Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói của Yuki như một viên đá từ vực sâu rơi xuống biển cả, vừa rơi xuống nước, ngay cả tia nước cũng không nhìn thấy được, nhưng lại khiến mặt biển tĩnh lặng dâng lên từng vòng gợn sóng. Nhằm ám chỉ rằng từ nay vùng biển sâu này sẽ không bao giờ bình yên trở lại.

Hô hấp của Freen hơi ngừng lại, bên tai vang lên âm thanh ong ong, còn chưa hết kinh ngạc, trong lòng liền dâng lên một chút lạnh lẽo, hai cánh tay cũng đè nén run rẩy không ngừng.

Chỉ vài giây sau, ánh mắt cô đã hoàn toàn bị sự hoảng loạn thay thế.

Cô làm sao lại không nghĩ tới, 'người bạn' trong miệng Becky - chính là cô.

Becky vì làm hỏng ảnh của cô mà rơi lệ, Becky vì muốn tìm lại bức ảnh của cô mà phơi nắng hai tiếng.

Sao lại ngốc thế?

Cô đã ngốc, Becky càng ngốc hơn!

Kết quả điều tra của Pooh đã cho thấy, năm năm qua bên cạnh Becky chưa từng xuất hiện bất cứ một người nào. Cô lại không chịu tin tưởng, thậm chí còn cho rằng Becky sẽ dễ dàng trao trái tim cho một người khác.

Từ 'bạn bè' này, cũng là do cô nói trước.

Nhưng cuối cùng, người để ý chỉ có Becky, còn cô đã sớm đem hai từ này quên mất.

Căn phòng rộng lớn nhưng lại phá lệ yên tĩnh.

Ánh mắt Freen trong vô thức liền đỏ lên.

Chỉ nghĩ đến Becky, lòng cô lại mơ hồ đau đớn.

Becky vẫn còn yêu cô, luôn luôn yêu cô.

Becky yêu cô như vậy, sẽ nguyện ý sinh con cho một người đàn ông khác sao?

Sự tình đã phát triển đến mức này, Freen cũng bắt đầu hoài nghi, Yuki rốt cuộc là con của ai?

Dù sao, cũng giống như Sam nói. Đứa nhỏ này cùng với cô...quá giống nhau.

Màu tóc, sợ tanh, cách cầm đũa, mọi thứ đều giống cô như đúc.

Thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Freen sửng sốt, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Vẻ mặt của cô đau đớn như thế, ngay cả Yuki cũng có thể nhận ra.

"Dì ơi, dì đau chỗ nào sao?".

Trẻ con, tâm tư luôn đơn giản như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt của Freen đỏ lên, trong đồng tử lại long lanh ẩn hiện có nước, Yuki theo bản năng liền cho rằng Freen không khoẻ.

Không đợi Freen hoàn hồn, bé con liền từ trên giường trượt xuống, sau đó đứng bên cạnh Freen, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang lạnh lẽo kia.

Động tác cẩn thận từng li từng tí, tràn đầy sự an ủi.

Freen rũ mắt xuống, cũng nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô đáng yêu.

Chỉ liếc mắt một cái đã khiến trái tim cô bị chua xót nồng đậm vây quanh.

Tóc của Yuki cũng có màu vàng nhạt như của Meena.

Dưới ánh đèn, nhìn phá lệ rõ ràng.

Cô vươn tay, đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu bé con, cảm nhận được cảm xúc mà sợi tóc mềm mại mang đến.

Mềm mại, không có cảm giác bị đâm, chạm vào rất trơn, đầu ngón tay còn thoang thoảng hương hoa dành dành, giống mùi hương trên tóc của Becky.

Freen chán ghét trong cơ thể của mình mang dòng máu của ông Folk, ngay cả mái tóc vàng bẩm sinh cũng không thích nổi.

Quanh năm nhuộm đen, làm cho cô quên mất màu tóc nguyên bản của mình là màu vàng nhạt, cũng làm cho cô quên mất, tóc cũng mình sờ vào là cảm giác gì.

Có phải khi chạm vào, cũng có cảm giác như tóc của Yuki không?

Vẻ mặt của cô chua xót xen lẫn hoang mang.

Một lát sau, mới đem Yuki một lần nữa ôm trở về, ngồi lên đùi mình.

"Dì không sao hết".

Thanh âm của cô ôn nhu, nhưng trong ngữ điệu lại có chút run rẩy khó nghe ra.

Yuki không nhận ra, nghe Freen nói xong, đôi mày khẽ nhíu dần buông lỏng, sau đó cười vươn tay, ngượng ngùng chỉ vào bụng của mình, trên mặt tràn ngập ý cười.

"Dì ơi, bụng con kêu ục ục rồi~".

"Mẹ có để lại cơm cho con không?~".

Lúc này đã 6 giờ rưỡi.

Freen lúc này cũng mới ý thức được bé con đã đói bụng.

Cô lắc đầu, đáy mắt trào ra chút bi thương lại có chút buồn bã, nhìn không có một chút sức sống. So với bộ dánh thanh lãnh, cao ngạo ngày thường, hoàn toàn bất đồng.

Đáy lòng tuy là hàng vạn cảm xúc phập phồng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra chút khác thường.

"Buổi tối mẹ không có nấu cơm cho con".

"Dì mang con ra ngoài ăn cơm, chịu không?".

Cùng ăn cơm với Freen, Yuki đương nhiên đồng ý.

Không hề nghĩ ngợi, bé con liền mềm mại đáp lời.

"Dạ chịu!"

Một lớn một nhỏ, cùng nhau ăn cơm đã ba lần.

Freen đối với sở thích của Yuki ít nhiều cũng biết đôi chút.

Giống như cô, Yuki rất sợ tanh, không thích ăn cá, còn các loại thịt thì băm nhỏ trộn chung với các món ăn khác, không thích ăn mặn, không ăn cay, thích ăn thanh đạm.

Càng nhìn, càng thấy Yuki giống mình.

Freen thở dài, lông mày nhíu chặt.

Cũng không lâu lắm, liền mang Yuki về tiệm chè ngọt.

Cửa tiệm đang mở, trong tiệm chỉ có mình Jame.

Hơn sáu giờ, xử lý xong công việc, đã có thể tan làm.

Jame ngồi trong quầy, bật máy tính lên xem show giải trí, coi đến quên cả trời đất.

Freen đột nhiên ôm Yuki xuất hiện, khiến cô sợ tới mức sắp rớt tai nghe.

"Giám...giám...".

Một tiếng 'giám đốc' sắp phun ra khỏi miệng, tầm mắt vừa nhìn đến Yuki đang được Freen ôm trong lòng.

Lời đến bên miệng, cắn răng nuốt trở lại.

Phản ứng của Freen vẫn rất bình tĩnh.

Cô đặt Yuki lên ghế mát xa, còn bản thân đến trước quầy để gọi món.

Sau bếp tổng cộng có hai đầu bếp, một là chuyên làm bánh trôi, hai là làm đồ ăn.

Bình thường hai người đều ở trong bếp, chỉ chờ Freen và Becky tới.

Jame tâm tư thông minh, trong lúc chờ đồ ăn mang lên, mang cho Yuki một chén chè ngọt, thấy Freen không ngăn cản, liền đem máy tính mở phim hoạt hình thiếu nhi đang thịnh hành gần đây.

Yuki tất nhiên rất thích, ngồi trong lòng Freen im lặng xem, lâu lâu còn cười khanh khách lên.

Muốn lấy lòng sếp, không bằng lấy lòng người mà sếp để ý nhất.

Jame có thể nhìn ra, Freen không chỉ thích Becky, còn yêu thương Yuki vô cùng.

Một lớn một nhỏ, không ăn được mấy món.

Không đến mười lăm phút, Jame liền đem món ăn ra.

Yuki biết đã tới giờ ăn cơm, chủ động kéo tay Freen, ý bảo muốn tắt máy tính.

Ngay sau đó, thừa dịp Jame đem thức ăn để lên bàn, bé con còn nhỏ giọng nói "cảm ơn chị".

Đứa nhỏ rất ngoan, rất lễ phép.

Khó trách giám đốc thích như vậy.

Jame cười cười, nhịn không được đưa tay sờ sờ đỉnh đầu bé con.

Một bữa ăn nhanh chóng kết thúc.

Có lẽ ở bên Freen thời gian dài, Yuki so với mẹ, có ánh mắt quan sát mạnh hơn một chút.

Nhìn thấy Jame bưng bàn cơm vào trong bếp, trong lòng bé con có chút hoang mang.

"Dì ơi, tại sao chỗ bán chè trôi lại có bán cơm nữa ạ?".

Freen nghe xong ngẩn người, không nghĩ tới bé con còn nhỏ như vậy, cư nhiên cũng sẽ chú ý tới chi tiết nhỏ này.

Cũng may mắn hôm nay Jame phản ứng nhanh, không đem hai chữ 'giám đốc' nói ra. Bằng không, qua ngày hôm sau, Becky liền sẽ biết được lý do tiệm chè này tồn tại.

Nói dối một đứa trẻ, nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ.

Freen nghĩ nghĩ, liền dùng lý do là 'tiền' để giải thích.

"Chúng ta trả tiền, đương nhiên cũng có thể mua được cơm".

"Con xem, trong tiệm không phải còn có ghế mát xa sao?".

"Không chừng qua mấy ngày nữa, trong tiệm liền xuất hiện vài món đồ chơi trẻ em đó".

Đồ chơi trẻ em?

Ánh mắt Yuki sáng lên, rất tò mò là cái gì, nhưng lại không dám hỏi.

Freen nhìn bộ dáng do dự vui sướng này của bé con, trong lòng tức khắc mềm nhũn.

Giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

"Con có thích món đồ chơi nào không?".

Yuki hơi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của Freen vẫn thấy có ánh sáng lấp lánh.

Suy nghĩ một lúc, Yuki lắc đầu, không có trả lời.

Đôi môi Freen khẽ động, trong lòng chua xót, lại hỏi một câu.

"Không có sao?".

"Con muốn cái gì, đều có thể nói với dì".

Yuki vẫn lắc đầu, nhưng lần này, lại cắn môi cười với Freen.

"Con không cần đồ chơi~".

"Con đã có mẹ, còn có dì nữa~".

Freen nghe xong, trong lòng lại khó chịu vài phần.

Bầu trời ngoài cửa sổ xe, đã gần như hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Từ tiệm chè ngọt đi ra, Freen quay về khu nhà cũ trên đường Sriphom lấy chút quần áo thay, mới mang theo Yuki quay về khách sạn.

Becky vẫn chưa tỉnh.

Freen không dám nhìn nhiều, sợ quấy rầy Becky, đứng ở cửa ra vào nhìn vài lần, liền đem cửa phòng đóng lại. Một lần nữa quay về phòng của Sam.

Hai phòng, nối liền với nhau.

Biết Yuki thích xem phim hoạt hình, cô tắm rửa cho Yuki xong, sau khi thay áo ngủ, liền dùng máy tính của mình bật lên bộ phim buổi chiều Jame đã giới thiệu.

Một lớn một nhỏ, ngồi trên sô pha, Yuki được Freen ôm vào trong lòng, thân mật lại tự nhiên.

Trông như mẹ và con gái.

Xem không được bao lâu liền đến 9 giờ rưỡi.

Yuki mệt mỏi, dựa vào lòng Freen không ngừng ngáp dài.

Rõ ràng buồn ngủ muốn gục, còn không quên hỏi sao tới giờ mẹ vẫn chưa đến đón mình.

"Dì ơi, khi nào mẹ tan làm?".

Freen thở dài, đầu ngón tay nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt Yuki.

Hai gò má trắng trẻo, khiến người ta đau lòng.

Cô không muốn gạt Yuki, nhưng Becky vẫn chưa tỉnh, cô nào dám để một đứa nhỏ như vậy lo lắng.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đưa ra lời cam đoan cũng không tính là nối dối.

"Lát nữa mẹ sẽ tới".

"Con mệt rồi, ngủ trước đi".

"Sáng mai con mở mắt dậy, liền có thể nhìn thấy mẹ rồi".

Lời cam đoan này, đối với một đứa trẻ đang nhớ mẹ mà nói, sức hấp dẫn vô cùng lớn.

Yuki gật đầu, không giãy dụa lại cơn buồn ngủ nữa, ôm lấy cổ Freen, yên tâm nhắm mắt lại.

Hai ba phút qua đi, liền rơi vào mộng đẹp.

Đem bé nhỏ dỗ ngủ, liền sang phòng bên cạnh chăm sóc bé lớn.

Freen đem bé con đặt lên giường, lúc rời đi, sợ điều hoà thổi quá lạnh, cố ý điều chỉnh nhiệt độ cao một chút.

Rõ ràng là một người chưa từng tiếp xúc với trẻ con, nhưng thời gian qua lặng lẽ ở chung, đương nhiên cũng học được cách quan tâm bảo vệ một đứa trẻ.

Lần nữa trở lại phòng mình, trái tim Freen vẫn không ngừng thấp thỏm.

Bác sĩ nói, Becky uống thuốc xong, tỉnh lại muộn nhất cũng là sau 11 giờ đêm.

Tính toán thời gian, còn một tiếng rưỡi.

Freen không bật đèn, lần theo bóng tối đến bên cạnh giường, sau đó mở đèn ngủ nhỏ trên đầu giường.

Ánh đèn vàng ấm áp, rất nhu hoà, không chói mắt.

Becky nằm trên giường, trên người đắp tắm chăn mỏng, hai cánh tay giấu bên trong, lộ mười ngón tay ra ngoài.

Freen vươn tay sờ sờ, phát hiện lòng bàn tay Becky rất ấm, không có dấu hiệu lạnh run. Sắc mặt lúc này mới hoà hoãn một chút.

Từ phố Singha trở về, đến bây giờ đã qua bốn tiếng.

Sắc mặt Becky vẫn tái nhợt như cũ, cả người nhìn qua, đều là cảm giác suy yếu không khoẻ mạnh.

Trán cô đổ mồ quá nhiều, vẫn còn vài sợi tóc dính trên đó.

Sau khi bác sĩ rời đi, Freen đã lau người cho cô, nghĩ đến, chắc là lúc ngủ đã ra mồ hôi.

Freen nhìn thấy lại đau lòng, liền cầm váy ngủ từ nhà đem tới.

Sau đó lại vào phòng tắm lấy nước nóng, dưới ánh đèn đầu giường, chậm rãi mở chăn ra, cởi áo ngủ tơ lụa người Becky.

Đây là áo ngủ của cô, mặc trên người Becky, rất vừa vặn.

Buổi chiều khi thay áo ngủ cho Becky, cũng không chú ý đến thân thể mềm mại này có bao nhiêu mê người.

Lúc này, trong phòng chỉ có hai người.

Nhưng lúc cởi nút áo, đầu ngón tay bắt đầu run run.

Sáu nút áo, chỉ mới nới lỏng phân nửa, trên mặt đã phủ một lớp ửng đỏ.

Mặc dù mái tóc xoăn dài uốn phủ xuống, cũng không che giấu được sự căng thẳng lúc này.

Bên trong áo ngủ hoàn toàn trống rỗng, không có bất kì lớp vải nào che phủ da thịt.

Nội y của Becky, từ buổi chiều đã được bỏ vào giỏ đựng quần áo bẩn cùng với những bộ quần áo khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro