Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Bắc vào tháng bảy, chính là thời điểm nóng nhất trong năm.

Barkham có tiếng cả nước là trung tâm bếp lò, càng oi bức kinh người.

Tuy rằng đã tới 11 giờ khuya, trong không khí vẫn như cũ tràn ngập dòng khí khô nóng, không có dấu hiệu tản bớt, ngay cả trong gió cũng trộn lẫn sức nóng của dung nham, nóng bỏng rót vào người.

Sam, một người ngồi xổm trong hẻm nhỏ ngay khúc cua, tay trái đỡ đầu gối, tay phải bắt lấy di động, ngay cả đứng dậy cũng không nổi.

Đánh máy cho bạn tốt, điện thoại rất nhanh được nối, nhưng nàng lại nhíu chặt lông mày.

"Ê Pond, cậu chơi tôi à?"

"Mon có yêu đương với Mike đâu? Tớ theo dõi cô ấy mấy ngày, chẳng thấy hai người bọn họ nói qua nói lại một câu!"

"Cậu có biết cái chỗ chết tiệt này nóng bao nhiêu không? Tớ mặc kệ, tớ phải về, hai người bọn họ có yêu đương không cũng mặc kệ!"

"Cậu còn dám cười! Nếu không phải là vì cậu nghe thấy lời đồn từ đâu, hiện tại tớ còn ở nhà hưởng điều hòa đây!"

Mike năm nay cấp 3, là bạn trai của Sam, không chỉ có gia cảnh tốt, người lớn lên cũng đẹp trai, người được công nhận là nam thần có giáo dục tốt.

Cùng Sam rất bất đồng, Mike là sinh viên nghệ thuật, vì gần tới thi đại học, khảo thí cuối kỳ vừa mới kết thúc đã bị người nhà đưa tới huyện thành nhỏ Barkham ở phương Bắc này tiến hành tập huấn vẽ vật thật.

Đi cùng với hắn, còn là học sinh ưu tú trong mắt mọi người, hội họa lớp 2 - Mon.

"Sam, cũng không nên trách trên đầu tớ được, cậu vừa đến Barkham tớ liền kêu cậu đi tìm Mon giáp mặt nói rõ ràng, là chính cậu không dám, một hai phải chơi trò theo dõi này ~"

"Tớ cũng không nghĩ tới, da mặt cậu cư nhiên lại mỏng như vậy, sự việc hai năm trước còn nhớ rõ ràng như vậy ~"

"Cậu nhìn xem bộ dáng cậu hiện tại dong dài như vậy, người không biết, còn tưởng rằng người cậu thích chính là Mon đó ~"

Tiếng cười Pond từ bên tai truyền đến, trong nháy mắt óc Sam trồi lên một gương mặt lạnh băng ngạo nghễ, tâm mạc danh liền ầm ĩ, mặt cũng đi theo đó phiếm ra một tầng hồng.

"Cậu nói bừa cái gì đó! Ai sẽ thích con mọt sách lạnh băng kia chứ? Lời nói này của cậu đừng để cho Mike nghe được."

"Bỏ đi, không nói với cậu nữa, cúp!"

Điện thoại cắt đứt, hẻm nhỏ quay về yên tĩnh.

Tứ phía gió nóng thổi đến, Sam thắng không nổi tê mỏi dưới chân, đỡ tường từ góc đứng lên.

Nàng đang do dự muốn đi hay không, bên ngoài ngõ nhỏ liền vang lên một trận tiếng bước chân nhỏ vụn mỏng manh.

Lại sau một khắc, một cô gái tóc dài mặc đồng phục trắng ôm bàn vẽ đi tới.

Làn da cô gái thật trắng, da thịt lộ ra bên ngoài, đèn đường màu vàng nhạt chiếu rọi xuống hiện ra một loại cảm giác yếu ớt trong suốt, ngũ quan lớn lên rõ ràng tinh xảo, trong ánh mắt lại nhìn không thấy một chút cảm xúc, xinh đẹp như búp bê vải không có linh hồn.

Từ phòng vẽ tranh đi ra chính là Mon.

Sam đứng trong bóng tối, chỉ là xa xa liếc mắt nhìn mặt cô gái một cái, liền không tự giác lui về sau hai bước.

Mon là một học bá, tuy rằng là sinh viên nghệ thuật, học văn hóa lại rất tốt, tháng trước đại diện trường học tham gia thi đua tiếng Anh trong thành phố, còn ôm giải nhất về, nàng đọc sách so với bạn cùng lứa tuổi sớm một năm, mười sáu tuổi liền học lớp 11.

Tính ra, Sam còn lớn hơn nàng một tuổi.

Muộn như vậy tìm cậu ấy, sẽ cho rằng mình quấy nhiễu đi? Nghe Mike nói, bọn họ mỗi ngày 6 giờ liền phải rời giường vẽ tranh.

Sam thấy người càng đi càng gần, ý niệm từ bỏ trong lòng cũng càng thêm mãnh liệt.

Thẳng đến khi nhớ tới câu 'không dám' kia của Pond, mới cắn cắn môi từ trong góc đi ra.

"Đứng lại!"

"Cậu! Cách Mike xa một chút!"

"Bạn gái của Mike, là tôi, cậu muốn cùng hắn ở bên nhau, trước tiên phải chờ tôi cùng hắn chia tay, hiểu không?"

Đang đi đột nhiên xuất hiện âm thanh làm Mon sợ hết hồn.

Nàng nâng nâng mắt, thấy rõ người trước mặt, sau có chút kinh ngạc.

Đều là học sinh của trường X, nàng đương nhiên nhận ra Sam, cũng nghe nói qua những sự tích Sam trốn học lên mạng, cùng hẹn người khác đi đánh nhau.

Nàng không nghĩ tới, đối phương sắp lên cấp 3 còn nói yêu đương, còn đem mình liên lụy vào.

Nhìn gương mặt xinh đẹp trắng nõn trước mắt, nàng rốt cuộc buông lỏng đôi môi, lạnh lùng đáp lại một câu.

"Nhàm chán."

Tựa như một quyền đánh vào cây bông, Sam ngực phập phồng, chỉ cảm thấy thập phần nghẹn khuất.

Nàng tình nguyện Mon cùng chính mình tranh giành, cũng không nghĩ Mon giống như bây giờ, hoàn toàn làm lơ lời nói của cô, cũng không thèm nhìn cô.

Hai người cứ như vậy giằng co tại chỗ, khoảng cách không đến 20 cm.

Thời điểm gió thổi qua, Mon thậm chí còn có thể nghe thấy mùi hương sơn chi nhẹ dễ ngửi, đây là hương vị trên người của Sam.

Gần quá.

Mon không thích loại cảm giác này, cau mày chuẩn bị rời đi, chỉ tiếc còn chưa kịp bước chân ra, một bàn tay ấm áp đã cầm cánh tay phải nàng, trực tiếp đem nàng kéo vào góc tối.

"Đừng nói chuyện"

Nhiệt khí lưu chuyển bên tai, thanh âm vang lên chính là Sam.

Mon chỉ cảm thấy cả người chính mình bị ôm vào trong ngực, liền động đều không động được.

Nếu không có bàn vẽ che ở chính giữa, thậm chí nàng có thể cảm nhận được nhịp tim của Sam.

Cảm giác bị giam cầm cũng không tốt, nàng đang muốn giơ tay giãy giụa, cuối ngõ nhỏ liền vang lên âm thanh "phanh" rất lớn, vô số mảnh nhỏ bình rượu pha lê dọc theo vết khô vàng loang lổ trên tường rào rạt chảy xuống.

Không chỉ có nàng, Sam cũng bị dọa luôn rồi.

"Phía trước quán bar có người đánh nhau, đừng đi qua đó"

Mon thoáng dò tầm mắt một chút, quả nhiên, lại có năm ba cái bình rượu từ trong cửa bay ra, theo sau vang lên, là từng tiếng từng tiếng chửi rủa dơ bẩn không thể tả.

Rốt cuộc còn chưa có thành niên, gặp cảnh tượng một đám lưu manh sinh sự đánh nhau nàng tự nhiên sẽ sợ hãi.

Sam ở trường học đã quen, vào lúc này cũng không hoảng thế này .

Tiếng ồn ào trong quán bar cơ hồ không có giảm, lại không có một người nào dám đi ngăn lại.

Ước chừng qua hơn mười phút, động tĩnh mới dần dần thu nhỏ, mà phía trước những bình rượu vỡ đã phủ kín lối đi chính giữa.

Liên tiếp một đám thanh niên trang phục du côn từ quán bar đi ra, mỗi người trong miệng đều ngậm thuốc lá, nhìn đều không phải người dễ trêu chọc vào.

Hợp lại là kéo bè kéo lũ đánh nhau đây!

Sam đem tay buông ra, đang muốn qua đó nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra cái gì, liền thấy một cô gái gầy gầy nhược nhược cầm cây chổi cùng túi đẩy cửa đi ra.

Cô gái thực gầy, cánh tay lại gầy lại trắng, nhìn qua còn không thấy trong tay nàng là cây chổi cột thô, đi đường chậm rì rì, giống như người không có trọng lượng, nếu có gió mạnh, chắc là thổi bay cô gái đó mất.

Động tác nàng rất chậm, rất nhanh liền khiến đồng nghiệp bất mãn.

Không tới một phút, trong không khí liền vang lên một tiếng gầm rú bén nhọn.

"Bán không được rượu còn chưa tính, quét cái nhà mà cũng lười biếng! Thật không biết quản lí thỉnh cô về làm cái gì! Cọ tới cọ lui, còn không nhanh lên đem bên ngoài thu dọn sạch sẽ, bằng không đêm nay cô đừng nghĩ đến chuyện tan tầm!"

Một câu tiếp một câu khó nghe, cô gái lại giống như không nghe thấy, một chút phản ứng đều không có.

Thẳng đến khi người phụ nữ mắng chửi từ sau lưng đẩy cô ấy một cái, cô ấy mới hậu tri hậu giác quay đầu qua, lộ ra một gương mặt sạch sẽ tú khí.

Đèn đường mờ nhạt, đem gương mặt kia phá lệ rõ ràng.

Sam đứng sững tại chỗ, trong lúc nhất thời thậm chí cho rằng chính mình nhìn lầm rồi.

Cửa quán bar, cô gái quét rác, rõ ràng từng là phu nhân tập đoàn Chankimha, cũng là chị dâu trên danh nghĩa của nàng, Becky.

5 năm, khó trách Freen đem cả nước trên dưới lật tung vẫn tìm không thấy chị ấy, hoá ra là trốn ở chỗ này.

Bởi vì kích động mà hai tay Sam nhẹ nhàng run rẩy, nàng từ trong túi lấy điện thoại di động ra, thẳng đến click mở mục thông tin mới nhớ tới, Freen đã sớm đem phương thức liên lạc của mình toàn bộ xóa bỏ.

Nàng run run môi, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.

Mon như cũ ôm bàn vẽ đứng ở góc.

"Cho tớ mượn di động một chút."

"Cái gì?"

"Di động của cậu, cho tớ mượn."

Mon nghe thấy sắc mặt khẽ biến, nhưng vẫn đưa điện thoại di động từ trong túi đưa tới.

Cách thành phố Bangkok ngàn dặm, người đang đứng trong viện biệt thự phát ngốc chính là tôn nữ gia tộc Chankimha - Freen, trên gương mặt diễm lệ thanh lãnh không có một chút cảm xúc.

Thẳng đến khi tiếng chuông di động lần thứ ba vang lên, nàng mới từ trong hồi ức chậm rãi hoàn hồn.

Tốt đẹp cùng chua xót ở trong lòng qua lại luân phiên, nàng có chút hoảng hốt, còn không thấy rõ dãy số, cũng đã ấn nút nhận cuộc gọi.

"Là em..."

Đầu điện thoại kia vang lên, là một đạo thanh âm thiếu nữ thanh thúy dễ nghe, rất quen thuộc, nàng nháy mắt liền nhận ra, nói chuyện với nàng chính là em gái không có quan hệ huyết thống, Sam.

Nàng chán ghét cùng gia tộc Chankimha có hết thảy quan hệ, bao gồm cả Sam.

Một trận gió đêm thổi qua, lá khô trên đằng giá bị thổi vù vù đến vang vọng.

Freen mím mím môi, ánh mắt lạnh nhạt, thời điểm nói chuyện, vô luận là thanh âm hay ngữ khí đều không có một tia cảm tình.
"Tôi đang đi công tác."

Ngụ ý, chính là một câu đều không muốn nói, cũng không cần gọi điện thoại đến quấy rầy chính mình.

Xa cách như trong dự liệu.

Sam cơ hồ có thể đoán được động tác tiếp theo của Freen nhất định là cúp điện thoại, sau đó lại cho di động tắt nguồn.

Phía trước cách đó không xa, cô gái vẫn như cũ ngồi xổm trên mặt đất một bên bị mắng một bên nhặt các mảnh vỡ của bình rượu, nhìn qua phá lệ đặc biệt đáng thương.

Nàng chớp chớp mắt, thời điểm cô gái nhặt lên mảnh vỡ cuối cùng rốt cuộc cũng mở miệng.

Một câu không thể hiểu nói được.

Freen vốn dĩ muốn trực tiếp cắt đứt, đầu ngón tay trong chớp mắt buông lỏng, lại ma xui quỷ khiến thế nào nới lỏng môi.

"Cái gì?"

"Em nhìn thấy chị dâu, Becky."

Becky?

Hô hấp Freen cứng lại, trong nháy mắt nghe thấy cái tên này, thậm chí không biết chính mình là đang nằm mơ, hay là vẫn ở hiện thực.

Nàng không nói gì, cũng không có bất luận động tác gì, cứ như vậy đứng ở tại chỗ đều không có thêm động tác gì.

Vài phút qua đi, Sam không nghe thấy lời đáp lại.

Nàng lấy điện thoại xuống nhìn thoáng qua, màn hình hiển thị vẫn đang trong cuộc gọi, lúc này mới phát hiện Freen chưa tắt điện thoại.

"Không thể nào, sao lại không có âm thanh gì nhỉ?"

Tám năm trước Freen dọn ra khỏi gia tộc Chankimha, từ đó về sau rất ít cùng người trong nhà liên lạc, nguyên bản nàng mỗi tháng sẽ về nhà ăn một bữa cơm, nhưng 5 năm trước ly hôn, liền không quay về nhà nữa, đến nỗi Sam, thời điểm ngẫu nhiên tới công ty, mới có thể xa xa liếc nhìn nàng một cái.

Nói là chị em, nhưng trên thực tế, Sam chưa từng gọi nàng một tiếng chị. Không phải không muốn, mà là không dám.

Di động vẫn là một mảnh trầm mặc.

Sam cắn cắn môi, không cam lòng mà lại hỏi một câu.

"Còn đang nghe không?"

Liên tiếp hai tiếng thúc giục, rốt cuộc có tác dụng.

Một phút sau, di động cuối cùng truyền đến tiếng nữ nhân đáp lại.

Tuy rằng chỉ có ngắn ngủn ba chữ, nàng vẫn là nghe ra, chị của nàng, người trong gia tộc đều cho rằng nàng là nữ nhân lãnh tâm lãnh tình, giờ phút này tâm tình có bao nhiêu khẩn trương.

Thậm chí, thanh âm không có phập phồng lãnh đạm nhưng hàm chứa sự run rẩy rất nhỏ.

"Cô ở đâu?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro