Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Freen nhíu chặt mày, nhưng dù vậy, vẫn không thể kiểm soát được trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Cô luôn điềm tĩnh, tự chủ trước mặt mọi người, hiếm khi mất bình tĩnh.

Lúc này chỉ nhìn phần thân thể như ẩn như hiện dưới lớp áo ngủ lỏng lẻo kia. Suy nghĩ của cô đã hoàn toàn rối tung.

Cô lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu đến nhà Becky.

Becky mặc váy ngủ màu vàng nhạt, tóc xoã tung, đứng ở cửa phòng tắm nhìn mình, ánh mắt mờ mịt, lúng túng, lại ngây thơ.

Làm cho cô nhịn không được liền muốn trêu ghẹo.

Tốt nhất, phải trêu chọc cô ấy đến khóc lóc lên, vừa nhỏ giọng khóc, còn phải ép gọi tên mình.

Cô nhìn thấy giọt nước mắt ở đuôi mắt đỏ hoe của Becky, xen lẫn tiếng gọi "Sarocha~" đứt quãng, cùng với tiếng nức nở rất nhỏ, hoà vào không khí ẩm ướt nóng rực.

Thật giống như hai cái cây trong rừng rậm, một cây đại thụ, một cây nhỏ, ngày đêm ở chung, vô số cành lá vô tình mọc lên cùng nhau. Thậm chí, ngay cả rể chôn trong đất, cũng đang quấn quýt lấy nhau.

Thỉnh thoảng gặp phải thời tiết ác liệt, đại thụ sẽ đem toàn bộ cành cây vùi vào trong cành lá của cây nhỏ, cành đại thụ thì đung đưa tới lui, lá cây nhẹ nhàng lây động, trong tiếng lá cây nhẹ nhàng ma xát, mang đến là một trận cuồng phong có thể đem hết thảy huỷ diệt tất cả, thống khổ lại đẹp đẽ sung sướng rung động.

Gió mạnh đến nổi chúng phải ôm nhau để sống sót.

Không hiểu sao, động tác trên tay Freen liền ngừng lại.

Đầu ngón tay của cô rất nóng, dường như mọi lời nói và những ham muốn không thể diễn tả được trong lòng đều tập trung lại trên đầu ngón tay.

Giống như niềm hạnh phúc cô mang đến cho Becky vào mỗi đêm đẹp cách đây 5 năm.

Căn phòng lớn như vậy, lại yên tĩnh không một tiếng động.

Môi Freen mím chặt, không có một khe hở.

Cô không dám nghĩ về những hình ảnh thân mật trong quá khứ, buộc bản thân phải bình tĩnh lại từ trong ký ức.

Mãi đến khi tâm trạng bình tĩnh đôi chút, cô mới buông môi, thở dốc nhẹ, giải phóng mọi suy nghĩ mơ hồ trong lòng, cùng với những ham muốn và ngọn lửa trong cổ họng, cùng nhau bay vào không khí.

Ham muốn đã tiêu tan nhưng mặt cô vẫn đỏ bừng.

Phản ứng sinh lý bình thường, cô cũng không thể cưỡng lại.

Tất cả những gì cô có thể làm là phớt lờ cái nóng đỏ rực và tiếp tục động tác dưới đầu ngón tay.

Bình tĩnh cởi bở sáu nút áo, bình tĩnh dùng khăn lông đã bị nước nóng thấm ướt lau sạch nửa người trên của Becky.

Sau đó lại xử lý đến nửa người dưới.

Mọi thứ diễn ra trong yên bình, không có gì xảy ra.

Ít nhất trước mắt là vậy.

Freen thả khăn mặt xuống nước, trước khi đem thau nước rời đi, lại quay đầu nhìn Becky một lần nữa.

Ẩn sâu trong đôi mắt là niềm khao khát mãnh liệt.

Thân thể Becky được lau sạch sẽ, nhưng Freen thì lại đổ một thân mồ hôi.

Vào phòng tắm để tắm một cái, nghĩ đến cảnh xuân sắc vừa rồi mình thấy, thời gian tắm lại lâu hơn bình thường.

Từ phòng tắm đi ra, đã hơn 10 giờ.

Xem xét lại mối quan hệ 'bạn bè' hiện tại giữa hai người, ý chí của cô đã bị bào mòn không còn

Đèn vàng ở đầu giường dã tắt.

Ánh sáng duy nhất trong phòng là từ máy tính.

Ánh mắt Freen nhìn chằm chằm vào khung chat, do dự mười mấy giây, cuối cùng giơ tay lên, đầu ngón tay gõ gõ trên bàn phím, gửi một tin nhắn đến bác sĩ tư nhân của mình.

[Xin hỏi bác sĩ, phẫu thuật lấy trứng, có thể xảy ra trong tình huống mà người trong cuộc không biết hay không?]

Bên kia Line Chat, bác sĩ Film nhanh chóng trả lời.

[Cơ bản không có khả năng này.]

[Trừ phi, người trong cuộc bị bao vây trong trạng thái hôn mê kéo dài.]

[Nhưng trong tình huống này, nếu phẫu thuật lấy trứng, thì sẽ được xem là phạm pháp]

[Bình thường, sẽ không có bác sĩ nào vi phạm y đức của mình để làm phẫu thuật lấy trứng cả]

Freen nhìn bốn tin nhắn trên giao diện trò chuyện, bất giác, tay chân cô lạnh buốt.

Ký ức quay trở về năm năm trước, cô cơ hồ có thể xác định, Becky căn bản không có khả năng nhân lúc cô không biết mà lấy đi trứng của minh.

Suy đoán này của Sam, tựa hồ cũng không thể căn cứ vào.

Kết quả như trong dự tính, nhưng trái tim cô vẫn không thể kìm chế được.

Cô không tiếp tục hỏi nữa, cảm ơn bác sĩ rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Màn hình máy tính vẫn còn sáng, nhưng độ sáng không cao lắm.

Freen mím môi, trong thần sắc lộ ra một chút thống khổ cùng mất mát.

Hơn nửa giờ trôi qua, cô mới buông lỏng bàn tay ra, nương theo ánh sáng yếu ớt của máy tính, nhìn cái túi nhỏ màu trắng trong tay.

Trong túi nhỏ này, chứa vài sợi tóc màu vàng nhạt.

Là tóc của Yuki.

Chân tướng, càng lúc càng trở nên khó hiểu.

***

Lúc Becky mở mắt, trong phòng là một mảnh tối tăm.

Ý thức của cô có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chiếc giường cô đang nằm, vốn không phải là chiếc giường gỗ ở nhà.

Về chuyện trước khi ngất xỉu, cô chỉ nhớ Freen đã đồng ý với mình sẽ không đến bệnh viện, còn lại, liền hoàn toàn không nhớ.

Freen...

Nghĩ đến Freen, cô lại nhớ tới bức ảnh bị mất kia.

Trong nháy mắt, trong lòng liền có chút bối rối.

Tinh thần cô căng thẳng đến mức cô không hề nhận ra rằng có người đang đi đến bên giường.

Mãi cho đến khi có một bàn tay đưa lên trán cô nhẹ nhàng vuốt ve, trái tim cô mới dần bình tĩnh lại.

Đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, lại một lần nữa sáng lên.

Becky mở to hai mắt, thấy được Freen đang đứng trước mặt mình.

Cô còn chưa kịp mở miệng, bàn tay lạnh lẽo trên trán đã buông lỏng ra.

"Đầu còn choáng không?".

Thanh âm rất nhẹ nhàng, làm cho người ta thả lỏng.

Becky lắc đầu, đôi môi vẫn hơi khép lại.

Bộ dáng ngoan ngoãn không khác Yuki là mấy.

Trái tim Freen vô cớ thắt lại.

Hai chân kìm lòng không được liền đi về phía trước một bước.

"Đói bụng không?".

Becky vẫn lắc đầu.

Cách lần ăn cơm trước, là mười một tiếng.

Freen đoán được cô sẽ lắc đầu, mí mắt rũ xuống, tiếp tục hỏi.

"Có muốn gặp Yuki không?".

Nghe thấy tên của con gái, biểu tình đần độn của Becky cũng có chút biến hoá.

Hai cánh môi mềm mại màu hồng nhạt kia, rốt cuộc cũng buông lỏng ra.

"Con bé tan học rồi sao?".

Rèm phòng cùng với cửa đã được đóng kín, nếu không bật đèn, bốn phía là bóng tối triệt để.

Becky cũng không biết rõ thời gian, chỉ cho rằng mình vừa ngủ được một tiếng.

Giọng nói cũng rất nhỏ, rất nhẹ, lúc âm thanh truyền đến lỗ tai của Freen, giống như một sợi lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào tai.

Rất mềm, cũng rất ngứa.

Tính cả trái tim của Freen, cũng đã rơi vào say mê.

Ánh đèn màu vàng ấm áp, dễ dàng tạo ra một bầu không khí mập mờ.

Freen không chịu nổi Becky dùng ánh mắt này nhìn mình, và dùng tông giọng này nói chuyện với mình.

Cô cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình dường như lại cháy lên.

So với lúc Becky khoả thân hôn mê, cùng với Becky đang tỉnh táo mà mặc váy ngủ. Hấp dẫn đối với cô rõ ràng lớn hơn.

Cô rũ mắt, không tiếp tục nhìn khuôn mặt trắng nõn, thanh tú kia nữa.

Chỉ dùng một chút ý chí còn sót lại cuối cùng, bình tĩnh nói ra câu tiếp theo.

"Bây giờ là 11 giờ rưỡi tối".

"Con bé đang ở phòng bên cạnh, đã ngủ rồi".

"Em ăn chút gì đi, tôi sẽ ôm con bé qua đây".

Becky không ngờ, mới đó mà đã 11 giờ rưỡi.

Becky ngẩn người, sau khi phục hồi tinh thần, ngoan ngoãn gật đầu.

Đèn lớn rất nhanh được bật lên.

Freen gọi điện thoại, lập tức có nhân viên đưa cháo và thức ăn nóng hổi tới.

Becky bước xuống đất, mới phát hiện trên người là chiếc váy ngủ màu trắng mặc ở nhà.

Mà nội y phía bên trên, đã sớm biến mất.

Freen đang ngồi trước bàn, khi Becky ngẩng đầu lên, cô chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt thanh tú và không tì vết.

Lạnh lùng như vậy, quyến rũ như vậy.

So với năm năm trước, có hương vị trưởng thành hơn một chút, càng thêm mê người.

Cô chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng liền có chút khô nóng.

Nghĩ đến thân thể của mình trong lúc hôn mê đã sớm bị Freen nhìn thấy, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Còn chưa đi tới bên cạnh bàn, bước chân đã rẻ vào phòng vệ sinh.

Khuôn mặt trong gương đỏ bừng, dù biết rõ gương mặt trong gương là của mình, nhưng cô lại không dám nhìn.

Cuối cùng bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, kéo váy ngủ lên, khi cúi đầu xuống, cô mới phát hiện quần lót đang mặc không phải chiếc quần lót mặc ban ngày, mà là chiếc quần lót ren nữ màu đen mới toanh.

Hiển nhiên, đây là của Freen.

Chưa đầy nửa giây, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi nóng.

Cô đứng trước nhà vệ sinh gần mười phút, những ngón tay vẫn nắm chặt vạt váy ngủ mà không cử động.

Ngay cả Freen ở ngoài cũng nghĩ rằng cô ngất xỉu ở trong, nên tiến lên gõ cửa.

"Làm gì mà lâu thế?".

Âm thanh bất ngờ làm Becky giật mình.

"Gần xong rồi".

Qua một cánh cửa, cô nhìn thấy bóng dáng Freen vẫn còn ở ngoài cửa, hai chân thon dài thẳng tắp đứng thẳng, mái tóc xoăn dài xoã ra, xoã xuống sau gáy, hai cánh tay buông thõng bên hông, từ sau lưng nhìn phá lệ mê người.

Mỗi chi tiết khi nhìn thấy về Freen, đều làm cho cô cảm thấy thẹn thùng.

Thật muốn khóc.

Thật ngại ngùng.

Đúng lúc đỏ mặt quẫn bách, cô gái ngoài cửa bỗng nhiên rời đi.

Lúc đến lúc đi đều không có tiếng động.

Trái tim Becky lúc này mới thả lỏng.

Cô không dám ở lại lâu nữa, sau khi rửa tay sạch sẽ rồi lập tức ngồi xuống bàn.

Cháo và thức ăn đã ở ngay trước mắt.

Freen ngồi đối diện, bầu không khí luôn có chút không ổn.

Becky cúi đầu, cầm lấy muỗng, múc nửa muỗng cháo vào miệng.

Cô cảm giác được ánh mắt của Freen đang dừng trên người cô, không phải loại ánh mắt áp bức mà cô luôn sợ hãi, mà là ánh mắt bình tĩnh và thăm dò.

Thật giống như, Freen có lời muốn hỏi nhưng không biết vì lý do gì, từ đầu tới cuối vẫn không có mở miệng, chỉ để cho mình rơi vào trạng thái hoang mang.

Becky không dám ngẩng đầu, chỉ có thể giả vờ như chưa thấy gì.

Vài phút trôi qua, ánh mắt lạnh lùng kia mới biến mất.

Freen cũng từ chỗ ngồi đứng lên.

"Quần áo ở trong phòng tắm, tôi còn chưa bỏ vào máy giặt".

Vừa dứt lời, người liền trực tiếp đi vào phòng tắm.

Chỉ trong chớp mắt, trong phòng cũng chỉ còn lại một mình Becky.

Freen không có ở đây, tốc độ ăn cơm của cô nhanh hơn rất nhiều.

Không đến mười phút, đã đem chén cháo ăn sạch.

Nhớ tới Yuki đang ở sát vách, cô không khỏi muốn đi thăm con gái.

Do dự một chút, cũng vào phòng tắm, định tìm Freen xin mượn thẻ phòng.

Chỉ là, cô làm sao cũng không nghĩ tới, sẽ ở cửa nhìn thấy một màn như vậy.

Freen ngồi xổm bên cạnh máy giặt, trước người đặt một cái thau tròn, ngâm trong thau là hai chiếc quần lót cô đã thay, không thể giặt bằng máy.

Sau ba năm kết hôn, Freen - người chưa bao giờ giặt quần áo, bây giờ lại đang giặt đồ lót cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro