu, cháu sẽ ở phòng 201 nhé."

"..."

"Có chuyện gì cứ nói với bà, cháu đừng ngại."

"C-.. Cảm ơn."

Bà Hiroko nghe được liền vui vẻ, đưa tay xoa xoa đầu đứa nhỏ trước mặt. Thanh niên ngày nay cao thật, thằng bé này lại đỏ mặt tía tai giận dữ quát tháo như một chú mèo đang dỗi. Nhưng dù vậy Sakura vẫn khom người xuống để bà xoa đầu, bà vui lắm.

Hôm nay, một cậu bé ngoan đã đến đây với bà.

"Ngoan quá đi Sakura, có gì bà cháu mình giúp đỡ nhau nhé."

"Bà bỏ ra đi đừng xoa đầu tôi nữa!!"

"Hahaa. Cháu đang ngại đó sao?"

"Hả?!! T-tôi không có!!!"

...

Thức dậy sau đêm đầu tiên tại căn trọ mới, Sakura ngồi dậy nhìn vào góc nhà trống vắng.

Phòng trọ lâu đời nhìn cũ kĩ, nhưng bên trong chung quy vẫn sống ổn. Chắc là vì bà Hiroko đã khá chăm chút dãy trọ này trong mấy chục năm, cộng thêm việc hôm qua bà Hiroko đã cùng Sakura dọn dẹp phòng ốc để chuyển vào. Dù Sakura cứ mải bảo rằng không cần giúp đỡ, bà Hiroko vẫn nhiệt tình.

Ngồi trên chiếc futon cũ, ánh nắng sáng sớm nhẹ rọi vào cửa kính. Sakura ngồi trầm ngâm suy nghĩ về giấc mơ hằng đêm cậu mơ thấy.

Trong giấc mơ là Sakura cùng vô số hình ảnh không tươi đẹp gì ở quá khứ, ngay cả việc đi ngủ cũng không khiến cậu thoải mái khi mà đêm nào Sakura cũng nghe được những lời chửi bới, phỉ báng và kì thị về cậu. Nhưng Sakura thì lại quen với vấn đề đó rồi, việc ngủ đối với Sakura như là để việc giết thời gian thôi.

...

Dạo này trời dần mát mẻ hơn, những con gió dịu nhẹ bắt đầu thổi về.

Những tiếng chuông gió trước lối vào thị trấn kêu leng keng nhẹ nhàng, chúng vẫn cứ ở đó và đón nhận những làn gió mới.

Sakura quyết định vào thị trấn để tham quan trước ngày nhập học. Tại đây đông người, dòng người tấp nập vui vẻ ra vào. Từng tiếng rao bán hàng hoá, trò chuyện hay tiếng trẻ con cười nói vang vọng lên khắp các mặt phố. Cho thấy đây là một khu phố vui vẻ và mọi người thân thiết với nhau.

Sakura cũng từng đi đến vài nơi thế này, nhưng cậu chỉ nhìn chứ cũng chẳng tham gia vào dòng người kia. Sakura cảm thấy lạc lõng khi một mình đứng trên con phố lạ, nép đi khỏi dòng người náo nhiệt. Cậu rẽ vào những con ngõ nhỏ, xem xét tình hình quanh thị trấn.

Bề ngoài náo nhiệt vui vẻ, nhưng trong những con ngõ lại hơi yên ắng, có lẽ một phần là vì vô số hình sơn trên tường. Trông có vẻ không phải là người trong thị trấn làm, có thể là những băng nhóm cá biệt nào đó.

Đi được một đoạn, Sakura ra đến con đường lớn hơn. Chỗ này không đông đúc như ở đường phố chính của thị trấn, không nhộn nhịp và không có nhiều cửa hàng mở cửa như ngoài kia. Và những người trên đường trông có vẻ lo lắng.

"Này! Tránh ra, cút ra chỗ khác đi!!"

"Bé đừng nói thế chứ? Muốn đi đâu không nè, anh dẫn em đi nha?"

"Hay là cưng muốn làm gì với anh không?~"

"Nói cho mày biết, tao sẵn sàng quăng bọc trứng này vào mặt mày đấy. Nhưng thế thì phí quá, vả lại tao đang bận tay." Cô gái lạ mặt tức tối vô cùng.

"May cho mày đấy."

"Hahahaa! Anh thích những cô gái mạnh mẽ như em đấy."

"Eo ơi sợ chưa haha!!"

"Huýt huýtt! Đừng làm đau bọn anh nhé."

Một cô gái tóc ngắn đang bị vây quanh bởi một đám côn đồ, đòi dẫn cô đi đâu đó. Chúng cười cợt trêu đùa khi bị cô ấy đe doạ, một đám tự cao tự đại xem mình là nhất để rồi phiền người khác.

"Nhưng mạnh quá thì không hay đâu à nha. Mình là phụ nữ thì- Ê đau đấ--?!! Hả?"

Nói rồi hắn quay mặt lại. Cậu thiếu niên đứng trước mặt đã đưa nắm đấm ra trước mặt hắn, chưa kịp phản ứng lại thì một tiếng gió rít lên. Hắn ăn trọn cứ đấm mà choáng váng đầu óc, lập tức gục xuống.

"Tên khốn kia mày làm cái gì đấy??!"

"Đ** m*!! Mày gan rồi!!!"

"Chết đi này!"

Những tên anh em trong băng của hắn thấy thế liền bực tức mà hò hét xông lên cả đám. Mục đích là đấm Sakura đến khi cậu van xin dừng lại.

Để rồi.

Cả đám nằm gục dưới mặt đất, chỉ một mình Sakura đã đánh lại được đám này. Cậu khó chịu ra mặt.

Cậu thích những tên mạnh mẽ và không quan tâm đến những kẻ yếu. Mấy tên chỉ được vẻ bề ngoài, những kẻ nghĩ mình mạnh mặc dù chỉ là những tên yếu đuối. Thật khiến cậu buồn nôn.

"Cứ vênh vênh cái mặt cứ nghĩ bản thân mình mạnh lắm đấy. Giờ thành ra thứ gì rồi? Mày nhớ tên và mặt tao, nhớ cho kĩ vào."

Sakura lườm một lượt từ tên cầm đầu đến những tên còn lại.

"Những tên yếu kém thì tránh ra hết đi. Những tên mạnh thì hẳn tìm đến tao. Tao là Sakura Haruka, trường cấp ba Fuurin."

Nói rồi Sakura thả cổ áo tên cầm đầu xuống khiến hắn đập đầu và nằm sõng xoài dưới đất. Phủi bụi trên quần áo sạch sẽ rồi Sakura lại đút tay vào túi quần bước đi.

Cô gái tóc ngắn màu nâu ban nãy tiến tới gọi với lên kêu Sakura, nhưng cậu vẫn bước đi mà không quay hay dừng lại.

Đúng hơn là Sakura không nghĩ cô ấy đang gọi cậu.

"A này!! Chờ tôi với! Khoan, chờ đã! Đã bảo là chờ một chút rồi trời ạ!!"

Cô nàng níu lấy góc áo khoác đối phương.

"Tôi cảm ơn nhé."

Sakura giật mình quay đi quay lại nhìn xung quanh. Khó hiểu không biết cô gái này cảm ơn ai, cậu ngập ngừng.

"Hả? Tôi á?"

"Không cậu thì ai vào đây?"

"?!" Đột nhiên mặt Sakura đỏ bừng lên, biểu cảm vô cùng lạ lùng và nét mặt hoảng hốt hiện ra rõ rệt. Cả người giần giật mà gào lên giải thích.

"H-hả?? Tôi k-không phải muốn giúp cô đâu đấy!!! Chỉ là tôi không ưa bọn vừa nãy thôi!!"

Chứng kiến hành động của Sakura mà cô chết máy một lúc. Khó hiểu là tại sao cậu trai này có làm mà không chịu nhận. Người khác là tự hào nhảy dựng lên rồi, đằng này cậu ta lại còn đỏ mặt tía tai như vừa chứng kiến cái gì đó xấu hổ lắm vậy. Thấy cậu lắp bắp phụng phịu quắn quéo siết chặt tay, cô cười thầm trong lòng mà muốn mời Sakura ăn gì đó.

"Vậy thì, cậu có đói không?"

"Hảaa?? Tôi không có đói!"

...

Café Pothos.

Ngồi trong quán của cô, Sakura có hơi lúng túng mà láu liếc nhìn xung quanh. Quán ăn sạch sẽ, tươm tất mà lại mang màu sắc ấm cúng nhẹ nhàng.

Sakura như một đứa trẻ được đưa đến nơi xa lạ và mới mẻ, cậu hiếu kì nhìn cô gái lạ mặt dẫn cậu đến đây nấu nướng gì đó mà trong lòng cũng mang cảm giác tò mò khi có hương thơm thức ăn tỏa đến. Sakura cứ bồn chồn ngồi không yên.

"Chắc cậu thấy kì lạ khi tôi dẫn đến đây nhỉ?"

"Ừm tôi biết, chắc vì tôi giống một tên lập dị nhỉ."

"A xin lỗi, không đâu không đâu. Tôi không có ý nói Sakura thế đâu mà. Khu phố này thường xảy ra những cuộc ẩu đả, tranh chấp giữa các băng nhóm lắm. Mà an ninh thì lại tệ và lỏng lẻo, nên người bình thường chẳng ai muốn đến đây đâu."

"Mà tôi cũng là người ngoài đến đây đó. Tên tôi là Tachibana Kotoha, rất vui được làm quen."

Nói rồi Kotoha đặt đĩa omurice lên trên bàn, Sakura khó hiểu nhìn theo Kotoha. Cậu thầm nghĩ Kotoha kì lại thật sự, cậu vừa đập năm thằng trước mặt cổ mà cổ lại cư xử quá đỗi bình thường. Lại còn tỏ ra thân thiện với cậu.

Không ghét bạo lực sao?

"Ơ cậu không ăn à? Sao đấy, hay cậu không ăn được món này hả?"

"K- không không, tôi ăn mà. Giờ tôi ăn luôn đây!"

Đưa tay cầm muỗng thức ăn trên dĩa đưa vào miệng, hương thơm và mùi vị trộn lẫn vào nhau hoà tan ra ngay trong miệng Sakura khiến cậu phải thốt lên thầm trong lòng là món này ngon quá mức!

"Món này có cho mang về không? Ý tôi là mua mang về ấy?" Gương mặt Sakura phấn khởi như một đứa trẻ lần đầu được ăn một món ngon mới lạ, hỏi ngay Kotoha với mong muốn là được mua về.

"Hả? Mang về hả? Không được đâu nha."

"Ra vậy..." Sakura ra vẻ hơi thất vọng, cậu thích món này rồi và muốn mua mang về ăn mỗi ngày luôn.

"Mà này Sakura, trông cậu lạ thật ha. Tóc khác màu nhau, nhưng không phải nhuộm đúng chứ? Mắt cũng không đeo kính áp tròng đúng không?"

"Hả?" Sakura cảm thấy khó chịu.

Từ trước đến giờ, những ai hỏi về ngoại hình của cậu thì đều chỉ có duy nhất một câu trả lời.

Kinh tởm, lập dị.

"Uầy lạ thiệt đấy, mắt cậu như đá cẩm thạch ấy đẹp thiệt nha."

Kotoha hiếu kì nhìn vẻ ngoài của Sakura, lần đầu cô thấy người như thế này. Càng nhìn gần thì thấy Sakura trong trẻo quá mức, đôi mắt cũng hút hồn thật.

Đẹp?

"??! Hảaa?! Tính làm gì đấy?? Muốn oánh nhau hả!?"

Sakura ngước lên thấy gương mặt Kotoha kề sát cách mình có một gang tay, làm cậu hoảng hốt mà nhảy ra khỏi ghế. Miệng mồm lắp bắp như muốn quíu lại vào nhau, giận dữ run người mà hét lên.

"Tôi có làm gì đâu mà hoảng thế?" Kotoha nhìn Sakura xù lông lên mà vừa khó hiểu lại vừa không biết sao mà nhìn cậu cứ như mấy con mèo ấy.

Sakura hít sâu bình tĩnh lại rồi kéo ghế ngồi lại vào chỗ, cau mày thắc mắc.

"Mà cô cũng lạ quá đấy, người bình thường mà thấy là cảm thấy kinh tởm rồi, thậm chí là còn cố tình phủ nhận nữa."

"Chà, chắc là tại tôi tiếp xúc với những người khủng hơn như thế nữa đấy. Ví dụ là thế này này."

Nói rồi Kotoha đưa hai tay múa múa để diễn tả về những người cô đã gặp, trông mặt cổ buồn cười lắm.

"À mà không lẽ?" Kotoha như thể đoán được lí do Sakura đến với nơi này.

"Ngoại hình không là vấn đề gì lớn khi ở đây. Đó là lý do tôi đến Fuurin. Và tôi sẽ đứng trên đỉnh cao tại nơi này."

Đúng vậy, nếu Sakura ở đó. Cậu có thể sống với chính mình, Sakura sẽ dễ thở hơn một chút.

"Ồ nghe hay đấy." Kotoha lau lại số dĩa vừa được rửa.

"Kẻ bị ghét bỏ lại còn ở tận đáy cùng của xã hội chỉ được mỗi đánh đấm. Lại dùng đánh nhau để leo lên vị trí số 1, không phải tuyệt quá hay sao?"

"Y như là trận chiến chọn một loại rác trong một núi rác. Quá hợp với tôi."

Sakura nói ra như đó là những điều hết sức bình thường. Tay vẫn cầm muỗng và ăn omurice ung dung như không có chuyện gì.

"Ồ, cậu có tham vọng lớn đấy chứ."

Nhưng tại sao lại tự so mình với rác?

"À ha!! Vậy nên đó là lý do hôm nay cậu mặc đồng phục trong khi ngày mai mới khai giảng đó à! Háo hức lắm phải không?!" Kotoha chỉ chỉ vào Sakura chọc cậu tiếp, cô thấy cậu hệt như đứa nhỏ háo hức trong ngày đầu khai giảng.

"Gì-??!"

Đùa là thế, nhưng Kotoha là người hiểu nhất ở đây khi nghe Sakura thốt lên những lời vừa rồi. Nhìn vào đối phương, cô phần nào cảm nhận được tâm lý và tính cách của Sakura hiện tại, phần lớn là do quá khứ. Có thể là vậy.

"Cảm ơn vì bữa ăn nhé, Kotoha-chan. Ông để tiền ở trên bàn đấy."

"Vâng! Cháu cảm ơn ông Yama nhiều."

Kotoha vui vẻ lên tiếng chạy đến mở cửa cho ông Yama, để lại Sakura đang xấu hổ phía sau.

"Lần sau ông sẽ lại đến."

"Vâng, ông về cẩn thận nha."

"Nè, ông. Ông quên đồ này."

Ông Yama và Kotoha ngạc nhiên quay lại, ông nhận lại đồ xong thì Sakura lập tức quay về bàn. Ông lại chưa kịp nói cảm ơn thì cậu đã ngồi vào ghế.

"Phiền cháu rồi. Ôi, dạo này ông cứ hay quên đồ lung tung lắm."

Nói thêm vài câu gì đó với Kotoha ông Yama cười tạm biệt rồi ra về, Kotoha đóng cửa và đi đến chỗ Sakura. Đặt nắm kẹo trong tay lên bàn, nói:

"Của cậu này. Ông ấy bảo đó là quà cho cháu ông ấy, may là có cậu." Kotoha chìa những viên kẹo ngọt đến cạnh tay Sakura.

"Ông Yama nói là "cảm ơn cháu nhé, cháu giúp ông nhiều lắm" vậy đấy."

Nói rồi mặt Sakura lại bừng đỏ lên, đang ăn mà chưa kịp nuốt xuống đã phải lắp bắp. Dính cả cơm trên mép miệng còn không biết.

"Sao cậu lại đỏ mặt nữa rồi?"

"H-Hả?? Cô im đi!! C- Cô với mấy người trong khu phố này kì cục quá đó?!"

Kotoha nghe xong liền bất ngờ mà phải thốt lên "Hả gì cơ?" Sakura mặt đỏ không biết do giận hay vì ngại mà phản ứng như vậy từ nãy đến giờ.

"Vẻ bề ngoài tôi thế này! Thậm ch-.. Thậm chí đây là đồng phục ở trường của bọn du côn nổi tiếng trong vùng này mà?? Chắc cô biết đúng không? Thế sao lại còn cảm ơn tôi!?"

"Có lần tôi nhặt được cái ví liền đem trả lại còn bị họ buộc tội là lấy trộm nó nữa kìa. Đừng có dễ dàng mà tin người không có cơ sở như thế nữa chứ, cảnh giác hơn chút đi!!!"

"Cậu có thật sự là muốn được tin tưởng không vậy?" Kotoha thở dài. Cái cậu Sakura này miệng mồm thì chí chóe, tính cách có phần hung hăng, gắt gỏng. Nhưng suy cho cùng, cậu ta vẫn nghĩ đến người khác.

"Đừng dễ dàng tin người" cơ à... Không muốn được tin tưởng hay là muốn nhưng không được tin tưởng đây?

Nói thế nào, thì nhìn vào người đang ăn trước mắt. Cách cậu ta hành động, thông qua từng lời thốt ra thì vế sau chắc chắn đúng hơn.

"Cậu chọn đến Fuurin là đúng đắn đấy, Sakura. Nhưng cậu không thể trở thành người đứng đầu được đâu, tôi dám khẳng định như vậy."

"Hả?"

____________________

Sakura Haruka.

Kotoha Tachibana.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro