Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sam đứng tròn mắt, hai tay nắm chặt, trước sau không dám bước lên.

Hai lớn một nhỏ, xa xa nhìn lại trông thật ấm áp, cứ như là một gia đình.

Nếu không phải hai người phụ nữ không thể sinh con, nàng thật hoài nghi cô bé tóc vàng kia là do Becky sinh cho Freen.

Gần sáu giờ, mặt trời sắp xuống núi.

Hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu xuống, đem bóng cây kéo ra thật dài, ánh mặt trời xuyên qua lá chiếu xuống mặt đất khô nứt, chiếu ra những chiếc bóng loang lổ.

Freen vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Sam đứng trên đường, được ánh nắng chiếu rọi, không hề nhúc nhích.

Giống như khiếp sợ, lại giống như ngây dại.

Tóm lại, nhìn qua biểu tình của Sam phi thường hoang mang rối rắm.

Hai chị em đứng cách nhau không quá xa, rất nhanh Freen đã đem bé con trong lồng ngực trả lại cho Becky, một mình hướng tới bên đường đi đến.

Sam vẫn vẻ mặt hoang mang đứng ngây ngốc tại chỗ.

Thẳng đến khi Freen đi đến trước mặt, nàng mới đem tầm mắt trên người bé con từ từ thu lại.

Nàng muốn hỏi, lại không dám hỏi.

Vốn định coi như cái gì cũng chưa thấy, không nghĩ đến Freen đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp giải đáp thắc mắc nàng muốn nghe nhất.

"Là con của Becky."

"Đừng nói chuyện này với người trong nhà".

Thanh âm của Freen thực bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc gì, thời điểm nói chuyện ánh mắt cũng một mực thanh lãnh không chút gợn sóng.

Biểu tình Sam hoảng hốt, mày không khống chế được mà nhíu thật chặt, vài phút qua đi cũng không nói chuyện.

Bốn phía đột nhiên lâm vào yên tĩnh quái dị.

Freen không để ý, cúi đầu đem chìa khóa trong túi đưa ra.

"Cô đem xe về, để xe trước cửa khách sạn là được."

Chiếc chìa khóa màu trắng bạc dưới ánh mặt trời phản chiếu ra một ánh sáng nhàn nhạt.

Sam nheo nheo mắt, nhận lấy chìa khóa từ lòng bàn tay Freen, cuối cùng nhịn không được đem nghi hoặc cất giấu nửa ngày trong lòng nói ra.

"Tóc con bé cùng tóc của Meena giống nhau như đúc!"

Sam là đang ám chỉ Yuki.

Chuyện này Freen đã sớm phát hiện.

Sam nhắc lại, cô cũng không thấy ngạc nhiên.

"Con bé nhỏ hơn so với Meena"

"Còn chưa đến bốn tuổi."

Chưa đến bốn tuổi, vậy nghĩa là sau khi ly hôn Becky mới mang thai đứa nhỏ.

Lúc trước Becky trốn đi, Freen cho rằng việc ly hôn này là do ông Folk gây khó dễ, vì thế mới sắp xếp mười mấy bảo an gác cửa chính lẫn cửa phụ trong nhà, suốt một năm cũng không cho ông Folk ra khỏi nhà cũ.

Freen lại càng không thể làm Becky mang thai.

Trong gia tộc chỉ có hai người có thể nối dõi huyết thống, chắc chắn không liên quan đến đứa nhỏ này.

Thật hiển nhiên, Yuki không phải là thế hệ sau của gia tộc Chankimha.

"Màu tóc chỉ là sự trùng hợp."

"Màu tóc này cũng không phải chỉ có gia tộc Chankimha mới có".

Nói thật, Freen rất mờ mịt.

Sam sau vài giây mới hiểu.

Chìa khóa bằng sắt được nắm chặt trong lòng bàn tay có chút đau.

Nàng rũ mắt, không biết nên nói gì.

Tựa hồ, việc đứa con của Becky trong mắt Freen chỉ dừng lại tại đây.

Không khí càng thêm yên tĩnh, nhiệt độ trong không khí cao không ít.

Freen không muốn chậm trễ thời gian nữa, liền xoay người rời đi, thời điểm bước đi phía sau còn truyền đến một câu nỉ non rất nhỏ.

Thanh âm thiếu nữ nhẹ nhàng lại mềm mại, khi nghe lên đặc biệt nhỏ, giống tiếng muỗi kêu ong ong, nhưng cô vẫn nghe được.

Câu Sam nói chính là...

"Có thật là trùng hợp vậy không?"

Quả thật rất giống,

Kỳ thật giống đến mức làm tâm của Freen cũng không có ít nhiều tự tin.

Theo toàn bộ kết quả Pooh điều tra trước đây, cô sẽ không đưa ra bất luận suy đoán lung tung nào.

Khi Freen nói chuyện với Sam, Becky cùng Yuki đứng dưới bóng cây nhìn.

Chung quy tâm Becky cũng có chút thấp thỏm.

Yuki chưa từng gặp Sam nên không tránh khỏi có chút tò mò.

Thừa dịp Freen tiến lại đây, bé con dùng gương mặt cọ cọ bả vai của mẹ, nhỏ giọng hỏi một câu.

"Mẹ, chị gái đang nói chuyện với dì là ai vậy ạ?"

Becky mím môi, thần sắc có chút đau khổ, một lát qua đi mới lắc lắc đầu, sửa đúng xưng hô cho con gái.

"Cô ấy là Sam, là em gái của dì."

"Con không thể kêu cô ấy là chị, phải kêu là cô, nhớ kỹ chưa?"

Cô?

Nghe thấy chữ này, tức khắc sườn má Yuki phủ lên một tầng ý cười nhẹ nhàng.

Có dì, hiện tại lại có thêm một cô.

Các bạn học khác có người thân, bé cũng giống như vậy.

"Dạ! Con nhớ rồi ~"

Trong lúc hai mẹ con nói chuyện, một chiếc xe ô tô màu đen ngừng bên đường.

Sam theo sau Freen, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần.

Có thể nhìn ra được, Freen cũng không chán ghét đứa bé tóc vàng này, thậm chí có chút thích.

Cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về sao?

Trong lòng Sam than nhẹ, mày vô thức nhíu lại.

Thời điểm giương mắt lên, vừa lúc tầm mắt chạm phải một ánh mắt mềm mại hơi mang nét tò mò.

Ánh mắt thực an tĩnh, thực ôn hòa, không có chút điểm táo bạo lẫn xâm lược.

Là Yuki, mang đến cảm giác cực kỳ giống Becky.

Sam còn đứng lặng tại chỗ, Becky đã ôm đứa nhỏ đi tới.

"Thật ngại quá, xa như vậy lại kêu em tới đây."

"Làm phiền em rồi."

Becky luôn khách khí như vậy, đặc biệt là sau khi cùng Freen ly hôn, nàng đối với người trong gia tộc luôn có thái độ xa cách và khách sáo rất nhiều.

Sam chớp chớp mắt, cảm xúc nơi đáy mắt vẫn ấm áp như cũ.

"Không cần khách sáo."

"Dù sao em cũng không có gì làm."

Thanh âm nàng có chút nhỏ, mang theo chút thanh âm mềm mại của thiếu nữ mới lớn, nhưng bên trong vẫn rất nghịch ngợm.

Becky gật gật đầu, biểu tình thả lỏng chút, còn chưa kịp lên tiếng, bên tai lại truyền đến hai câu nói.

"Chị Becky, chị biết chuyện đó không?"

"Chị Freen cùng với Meena đều có màu tóc vàng."

Chuyện này đương nhiên Becky biết.

Nhưng bị Sam trực tiếp nói ra như vậy, ngay cả khi trước mặt Yuki, tâm nàng không khống chế được mà trào ra chút hoảng loạn.

Đang lúc băn khoăn không biết nên trả lời thế nào, phía sau liền truyền đến một trận bước chân nho nhỏ.

Freen đang đi tới đây.

"Đi thôi"

Trong nháy mắt, Becky như một con cá nhỏ bị người ném từ bùn sa vào trong nước, thật nhẹ nhõm.

Sam đang ám chỉ, nhưng rất may nàng chạy thoát được.

Thời điểm Yuki rời trường học nhịp tim đã không được ổn, sau khi niềm hân hoan, vui vẻ qua đi. Yuki liền cảm giác đầu hơi choáng váng

Thời điểm Becky cùng Sam nói chuyện, bé con an tĩnh nằm trên vai Becky, một chữ cũng không nói.

Nghe thấy Freen nói phải đi, bé con mới hơi hơi nâng thân mình lên, nhấp môi nhìn Sam lộ ra nụ cười nhẹ mà e lệ, bé con còn vươn cánh tay nhỏ vẫy vẫy, giống như đang nói hẹn gặp lại.

Freen cùng Becky một trước một sau hướng xe hơi bước vào, hai người vẫn chưa phát hiện động tác nhỏ của Yuki.

Nhưng thật ra Sam đứng sửng sốt tại chỗ, chờ đến khi Yuki lên xe, mới cách cửa sổ xe nâng tay lên nói tạm biệt.

Freen mang hai mẹ con đi rồi, nàng có thể làm gì đây?

Đã sáu giờ, đúng vào thời gian cơm chiều, Mon đã ăn cơm chưa nhỉ?

Từ sau lần tạm biệt ở phòng vẽ tranh, hai người chưa từng gặp mặt qua.

Nhớ tới gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc kia, Sam không tự chủ được mà lo lắng.

Nàng đi đến bên xe đạp, còn chưa mở khóa xe đã đem điện thoại ra.

Trên màn hình là giao diện phần mềm trò chuyện.

Đây là tài khoản nàng mới đăng ký, bên trong chỉ có duy nhất một người bạn, một cái tên duy nhất "Mon".

Ngón tay trắng ngọc nhẹ nhàng lướt trên di động, khung chat lập tức mở ra.

Lịch sử trò chuyện của hai người không nhiều lắm, lần nói chuyện cuối cùng là vào hai ngày trước.

Sam mở khung nhắn tin, thật cẩn thận đánh vào đấy mấy chữ.

"Hoạ sĩ, bức tranh tôi đã hẹn vẽ, hôm nay có thể tới xem bản thảo không?"

Ảnh đại diện sáng lên, hẳn là đang online.

Sam nghĩ như vậy, gật gật đầu, đang muốn đến chỗ cô gái đó nhìn xem, đáng tiếc là bị bảng "không phận sự miễn vào" chắn bên ngoài.

Đây là ipad của Mon dùng để phác bản thảo mà lần trước nàng nhìn thấy.

Cũng không biết vì cái gì, một dãy mười số này lại bị nàng ghi nhớ trong lòng.

Ngày đó dùng một bữa cơm đổi lấy một bức tranh, trở lại khách sạn nàng lập tức dùng dãy số này gửi kết bạn với Mon.

Chỉ tiếc là cả ngày qua đi cũng chưa được đồng ý.

Không có cách nào, nàng chỉ có thể xin kết bạn lần nữa, lúc này cũng thật thông minh, thời điểm gửi kết bạn còn soạn một lý do trong khung chat.

"Tôi có nhìn thấy vài bức tranh của bạn trên diễn đàn, vẽ đẹp thật đó, có thể vẽ cho tôi một bản phác thảo không?"

Thời điểm vừa nhắn tin này xong, vị hoạ sĩ liền trả lời.

Rất nhanh đã có thể thuận lợi hẹn một ngày xem bản thảo.

Thời gian trống của Mon không nhiều lắm, thường thường chỉ có thể vẽ một ít bản phác thảo đơn giản, nhưng loại bản thảo cơ bản này không được nhiều tiền, một bức vẽ chỉ được 110 baht.

Đây là cách kiếm được nhiều tiền lời, nhưng lại dễ bị người đặt hàng hủy đơn.

Tiền đặt cọc trước là 400 baht, tổng đơn hàng là 2000 baht, Sam hẹn cẩn thận thời gian xem bản phác thảo sẽ đưa tiền đặt cọc.

Hai ngày qua, Mon còn chưa đưa bản thảo, không tránh khỏi nàng lo lắng đối phương sẽ không có tiền ăn cơm.

Vài phút qua đi, đối phương vẫn không có động tĩnh.

Sam có chút lo lắng, chỉ có thể cất điện thoại đi, dẫm lên xe đạp trực tiếp phóng đến phòng vẽ tranh.

Việc nàng cùng Mike chia tay, cơ bản các học sinh trong phòng vẽ tranh đều biết.

Mike là một nam thần được mọi người công nhận.

Lúc này thấy nàng xuất hiện lập tức có học sinh bát quái kêu Mike đến bên cửa sổ.

Không đến vài phút, Mike đã xuống lầu.

Sắc trời có chút tối, Sam đứng dưới lầu phòng vẽ tranh, căn bản không biết từ lầu ba đến lầu năm có mấy chục người đang nhìn mình.

Bởi vì toàn bộ lực chú ý của nàng đều dồn trên di dộng.

Cuối cùng hoạ sĩ cũng trả lời nàng.

"Bản phác thảo xong rồi."

"Xem thử đi".

"Chỗ nào không hài lòng cứ trực tiếp nói với tôi."

"Nếu lên màu thì sẽ không thể sửa được nữa."

Một bức tranh chưa tô màu hiện lên, môi Sam liền nở nụ cười tươi.

Vẽ thực sự quá đẹp.

Nhưng rất nhanh nàng liền hồi phục, cơ hồ là trong nháy mắt.

"Không có gì là không hài lòng, hoạ sĩ vẽ bức tranh quá tuyệt vời."

"Siêu cấp chờ mong thành phẩm."

"Hoạ sĩ còn tiếp tục vẽ sao?"

"Vẽ xong bức tranh này, tôi có thể hẹn vẽ thêm một bức nữa không?"

"Tài khoản Line Pay của hoạ sĩ là gì, tôi chuyển tiền đặt cọc trước."

Mon cầm hộp cơm trong tay, thời điểm từ phòng vẽ tranh bước ra cửa lớn, di động liên tiếp không báo mấy cái.

Tác phẩm có thể được khen ngợi, xác thực sẽ có chút vui sướng.

Rõ ràng không tiện trả lời tin nhắn, nhưng nàng vẫn phá lệ ngừng lại, đem hộp cơm đặt trên mặt đất, ngón tay phóng nhanh trên khung tin nhắn đánh ra mấy chữ.

"Cảm ơn."

"Nếu muốn vẽ tiếp bản thảo."

"Có thể tiếp tục đặt."

"Line Pay là [xxxxxxx], tiền đặt cọc là 400 baht".

"Ngày mốt sẽ giao toàn bộ tranh."

Câu trả lời đơn giản, rất nhanh đã gửi qua.

Mon đem điện thoại di động cất vào trong túi, một lần nữa cầm hộp cơm trên mặt đất lên, chuẩn bị về ký túc xá ăn cơm, nhưng lại nghe thấy trong góc tường truyền đến một thanh âm ôn nhuận cùng tiếng của một thiếu niên, một cái tên quen thuộc truyền đến...

"Sam, đến đây tìm anh sao không báo trước một tiếng?"

Nàng ngẩng đầu, một góc tường là dáng người cao mảnh khảnh của một chàng trai, rũ mắt nhìn xuống sẽ nhìn thấy ánh mắt xinh đẹp nhưng tràn đầy sự tức giận của cô gái, đáy mắt nàng liền xuất hiện một mảng bất ngờ.

Tư thế hai người, quá mức thân mật.

Liếc mắt nhìn qua, cực kỳ xứng đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro