Darling I've loved you for a thousand years

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có tiếng chuông đổ, Pete thở dài, cầm điện thoại lên. 1 giờ sáng. Kẻ nào gọi giờ này tốt nhất nên có lý do chính đáng, không thì hắn chết chắc. "A lô?" Pete làu bàu.

"Pete phải không?"

Pete lập tức bật dậy, dời điện thoại ra xa để chắc chắn là mình không bị ảo giác. Nhưng khi nghe đầu dây bên kia gọi tên mình lần thứ hai, Pete biết mình không nghe nhầm.

"Vegas hả?" Pete cố không thở dài. Dù biết tiếp theo là gì nhưng Pete vẫn hỏi. "Sao vậy?"

"Tới đây được không? Tao gửi định vị." Lần này, Pete thực sự không kìm được tiếng thở dài. Pete đứng dậy rời khỏi giường, lững thững đi về phía phòng tắm. Nếu định lái xe vào lúc này, Pete cần phải tỉnh táo.

"Chờ tao ba mươi phút."

Bước vào câu lạc bộ đông đúc, Pete cảm thấy đầu ong ong với thứ âm nhạc 'quá sôi động'.

Xua tay từ chối một anh chàng đang nhìn mình mê mẩn, Pete quyết định đi vào bên trong mà không thèm nhìn anh chàng đang ỉu xìu kia thêm một cái.

Pete chen qua đám đông điên cuồng, cuối cùng cũng nhìn thấy một bàn tay quơ lên ở phía sàn nhảy. Pete rủa thầm, vội vã đi tới không thì Vegas sẽ bị trật khớp tay mất.

Khi đến nơi, Pete nhìn thấy vẻ hoang mang trong mắt Vegas. "Nó đâu?" Pete đã quá quen. Vì đây không phải lần đầu cậu đến đây để tìm thằng bạn thân ngu ngốc, và chắn chắn đây không phải là lần cuối nếu các rắc rối của cái nhóm này không được giải quyết.

Pete thôi không nhìn cái người đang lo lắng kia khi Vegas chỉ ra phía sau cậu. Pete quay phắt lại, Porsche đang ngủ say, gục đầu trên quầy. Bình thường thì chẳng có gì đáng lo, nhưng điều khiến Pete hốt hoảng là vệt nước mắt đã khô trên khuôn mặt đẹp trai rám nắng của Porsche.

Pete nhìn Vegas với vẻ tuyệt vọng, vội đi tới đỡ Porsche đứng lên. Porsche đứng dậy, loạng choạng và sẵn sàng đánh nhau. Và cậu chỉ thả lỏng bản thân khi thấy người đang ôm mình là Pete.

Thấy Porsche từ từ buông lỏng cảnh giác, Vegas đi vòng qua bên kia để đỡ Porsche. Ba người bước ra khỏi câu lạc bộ.

Lúc Pete đưa được Porsche vào xe đã là hai giờ rưỡi sáng. May mắn là ngày mai họ chỉ có tiết buổi chiều. Nhìn lại những giọt nước mắt đã khô của Porsche, linh tính mách bảo Pete nên sắp xếp chỗ ngủ cho cả hai.

Pete luôn lảng tránh ánh mắt của người bên cạnh khi cả hai nhìn thằng bạn say xỉn. "Pete." Pete gần như đóng băng khi giọng nói của Vegas vang lên trong bãi đậu xe vắng vẻ của câu lạc bộ. "Xin lỗi vì làm phiền mày vào giờ này."

Pete nhìn Vegas, thở dài. Không thể hiểu nổi tại sao cái người này lúc nào cũng đẹp trai như vậy chứ. "Tại Porsche không chịu đi với ai ngoài mày."

Thấy Vegas rầu rĩ, Pete cảm thấy vui. Cậu biết là không nên, nhưng cậu vui lắm. Nhưng khi lần nữa thấy người trước mặt tha thiết nhìn thằng bạn trong xe, trái tim Pete trở nên nặng nề. Pete xua tay, mỉm cười che giấu nỗi đau trong lòng. "Uầy! Có gì đâu! Bạn bè để làm gì chứ."

Pete vừa đi về phía ghế lái vừa rủa thằng bạn thân nhất tại sao không rủ mình đi nhậu cho quên sầu. "Tao đi đây, Vegas. Nếu lỡ mai tụi tao cúp học, cho mượn vở chép bài nhá?"

Trên khuôn mặt điển trai của Vegas xuất hiện một nụ cười nhẹ. "Được. Lái xe cẩn thận. Và nhớ kể tao nghe đã xảy ra chuyện gì."

Pete mỉm cười rồi lái xe đi thật nhanh, cậu không muốn người kia nhìn thấy nụ cười trên môi cậu tắt ngấm.

Pete chậm rãi hớp từng muỗng cháo, nhìn thằng bạn đang khẽ rùng mình vì dư vị đắng nghét của mớ rượu mà nó đã uống tối qua.

Nhìn kẻ gây rối to xác và nhìn đồng hồ, Pete nghĩ mình đã đúng khi giữ Porche ở lại. Porsche hoàn toàn không thể tự lo cho mình.

Tuy thi thoảng càu nhàu nhưng Porsche vẫn ăn hết cháo. Nhưng, trước khi thức ăn được tiêu hóa hoàn toàn, Porche gần như bị đẩy vào phòng tắm. Porsche nghe thấy giọng Pete vang vọng từ bên ngoài. "Đi tắm đi. Tao không muốn nói chuyện với một đứa thúi hoắc đâu."

Khi Porsche tắm xong và cảm thấy nhẹ cả người, Pete chắc chắn rằng bọn họ sẽ cúp học hôm nay. "Ngồi xuống." Pete bình thường không có nghiêm túc như vậy, nhưng cậu không muốn Porsche lảng tránh vấn đề nữa.

Pete thở dài thầm cảm ơn khi Porsche ngồi xuống. "Nay có lớp đó mày." Porsche càu nhàu, không muốn nói chuyện.

"Không đi đâu hết, tao muốn biết đã xảy ra chuyện gì. Vegas sẽ chép lại bài giảng." Pete đã nhân nhượng nhiều rồi, giờ cậu không muốn đợi nữa.

Trái tim của Pete hơi nhói lên khi nhìn thấy thằng bạn luôn mạnh mẽ và vui vẻ chầm chậm gục đầu xuống cái bàn trước mặt. Là bạn thân của nhau hơn mười năm, Pete biết không dễ gì để Porsche mở lòng trước. Cần phải tạo không khí để Porsche tập trung và bộc lộ cảm xúc. Cho nên, là bạn tốt của Porsche, Pete quyết định lên tiếng trước. "Có phải là về Kinn không?"

Khi cái tên Kinn được thốt ra, sự im lặng dần bị phá vỡ, Porsche gật đầu. "Hôm qua tao với nó đi ăn. Tao muốn nó tạm quên mọi thứ, và điều đó có hiệu quả. Tao nghĩ rằng cuối cùng tụi tao cũng có tiến triển.."

Porsche nghẹn ngào. Sự thất vọng như một tảng đá đè lên ngực khiến cậu khó thở. "Nhưng sau đó Tawan gọi. Nó bỏ đi mà không thèm nhìn tao một cái."

Pete nhắm chặt mắt. Lại là thằng Tawan chết tiệt! Nếu Pete là kẻ bạo lực, cậu hẳn đã xông vào ký túc xá của Kinn và dạy cho tên khốn đó một bài học.

Pete thật sự muốn dạy cho Kinn một bài học. Kinn có thể là bạn cậu, nhưng cậu sẽ không ngồi yên nhìn hắn dần hủy hoại Porsche.

Pete và Porsche quen biết Vegas và Kinn hồi năm nhất. Giờ họ đang học năm thứ năm, chuyên ngành Kỹ thuật. Họ nhanh chóng hợp rơ nhau, cả bốn người đều có sức hấp dẫn riêng. Chính vì vậy mà Porsche nhanh chóng phải lòng Kinn.

Nhưng trước khi Porsche kịp làm gì đó thì Kinn đã hẹn hò với thằng khốn Tawan đó. Dù cách xa hàng dặm Pete cũng thấy rằng Tawan chẳng qua chỉ là một con rắn gớm ghiếc. Chết tiệt, cả Tankhun và Kim cũng nghĩ như cậu. Vegas cũng không thích gã, và Porsche hầu như chỉ cười lịch sự với gã.

Lý do lớn nhất mà cả nhóm không phàn nàn gì là do họ không nghĩ rằng Kinn và Tawan sẽ bên nhau lâu dài. Nhưng tưởng tượng xem họ sốc đến thế nào. Suốt 3 năm ròng rã, Tawan luôn lừa dối sau lưng Kinn.

Vì vậy, sau 3 năm, cụ thể là khoảng một năm trước, khi Kinn cuối cùng cũng quyết định cắt đứt quan hệ với Tawan, tất cả đều vui mừng. Nhưng thay vì trở lại là một Kinn quyến rũ, người có lông mày rậm lại mượn rượu để tìm quên.

Pete nghĩ Kinn là một tên ngốc vô ơn. Mỗi khi hắn say xỉn và gây ra vô số rắc rối, chính Porsche là người luôn ở cạnh chăm sóc hắn.

Nhưng mọi chuyện trở nên rối mù khi khoảng một năm trước, Kinn và Porsche vô tình ngủ với nhau. Kinn không ngốc, hắn từ lâu đã biết Porsche thích hắn. Cho nên, Pete không nghĩ Kinn lại hành xử ngu ngốc như vậy!

Mặc dù việc từ bỏ một mối quan hệ kéo dài ba năm không phải là điều dễ dàng gì. Nhưng điều khiến Pete suýt nữa thì giết Kinn (nếu Porsche, Vegas và Kim không cản lại) là hắn luôn mâu thuẫn trong hành động và lời nói. Nhưng mà ngẫm lại thì, chẳng bao giờ là quá muộn, đặc biệt là khi Pete biết rằng Tankhun sẽ vui vẻ giúp cậu che giấu một hoặc hai cái xác.

Đêm qua không phải là lần đầu Pete đến đón Porsche 'say xỉn'. Và nếu cứ để tình trạng này kéo dài nữa thì Pete ngờ rằng đây chẳng phải là lần cuối.

Pete nghiêm nghị nhìn Porsche, đảm bảo giọng của mình đủ thuyết phục. "Đừng hành hạ bản thân nữa, Ai'Porsche. Đến khi nào mày mới nhận ra là mày vẫn sống được dù không có nó. Mày vẫn sống tốt khi nó hẹn hò với tên khốn lừa dối đó. Và giờ mày cũng sẽ ổn thôi."

"Không ai chết vì thất tình đâu, Ai'Porsche." Câu này có thể hơi thô lỗ và hơi quá đáng đối với những người đang yêu và bị tổn thương bởi tình yêu không được đáp lại. Nhưng lúc này, Pete cần Porsche hiểu rằng cậu xứng đáng được trân trọng. "Tao biết giờ mày rất đau khổ. Tin tao đi, tao hiểu. Nhưng mày không cần phải trở thành người được chọn thay thế tạm thời của ai đó."

Bất kỳ ai, cả trai lẫn gái, đều chết mê chết mệt Porsche. Nếu Kinn không nhận ra Porsche quý giá thế nào thì vẫn còn cả đống người ngoài kia. "Tụi mình tuyệt giao với nó. Tao có thể nói chuyện với Vegas nếu mày muốn. Nhưng mày không được gặp nó nữa. Nếu nó không cần mày thì mày bỏ nó cho tao!"

Pete sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương bạn thân của mình nữa.

Porsche thở dài khi nghe tông giọng của Pete. Hiếm khi Pete nghiêm túc như vậy. "Tao cũng nghĩ vậy. Có lẽ lần này tao nên buông bỏ."

Porsche thực sự nên buông tay nếu Kinn không ngừng hành động ngu ngốc của nó lại. Nhưng Porsche không muốn Pete phải chịu đựng vì mình. "Nhưng Ai'Pete. Mày không cần phải tuyệt giao với bọn nó vì tao. Kinn không tệ với mày."

Pete đảo mắt. "Tao là bạn thân của mày, thằng quần. Nó làm tổn thương mày nghĩa là nó đã giành được một vé xuống địa ngục rồi đó. Và nói thật nhé, nếu giờ tao phải chọn giữa nó với mày thì tao không ngần ngại mà đá đít nó đâu."

"Tao quen mày lâu rồi. Với tao, mày còn hơn cả anh em nữa. Không đời nào tao ngồi nhìn mày bị tổn thương." Những lời Pete nói khiến trái tim Porsche nhẹ nhõm. Phải rồi, vẫn còn nhiều người quan tâm đến cậu. Pete là một trong số đó.

Porsche khẽ gật đầu và thấy Pete thả lỏng vai. "Sao mày biết tao ở đó?"

Mặc dù Porsche có thể đoán được nhưng vẫn hỏi. Cần phải chuyển chủ đề bằng cách này hay cách khác. Pete thở dài. "Vegas gọi cho tao."

"Ai'Pete. Rồi mày định làm gì với Vegas?" Pete gần như đóng băng. Phải một lúc sau thì Pete mới mở miệng. "Liên quan gì đến Vegas?"

Pete luôn như vậy. Khi bị tổn thương, thay vì nói ra, Pete chỉ cười và lảng tránh vấn đề. Pete đã như vậy kể từ khi cha mẹ cậu qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, để lại Pete mới bốn tuổi cho ông bà chăm sóc.

Đôi khi, Pete tự hỏi, nếu không có Porsche và gia đình của cậu ấy, có phải chỉ có cậu và ông bà trong thế giới rộng lớn này hay không. Nhưng có Porsche cũng có nghĩa là Pete không được phép che giấu cảm xúc bằng vẻ mặt hạnh phúc nữa.

Lần này, tới lượt Porsche đảo mắt. "Ai'Pete. Tao không nói gì không có nghĩa là tao không biết gì cả. Tao không hỏi là vì tao biết mày không muốn nói. Nhưng bây giờ tao nghĩ là đến lúc chúng ta cần nói chuyện. Tao rất ghét thấy mày ở đây giống như tao vào một ngày nào đó."

"Đúng là tao có những vấn đề cần giải quyết. Nhưng điều đó không có nghĩa là tao không nhìn thấy rằng mày cũng có chuyện. Tao không phải thằng bạn tồi." Porsche cảm thấy tệ. Pete luôn là người ở bên cạnh Porsche và là người mà Porsche muốn ở bên mình.

Pete nhìn Porsche với ánh mắt tội lỗi, thở dài. "Chẳng có gì để nói cả, Porsche. Vegas không làm gì sai cả."

"Nhưng mày yêu nó." Porsche cảm thấy mình đang nói chuyện với bức tường. "Và rõ ràng là mày đang buồn vì điều đó!"

"Thì, tao không thể cứ như vậy cắt đứt mọi thứ được. Khó quá!" Pete cảm thấy mình thật giả tạo. Mới vài phút trước, Pete còn bảo Porsche làm điều tương tự. Pete thì khác gì Porsche chứ? Có lẽ là ở chỗ Vegas chưa bao giờ câu dẫn cậu.

Không giống Porsche, Pete đã đổ cái rầm một anh chàng đang tranh cãi với anh họ bằng tiếng Anh chỉ trong vài phút. Pete chưa bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu sét đánh cho đến ngày hôm đó.

Lần đầu tiên Pete bắt đầu tin vào những câu chuyện kể trước giờ đi ngủ về hai nửa định mệnh bà thường kể. Cảm giác như thể Vegas là mảnh ghép còn thiếu của trái tim Pete. Có điều, Pete là kiểu người sống thực tế. Phải mất thêm một tháng nữa cậu mới chắc chắn mình yêu Vegas.

Dần dà, Pete nhận ra Vegas thật tuyệt. Một chiến lược gia xuất sắc.

Không có gì lạ khi các sinh viên kỹ thuật thường xuyên cãi vã và đánh nhau. Kinn là thủ lĩnh và Vegas là người vạch chiến lược, họ giành chiến thắng trong nhiều cuộc chiến ở trường. Đôi khi, Pete cảm thấy như mình đang ở trong một bộ phim về đề tài mafia, Kinn là ông trùm Mafia và Vegas là trợ thủ đắc lực hoặc là kẻ thù lớn nhất của nó! Pete tự hỏi mình và Porsche sẽ đóng vai gì trong bộ phim này. Có lẽ là vệ sĩ cấp cao, chỉ đứng sau ông trùm và chiến lược gia!

Nhưng, có một điều Pete rất tự hào về bản thân, đó là cậu rất tinh ý. Không mất nhiều thời gian để Pete nhận ra rằng Vegas luôn nhìn Porsche lâu hơn một chút, còn ánh mắt của Porsche lại lưu luyến gã thủ lĩnh đầu đất kia.

Lúc đầu, cậu đau lắm. Nhưng sau nhiều năm, Pete học được cách không biểu lộ cảm xúc với bất kỳ ai. Không ai phải chịu trách nhiệm cho cảm xúc của cậu.

Đưa mắt nhìn sang thằng bạn tự nhiên im lặng đến lạ, Pete hít một hơi thật sâu. "Nó không biết tình cảm của tao."

Porsche khịt mũi. "Vậy thì mày nói cho nó biết, xong."

Ngay lập tức, Pete hét lên đến nổ phổi. "Mày điên rồi hả?! Nó sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy mặt tao nữa. Nhất là khi nó yêu mày!"

Pete không cố ý nói ra. Cậu biết là Porsche biết điều đó. Nhưng Pete cũng biết Porsche chỉ xem Vegas như anh em. Và có một quy tắc bất thành văn giữa họ là không bao giờ khơi dậy cảm xúc của Vegas lần nữa, sau khi Vegas tỏ tình với Porsche và Porsche từ chối.

Porsche biết điều đó thật tàn nhẫn đối với Vegas. Nhưng tốt hơn là không nên cho Vegas hy vọng hão huyền. Porsche từng như vậy, cậu biết cảm giác đó. Và Porsche không muốn bạn của mình phải trải qua điều tương tự. Cho nên, Porsche không ngại phải trở thành kẻ tàn nhẫn.

Pete thấy vai Porsche thõng xuống và ánh mắt đầy tiếc nuối. "Xin lỗi, Ai'Pete. Giá như không có tao."

"Đừng! Đừng nói vậy!" Pete thở ra một hơi. "Nó sẽ không yêu tao dù không có mày, đồ ngốc. Tình yêu không phải như vậy. Dù không gặp được mày thì nó cũng không yêu tao! Không có mày nó cũng sẽ yêu người khác thôi."

Dù nói ra rất đau lòng nhưng Pete đã chấp nhận điều đó từ lâu. "Tao không phải người nó yêu."

Thình lình, một vòng tay ấm áp ôm lấy Pete. Porsche thường không thích ôm ấp, nhưng cậu coi trọng thằng bạn thân nhất của mình hơn. Đến khi buông nhau ra, bão tố trong tim mỗi người cũng nguôi ngoai một chút. Pete cười. "Nhưng có lẽ mày nói đúng. Tao nên tránh mặt nó. Ít nhất là cho đến khi tao hiểu rõ hơn tình cảm của mình."

Porsche quá tự hào về Pete. Có lẽ, một ngày nào đó Vegas sẽ nhận ra Pete quý giá thế nào. Cho đến lúc đó, Pete và Porsche sẽ trân trọng lẫn nhau.

"Chết tiệt!" Porsche cười khúc khích. "Tao không biết là mình có thể chịu được thể loại thân mật như này." Cậu bật cười khi Pete đấm nhẹ vào cánh tay.

"Thằng khốn! Mày làm tao nổi da gà!"

Cả hai cùng cười, họ sẽ dính nhau cả đời.

---

Kinn đứng ngồi không yên. Vegas dán mắt vào điện thoại. Kim đảo mắt. Thành thật mà nói, hai người này hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu 'thằng khốn của năm' và 'thằng ngu của năm'.

Kim vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi khi hai mảnh ghép còn thiếu của nhóm đã khôn khéo tránh mặt họ gần hai tuần nay.

Hồi năm nhất, Kim không nghĩ sẽ có ngày P'Porsche và P'Pete lại chọn cách trốn tránh như bây giờ. Đã hai năm trôi qua, giờ Kim đang học năm ba.

Nhưng, thật lòng thì, Kim thà đứng về phía các đàn anh của mình hơn là hai tên ngốc này. Phải chi Kinn không phải là anh trai và Vegas không phải là em họ của Kim. Ngay lúc này, Kim dám nói ngay cả tên khùng Tankhun cũng tốt hơn và thông minh hơn hai người này.

Suy nghĩ của Kim bị cắt ngang khi giọng nói tuyệt vọng của Kinn vang lên ở nơi vắng vẻ này. "Gọi được chưa?"

"Chưa." Vegas thở dài. "Không ai nghe điện thoại." Vegas cảm thấy mình bị đối xử bất công. Anh không làm gì sai (anh nghĩ vậy). Nhưng cả Pete và Porsche đều tránh mặt anh cùng với tên anh họ ngu ngốc.

Điều khiến Vegas bực bội hơn là em trai anh, Macau, không hề giấu giếm mà cứ nhắc đi nhắc lại trước mặt anh rằng Pete đã gọi cho nó và còn nấu bữa tối cho nó vài lần hồi tuần rồi. Thật không công bằng. Vegas cũng muốn ăn cơm Pete nấu!

Vì vậy, khi thấy Kinn lo lắng đi lại xung quanh, Vegas cáu. "Phải chi anh đừng hành động ngu xuẩn như vậy!"

Kinn rên rỉ. Anh biết, được chưa! Kinn biết từ khi cả đám, là Tankhun, Kim, Vegas và Macau, ờ, gần như cả đám cứ lải nhải về việc anh đã gây ra chuyện gì.

"Tao biết!" Kinn thở dài, ngồi phịch xuống băng ghế. "Tao đã phạm sai lầm nghiêm trọng. Và tao thực sự không còn yêu Tawan nữa! Chỉ là thói quen thôi! Hôm đó nó gọi cho tao, có vẻ sợ hãi. Và tao đã lơ nó một tuần trước đó rồi."

Kinn lại rên rỉ. "Làm sao tao biết được tên điên đó định làm tình với tao trong khi tao chỉ muốn giúp nó chứ?! Mấy tháng nay tao đã nói với nó là tao không còn cảm giác gì với nó nữa. Tao kiên nhẫn với nó vì nó từng là bạn tao! "

Kim không thể kìm được tiếng khịt mũi. "Hơi bị lộn xộn đấy, anh trai." Kim phớt lờ khi Kinn trừng mắt nhìn anh. "Vấn đề ở đây không phải là cảm giác của anh với tên khốn lừa dối đó. Mà là cảm giác của anh đối với P'Porsche. Nói xem, Kinn, anh có yêu anh ấy không?"

Vegas và Kim thấy Kinn cắn môi, tránh ánh mắt của họ. Hai người nhanh chóng hiểu ra. Câu trả lời là có! Kinn thở dài, mắt nhìn xa xăm. "Tao sợ. Tao không muốn lại bị tổn thương."

Vegas đảo mắt, rất muốn cầm đồ phang vào mặt Kinn nhưng anh không làm vậy. Vegas bình tĩnh nói. "Đừng so sánh Porsche với Tawan, Kinn. Porsche đã ở bên anh ngay từ đầu. Và thật lòng thì em không hiểu sao anh vẫn có thể coi Tawan là bạn trong khi nó phản bội anh."

Kim gật đầu. "Và anh chẳng phải là lựa chọn duy nhất của P'Porsche, Kinn. Cho tới giờ thì anh là người anh ấy yêu. Nhưng từ khi anh ấy quyết định rời khỏi anh thì anh chỉ là một lựa chọn khác mà thôi."

Kim biết sự thật thì đau lòng, nhưng anh trai cần hiểu rõ tình hình. Porsche đẹp trai, mạnh mẽ và đáng tin cậy. Và còn nhiều ưu điểm khác nữa. Có cả đống người sẽ tranh Porsche tới sứt đầu mẻ trán.

Sau khi chắc chắn là Kinn đã hiểu, Kim quay sang thằng em họ lớn tuổi hơn. "Còn mày nữa!" Kim nhếch mép. "Mày chỉ ngu thôi. Tao không hiểu nổi thế quái nào mà mày vẫn được gọi là chiến lược gia."

Vegas ngạc nhiên đến mơ hồ. Sao tự nhiên lại bị công kích thế này? Anh cảm thấy có gì đó không đúng. "Cái quái gì vậy Kim? Tôi đã làm gì chứ?"

Cả Kim và Vegas đều ngạc nhiên khi Kinn khịt mũi. Ngay cả Kinn cũng nhận ra điều đó. "Vegas, mày cần rời mắt khỏi Porsche và nhìn xung quanh, thật đấy, tốt cho mày."

Vegas đảo mắt, tiếp tục vuốt điện thoại. "Nói rõ với các anh là em không theo đuổi Porsche nữa. Em chỉ quan tâm cậu ấy như bạn bè thôi. Và em ghét việc anh đánh mất một người tốt như cậu ấy."

Thật vậy. Vegas biết Porsche thích Kinn và đã nhanh chóng rút lui khi Porsche từ chối anh. Vegas không muốn đánh mất tình bạn chỉ vì anh phải lòng một người không yêu anh. Kỳ lạ là, ai cũng nghĩ rằng Vegas vẫn yêu Porsche chỉ vì anh chăm sóc cậu ấy.

Vegas cũng sẽ làm như vậy với Pete. Chỉ khi Pete cho anh cơ hội.

Khi Kim định nói cho Vegas biết bản thân đã bỏ lỡ điều gì trong bốn năm qua thì nhìn thấy hai người đang đi về phía họ.

"Chào các anh." Macau cười toe toét.

Kim hoàn toàn phớt lờ thằng em họ, ánh mắt không giấu giếm mà nhìn chằm chằm người bạn nhỏ nhắn đứng cạnh Macau. Với đôi mắt nai và đôi má phúng phính dễ thương, Kim sẽ nghĩ cậu là học sinh trung học nếu không nhìn bộ đồng phục cậu đang mặc.

"Chào." Vegas gật đầu với em trai, sau đó nhướng mày. Anh thấy Macau đảo mắt theo đúng nghĩa đen, rồi kéo cậu bạn kia lại gần. "Bạn em mới quen. Tên là Porchay, cậu ấy học khoa Âm nhạc."

Ahh~ Là đàn em cùng khoa, Kim lơ đãng gật đầu. Anh nghĩ phải hỏi mấy thằng bạn thông tin về các tân sinh viên năm nay.

"Chào Porchay." Kinn cười hiền, nhận thấy cậu bé nhút nhát cứ nhìn ngó xung quanh. "Mấy đứa làm gì ở đây?"

"Chào các anh." Kinn khẽ nhíu mày khi cậu bé mỉm cười. Nụ cười kia trông quen thế nhỉ? "Thực ra em đến tìm anh trai ạ. Macau muốn đi cùng để gặp các anh."

Macau gật đầu lia lịa, cả Kinn và Vegas đều nhướng mày. Kim nheo mắt, tỏ vẻ nguy hiểm. "Không phải mày học Khoa học Thể thao sao? Mắc cái gì mày đi chung với tân sinh viên của khoa tao?"

Kim thấy Porchay mở to mắt. Kim nở nụ cười dịu dàng, xua tay. Dù muốn thì Kim không thể nổi giận với cậu.

Macau cẩn thận quan sát Kim, nhếch mép ghẹo gan. "Em gặp cậu ấy ở buổi đăng ký câu lạc bộ. Tụi em chung câu lạc bộ!"

Cả Kinn và Vegas đều đảo mắt. Bộ chưa đủ phiền hay gì. Ngu cỡ nào cũng thấy được là Macau đang chọc tức Kim. Rồi mắc cái gì thằng Kim lại nổi điên, Kinn không hiểu.

Kim khinh miệt nhìn Macau, anh quay qua mỉm cười với đàn em đứng bên cạnh. "N'Chay. Anh gọi em là N'Chay được không?" Anh mỉm cười khi đàn em bảo được. "Em ngồi đây đợi với tụi anh nhá? Anh của em có thể sẽ đến đây phải không?"

Kinn và Vegas sửng sốt khi đàn em kia thực sự ngồi xuống bên cạnh thằng Kim láu cá. Cái quái gì đang xảy ra vậy?!

Kim ngạo mạn nhìn Kinn, Vegas và Macau, rồi quay qua, trìu mến nhìn Porchay có vẻ đang mải nhắn tin cho anh trai.

"Anh sẽ rất cảm kích nếu em tránh xa em trai anh, Kim."

Kim chưa bao giờ bật dậy nhanh như vậy. Và vẻ mặt của Kinn và Vegas trông buồn cười đến nỗi Macau không thể không cười lớn. Ngại ghê!

Kinn hướng mắt về phía Porsche cáu kỉnh chậm rãi bước đến đứng bên cạnh Porchay rạng rỡ. Và lạ thay, Porchay làm Kinn liên tưởng đến một chú thỏ khi cậu nhảy lên người anh trai. "Anh!"

Porsche thở dài, vòng tay ôm em trai. "Em làm gì ở đây? Anh bảo em đợi ở văn phòng đăng ký mà, phải không?"

Porchay bĩu môi đáng yêu, tuột xuống khỏi người anh trai. "Macau nói có thể đến đây đợi anh."

Vì vậy, khi Porsche nhìn chằm chằm cậu út nhà Theerapanyakul, Macau gần như bám trên lưng Pete đang cười toe toét để trốn.

Sự thất vọng tăng dần trong lồng ngực Vegas khi thấy ​​em trai thân thiết với bạn của mình. Nghiêm túc mà nói, sau khi tránh mặt họ gần 2 tuần, Vegas nghĩ cả hai sẽ cảm thấy có lỗi đôi chút.

Nhưng với nụ cười ngoác đến mang tai, Pete chỉ ôm Porchay đang cười toe toét và Macau cười khúc khích bám trên lưng.

Có lẽ Vegas nên nói chuyện với Macau về việc tại sao nó lại đu bám trên người bạn của anh như vậy. Đặc biệt là Pete.

Nhưng khi Porchay mời Kinn, Kim và Vegas đi ăn tại nhà hàng của bà Pete, vì Macau to mồm rằng bạn bè nên đi cùng nhau, Vegas quyết định tha cho em trai lần này.

---

Cả nhóm ngồi quanh cái bàn lớn mà bà của Pete đã đặc biệt để dành cho họ, Kinn thấy Porsche không rời mắt khỏi em trai anh, Kim.

Có lẽ Kinn nên cảnh báo em trai. À, không, nếu Kim thực sự muốn tiếp cận em rể anh thì trước tiên, Kim nên vượt qua bài kiểm tra.

Trái ngược với tâm trạng lo lắng của Kinn và cảm giác căng thẳng của Kim, Vegas cười tươi và cảm thấy dễ chịu vì được bà của Pete cưng chiều, khiến Pete bất an.

Bà của Pete là người dễ tính, bà kinh doanh nhà hàng đã nhiều năm trước khi Pete ra đời. Nhờ nhà hàng này mà cuộc sống của Pete khá thoải mái. Chỉ là, bà cụ lại có cảm tình khó hiểu với Vegas. Lần nào anh đến, bà cũng chăm sóc anh chu đáo. Mỗi lần như vậy, Pete và Porsche cảm thấy họ là khách không mời mà đến, nhưng cả Vegas và bà đều quá vui mừng nên không quan tâm.

Pete sẽ nổi đóa nếu đó là người khác. Nhưng đây là Vegas. Ngoại trừ tình cảm của Pete với Vegas thì ai cũng biết cha của Vegas và Macau hầu như luôn đi công tác, ông ấy thích ở bên người vợ mới hơn là các con của mình. Do đó, Vegas và Macau lớn lên dưới sự chăm sóc của Khun Korn, cha của Kinn.

Và, cho dù Khun Korn có tốt đến đâu chăng nữa, thì là chủ sở hữu của một trong những công ty giàu nhất cả nước, ông hầu như luôn bận rộn. Vì vậy, tâm niệm của bà là không để Vegas cảm thấy cô đơn.

Bữa trưa diễn ra tương đối yên tĩnh, chủ yếu là Macau và Porchay trò chuyện không ngừng nghỉ. Nhưng Pete đã phải ngăn Porsche 'tác động vật lý' Kim khi Kim trao đổi số điện thoại với Porchay. Porsche và hội chứng cuồng em trai của nó!

Pete tròn mắt khi Kim và Macau chạy đi, lôi cả Porchay ngơ ngác đi luôn. Bỏ lại Vegas hoang mang và Kinn cũng lúng túng không kém.

Khi Kinn muốn mở lời, thì Porsche nhìn anh kiểu, mày ngậm miệng lại không thì tao đập mày. Kinn tự nhiên chột dạ, không dám lên tiếng, làm cho Vegas và Pete buồn cười.

Lúc họ chào tạm biệt bà của Pete thì trời đã tối, mặt trời đã lặn từ lâu. Pete và Porsche từ chối khi hai anh em nhà Theerapanyakul mời họ đi cùng, nhưng rồi cả hai không còn lựa chọn nào khác khi bị lôi vào xe. Pete thầm nguyền rủa cho hai anh em bọn họ bị vấp ngón chân vào cái chân bàn nào đó luôn đi.

Tình trạng của Porsche cũng không khá hơn. Lúc ở trong nhà hàng, Porsche chỉ chú ý em trai và Kim, nhờ vậy mà tránh được ánh mắt khẩn cầu của Kinn. Porsche biết em trai đang nghi ngờ. Nhưng anh cũng biết Porchay hiểu rằng không nên hỏi anh trước mặt nhiều người.

Nhưng bây giờ, trong không gian chật hẹp này, Porsche không có cách nào lảng tránh ánh mắt sắc bén của Kinn. Khi xe dừng ngay trước ký túc xá, Porsche sẵn sàng lao ra khỏi xe.

Pete và Porsche không lãng phí thời gian, vội vàng chào tạm biệt hai người kia. Ở bên hai người này lâu hơn, trái tim họ sẽ không chịu nổi mất.

Nhưng, Pete bị ai túm lấy và bị kéo ra khỏi Porsche vài bước, cậu vùng vẫy trong vòng vây chặt chẽ. Nếu không phải vì ngửi thấy mùi hương êm dịu của Vegas, Pete đã đá bay tên bắt cóc này rồi.

Hai người đứng một bên nhìn Kinn mạnh mẽ nắm lấy tay Porsche, kéo cậu sát vào lồng ngực rắn chắc. Nếu là trong phim thì cảnh này trông khá lãng mạn. Nhưng Pete cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn ​​thằng bạn thân to như con trâu bị ai đó kéo vào lòng.

Pete vội vùng ra khỏi Vegas khi Porsche và Kinn hét vào mặt nhau. Pete nhìn cái người đang hối lỗi một cái rồi đi đến gần Porsche hơn, Vegas theo sau.

"Khốn kiếp!" Giọng Porsche khàn khàn như thể cậu đang cố ngăn bản thân không khóc. "Mày nghĩ mày đang làm gì hả?"

"Porsche. Tao xin lỗi." Kinn thấp giọng. Hàng trăm cảm xúc lướt qua trong đôi mắt anh. Nếu Porsche không sợ trái tim mình tan nát một lần nữa, thì cậu đã lao vào vòng tay đang dang rộng kia rồi. "Tao không có ý đó."

Cuối cùng, Porsche đã không làm vậy. Cậu hỏi, giọng đều đều. "Mày có ý gì? Mày không có ý ngủ với tao đêm đó, hay những đêm sau đó? Mày không có ý hẹn tao cùng ăn tối? Mày không có ý hẹn tao cùng xem phim? Mày không có ý cùng tao làm những điều đó? Mày không có ý ở bên tao thời gian qua?"

Khi giọt nước mắt phản chủ rơi xuống, Porsche nhanh chóng lau đi. "Tao ghét điều đó, Kinn. Tao không muốn trở thành kẻ thay thế tạm thời nữa. Tao không muốn làm thế thân cho Tawan nữa!"

Trái tim Kinn khẽ nhói lên. Anh chưa bao giờ nghĩ về Porsche như vậy.

Kinn thừa nhận. Mấy tháng đầu ở bên Porsche, Kinn cảm thấy bối rối. Lúc đó, Kinn vừa chấm dứt một mối quan hệ mà anh dành nhiều tình cảm, thời gian và công sức vun vén. Đó là lý do tại sao bất cứ khi nào Tawan gọi, Kinn đều không thể từ chối. Cũng không công bằng với anh, Tawan luôn dựa vào cảm giác tội lỗi của anh với nó để xoay anh vòng vòng.

Nhưng Porsche chưa từng thúc ép anh điều gì. Porsche luôn ở bên anh, thầm lặng ủng hộ anh. Và Kinn rất biết ơn Porsche. Đêm đầu tiên giữa hai người xảy ra là do rượu kích thích. Cả hai đều say khướt. Sáng hôm sau, Porsche xin lỗi vì đã lợi dụng lúc Kinn đang hỗn loạn, nhưng Kinn chỉ ôm cậu thật chặt. Với Kinn, đêm đó không phải là sai lầm.

Nếu phải nói gì đó thì đó là đêm tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay. Có lẽ Kinn say, nhưng anh nhớ như in từng khoảnh khắc của đêm đó. Nó khắc sâu vào trong tâm trí và tâm hồn anh. Và có lần đầu tiên sẽ có lần thứ n. Rồi Kinn nhận ra mình đã yêu. Một lần nào đó, Kinn nhận ra mình không thể buông Porsche ra được nữa. Anh sẽ chết mất nếu Porsche rời bỏ anh.

Buổi tối mà Tawan gọi, lúc đó Kinn định cầu hôn Porsche. Nhưng Tawan chết tiệt đã phá hỏng kế hoạch. Kinn không chối, đó cũng là lỗi của anh. Anh đã để Tawan có cơ hội làm điều đó. Kinn muốn Porsche hiểu rằng hai tuần không có cậu bên cạnh quả là địa ngục.

Porsche hất tay người kia khi Kinn nắm chặt cánh tay rám nắng của mình. "Tao xin lỗi, Porsche. Tao rất xin lỗi. Tao biết giờ tao có nói gì thì cũng không thay đổi sự thật rằng tao là tên đần độn."

Pete và Vegas tỏ vẻ chế giễu. Đúng rồi đó.

Hít một hơi thật sâu, Kinn nói tiếp. "Tao đúng ngu khi để Tawan kiểm soát tao và cảm xúc của tao. Tin tao, đây là lần cuối. Tawan không bao giờ xen vào giữa chúng ta được nữa." Vì Tankhun đã nói chắc như đinh đóng cột. Nhưng Kinn quyết định không nói ra điều đó. "Tao ngu. Mày hiểu mà. Mày là bạn tao phải không?"

Porsche nhìn chằm chằm tên ngốc trước mặt, hất tay gã ra. "Bạn hả? Bạn bè không ngủ với nhau, thằng khốn!"

Kinn nuốt nước bọt. Porsche hiện đang sôi máu. "Và tình bạn phải đến từ hai phía! Nếu mày mong tao hiểu mày thì mày cũng phải hiểu tao!"

Kinn nghiêm túc gật đầu. Anh biết. Anh không chỉ ngu mà còn là bạn tồi. "Tao xin lỗi."

"Đừng xin lỗi nữa!" Porsche muốn nhổ sạch tóc trên đầu. Nhưng cậu đã chi rất nhiều tiền cho các sản phẩm dưỡng tóc, cho nên, thay vào đó, cậu nắm tóc Kinn. "Mày là đồ khốn nạn!"

Kinn có hơi hoảng khi bị Porsche túm tóc. Nhưng anh không lên tiếng cho đến khi khoảng cách giữa hai người đủ gần để anh ôm Porsche. Porsche tìm cách thoát ra mà không được, người đang ôm cậu quá mạnh. Kinn thở dài, hạnh phúc khi ôm người trong mộng. "Tao không mong mày tha thứ, Porsche. Nhưng làm ơn cho tao cơ hội tìm hiểu mày!"

Phải nói là Porsche cực kỳ sửng sốt. Porsche có thể cảm thấy Pete và Vegas đang cố không thét lên vì kinh ngạc. Nhưng thành thật mà nói, Pete rất tệ trong cái khoản ẩn mình khi cần. Cho nên, không cần phải nói, họ đã thất bại, Porsche vùng thoát ra khỏi vòng tay đang ôm chặt.

Nhìn gã ngốc trước mặt một cái, Porsche dậm chân bỏ đi, để người bạn thân nhất ở lại với mớ rắc rối của mình. "Muốn làm gì thì làm! Tao đi đây!"

Kinn sững sờ nhìn bóng lưng người có làn da rám nắng dần đi xa. Người không biết sẽ nghĩ Porsche không quan tâm. Nhưng đối với người đã quen Porsche nhiều năm như Kinn (cả Pete và Vegas nữa), theo từ điển của Porsche, câu nói đó có nghĩa là 'tốt thôi, tao cho phép. Nhưng tao mới là người quyết định. Cho nên, liệu hồn!'.

Nếu Kinn không cần phải giữ hình tượng thì hẳn đã nhảy cẫng lên như một đứa trẻ năm tuổi vừa nhận được món quà yêu thích. Kinn nắm tay lại thành hình nắm đấm, quay người lại, cười toe toét.

Nhưng một thứ gì đó cứng táng vào mặt Kinn, anh gục xuống sàn cứng. "Mày bị gì đấy, Ai'Pete!"

Pete cười. Tay cậu có hơi đau sau khi giáng một lực lớn vào quai hàm Kinn. Nhưng, quá đã! "Cú đấm này là vì mày làm nó khóc!"

Lúc Vegas đỡ Kinn đang rên rỉ đứng dậy, đã không thấy Pete đâu nữa. Kinn càu nhàu, nhưng anh vui vì Pete không quá giận. Bởi vì chẳng ai muốn đánh mất một người bạn như Pete.

Mặt Vegas giãn ra khi anh cười thầm trước nhữngtrò hề hước của Pete. Lạ thật, anh nhớ điều đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro