(36) Càn Khôn Xoay Chuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hahaha ! Khi đã đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, Trẫm mới hiểu rõ, nàng chưa hề yêu thương Trẫm, dù chỉ một lần. Vẫn là Trẫm tự mình đa tình, thời gian qua, Trẫm ... khiến nàng khó xử. Sun Young, xin thứ lỗi !" Điện Hạ nói xong liền chấp tay, hướng nàng, cúi nhẹ đầu, tỏ ý xin lỗi 🙏

Nghe thấy những lời Điện Hạ nói ra, cùng với hành động xin nàng thứ tha, Sun Young bất giác nhói trong lòng. Nàng cảm thấy có chút lạ lẫm với một Đế Vương xa cách như vậy.

Nhưng quen thuộc hay không, cũng chẳng còn quan trọng nữa. Qua ngày mai, tất cả đều sẽ trở về với cát bụi, hóa thành hư không. Sẽ chẳng ai có thể làm khó nàng nữa.

Jiyeon Điện Hạ cũng không thể bám theo, đòi hỏi sự yêu thương của nàng nữa, sẽ chẳng còn khiến nàng khó xử vì việc chẳng chịu đáp lại tình cảm của Người ... Nhưng cớ gì mà lòng nàng lại buồn thế này...

Hiện tại, vị Điện Hạ trẻ tuổi ấy đã nhắm mắt dưỡng thần ở một góc. Hoàng Hậu vội vỗ về cho nhi tử ngủ, nàng quá mệt mỏi nên cũng nhanh chìm vào giấc mộng.

Tờ mờ sáng hôm sau, Sun Young tỉnh dậy, cảm thấy thân thể được ủ ấm ... Áo choàng ngoài của JiYeon Điện Hạ, không biết từ khi nào đã bao bọc lấy mẫu tử nàng, tránh khỏi cái lạnh thấu xương suốt đêm dài ...

Nàng thấy vị Vương Đế đang co ro nằm ở góc tường, trong lòng trào dâng nỗi xót xa vô định. Đang muốn mở miệng gọi Người thức giấc, thì bên ngoài, đã truyền đến tiếng quản ngục vang dội

"Lôi tất cả ra ngoài, Thái hậu có lệnh. Tới giờ hành hình"

---//---

Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử bị nhốt trong xe cũi do ngựa kéo. Còn Điện Hạ phải đeo gông vào cổ, bị lôi đi trên đường phố.

Dân chúng hai bên nhìn thấy Đế - Hậu được áp giải tới, đồng loạt quỳ sụp dưới đất, nước mắt rơi xuống, khóc thương thêm một vị vua tốt, cũng bị hãm hại, sắp sửa xử trảm thị chúng ...

Bọn họ chỉ là dân đen, có lòng, nhưng chẳng có sức. Nên chỉ biết khóc thương, không thể làm được gì hơn. Hoà lẫn trong đám đông, Park Nguyên Lão và gia quyến cũng đang nghẹn ngào nhỏ lệ.

Phía trên đài cao, Hwayoung đang ngồi nghênh ngang, dương dương tự đắc, để chủ trì buổi xét xử, sáng ngày hôm nay.

Vừa thấy cận vệ đã dẫn Jiyeon cùng Sun Young vào, ả hấp tấp tới mức không đợi đúng giờ Ngọ, mà quyết định trảm đầu lập tức.

Jiyeon Điện Hạ ngay từ đầu đã là cái gai cần phải sớm ngày nhổ bỏ của ả rồi. Jiyeon còn sống ngày nào, thì vị trí cùng cái mạng của ả khó giữ được ngày ấy.

Quân thi hành trảm quyết đột ngột quỳ xuống. Anh ta lạy Jiyeon Vương Đế cùng Sun Young Hoàng Hậu ba lạy, khẽ rơi nước mắt. Sau, mới đứng lên, cầm lấy thanh đao giơ cao...

Khi một đấng nam nhi, chuyên việc đoạt thủ cấp người khác không gớm tay, phải bật khóc, chứng tỏ anh ta thật sự đang rất đau lòng, không nhẫn tâm ... Thanh đao được giơ lên cao ... Vương Đế vội hét lên, khiến anh ta ngừng mọi hành động

"Hwayoung, chẳng phải ngươi đang truy lùng Ngọc Tỷ, nhằm làm cho việc lên ngôi sau này được hợp lẽ Trời ... Trẫm đồng ý giao ra vật đó"

Hwayoung cười nham hiểm: "Chắc không chỉ đơn giản như vậy đúng không?"

" Tha cho mẫu tử Sun Young, Trẫm là người mà ngươi muốn giết. Mẫu tử nàng vô tội ! Giết mỗi mình Trẫm là được rồi "

"Không được, Điện Hạ đừng làm vậy " Hoàng Hậu nghe thấy Vương Đế vì mẫu tử nàng, mà chịu giao ra Ngọc Tỷ, còn chịu hết mọi hình phạt về bản thân, khiến tim nàng nhói đau một hồi, vội vàng ngăn cản.

"Thật là cảm động ! Điện Hạ rất có tình nghĩa, luôn biết thương hoa tiếc ngọc. Haiz ! Bổn cung cũng không quá hẹp hòi. Được, ta tha cho mẫu tử nàng. Người đâu, lôi ra ngoài đi "

Hwayoung phất tay, quân lính liền kéo mẫu tử Sun Young ra phía ngoài. Vương Đế nhìn theo hướng nàng đứng, môi khẽ mỉm cười "Đây là điều cuối cùng, Trẫm có thể làm cho mẹ con nàng. Đi đi! "

"Jiyeon, ngươi cất Ngọc Tỷ ở đâu ?"

"Đợi mẫu tử nàng đi thật xa, Trẫm sẽ nói cho ngươi nghe"

"Ngươi không tin tưởng ta à ?"

"Trẫm vốn dĩ chưa bao giờ tin ngươi."

Vương Đế đáp lời, mắt thủy chung vẫn nhìn theo hướng Hoàng Hậu bế nhi tử rời khỏi, tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng ấy nữa, mới thở hắt ra, môi khẽ mỉm cười.

"Ngọc tỷ, Trẫm không còn giữ. Vừa bị hạ độc, Trẫm đã sai người đem đi nơi khác. Hiện giờ, nó đang nằm trong tay Hoàng thân Soyeon "

"Tốt. Ta sẽ tự mình đoạt lấy. Quân bây, thi hành án " Hwayoung nghe xong điều mình muốn, liền phất tay ra hiệu cho binh lính trảm quyết Jiyeon.

Đao thủ nhẹ nhàng chỉnh sửa thân thể Vương Đế hướng tới thớt gỗ, để gục đầu xuống

" Không, Trẫm là bậc Vương Đế, chẳng thể cúi đầu. Hãy để Trẫm được chết một cách hiên ngang. Ngươi nhớ ra tay thật chuẩn xác nhé! Đa tạ! "

"... Vâng ..." Anh chàng ban nãy cầm lấy đại đao giơ lên ... nhắm mục tiêu, chém thẳng xuống ...

*Keng* Một thanh kiếm từ đâu phóng tới, khiến đại đao dạt ra

" Là ai ? Kẻ nào dám náo loạn pháp trường ? "

" Ả tiện nhân, nghe nói ngươi muốn tới chỗ của ta, để đoạt Ngọc Tỷ, phải không ? "

... Soyeon Hoàng thân kiêu ngạo đứng trên nóc cỗ xe ngựa, giơ cao Ngọc Tỷ trong tay, theo sau là đoàn kỵ binh thiết giáp, nổi danh uy dũng thiện chiến.

" Tiện nhân Hwayoung, ngươi vui mừng quá sớm đấy. Có ta ở đây, bất kỳ kẻ nào dám đụng đến một cọng tóc của Điện Hạ, thì đừng mong sống sót mà rời khỏi nơi này "

( Còn tiếp ... )

Au: ShinNguyen &
Mai Trang NamVân
________________

Giới thiệu đến quý bạn đọc gần xa, fic cổ trang mới MinYeon Bẫy Tình, do ParkJiyoung93 viết, đăng tải ở TK NGANTHIENKIM

Mong mọi người ủng hộ. Cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro