Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic: Tiêu tiên nhân vạn vạn không nghĩ tới, tình địch lại chính là mình. (Phần 5)

Tác giả: 月见花

Dịch giả: Mèo NeOn

----------

Tiêu đã cắn nuốt mộng đẹp của quá nhiều người.

Bởi vì thần minh nắm giữ tính mạng hắn có quyền năng thao túng ác mộng, có thể tùy ý thu thập mộng đẹp của phàm nhân, hóa thành những thứ trái cây mang sắc màu rực rỡ, đặt vào trong tay Dạ Xoa dưới trướng.

Ăn đi mộng đẹp của kẻ bại trận, tương đương với việc từng bước cắn nuốt tín ngưỡng, tín niệm cùng với sự tốt đẹp trong nhân cách của đối phương, Tiêu căm ghét loại hành vi này, nhưng hắn không thể kháng cự lại mệnh lệnh của Sơn Chi Ma Thần. Mạng của hắn bị kẹp chặt trong lòng bàn tay của ma thần, chỉ cần có ý định chống đối, hắn sẽ lại bị oán khí thao túng, không thể kiềm chế mà đại khai sát giới —— ngọn lửa xanh cùng ma chướng, đây đều là thủ đoạn khống chế hắn của ma thần, mộng đẹp cũng giống như vậy.

Đánh một bạt tay rồi lại đưa cho một quả táo ngọt, làm gì còn quan tâm táo ngọt có độc hay không.

Cảm xúc hạnh phúc mà mộng đẹp mang đến làm cho người ta khó có thể kháng cự, mặc dù hắn hận đến mức cào xé cổ họng của chính mình, nghẹn ngào nôn ra cả máu, lại vẫn như trước không kiềm được mà trầm mê trong đó.

Nhưng từ sau khi Huỳnh đến bên cạnh hắn, Tiêu phát hiện cơn nghiện của mình đối với mộng đẹp đã suy yếu đi rất nhiều, chỉ cần ở bên cạnh Nhà Lữ Hành, hắn sẽ cảm nhận được sự yên bình trong giấc mơ, ngay cả khi hắn không phải đang mơ, hắn cũng sẽ không lâm vào trong ma chướng lần nữa. Loại hạnh phúc hão huyền này thường khiến Tiêu không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, bởi vì hắn thường xuyên mộng thấy nàng, trong mộng là nàng, ngoài mộng cũng là nàng.

Tiêu đôi khi lại cảm thấy hạnh phúc như vậy quá mức xa xỉ, kẻ tội nghiệt đầy mình như hắn đáng lẽ không nên hái đóa hoa kia xuống, lòng tham của hắn, sớm hay muộn cũng sẽ gặp báo ứng.

Nhưng Tiêu không ngờ tới, báo ứng đã đến, nhưng là đến trên người Huỳnh.

Hắn không hối hận đã hôn đóa hoa kia, chẳng sợ trả giá bằng cái chết —— nhưng nếu biết hôn lên đóa hoa sẽ làm nàng héo rũ điêu tàn, vậy hắn ngay từ đầu thà không tiếp cận nàng.

Tiêu quỳ một gối xuống, nhìn bức họa mà ma thần vứt ở trước người hắn, đầu óc trống rỗng.

"Người nhà của Ma Lạp Khắc Tư, tự xưng là lữ khách đi ngang qua. Trên thực tế là một lòng phục vụ Li Nguyệt." Ma thần ngồi trên ngai vàng thờ ơ nói, "Loại bỏ đi."

Ba chữ nhẹ nhàng bâng quớ nói ra, Tiêu từng nghe qua thiên biến vạn biến, nhưng chưa từng một lần mệnh lệnh xóa sổ kẻ khác này lại khiến hắn đau đến tê tâm liệt phế như vậy.

Hắn giống như một bức tượng cứng ngắc ở một chỗ, ngay cả sức lực để vươn tay cầm lấy bức họa cũng không có, hắn biết bản thân phải đứng dậy lĩnh mệnh rồi lui ra, nhất định không thể để cho kẻ ngồi trên ngai vàng kia nhìn ra dị thường, nhưng hắn làm không được, hắn không thể cử động.

Hắn không thể di chuyển, hắn thấy tay của mình bởi vì sợ hãi mà phát run.

Thiếu niên Dạ Xoa cắn chặt răng, dùng sức đến mức miệng ngập vị máu tươi, hắn sợ răng nanh đay nghiến sẽ tạo ra tiếng vang kinh động đến ma vương, bởi vì hắn rất rõ bại lộ ra nhược điểm của bản thân trước vị ma thần nhạy bén kia sẽ có kết cục gì.

Nhưng đã quá muộn, sự cứng nhắc cùng ngây ngốc của hắn đã rơi vào trong mắt Sơn Chi Ma Thần vô cùng rõ ràng, bà ta không khỏi cười khẽ.

"Sao thế? Hài tử của ta? Không hạ thủ sao?"

Sơn Chi Ma Thần liếc mắt nhìn bức họa, tựa như nhận ra điều gì đó: "Ồ, thật sự là một đứa nhỏ khiến người ta yêu mến, không phải sao? Đóa hoa dị giới dung mạo xinh đẹp, tinh khiết và khó nắm bắt, ngay cả ta nhìn thấy trong lòng cũng không khỏi sinh thương tiếc."

"Đáng tiếc nàng là người thân của Ma Lạp Khắc Tư, bị phái đến nơi này làm gián điệp, ti tiện vô sỉ trộm đi trân bảo của ta."

"Nàng xinh đẹp như vậy, nếu không phải bởi vì nhất thời kiêu ngạo bị nắm lấy sơ hở, e là các tướng sĩ dưới trướng ta đều sẽ bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo."

"Nếu nàng cố ý lợi dụng ai, hậu quả thật sự khó mà lường được."

Lời nói của Sơn Chi Ma Thần giống như mũi nhọn từng chút từng chút đâm vào máu thịt nơi trái tim hắn, đôi môi mỏng của Tiêu mím chặt, không nói gì. Hắn không tin chuyện ma quỷ trong miệng bà ta, hắn một chữ cũng không tin.

Cho dù lời bà ta nói chính là sự thật, Huỳnh cũng không sai, hắn nghe nói dân chúng dưới sự cai trị của Ma Lạp Khắc Tư đều an cư lạc nghiệp, dưới sự dẫn dắt của Nham Vương Đế Quân Phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Nhân loại căm hận chính sách tàn bạo, khát khao an bình, đứng về phía Li Nguyệt cũng là đương nhiên, Huỳnh và Li Nguyệt bọn họ là chính nghĩa, mà hắn mới là bè phái của tà ác.

Về phần lợi dụng hay không . . . Tiêu cũng hoàn toàn không tin, bởi vì từ khi quen biết đến nay, vẫn luôn là hắn đòi hỏi, khẩn cầu, quyến luyến, Huỳnh trái lại chưa bao giờ đề cập đến yêu cầu với hắn, chưa bao giờ làm cho hắn cảm thấy khó xử.

Thiếu niên Dạ Xoa so với tưởng tượng của bản thân lại càng kiên quyết hơn, vẫn chưa để lộ ra vẻ mặt người kia muốn thấy, điều này làm cho Sơn Chi Ma Thần cảm thấy có chút nhàm chán, vì thế, bà ta thay đổi phương thức.

"Ngươi đã coi trọng đứa nhỏ này, thế thì không giết nàng, đem nàng ban cho ngươi vậy."

Chân mày Tiêu khẽ động, lại nghe thấy thanh âm trong nụ cười ôn hòa kia thốt ra những câu từ đầy nọc độc.

"Điều kiện tiên quyết là — ngươi ăn đi mộng đẹp cùng tín ngưỡng của nàng."

"Ăn đi trung thành của nàng đối với Ma Lạp Khắc Tư, ăn đi người mà nàng chôn giấu dưới đáy lòng kia, đem tất cả quyến luyến, khó buông, không đành lòng chia lìa của nàng . . . toàn bộ đều ăn sạch."

"Ta cho phép nàng sống sót — bởi vì, mất đi tín ngưỡng cùng lý tưởng, nàng sẽ hoàn toàn triệt để thuộc về ngươi, mà không thuộc về Li Nguyệt, không thuộc về Ma Lạp Khắc Tư, không phải sao?"

Ác ma ở trong vực sâu thì thầm như thế với hắn —

Hài tử của ta, tham lam và dục vọng mà ngươi chôn giấu sâu trong tâm, ở dưới mắt ta từng cái một đều hiện rõ, không sót thứ gì.

Ngươi cần một cái cớ, ta liền cho ngươi một cái cớ, ngươi cần một lưỡi dao, ta liền cho ngươi một lưỡi dao, ngươi có thể thỏa thích lừa gạt chính mình, thôi miên chính mình, nói ngươi không có làm sai, chỉ là vận mệnh bức ngươi không thể không làm ra lựa chọn.

A, hài tử, ngươi vô tội đến thế nào, trước tính mạng của nàng, tất cả những sự hy sinh khác đều trở nên bé nhỏ không đáng kể, không phải sao?

—— Đối diện với tâm của mình, hái xuống đóa hoa mà ngươi giao cả trái tim, cho dù nàng sớm muộn sẽ có ngày héo rũ điêu tàn, nhưng ít ra nàng đã từng hoàn toàn trọn vẹn thuộc về ngươi. Đây chẳng phải càng thơm ngọt hơn cả giấc mộng sao?

. . .

"Ừm, là làm cho ngọt chút, hay là nhạt lại một chút nhỉ?" Huỳnh sau khi nhấp một ngụm súp thở dài nói, "Aiz . . . Nếu Paimon ở đây thì tốt rồi."

Nhà Lữ Hành khuấy nước súp nóng hôi hổi, trong lòng nghĩ đến "Tương lai", không biết Paimon và Thất Thất có đang tìm nàng chung quanh Âu Tàng Sơn hay không, còn có ánh mắt luôn nhìn chằm chằm nàng từ một nơi bí mật nào đó kia . . .

Ánh mắt kia . . . có phải chính là Tiêu tiên nhân không?

Huỳnh từng cùng anh trai du lịch khắp các ngân hà, vượt qua biển sao, nhìn qua vô số thế giới sinh ra và tuyệt diệt, nàng biết khái niệm thế giới song song, cho nên nàng không biết Kim Bằng của hiện tại có phải là Tiêu tiên nhân nàng từng quen biết hay không.

Âm thầm bảo hộ hay gì đó, nàng luôn cảm thấy với tính cách vụng về dễ xấu hổ của hắn, cũng không phải là không thể làm ra việc này. Như vậy, bên cạnh Tiêu của ngàn năm sau không có nàng, là bởi vì nàng trở về, hay là bởi vì nàng biến mất?

Nhà Lữ Hành không biết.

Vận mệnh là một vòng tròn, nàng là người đứng trên chiếc vòng tròn đó, nhưng Nhà Lữ Hành cảm thấy được, bất kể là để cho Tiêu Tiên nhân một mình gánh vác sát nghiệp cùng thống khổ ngàn năm, hay là để cho Tiêu tiên nhân tự sinh tự diệt với gánh nặng sống còn vốn dĩ đã bi thảm của bản thân, nàng đều có chút không đành lòng.

Tuy rằng kết cục tốt nhất hiện tại là sau khi Tiêu tiên nhân an cư ở Li Nguyệt nàng có thể trở lại tương lai. Nhưng làm sao có thể nói lời tạm biệt với người mà mình không muốn nói, Huỳnh cảm thấy có chút buồn rầu.

Có lẽ là ngày nhiều suy nghĩ đêm liền mộng, tối hôm nay Huỳnh mơ thấy Tiêu.

Thiếu niên thân tản ra ánh sáng hắc ám, đứng lặng ở trong một mảng không gian màu đỏ tươi, đội mặt nạ quỷ chỉ có phân nửa, một nửa ác quỷ một nửa thiếu niên, với những tơ nhện đen đỏ quấn khắp người hắn, giống như kết thành lưới.

Một nửa dung mạo đẹp đẽ của hắn chìm trong bóng tối vô hạn, chỉ lộ ra nửa phần cằm trắng nõn, thiếu niên ác quỷ và thanh tú, trong khoảnh khắc hình thành một sự tương phản cực lớn và vô cùng rõ nét.

Hắn rất chân thật, chân thật đến mức Nhà Lữ hành ngay từ đầu còn không phát hiện rằng chính mình đang nằm mơ.

Đến khi nàng theo bản năng mà mỉm cười, đứng dậy muốn chạy về phía hắn, phủi đi những bông hoa đã úa tàn trên cơ thể mình, nàng mới ý thức được đây là một giấc mộng.

Nàng ngồi ở trên một biển hoa, cảnh trong mơ tươi sáng rực rỡ, tràn ngập hương thơm quen thuộc và trong trẻo. Loại hoa này chưa từng sinh trưởng ở đại lục Teyvat, nàng chỉ gặp qua nó ở một thế giới khác.

Huỳnh khẽ ngẩng đầu, nheo mắt cảm nhận ánh nắng chiếu trên mặt nàng.

Tiêu từng bước đi về phía nàng, bước đi nặng nề mà lại chậm rãi, thiếu nữ đắm chìm dưới ánh nắng, giống như biển hoa vô tận này, thuần khiết, tốt đẹp, tràn ngập hy vọng.

Nhưng Tiêu biết, chỉ cần hắn đi đến chỗ nàng, sát nghiệp cùng hắc ám mà hắn mang sẽ cắn nuốt mảnh ánh sáng rực rỡ này, giấc mộng cùng hy vọng của nàng cứ như vậy mà bị nghiền thành từng mảnh vụn, nàng sẽ kháng cự, sẽ giãy giụa, sẽ khóc, thậm chí —— sẽ hận hắn.

Tiêu đứng ở rìa cõi mộng, thần trí ngây ngốc, không dám vượt qua giới hạn. Hắn không thể tưởng tượng một Huỳnh hận hắn, nói đúng hơn, là không dám tưởng tượng.

"Lại đây nào." Huỳnh đợi hồi lâu, lại nghe tiếng bước chân hắn dừng lại cách đó không xa, nàng không có quay đầu lại, chỉ nằm xuống trong biển hoa, vỗ vỗ mặt cỏ bên cạnh, "Mau tới đây."

"Cái kẻ mà ngài đánh không lại đó bảo ngài tới đây nhỉ? Ta đoán . . . bà ta bảo ngài đến ăn mộng đẹp của ta?"

—— Nàng đã biết.

Tiêu vừa bình tĩnh lại vừa tuyệt vọng suy nghĩ.

"Ngài thích giấc mộng này không?" Huỳnh nhẹ giọng hỏi.

"Lại đây đi, ta có rất nhiều phong cảnh xinh đẹp muốn chia sẻ cho ngài."

Giống như bị thần tình yêu mê hoặc, lại giống như bị vận mệnh lôi kéo, Tiêu không thể kháng cự thanh âm của nàng, không thể kháng cự một Huỳnh sánh ngang những mộng cảnh khiến hắn không thể kiềm chế. Hắn từng bước bước vào trong mộng cảnh của nàng, phả vào mặt chính là hương thơm ngạt ngào tràn ngập.

Những bông hoa bay ngập trời giống như tuyết mùa xuân, trong cơn gió quyện xoay vần bay múa khắp bốn hướng, gió đến đâu, hoa liền theo đến đó, chi phối các giác quan chính là loại tình cảm tự do và hân hoan vô cùng vô tận.

Vì thế, ngoại trừ thanh âm của gió thổi qua cả thế giới cùng trận tuyết lớn bay rợp trời, những thứ còn lại cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy.

—— Đó là một vẻ đẹp mà đối với một kẻ đã ở trong hắc ám quá lâu, khoảnh khắc nhìn thấy, trái tim liền bị đánh nát, và rồi rơi lệ trong sự vỡ tan.

Đóa hoa vô danh, vừa giống như bách hợp lại vừa không giống, khác với đóa hoa mà lần gặp đầu tiên nàng tặng cho hắn, so với đóa hoa cao lãnh kia, loại hoa này càng giống sự ôn nhu của nàng, nhẹ nhàng của nàng, gần gũi của nàng.

"Đẹp chứ? Ta lâu rồi không thấy biển hoa này."

Nàng đưa lưng về phía hắn, giọng nói ấm áp và bình thản tựa như ánh mặt trời.

"Khi đó ta cùng ca ca vẫn đang du hành, gặp được biển hoa này khi đi ngang qua một thế giới, hướng dẫn viên du lịch đã kể lại chuyện xưa của loài hoa này cho bọn ta."

"Ta và ca ca đều rất thích loài hoa này, ca ca hái những đóa hoa xinh đẹp nhất, dừng thời gian của chúng lại, cài lên mái tóc ta."

Lời của nàng thong thả kể ra những kiến thức du hành, hắc ám quấn quanh người Tiêu ở trong thanh âm tựa nước chảy của nàng mà biến mất, hắn có chút trố mắt nhìn bóng dáng của nàng, trong mắt mang theo si mê mà ngay cả chính bản thân cũng không thể ý thức được.

"Những ngày tháng cùng ca ca du hành . . . chính là mộng đẹp của ta."

Nhà Lữ Hành cúi đầu nở nụ cười.

"Nhưng mà, kiến thức về du hành của ta, thật sự nhiều lắm, nhiều lắm, nhiều lắm. Ta không biết làm sao để lưu lại những rung động trong trí nhớ, khắc ghi những câu chuyện trên năm tháng của người khác, cho nên, ta muốn chia sẻ cho ngài."

—— Ăn mộng đẹp của ta đi, ta không trách ngài.

Ẩn ý của nàng là như vậy, so với lời của Sơn Chi Ma Thần càng mê hoặc lòng người hơn.

Nàng lại một lần tha thứ cho hắn, tha thứ cho sự bất lực cùng tham lam của hắn —— nàng lần nào cũng đều như thế. Chính bởi vì sự bao dung của nàng bao la không thấy đáy, hắn mới có thể không hề phòng bị mà chìm đắm đến chết trong lòng nàng.

Tiêu không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh Nhà Lữ Hành, hắn cúi đầu, nàng ngửa đầu, hai người trầm mặc đối diện nhau, nàng nhìn thấy ở khe hở trên hai tay hắn không ngừng nhỏ xuống từng giọt máu tươi.

"Ta . . . sẽ không ăn mộng đẹp của nàng." Tiêu nghe thấy được thanh âm đờ đẫn của chính mình. "Mặc kệ . . . phải trả cái giá đắt như thế nào, mặc kệ, đối mặt với kết cục như thế nào . . ."

Hắn ngây ngốc thốt ra từng lời đứt quãng.

"Huỳnh, ta vì sinh tồn, đã buông xuống rất nhiều. Rất nhiều chuyện có thể dùng cái chết giải quyết, ta đều . . . không làm."

"Là ham sống hay là sợ chết? Ta không thể phân rõ, cũng không muốn phân rõ. Nhưng, ta vẫn cảm thấy được mình còn sống, cho dù là sống không bằng chết, nhưng ít ra —— ta còn sống."

"Chỉ là, nếu có một ngày ta thật sự khuất phục cường quyền, ăn cả mộng đẹp của nàng, ta sẽ ở trong sự xấu hổ, hoang đường đến buồn cười mà chật vật chết đi."

"Nếu ta vượt qua ranh giới kia, vượt qua điểm giới hạn quyết không thể vượt của ranh giới kia, ta sẽ không còn là ta nữa, mà là một cái xác không hồn, cho nên ta không thể, ta không thể —— "

Hắn buông thương trong tay xuống, quỳ gối trong biển hoa, hắn nâng lấy mặt Huỳnh, đặt trán lên trán nàng, tựa như tín đồ thành tín nhất, đang nâng lấy trái tim vừa đào ra từ trong lồng ngực mình, nóng bỏng mà lại đầm đìa máu tươi.

"Ta thà rằng thấy nàng hận ta, cũng không hy vọng nàng biến thành con rối."

Tiêu đã đưa ra lựa chọn.

Huỳnh chỉ cảm thấy hoa mắt, giây tiếp theo nàng liền thấy được trần nhà của mình, còn có gương mặt của Tiêu bị che khuất một nửa trong bóng tối.

Thiếu niên dạ xoa ôm lấy nàng, bước nhanh về phía giường, Nhà Lữ Hành vào lúc thắt lưng chạm xuống chăn đệm lập tức sinh ra dự cảm không lành.

"Nàng đã nói, nàng rất thích thấy bộ dáng 'ích kỷ' của ta, cho dù làm đau nàng, cũng sẽ không buông tay." Bàn tay gân khớp hiện rõ của thiếu niên vuốt ve hai bên má nàng, mặt nạ thanh sắc hiện ra, "Hiện tại, nàng còn nghĩ như vậy không?"

"Chờ đã, từ từ." Huỳnh cảm thấy không ổn, nhưng không cách nào ngăn cản thiếu niên Dạ Xoa tách chân nàng ra, cả người ép đến gần thân thể nàng, "Ngài không phải là muốn mang mặt nạ . . ."

"Không thể sao?"

Thiếu niên đeo mặt nạ, không nhìn thấy được gương mặt thanh tú vô hại của hắn, thậm chí cũng không nhìn thấy đôi mắt vàng sạch sẽ xinh đẹp của hắn, chỉ có mặt nạ xa lạ và dữ tợn.

Đồng tử cửa mặt nạ Dạ Xoa trong đêm đen mang theo ánh sáng lạnh như băng, giống như mắt của dã thú không chút tình ý, nhìn chằm chằm vào con mồi trong tay đầy sở hữu, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, ăn đến xương cốt cũng không còn một mảnh.

"Thiếu niên là ta, ác quỷ cũng là ta." Hắn không ôn nhu như trước đây cởi xuống quần áo của nàng, mà chọn cách xé ra, tiếng vải bị kéo toạc vang lên, Huỳnh nghe được, trong lòng nhảy dựng, hắn dùng mảnh vải kia trói tay nàng lại.

"Ác quỷ thì không được sao?" Hắn không cởi xuống toàn bộ quần áo của nàng, nhưng bộ dạng nửa che nửa hở này càng làm cho nàng thấy thẹn, hắn cầm lấy tay nàng, tay ôm thắt lưng nàng dùng một chút lực, Huỳnh liền không thể khống chế mà nửa ngồi dậy, đối mặt với hắn, giữa hai chân là vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, hai tay bị trói lại đặt trên ngực hắn.

—— Trái tim của thiếu niên Dạ Xoa, ở dưới lòng bàn tay nàng đập loạn xạ. "Đây là cơ hội cuối cùng."

Mặt nạ Tĩnh Yêu tới gần, ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ chiếu đến trên người hắn, nàng chỉ có thể nghe thấy giọng hắn văng vẳng nói: "Đẩy ta ra, hay là tiếp nhận ta, nói ta nghe, Huỳnh —— "

"Ác quỷ, có thể có được nàng không?"

Trong lúc này mà vẫn còn chấp nhất tìm kiếm một đáp án sao? Huỳnh nhịn không được thở dài, lại có chút buồn cười, vì cái gì ban đầu hùng hổ như vậy, thời điểm cuối cùng lại trở nên yếu đuối như thế?

"Ta nói không, ngài sẽ buông tay sao?" Nhà Lữ Hành tiến tới, ở trên mặt nạ sắc bén hạ xuống một nụ hôn, "Buông tay để cho ta rời đi, đi đến một nơi mà ngài không thể tìm thấy, cùng nam nhân khác ở bên nhau —— ?"

Không, đương nhiên không, đó là chuyện thiếu niên mới có thể làm. Thiếu niên ẩn sau mặt nạ khẽ mở môi, những chiếc răng nanh nhe ra từ trong khoang miệng, "Đã quá muộn, nàng đã không thể đổi ý được nữa."

—— Ác quỷ chỉ biết giết chóc, đoạt lấy, độc chiếm. Điên cuồng, trong tuyệt vọng mà điên cuồng.

Tựa như không còn tồn tại ngày mai, ác quỷ cùng nàng đan mười ngón tay vào nhau, liều mạng đòi hỏi, Huỳnh gần như hoài nghi Tiêu không phải là định dùng số lần của cả đời, trong một lần duy nhất này mà làm đủ đấy chứ.

Chân của nàng bị nâng lên, thẹn thùng lộ ra toàn bộ, mà hai tay của Dạ Xoa mang mặt nạ quỷ kia luồn dưới đùi nàng, chặt chẽ khóa nàng vào trong ngực, không cho nàng trốn.

Loại tư thế quá mức xấu hổ này làm cho Huỳnh cảm thấy có chút tuyệt vọng, may là sự mềm dẻo của nàng không tồi, bằng không động tác này cũng không dễ làm ra như vậy, nhưng đây thật sự làm cho người ta vô cùng ngượng ngùng.

Chỉ là, nàng rất nhanh sẽ không còn thời gian để suy nghĩ đến vấn đề ngượng hay không ngượng nữa. Tiêu tiên nhân khai trai trăm ngày, sớm đã không còn ngây ngô như lúc đầu, hắn quen thuộc mỗi một điểm mẫn cảm trên thân thể nàng, biết làm thế nào để nàng khoái hoạt, cũng biết làm thế nào khiến cho nàng mất khống chế.

Mà hắn hiện tại, đang nghĩ sẽ khiến cho nàng mất khống chế —— Hắn muốn xoa dịu nỗi tuyệt vọng cùng thống khổ tận đáy lòng bằng cách điên cuồng chiếm giữ, cho nên ôn nhu là không đủ.

Nhà Lữ Hành bị ép đến ra nước mắt, cổ họng nàng nghẹn ngào, chỉ có thể phát ra âm tiết khó nghe được, trong tầm nhìn mông lung của nàng chỉ có thể thấy được mặt nạ ác quỷ lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nóng bỏng của nơi làn da va chạm tựa như chạm vào bàn ủi, bất giác mười ngón tay đều đã siết chặt lấy ngón tay của thiếu niên, nàng không có điểm tựa, chỉ có thể trở thành một con thuyền nhỏ bị sóng triều của hắn dồn dập nhấp nhô.

Tứ chi bị trói buộc cùng với sự áp chế mạnh mẽ khiến nàng trong lúc chới với cảm thấy bản thân giống như con mồi bị ác quỷ giam trong sào huyệt, nhấm nháp từng tấc thịt. Tuy rằng nàng không nghĩ dùng từ ngữ quái đản như "Búp bê bị phá hỏng" cho bản thân, nhưng nàng thật sự cảm thấy chính mình sắp bị phá hỏng tới nơi rồi.

Mỗi một tấc da thịt nàng đều bị nếm qua, thiếu niên Dạ Xoa bộc lộ ra sự lão luyện sát phạt quyết đoán cùng lệ khí của bản thân trên chiến trường, cơ hồ làm cho nàng không còn sức phản kích.

"Dừng, dừng lại . . ."

Hai tay bị trói không cách nào chống dậy được thân thể của mình, ngoại trừ việc nàng để mặc hắn chi phối thì không còn cách nào khác, hai má của nàng ma sát với đệm chăn, tóc tai tán loạn, chật vật vô cùng.

"A, a —— Dừng lại . . ."

Thân thể giống như không còn thuộc về mình, dòng điện chạy dọc sống lưng nàng, trực tiếp đem ý thức nàng nhào thành một đống hồ nhão, cuối cùng nổ tung thành một vùng sáng trắng lạnh lẽo.

Huỳnh nghe thấy âm giọng biến đổi của mình thét lên, sống lưng căng chặt như dây đàn, trong đầu trống rỗng một mảng. Không biết qua bao lâu, nàng mới nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của mình, mang theo ủy khuất không chịu nổi, như thể vừa chết đi sống lại.

Nàng tựa lưng vào ngực hắn, ngồi ở trong lòng hắn, tay hắn đặt lên mu bàn tay của nàng, cùng nàng mười ngón đan chặt. Cho đến bây giờ Huỳnh mới phát hiện, bàn tay cầm kiếm của nàng đang run rẩy không ngừng, nói đúng hơn là cả người đều đang run rẩy.

Mặt nạ ác quỷ tựa vào bả vai nàng, nàng nghe thấy tiếng thở dốc của hắn ở bên tai —— Hắn dường như đặc biệt thích tư thế ôm từ sau lưng này, giống như chim tước ôm lấy bạn đời mình vào trong cánh vậy.

Ác quỷ chậm rãi, lại trầm mặc không nói mà đem nửa người trên của nàng đặt nằm sấp xuống nệm.

"Chờ đã, chờ đã . . ." Hai tay Huỳnh bị trói vào cùng một chỗ, nước mắt tràn mi, "Ta vừa mới —— "

"Chưa đủ." Ác quỷ lắc đầu, lần nữa đem nàng kéo vào trong vực sâu của dục vọng, "Vẫn chưa đủ, Huỳnh."

—— Phải khiến cho nàng hoàn toàn mất trí, mới có thể nhìn thấy sự thật lòng của nàng.

Ác quỷ cúi đầu, hung ác xâm chiếm thiếu nữ hắn yêu, không ai biết dưới mặt nạ Dạ Xoa dữ tợn, nước mắt thiếu niên đã khô đi trên mặt, so với sự lạnh lẽo của máu lại càng băng lãnh hơn.

Trong lúc Huỳnh đã hoàn toàn hôn mê, mặt nạ của Tiêu vỡ vụn thành tro, hắn cúi người, ấn vào trán nàng.

Người thiếu niên trong mộng cảnh xuyên qua vô số đóa hoa, đi qua bầu trời đầy sao, nhìn thấy tòa thành đổ nát, bước qua mảnh đất phế tích hoang vu. Cuối cùng của cuối cùng, hắn đi tới một đỉnh núi lạnh lẽo, thấy trên đỉnh núi hoa nở trắng xóa có một bóng người mơ hồ đưa lưng về phía hắn, tay khoanh trước ngực nhìn mây trôi trên cao, nhìn bầu trời tĩnh lặng.

"Tiêu tiên nhân."

Hắn thấy đóa hoa trong tay của Huỳnh, nàng giống như lần đầu tiên gặp gỡ, trầm tĩnh mà lại khó nắm bắt, trong tay giơ lên đóa hoa mà hắn không biết tên, đưa cho bóng hình tựa hệt như hắn.

"Tặng cho ngài, thanh tâm vừa hái."

—— Thì ra là vậy.

Thiếu niên Dạ Xoa chết sững tại chỗ, thứ hắn vừa nhìn thấy chính là tâm sự mà thiếu nữ giấu ở nơi sâu kín nhất, không thể nói thành lời nhất. Hắn nắm chặt vạt áo trước ngực, nghe thấy thanh âm của chính mình, những lời vô nghĩa trong mê muội đến tuyệt vọng.

"Thì ra, đóa hoa ta mang đi là hoa mà nàng muốn đưa cho hắn, đúng không?"

Thiếu niên Dạ Xoa hít sâu một hơi, hắn phải hô hấp, vô luận tim phổi hắn đau đớn đến thế nào, hắn cũng phải hô hấp. Hắn gặp qua nhiều mộng đẹp như vậy, đây là giấc mộng ngọt ngào nhất, cũng là giấc mộng khổ sở nhất.

Hắn đòi hỏi nàng nhiều lần như thế, lần này đau đớn nhất, cũng khắc tâm khắc cốt nhất. Yêu là giữ sao? Yêu là thành toàn sao? Tiêu không biết.

Hắn không thể tưởng tượng nổi một Huỳnh oán hận hắn, đồng thời cũng không thể tưởng tượng nổi một bản thân không có Huỳnh bên cạnh.

—— Chỉ cần tưởng tượng, cảm giác hít thở không thông sẽ bao phủ cả đỉnh đầu hắn, mà hắn ngay cả dũng khí để khuyên bảo bản thân hô hấp cũng sẽ biến mất như không còn tồn tại.

"Ta nên làm gì bây giờ?"

Kim Sí Bằng Vương, thực thổ bi khổ. Tiếng kêu thê lương, âm thanh thống khổ.

. . .

"Xem ra, ngươi đã đưa ra lựa chọn."

"Ta đáp ứng ngài, ta cùng Ma Lạp Khắc Tư sẽ có một trận chiến, không phải hắn chết thì là ta chết. Nhưng ngài phải nhớ kỹ lời hứa của mình."

Thiếu niên mang mặt nạ ác quỷ ngữ khí lạnh như băng, không hề quay đầu lại mà đi khỏi hoàng cung: "Nếu ta còn sống trở về, nàng sẽ là của ta, nếu ta chết, ngươi phải thả nàng quay về Li Nguyệt."

"Đương nhiên."

Sơn Chi Ma Thần ngồi trên ngai vàng khẽ cười ra tiếng.

"Cho dù là ngươi chính tay đâm chết thần minh mà người ngươi yêu tín ngưỡng, hay là nàng biết được tự do của bản thân là dùng cái chết của ngươi đổi lấy, với ta mà nói, đều là một màn trình diễn tuyệt vời đáng tán dương."

Dạ Xoa đưa lưng về phía thần minh của hắn, đi về phía bóng tối, sống lưng thẳng tắp, không nói thêm lời nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro