Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đứa trẻ tầm 8 tuổi đang nắm chặt điện thoại trong tay, chờ đợi phía bên kia bắt máy.
-"Alo..."
-"Daddy..." Cô bé thút thít
-"Becca, sao vậy con?"
-"Daddy, daddy mau về nhà đi. Mami đang bệnh. Mami ho nhiều lắm. Becca sợ..."
-"Becca ngoan...Mami đâu? Daddy muốn nói chuyện với mẹ."
-"Mami ngủ rồi. Hôm nay mami ho nhiều lắm. Con thấy còn có máu nữa. Daddy mau về điiiii." Cô bé ra sức năn nỉ.
-"Daddy cũng muốn về lắm. Nhưng daddy không thể bỏ dở công việc ở đây được. Becca ngoan. Daddy sẽ nhờ người đưa mẹ đi khám bệnh. Daddy sẽ về nhanh nhất có thể. Becca ở nhà nhớ ngoan và chăm sóc mami giúp daddy nha.
...
Sáng hôm sau, Becky thức dậy rất sớm. Cô chạy sang thăm mẹ mình.
-"Mami ơi...Mami ơi...Sao mami lạnh quá vậy...Để Becca đem chăn đắp cho mami nha..."
Đứa bé chạy lon ton về phòng, khệ nệ vác cái chăn yêu thích của mình sang phòng của mẹ. Người mẹ vẫn nằm đó, không chút phản ứng.
Becca leo lên giường, cố kéo cái chăn đắp kín người cho mẹ. Cô bé sợ mẹ mình không đủ ấm nên nằm bên cạnh, ôm chặt lấy bà.
Một lúc sau, người bạn mà ba cô nói đã đến. Becca    từng gặp qua người này nên mới mở cửa, dẫn ông ấy vào phòng của mẹ.
Cô leo lên giường, cố lây cho mẹ tỉnh dậy.
-"Mami ơi...Mami ơi...Mình đi bệnh viện đi Mami...Mami ơi..."
Người bạn thấy điều bất thường nên đến gần kiểm tra. Mẹ Becky đã mất tự lúc nào. Cơ thể bà đã lạnh cứng. Ông cố ngăn nước mắt, đưa tay bế Becky ra khỏi phòng.
-"Becky ngoan. Để mẹ con nghỉ ngơi. Phòng con ở đâu? Chú bế con về phòng chơi đồ chơi nha. Ngày mai Ba con sẽ về đến."
-"Thật ạ? Mai daddy sẽ về với Becca và Mami ạ?"
-"Uhm..." Cổ ông nghẹn lại. Ông bước đi nhanh nhất có thể.
...
-"Becky, ba cấm con."  Ông Armstrong hét lên. Mặt ông đỏ bừng vì cơn giận.
-"Ông lấy quyền gì mà cấm tôi? Tôi yêu đồng tính đó rồi sao? Ông quản được?"
-"Nhưng điều con làm là sai."
-"Tôi sống thật với bản thân thì sai chỗ nào? Có sai là sai khi làm con của người chỉ biết đến tiền như ông đó."
[Bốp]
Becky ôm mặt, nhìn ba mình bằng ánh mắt căm hờn.
Ông Armstrong cũng biết mình đã lỡ tay. Ông định đưa tay ra để xin lỗi đứa con gái yêu của mình nhưng Becky đã gạt tay ông ra. Cô đùng đùng bỏ lên phòng. Ông Armstrong ngồi phịch xuống sofa, ân hận vì việc mình vừa làm. Ông biết rõ tính cách của Becky, lẽ ra ông nên mềm mỏng với cô ấy hơn.
Becky đem theo 1 cái vali to cùng 1 cái balo trên lưng, bực tức hướng ra phía cửa.
-"Con đi đâu?"
-"Tôi không muốn ở cái nhà này nữa. Tôi sẽ đi theo tiếng gọi của trái tim tôi."
-"Con dám?"
-"Sao không dám?"
-"Ba sẽ cắt hết thẻ của con."
-"Tuỳ ông. Tôi có tay, tôi tự kiếm tiền được."
-"Becky..." Ông Armstrong cố gọi nhưng Becky đã đóng sầm cửa rời khỏi nhà.
...
Hôm nay, Becky đến quán cà phê quen thuộc để gặp anh trai Richie của cô.
Từ trước đến nay, Richie luôn yêu thương, ủng hộ mọi việc mà Becky làm. Ngay cả khi ba cô cắt mọi chi phí sinh hoạt để trừng phạt cái tội bỏ nhà theo người yêu thì Richie cũng đã lén chu cấp cho cô. Nếu tính theo cấp bậc thì tình yêu thương mà Becky dành cho Richie chỉ đứng sau người mẹ quá cố của 2 người.
-"Becca, em định sống như vậy đến bao giờ?"
-"Em đang sống rất tốt mà."
-"Tốt mà ngày nào cũng phải lên live ca hát để kiếm từng đồng lẻ? Anh biết là em yêu ca hát nhưng..."
-"Suỵttttt..." Becky đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho Richie đừng nói nữa.
-"Anh ngày càng giống ba rồi đó... lúc nào cũng tiền tiền tiền..."
-"Vậy em có cần tiền không?"
-"Cần ạ" Becky cười lém lỉnh. Cô đưa hai tay ra trước mặt để chờ đợi trợ cấp của anh mình.
Richie lấy từ trong túi áo 1 bao thư dày cộm đặt vào tay nhỏ em cứng đầu của mình.
-"Em đó. Chỉ giỏi cứng miệng."
Becky nhanh chóng cất tiền vào balo.
-"Này là em mượn thôi. Mai mốt có tiền em sẽ trả lại."
Richie đưa tay kí vào đầu em mình
-"Kiếm được tiền để sống đàng hoàng đi rồi hãy tính tới chuyện trả nợ. Anh nói rồi đó. Live ca hát không phải cách kiếm sống tốt. Em nên nghĩ xem làm việc gì khác đi."
-"Biết rồi...Chưa già mà cứ càm ràm hoài."
Richie định kí thêm cái nữa nhưng Becky đã nhanh tay đỡ lấy.
...
Becky vừa kết thúc buổi live với Lala - người yêu đang sống cùng cô, thì chuông cửa vang lên. Cô vội chạy ra xem.
-"Thưa cô chủ, ông chủ muốn gặp cô."
-"Về đi. Tôi không muốn gặp ông ấy."
Becky định đóng cửa thì người quản gia già đã đưa tay chặn lại
-"Thưa cô chủ, việc này rất quan trọng, có liên quan đến cậu Richie, nên rất mong cô có thể về nhà 1 chuyến."
Nghe đến Richie, Becky không khỏi thắc mắc
-"Việc gì mà liên quan đến anh ấy?"
-"Cái này...Phải để ông chủ nói với cô ạ. Phận tôi tớ như tôi không được phép lạm quyền."
-"Được rồi. Ông chờ tôi 1 chút."
...
-"Becky, con không thể mãi rong chơi như thế, đã đến lúc con về học cách quản lý công ty rồi"
Becky vẫn đeo tai nghe, lắc lư theo điệu nhạc mà không thèm để ý tới lời của ba mình - chủ tịch tập đoàn Armstrong hùng mạnh nhất nhì ở Thái Lan
Tức giận trước thái độ hỗn láo của con mình, ông tiến tới giật phăng cái headphone hình tai mèo màu hồng ra khỏi đầu Becky.
Becky quay sang, nhìn ông bằng ánh mắt chán ghét.
-"Ba kêu con về đây là để nói chuyện đàng hoàng chứ không phải để con giở cái thói xấc xược này ra."
-"Rồi sao? Ông cần gì quan tâm tôi làm gì, nghĩ gì? Nếu ông quan tâm tôi thì ông đâu để tôi phải mất mẹ sớm đến như vậy."
Becky gào lên, cô đưa tay giật lại cái headphone yêu thích của mình.
-"Becky, ba biết là ba có lỗi. Ba đã để cho con muốn làm gì làm suốt bao nhiêu năm qua rồi. Giờ đã đến lúc con học cách kế thừa lại tập đoàn."
-"Anh Richie đâu? Anh ấy giỏi việc này mà."
Becky ngã người dựa lưng vào ghế, hai chân vươn ra, vắt chéo lên bàn.
-"Richie...Nó bị bệnh rồi...Chính nó kêu ba gọi con về..."
Becky bỏ đôi chân đang lúc lắc trên bàn xuống. Cô ngồi thẳng dậy, nét mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
-"Anh ấy bị bệnh gì? Tại sao lại phải gọi tôi về?"
-"Điều này...Ba không tiện nói ra. Khi nào Richie sẵn sàng, nó sẽ tự nói với con. Becky...Tập đoàn Armstrong sau này phải nhờ vào con rồi."
-"Ông đùa chắc. Để 1 người chỉ biết ca hát, ăn chơi lêu lỏng như tôi đi quản lý cả 1 tập đoàn? Ông muốn nó sụp đổ chứ gì?"
-"Ba biết là khó nên đã chuẩn bị sẵn 1 thư ký tài giỏi cho con. Người này sẽ giúp con học cách điều hành, quản lý công ty. Trước mắt con sẽ thử sức với Trung Tâm Thương Mại Z."
-"Tại sao tôi phải nghe theo sự sắp xếp của ông?"
-"Nếu con thành công, ba sẽ công nhận mối quan hệ của con và Lala."
-"Ông nói thật?"
Ông Armstrong gật đầu.
-"Được. Nói lời phải giữ lời. Khi nào tôi bắt đầu?"
-"Ngay ngày mai."
....
-"Thưa chủ tịch, Ngài cho gọi tôi"
1 cô gái tầm 25-26 tuổi trong trang phục vest công sở màu đen đang đứng chờ nhận chỉ thị từ ông Armstrong.
-"Ta đã thuyết phục được Becky đến Z làm việc. Từ ngày mai, mong con hết lòng giúp đỡ cho nó."
Ông Armstrong ngưng lại 1 chút. Ông ngước mắt nhìn người con gái với khí chất của 1 người lãnh đạo trước mặt.
-"Ta biết với năng lực của con thì ta nên để con ở cấp quản lý cấp cao của tập đoàn. Nhưng ngoài con ra, ta không tin ai khác có thể hoàn thành công việc này."
-"Xin Ngài đừng nói vậy. Ngài là ân nhân của gia đình tôi, tôi sẵn sàng làm mọi việc mà Ngài yêu cầu. Được Ngài tin tưởng giao cho việc này, tôi cảm thấy rất vinh hạnh ạ."
-"Freen...Con đừng nhắc chuyện ơn nghĩa nữa. Ba con và ta là bạn. Giúp đỡ gia đình con là chuyện ta nên làm."
-"Nếu Ngài không còn gì dặn dò thì tôi xin phép ra về để chuẩn bị công việc."
-"Được, con đi đi. Nhớ giữ gìn sức khỏe. Becky tuy có hơi ham chơi và đôi lúc ương bướng nhưng nó là người tốt. Hy vọng con sẽ kiên nhẫn với nó."
Freen không nói gì thêm, cô cúi đầu chào rồi rời khỏi.
Bên trong, ông Armstrong tháo cặp kính dày của mình ra rồi dùng tay xoa bóp 2 bên thái dương. Chuyện của Becky thật sự khiến ông đau đầu còn hơn cả việc phải thương lượng các hợp đồng bạc tỷ.
...
-"Lala...Chị có tin này muốn báo với em."
Becky vừa bước vào nhà đã cất tiếng nói. Thông tin quá quan trọng này khiến cô không thể chờ thêm 1 giây nào nữa.
Lala, một cô gái trẻ ăn mặc khá sexy với đầu tóc màu hổng đầy nổi loạn chạy tới ôm hôn Becky, chào đón cô về tới nhà.
-"Chuyện gì vậy P'Bec"
-"Mai chị sẽ về Z làm việc"
Becky muốn tạo bất ngờ nên cô quyết định sẽ nói mấy tin ngoài lề trước.
-"Gì? Sao lại đi làm? Còn việc live ca hát của chúng ta thì sao?"
Lala tỏ vẻ không vui. Cô buông tay khỏi cổ của Becky, quay lưng định đi vào trong.
Becky liền đưa tay ôm eo của Lala lại, cô chồm lên hôn nhẹ vào cái cổ có hình xăm xinh xắn kia 1 cái.
-"Ba chị nói, nếu chị làm tốt, ông sẽ công nhận mối quan hệ của chúng ta."
-"Thì sao? Chẳng phải chị nói ông ấy có công nhận hay không cũng không quan trọng ư?"
Lala bực bội gỡ tay Becky ra nhưng cô nàng vẫn cố bám chặt.
-"Em không vui khi nghe tin này ư? Lúc chị nghe chị đã muốn nhảy cẫng lên luôn đó. Dù sao đó cũng là gia đình của chị. Được gia đình công nhận người mình yêu là 1 việc rất đáng mừng mà..."
Becky nói như muốn khóc. Cô có chút thất vọng khi thấy người mình yêu phản ứng không như mong đợi.
Lala quay qua, nở nụ cười tinh nghịch.
-"Ha ha ha...Đáng yêu ghê...Em chọc chị đó..."
Becky nhoẻn miệng cười. Cô đưa tay chọt lét Lala
-"Hư nè...Hư nè...Dám chọc chị nè...Coi em dám chọc chị nữa không..."
Hai người vui vẻ rượt đuổi nhau trong nhà. Cuối cùng Becky đã bắt kịp, cô ôm trọn Lala trong vòng tay.
-"Chị sẽ cố gắng để có được sự công nhận của Ba. Chị sẽ đem đến cho em cuộc sống tốt đẹp hơn."
-"Em chỉ cần có chị bên cạnh thôi là đủ rồi. Nhưng làm gì làm, chị cũng phải dành thời gian lên live để hát với em nha."
-"Tất nhiên... Ước mơ của chị là ca hát mà. Sao chị bỏ được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro