chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó là sinh nhật của Dương Tư.

Lúc chập tối, Chân Ý và Tư Côi tụ tập tại nhà trọ của Dương Tư để làm cơm chiều. Hai người đều không đề cập đến công việc, đây là cam kết ngầm giữa bạn bè lâu năm với nhau.

Trên chiếc ghế dài ngoài cửa phòng bếp đặt chiếc máy tính của Dương Tư, âm lượng để lớn nhất, đang mở bài "Người như mùa thu, người như mùa hạ" của Phạm Vĩ Kì.

Ba người chen chúc tại căn bếp nhỏ hẹp cùng rửa rau, thái rau, nấu cơm. Không phân công, không phối hợp, cũng không ăn ý, tiếng huyên náo của ba cô gái trẻ sinh động mà hồn nhiên.

"Chân, trời ơi! Cái đống trắng ởn cậu đảo kia là gì vậy? Đồ ngốc!" Tư Côi mắng.

"Thịt kho tàu không cho đường! Đồ ngốc!"

"Đường ở chỗ tớ, cậu cho muối vào mà! Đồ đần!"

"........"

Chân Ý: "Không có việc gì cậu tự nhiên ôm đường làm gì? Bitch."

"........" Tư Côi, "Fuck you!"

"WITH WHAT?!"

Dương Tư đang nếm thử canh cá, cả ngụm canh phun hết vào nồi, nháy mắt nước sôi bắn khắp nơi, nồi thịt kho tàu kêu lèo xèo. Ba người thét chói tái thi nhau tránh, sau khi "ẩn náu" được vào sau cửa liền há hốc mồm nửa giây, lập tức cười vang.

Tiếng dầu mỡ nổ lép bép, tiếng nước sôi ùng ục, tiếng nước chảy, khói tràn ngập phòng bếp, và cả có tiếng hát của Phạm Vĩ Kì: "Cách nói đầy ẩn ý của anh, cách nói vô ý vô tứ của anh; anh không thể buông bỏ, darling. Nhưng càng không thể rời xa em....."

Nửa tiếng sau, Tư Côi – người nấu ăn có vẻ tử tế nhất trong nhóm, mang món ăn chính trọn vẹn đầu tiên ra, một tay cầm muôi xào, một tay cầm đĩa, tương đối thành thạo nói: "Các khán giả thân yêu, đây là một trong hai món ăn yêu thích nhất của mình, gà om khoai tây."

*Một món ăn của Trung Quốc với nguyên liệu: Gà, khoai tây, ớt, gừng, hạt tiêu, hồi, quế, ớt chỉ thiên, dầu, đường, muối....

Dương Tư hỏi: "Cậu thì thích cái gì?"

"Bánh bao không nhân." Chân Ý đáp.

Gà om khoai tây được bưng lên, Tư Côi cố ý đưa đến sát mũi Chân Ý, tự đắc nói: "Thấy chưa, đây là thiên phú. Lần đầu tiên làm đã có đủ sắc, hương, vị. Dương Tư, mau nếm thử món gà om khoai tây đầu tay của tớ đi."

Chân Ý: "May mắn hôm nay cậu không làm bánh bao không nhân, nếu không sẽ rất kinh khủng. Nếm thử......"

"Đồ mất dạy, câm miệng ngay!" Tư Côi rống lên, đạp một phát vào mông Chân Ý, đá cô ra khỏi bếp.

Chân Ý bày bát đũa, Dương Tư mở ti vi, kênh âm nhạc đang chiếu hòa nhạc violoncello. Thấy cô chậm rì rì không đổi kênh, Chân Ý lấy làm lạ: "Cậu thích thứ này từ bao giờ vậy?"

"Cậu mau nhìn xem, cái tên đánh đàn violoncello này đẹp trai quá!"

Chân Ý ngẩng đầu, ánh mắt lập tức trợn tròn: "Ôi tình yêu của tôi!" Cô xán lại gần, "Đẹp trai quá, đẹp trai quá, Tư Côi, mau sờ thử mà xem!"

Ba cô gái dán trước ti vi vuốt ve người đàn ông ngoại quốc chơi violoncello trắng trẻo, đẹp trai trên màn hình, nước miếng nhỏ tong tỏng.

"Còn ăn cơm làm gì nữa, ăn anh ta là no rồi. Trời ơi, đen làm ấm giường cũng là hàng loại A." Chân Ý mắt nhìn chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu anh ta có thể chui ra khỏi ti vi thì tốt biết mấy, lột quần áo, trực tiếp nhào lên thôi."

"Đồ mê trai!" Tư Côi đẩy thắt lưng cô, cuối cùng lắc đầu một cách si ngốc, thở dài nói: "Có điều vừa nhìn là biết anh ta thường xuyên tập thể thao, dáng người chắc chắn rất đẹp, các cậu nhìn đường cong trên áo sơ mi chỗ này của anh ta mà xem."

Bạn thân cùng mắc thói mê trai, tuyệt đối vui vẻ gấp đôi. Cũng chỉ có lúc này, các cô nàng mới tình nguyện chia sẻ "người yêu" với nhau. Chủ động, không thể chần chừ.

Người chơi đàn violoncello vẫn yên bình đắm chìm trong âm nhạc của mình, ba người vây quanh ti vi, nhìn khuôn mặt và thân thể của anh ta cho đã mắt.

Khúc nhạc kết thúc, mọi người liền rời đi.

Dương Tư ngồi xuống xới cơm, buông lời bình luận: "Các cậu có cảm thấy lúc anh ta đứng không đẹp bằng khi ngồi không?"

Tư Côi đồng ý: "Ừ, lúc anh ta ngồi kéo đàn violoncello thật gợi cảm."

Chân Ý cầm đũa gắp thức ăn: "Tin tớ đi, lúc hai tay anh ta cầm cái gì gì đó giữa hai chân, tư thế này còn gợi cảm, ngây ngất hơn nữa."

Dương Tư: "......."

Tư Côi: "......"

Giải thích như vậy có vẻ đúng, nhưng rõ ràng vẫn có chỗ bất thường.

Chân Ý ăn đồ ăn, ngẩng đầu: "Các cậu nhìn gì vậy?"

Tư Côi: "Chân, gần đây mồm miệng cậu càng ngày càng thô tục."

"Có thể tớ đang tới thời kỳ sinh lực tràn trề. Ây, hôm trước nhìn thấy một con heo đực trên ti vi, mình còn cảm thấy nó da mềm thịt béo, thật xinh đẹp."

Dương Tư phì cười, suýt nữa thì sặc.

"Thôi đi, kiểu được nhiều đàn ông thích như cậu, muốn yêu đương còn không phải dễ ợt sao? Rõ ràng là muốn nhân lúc còn trẻ xây dựng sự nghiệp."

Tư Côi gặm chân gà, không đồng ý nói: "Tớ thấy Chân Ý quá kén chọn."

"Đấy cũng là một nguyên nhân," Dương Tư chen miệng, "Chân Ý siêu kén chọn, đàn ông không chỉ đòi hỏi tâm huyết với sự nghiệp, còn phải có trách nhiệm lo cho gia đình. Quan trọng nhất là phải có vẻ bề ngoài như thiên thần, dáng như người mẫu, cậu tìm người ngoài hành tinh hả?"

Chân Ý chậm chạp uống canh: "Ngoại hình của tớ cũng được, tính cách cũng tốt, không nông cạn, không ngu dốt, không độc ác, không hám hư vinh, biết dựa vào khả năng và chuyên môn của mình, tiền lương còn rất cao nữa. Không có đàn ông, tớ vẫn sống hạnh phúc vui vẻ, cứ như vậy cũng chẳng sao. Cho nên, vì sao tớ không thể đòi hỏi cao một chút? Nếu người kia không thể mang đến cho tớ hạnh phúc nhiều hơn bây giờ, với tớ mà nói, anh ta không có sức thu hút. Sao tớ phải yêu anh ta chứ?"

Dương Tư và Tư Côi hết chỗ để nói.

"Chịu thôi, tớ là người theo đuổi cái đẹp, chắc chắn sẽ có yêu cầu hơi cao đối với ngoại hình của bạn trai trong tương lai." Chân Ý nhún nhún vai, "Nếu không lúc ân ái, tớ sẽ tưởng tượng đến Sherlock Holmes."

Tư Côi phỉ nhổ: "Không được chia rẽ anh ấy với Watson."

*Sherlock Holmes và Watson: Hai nhân vật chính trong bộ truyện nổi tiếng "Sherlock Holmes" của Sir Arthur Conan Doyle.

"Ha ha, tớ biết ngay là cậu sẽ phản ứng thế này mà! Thiếu niên Leonardo và đại thúc Depp mới là tình yêu đời tớ, chẳng qua tớ rất muốn thông ass Sherlock, ha ha!"

* Leonardo DiCaprio và Johnny Depp; hai người đóng chung phim What's Eating Gilbert Grape năm 1993, còn lại hầu như không liên quan nhưng không hiểu tại sao thường được lôi ra để so sánh ~~~

Tư Côi lườm cô một cái.

Dương Tư lắc đầu cười.

Gần đây công việc của cô không quá thuận lợi, vụ án Nhạc Phong giết hại bạn học dã man, cô không phát huy khả năng được nhiều. Hiện giờ, tương lai của Nhạc Phong duy nhất chỉ có thể dựa vào giấy giám định thần kinh, cô gần như không thể giúp được gì. Nếu Nhạc Phong bị bệnh tâm thần thì còn may, ít nhất cô có thể đòi chút quyền lợi cho cậu bé, bằng không, luật sư như cô cũng không chỗ để sử dụng. Đáng buồn là, sinh viên trường đại học số một trong nước giết bạn học và thầy giáo vốn là vụ án có thể lôi kéo sự chú ý và lời bàn tán của mọi người, nhưng lực ảnh hưởng từ Lâm Tử Dực, Đường Thường và Tống Y quá lớn, lấn át sự ảnh hưởng từ vụ án của Nhạc Phong.

Ăn cơm được một nửa, cô nhớ tới vài lời thảo luận gần đây ở văn phòng, hỏi: "Ý, vụ án của Tống Y ra sao rồi?"

"Xuất hiện một chút vấn đề." Chân Ý miệng ngậm thịt, phát âm không rõ; Tư Côi không tham dự, chuyên chú ăn cơm.

"Ý..... cậu phải cố lên." Giọng điệu của cô hơi buồn.

"Làm sao vậy?" Chân Ý thấy giọng điệu của cô ấy hơi bất thường, ngẩng đầu lên.

Dương Tư lo lắng: "Mọi người..... đều chờ để cười nhạo cậu đấy."

Tư Côi hơi nhíu mày, dựng thẳng lỗ tai, chậm rãi gẩy cơm.

"Vụ án của Tống Y ban đầu rất thuận lợi, không cần ra tòa cũng có thể thu phí ủy thác ổn thỏa. Nhưng tình thế bây giờ hoàn toàn trái ngược, mọi người cảm thấy cậu không nắm chắc, còn nghe nói Tống Y và cậu trở mặt cãi nhau...."

Chân Ý không để tâm, há miệng thật to cắn miếng thịt, lẩm bẩm: "Thua thì sao? Thắng bại là chuyện bình thường."

"Không phải đâu. Ý, không phải lần này sếp Biện để cậu nhận án tử này là vì muốn giúp cậu vừa kiếm được tiền vừa có danh tiếng sao? Cũng tại anh ấy thiên vị cậu, mọi người mới nhiệt tình muốn hóng chuyện....." Cô ấp a ấp úng.

Sắc mặt Tư Côi còn khó coi hơn Chân Ý.

"Mọi người ở văn phòng không biết quan hệ của ông nội cậu nên thường nói sau lưng rằng giữa cậu và sếp có quan hệ mờ ám. Nói cậu lấy nhan sắc dụ dỗ......."

"Cậu có ý gì?" Chân Ý trừng mắt.

Sắc mặt Tư Côi và Dương Tư đều thay đổi, đang định an ủi, Chân Ý đã đập mạnh đũa xuống.

Cô vụt đứng dậy, chạy tới cạnh cánh cửa, kề sát mặt vào trước gương, "Nhan sắc của tớ đạt đến trình độ có thể quyến rũ người khác rồi hả?" Cô nâng mặt, xoay trái xoay phải, vặn eo hai ba lần.

"Tổng thể coi như hài lòng, duy nhất bộ ngực là hơi đáng thất vọng một chút, cái này di truyền từ ba tớ."

Tư Côi nhìn mấy động tác liên tiếp của cô ấy, không còn gì để nói. Chẳng bao giờ phải lo lắng cho cái đồ thần kinh này cả.

Dương Tư cười đến đau cả bụng, bội phục sự châm chọc của cô đối với chính mình: "Cậu không tức giận là tốt rồi."

"Tức giận? Tớ điên sao?" Chân Ý đến thành phố HK đã nhiều năm, nói tiếng phổ thông khá chuẩn, song vẫn mang theo một chút âm điệu Quảng Đông. Cô nói hơi nhanh, có vẻ rất hoạt bát, nhưng âm cuối thường kéo dài, lên cao hai tiếng, triền miên, mềm mại nói không nên lời.

Cho dù chỉ nói "Tốt quá" hay "Tạm được" cho đến những lời chửi bới thô tục "Tôi khinh", đều mang đặc trưng riêng của Chân Ý ở âm cuối, trầm bổng du dương, kéo dài không dứt. Hồi học trung học, rất nhiều nam sinh trong lớp trêu ghẹo, bắt chước cách nói của cô. Dương Tư cũng từng lén bắt chước thử, song lại không thể bắt chước được giọng điệu vừa ngây thơ vừa khảng khái đó.

"Mọi người thường không thích người may mắn hơn mình," Chân Ý không để tâm, "Tớ vừa muốn có được may mắn, lại muốn có tiếng tăm, chẳng phải rất tham lam hay sao?"

"Thật bội phục tư tưởng của cậu! Nếu là tớ, tớ đã tức phát khóc rồi."

"Họ muốn tớ không thoải mái, mà sở trường của tớ là nghe tai trái ra tai phải." Chân Ý ngồi trở lại, tiếp tục há mồm ngấu nghiến thức ăn, "Trên đời này không có sự công bằng. Thường chỉ những người chịu thiệt mới gào lên không công bằng."

"Chậc chậc, cậu ghê thật đấy." Tư Côi đá cô, "Cầu mong cậu luôn luôn may mắn."

"Khỏi cần, mình thích cuộc sống có chút gập ghềnh." Chân Ý cười lớn hơn, "Suy nghĩ tích cực, tớ sẽ thẳng thắn không oán giận. Gập ghềnh lên xuống mới phấn khích."

#

Màu xanh mướt bao phủ khắp nơi, hai tòa nhà màu trắng không cao lắm, nhưng chiếm nhiều diện tích mặt đất, thiết kế hiện đại mà đơn giản.

Trước cửa, trên phiến đá cẩm thạch nằm ngang có vài dòng chữ.

Một bên là "Sở nghiên cứu Trị liệu tâm thần Quốc lập", "Sở nghiên cứu Tâm lý – Thần kinh học Quốc lập" "Sở nghiên cứu Tâm lý học nhân cách Quốc lập" "Sở nghiên cứu lâm sàng và cố vấn tâm lý học Quốc lập".

Bên kia lại rất đơn giản: "Bệnh viện tâm thần thành phố HK số một"

Nếu không có hai khối đá cẩm thạch này ở đây, trời xanh mây trắng, cây xanh hoa thắm, người dân thưa thớt thì nơi này cũng có thể xưng là thế giới thần tiên.

Chân Ý đứng dưới gốc cây to ven đường, lấy danh thiếp Ngôn Cách đưa cho cô, gọi điện thoại. Sau một hồi chuông, rất nhanh liền có người nhấc máy: "Xin chào, đây là phòng thí nghiệm X." Là tiếng nói của một chàng trai trẻ, tốc độ nói khá nhanh khiến cô nghe không rõ lắm.

"Tôi muốn tìm Ngôn Cách." Vừa dứt lời cô liền nhận ra không khí tại đầu dây bên kia không bình thường, vội sửa miệng, "......là thầy, thầy Ngôn!"

"Vâng, cô chờ một chút."

Sau một hai giây yên lặng, điện thoại được tiếp nhận lần thứ hai, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Ai đấy?"

"A, là em. Đúng lúc em đi ngang qua, không có hẹn trước, anh không bận gì chứ?"

Anh không đáp: "Cô ở dưới lầu sao?"

"Vâng, có vẻ quản lý rất chặt, không cho ai vào."

"Cô chờ một chút."

Chân Ý tắt điện thoại, vòng quanh thân cây, vừa đi vừa suy nghĩ.

Hôm nay đến cục cảnh sát cô phát hiện một tình tiết về cái chết của Lâm Tử Dực, chỉ có vậy, ngoài ra không tìm thấy chứng cứ hay tài liệu pháp chứng nào khác. Nói cho cùng, Tống Y vẫn là nghi phạm.

Để tìm hiểu rõ vụ án này, Chân Ý định bắt đầu từ Ngô Triết trước. Sau khi Đường Thường tự sát, tinh thần Ngô Triết suy sụp, phải vào bệnh viện tâm thần.

Vì vậy, Chân Ý đến đây.

Rất nhanh, đại sảnh trống trải không một bóng người ở viện nghiên cứu bên này xuất hiện một người thanh niên mặc áo blouse, dáng đi rất nhanh, chạy tới cánh cửa thủy tinh dày, quẹt thẻ lên thiết bị kiểm tra mật mã, hình như nói gì đó, chỉ thấy miệng anh ta động đậy nhưng không nghe thấy tiếng.

Anh ta mở cửa, cười tươi rói: "Tôi là Tiểu Kha. Xin lỗi đã để cô đợi lâu."

"Không sao." Chân Ý biết Ngôn Cách sẽ không nói mấy lời kiểu này, không hiểu tại sao anh ta lại khách sáo như vậy.

Sau khi đăng ký, Chân Ý đi vào khu đại sảnh sạch sẽ, sáng sủa, sàn đá cẩm thạch rộng lớn như vậy mà không nhiễm một hạt bụi, vô cùng im ắng. Bên ngoài cửa sổ sát đất, bóng cây xanh mướt và ánh mặt trời vô cùng đẹp đẽ.

Ra khỏi thang máy, hai bên hành lang là phòng thí nghiệm với cửa sổ thủy tinh, dọc theo đường đi đều có người đang làm việc ngẩng đầu lên nhìn Chân Ý, mặt ai cũng hiện vẻ tò mò.

Tiểu Kha dẫn cô đến gian phòng cuối cùng, bên kia cửa sổ bằng thủy tinh. Ngôn Cách mặc áo blouse đứng đó, đeo kính gọng đen, cầm sổ, cúi đầu ghi chép gì đó.

Trước mặt anh, một con khỉ bị nhốt trong lồng sắt đang hút thuốc, trông y hệt như người.

Cùng là đồng phục làm việc màu trắng, mặc trên người anh lại tăng thêm phong thái, tựa như sinh ra đã người mẫu thời trang vậy.

Tiểu Kha nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó mới đẩy ra: "Thầy Ngôn?" Anh ta thoạt nhìn xấp xỉ tuổi Ngôn Cách, song lời nói, cử chỉ đối với Ngôn Cách lại vô cùng kính trọng.

Ngôn Cách quay đầu nhìn Chân Ý, im lặng một giây: "Sao cô lại tới đây?"

Chân Ý đầu đầy vạch đen.

Bác sĩ Ngôn, anh có chướng ngại ký ức sao? Vừa rồi là ma nghe điện thoại à?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro