Chương 2: Vòng Tay Ấm Áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Họ tìm một góc yên tĩnh bên ngoài khuôn viên bữa tiệc, nơi ánh đèn không còn chói mắt và tiếng ồn cũng lắng lại. Becky đứng bên cạnh Freen, ánh mắt vẫn đầy quyết đoán, trong khi Freen vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác choáng váng sau những gì vừa xảy ra.

"Chị ổn chứ?" Becky hỏi, giọng điệu bỗng trở nên dịu dàng hơn. "Họ không đáng để chị phải bận tâm."

Freen quay sang nhìn Becky, sự lạnh lùng trong đôi mắt cô khiến chị cảm thấy một sự ấm áp lạ thường. "Tôi... không biết phải nói gì," chị thừa nhận. "Tôi quen với việc bị coi thường, nhưng chưa bao giờ ai đứng lên bênh vực tôi như vậy."

Becky khẽ nhếch môi, nụ cười tỏa sáng làm bừng sáng cả không gian xung quanh. "Chị không cần phải cảm ơn tôi. Đó là điều hiển nhiên. Không ai có quyền làm tổn thương người khác."

Lần đầu tiên trong một thời gian dài, Freen cảm thấy như mình không còn cô đơn. Cảm giác được bảo vệ từ Becky mang lại cho chị một sức mạnh mới, khiến chị quyết tâm không để ai có thể chà đạp lên mình nữa.

"Cảm ơn... vì đã giúp tôi," Freen nói, giọng chị trở nên mạnh mẽ hơn. "Tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng thêm nữa."

"Chị không cần phải chịu đựng," Becky đáp, ánh mắt đanh lại một lần nữa. "Tôi sẽ không để bất kỳ ai làm chị tổn thương. Đừng quên, chúng ta có thể tự bảo vệ chính mình."

Từng từ từng chữ như thấm sâu vào lòng Freen, khắc ghi một cảm xúc mới lạ mà chị chưa từng cảm nhận. "Nhưng tại sao cô lại giúp tôi?" chị hỏi, nỗi nghi ngờ lấp lánh trong mắt.

Becky hơi chần chừ, như thể tìm kiếm những từ ngữ chính xác để diễn đạt. "Tôi không thích bất công," cô nói cuối cùng. "Tôi cũng từng bị chà đạp bởi những người xung quanh. Vì vậy, tôi hiểu cảm giác của chị."

Một khoảng lặng bao trùm giữa họ, nơi mà chỉ có tiếng thở và nhịp tim đang đập. Becky tiến gần hơn, khoảng cách giữa họ trở nên gần gũi, tạo nên một cảm giác ấm áp bất ngờ.

"Chị có muốn cùng tôi đi ăn gì đó không?" Becky đề nghị, giọng nói lấp lánh sự phấn khởi. "Tôi biết một quán gần đây có món ăn tuyệt ngon."

Freen ngẩng lên, bất ngờ trước lời mời. "Tôi không muốn làm phiền cô."

"Chị không phiền gì cả," Becky kiên quyết. "Đến đi, tôi muốn biết thêm về chị."

Và như thế, hai người cùng nhau rời khỏi bữa tiệc, bước vào đêm tối với những câu chuyện mới và cảm xúc đầy hứa hẹn. Trong khoảnh khắc ấy, Freen nhận ra rằng cuộc sống của chị đang dần thay đổi. Có thể, Becky chính là ánh sáng mà chị tìm kiếm bấy lâu.

Quán ăn nhỏ nằm trong một con hẻm yên tĩnh, xa rời tiếng ồn ào của bữa tiệc. Becky dẫn Freen vào trong, không khí ấm áp và mùi thơm của món ăn lan tỏa khắp không gian, khiến Freen cảm thấy thư giãn hơn rất nhiều.

Họ chọn một bàn ở góc khuất, nơi ánh đèn vàng dịu dàng tạo nên bầu không khí gần gũi. Becky gọi món ăn một cách tự tin, trong khi Freen chỉ biết nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.

"Chị không ăn gì à?" Becky hỏi, nhìn Freen với sự quan tâm.

"Tôi chỉ... chưa nghĩ đến," Freen đáp, vẫn còn chút e dè.

Becky gật đầu, đôi mắt cô chăm chú quan sát biểu cảm của Freen. "Không sao. Khi nào chị sẵn sàng, chúng ta có thể nói về bất kỳ điều gì."

Freen cảm thấy có gì đó nhẹ nhõm trong lòng. Sự chủ động của Becky khiến chị dần mở lòng hơn. "Cô có nhiều bạn không?" chị hỏi, muốn tìm hiểu thêm về người con gái mạnh mẽ trước mặt mình.

Becky cười nhẹ. "Không nhiều lắm. Tôi thích giữ mối quan hệ đơn giản và chân thành. Những người bạn thực sự rất khó tìm."

"Tôi cũng vậy," Freen thừa nhận. "Gia đình tôi... họ chỉ quan tâm đến em gái tôi thôi. Tôi cảm thấy như một cái bóng."

Becky khẽ nhíu mày, không thể giấu nổi sự đồng cảm. "Gia đình có thể rất phức tạp. Nhưng chị không phải là một cái bóng. Chị là một người có giá trị và đáng được tôn trọng."

Lời nói của Becky như một dòng nước ấm xua tan nỗi cô đơn trong Freen. Chị hít một hơi sâu, cố gắng tìm kiếm can đảm để mở lòng hơn. "Cảm ơn vì những lời này. Tôi... chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây."

Sau khi đồ ăn được phục vụ, không khí giữa họ dần trở nên thoải mái hơn. Becky ăn rất tự nhiên, thường xuyên ngẩng lên nhìn Freen, tạo ra một cảm giác như họ đã biết nhau từ lâu.

"Chị có thích ăn món này không?" Becky hỏi khi gắp một miếng thịt đưa lên miệng.

"Tôi chưa bao giờ thử trước đây," Freen đáp, nhưng nụ cười trên môi khiến Becky cảm thấy hài lòng. "Nhưng nó ngon hơn tôi tưởng."

Cả hai cùng nhau thưởng thức món ăn, không khí dần trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ. Becky kể cho Freen nghe về những chuyến du lịch của mình, về những lần gặp gỡ thú vị và cả những kỷ niệm khó quên.

Freen lắng nghe, nụ cười từ từ nở trên môi. "Cô có vẻ là một người dũng cảm," chị nói, sự ngưỡng mộ hiện rõ trong giọng nói.

"Chỉ là một cách sống thôi," Becky trả lời khi ánh mắt cô sáng lên. "Tôi không muốn bị ràng buộc bởi những điều mà người khác mong đợi. Tôi sống vì chính mình."

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, Freen không khỏi suy nghĩ về những gì Becky vừa nói. Chị ước mình có thể sống tự do như cô, không bị gò bó trong những quy tắc và kỳ vọng của gia đình.

"Chị cũng có thể làm vậy," Becky bỗng nói, như thể đọc được suy nghĩ trong lòng Freen. "Hãy dũng cảm sống cho chính mình. Đừng để ai quyết định giá trị của chị."

Cảm giác ngọt ngào và ấm áp lại trào dâng trong lòng Freen. Chị mỉm cười, và ngay lúc đó, Freen biết rằng cuộc sống của chị đã thực sự thay đổi từ khoảnh khắc Becky xuất hiện.

"Cảm ơn cô," Freen nói, giọng có phần nghẹn ngào. "Cảm ơn vì đã giúp tôi thấy rõ bản thân mình hơn."

Cuộc trò chuyện của họ kéo dài trong đêm, với những tiếng cười và những câu chuyện chia sẻ. Mỗi khoảnh khắc đều trở nên quý giá, hứa hẹn cho một mối liên kết mới giữa hai người.

Khi trời đã khuya, Becky đứng dậy, vươn vai và nhìn Freen. "Tôi sẽ đưa chị về nhé? Chị không thể để những kẻ tầm thường làm phiền mình thêm nữa."

Freen gật đầu, tim chị đập nhanh hơn khi bước ra ngoài cùng Becky. Ánh đèn lấp lánh trong đêm như phản chiếu những cảm xúc đang dâng trào trong lòng chị. Họ đã bắt đầu một hành trình mới, không chỉ trong cuộc sống mà còn trong tình cảm.

Khi bước ra khỏi quán ăn, không khí đêm mát mẻ làm Freen cảm thấy thư giãn hơn. Những vì sao lấp lánh trên bầu trời như chứng kiến khoảnh khắc đặc biệt này. Becky và Freen cùng nhau đi bộ về hướng bãi đậu xe, những tiếng cười và câu chuyện vẫn vang vọng xung quanh.

"Chị biết không," Becky nói, ánh mắt sáng lên dưới ánh đèn đường. "Tôi không thường xuyên đến những bữa tiệc hay gặp gỡ mọi người như vậy. Thực sự, hôm nay là một ngoại lệ."

Freen nhìn Becky với sự ngạc nhiên. "Thật sao? Tôi cứ tưởng cô là người rất xã giao."

Becky khẽ cười, lắc đầu. "Đôi khi, tôi chỉ muốn ở một mình. Tôi không thích những cuộc trò chuyện nông cạn hay những kẻ giả tạo."

"Vậy tại sao cô lại đến bữa tiệc đó?" Freen hỏi, sự tò mò trong ánh mắt.

"Tôi đi để ủng hộ một người bạn. Nhưng thực sự, tôi không muốn ở lại lâu," Becky đáp, giọng nói có chút châm biếm. "Cho đến khi thấy chị. Chị đã khiến tôi thay đổi quyết định."

Câu nói đó khiến Freen đỏ mặt. Chị không thể ngờ rằng sự xuất hiện của mình lại có thể ảnh hưởng đến Becky. "Tôi... không biết mình đã làm gì," chị nói, giọng có phần ngại ngùng.

"Chị không cần phải làm gì cả," Becky đáp, ánh mắt cô sáng rực. "Chỉ cần là chính mình thôi."

Khi họ đến bãi đậu xe, Freen nhận ra rằng chiếc xe của Becky rất sang trọng, một chiếc coupe thể thao màu đen bóng loáng. Becky mở cửa xe, mời Freen ngồi vào bên trong.

"Chị có muốn nghe nhạc không?" Becky hỏi, vừa khởi động xe.

"Ừm, được thôi," Freen đáp, cảm thấy hồi hộp khi ngồi trong chiếc xe đắt tiền. Không gian trong xe vừa ấm áp vừa gần gũi, và Freen cảm thấy như mình đang ở trong một thế giới hoàn toàn khác.

Becky bật nhạc, những giai điệu nhẹ nhàng bắt đầu phát lên, lấp đầy không khí bên trong xe. "Chị thích thể loại nhạc nào?" Becky hỏi, nhìn Freen với sự chăm chú.

"Tôi thích nhạc pop, nhưng cũng thích những bản ballad nhẹ nhàng," Freen trả lời. "Còn cô?"

"Tôi thích những bản nhạc có ý nghĩa, có thể chạm đến cảm xúc của người nghe," Becky nói, sự nghiêm túc hiện rõ trong ánh mắt. "Âm nhạc là một cách tuyệt vời để thể hiện bản thân."

Trên đường đi, cả hai cùng chia sẻ những sở thích, câu chuyện cá nhân và cả những ước mơ trong tương lai. Freen cảm thấy như những bức tường mà chị đã xây dựng quanh mình đang dần bị xóa bỏ, nhường chỗ cho một tình bạn đầy hứa hẹn.

Khi họ đến gần nhà của Freen, ánh đèn từ những căn hộ xung quanh chiếu sáng như những vì sao trên mặt đất. Becky dừng xe lại, nhìn Freen với ánh mắt chăm chú. "Hôm nay thật tuyệt, phải không?"

"Rất tuyệt," Freen nói, nụ cười nở trên môi. "Cảm ơn cô vì đã... ủng hộ tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây."

"Chị xứng đáng với điều đó," Becky trả lời, sự chân thành hiện rõ trong giọng nói. "Hãy nhớ rằng, chị không đơn độc."

Freen cảm thấy tim mình đập nhanh khi nhìn vào đôi mắt của Becky. Có điều gì đó trong ánh nhìn ấy khiến chị không thể rời mắt. "Cô... có muốn gặp lại không?" chị hỏi, sự hồi hộp hiện rõ trên gương mặt.

Becky gật đầu, một nụ cười ấm áp xuất hiện trên môi. "Chắc chắn rồi. Chúng ta có thể đi ăn hoặc làm gì đó thú vị khác."

"Vậy thì... thứ bảy tới nhé?" Freen đề xuất, lòng tràn đầy hy vọng.

"Thứ bảy tới, tôi sẽ chờ," Becky khẳng định, và ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc dài, như thể họ đang hiểu nhau mà không cần phải nói thêm lời nào.

Khi Freen mở cửa xe, một làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương vị của những điều mới mẻ. "Tạm biệt, Becky," chị nói, không giấu nổi sự phấn khích.

"Tạm biệt, Freen. Hãy giữ vững tinh thần nhé," Becky đáp, nụ cười vẫn hiện trên môi.

Khi Freen bước vào nhà, cảm giác ấm áp và an toàn bao trùm lấy chị. Chị biết rằng cuộc sống của mình đã bắt đầu thay đổi từ khi Becky xuất hiện. Mọi thứ không còn giống như trước nữa.

Ngày thứ bảy đến rất nhanh, và Freen cảm thấy hồi hộp hơn bao giờ hết. Chị đã chọn một bộ đồ vừa phải, không quá cầu kỳ nhưng vẫn tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của mình. Áo blouse trắng kết hợp với chân váy đen tạo nên một phong cách thanh lịch mà vẫn trẻ trung.

Khi đến địa điểm hẹn, Freen nhìn quanh, lòng tràn đầy hồi hộp. Và rồi, ánh mắt chị sáng lên khi nhìn thấy Becky bước vào quán ăn. Cô diện một chiếc váy ôm màu xanh navy, tôn lên thân hình thon thả và quyến rũ của mình. Nụ cười tỏa sáng của cô làm bừng sáng cả không gian.

"Chị đẹp lắm," Becky nói khi thấy Freen, ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ.

"Cảm ơn, cô cũng vậy," Freen đáp, cảm giác tự tin dần dần tăng lên.

Họ ngồi xuống và bắt đầu cuộc trò chuyện như những người bạn thân thiết. Becky kể về những điều thú vị trong cuộc sống của mình, từ việc học tập đến những sở thích riêng. Freen cảm thấy hào hứng khi lắng nghe, những cảm xúc chưa từng có xuất hiện trong lòng chị.

Trong khi cuộc trò chuyện tiếp diễn, Becky bỗng nhiên nghiêm túc lại. "Freen, có điều tôi muốn nói với chị."

"Hả?" Freen hỏi, lo lắng một chút khi thấy sự thay đổi trong sắc thái của Becky.

"Tôi biết chúng ta chỉ mới gặp nhau không lâu, nhưng tôi cảm thấy có một kết nối đặc biệt giữa chúng ta. Tôi muốn chị biết rằng tôi luôn ở đây để ủng hộ chị, không chỉ trong những lúc khó khăn mà còn trong cả những điều tuyệt vời nữa," Becky nói, ánh mắt kiên định.

Tim Freen đập mạnh, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng chị. "Tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi... không thể lý giải tại sao, nhưng tôi cảm thấy an toàn khi ở bên cô."

"Nếu chị cần bất kỳ điều gì, đừng ngần ngại chia sẻ với tôi," Becky khẳng định, nắm lấy tay Freen trong giây lát trước khi buông ra, tạo nên một làn sóng cảm xúc mạnh mẽ.

Cuộc gặp gỡ trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết, và Freen biết rằng mối quan hệ này có thể dẫn đến một chương mới trong cuộc đời chị. Họ đã cùng nhau vượt qua những nỗi sợ hãi, và giờ đây, họ đang dần dần bước vào thế giới của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro