Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hộp cơm đựng trong bao nilon không nặng.

Nhưng cầm trong tay Mon lại vô cùng nặng nề.

Nàng nhìn thiếu nữ tóc ngắn đứng ở góc tường, gương mặt lạnh băng tái nhợt không chút biểu tình, nàng chỉ đứng tại chỗ trong giây lát, liền không nghĩ ngợi quay đầu lên cầu thang.

Đến mức Sam muốn nói gì cùng Mike, nàng một chút cũng không có hứng thú.

Một điều duy nhất nàng có thể xác định, chỉ một việc...

Trò chơi nhàm chán của thiên kim nhà giàu không phải là trò chơi mà một học sinh nghèo như nàng có thể chơi nổi.

***

Địa điểm ăn cơm tối nay, Freen đã sớm chuẩn bị tốt.

Là ở một quán chợ đêm trong trung tâm huyện của thành phố.

Quán ăn ven đường, cho người ta ấn tượng phần lớn là giá cả ổn, hương vị không tệ, nhưng vấn đề vệ sinh cần phải cải thiện.

Becky rất ít khi ăn mấy thứ này, trong ấn tượng của nàng, Freen cũng không thích.

Nàng mơ hồ có thể đoán được, nguyên nhân Freen chọn nơi này, vốn ban đầu định đề nghị ăn cơm ở một nhà hàng nhỏ, nhưng Freen lại muốn chen chúc trong đám đông, ôm lấy eo nàng, trực tiếp mang nàng đến một quán ăn không một bóng người này.

Nói đến cũng kỳ lạ, ban đêm vào bảy tám giờ tối, chính là thời điểm khách đông nhất, quán ăn vặt nhỏ hai bên đường đều chen chúc người, nhưng quán này cố tình lại không thấy một bóng người.

Rất nhanh Freen liền tìm được vị trí ngồi xuống, Becky chần chừ một chút mới ôm Yuki ngồi theo.

"Sarocha, quán này không có khách nào sao?"

Ô che nắng màu đỏ, ba bộ bàn ghế gỗ hình vuông được bày ra, nguyên bộ ghế, cũng là mới hoàn toàn.

Bếp gas giấu trong chiếc xe đẩy nhỏ làm người khác không biết bên trong là cái gì.

Freen đem thực đơn trên bàn cầm tới nhìn nhìn, chợt quay đầu nhìn về bốn phía, rồi nói ra suy đoán của bản thân.

"Món nổi tiếng của quán này chính là cơm gia đình mà, tới chợ đêm chơi mọi người hẳn sẽ có hứng thú với đồ ăn vặt hơn."

Becky nghe thấy cũng nâng mắt, quả nhiên, giống như Freen nói, xung quanh quán này, cơ bản đều là các món ăn vặt trong cả nước.

Trong không khí còn mơ hồ có thể ngửi thấy hương thơm độc nhất vô nhị của món đậu hủ thối.

Becky không hoài nghi, đem Yuki trong ngực ôm chặt một chút.

Freen đem thực đơn nhìn qua hai lần, chỉ trong chốc lát, một người đàn ông trung niên với gương mặt hiền từ dáng người mập mạp từ xa đi tới.

Hẳn là chủ quán.

Trên người người đàn ông mặt một chiếc áo ba lỗ màu trắng, trên cổ đắp một cái khăn lông ướt dầm dề, bên ngoài mặc tạp dề màu trắng xám, thời điểm bước đi hai cánh tay chắp sau lưng, quanh người mang theo một mùi hương khói lửa nồng đậm, giống như đã ở sau bếp làm việc mấy chục năm rồi.

Bà chủ của tiệm trà hương cũng có khí chất giống vậy.

Nháy mắt, Becky liền cảm thấy đối phương thân thiết hơn.

"Quý khách muốn ăn món gì?"

Tiếng người ồn ào bốn phía làm Becky có chút khó chịu.

Chủ quán đứng che đi ánh sáng, làm nàng không thấy rõ khẩu hình miệng của đối phương. .

Đúng vào thời điểm hoảng loạn, Yuki vừa lúc từ trong lòng ngực nàng ngẩng đầu lên, tự nhiên lại thân mật mà nhẹ giọng nhắc nhở một câu.

"Mẹ, mẹ muốn ăn gì?"

Yuki luôn phản ứng rất nhanh, lại thông minh, linh hoạt.

Giống như Freen.

Ngực Becky khẽ buông lỏng, nhìn con gái nhẹ nhàng cười cười.

"Cứ để dì chọn đi."

Freen bên này cũng chỉ chờ những câu này.

Dù sao tất cả đồ ăn đều đã chuẩn bị hết từ trước.

Nàng cầm bút, chỉ chỉ trên thực đơn vài cái, không đến hai lần đã chọn xong đồ ăn.

Từ đầu đến cuối, trên mặt nhìn không ra chút biểu tình khác thường nào.

Đến nỗi Becky, cũng căn bản không biết đó là món gì.

Ông chủ cầm thực đơn rời đi, chỉ trong chốc lát, xe đẩy đầy khí than đã được mở ra, trong không khí cũng truyền đến mùi thơm rau xào.

Freen chọn ba món một canh, đồ ăn đều là cơm nhà, hai món chay, một món thịt hun khói, canh là cá trích hầm đậu đỏ.

Mùi vị mấy món ăn này đều rất thơm, giống như món bánh trôi nấu cùng nước đường thô kia, rõ ràng đều là nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất, nhưng tư vị lại không giống món mình tự làm.
Đặc biệt là hai món chay cùng canh kia, không biết bỏ thêm cái gì mà mùi vị so với món thịt còn ngon hơn nữa.

Món duy nhất không được chào đón chính là canh cá trích hầm đậu đỏ kia.

Canh ngon, Becky rất thích, nhưng Freen và Yuki lại một ngụm cũng không uống.

Freen rất sợ tanh, chưa bao giờ ăn cá, Yuki lại kế thừa cái bệnh này của cô, cũng không thích ăn cá.

Hơn phân nửa tô canh, đều nằm trong bụng Becky.

Thật ra, món canh này là Freen lên mạng tra, nói rằng thích hợp cho người bệnh tim ăn, cô mới cố ý chọn món này cho Yuki.

Mắt thấy Becky đã uống xong, cô nhăn nhăn mày, lại đem chủ ý hướng tới trên người đứa nhỏ.

"Không uống canh sao?"

Yuki nghe thấy những lời này, khuôn mặt mềm mại trắng nõn trở nên rối rắm.

Bé con không thích mùi tanh, nhưng nếu dì đã yêu cầu, bé nguyện ý nếm thử một chút.

Bé con quay đầu, liếc mắt nhìn mẹ một cái, duỗi tay chỉ chỉ tô canh.

"Mẹ, con muốn uống thử".

Becky nghe tiếng liền nhìn qua Freen, lại nhìn con gái trong lồng ngực, nửa khắc qua đi, nàng mới dùng thìa múc nửa muỗng canh đưa đến bên miệng con gái.

Còn chưa há miệng, Yuki đã ngửi thấy mùi tanh khó chịu của cá.

Bé con không dám uống, nhưng trong mắt Freen lại cất giấu sự chờ mong.

Năm ba giây qua đi, bé con mới mở miệng, đem nửa muỗng canh cá uống vào.

Canh vừa đến miệng, cặp lông mày nhỏ liền nhăn thành một khối.

Becky còn chưa phản ứng lại, Yuki đã từ trong túi quần móc ra hai viên kẹo, mở bọc kẹo ra, rồi lập tức đem kẹo sữa cắn vào trong miệng.

Freen nhìn thẳng một màn này.

Bộ tanh như vậy sao? Đây chính là món ăn do đầu bếp nổi tiếng nhất trong nước làm mà.

Cô không tin, trầm mặc đem chén trước mặt Becky kéo đến trước mặt mình, sau đó dùng muỗng, múc ra nửa chén canh cá đưa vào trong miệng.

Cơ hồ không hề nghĩ ngợi, cô đem canh nuốt xuống ngay, còn chưa nếm đến mùi vị, trong cổ họng đã trào ra một mùi tanh kịch liệt, mày nhăn còn nhiều hơn so với Yuki.

Cô có chút buồn nôn, lại cảm thấy muốn phun, đúng vào thời điểm khó chịu, một cánh tay nhỏ trắng nõn mềm mại lặng lẽ duỗi ra.

"Dì ăn kẹo đi~"

Là kẹo của Yuki đưa tới.

Mùi cam chua ngọt tràn đầy cánh mũi.

Freen ngẩn người, theo bản năng buông lỏng môi, từ trên đầu ngón tay trắng bạch nhận lấy kẹo sữa nhét vào miệng mình.

Đầu lưỡi cuốn lấy viên kẹo cứng, có hương thơm cam cùng vị ngọt của kẹo, dễ dàng dem mùi vị tanh của cá đè xuống.

Cô ngẩng đầu, liền thấy gương mặt mỉm cười của Becky nhìn mình, trên khuôn mặt đều là ý cười ôn nhu.

Mà bé con cuộn trong lồng ngực mẹ nhất thời không nhịn xuống được cũng "ha ha ha" mà cười lên.

Freen lúc này mới ý thức được hành động vừa rồi của mình ấu trĩ cỡ nào.

Cô rất ít khi đỏ mặt, đại đa số thời điểm đều có thể tùy tâm sở dục mà khống chế biểu cảm của chính mình, nhưng giờ phút này nhìn gương mặt biểu lộ nụ cười trên gương mặt hai mẹ con, mặt cô không tự giác được mà phủ một tầng hồng nhạt.

Không khí thực ấm áp.

Giống như viên kẹo mà Yuki nhét vào miệng, chỉ một lúc, viên kẹo hòa tan, miệng đầy vị ngọt mê người.

Đây là hương vị gia đình mà Freen khát vọng có được trong cuộc đời này.

Giờ khắc này, cô mới xác nhận.

Becky chưa từng thay đổi, trên đời này, vĩnh viễn chỉ có Becky mới có thể mang lại cảm giác ấm áp cho cô.

Một buổi cơm chiều, chậm mãi ăn tận một giờ mới kết thúc.

Thời điểm trả tiền, ông chủ nói đêm nay các nàng là khách hàng đầu tiên nên sẽ giảm 20% giá tiền, tổng là 200 baht vậy chỉ cần trả 160 baht.

Thật sự rất giống thời điểm ở quán chè.

Becky ra khỏi chợ đêm, trên gương mặt vẫn mang theo ý cười nhợt nhạt.

Không bao lâu, liền nhận được điện thoại của Win, nói đêm nay muốn mở cuộc họp ở quá bar, nên mọi người làm ca đêm đều được nghỉ.

Không cần đi làm, liền không cần nóng vội đưa Yuki trở về.

Bất tri bất giác, ba người đi vào trung tâm thành phố.

Ngày thường Becky rất vội đi làm, ngẫu nhiên cũng sẽ có ngày nghỉ, nhưng Yuki lại phải đi học.

Cứ như vậy, hai mẹ con không có cơ hội đi dạo chơi với nhau.

Trung tâm thành phố thật phồn hoa náo nhiệt, lần cuối hai người đến đây là thời điểm tết Nguyên Đán.

Cơm nước xong, Yuki đã không còn cảm giác choáng váng nữa.

Bé con không cần mẹ bế, chính mình chủ động muốn tự đi.

Freen cùng Becky chậm rãi theo sau, hai người một trước một sau bước đi.

Thỉnh thoảng, Yuki sẽ dừng lại ở một cửa tiệm bên đường, vừa hưởng điều hoà vừa chờ dì và mẹ lại đây.

Toàn bộ con phố này, cửa hàng đều nối liền nhau.

Có cửa hàng thời trang, cũng có nhà sách, có cửa hàng mỹ phẩm, cũng có cửa hàng đồ chơi mà các bạn nhỏ thích nhất.

Thời điểm Yuki đi đến cửa tiệm đồ chơi, bước chân vô thức chậm lại một chút.

Nhưng rất nhanh, bé con liền tiếp tục bước lên phía trước.

Bé con chưa từng biểu hiện thích thú với các món đồ chơi, ngay cả món các bé gái thích nhất, bé cũng không nói với mẹ là mình muốn nó.

Bé con hiểu chuyện như vậy, thế nên Becky căn bản cũng không biết trong lòng bé con cũng có mong muốn với các món đồ chơi.

Nhưng thật ra Freen đứng nhìn chốc lát liền phát hiện biến hóa nho nhỏ được cất giấu trong bước chân của Yuki.

Nhưng cô cái gì cũng không nói, cũng không làm gì.

Trước mặt Becky, mua quà cho Yuki, nghĩ thế nào cũng đều thấy không thích hợp.

Ba người ở tầng một trung tâm thành phố đi dạo một vòng, đi đến cửa hàng cũng không mua gì.

Thời điểm ra ngoài, thời gian đã là chín giờ, sắc trời tối đen.

Xe đỗ ở ven đường, rất dễ thấy.

Becky ôm con gái, vô cớ có chút khẩn trương.

Sau khi lên xe, là có thể về nhà trong vòng chưa đầy hai mươi phút.

Hôm nay đã nói sẽ đi tìm việc nhưng rốt cuộc đã dành cả một ngày để ăn uống.

Hôm nay không cần đi làm, rất vui, cùng Freen ở bên nhau, rất vui, cùng Freen và Yuki ở bên nhau, càng vui vẻ hơn.

Tóm lại, đây là một ngày thực hoàn mỹ và vô cùng hạnh phúc.

Thẳng đến khi lên xe, tim nàng vẫn đập nhanh hơn so với thường ngày.

Ngồi xe hơi thoải mái hơn so với xe bus cùng xe đạp.

Buổi tối bé con mệt mỏi, chỉ trong chốc lát đã ngã vào lồng ngực Becky ngủ.

Tới đường Sriphom, tài xế đem xe ngừng ở ven đường, trong tay Freen cầm theo cặp cùng bánh trôi đi theo Becky cùng nhau vào ngõ nhỏ.

Bé con ngủ rất say, thời điểm xuống xe còn chưa tỉnh ngủ.

Vài phút sau, ba người thuận lợi đến dưới lầu.

Becky cúi thấp đầu, còn chưa kịp mở miệng, thanh âm Freen liền vang lên.

"Đã trễ rồi, tôi có chút mệt, xe đạp của em ngày mai tôi đem lại đây có được không?"

Yêu cầu này một chút cũng không quá phận.

Becky không hề nghĩ ngợi liền gật gật đầu.

Khoảng cách hai người rất gần, thời điểm Freen nói chuyện nàng còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ miệng cô phát ra.

Vừa thơm lại còn ngọt, nàng không khống chế được mà đỏ mặt.

Viên kẹo kia, cũng không phải chưa từng ăn qua, như thế nào lại chỉ vì ngửi được mùi thơm tâm liền hỗn loạn như vậy.

Đầu óc Becky mơ màng hồ đồ, còn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì, một bàn tay lạnh băng liền yên lặng không một tiếng động cầm lấy đầu ngón trỏ bên tay phải của nàng, đem cặp sách của Yuki nhẹ nhàng treo lên.

"Bánh trôi này chắc đêm nay em ăn không nổi."

"Tôi đem về đặt trong tủ lạnh một đêm, đến khi tôi trả xe tiện thể sẽ mang lại đây cho em?"

Thanh âm uyển chuyển trầm thấp của cô gái này lại mang ngữ khí ôn nhu như vậy.

Mỗi một chữ từ miệng nói ra đều mang theo ý câu người nóng bức.

Ý thức Becky dần dần trầm luân.

Bản thân thậm chí còn không thể nói được câu nào, làm sao có thể mong đợi cái đầu đang choáng váng của mình sẽ suy nghĩ được gì?

Mặc kệ Freen nói cái gì đi nữa, nàng cũng chỉ biết mơ màng hồ đồ mà gật đầu.

Vẫn là gật đầu đồng ý.

Freen hiển nhiên vừa lòng phản ứng của nàng.

Thời điểm buông đầu ngón tay, lòng bàn tay mềm mại còn vuốt qua cổ tay nàng nhẹ như gió thổi.

Hình như có ý vô tình đụng vào, làm nhiệt độ không khí bốn phía lên cao mấy độ.

Thấy mặt Becky đều đỏ lên, Freen nhẹ nhàng cười cười, lui về sau hai bước, chủ động kéo ra khoảng cách giữa hai người.

"Lên lầu đi."

"Nghỉ ngơi sớm một chút."

Becky nghe thấy thanh âm thúc giục này rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.

Dưới bóng đêm, đồng tử màu xám nhạt của nàng thật đẹp, đôi mắt ướt đẫm, giống như một tầng hơi nước loãng, chọc người yêu thương, lại vô cùng câu nhân.

Nàng muốn mời Freen vào trong nhà, nghỉ ngơi một chút, lại cảm thấy thẹn thùng, không biết mở miệng thế nào.

Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm Freen, biểu tình chuyên chú mà nghiêm túc, tựa hồ muốn từ trên gương mặt xinh đẹp của đối phương tìm ra chút thông tin Freen có muốn cùng nàng lên lầu không.

Đáng tiếc là nàng tìm không thấy, một chút cũng không tìm thấy.

Freen không muốn cùng nàng đi lên, cô đã sớm muốn trở về.

Ý thức được điểm này, nàng nhanh chóng di chuyển tầm mắt, không dám cho Freen nhìn thấy biểu cảm thất vọng trên gương mặt mình.

Thẳng đến khi tâm tình bình phục được một chút, nàng mới dám nhìn Freen một lần nữa, nghiêm túc dặn dò một câu.

"Chị về khách sạn nhớ uống và thoa thuốc."

"Nếu không...nếu không...sẽ phát bệnh thêm, không tốt."

Freen nghe thấy câu này, cũng gật gật đầu.

"Ừm, tôi biết rồi."

"Mau đi lên đi."

Lại một tiếng thúc giục nữa.

Becky cắn cắn môi, đáy mắt trào ra chút mất mát, không còn lên tiếng, nàng ôm con gái đi lên lầu.

Thẳng đến khi lên tầng hai, nàng mới nghe thấy một âm thanh thanh lãnh, trầm thấp mà ôn nhu từ phía sau truyền đến.

Chờ đến khi quay đầu lại, nàng chỉ thấy được bóng của Freen, môi nàng nhẹ nhàng cong lên.

"Sáng mai, tôi đưa em đi làm."

***

Ở khách sạn, Sam đang nằm trên giường nghiên cứu bản phác thảo mà Mon gửi cho mình, cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Đã mười giờ, ai lại đến đây?

Freen nói mấy ngày nay có việc không trở về khách sạn, chẳng lẽ là Ferny?

Nàng đang tự hỏi thì tiếng gõ cửa bỗng nhiên ngừng lại, tiếng bước chân vang lên, càng ngày càng xa.

Ngay sau đó, màn hình di động truyền đến thông báo tin nhắn Line, nàng còn chưa click mở đã nhìn thấy mấy dòng chữ nhỏ của tin nhắn.

"Sam, Freen đã mấy ngày rồi không về khách sạn."

"Trả phòng rồi sao?"

"Em có biết cậu ấy đang ở chỗ nào không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro