chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Côi nghe xong, há hốc mồm một lúc lâu, líu hết cả lưỡi: "Chân Ý, cậu, Chân Ý, mình, trời ạ, mình thật sự không ngờ cậu lại to gan như vậy, không biết xấu hổ như vậy."

"..."

Chân Ý giơ chân đạp bay cô.

Sau lúc ồn ào, lại hơi bồi hồi, nói: "Bởi vì thích nên cảm thấy rất đáng, đâu suy nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ nghĩ lại, tớ không hề hối hận, cũng không thấy mất thể diện, ngược lại rất vui vẻ. Thật ra khoảng thời gian ấy rất quý giá."

Tư Côi không hỏi tại sao lại chia tay, chỉ nói: "Bây giờ thì sao, có theo đuổi nữa không?"

"Thôi rồi." Chân Ý trả lời quả quyết.

Cô không hề thích trò giành giật với phụ nữ.

Tư Côi chỉ coi như Chân Ý hết tình cảm với anh chàng đó, cảm thán: "Một câu hỏi cuối cùng."

"Gì?"

"Hai người đã lên giường chưa?"

"..."

Chân Ý liếc nhìn cô bạn với vẻ sâu xa.

Thật ra, sau khi hai người yêu nhau đã làm rất nhiều việc.

Có điều, nắm tay và ôm đều là cô thừa dịp anh không đề phòng mà tập kích bất ngờ, nụ hôn đầu cũng do cô bày trò lừa gạt... A, còn lần đó nữa, mùa hè nóng nực, cô ép anh trốn vào tủ quần áo chật hẹp, tối om lại ngột ngạt...

Chân Ý nhếch mày: "Tóm lại, bất kể anh ấy yêu ai, chắc chắn anh ấy vẫn nhớ đến mình."

"Thôi đi, lại bắt đầu lên cơn tự sướng vô địch vũ trụ của cậu rồi đấy."

"Nói cứ như mới quen mình ý." Chân Ý hất cằm, "Từ tự sướng này ra đời vì mình đấy."

Bất tri bất giác, rất nhiều chuyện hiện về. Có thời gian, Ngôn Cách luôn mang theo sô-cô-la, cô tưởng anh thích, bỗng dưng lên cơn ghen vô lý.

Cô cản đường anh, lên cơn: "Anh thích sô-cô-la như vậy, sao lại không ăn em? Em rất ngon mà!"

"Cậu..." Anh nhíu mày, hơi mím môi, nói, "Tôi thật sự muốn bịt mắt mình."

Khi đó chưa có từ "không dám nhìn thẳng".

"Em bịt mắt giúp anh." Cô hưng phấn nhảy lên, hôn lên đôi mắt tuyệt đẹp ấy...

Tư Côi nghe vậy, không biết phải nói sao: "Chân, thì ra bây giờ da mặt cậu đã mỏng hơn thời thiếu nữ rất nhiều rồi."

Chân Ý cười ha ha.

Chợt thấy Tư Côi đứng lên, chỉ tay về phía sau: "Kiểm sát Doãn, ở đó!"

Kiểm sát Doãn? Chẳng lẽ là?

Chân Ý quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai mặc thường phục, không mặc Âu phục phẳng phiu như lúc trên tòa án, cởi bỏ sự sắc bén thường ngày, mang vẻ thoải mái tản mạn. Anh vốn là đại luật sư số một số hai trong nước, bởi vì tài hoa xuất chúng, nhiều lần được viện kiểm sát mời đứng ra công tố, về sau trở thành kiểm sát viên. Thêm vào diện mạo điển trai, phong thái hơn người, rất nhiều nữ luật sư coi anh là nam thần.

Nhà nam thần rất giàu, tốt nghiệp liền mở văn phòng làm sếp, nhưng anh không phải tên phá gia thêu hoa lên bồn cầu, trái lại còn miệt mài chăm chỉ, đầy tiềm lực và hứa hẹn. Anh ta chuyên tâm đến sự nghiệp, không rảnh lo nghĩ cuộc sống riêng tư, mấy năm ngắn ngủi đã bước chân vào hàng ngũ đại luật sư, về sau nhờ cậy công việc luật sư này mà chìm vào vũng nước đục, trở thành kiểm sát viên!

Trong vụ Lâm Tử Dực, anh chính là công tố viên của bên khống.

Chân Ý rất thân quen với vị nam thần này, không phải chỉ vì hồi làm luật sư thực tập, cô ôm bản ghi chép lên tòa án dự thính màn biện luận của anh, coi anh là thần tượng;

Còn bởi vì.....

"Học trưởng Doãn Đạc!" Cô chạy vọt tới, khom lưng cúi người chào.

Đúng vậy. Họ học cùng trường trung học.

Cấp bậc trong trường trung học rất rõ ràng, học sinh cấp dưới phải khom lưng chào học sinh cấp trên. Khi đó Chân Ý không quan tâm, thẳng người gọi tên; bây giờ lại vô cùng lễ phép, bởi vì thật lòng bội phục.

Nói đến đây, nếu không gặp Ngôn Cách, chắc hẳn Chân Ý sẽ thèm thuồng nhan sắc của anh.

Doãn Đạc đứng lại, cúi đầu nhìn cô:

"Chân Ý." Giọng anh rất quyến rũ, tựa như người sống bằng việc nói năng, vô cùng êm tai.

"Học trưởng vẫn nhớ em ạ?" Cô hốt hoảng. Đối với phái nữ mà nói, có thể được hot boy hồi trung học mười năm trước nhớ mặt, là vinh hạnh lớn lao biết nhường nào.

"Sao không nhớ được chứ?" Doãn Đạc mỉm cười, khuôn mặt tươi rói.

#

Lúc anh lên lớp mười một, nhà trường bị náo loạn bởi một cô bé học lớp tám thuộc khối cấp hai. Ấy vậy mà màn náo loạn ấy kéo dài tận ba năm.

Mà hai năm trung học cuối cùng trong đời anh, luôn nhìn thấy một cô học trò nhỏ rực rỡ, như đóa hoa hồ điệp, như chim đỗ quyên, chốc chốc nhảy múa, lát lát lại đánh ghi-ta. Anh không biết cô nghĩ đâu ra lắm chiêu như vậy.

Có lần anh vội vã vào trường thì chạm mặt cô. Cô bé ấy xông tới đưa cho anh một tờ rơi, nhoẻn miệng cười, rực rỡ tựa đóa hướng dương. Anh sửng sốt, vậy mà cô đã xoay người rải truyền đơn cho người khác rồi.

Anh liếc nhìn, tờ rơi vẽ nhân vật hoạt hình dễ thương, một bà mo và hai đứa trẻ kiểu chibi, một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo màu sắc rực rỡ: Thầy giám thị cấm tớ yêu đương, xin mọi người bỏ phiếu ủng hộ tớ cùng Ngôn Cách! Hulala!

Nói như cô đã theo đuổi được cậu nhóc ấy vậy.

Sau khi lên đại học, thỉnh thoảng anh gọi điện cho đàn em, lơ đãng hỏi: "Cô bé tên Chân Ý kia thế nào rồi?"

"Vẫn theo đuổi ạ! Tuần trước bạn ấy vẽ linh tinh lên tường phòng học, miêu tả cuộc sống hạnh phúc sau khi kết hôn của bạn ấy với Ngôn Cách. Mọi người cầm điện thoại thi nhau chụp, đám trường khác cũng bùng học tới hóng chuyện. Khà khà, hot lắm. Nhưng bạn ấy bị giám thị với chủ nhiệm mắng xối xả, không được lên lớp mà phải đi sơn tường. Dễ thương chết đi được."

Anh dở khóc dở cười; bất tri bất giác, mọi người nhắc tới cô sẽ cảm thấy thoải mái. Thời gian trung học nhàm chán buồn khổ có một người như thế, cho dù không phải vì bạn, cũng mang đến cho bạn rất nhiều sắc thái.

#

Nghe Doãn Đạc nói vậy, Chân Ý rất tự giác: "A, em làm nhiều chuyện mất mặt như vậy, bây giờ không nhớ nổi nữa." Nhưng nụ cười lại không hề mang vẻ xấu hổ.

"Đâu có. Hay lắm mà." Doãn Đạc an ủi bằng lời ngắn gọn, còn định nói gì nữa nhưng Chân Ý mở miệng trước: "Lần này tiếc quá, cứ tưởng có thể so tài với học trưởng trên tòa, nhưng hình như không còn cơ hội nữa."

Vẻ tự tin và độc lập lúc nói chuyện ấy không hề thua phong thái của kiểm sát viên hàng đầu, luôn khiêu chiến vấn đề khó khăn nhất, to gan mà kì vọng, mà nghênh chiến.

Cô gái như thế mà phải theo đuổi một cậu học sinh mất ba năm ư?

Doãn Đạc nói: "Nhưng hình như mọi chuyện chưa kết thúc đâu."

"Chưa kết thúc?" Chân Ý lấy làm lạ, nhìn Tư Côi.

Tư Côi nghiêm túc hẳn lên: "Có thay đổi bất ngờ. Tác Lỗi vốn là người bị tình nghi số một, bên cảnh sát đã đưa giấy truy nã rồi. Kết quả anh ta chạy tới sở cảnh sát."

"Tự thú hả?"

"Không, anh ta nói chạy trốn là bởi vì sợ, muốn đi tìm Đường Vũ. Về sau lại lo cảnh sát nghi ngờ, nên mới đến giải thích. Anh ta không biết gì về vụ giết người cả."

"Nói thế mà các cậu cũng tin ư?"

"Chịu thôi. Lời khai của Đường Vũ không thể định tội Tác Lỗi." Lúc nói tới công việc, Doãn Đạc thu lại nụ cười, lại càng điển trai hơn nữa

Chân Ý: "Lời khai của Đường Vũ không có tác dụng gì sao?"

"Cô ta nói đến Ecstasy để lấy rượu kém chất lượng bán với giá cao. Thuốc kích dục là để dùng với Tác Lỗi. Về phần hiện trường vụ án, cô ta không đi qua nên không biết có phải Tác Lỗi giết người hay không." Tư Côi day trán, "Tác Lỗi chạy còn tốt, lúc đầu còn lấy cớ là nghi phạm bỏ trốn; anh ta trở lại mới bực. Người chết là Lâm Tử Dực, mấy sếp ép bọn tớ sắp điên rồi."

Doãn Đạc trầm giọng nói: "Bọn anh đã điều tra các mối quan hệ của Tác Lỗi và Lâm Tử Dực, không liên quan tới nhau. Đúng là Tác Lỗi chạy trốn rất đáng ngờ, nhưng trên lý luận mà nói, anh ta không có động cơ giết người."

Không có động cơ giết người?

Chân Ý kinh ngạc, "Thế sao lúc em chất vấn, anh ta không phản bác?"

"Anh ta nói tưởng là Đường Vũ, sợ nói bậy gây phiền toái cho cô ấy."

"Sao... có thể?"

Doãn Đạc nói: "Cho nên, Chân Ý, mặc dù nói như vậy không đúng, nhưng, em biết hung thủ là ai không?"

Chân Ý sửng sốt, lắc đầu: "Em không biết ạ."

"Xem ra, có thể chuyển thành vụ án chưa giải quyết rồi." Anh vô cùng tiếc nuối. Vụ án chưa giải quyết thế này luôn khiến kiểm sát viên canh cánh trong lòng.

Lúc này điện thoại Chân Ý đổ chuông, Tống Y hẹn cô đi ký hợp đồng. Chân Ý xin số điện thoại của Doãn Đạc rồi mới rời đi.

Trên đường càng nghĩ càng thấy không thích hợp:

Vụ án này quá kỳ lạ. Nghi phạm nào cũng có chỗ bất thường, nhưng luôn bởi vì có một kẻ tình nghi khác đột ngột xuất hiện mà thoát khỏi liên can, tựa như một vòng tròn.

Cảnh sát tập trung chú ý tới Ecstasy. Họ không thể nào vứt các loại thảm dính máu, nhất định đã giặt, nhưng giặt rồi vẫn có thể tìm ra vết máu. Nhưng vì sao vẫn tìm không được...

Khoan đã!

Cô sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức nhắn tin cho Tư Côi: Có lẽ phòng 31 không phải là hiện trường gây án.

#

Nhà của Tống Y ở một khu dân cư xa hoa, trang hoàng đẹp đẽ.

Bệnh nghề nghiệp nổi lên, Chân Ý nhìn xung quanh, phòng khách sạch sẽ, sắp xếp đâu ra đấy. Trên tường treo bức tranh hiện đại đen trắng kì quặc, như một bóng người màu đen, mở to hai mắt thét lên vô cùng khiếp đảm.

Vừa liếc mắc đã giật mình, cũng... thật quen thuộc.

Tống Y ở nhà một mình, mặc bộ đồ thể thao bó sát màu đỏ, đẹp xinh vô cùng.

Chân Ý kinh ngạc: "Tháo bột sớm thế? Không ảnh hưởng chứ?"

"Tôi sẽ cẩn thận. Cô ngồi đi, tôi đi pha trà." Cô ta khách sáo đến bất ngờ.

Trên bàn trà đặt tập kịch bản, Chân Ý tiện tay mở ra.

Tống Y rất xuất sắc, dù là kiểu nhân vật nào đi nữa thì cô vẫn có thể khống chế thành thạo. Có lẽ là thiên bẩm.

Đọc một lúc, Chân Ý cảm thấy hình như mình thấy lời kịch ở đâu đó rồi, nhưng không thể nghĩ ra nổi.

Quay lại nhìn bìa, cô tìm kịch bản đã xem ở bệnh viện mấy hôm trước. Nhưng không có lời thoại của luật sư, cũng không có đoạn hội thoại cô nghe thấy ở cửa phòng bệnh ngày hôm đó.

Tống Y bưng trà lên, cầm hợp đồng: "Xin lỗi, làm cô phải đến đây một chuyến."

Thái độ hữu nghị này làm Chân Ý không quen: "Không có, vừa lúc có việc tìm cô."

"Việc gì thế?"

"Muốn hỏi tận mặt. Tống Y, cô nhìn thấy hung thủ thật sao?"

"Tại sao lại hỏi thế?"

"Cứ trả lời tôi đã. Hung thủ thật sự là phụ nữ sao?"

"Đúng." Cô đứng phắt dậy, nhìn từ trên cao, "Cô lại nghi ngờ tôi?"

"Tôi chỉ cho rằng trước khi Lâm Tử Dực chết, cô cũng biết anh ta sẽ chết. Chắc chắn cô có liên hệ với hung thủ."

Tống Y không còn thái độ hữu nghị vừa nãy nữa: "Tại sao cô nói vậy?"

"Trên lý thuyết, người bị tình nghi đầu tiên là Ngô Triết, nhưng tinh thần anh ta có vấn đề, từng xem "Tiếng Thét Kinh Hoàng" cô thủ vai. Cô xuất hiện trong camera theo dõi, rèm cửa sổ có tóc của cô, nhưng cô lại thông qua máy phát hiện nói dối, có động cơ giết người gián tiếp. Cô nói hung thủ là nữ, bệnh viện nói người đưa Ngô Triết nhập viện chính là nữ, điều này dẫn chúng tôi theo hướng Đường Vũ, nhưng cô ta không thể tính toán thời gian người chết xuất hiện, cũng không thể nào giết người một mình, mũi nhọn chuyển tới Tác Lỗi. Nhưng không ai nhìn thấy Tác Lỗi giết người, mà anh ta hoàn toàn không có động cơ. Khấu trừ từng điều một, dường như có người dẫn chúng tôi vào một vòng tròn được sắp đặt kĩ lưỡng.

Mỗi người đều có điều khả nghi, tuy nhiên mỗi người cũng có lối thoát. Tống Y, cô rất thông minh, cô không chỉ không chịu khai hung thủ, thực ra cô còn quấy nhiễu vụ án, bảo vệ hung thủ. Nếu là như vậy, tôi sẽ không giúp cô!"

"Tôi không có." Tống Y lạnh mặt, lãnh đạm hồi lâu, cực kỳ trẻ con mà thu lại hết đồ ăn bày trên bàn, "Không hoan nghênh cô, cô đi đi."

"Ồ..." Chân Ý đoán, "Hôm nay cô coi tôi như bạn."

Mặt Tống Y cứng ngắc: "Đâu có."

Chân Ý đứng dậy, lại thấy trên sàn nhà có một vũng máu đỏ tươi, máu nhuốm đầy mắt cá chân Tống Y. Cô hốt hoảng: "Cô không thấy đau hả? Vết thương trên đùi cô hé ra rồi. Đi, đi bệnh viện."

Tống Y bực bội đẩy cô ra: "Không cần cô giả vờ tốt bụng, tôi có trợ lý. Cô nghi ngờ tôi, bảo cảnh sát tới bắt tôi à?!"

Cô biết Tống Y sẽ cố chấp, quyết định ra ngoài gọi điện cho trợ lý. Đi vài bước, không kiềm chế được mà quay đầu lại: "Tống Y, quan hệ giữa cô và Đường Thường thật sự như nước với lửa như lời người ngoài nói ư?"

Tống Y chìm trong ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, không thấy rõ vẻ mặt, hình như đang cười lạnh: "Chân Ý, cô muốn nói tôi là hung thủ sao?"

Chân Ý không đáp, chỉ bức tranh đáng sợ ở phòng khách, "Tôi từng thấy bức tranh này. Là Ngô Triết vẽ phải không? Tống Y, cô bảo vệ hung thủ, hoặc là cô là hung thủ, dù thế nào đi nữa, đều vì Đường Thường phải không?"

Tống Y bước ra khỏi ánh mặt trời, gương mặt xinh đẹp âm u trở lại, phút chốc lại trở nên hung ác, lôi cô ra ngoài với tốc độ rất nhanh: "Cô cút! Cút đi!"

Chân Ý bị cô ta đẩy ra cửa, Tống Y chắn trong khe cửa, nhìn cô đăm đăm. Vẻ khổ sở, thất vọng thoáng qua rồi biến mất, vắng lặng trở lại:

"Chân Ý, cô bảo tôi thẳng thắn với cô, tôi làm được rồi. Nhưng cô có tin không? Ha, cô lại biến tôi thành trò cười."

Chân Ý chưa kịp lên tiếng, cánh cửa đã đóng sầm.

Cô đứng ở trước cửa, tâm trạng bức bối như chìm vào biển sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro