Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đơn hàng đã tới tay, nhưng vẫn bị Becky - người mà nàng khinh thường nhất cướp đi.

Trong nháy mắt, hỏa khí từ ngực Prim bốc ra.

Nhưng đây là yêu cầu của khách hàng, không thể không nghe.

Dù nàng không tình nguyện, nhưng vẫn tươi cười nói ra tên  Becky.

"Cô ấy là Becky"

"Tôi liền kêu cô ấy tới đây."

Đơn hàng không có, nghĩa là tiền cũng không.

Prim theo bóng dáng Becky bước tới, càng nghĩ, càng không cam lòng.

Nhân viên trong quán bar đều biết Becky không biết chữ, chỉ biết viết tên của mình.

Những đơn hàng của Becky, đều là do Win ưu tiên cho nàng.

Thời điểm khách hàng kêu rượu, nàng chỉ cần dựa theo đơn hàng đưa tới, sau đó viết tên mình lên là được.

Thời buổi này, người không biết chữ rất ít, mọi người đều cho rằng khi còn nhỏ gia đình Becky rất nghèo, không được đi học, cho nên mới không biết chữ.

Vì vậy, rất ít người vì chuyện này mà cười nhạo nàng.

Ngoại trừ Prim.

Nghĩ đến số tiền mình sắp tổn thất, nội tâm nàng liền bất mãn cực độ.

Rõ ràng biết việc này không liên quan tới Becky, nhưng nàng vẫn đem tất cả chuyện này đẩy hết lên người Becky.

Toàn bộ phẫn nộ đều phát tiết ra miệng.

Mà hiển nhiên, Becky chính là đối tượng tốt nhất để ức hiếp.

Prim còn chưa đuổi kịp Becky, nhưng mọi ý niệm trả thù đều bao phủ đầu óc nàng.

Phía sau quầy rượu có rất nhiều người lui tới.

Becky ngồi xổm xuống phía dưới, đang vì khách hàng bên ngoài tìm rượu.

Không đợi nàng đứng dậy, Prim đã trực tiếp lấy hai bình rượu vang đỏ từ tay nàng.

"Khách phòng số sáu tìm cô lấy rượu, mau đi nhanh đi."

"Hai bình rượu này, tôi sẽ giúp cô mang đi. "

Becky đỡ đầu gối, nhìn lòng bàn tay trống rỗng, sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

"Sao cô lại không đi? "

Rất rõ ràng, nàng không hoàn toàn tiếp thu phần ý tốt bất ngờ này.

Prim nghe thấy liền cười ngượng hai tiếng, thừa dịp Becky đứng dậy, ngay lập tức đưa một chồng hóa đơn trống qua.

"Thật ra tôi cũng không biết, khách hàng chỉ đích danh cô."

Phải mối quan hệ phi thường tốt với khách, mới có thể chỉ đích danh nhân viên như vậy.

Tính cách Becky rất lạnh nhạt, chưa bao giờ nói những lời ngọt ngào với người khác, đây là lần đầu tiên có người chỉ đích danh nàng nhận đơn hàng.

Chẳng lẽ là Freen?

Ngoại trừ Freen, nàng hoàn toàn không thể nghĩ ra người nào khác.

Nàng còn đang do dự, thanh âm thúc giục của Prim lại vang lên.

"Còn ngẩn người làm gì, đi qua đó nhanh lên"

Mặc kệ khách hàng phòng số sáu là ai, chung quy khi đến quán bar đều là họ chi tiền.

Do dự một lúc, nàng mới gật đầu đứng dậy chuẩn bị tới đó.

"Tôi đi lấy đơn hàng. "

Prim nghe thấy những lời này tức khắc lộ ra nụ cười cổ quái.

Còn chưa nói xong, bàn tay đã duỗi ra bắt lấy cánh tay Becky, trực tiếp đem người từ hậu đài kéo ra ngoài.

"Lấy đơn làm gì, không phải tôi đã đưa cho cô một xấp rồi sao? "

"Khách hàng đã đợi lâu, cô cũng đừng chậm trễ thời gian"

Chuyện cấp bách như vậy, nàng liền minh bạch.

Nàng muốn giãy giụa, nhưng sức lực của Prim quá lớn, phòng số sáu lại ở cuối hành lang, vừa ra quầy rượu, nàng đã tới cửa phòng.

Ferny vẫn luôn chờ ở cửa, trước sau vẫn không có đi vào.

Ngày đó Becky đi gấp, đôi mắt lại đỏ, vì vậy cũng không thấy được mặt Ferny

Lúc này nhìn thấy một cô gái xa lạ chưa từng thấy qua kêu mình một đơn hàng, hoang mang trong lòng càng sâu.

"Cô là Becky?"

Thanh âm Ferny thực uyển chuyển nhẹ nhàng, phi thường dễ nghe, cùng khí chất ưu nhã tỏa ra quanh thân nàng càng phi thường tương xứng.

Thường ngày Becky chưa từng cùng khách hàng giao tiếp, trong lúc nhất thời giật mình đứng yên tại chỗ.

Không biết vì cái gì, nhìn gương mặt thanh nhã tú mĩ, ngực nàng bỗng nhiên sinh ra vài phần cảm giác rất quen thuộc.

Thật giống như, trước kia các nàng đã từng gặp nhau.

Ký ức quá xa xăm, nàng nghĩ mãi không ra.

Có lẽ chỉ là nhớ nhầm.

Không khí có chút quái dị.

Ánh mắt Ferny ôn hòa, bên trong không có một chút mũi nhọn.

Nàng trộm nhìn, tầm mắt che giấu thực tốt kia, giống như làn gió nhẹ, quét qua vài lần trên người Becky, trước sau chưa từng bị phát hiện.

Thẳng đến khi Becky gật đầu, nàng mới lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

"Vào đi."

Cửa phòng bị đẩy ra, đơn rượu đặt ở trên bàn.

Becky có chút bất an, cúi đầu nhìn đơn hàng trống trơn trên tay, tim tức khắc đập càng loạn.

Nàng còn đang vì đơn hàng mà phát sầu, bên tai liền vang lên từng đợt thảo luận nhỏ.

Đối tượng của đề tài cư nhiên lại là Freen.

Becky cúi đầu đứng một bên, còn tưởng rằng chính mình nghe nhầm.

Nhưng giây tiếp theo, nàng liền nghe thấy chuyện của mình từ chính những người này.

"Tâm của Khun Freen cũng không phải là đá"

"Sam về sống trong gia tộc mười mấy năm, cũng chưa từng gọi cậu ấy một tiếng chị"

"Vợ của cậu ấy ôn nhu săn sóc nhiều đến mức nào ? "

"Thật muốn tận mắt nhìn thấy một lần"

Người nói chuyện chính là Cindy, người có tính cách đơn thuần nhất.

Trong lời nói tràn đầy sự tò mò.
Cheer bị loại ngữ khí này của nàng làm bật cười, cũng làm nàng nhớ tới cảnh tượng đêm Freen công khai bí mật kết hôn, không tự giác được cảm khái vài câu.

"Có thể làm cho chính miệng cậu ấy nói ra bốn chữ "ôn nhu săn sóc" kia, thì nhất định là thật sự rất "ôn nhu săn sóc"."

"Chẳng lẽ các cậu đã quên, khi nói đến vợ của cậu ấy, ánh mắt của cậu ấy có bao nhiêu ôn nhu mềm mại?"

"Chậc, cậu ấy căn bản không phải là Freen mà tớ từng biết."

Mấy người này cư nhiên lại là bạn của Freen.

Càng làm nàng không thể tưởng tượng được, năm năm trước Freen đã đề cập đến mình với bạn của cô ấy.

Còn dùng từ "ôn nhu săn sóc" để hình dung.

Becky cúi đầu, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, nội tâm có chút áy náy lẫn khó chịu.

Đột nhiên một phần ký ức khi trước bị kéo về, nàng liền có chút thất thần.

Thẳng đến khi bên tai vang lên một thanh âm uyển chuyển của cô gái, lúc này nàng mới bừng tỉnh trong thống khổ.

"Có nghe rõ không?"

"Tổng cộng tám bình rượu".

Vẫn là ngữ khí ôn hòa đó.

Becky nỗ lực từ trong đầu nhớ lại, trong tám bình thì có sáu bình đều là rượu nho ngoại quốc.

Nàng không thể viết chữ Thái, nhưng lại có thể viết chữ Latinh.

Ferny vừa nói ra, nàng lập tức lấy bút từ trong túi ra, ngồi xổm xuống bàn, ghi tên sáu bình rượu trước.

Còn hai bình, nghĩ không ra là cái gì.

Ba người Nychaa đang nói chuyện, căn bản không ý thức được sự tồn tại của Becky.

Chỉ có Ferny, từ đầu đến cuối đều đem lực chú ý đặt trên người Becky.

Becky nắm chặt bút, đầu ngón tay có chút run rẩy, đơn hàng trắng bị nàng đè dưới lòng bàn tay, nàng không biết nên viết cái gì, lại không biết nên đặt bút như thế nào.

Ferny đứng bên cạnh bàn, tầm mắt hơi thấp, ẩn ẩn có cảm giác khinh thường khi nhìn từ trên cao xuống.

Thấy bút trong tay Becky dừng lại, nàng trầm mặc vài phút rốt cuộc mới lên tiếng nhắc nhở.

"Còn hai bình rượu, một bình là Kum Sang Dao, một bình là Kong Khao Muang".

Becky nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm, đầu ngón tay nhẹ nhàng giật giật, nhưng vẫn không động bút.

Cho đến lúc này, nàng mới phản ứng lại, nếu bốn người trong phòng đều là bạn của Freen.

Giờ phút này người đứng phía sau nàng là Ferny, hơn phân nửa chính là cô gái đi bên cạnh Sam lúc đó.

Hiển nhiên, lần đặt đơn này, cũng không phải là ngẫu nhiên.

Mà là Ferny đã nhận ra nàng.

Nàng có chút xấu hổ không rõ lý do.

Nàng cảm thấy quẫn bách, đặc biệt là thời khắc tầm mắt Ferny cứ nhìn chằm chằm tay mình.

Những người này là bạn của Freen mỗi người đều có thân phận cao quý ở thành phố Bangkok, so với nàng, trước nay đều không phải là người cùng một thế giới.

Chính xác mà nói, trước đến nay nàng và Freen đã không phải người cùng một thế giới.

Dừng lại quá lâu, làm những người khác ý thức được điều dị thường.

Trong chớp mắt, tầm mắt của ba người còn lại hoàn toàn chuyển dời lên trên người Becky.

Những ánh mắt đó, cũng không có bất luận ác ý gì.

Nhưng trong tâm Becky, vẫn trào ra một tia chua xót.

Không khí đột nhiên có chút xấu hổ, âm thanh trong phòng đều biến mất.

Ferny vẫn không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú vào Becky.

Nàng thật không hiểu, cô gái này không có một chút điểm ưu tú, bình thường như vậy, bình phàm như vậy, chữ cũng không biết viết, rốt cuộc có cái gì đáng giá làm Freen lại nhớ nhung như vậy?

Nàng không định hỗ trợ, cũng không định giúp Becky giải vây, chỉ lạnh mặt nhìn, tùy ý đối phương lâm vào sự tra tấn lẫn giày vò quẫn bách này.

Động tĩnh bốn phía, càng ngày càng nhỏ.

Không biết từ khi nào Freen đã đứng bên cửa.

Lặng yên không một tiếng động, ngay cả Ferny cũng không phát hiện ra cô.

"Bỏ hai bình Kum Sang Dao và Kong Khao Muang đi".

"Sáu bình rượu kia đều đổi thành hai phần".

Thanh âm thanh lãnh thình lình cất lên, làm hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của bốn người.

Chỉ có Becky sửng sốt một hồi lâu mới chậm rãi quay đầu lại.

Bên trong đồng tử nàng chiếu ra một gương mặt quen thuộc.

Tầm mắt hai người xa xa từ trong không trung chạm vào nhau, trong ánh mắt hai người đều cất giấu cảm xúc mà người ngoài không nhìn ra được.

Freen xuất hiện, nháy mắt toàn bộ kế hoạch của Ferny tỉ mỉ xây dựng đều bị xấu hổ đánh vỡ.

Becky bị Freen nhìn có chút đỏ mặt, nghĩ đến những người khác còn không biết mối quan hệ của mình cùng Freen, trái tim liền nhảy càng loạn.

Dưới ngòi bút, từng đường cong xoát xoát xẹt qua, rất nhanh, đơn hàng gồm sáu bình rượu đã được viết vào đơn hàng.

Nàng đứng lên, thời điểm rời đi, đầu vẫn luôn cúi thấp, khi đi ngang qua người Freen, nàng lại ngửi thấy mùi hương cam quýt quen thuộc, bước chân cũng vì thế trở nên nhanh hơn.

Sắc mặt Ferny nhìn không ra chút gợn sóng nào.

Ở đây, ngoại trừ Freen, không ai biết vừa rồi là một dạng tra tấn tâm lý đáng sợ như thế nào đối với Becky.

Nychaa đang chuẩn bị tiếp đón hai người ngồi xuống, Freen liền thẳng tắp hướng đến chỗ Ferny, ngay sau đó, cô liền hiện ra một gương mặt lạnh lùng, phun ra hai chữ.

"Ra ngoài"

Thái độ xa cách lạnh nhạt như thế làm Cindy phát giác có điều không ổn.

Nàng đang muốn mở miệng nói vài lời, lại bị Cheer duỗi tay ngăn cản.

Đôi môi Ferny mím chặt, nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

Thời điểm Freen xoay người , nàng định sẽ không đi theo, nhưng đôi chân lại không khống chế được mà bước theo sau.

Nàng tự nhận là mình đã che giấu rất tốt, lại không nghĩ tới Freen đã sớm đem ngụy trang của nàng nhìn thấu.

Bên ngoài hiên, khuất trong bóng tối, khí áp thấp đến tận cùng.

Mặt Freen giấu trong bóng tối, đáy mắt một màng âm hàn.

"Năm đó, con dao kia là do ba của tôi đưa cho cô phải không?"

"Cảm giác khoác lên sự vinh dự, có phải rất tốt không?"

"Nếu những người ở Hiệp hội Dương cầm Quốc tế biết được, nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi Ferny, đã lén nhét lưỡi dao vào tay áo của thí sinh để đạt được huy chương vàng cuộc thi Kim Đồng khi mới mười ba tuổi thì họ sẽ làm gì nhỉ?"

"Ferny, đã chín năm, cô sẽ không nghĩ, tôi vẫn ngu ngốc như năm 17 tuổi, phải không?"

Thanh âm lạnh lẽo thấu xương của cô gái, cứ bình tĩnh như vậy mà đem tổn thương năm đó đã chịu đựng nói ra.

Cha vì muốn cướp đoạt cơ hội xuất ngoại của cô đã đưa lưỡi dao cho người bạn thân cận với cô nhất, vì muốn được cái danh hiệu vinh dự đó, cư nhiên thật sự đem lưỡi dao nhét vào quần áo cô.

Buồn cười cỡ nào thì càng đáng buồn cỡ đó.

Hai người đó, lẽ ra nên là người cô tin tưởng nhất.

Thậm chí trong lúc cô bị thương, còn cố ý làm ra bộ dáng quan tâm săn sóc.

Nếu không phải ra viện sớm, có khả năng cô sẽ vĩnh viễn không nghe thấy cuộc đối thoại của ông Folk cùng bà Wanhara, cũng vĩnh viễn sẽ không biết, người bạn tốt ở lại bệnh viện chăm sóc mình suốt nửa năm kỳ thật chính là đầu sỏ đã gây ra tội.

Cũng trong ngày hôm đó, cô nhận được lá thư thổ lộ kia.

Cô cảm thấy ghê tởm.

Xem cũng không xem, liền trực tiếp xé đi.

Mà Ferny cứ như vậy mà xuất ngoại.

Ngữ khí của Freen, quá mức bình tĩnh.

Ferny dựa lưng vào tường, thân thể ức chế không được run nhè nhẹ, như là sợ hãi, khiếp sợ.

Hoá ra, tất cả Freen đều biết.

Thời niên thiếu, cuộc sống đều được mọi người vây quanh nịnh nọt khen ngợi, liền khó có thể tiếp thu được chuyện bên cạnh mình còn có người ưu tú hơn tồn tại.

Đối với Freen, trước nay nàng đều vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét.

Nàng sở hữu khát vọng thiên phú, trong mắt Freen lại không đáng nhắc tới.

Cô đã rất cố gắng và luyện tập ngày đêm để giành được vị trí thứ hai trong vòng bán kết cuộc thi Kim Đồng, trong khi Freen, người nỗ lực chưa đến một phần mười, đã giành được vị trí thứ nhất.

Nàng không phục, cũng không cách nào khuất phục.

Người ngoài tán dương, người nhà chờ mong, cùng với khát vọng với vinh dự, làm nàng chấp nhận lưỡi dao kia từ ông Folk.

Ngay cả cha của Freen cũng cho phép, tại sao cô lại không làm được?

Cùng lắm là sau khi Freen bị thương, nàng đến thăm cô nhiều chút.

Hết thảy đều tiến hành thuận lợi.

Có lẽ là bởi vì áy náy, nửa năm kế tiếp, nàng vẫn luôn ở bệnh viện không hề rời đi.

Không thể đàn dương cầm, Freen vẫn còn các mặt ưu tú khác.

Rốt cuộc Ferny cũng vứt đi sự âm u ghen ghét trong lòng, lấy một ánh mắt công bằng đến nhìn Freen thật kỹ.

Lúc đầu, chỉ cảm thấy Freen là một đối tượng không tệ để kết bạn.

Nhưng sau này, trái tim lại chậm rãi luân hãm.

Suốt chín năm.

Từ đầu đến cuối, nàng vẫn không biết, Freen đã sớm biết được toàn bộ chân tướng.

Hổ thẹn, hối hận áy náy, đủ loại cảm xúc, toàn bộ đều nảy lên trong lòng, làm nàng căn bản không có mặt mũi nào liếc mắt nhìn Freen lấy một cái.

Nàng muốn xin lỗi vì sai lầm năm đó, nhưng yết hầu lại bị chặn lại, một chữ cũng không nói nên lời.

Trong ánh mắt lạnh lẽo của Freen còn mang theo chút thất vọng, cũng chính tia thất vọng nhỏ bé này làm tâm nàng chịu dày vò.

"Cảm thấy xấu hổ sao?"

"Vừa rồi lúc cô làm khó dễ Becky, trông cũng rất hưởng thụ mà."

Freen lạnh giọng trào phúng, tất cả biểu tình đều là sự chán ghét.

Lời xin lỗi của Ferny, một chút cô cũng không muốn nghe, cũng không muốn để bụng.

Trước khi xoay người, cô để lại một câu cảnh cáo cuối cùng.

"Đừng đem những thủ đoạn dối trá ghê tởm của cô dùng trên người Becky, nếu không, tôi không ngại cho toàn thế giới biết, năm đó cô đã làm những chuyện dơ bẩn gì."

"Cô đừng quên, năm đó ông ta là đồng phạm của cô, nhưng bây giờ ông ta đối với tôi chính là nói gì nghe đó".

***

Mười hai bình rượu, Becky phải mang hai lần mới đem toàn bộ đến được.

Xa xa, Prim nhìn với đôi mắt khí đỏ bừng bừng, nhưng lại không có biện pháp.

Freen và Ferny đều không có trong phòng.

Là ra ngoài nói chuyện sao?

Sau khi ra ngoài, Becky không nhịn được nhìn khắp nơi vài lần, nhưng trước sau đều không thấy thân ảnh hai người đâu.

Có lẽ, lúc nãy vì quá khẩn trương, lòng bàn tay nàng đều bị ướt đẫm.

Nghĩ nghĩ, nàng một mình hướng WC mà đi.

Phòng vệ sinh to như vậy, nhưng một người cũng không có.

Nàng rửa tay, rồi hướng tới gian phòng cuối cùng mà bước đến.

Phía sau có tiếng bước chân vang lên, nàng lại một chút cũng không phát hiện.

Nàng vẫn trì độn, thẳng đến khi bước vào gian phòng, mới ý thức được ngoài cửa có người đang đứng.

Cửa còn chưa kịp khóa lại, cô gái đó liền đem cửa mở ra, rồi sau đó cũng chen vào.

Là Freen, người đã biến mất rất lâu.

Không gian quá nhỏ, hai cô gái trưởng thành đứng đương nhiên sẽ có chút chật chội.

Chỉ là đi vệ sinh thôi, Freen như thế nào cũng theo tới đây.

Becky cắn cắn môi, hai má hồng đến mức sắp bật máu.

Nàng đang muốn kêu Freen đi ra ngoài, trong không khí liền vang lên một đạo thanh âm nhỏ lạch cạch, tức khắc nàng liền mím môi lại.

Là tiếng khóa cửa.

Nàng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một đôi mắt ẩm ướt trơn bóng, sáng như tuyết trong đêm tối, ôn nhu như nước, lại còn xinh đẹp, khi nàng nhìn thoáng qua, hô hấp liền rối loạn.

Không khí có chút ái muội.

Thân thể hai người dán rất gần nhau, lại không có bất luận sự đụng chạm trực tiếp nào.

Trong không khí tràn đầy khí tức tình yêu bị kìm nén.

Tức khắc tâm Becky liền mạnh mẽ gào thét.

Nàng muốn rời đi, Freen lại đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng tóm lấy vòng eo nàng, nháy mắt đã đem nàng dồn vào góc tường.

Nàng có chút sợ hãi, lại có chút khẩn trương.

Còn chưa kịp dò hỏi rốt cuộc Freen muốn làm gì, bên tai đã bị một mảng ấm áp ướŧ áŧ lại nóng rực xâm chiếm...

"Lúc nãy tôi đã giúp em giải vây, em định cảm ơn tôi thế nào đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro