Chương 16: Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày kế tiếp, chương trình trong ngày vẫn bận rộn.

Sáng sớm Lưu Nhã Sắt và Chi Pu đều dậy rất sớm. Sau khi ăn sáng, vội vàng luyện nhảy một lần trong phòng riêng của mình. Sau đó mỗi nhóm đều di chuyển đến hiện trường, tiến hành một ngày luyện tập. Theo tốc độ ngày thường, Lưu Nhã Sắt và Chi Pu vẫn luôn đến nơi gần như cùng lúc, nhưng hôm nay, đến bây giờ hai người vẫn chưa đụng mặt nhau.

Trải qua cái ôm của ngày hôm qua, Chi Pu cảm thấy mình mà tiếp tục gặp Lưu Nhã Sắt nữa thì sẽ hơi hốt hoảng.

Nàng thấp thỏm lo lắng nhìn cửa thang máy, nhưng trong lòng ngược lại có chút chờ mong. Giây tiếp theo, lúc thang máy sắp đóng, thì lại mở ra, Chi Pu liền nhìn thấy Ella đang đứng đợi ở cửa sau khi nói chuyện với tổ chương trình xong, đang không bình tĩnh trợn tròn mắt nhìn nàng.

- Sao em lại ở đây! - Ella cất cao giọng:

- Chị vừa gặp Nhã Sắt, em ấy nói em đang nghỉ ngơi.

- Em? Em đang nghỉ ngơi? - Chi Pu vội vàng nhấn thang máy:

- Mami, buổi trưa chúng ta ăn gì?

- Trưa tùy tiện ăn chút gì đó, tối dẫn em đi ăn hải sản, buổi chiều giáo viên thanh nhạc xin nghỉ rồi.

Ella đứng cạnh Chi Pu, lặng lẽ đánh giá Chi Pu.

Từ sau "Rosemary", hình như dần dần khác lạ. Còn nhớ khi vừa đến, Chi Pu rất căng thẳng, trừ lúc đối mặt với cameras, em ấy âm thầm cũng rất ít khi chủ động tìm người khác, chớ đừng nói tới hiện tại gọi mình là "mami". Mặc kệ thế nào, dù sao thay đổi như vậy là tốt. Trong lòng Ella vui vẻ thay Chi Pu.

Trên đường đi ăn, Ngô Thiến nói với Chi Pu rằng đã gọi Lưu Nhã Sắt và Giả Tịnh Văn rồi. Nàng cười, không trả lời ngay mà chỉ cười đậm hơn.

Đủ loại hải sản mới vừa bưng lên, Chi Pu đã nghe được một mùi hương nhàn nhạt, giây tiếp theo liền nhìn thấy Giả Tịnh Văn dắt Lưu Nhã Sắt tiến vào.

Hôm nay Lưu Nhã Sắt trang điểm, ngũ quan lộ vẻ sâu sắc nhưng không sắc sảo, đúng là gương mặt điện ảnh trời sinh. Cô ngồi đối diện, cùng mọi người uống nước. Đây là một bữa ăn hải sản chính cống, một bên bàn bày mấy khay bánh mì và bơ chờ tan, còn có lọ sốt chấm, mỗi loại đều có năm sáu phần. Hai bên trái phải của đĩa ăn đặt một bộ dao nĩa, một cái thìa, một cái khăn ăn, còn có dao nạy hàu quan trọng nhất. Chính giữa bàn ăn bày một thùng hàu, vòng sắt phía trên được quấn một lớp vải trắng, chỉ chừa lại một khe hở rộng khoảng một ngón tay.

- Như vậy là đủ rồi.

Chi Pu nói với mọi người rằng ba nàng nói, làm như vậy để cho con hàu thở, nhưng không đủ để làm vỏ hàu vỡ ra sau khi mở.

Các cô gái tụ lại một chỗ, tổng cộng có tám người, phải chuyển thêm vài chiếc ghế khác vào phòng ăn. Lưu Nhã Sắt ngồi cạnh Giả Tịnh Văn, bên tay phải là Tiểu Mỹ. Trong góc nhìn của Chi Pu thì khuỷu tay hai người họ gần như đụng nhau.

- Có cần dịch ra một chút không?

Chi Pu và Ella dời ghế của mình.

- Không sao, chị ngồi rất thoải mái, thật đó. - Tiểu Mỹ vội vã xua tay.

Lưu Nhã Sắt xê dịch sang bên trái một chút, nhưng chân của cô vẫn kề sát hai người hai bên, rất nóng.

- Nhã Sắt em qua chỗ chị nè.

Ella đứng dậy, tay trái vỗ nhẹ vai Chi Pu. Chi Pu hiểu ý, lặng lẽ di chuyển ghế của mình sang bên cạnh:

- Chỗ này rất trống, qua đi.

Lưu Nhã Sắt nhìn ánh mắt mong đợi của Chi Pu, nhớ tới dáng vẻ nàng ưu sầu khóc lóc ngày hôm qua, đứng dậy đi tới chỗ bên cạnh Chi Pu, kéo ghế ngồi xuống. Cô làm nóng chén đũa của mình, thấy của Chi Pu vẫn chưa nóng, tiện tay làm giúp nàng.

Ella lấy con hàu, Lão Cung đang truyền bia và nước chanh cho mọi người. Lưu Nhã Sắt một tay cầm vỏ hàu, tay kia cầm dao nạy hàu, nhưng mà không biết dùng lắm.

- Để em.

Chi Pu cầm con hàu và dao hàu trong tay Lưu Nhã Sắt, không dùng máy phiên dịch, chỉ dùng tay nói cho cô biết làm cách nào:

- Sau đó chị cầm dao, đặt ở... không phải đặt ở chính giữa, mà ở bên cạnh, như vầy. Sau đó chị phải nắm chắc nó, nạy ra.

Chi Pu dùng dao khoét nhẹ nhàng, vỏ hàu mở ra dễ như trở bàn tay.

- Em không thích ăn cái này à?

Ella mới ăn một miếng, nhìn về phía hai người sát bên.

- Vậy thì không đúng, em không ăn món này nhiều lắm.

- Cẩn thận chút, nước sẽ nhỏ xuống.

Chi Pu thận trọng đưa con hàu cho Lưu Nhã Sắt. Lúc cô nhận hàu, Chi Pu cảm giác ngón tay của Lưu Nhã Sắt hơi lạnh.

- Điều hóa lạnh quá hả, còn có lát nữa chị đừng uống rượu, nếu không thì...

Lưu Nhã Sắt đưa con hàu lên môi, ngừng giây lát, không chớp mắt nhìn Chi Pu.

Chi Pu không nhận ra được là, những người còn lại đều đang yên tĩnh nghe nàng nói. Lúc này trên bàn ăn cực kỳ yên tĩnh, khi ánh mắt của nàng từ trên người Lưu Nhã Sắt dời đi, mới phát hiện một đám người đang nhìn về phía nàng, sau đó thẹn thùng.

Rốt cục có người lên tiếng, là Giả Tịnh Văn:

- Em cảm thấy em ấy sẽ nghe hiểu à.

Lưu Nhã Sắt không nhìn Chi Pu nữa, tiễn thịt hàu vào trong miệng, nhanh chóng nhai nhai sau đó nuốt xuống.

Có một màn như vậy, trên bàn ăn chỉ có âm thanh ăn con hàu, tiếng nạy vỏ hàu, tiếng cụng ly.

- Lát nữa muốn ra ngoài không? - Chi Pu buông đũa xuống, chờ khay trái cây cuối cùng.

- Không đi, về thẳng ký túc xá.

Lưu Nhã Sắt vẫn cười, trên bàn ăn đã bày đến không còn chỗ trống, cô chỉ có thể cúi người đặt cola dưới đất.

Cửa phòng riêng mở ra, một người phục vụ bưng trái cây tiến vào chậm rãi. Lưu Nhã Sắt đang chuẩn bị ngồi dậy, thấy cái bóng trong vũng nước trên mặt đất dường như lắc lư, khó hiểu ngẩng đầu, thấy được Giả Tịnh Văn đối diện kinh hoảng la lớn:

- Cẩn thận!

Lưu Nhã Sắt theo bản năng nhìn lại, đập vào mắt là người phục vụ loạng chà loạng choạng. Cô không có thời gian suy nghĩ nữa, cơ thể nhanh hơn đầu óc, xoay người ôm lấy Chi Pu bên cạnh.

Chi Pu bị Lưu Nhã Sắt ôm vào lòng, còn chưa kịp phản ứng, bên tai liền vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn, kèm theo âm thanh cái ghế bị đẩy mạnh, tiếng la hoảng hốt và âm thanh nói "xin lỗi" liên tục.

- Mấy đứa sao rồi? - Ella phản ứng rất nhanh, có điều cánh tay của chị đã bị đánh trúng một chút.

- Không sao chứ?

Lưu Nhã Sắt nhìn một mớ bừa bộn trên bàn, xác định không sao mới buông Chi Pu ra, lo lắng hỏi thăm.

Chi Pu hơi sững người, nghẹn họng một lát mới trả lời:

- Không sao.

- Xin lỗi xin lỗi.

Chi Pu cúi đầu, thấy một người nửa ngồi nửa quỳ, đang dùng khăn trải bàn lau chùi quần của Lưu Nhã Sắt.

Mặt Chi Pu hơi biến sắc, cũng may không phải thứ gì đó nóng.

Lưu Nhã Sắt ngồi xuống lần nữa, chứng kiến Chi Pu nhíu chặt chân mày, cô mỉm cười, phủ tay lên mu bàn tay của Chi Pu, vỗ nhẹ hai cái:

- Được rồi.

Cô nhìn nhân viên phục vụ khóc đến đỏ mặt bên cạnh, có chút mềm lòng, trước kia lúc mình khó khăn nhất cũng gần giống như vậy. Lưu Nhã Sắt cười trấn an ông chủ chạy tới:

- Không có việc gì, trên mặt đất quá trơn trượt cũng rất bình thường, là mấy món trái cây thôi, tôi người lớn da dày thịt béo thế này, chuyện nhỏ.

- Xem thử có máu bầm không, có đau chỗ nào không? Là đụng trúng khay phải không?

Không biết Giả Tịnh Văn đứng ở phía sau từ lúc nào, từ phía trên lo lắng nhìn Lưu Nhã Sắt.

Lưu Nhã Sắt đứng dậy giũ giũ ống quần:

- Không sao thật mà. - Sau đó ngồi xổm xuống vỗ vỗ nhân viên phục vụ vẫn đang khóc thút thít:

- Lần sau cẩn thận chút, không sao rồi.

Đến đêm khuya, vẫn có một nhóm chị gái vây quanh Lưu Nhã Sắt, các chị đều mặc đồ ngủ, trên tay mỗi người đều cầm thuốc dán khác nhau. Thừa lúc các chị tranh luận thương hiệu nào tốt hơn, Chi Pu sáp lại gần Lưu Nhã Sắt, nói nhỏ:

- Chị muốn đến phòng em không, hoặc là phòng của chị, nơi chỉ có chị và em.

Vẻ mặt Chi Pu nghiêm túc, Lưu Nhã Sắt đứng lên, dọn cho nàng một đường đi trong phòng khách chật hẹp, nói với Giả Tịnh Văn hai người muốn vào phòng một lát. Ở phòng khách, Giả Tịnh Văn nhìn dáng vẻ của hai người, không biết nên cười hay là gì, chỉ thờ ơ gật đầu với hai người. Thế là hai người rời khỏi hiện trường.

Phòng ở mát mẻ hơn phòng khách, mặc dù các nàng vẫn có thể nghe được tiếng ồn ào dưới lầu, nhưng ở đây yên tĩnh hơn nhiều. Mở cửa sổ ra, Chi Pu hít thở mấy hơi thật sâu.

- Em không thoải mái à?

Một lần nữa Lưu Nhã Sắt lấy điện thoại ra, gió lạnh thổi đến cánh tay của cô, lúc này mới cảm giác hơi đau.

Chi Pu lắc lắc đầu với cô, sau đó lấy thuốc mỡ từ trong túi quần ra. Nàng ấn Lưu Nhã Sắt ngồi xuống, khom người chuẩn bị cuộn áo sơ mi của Lưu Nhã Sắt lên.

- Không... không sao.

Lưu Nhã Sắt nhớ lại hôm qua cũng khoảng thời gian này, cô ôm Chi Pu ở trong phòng của nàng. Lưu Nhã Sắt không kìm nổi nuốt một ngụm ở cổ họng, sau đó lùi về sau một bước.

Chi Pu thoáng dùng sức, cố định Lưu Nhã Sắt vững vàng trên giường, nhàn nhạt nói:

- Kéo tay áo.

Lưu Nhã Sắt ngây ngốc nhìn khuôn mặt Chi Pu gần trong gang tấc.

Thuốc mỡ Chi Pu bôi là cái lần trước Lưu Nhã Sắt đã dùng cho nàng, nàng theo gió đêm thử thổi cánh tay Lưu Nhã Sắt, chăm chú nhìn một vết đỏ trên cánh tay cô, chân mày nhíu lại.

- Đau không? - Nàng bỗng nhiên hỏi.

- Không đau.

Lưu Nhã Sắt nghiêng đầu nhìn Chi Pu, thấy nàng cúi thấp đầu, tóc che hơn nửa gương mặt, nhưng vẫn có thể thấy được sự áy náy giữa đôi lông mày.

- Em muốn ngủ ở đây không?

Chi Pu ngẩng đầu, hai người im lặng nhìn nhau chăm chú.

- Ý của tôi là, hôm qua khóc, hôm nay còn luyện nhảy một ngày, hơn nữa buổi tối còn bị dọa như vậy. Bây giờ đi xuống chắc chắn sẽ bị truy hỏi, chi bằng ngủ ở đây.

Lưu Nhã Sắt nhìn thuốc mỡ đã được bôi tốt, thả lỏng tay, lấy một bàn chải đánh răng mới từ trong túi xách, sau đó rót một ly nước đưa cho nàng, làm xong hết thì lẳng lặng chờ máy phiên dịch dừng lại.

Cùng ở căn phòng này, thật sự rất kỳ diệu. Ở nơi đây, Chi Pu đã từng muốn hôn Lưu Nhã Sắt, mà Lưu Nhã Sắt thì mơ thấy Chi Pu vô số lần.

- Rất kỳ lạ.

Đúng lúc Chi Pu cũng mở miệng nói chuyện. Các nàng nhìn nhau cười. Lưu Nhã Sắt cười nhẹ:

- Em nói trước đi.

- Em muốn nói, hôm nay cảm ơn chị. - Chi Pu phẩy xấp thư trên đầu giường:

- Đây là gì?

- Nhận được ở sân bay, mới đọc mấy cái. - Lưu Nhã Sắt đi qua, vẫy vẫy lá thư rất đắc ý:

- Đều là của người tôi thích tặng.

- Vậy người chị thích rất nhiều. - Chi Pu cẩn thận đặt thư xuống, lại nhìn thấy tờ giấy lộ dưới gối:

- Cái này thì sao?

Dứt lời liền định rút ra xem, Lưu Nhã Sắt không kịp giành lại, nhìn Chi Pu cầm tờ giấy lật qua lật lại.

- Đây là cái gì?

Chi Pu khó hiểu nhìn sáu hàng chữ đơn giản trên giấy, sau đó cầm điện thoại di động chụp hình dịch ra.

Mặc dù có phiên dịch, nàng đọc vẫn không hiểu.

Lưu Nhã Sắt rút giấy về, nói với máy phiên dịch:

- Là đoạn rap cho lần diễn này, hôm nay mới quyết định viết xuống mấy câu.

Chi Pu nghe xong gật đầu:

- Chị nghĩ gì khi viết nó?

Vẻ mặt Lưu Nhã Sắt quái đản nhìn Chi Pu, lộ ra nụ cười nghịch ngợm:

- Vương Đào, tôi viết cho Vương Đào.

- Vương Đào... Vương Đào...

Chi Pu lặp lại, hai từ vừa xa lạ vừa quen thuộc, dĩ nhiên không nghĩ ra.

- Là một người tôi siêu thích.

Lưu Nhã Sắt cố tình chọc Chi Pu, thấy chân mày của nàng nhíu càng chặt, dứt khoát nói sang chuyện khác:

- Vậy em về hay ngủ ở đây?

- No. - Chi Pu bĩu môi:

- Ngủ với người chị siêu thích đi.

- Ê! Ê! Chi Pu!

Nghe được tiếng đóng cửa, Lưu Nhã Sắt vui vẻ cười khẽ, đau xót trên cánh tay đã tiêu tan hơn phân nửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro