Chương 7: Cái gọi là bi kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kikyo,ngươi nghĩ kĩ chưa?"

Yukino đứng sau lưng Kikyo,nhẹ nhàng hỏi.

"Tất nhiên. Ta yêu hắn,Yukino." Khoé miệng nhếch lên,trong mắt Kikyo tràn ngập hạnh phúc. Nàng đang nghĩ đến tương lai,nàng và Inuyasha kết hôn sinh con bộ dáng,sau đó hai gò má nhịn không được phiếm hồng.

"Kikyo,chúc ngươi hạnh phúc."

"Cảm ơn ngươi."

Yukino nhìn lên trời . A,hiện tại đã là hoàng hôn. Vậy ngày mai,nàng trước mượn Ngọc tứ hồn đi! Sau đó để Kikyo cầm đi đưa cho Inuyasha cũng không muộn. Dù sao họ hẹn nhau vào buổi chiều.

Ngày mai a....

Bàn tay nắm chặt lấy trảm phách đao . Nàng mím chặt môi. Thi Hồn Giới,ta Yukino---sắp trở lại.

------

"Ai?!"

Yukino cảnh giác nhìn vào bóng tối. Nàng cảm giác được,có một kẻ trong bóng tối nhìn nàng.

"Yukino..." khàn khàn thanh âm,lại che không được vẻ yêu Mỵ. Yêu khí xung quanh hắn tản ra,cùng âm thanh trong đêm khuya hiện ra có vẻ ma mỵ diễm lệ.

"Ta là Naraku."

"Naraku?" Lặp lại,sau đó nàng không khách khí nhíu mày hỏi lại "Naraku,ta chưa từng gặp ngươi!"

Lạnh lùng thanh âm,lạnh lùng cùng không kiên nhẫn vẻ mặt . Trái tim Naraku đột nhiên co rút thật nhanh---Đau quá.

Yukino,vì sao đối mặt với
Inuyasha cùng Kikyo,ngươi có thể ôn nhu như vậy? Mà đối mặt ta,ngươi không thể ôn nhu dù chỉ một chút? Tại sao?

"Yukino...sắp thôi.."

Đúng vậy,sắp thôi. Khi Inuyasha và Kikyo tự tay tàn sát nhau,thì lúc đó Yukino ngươi,là của ta.

Âm thanh vẫn còn đó,nhưng người,lại chẳng còn.

Yukino nhìn chằm chằm vị trí hắn đứng,cau mày . Nàng có dự cảm không lành . Trong đầu có hình ảnh chợt loé mà qua,nàng lại không thể nắm bắt.

----------

Sáng

Yukino đến thần miếu,vào phòng cất giữ Ngọc tứ hồn.

Cầm Ngọc trong tay,Yukino truyền linh lực vào trong,chờ đợi thời không chi môn xuất hiện .

---10' sau

Im lặng.

---20' sau

Vẫn im lặng.

---3 tiếng sau

Vẫn không động tĩnh.

Yukino bóp chặt Ngọc tứ hồn,Cố nén muốn ném nó xuống đất xúc động . Ni Mã. Không phải nói phải truyền linh lực vào,đợi thời không chi môn xuất hiện thì khiến linh tử tiêu tán sao? Tại sao vẫn không xuất hiện ?!

【 Chỉ khi ngươi thành tâm truyền linh lực ,thì ngươi mới có thể mở ra thời không chi môn】

"Gì chứ ? Thành tâm là sao?"

【Trái tim ngươi,lòng của ngươi phải khóc . Khi đó linh tử của ngươi mới có thể theo ý nguyện tiêu tán. Ngươi nghĩ tiêu tán linh tử dễ lắm sao? 】

"Ta..."

【 Sắp thôi,ta có thể thấy được,cơ hội của ngươi sắp đến 】

Cơ hội sắp đến ? Lòng của nàng,trái tim của nàng,sẽ khóc sao?

【Yukino,ngươi hiểu thế nào về Ngọc tứ hồn?】

"....Nó là một vật tà ác."

【Đúng vậy,Ngọc tứ hồn là hấp thu oán hận mà tăng mạnh. Cho nên khi lòng của ngươi khóc,nghĩa là ngươi có nỗi đau mãnh liệt. Đến lúc đó,ngươi cùng Ngọc tứ hồn trong chớp mắt sẽ cùng chung nhịp đập,dung hợp ,mở ra thời không chi môn.】

.....Thật phức tạp.

Đứng dậy,bước ra khỏi thần miếu . Bất an trong lòng chợt tăng lên.

.....Lòng của ta,trái tim của ta đều khóc sao? Không hiểu vì sao,nàng lại nghĩ đến Inuyasha cùng Kikyo .sẽ..không sao chứ?

---------
Yukino tà tà tựa vào nhánh cây ngủ trưa,đêm qua không ngủ,cộng với sáng nay suy nghĩ làm tâm thần của nàng mệt nhọc đến cực điểm . Nàng cần nghỉ ngơi trong thoáng chốc.

"Inuyasha!! Đi chết đi!"

Yukino đột nhiên nghe thấy một loại phẫn hận thanh âm. Nàng mở to mắt,sau đó nhìn thấy---

Inuyasha tay cầm Ngọc tứ hồn,bị Kikyo dùng phong ấn chi tiễn phong ấn trên Thần Mộc. Mà Kikyo,thở hào hển đỡ vai,trong mắt là thù hận cùng đau đớn. Vai trái của nàng,là một vết thương sâu dữ tợn.

Yukino như mất hết khả năng ngôn ngữ,đứng như trời trồng. Cho đến khi Inuyasha mỉm cười nhắm mắt lại,Cho đến khi Kikyo ngã khuỵ xuống, Yukino mới hoảng hốt tỉnh lại,trong lòng truyền đến nỗi đau đau thấu tim gan.

----Inuyasha ! Kikyo !!

Bất an...thành sự thật sao? Ai đến nói cho nàng,tốt cuộc là sao thế này !!

Thuấn bước đến chỗ Kikyo,Yukino trong mắt truyền đến nước mắt,lập tức thuấn bước về đến trong nhà.

Kikyo cố sức mở mắt ,bàn tay nắm chặt Ngọc tứ hồn . Đôi mắt không còn ngày xưa độ ấm. Thánh khiết,đã biến chất. Hiện tại Kikyo ,lại như quỷ hồn ,chỉ còn lại thù hận.

Kikyo ngẩng đầu ,ôn nhu nhìn nàng. Có lẽ,đây là một tia ôn nhu cuối cùng,cho người vì nàng mà khóc.

"Yu...Yukino..đừng khóc.. khụ khụ.." máu tươi tràn ra,tuyệt mỹ lại thê lương. Nàng cầm Ngọc tứ hồn trong tay đưa cho nàng,sau đó nói :

"Ta...sau khi ta chết,hãy hỏa thiêu ta cùng Ngọc tứ hồn . Thứ này chỉ mang đến rủi ro cùng tai nạn,hãy để nó ,biến mất khỏi thế giới này!"

Nói dứt lời ,đột nhiên cả người nàng mềm nhũn . Vô sinh khí.

"Ki..Kikyo...Kikyo!!!!!"

Tại sao ngươi có thể ,chết?

Inuyasha ,tại vì sao,ngươi lại giết nàng?

Ngươi đã hứa,sẽ vì nàng mà biến thành con người ...

Ngươi đã hứa,sẽ vì nàng,mà chắn gió che mưa!!!

Hận,hận ngươi Inuyasha ...

Bằng hữu duy nhất của ta...

Bằng hữu duy nhất của ta a!

Trong gió ,truyền đến tiếng ai phẫn hận,là thở dài ,là than vãn...

Yukino trong người linh lực bộc phát,cả người đột nhiên phát sáng,Ngọc tứ hồn cũng tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Khi ánh hào quang qua đi,nơi đó,chỉ còn lại Ngọc tứ hồn .

Không ai nhìn thấy ,nàng lại rơi lệ .

Không ai nhìn thấy,nàng biến thành từng điểm sáng.

Không ai nhìn thấy,nàng lẩm bẩm tạm biệt.

Không ai nhìn thấy,ánh mắt cuối cùng của nàng,là nhìn chằm chằm Kikyo.

Từng đã hứa bảo vệ ngươi,ta lại vi phạm lời hứa.

Ta đau quá,Kikyo.

Thật hận ngươi a,Inuyasha!!!

Vì sao cứ phải tổn thương nàng?!
Kikyo ..

Kikyo Kikyo ...

Là chân thành ,mềm mại ,bi ai,Vĩnh hằng không thay đổi hay là vô vọng yêu?

Kikyo,lúc này đây,đã có câu trả lời.

Ngọc rơi xuống đất,phương xa truyền đến tiếng rống giận.

Là ai,đau đớn gọi tên nàng?

Là ai,hối hận gào thét kia?

Là ai,một thân bạch y oai vệ?

Là ai,đeo mặt nạ khoác áo choàng .

----------

Tác giả có điều muốn nói: chương này nhạt quá. Cái kết nhảm 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro