Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như vậy, một lớn một nhỏ nhìn nhau hai ba phút.

Đầu Yuki hơi hơi ngưỡng lên, khuôn mặt đáng yêu bởi vì ngại ngùng mà trở nên đỏ bừng, hai má thịt mềm mềm núng nính, giống như thạch trái cây mềm mại, làm người khác không nhịn được liền muốn xoa xoa.

Thật giống Becky.

Freen thở dài trong lòng, hai bàn tay rũ hai bên người hơi hơi gập lên, cuối cùng vẫn đè xuống ý niệm muốn sờ sờ hai má trắng hồng mềm mại kia.

Mặt trời chưa xuống núi, tuy nhiên ánh nắng đã không còn gay gắt như lúc giữa trưa, nhưng trong không khí vẫn còn một mảng khí nóng hỗn tạp.

Yuki đứng đối diện ánh mặt trời, chỉ trong chốc lát, trên trán đã toát ra vài giọt mồ hôi nhỏ, gió mát thổi qua hai bên vai, làm hai bím tóc nhỏ cũng theo đó nhẹ nhàng lay động.

Tầm mắt Freen hơi thấp, chỉ liếc mắt nhìn một cái liền thấy trên trán hồng trắng nõn kia toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cơ hồ là theo bản năng, cô liền bước ra phía trước, trầm mặc không nói gì mà dùng cơ thể ngăn cản ánh mặt trời chói mắt kia.

Một hành động rất thân thiết lại tràn đầy sự chăm sóc.

Yuki cũng cảm nhận được sự yêu quý, khuôn mặt nhỏ càng đỏ lên.

Có lẽ là cảm thấy thẹn thùng, bé con không dám nhìn lại cô gái xinh đẹp trước mắt, xoay người lại tiến đến trước mặt Becky, lại đem đầu vùi vào ngực mẹ.

Dường như đang làm nũng.

Làm nũng cũng an tĩnh như vậy.

Hoàn toàn khác xa so với Meena.

Không biết vì cái gì, Freen lại bỗng nhớ tới Meena.

Chờ đến khi cô cúi xuống mới chú ý đến chi tiết nhỏ mà chính mình chưa bao giờ phát hiện.

Tóc trên đầu của Yuki là màu vàng nhạt, đến tận đuôi tóc cũng là màu sắc này.

Giống như tóc của Meena, cũng giống như tóc của cô.

Là trùng hợp sao?

Trên đời này xác thật có một số người bẩm sinh đã tóc màu vàng.

Freen nhíu mày, còn chưa hỏi rõ ràng, bên tai liền truyền đến thanh âm nói chuyện của hai mẹ con.

"Sao không có Anna ở ngoài sân?"

"Anna ở bên trong làm bài tập, bạn ấy nói phải làm xong bài tập, buổi tối mới có thể chơi đùa được".

Thanh âm hai mẹ con đều tế nhuyễn lại không nóng không lạnh.

Freen đứng bên cạnh nghe, ánh mắt liền ôn nhu đôi chút.

Becky chưa kịp lên tiếng, cô đã đem túi được đóng gói bên chân đặt trước mặt Yuki.

Túi được làm từ giấy cứng, màu hồng nhạt, bên ngoài in hình mấy động vật nhỏ dễ thương, tay cầm được làm từ một sợi dây màu lam nhạt, được buộc nơ bướm nhìn rất tinh xảo, cảm giác dùng tâm mà đóng gói.

Yuki cúi đầu nhìn nhìn, đôi mắt nhìn thật kỹ bên trong nhưng lại không nhìn được rõ, rất nhanh bé con liền đem tầm mắt chuyển đến người Becky.

Bé muốn hỏi mẹ trong túi kia là cái gì, nhưng đây là thứ Freen đem tới đây, do dự mãi, bé con vẫn lặng lẽ ngước mắt, đỏ mặt nhìn về phía Freen.

"Dì ơi, đây là cái gì ạ?"

Nhân sinh 27 năm ngắn ngủi, Freen đóng đủ loại vai. Ở trước mặt bà Namtawan và ông Folk cô là con gái của họ, trước mặt Sam và Meena cô là một chị gái, trước mặt Becky cô lại là vợ của cô ấy.

Dì - loại xưng hô thân mật kém tuổi này làm cô cảm thấy mới lạ.

Thậm chí một chút chán ghét cũng không cảm thấy.

Vì sao chứ?

Là bởi vì đây là con gái của Becky sao?

Cô không nghĩ ra, môi vô thức mấp máy, còn chưa phản ứng lại cổ họng đã trào ra năm chữ.

"Mở ra xem thử đi".

Cái túi xinh đẹp như vậy, trông giống như quà tặng, thật sự có thể mở ra sao?

Tâm bé con có chút sợ hãi, quay đầu nhìn mẹ.

Thẳng đến khi Becky cũng gật đầu, bé con mới vươn hai cánh tay nhỏ trắng trẻo non nớt, dùng đầu ngón tay đem hai bên râu của nơ bướm nắm trong lòng bàn tay, cẩn thận từng ly từng tí kéo một bên ra, đem sợi dây tháo đi.

Biểu tình của bé con nghiêm túc mà chăm chú, mày hơi hơi nhăn lại, thoạt nhìn, như đang mở ra một món quà vô cùng trân quý.

Chỉ có người chưa từng được nhận quà mới có thể thời điểm mở một món đồ mà lộ ra thần sắc trịnh trọng như vậy.

Giống Becky trước đây, thực đáng yêu, cũng làm người khác nhịn không được mà đau lòng.

Freen nhìn đến đau lòng, đôi càng mím chặt.

Túi giấy mở ra, bên trong là ba chén bánh trôi.

Sức Yuki nhỏ, cầm không nổi, Becky chỉ có thể từ bên trong lấy ra một chén cầm đến trước mặt bé con, rồi sau đó lại đem sợi dây thắt lại một lần nữa.

"Là dì đưa mẹ đi mua bánh trôi."

"Con giữ một phần, phần còn lại đưa Anna mang về nhà ăn, được không?"

Thời điểm Becky nói chuyện, ngữ khí cũng thực ôn nhu.

Mặc kệ là Freen hay Yuki đều không thể chống đỡ sự ôn nhu này.

Nàng còn chưa lấy lại tinh thần, Yuki đã ôm lấy cổ nàng, ở bên má nhẹ nhàng hôn một cái.

"Mẹ thật tốt~"

"Cảm ơn mẹ~"

Có thể nhìn ra được Yuki phi thường vui vẻ.

Lần trước, thời điểm ăn bánh trôi, bé con nói muốn cho Anna nếm thử món bánh trôi ngon như vậy.

Không nghĩ tới hôm nay, dì xinh đẹp cùng mẹ thật sự mang bánh trôi đến đây.

Bé con hiểu chuyện càng dễ dàng thỏa mãn.

Mở ra cái nơ bướm, cùng bạn bè chia sẻ đồ ăn ngon, đối một đứa trẻ mà nói, đã là một việc vô cùng hạnh phúc.

Freen nhìn một màn này trước mắt, khóe miệng hơi cong cong khó nhìn thấy được.

Ý cười trên mặt cô còn chưa thu liễm, trong mắt còn chiếu ra một gương mặt ngượng ngùng đáng yêu.

Bên tai vang lên câu cảm ơn nhẹ nhàng mà cô chưa từng đoán trước.

"Cảm ơn dì ~"

Thực là một đứa nhỏ lễ phép.

Freen rũ mắt, biểu tình nhu hòa một chút.

"Không cần cảm ơn"

Anna ở trong lớp học làm bài tập, không đợi giáo viên đi gọi, Yuki liền chủ động đi vào trong nhà trẻ, muốn đích thân đi gọi bạn tốt.

Chẳng bao lâu, hai đứa nhỏ đã dắt tay cùng nhau bước ra.

Anna năm nay năm tuổi rưỡi, lớn tuổi hơn Yuki, vóc dáng cũng cao hơn Yuki, nhìn qua trắng trẻo mập mạp, hiển nhiên là đứa trẻ được cưng chiều từ nhỏ.

Anna cũng biết Becky, vừa mới tới cửa, liền cười gọi một tiếng "Dì Becky".

Đến nỗi Freen cũng bị làm lơ.

Yuki thực sự rất thích Freen, từ thời khắc lần đầu gặp mặt liền muốn đem cô giới thiệu với Anna.

Nhưng bé con lại có chút sợ Freen không vui, trong lòng do dự mãi, một phút qua đi, mới lấy hết can đảm nắm tay Anna đi đến trước mặt Freen, rồi sau đó đem môi dán bên tai bạn nhỏ lặng lẽ nói một câu.

Nhưng sau khi Anna nghe xong những lời này, liền ngẩng đầu nhìn Freen cười cười.

"Dì Freen, con tên Anna, là bạn tốt của Yuki~"

Freen nghe tiếng liền sửng sốt, ánh mắt mềm mềm, thực nhanh đáp lại một câu.

"Chào con."

Bánh trôi còn lại là cho Anna, thời điểm Yuki đem túi mở ra, cái miệng nhỏ liên tiếp nói tốt về cô mấy câu.

"..."

"Bánh trôi rất thơm, ăn rất ngon~"

"Cậu về nhà, cùng ba mẹ ăn đi~"

"Là dì của tớ cùng mẹ đi mua đó~"

"..."

Thời điểm nói mấy câu, còn cường điệu ba chữ trọng điểm "dì của tớ".

Năm năm này, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, bên người đã không có bạn bè, cũng không có người thân.

Các bạn nhỏ khác đều có ba mẹ, có ông bà, có cô chú, cũng có dì cậu.

Mà Yuki chỉ có một mình mẹ.

Freen xuất hiện làm bé con cảm thấy mình lại có thêm một người thân.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Freen, bé con đã có cảm giác này.

Nhưng mà là họ hàng thế nào?

Bé không biết.

Nhưng bé thích Freen, không vì lý do nào cả.

"Là dì của tớ lần trước mua cho mẹ ăn~"

"Sau đó mẹ mới cho tớ ăn~"

Lại là một tiếng 'dì của tớ'.

Trong giọng nói tràn đầy sự yêu thương thân mật.

Hai đứa trẻ lôi kéo tay nhau nói chuyện, không bao lâu liền đến thời điểm tạm biệt.

Dì Orm chưa tới, Anna đem túi gửi tạm ở chỗ giáo viên.

Trong tay Becky cầm chén bánh trôi, mới ra tới cửa lớn đã bị Freen bắt lấy.

"Em ôm con đi, tôi cầm cái này giúp em".

Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo lướt qua bên tai Becky.

Ngữ khí của Freen rất tự nhiên, thật giống như các nàng hiện tại đã là người một nhà.

Đầu nhỏ của Yuki đặt trên đầu vai mẹ, đôi mắt vẫn chăm chú trộm nhìn Freen.

"Đưa cặp sách cho dì".

Dì muốn giúp mình cầm cặp sách sao?

Yuki giật mình, hai cánh tay nhỏ chống lên bả vai mẹ, đầu hướng về phía trước nâng lên.

Từ trước đến nay, bé con đều tự mình mang cặp sách, đây là lần đầu tiên có người muốn giúp mình cầm cặp.

Thật giống như ba và mẹ của các bạn khác khi đón con về nhà, một người ôm con, một người giúp con cầm cặp sách.

Thật vui vẻ, cũng thật hạnh phúc.

Bé muốn đồng ý, nhưng lại sợ gây thêm phiền phức cho Freen.

Đúng vào thời điểm do dự, một cánh tay của bé con đã rơi ra khỏi quai cặp, chỉ một động tác liền đem cặp sách từ trên lưng bé con lấy xuống.

Trong nháy mắt, trên người liền nhẹ hơn rất nhiều.

Yuki cảm thấy ngượng ngùng, đem mặt chôn trong gáy của mẹ, một hồi lâu sau mới đưa đôi mắt lộ ra, nhẹ nhàng nhìn Freen cười cười.

"Cảm ơn dì~"

Ba người cùng nhau đi xuống cầu thang.

Thẳng đến khi đến bên lề đường mới phát hiện một vấn đề không thể giải quyết.

Trước khi đạp xe tới đây, ghế dựa của Yuki đã để ở nhà.

Ba người khẳng định không thể ngồi trên một chiếc xe đạp.

Trên mặt Becky ẩn ẩn có chút khó xử, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Rất nhanh, chỉ trong một phút Freen quyết đoán đưa ra một chủ ý.

"Tôi sẽ gọi Sam tới đây, đem xe đạp về khách sạn."

Kêu Sam tới?

Tức khắc sắc mặt Becky trắng bệch.

Sam ngưỡng mộ sùng bái Freen như vậy...

Nếu cô ấy biết đến sự tồn tại của Yuki, có thể sẽ có biểu cảm giống Freen lúc đó hay không.

Chỉ là ngẫm lại đều cảm thấy lo lắng.

Biểu tình biến hóa như vậy, Freen cũng dễ dàng nhìn ra.

Không đợi Becky lên tiếng, cô liền chủ động nói một câu an ủi.

"Con bé không dám nói gì đâu."

Khẩu khí chắc chắn kiên quyết như vậy dễ dàng lấy đi sự tin tưởng của người khác.

Becky còn chần chừ thì Freen đã lấy điện thoại ra.

Quay số điện thoại rồi ấn xuống, cơ hồ chưa tới ba giây, điện thoại liền được nghe.

Chỉ hai câu ít ỏi, Freen đã nói đại khái tình hình, trước khi tắt máy, còn cố ý dặn dò Sam nhanh chóng tới đây.

Becky nghe nghe, mặt liền nóng lên không rõ lý do.

Ba người tìm bóng cây thật mát đứng.

Tuy rằng Yuki không nặng, nhưng ôm lâu thì cánh tay ít nhiều sẽ đau.

Becky ôm chưa tới mười phút, bên má đã toát mồ hôi, mặt cũng đỏ không ít.

Freen nhìn đau lòng, không hề nghĩ ngợi, liền đem cặp sách cùng bánh trôi bỏ vào chiếc giỏ trước xe đạp.

Chờ đến khi quay lại, trong tay đã trống rỗng không có gì.

"Để tôi bế cho".

Trước nay Freen chưa từng bế đứa trẻ nào, bây giờ lại đột nhiên chủ động muốn bế.

Hai mẹ con ngây ngẩn cả người.

Một lớn một nhỏ còn chưa phản ứng kịp, Freen đã vươn đôi tay, trực tiếp đem Yuki ôm vào ngực mình.

Rõ ràng là lần đầu tiên bế, nhưng động tác lại không có vẻ gì xa lạ.

Yuki ngửi được mùi hương cam quýt trên người Freen, khẩn trương đến mức động cũng không dám động.

Nhìn bề ngoài Freen trông bình tĩnh, trên thực tế tay chân bắt đầu luống cuống.

Thời điểm Sam đến đây liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Freen - một người có tính cách kiêu ngạo, lạnh nhạt, thờ ơ, luôn chán ghét trẻ con. Giờ phút này lại ôm một đứa bé tuổi không chênh lệch với Meena lắm.

Nếu không phải có thể nhìn rõ mặt đứa bé, nàng chậm chí cho rằng đứa nhỏ này chính là Meena.

Bỏi vì đối phương cũng có mái tóc màu vàng nhạt giống Meena.

Mặt đứa nhỏ có bảy tám phần giống với Becky, màu tóc lại là màu tóc di truyền của gia tộc Chankimha.

Sam ngây ngốc...

Đây rốt cuộc là con của ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro