Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt một cái đã qua bốn mươi phút.

Freen ngồi chờ trong xe, thẳng đến sáu giờ mới thấy Becky đạp xe từ xa xuất hiện.

Là một chiếc xe đạp nữ màu hồng nhạt, kiểu dáng đơn giản lại mới mẻ độc đáo, chuông xe trên tay lái là màu trắng bạc, ánh mặt trời chiếu vào có thể phản xạ ra một tia sáng nhàn nhạt, nhưng lại chói mắt cực kỳ.

Xe rất mới, cũng rất ưa nhìn, điểm duy nhất không thích hợp là chỗ ngồi phía sau đặt một cái ghế tựa nhỏ, nhìn qua có chút cũ kỹ.

Nghĩ đến Sam đã thành công hoàn thành nhiệm vụ.

Lông mày Freen hơi giãn ra, tâm tình tốt hơn một chút.

Khoảng cách đến cửa khuôn viên nhà trẻ ngày càng gần, Becky đè bóp thắng xe lại, hai chân đặt trên mặt đất, thật cẩn thận đem xe ngừng ở ven đường.

Dễ dàng nhìn ra được, nàng rất thích và quý trọng chiếc xe mới này.

Ngay cả thời điểm đi vào nhà trẻ, cũng thường xuyên quay đầu lại nhìn vài lần.

Khóa xe rồi mà vẫn còn lo lắng có người tới trộm xe của mình sao?

Freen đem một màn này đặt ở trong mắt, gương mặt phiếm ra một nụ cười nhàn nhạt, chính cô cũng không phát hiện ra điều này.

Becky vẫn giống như trước đây, luôn dễ dàng thỏa mãn.

Loại cảm giác quen thuộc này làm cô cảm thấy yên tâm, càng làm cô không tin chuyện Becky dám làm chuyện phản bội mình.

Lúc này, hầu như các học sinh trong nhà trẻ đều đã về hết.

Chỉ còn lại Yuki đứng trong cửa sắt.

Thời điểm Becky đi vào, trên mặt còn hàm chứa nụ cười, nhưng gương mặt lại có vài phần tái nhợt khi đi ra, đáy mắt còn ẩn giấu chút kinh sợ và hoảng loạn.

Trong lòng nàng ôm Yuki, nhìn bé con trông rất vui vẻ, trong miệng không biết đang nói cái gì, lẩm nhẩm lầm nhầm, một câu lại một câu.

Freen đem biểu tình biến hóa của nàng xem ở trong mắt, ánh mắt hơi ảm đạm.

Becky đang sợ cái gì?

Sợ mình sẽ làm tổn thương Yuki sao?

Cô không muốn nghĩ như vậy, nhưng sự thật lại hiển nhiên như thế.

Không khí trong xe bỗng chốc lạnh xuống.

Chiếc xe đạp mới tinh đối với cuộc sống khổ cực của một đứa trẻ mà nói, là một bất ngờ rất là lớn.

Yuki đeo cặp sách đứng phía sau xe, đưa tay dụi dụi mắt, còn cho là chính mình hoa mắt.

Phản ứng chân thật này làm người khác phải thật đau lòng.

Ngực Freen run rẩy, môi hơi giật giật, do dự một chút, vẫn đem cửa sổ xe kéo xuống một chút để nhìn cho rõ.

Cũng giống như Becky, đứa nhỏ cũng vì chiếc xe này mà vui vẻ không thôi.

Thẳng đến khi Becky đem bé con ôm đặt vào ghế sau, lúc này nàng mới bỏ cắn môi bật cười.

Hai mẹ con không lập tức rời đi, mà đứng tại chỗ nói chuyện một hồi.

Freen đứng quá xa, căn bản không nghe rõ, cũng chỉ thấy Becky cong lưng, nhẹ nhàng cười cười, chợt đem gương mặt tiến đến bên môi bé con, cho con gái ôm lấy mặt mình.

Hình ảnh thực ấm áp, làm cô cũng không nhịn được rung động.

Chỉ là chiếc xe đạp mấy ngàn baht, có thể khiến cho hai mẹ con vui sướng như vậy.

Cô nhìn đến mắt chua xót, lại không nỡ đem tầm mắt thu hồi.

Hình ảnh Becky cứng rắn ở hiện tại cùng Becky ôn nhu trong quá khứ lại một lần nữa hiện lên.

Điều này làm cô càng tin tưởng, sở dĩ Becky phải làm như vậy, khẳng định sau lưng cất giấu nỗi khổ tâm mà cô không biết.

Đi xe mới, đương nhiên so với xe cũ càng nhẹ hơn, đi cũng nhanh hơn.

Lối đi bộ không có lấy một người, nhưng Becky lại nhấn chuông liên tục mấy lần.

Tiếng chuông vang lên thanh thanh thúy rất dễ nghe.

Yuki ngồi ghế sau nghe thấy, miệng tươi cười càng thêm ngọt ngào.

Tiếng chuông vang lên, bé con duỗi tay ôm lấy eo mẹ, tiếng chuông thứ hai vang lên, bé con đem đầu nhỏ dán lên lưng của mẹ.

Đây là trò chơi nhỏ giữa hai người, không có quy tắc, cũng không có bất luận ý nghĩa gì.

Vì cuộc sống bần cùng lẫn sinh hoạt túng quẫn mà mang đến một chút lạc thú nhỏ nhỏ.

Ngay cả Pooh cũng không nhịn được cảm thán.

"Cô ấy thực sự rất yêu con gái của mình."

Sao có thể không yêu đây?

Freen không nói gì, thẳng đến khi thân ảnh Becky biến mất ở góc tường, cô mới thất thần đem cửa sổ xe khép lại.

Trở lại khách sạn đã là chuyện nửa giờ sau.

Sam đã hoàn thành nhiệm vụ, không thể thiếu hai câu cảm ơn.

Freen vừa tới lầu ba, liền nhìn thấy một người ngồi xổm trước cửa phòng, ủ rũ cuối đầu, một điểm tinh thần cũng không có.

Nhưng không phải là cô đang tìm Sam sao?

Freen nhíu mày, còn chưa đến gần, trong không khí liền tràn đầy tiếng xin lỗi tế nhuyễn vang lên.

Lại qua một khắc, thiếu nữ đang ngồi xổm cũng đi tới trước mặt cô.

"Em xin lỗi"

Xin lỗi?

Xin lỗi cái gì?

Không phải đã đưa được xe đạp rồi sao?

Freen khó hiểu, tức khắc mày càng nhíu chặt hơn.

Không đợi cô lên tiếng dò hỏi, trước mắt đã xuất hiện một tấm thẻ màu vàng bạc chớp nhoáng cùng vài tờ tiền.

"Chị Becky không chịu nhận xe mới."

"Nhất định phải đưa tiền cho em, em cũng không muốn lấy."

"Nhưng chị ấy còn kiên quyết hơn cả em, em thật sự không còn cách nào".

Freen rũ rũ mắt, biểu tình không chút gợn sóng, tựa hồ đã sớm đoán được kết quả này.

Becky đã sớm quyết định cắt đứt quan hệ với cô, cắt đứt liên hệ với người trong gia tộc Chankimha, như thế nào sẽ tiếp nhận ý tốt của Sam chứ?

Cô trầm mặc một lát, không biết đang suy nghĩ cái gì, vài phút qua đi, mới vươn tay nhận lấy xấp tiền.

"Không cần xin lỗi, là tôi nên nói cảm ơn với cô."

"Cô đã cố gắng hết sức rồi"

"Giữa tôi và cô ấy, vốn dĩ có chút vấn đề."

Lời an ủi ngoài dự liệu này, làm Sam phải ngẩng đầu.

Nàng có chút ngơ ngẩn, lại có chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ đến Freen sẽ dùng loại ngữ khí ôn hòa này nới chuyện với mình.

Như thế càng làm đáy nàng cảm thấy hổ thẹn không thôi.

Lại buông môi, thanh âm cũng rất nhỏ.

"Chị Becky nói, tối hôm nay chị ấy sẽ làm canh, kêu em ngày mai đến tiệm uống."

Nghe thấy thế, Freen liền sửng sốt, theo bản năng nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay.

"Vì cái gì?"

Sam lắc đầu, thần sắc có chút hoang mang.

"Em cũng không biết, tiền xe, một đồng chị ấy cũng không chịu thiếu em"

Hai hàng lông mày Freen cau lại, môi triệt để mím chặt.

Hai người đứng ở cửa nói chuyện, vừa vặn có một đôi tình nhân trẻ tuổi từ thang máy đi ra, thấy cô gái nâng tay uống hết ly trà sữa trong tay, thời điểm đi qua, còn có thể nghe thấy một hương vị nhàn nhạt.

Sam gãi gãi tóc, rốt cuộc lúc này mới phản ứng lại, vì sao Becky lại muốn mời mình uống canh.

"Em nhớ ra rồi, giữa trưa lúc em đi tìm chị Becky, em có mời chị ấy một ly trà sữa."

Trà sữa...Freen nghe thấy hai chữ này, ký ức không tự giác phiêu về năm năm trước.

Becky rất thích ăn đồ ngọt, mặc kệ là trà sữa, hay là bánh kem, nàng đều rất thích.

Mỗi lần về nhà cũ ăn cơm, điều nàng mong chờ nhất chính là việc bà Wanhara làm trà sữa.

Không biết lý do gì, tâm của Freen tràn ra một cổ ghen tuông.

Từ khi cô và Becky gặp lại, số lần hai người gặp nhau không tính là nhiều, nhưng mỗi lần đều tan rã không vui vẻ gì mấy.

Mà hiện tại, Becky không chỉ tiếp nhận ly trà sữa của Sam, mà thậm chí còn mời Sam đến tiệm ăn cơm.

Đều là mang họ Chankimha, nhưng đãi ngộ lại khác nhau như trời với đất.

Freen không nhịn được nghĩ, nếu ly trà sữa hôm nay là do cô đưa tới, Becky có chịu nhận hay không?

Cơ hồ không cần tự hỏi, trong lòng cô liền có đáp án - không có khả năng Becky chịu nhận ly trà sữa của cô.

Rốt cuộc, hôm nay cô chỉ đến nhà trẻ gặp đứa nhỏ một chút, mà Becky đã bị dọa thành như vậy.

Càng nghĩ, giấm chua trong lòng xông lên ngày càng nhiều.

Ngay cả nói chuyện cũng tràn đầy mùi giấm chua.

"Ừm, vậy cô đi đi."

Vẫn là thanh âm lãnh đạm thường ngày, nhưng nghe lên lại có nhiều tầng cảm xúc khác.

Giống như bất mãn, giống như đang ghen, lại giống như uỷ khuất.

Freen lạnh nhạt cơ hồ không có tình người trong ấn tượng của Sam hoàn toàn bất đồng.

Không khí đột nhiên trở nên có chút kỳ quái.

Tần suất gió lạnh ở hành lang vẫn thổi ra ngoài bình thường, Sam lại cảm thấy giống như độ ấm đang hạ thấp một chút.

Nàng nhịn không được run run, không dám tiếp tục đề tài này nữa, chạy nhanh tới cặp sách đang đặt trên mặt đất mở ra, lấy ra ba gói thuốc bà Wanhara đã gửi tới, nhét toàn bột thuốc vào trong lòng ngực Freen.

"Đây là thuốc mẹ gửi tới, tất cả đều ở chỗ này."

Lời nói vừa dứt, nàng liền cầm cặp sách chui vào phòng cách vách.

Nàng sợ, nếu nàng không đi, thật sự sẽ bị ánh mắt Freen làm cho đông lại thành khối băng.

***

Có lẽ là thời tiết quá nóng, gần đây Becky thường cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đặc biệt là thời điểm buổi tối nằm trên giường ngủ, rất khó để đi vào giấc ngủ.

Nàng mơ hồ cảm thấy, đây là điềm báo nàng sắp sinh bệnh.

Chỉ đến tột cùng là bệnh gì, nàng cũng không biết.

Điều kiện trong nhà không tốt, tiền để chữa bệnh cho con gái còn không đủ, nếu nàng còn bị bệnh, thì nhà này thật sự trụ không nổi.

Trong lòng Becky sợ hãi, nghĩ chính mình phải mua gà đen về nấu canh uống, thì có lẽ, bệnh này có thể đỡ hơn phần nào.

Thời gian hẹn Sam là lúc ba giờ chiều.

Nhưng chờ thế nào, cũng không thấy người đến.

Thẳng đến ba giờ rưỡi, mới thấy một số điện thoại xa lạ gọi đến.

Là Sam gọi tới.

Becky không biết Sam từ đâu có được số điện thoại của mình, nhưng hiện tại nàng không có tâm tình quan tâm đến chuyện này, bởi vì Sam nói với nàng Freen đang bị bệnh.

"Ngày hôm qua, thuốc của chị ấy mới được gửi tới, mà mỗi ngày chị ấy đều chạy ra ngoài, sao có thể không sinh bệnh chứ?"

"Chị ấy nói hôm qua có uống thuốc, nhưng không biết như thế nào, buổi sáng hôm nay bệnh dị ứng không có dấu hiệu giảm bớt."

"Em kêu chị ấy đi bệnh viện, nhưng chị ấy không nghe"

"Hiện tại em thấy chị ấy ăn không được ngon, em cũng không còn chút khẩu vị gì."

"Chị Becky, cảm ơn canh của chị, có khả năng em không uống canh được, thật sự xin lỗi."

"Lần sau em lại đến tìm chị chơi, phỏng chừng hôm nay đều phải ở trong phòng chăm sóc chị Freen rồi."

Ngữ khí của thiếu nữ đều tràn đầy lo lắng.

Có thể nghe ra, lần này Freen bệnh có khả năng rất nghiệm trọng.

Nàng và Freen đều đã sinh hoạt chung ba năm, đương nhiên biết được bệnh dị ứng của Freen tra tấn cơ thể biết bao nhiêu, mỗi khi phát tác có thể sẽ gây sốt, nôn mửa, thậm chí là sẽ ngất.

Rõ ràng biết thân thể của mình không thể ở nơi này, vì cái gì còn không chịu đi đây?

Nàng có chút khó chịu, lại nhịn không được tự trách.

Rốt cuộc, Freen vì nàng mới tới Barkham.

Âm thanh di dộng dần dần biến mất.

Nàng không thể tiếp tục nhẫn tâm như vậy nữa, trước khi Sam tắt điện thoại, nàng phải hỏi ra được chỗ ở hiện tại của Freen.

"Hai người đang ở đâu?"

"Khách trong tiệm không nhiều lắm, chị đem canh tới cho hai người, được không?"

Mục đích thật sự là đưa canh sao?

Có lẽ, chỉ có Becky biết mình đang nghĩ gì?

Tại khách sạn, Freen nằm trên giường, hai cánh tay lộ ra bên ngoài đã hoàn toàn biến thành hồng nhạt.

Nhiệt độ cơ thể cô vẫn bình thường, cũng không bị sốt, sáng sớm mới nôn hai lần, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Mãi đến tận mười hai giờ trưa, người mới mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần.

Theo lý mà nói, nếu tối hôm qua không uống thuốc, không có khả năng sẽ bệnh thành như vậy.

Sam ngồi trên sô pha, chống cằm suy nghĩ thật cẩn thận.

Trong một khoảng thời gian ngắn, nàng thậm chí còn hoài nghi là bác sĩ đã kê sai thuốc, đem thuốc có đặc hiệu cao đổi thành thuốc đặc hiệu thấp.

Nàng không dám rời đi quá lâu, nàng vừa nói chuyện điện thoại với Becky xong liền lập tức trở về.

Bởi vì Freen vẫn còn nhắm mắt lại, nàng liền cho rằng người vẫn chưa tỉnh, nên không nói chuyện của Becky.

Tiệm trà hương cách trung tâm khoảng hai con đường.

Becky chạy xe đạp mới, tốc độ so với trước đây nhanh hơn rất nhiều.

Chờ tới khi đến dưới khách sạn, mới chỉ qua nửa giờ.

Freen ở gian phòng trên lầu ba, nàng không có đi thang máy, nàng mang theo bình giữ ấm từ cầu thang đi lên, rất nhanh đã tới phòng mà Sam đã nói.

Không biết lý do tại sao, nàng có chút hoảng hốt.

Trong lúc gõ cửa, tâm tư nàng sản sinh ý định bỏ chạy.

Chỉ tiếc, tai Sam quá nhanh nhạy, chỉ qua vài giây, nàng đã mở cửa ra.

Vì chạy xe dưới ánh mặt trời mấy chục phút, trên người nàng chảy ra không ít mồ hôi.

Trán, gương mặt, còn có lòng bàn tay, tất cả đều thấm đẫm những hạt mồ hôi li ti.

Sam không hề nghĩ ngợi, liền đem nàng kéo vào phòng.

"Vào đây ngồi một lát đi, bên ngoài nóng lắm."

Tim Becky đập nhanh như bay, nàng cảm thấy ngụy trang thường ngày của chính mình đã bị phá hủy.

Canh trong lòng ngực nàng vẫn còn rất ấm.

Sam đem bình giữ ấm mở ra, lập tức ngửi được một trận mùi hương mê người.

"Em đi lấy chén, một lát chị ấy tỉnh là có một chút gì đó để ăn".

Không cho Becky cơ hội mở miệng, nàng liền duỗi tay chỉ chỉ cô gái đang nằm trên giường, thấp giọng năn nỉ một câu.

"Chị Becky, chị giúp em trông chừng chị ấy một lát, một chút em sẽ trở lại liền."

Môi Becky giật giật, nhưng lại không nói chuyện.

Sam cho rằng nàng ngầm đồng ý, liền đem bình giữ ấm đậy nắp lại thật kĩ, rồi mới rời đi.

Căn phòng to như vậy, nháy mắt liền yên tĩnh lại.

Becky đứng ở cửa, co quắp đến mức không dám động đậy.

Rõ ràng là bản thân nàng muốn tới, rõ ràng là Freen còn chưa tỉnh lại, nhưng nàng lại có cảm giác như mình đang bước vào ổ sói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro