Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái từ 'ba' này, đối với Yuki vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Xa lạ, là vì Becky chưa từng chủ động nói với bé con những chuyện liên quan đến 'ba'.

Quen thuộc, là bởi vì mỗi một cô chú anh chị nào mới quen biết, họ đều sẽ hỏi câu hỏi như bây giờ của Sam.

'Ba' là ai, bé con cũng không biết.

Suy nghĩ một chút, bé con liền đem nguyên văn những gì Becky từng nói với mình nói ra.

"Ba và mẹ đã ly hôn rồi~".

"Ba của con không ở đây, ở một nơi rất xa~".

Ly hôn?

Một đứa nhỏ như vậy, làm sao hiểu ly hôn có ý nghĩa gì?

Hai câu này của bé con nhất định là học theo Becky.

Sam mím môi, trong mắt hiện ra một tia xấu hổ.

Tìm kiếm sự thật từ một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, hình như không hợp lý lắm.

Cô không định hỏi tiếp nữa, vừa mới đứng dậy, phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân, xoay người nhìn về phía sau.

Chỉ thấy Jame bưng thức ăn đi tới bàn cơm.

Không tới mấy phút, một cái bàn tròn đã bị bát canh và dĩa thức ăn phủ kín. Tổng cộng tám món ăn, có đồ mặn, đồ ngọt, đĩa đựng thức ăn rất nhỏ, cho dù là đồ ăn hay đĩa nhìn qua đều rất tinh xảo.

Tuy rằng nhìn lượng thức ăn có vẻ ít, nhưng hai lớn một nhỏ, ăn cũng vừa đủ.

Sam nhìn chằm chằm vào những cái bánh mille feuille vừng nhỏ nhắn ngọt ngào trong đĩa tròn, và nhìn chúng hình như rất quen.

Chiếc bánh ngọt này là món ăn nổi tiếng của nhà hàng Thaithong, một nhà hàng nổi tiếng ở Bangkok.

Jame nhìn ra được sự hoang mang của cô, không nhịn được cảm thán một câu.

"Chính là đầu bếp của nhà hàng Thaithong làm".

"Giám đốc nói Khun Becky trước kia rất thích ăn món này".

Cô vừa dứt lời, Freen từ trong thư phòng đi ra, trên tay cầm một xấp văn kiện.

Jame không dám nói chuyện phiếm nữa, cầm văn kiện xong liền xoay người đi mất.

Chỉ chớp mắt, trong sảnh chỉ còn lại ba người.

Freen sớm đã chuẩn bị bát đũa chuyên dùng cho trẻ em, Yuki dùng rất giỏi, không cần người lớn chỉ dạy.

Sam ăn cơm, thỉnh thoảng ngước mắt lên quan sát bé con đang im lặng ngồi ăn đối diện.

Thật sự không nghĩ tới, lại để cho cô phát hiện ra một điểm đáng ngờ khác.

Động tác cầm đũa của Yuki, không phải đặc biệt nhã nhặn.

Lúc bé con dùng đũa gắp thức ăn, ngón tay cái nắm lấy bên ngoài đũa, ngón giữa, ngón áp út và ngón út thì nắm lấy bên dưới đũa. Chỉ dùng bốn ngón tay, đã dễ dàng khống chế đôi đũa, duy nhất ngón trỏ, không biết đặt ở đâu nên uốn cong đặt lên trên đũa, rất đột ngột cũng rất dư thừa.

Tựa như lời nói của ông Folk...

"Cầm đũa như vậy, đi ra ngoài muốn làm mất mặt gia tộc sao?"

Sam nhớ rất rõ, khi bản thân vừa mới bước chân vào gia tộc, Freen cũng thích cầm đũa như vậy, bởi vì chuyện này, mỗi lần ăn cơm, ông Folk luôn dùng đũa đánh vào ngón tay của Freen.

Mãi cho đến sau này, cổ tay bị thương, Freen mới bỏ được thói quen này.

Nhớ tới Freen của năm đó, lại nhìn qua Yuki ngồi đối diện, Sam càng cảm thấy giữa hai người có một mối liên hệ nào đó.

Nhưng cô không dám nói.

Cô quay đầu, lặng lẽ liếc nhìn Freen một cái. Lúc này mới phát hiện, Freen cũng đang nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm đũa của Yuki. Trên gương mặt trong trẻo lạnh nhạt, mang theo một chút kinh ngạc, hoang mang.

Rất hiển nhiên, Freen cũng nhận ra được Yuki lại có thêm một thói quen giống với mình.

Một lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng hai lần thì gọi là gì đây?

Freen hơi nhíu mày, bên tai lại vang lên tiếng thì thầm của Sam ngày hôm đó.

"Thật sự có chuyện trùng hợp vậy sao?".

Thật sự là có chuyện trùng hợp vậy sao? Hiện tại cô cũng không dám khẳng định.

Một bữa cơm ăn xong, đã đến ba giờ.

Trong lúc đó, Sam nhận được bản phác thảo của Mon gửi tới, còn chưa mở ra, đã cười ngây ngô.

Cô muốn trả lời tin nhắn, trong đầu tìm kiếm chục câu nói văn hoa để nói với Mon, nhưng bất đắc dĩ đang ăn cơm, Freen lại đang ngồi bên cạnh.

Chiếc điện thoại này, cô chỉ dám nhìn, chưa dám động vào.

Mãi cho đến khi bàn ăn được dọn đi, cô mới mở khung chat ra.

Lúc gõ chữ, hai má ửng hồng, đôi mắt tràn ngập ý cười vui vẻ.

Toàn bộ trạng thái trò chuyện, như đang nói chuyện với người yêu.

Freen nhìn bộ dáng này của cô, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, do dự một chút, vẫn đi tới trước bàn, dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.

"Theo tôi ra ngoài".

Giọng cô gái nghe rất lạnh nhạt.

Bốn chữ vô cùng đơn giản, lại khiến trái tim Sam nhảy dựng lên.

Đối mặt với Freen, dù sao cô cũng rất sợ hãi.

Cô ngẩng đầu nhìn, Freen đang đứng ở trước người cô, Yuki đang ngồi trên ghế mát xa chơi một mình, Jame thì ở trong quầy xử lý công việc.

Cô còn chưa hoàn hồn, Freen đã đẩy cửa bước ra ngoài.

Nhiệt độ bên ngoài tầm 38 độ.

Sam đứng trong góc tối, hơi cúi đầu, lưng dựa vào bức tường đỏ nóng, cầm chắc điện thoại trong tay, thậm chí không dám thở, rất giống học sinh bị cô giáo chủ nhiệm bắt ra ngoài phạt.

Đôi môi đỏ mọng của Freen khẽ mím, vẻ mặt trước sau vẫn lạnh nhạt.

Mấy phút trôi ra, rốt cuộc mới mở miệng.

"Không phải cô mới chia tay Mike sao?".

"Nhanh như vậy, đã tìm được bạn trai mới rồi à?".

Giọng điệu có chút trêu chọc, khiến Sam đỏ mặt.

Cô vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Freen, đôi môi mấp máy nửa ngày, cũng không nói được lời nào.

Làm gì có bạn trai mới, cô chỉ đang nói chuyện phiếm với Mon thôi.

Freen rũ mắt, lông mày nhẹ nhàng giãn ra, không tiếp tục hỏi nữa, chủ động đổi đề tài.

"Đã nhận được điện thoại của chủ nhiệm Karn chưa?".

"Những lời ông ấy nói, cô có tính toán gì không?".

Chủ nhiệm Karn?

Sam nghe thấy liền chấn động, lần này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt mang vẻ kinh hãi nhìn cô gái trước mắt.

Thầy Karn là chủ nhiệm giáo dục Cấp 3, tối hôm qua quả thật có gọi điện cho cô, còn hỏi cô khi thi có cân nhắc đến việc chuyển khoa hay không.

Học sinh trường trung học lớp 11 đã phân xong khoa 'khoa học xã hội' hay 'khoa tự nhiên', lớp 12 còn tính đến chuyện chuyển khoa, là việc chưa từng có.

Cô luôn không có hứng thú với khoa học xã hội, bà Wanhara ở trong gia tộc lại không có quyền lên tiếng, chỉ có thể nhìn cô bị ông Folk cưỡng chế đưa vào lớp khoa học xã hội.

Đối với chuyện này, cô rất tức giận, nhưng có thế làm gì đây?

Cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới mình sẽ có cơ hội chuyển khoa, mãi cho đến tối qua nhận được điện thoại của thầy Karn.

Thầy Karn cho cô ba lựa chọn, một là không chuyển khoa, tiếp tục học khoa học xã hội, tham gia thi đại học. Hai là chuyển khoa, chuyển đến lớp khoa tự nhiên, dùng thời gian một năm cuối cùng chạy nước rút ôn tập. Lựa chọn cuối cùng, là chuyển trường, chuyển đến trường trung học có thế mạnh về bộ môn khoa học tự nhiên của thành phố Bangkok, cần phải học lại một năm lớp 11.

Tối hôm qua sau khi trò chuyện với thầy Karn, cô lại nhận được điện thoại của bà Wanhara, cũng là nói về chuyện này.

Cô vốn tưởng rằng đây là cơ hội mà bà Wanhara cầu xin ông Folk mới có được, thật không ngờ, người đứng sau hỗ trợ...lại là Freen.

Cô cảm thấy khiếp sợ, còn có kinh ngạc.

Freen vẫn luôn không xem cô là em gái, vậy mà...

"Cả đêm rồi, vẫn chưa nghĩ ra sao?".

"Ngày mốt cô về Bangkok phải không?".

"Trước tối mai, cho tôi câu trả lời thuyết phục, mặc kệ cô lựa chọn thế nào, tôi đều sẽ giúp cô sắp xếp cho tốt."

"Giáo viên khoa học tự nhiên ở trường trung học cấp 1, trình độ rất cao, nếu cô thật lòng thích khoa học tự nhiên, học lại một năm chưa chắc đã là chuyện xấu".

Freen ở góc độ người từng trải, nói ra quan điểm của mình.

Cô biết Sam đang khiếp sợ chuyện gì, suy nghĩ một chút, trước khi vào tiệm, vẫn để lại một câu giải thích.

"Cô giúp tôi nhiều như vậy, nên tôi muốn làm chút chuyện gì đó để báo đáp, chỉ vậy thôi".

Chỉ là báo đáp thôi sao?

Vì dành lấy cho cô một cơ hội chuyển khoa, sau lưng đã không biết tốn bao nhiêu tiền để sắp xếp.

Sam cắn môi, nhìn bóng lưng của Freen biến mất sau cửa kính, cô nghĩ...

Freen của hiện tại, chắc cũng có một chút tiếp nhận cô em gái này.

Ba người ở trong tiệm lại ngây người cả một buổi chiều.

Yuki chơi máy mát xa đến quên cả trời đất, một mình ngồi trên ghế, cảm nhận được bánh lăn bên trong phập phồng lên xuống, lâu lâu lại truyền ra tiếng cười khanh khách.

Freen sợ bé con ngã xuống, cố ý đứng bên cạnh trông chừng.

Về phần Sam, lại cùng Jame đứng chung một chỗ.

Đang thảo luận xem nên mua món đồ chơi nào trang trí trong góc, cũng không thể để Yuki đến đây đều chơi trên ghế mát xa.

Thắm thoát đã đến 5h20 chiều.

Tính toán thời gian, cũng sắp tới thời gian Becky tan làm.

Freen định đưa bé con đi đến tiệm trà hương thì nhận được cuộc gọi của Becky.

Nói là khách hơi đông, phải tăng ca thêm nửa tiếng.

Nếu là tăng ca, sẽ có thêm tiền.

Freen biết Becky sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền, tuy rằng đau lòng nhưng cũng chỉ có thể để cô làm.

Yuki ngồi trên ghế mát xa, tiếng máy móc nho nhỏ vang lên bên tai, nghe không rõ Freen đang nói cái gì.

Bé con cơ hồ đoán được chắc là điện thoại của mẹ, thấy Freen để điện thoại xuống, mới chủ động đưa hai tay về phía Freen, muốn từ ghế mát xa bước xuống.

Jame đứng một bên nhìn, lập tức tắt máy mát xa.

Đợi Freen ôm Yuki vào trong ngực, trong tiệm lúc này đã yên tĩnh.

"Dì, chúng ta đi đón mẹ sao?".

Giọng nói của bé con, nghe luôn ngọt ngào.

Freen cảm nhận được cổ bị hai bàn tay nhỏ bé mềm mại ôm lấy, ánh mắt bất giác ôn nhu rất nhiều.

Giọng điệu lúc nói chuyện, cũng rất ôn hoà.

"Hôm nay mẹ tăng ca, lát nữa sẽ đi đón mẹ".

Nghe nói Becky tăng ca, ánh mắt Yuki bất ngờ sáng lên.

Freen còn chưa kịp phản ứng, bé con trong lòng đã nở một nụ cười  nhẹ nhàng, giọng nói vài phần năn nỉ.

"Bây giờ dì có thể đưa con về nhà không?~".

"Con muốn lấy một số thứ~".

"Lấy đồ xong, chúng ta đi đón mẹ, được không?".

Lấy đồ?

Sao đột nhiên lại muốn lấy đồ?

Freen có chút mơ hồ, nhưng ánh mắt Yuki quá hồn nhiên, lại tràn đầy sự chờ mong.

Cô không nỡ từ chối.

Gần như không chút do dự, cô liền gật đầu.

"Được".

Sam cũng đi theo.

Buổi tối đi đón Becky, chắc chắn không thể gửi xe ở tiệm trà hương, cần phải có người đạp về.

Xe tốc độ hơi nhanh, chưa đến mười lăm phút, đã về tới khu nhà cũ.

Freen ôm bé con lên lầu, vừa mới vào nhà, Yuki liền đem tiền tiết kiệm suốt một năm của mình giấu dưới giường lấy ra.

Đó là một ống heo vàng, nhỏ nhắn dễ thương.

Là loại ống heo có giá 20 baht phổ biến nhất trong các cửa hàng.

Bên trong không có bao nhiêu tiền xu, ôm không nặng, lúc đi lắc lư, tiếng đồng xu va chạm vào ống heo vang lên âm thanh lớn.

Freen ngồi xổm xuống, cho rằng bé con muốn lấy tiền mua đồ, không nghĩ tới, bé con lại đem ống heo nhét vào lòng cô.

"Dì, con đem tiền tiết kiệm đưa cho dì, dì đừng nói cho mẹ biết hôm nay con đến bệnh viện được không?".

"Sau này con có tiền, con sẽ cho dì, được không?~".

Nghĩ đến, bé con vừa sợ Becky sẽ lo lắng cho mình, vừa sợ Becky vì mình mà chi tiền.

Bé con không có nhiều tiền, chỉ có vài chục đồng trong ống heo, là tiền bé con tiết kiệm cả năm mới có được, trả tiền chữa bệnh hôm nay, chắc chắn không đủ, nhưng bé con nguyện ý đem toàn bộ tiền tiết kiệm sau này, đều đưa hết cho dì.

Freen không nghĩ tới, Yuki muốn về nhà lấy đồ, lại là vì chuyện này.

Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Ban đầu, cô chỉ cảm thấy Becky rất yêu con gái của mình, vì con gái mà trả giá tất cả. Cho tới bây giờ, cô mới phát hiện, Yuki cũng rất yêu Becky.

Liên tiếp hai câu 'được không', như một cây búa nặng nề gõ vào lòng cô.

Một đứa trẻ như vậy, làm sao cô có thể chán ghét được chứ?

Cô không biết nên nói gì, cũng không biết phải phản ứng như thế nào.

Ống heo trong tay, rất nhẹ, rồi lại nặng như vậy, đặt ở ngực cô, khiến cô ngay cả đứng cũng đứng không nổi.

Cô không có cách nào từ chối yêu cầu này của Yuki, cũng không thể tàn nhẫn bóp chết tình yêu và sự quan tâm của một đứa trẻ dành cho mẹ mình.

Cho đến khi vào trong xe, trái tim cô vẫn nặng trịch.

Sam ngồi ở ghế phụ, không biết xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi.

Sáu giờ chiều, chiếc xe đúng giờ xuất hiện trên phố Meungtham.

Sam là người đầu tiên xuống xe, gọi Becky từ trong tiệm ra, lấy được chìa khoá xe, liền đạp xe rời đi.

Becky đứng trong tiệm, trên cổ có chút mồ hôi nóng, tóc xoã ra sau vai, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay nhăn nheo.

Tuy không đẹp lắm nhưng mặc rất thoải mái.

Do áp lực cuộc sống nặng nề, cô không còn thời gian, sức lực, tiền bạc để tân trang cho mình.

Freen buông Yuki ra, một mình xuống xe.

Lúc này, khách trong tiệm đã liên tục ăn xong.

Trước cửa tiệm trà, thỉnh thoảng sẽ có người mở cửa đi ra.

Becky thấy Freen từ trên xe bước xuống, môi khẽ mấp máy.

Cô muốn đi vào đem túi xách của mình lấy ra, nhưng hai chân lại không thể nào bước nổi.

Ở trước mặt Freen, đôi chân của cô luôn mất kiểm soát.

Bà chủ trong tiệm nhìn thấy Freen, cho rằng hai người cùng nhau rời đi, chủ động đem túi xách của Becky đưa qua.

Becky còn chưa đưa tay nhận, túi xách đã bị Freen cầm lấy.

Cái túi này có thể đựng được quần áo, chai nước, còn có chìa khoá, 30 baht là có thể mua một cái ở chợ.

Bởi vì thường xuyên ra vào nhà bếp, trên mặt túi sẽ dính chút dầu mỡ.

Becky biết Freen từ trước đến nay rất sợ bẩn, theo bản năng muốn lấy lại túi.

Không nghĩ tới bàn tay vừa nâng lên, chưa kịp chạm vào túi, cổ tay đã bị người nhẹ nhàng nắm lấy.

Ngay sau đó, năm ngón tay của cô gái lần lượt trượt xuống theo cổ tay cô, trực tiếp lại tự nhiên, đem tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay.

Như một cặp tình nhân thân mật.

"Tay bẩn..."

Becky bị Sam gọi ra, tay cũng chưa kịp rửa, đầu ngón tay còn dính vài giọt nước rửa chén.

Mặt cô có chút đỏ, tầm mắt buông xuống, lúc nói chuyện, thanh âm nhỏ đến mức khó nghe thấy.

Nhưng Freen vẫn nghe được.

"Không bẩn".

Giọng điệu phản bác bình thản như vậy khiến Becky không dám giãy dụa.

Tay cô không nhúc nhích nữa, nhưng đầu lại cúi rất thấp.

Mới sáu giờ, ngoài trời vẫn còn sáng.

Khách hàng lần lượt ra khỏi tiệm, Freen không đưa Becky lên xe ngay, mà dắt cô vào một góc không ai chú ý.

Tay của hai người lúc này mới buông ra.

Chạm vào ngắn ngủi lại đột nhiên tách ra.

Giống như cuộc hôn nhân của hai người.

Làm cho người ta quyến luyến, cùng trầm luân.

Tay Becky trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng.

Cô vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Freen.

Nhiệt độ xung quanh rất cao, hai người lại đứng gần nhau, một cơn gió thổi tới, cô có ngửi được hương thơm từ cơ thể của Freen.

Hơi thở của cô, không hiểu sao lại có chút gấp gáp.

Đúng lúc không biết làm sao, bên tai lại vang lên giọng nói.

Một câu mà cô chưa từng nghĩ sẽ từ trong miệng Freen thốt ra.

"Em dạy con rất tốt".

Giọng nói của cô gái, mát lạnh, bình tĩnh, lại ôn hoà, giọng điệu ôn nhu, chân thành tha thiết.

Becky nghe được, đây là một câu khích lệ thật lòng.

Cô ngẩng đầu lên, đôi đồng tử xám xịt dưới ánh mặt trời có chút sáng lên, đẹp đẽ và sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời đêm.

Cô còn chưa kịp trả lời, đã nhìn thấy môi Freen lại lần nữa giãn ra, lại nói thêm một câu, điều mà ngay cả trong mơ cô cũng không dám nghĩ tới.

"Bây giờ tôi cảm thấy bản thân hình như cũng không còn ghét trẻ con lắm".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro